Hắn cử động như vậy lại làm Tần Chỉ Ái đau thêm, cô nhíu nhíu mày, cảm giác được người đàn ông kia thật sự tức giận, cô nghĩ nếu cô không cho hắn một câu trả lời, hắn sẽ không bỏ qua đâu.
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, sau một lát mới từ từ khó khăn lên tiếng: "Chính là... sợ chọc giận anh... sợ anh thấy em phiền phức."
Cô nói xong câu đó, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng lên.
Lông mi của cô vừa dài lại vừa cong, bộ dạng cụp mắt như vậy, rất đáng thương.
Nhưng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, trên mặt của cô còn có thêm mấy vệt tủi thân.
Hô hấp của Cố Dư Sinh trở nên căng thẳng, trong đầu hắn cứ vang vọng những lời nói đó.
Sợ chọc giận anh, sợ anh cảm ghấy em phiền phức... chọc giận anh... chọc giận anh... Đúng vậy, hắn lúc nào cũng tỏ vẻ cô rất phiền phức, cho nên cho dù cô có khó chịu đến chết cũng sẽ cứng rắn chống đỡ, không quấy rối hắn.
Bỗng nhiên giống như có một cánh tay vô tình phảng phất nắm chặt trái tim hắn, sau đó hắn đột nhiên buông Tần Chỉ Ái ra, bên ngực trái cảm thấy đau nhói.
Đau đớn khiến Cố Dư Sinh hoang mang xoay chuyển, sau đó liền đột nhiên buông tay Tần Chỉ Ái ra, liên tục lùi lại vài bước.
Xung quanh yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên lúng túng.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái nhắc nhở Cố Dư Sinh: "Có thể vể nhà không?" Tiểu Vương thấy xe cũng đã khởi động được một lúc lâu rồi cũng không thấy hai người họ đến, liền chạy tới: "Thiểu gia, tiểu thư."
Cố Dư Sinh đột nhiên tỉnh táo lại, hắn liếc nhìn Tần Chỉ Ái một cái, không hề nói gì, chỉ đi đến ôm ngang cô lên, sắc mặt lạnh lùng đi về xe.
Tiểu Vương thức thời chạy đến mở cửa xe.
Cố Dư Sinh nhét Tần Chỉ Ái vào trong xe, nhìn cô một chút, lại không ngồi vào mà đóng cửa xe, đi đến cạnh ghế tài xế ở phía trước.
Nhận thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Tiểu Vương căng thẳng khởi động xe, ngoại trừ lúc nhìn đường, hắn hướng về phía kính chiếu hậu bên cạnh Cố Dư Sinh một chút, còn lại những thời điểm khác đều nhìn thẳng về phía trước.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe không bao lâu, Cố Dư Sinh liền bắt đầu hút thuốc.
Hắn hút thuốc không giống ngày thường, hút từng ngụm từng ngụm, một điếu lại một điếu, trong chốc lát, một hộp thuốc lá đã bị hút hết phân nửa, cho dù hắn có hạ cửa kính xe xuống, trong xe vẫn nồng nặc mùi thuốc lá.
Tiểu Vương chưa từng thấy Cố Dư Sinh như vậy, hắn liền sợ đến mức sặc mùi thuốc muốn ho vẫn không dám ho, nén lại, chỉ sợ động một cái, sẽ chọc cho người đàn ông kia nổi điên lên.
Lúc xe chạy được một nửa, Tần Chỉ Ái ngồi ở phía sau rầu rĩ ho khan hai tiếng.
Tuy rằng rất nhỏ nhưng Cố Dư Sinh và Tiểu Vương đều có thể nghe thấy được.
Tiểu Vương không nhịn được len lén nhìn Cố Dư Sinh một cái phát hiện hắn nhíu mày một hồi, ngước nhìn lên gương chiếu hậu một cái.