Emmanuelle - Tập 2

Chương 7

Nhiều người mới đến tự giới thiệu và Emmanuelle ngưng làm tình để nói chuyện. Nàng đã quên khoảng khắc ngã lòng một giờ trước đâỵ, tìm lại được tính hoạt bát thường lệ Nàng thấy thật bình thường khi nàng trần truồng trong căn phòng khách nhiều người qua lại, đa sốmặc nguyên lễ phục buổi tối cúc cài lên đến tận cổ và chẳng bộc lộ một tí gì là muốn chuyện dâm tình. Nàng triết lý:

- Tại sao không nhỉ? Ai thích mặc quần áo, cứmặc, ai thích khỏra thán, cứ việc ở truồng. Đâu có vấn đề gì. 

Tuy vậy trong dinh thự này hình như có tới hai thế giới khác biệt nhau cùng tồn tại, làm nàng lắm lúc không biết mình ở đâu và vào lúc nào nữa. Cứ nhưở trong những thành phố ngoài trái đất, nơi phụ nữ khỏa thân đi trong những đường phốbằng kim khí, chen lẫn giữa những đàn ông mặc đồ đen và đồ phi hành gia không gian.

Hai ông khách quần áo chỉnh tề, phong dáng nghiêm túc yêu cầu nàng nằm ngửa ra duỗi thẳng hai chân, rồi bảo Ariane quì trên hai chân hai tay ngược chiều như thế nào để âm hộ nằm ngay đúng phía trên mặt Emmanuelle. Nàng cứ tưởng họ muốn nàng biểu diễn một màn giao hợp nữ với nữ-nàng không thích lắm vì những trò lẩmcẩm với Ariane trong những ngày gần đây-- nhưng mà không phải vậy!

Một người, vẫn mặc nguyên lễ phục, kéo ra khỏi quần một dương vật to khỏe, đút vào âm hộ Ariane rồi xóc xóc liên tục ngay phía trên mặt của Emmanuelle.

Trong một thời gian tưởng như vô tận, nàng nhìn thấy dương vật cắm ngập vô sát đến ngọc hoàn, rồi rút, cắm vô nữa, cứ như thế liên tiếp làm Emmanuelle không cố tự chủ nỗi nữa. Trong đời, chưa bao giờ nàng thấy cái gì kích dâm hơn là cảnh "gros plan" diễn ra ngay trong tầm môi của mình; nàng nghe thấy tiếng nhóp nhép của âm hộ, đầy chất nhờn do sự cọ sát của dương vật gây ra, nàng chờ chất nhờn sẽ nhễu xuống mặt mình. Nàng cầu mong cảnh này sẽ kéo dài mãi mãi; nàng bị kích thích đến độ kêu lên, thân thể rung lên vì khoái lạc dù không có ai đụng chạm đến; nàng cũng không cần phải dùng đến những ngón tay nữa mà vẫn cứ đạt tới khoái cảm cực điểm truởc cả Ariane lẫn người đàn ông.

Chính sau cơn sướng đầu tiên này người đàn ông thứhai -từ nãy đến giờ vẫn chỉ đứng coi - mới cầm tay Emmanuelle kéo xuống âm hộ cho nàng thủ dâm. Hắn mở một cái túi lấy ra mộtmáy quayphim, quaycảnhđang diễnra. Emmanuelle khôn,., thể biết điều đó vì nàng còn mải dán mắt nhìn cảnh giao hợp đang diễn ra ngay trước mũi. 

Khi đến lúc xuất tinh, dương vật ấy đột ngột rút ra khỏi âm hộ Ariane, đểvội vàng đútngay vào miệng ngoan ngoãn mở sẵn phía dưới của Emmanuelle, rồi xịt đầy tinh khí pha trộn với chất nhờn của Ariane vào miệng nàng.

