Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 296: Em vẫn luôn uống thuốc này? (6)

Bởi vì cô thật sự không muốn giống như tối hôm qua, cứ đem tức giận lăn lộn trên giường không ngủ được.

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái nhẹ giọng mở miệng giải thích: “Trên người anh có mùi rất khó chịu.”

Cố Dư Sinh nháy mắt không tin những lời mình đang nghe là thật, kinh ngạc nhìn về ánh mắt đen kịt trong bóng đêm, mới từ từ run rẩy hỏi: “Em không thích mùi trên người của anh?”

Cô nói cô không thích, có phải hắn sẽ không vui không?

Tần Chỉ Ái nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời theo ý nghĩ trong lòng mình, nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một cái.

Cố Dư Sinh cho rằng mình đang nằm mơ, lặng lẽ bấm bắp đùi của mình, đau nhói làm hắn hít một ngụm khí, lúc này hắn lại toét môi cười, cười với bóng tối đen như mực, im hơi lặng tiếng nở nụ cười.

Cô ghét mùi trên người hắn, có phải ý nói cô không thích hắn ở cùng với người phụ nữ khác không?

Vì vậy… Cô thật sự yêu hắn đúng không? Không phải như lần thăm dò của hắn mấy ngày trước, cô không phải không coi trọng sự tồn tại của hắn…

Cố Dư Sinh mở cờ trong bụng, càng cười lớn hơn, cuối cùng không nhịn được, cười khẽ ra tiếng.

Hắn nở nụ cười, đây là biểu hiện hắn không có không vui sao?

Lá gan của Tần Chỉ Ái nhất thời lớn hơn, cô giục lên: “Nhanh đi tắm đi, thối chết em rồi!”

Cố Dư Sinh được “ghét bỏ” như vậy cũng không nói thêm gì nữa, liền xuống giường.

Trong phòng tối đen, hắn theo bản năng muốn mở đèn, khiến Tần Chỉ Ái giật mình kêu một tiếng: “Đừng!”

Cố Dư Sinh quay đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng đen của Tần Chỉ Ái.

Cô ý thức được hình như mình vừa cuống lên, sợ Cố Dư Sinh nghi ngờ, liền làm nũng để hắn quên cử động, thật sự hắn không cử động nữa cô mới giải thích: “Anh đừng bật đèn, em khóc rất xấu, không muốn anh nhìn thấy em như vậy!”

Hắn cũng đâu có chê cô xấu… Cố Dư Sinh nghĩ như thế nhưng sau đó lại nghĩ cô khóc lâu như vậy, thật vất vả tâm tình mới tốt lên một chút nên hắn liền thu tay lại, từ từ mò vào nhà tắm.

......

Tắm xong, Cố Dư Sinh trở lại giường, không nói gì nhào lên người cô, hôn cô triền miên mà chăm chú.

Tần Chỉ Ái rất ngoan ngoãn ở dưới người hắn, trong chốc lát đã bị hắn hôn đến không thở nổi.

Có thể là lúc nãy cô ngồi trên người hắn được một nửa, làm cho hắn muốn làm cho tới, liền trở người để cô ngồi lên người hắn, hai chân quấn lấy eo của hắn.

.....

Sau khi kết thúc, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cũng không ngủ.

Cố Dư Sinh ôm Tần Chỉ Ái, đợi đến khi hô hấp của hai người bình thường lại, hắn bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh: “Tiểu Phiền Toái.”

Tần Chỉ Ái nhẹ giọng “Dạ?” một tiếng hỏi: “Sao vậy anh?”

Đây là lúc cô cảm thấy vui vẻ nhất sau khi vào nhà của Cố Dư Sinh.

Hắn chưa từng gọi cô như những người khác, “Lương tiểu thư”, “Lương Đậu Khấu”, “Tiểu Khấu”

Hắn cứ mãi gọi cô là Tiểu Phiền Toái.

Đầu ngón tay Cố Dư Sinh từ từ vuốt ve bờ vai của cô, ngữ khí nhẹ nhàng từ từ lên tiếng: “Anh chỉ đi xã giao, anh không hề làm gì cả, một ngón tay cũng không đụng tới những người phụ nữ kia.”

Thì ra hắn và những người phụ nữ kia không có làm gì hết… Tần Chỉ Ái không lên tiếng, tâm tình tối nay tốt hơn rất rất nhiều.