Emmanuelle vừa bú cạn hết bầu tinh khí ấy thì một bàn tay đã cầm lấy tay nàng đặt sang một bên, rồi úp lên âm hộ thay thế. Mới đầu nàng tưởng đó là tay Ariane nhưng rồi biết ngay là không phải vì bàn tay này bóp mạnh mẽ lắm. Chắc đó là tay của "người thứ hai". Nàng cúi nhìn xuống qua đôi vú và nhận thấy không phải anh chàng này, nhưng là một đàn ông khác mà nàng có quen biết. Nàng đã gặp anh chàng này mặc quân phục hải quân trong buổi tiếp tân của ông đại sứ. Hắn là một trong những người tỏ ra xúc động nhất khi nàng xuất hiện gần như khỏa thân một nửa hôm ấy Nàng còn nhớ rõ anh chàng lắp bắp vụng về biết bao. Nhưng bây giờ thì nàng nằm tênh hênh phơi bày ra tất cả và hắn dĩ nhiên cử động tự nhiên hơn.

Arianecó vẻ đãmệt, ngảngườinằmxuống. Emmanuelle nhẹ nhàng nhỏm dậy một cách duyên dáng, nàng nói ra tiếng điều đang nghĩ. 

- Tại sao dân hải quân da lại không rám nắng. Tại sao

vậy nhỉ?

Anh chàng hải quân gật gù đồng ý:

- So với nước da rám nắng của cô, thì nước da của tôi trắng một cách đáng xấu hổ. Nhưng nhiệm vụ của đàn ông đâu phải là mang lại vẻ đẹp.

- Nếu thế thì mang lại cái gì?

- Luật lệ.

Nàng quan sát, cố tìm lại vẻ rụt rè đầy lễ độ của con người này khi gặp bốn ngày trước đây. Nhưng chỉ thấy dấu dưới bề ngoài tươi cười là một con người quen ra lệnh. Sự kiện này kích thích nàng:

- Bây giờ vai trò của tôi bây giờ là phải làm gì?

- Không có gì khác thường đâu. Cô chỉ việc tuân lời thôi.

Giọng nói của hắn biểu lộ hắn coi điều đó là quá đương nhiên, đến độ không cần nàng phải trả lời. Emmanuelle sau cùng chỉ nói:

- Tôi cũng chẳng mong gì hơn.

Nhưng đột nhiên nàng mong hơn là thế; muốn cho nàng chịu khuất phục trọn vẹn, phải làm cho nàng trở thành vật công cộng, có tuyên bốđàng hoàng. Mọi người phải sử dụng nàng, không những về thể xác mà cả về danh tiếng nữa.

Việc chiếm hữu nàng không phải là mộtbí mậtkhuê phòng, mà phải là một đề tài cho những đàn ông đã từng làm chủ thân thể nàng bàn tán và ngợi khen ở nhiều nơi tụ họp công cộng. Nàng hỏi:

- Chắc anh sẽ kể với mọi người là đã chinh phục được tôi chứ?

~Anh chàng sĩ quan ngạc nhiên trả lời.

- Chắc... không đâu?

- Tại sao không? Đối với đàn ông, không thích thú sao khi bàn về những đàn bà hắn đã giao hợp?

- Nhưng không phải về những đàn bà như cô.

- Tôi chưa đủ tiêu chuẩn cho anh sao? 

Hắn chỉ biết cười vì không đoán được lý do đang làm nàng cáu kỉnh, chỉ mơhồ nàng vừa trải qua một kinh nghiệm đặc biệt nào đó. Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc đi văng rộng lớn, Emmanuelle ngồi thu lu còn hắn ngồi buông thõng chân xuống đất. Hai người không chạm vào nhau. 

Nàng lại nói:

- Sao? Nếu anh không xấu hổ vì tôi, xin đừng có dấu!

Phần tôi, tôi sẽ hãnh diện nếu anh đi kể với các bạn bè là đã ngủ với tôi.

- Cô nói thật đấy chứ?

Hắn nhìn Emmanuelle, rồi kết luận là dám nàng nói thực. Hắn thì thào.

- Cô thật lạ. Ngộ thật đó! Tôi cứ tưởng cô mong ngược lại chứ. Không biết chừng cô có một chút tính thích trưng dâm phải không? 

Emmanuelle ừ hứ một tiếng. Nàng không nghĩ là âm thanh ấy diễn tả đúng những gì nàng đang nghĩ trong đầu, nhưng thôi, đây không phải là lúc ngồi phân tích tẩn mẩn. Vả lại chữ trưng dâm nàng nghe cũng thấy hay hay. Anh chàng hải quân nói:

- Vậy nếu cô thích tôi kể cho bạn bè nghe, tôi sẽ kể.

Hắn nhận thấy chuyện này làm nàng bị kích thích. Thứ thú vị sắp được giao hợp với Emmanuelle chưa chi đã được làm tăng hương vị bởi vì chính nàng đã cho phép hắn được kể lại từng chi tiếtcho những người khác nghe sau này. Lòng thèm muốn đột ngộttăng lên đến độ hắn phải giao hợp ngay; nhưng không! hắn có một dự tính hay hơn. Tuy thế hắn cũng hỏi lại lần lần nữa cho chắc:

-Cô có muốn tôi kểcả tên thực của cô cho bạn bè nghe không?

Cứ tự nhiên, nếu anh thích thế.

Không còn ngờ gì nữa; thích mọi người bàn tán về chuyện dâm dục của mình có lẽ là một ý thích đồi trụy tinh tế của cô gái này. Hắn nói một cách thẳng thừng.

-Cô đúng là mộtnhân vậtkỳ lạ. Kểtừkhi đến Bangkok cô đã tỏ ra chung thủy với chồng, đối với một số người thì cô quá chung thủy! Rồi đùng một cái tối ngay cô đi từ thái cực này đến thái cực kia. Cái gì đã làm cô thay đổi đột ngột như vậy?

Emmanuelle điềm tĩnh trả lời:

- Anh nhầm rồi. Từ trước đến giờ tôi vẫn cứ là như vậy.

Nàng không hoàn toàn tin rằng mình đã thay đổi, đã biến thái" như Mario đã nói. Dĩ nhiên Mario có đóng góp vào đó, không phải làm thay đổi mà làm cho nàng lớn lên ý thức được nàng có quyền đối với bản thân mình. Mario cố nói tới "bổn phận" làm người nữ, nhưng nàng không đồng ý vì chẳng bao giờ cho tình yêu là bổn phận cả. 

Anh chàng của biển cả chỉ nhìn nàng, không nói nữa. Khi nàng tỏ ra định nói thêm, anh đột ngột đứng dậy, cắt ngang:

- Thôi chúng ta đừng mất thì giờ nói chuyện tào lao nữa. Đi với tôi.

Ariane nhẩy vô hỏi: 

- Anh định dẫn cô ta đi đâu? Anh không được lấy Emmanuelle của bọn tôi. Nàng là của chúng tôi! 

Anh chàng hải quân trả lời:

- Nhưng lúc này thì nàng là của tôi. 

Ariane lớn tiếng dặn khi hai người tiến ra khỏi phòng.

- Emmanuelle sẽ trở lại chứ?

Emmanuelle ra dấu bảo Ariane hãy cứ yên tâm.


 

*

*  *
 



Tâm hồn của chúng tôi sẽ ra sao, Thượng đế ơi, nếu không được nuôi dưỡng bằng bánh mì cơm gạo của trần gian phàm tục, nếu không có men rượu của nhan sắc và vẻ đẹp làm cho say sưa?... Con đường đưa chúng tôi lên Thiên đình làm bằng những vật liệu của trần gian.

R.P. PIERRE TEILHARD DE CHARDIN


Vào lúc một giờ sáng một bữa ăn khuya được dọn ra ở Maligâth. Thực đơn gồm có một món xúp đầy ớt xanh và đỏ, một món xúp hầm ngó sen, món vi cá mập nấu gạch cua, càng tôm hùm, cá hầmnước dừa với hai mươi bẩy hương liệu nhập cảng lậu từTrung Hoa, Nam Dương và ViệtNam, chim nhỏ chiên dòn ăn luôn cả mỏ, tận cùng bằng một món đặc sản nổi tiếng là bổ âm cường dương.

Nhưng đến đó chưa phải là hết. Còn có những hầu trai rất trẻ để hở trọn đôi mông, chỉ quấn một giây lưng thả một miếng vải nhỏ xuống phía trước hạ bộ, khi bước đi để lộ thấp thoáng dương vật. Những cô hầu gái còn trẻ hơn nữa, vú mới chỉ bắt đầu nhú lên, âm hộ kết hoa dâm bụt và hoa nhài, ngực đeo một cái dương vật bằng ngà khảm vàng có kích tấc đủ lớn để khi buổi dạ vũ chấm dứt, quan khách có thể lấy ra sử dụng để phá trinh cô gái (những cô gái bé này được tuyển chọn toàn trinh nữđểrồi sẽ mất trinh khi dạ tiệc chấm dứt).

Những hầu trai hầu gái ấy đi từphòng này đến hàng hiên khác mang mời khách đủ các thứcủa ngon vậtlạ địa phương: trú,ng rùa nấu yến, thịt cá sấ'u nấu cà ry, gan sóc, đuôi rắn hổ, nấm quí trộn lộc nhung... và dĩ nhiên không thiếu món óc khỉ dành cho những khách sành ăn. 

Emmanuelle cái gì cũng ăn cũng uống; nàng uống từ thứ rượu Khuoang Tong nóng bỏng, rượu bia trắng cất từgạo Khôrât, đến thứ rượu mạnh miền nam, uống một ngụm vào là người nóng nhẩy nhổm lên. Khi bữa ăn đêm này chấm dứt, Emmanuelle không còn biết nàng đã ở trong dinh thự này được một ngày, một giờ, một năm hay cả cuộc đời. Nàng cũng không còn biết mình đang ở khu nào trong dinh thự nữa. Nàng ngồi trên đất, rất thoải mái giữa đám người nàng chưa bao giờ quen biết đang cười, nói và nghỉ ngơi. Một người đàn ông cao lớn tóc nâu đang nằm dài trên tấm thảm len dầy màu xanh, gối đầu lên đùi Emmanuelle, một đàn ông khác đang vuốt ve đôi chân nàng. Tim nàng lộn rã; đêm thật dịu! đêm thật đẹp!

Một lúc sau chính hoàng thân đến kiếm và dẫn nàng sang tham dự bàn của ông ở một căn phòng khác. Ông giới thiệu nàng với cử tọa; mọi người bao vây, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều lên tiếng ca ngợi nhan sắc nàng, kẻ sờ mái tóc, người hôn lên môi, kẻ khác vòng tay ôm lấy eo. 

Emmanuelle chẳng phân biệt được ai với ai, người nóng bức hẳn lên. Nàng than với chủ nhân và ông lại cầm tay nàng lôi ra khỏi đám đông, đưa ra hàng hiên.

Gió mát làm nàng tỉnh táo trở lại. Không biết có nên mặc lại xiêm y không? Ông hoàng cho là nên, gọi một gia nhân lại, cho lệnh. Nàng tự hỏi không biết anh chàng hầu cận trẻ tuổi này có kiếm ra bộ áo mầu ngọc bích nhạt nàng thích hay không nữa; nàng sợ nó đã bị thất lạc vào đâu rồi. Nhưng người hầu cận đã mang đúng áo trở lại, kể cả giây thắt lưng thêu chỉ vàng nữa. Anh dùng cử chỉ cho biết nơi có treo gương để nàng sửa sang lại xiêm y, nơi để các nước hoa cho nàng xức lên da thịt cùng một cái lược để chải mái tóc dài. Nàng cám ơn thì anh chắp hai tay lại trước mặt cúi chào rồi biến mất. Hoàng thân nói.

- Em hãy đi với tôi. Em chưa nhìn thấy các khu vườn của tôi phải không. Đi dạo một lúc sẽ làm em khỏe khoắn. 

Nàng rầm rì suy nghĩ, không biết chủ nhân có làm tình với mình không nhỉ? Nàng chưa quên cái lối đối xử không vui của chàng hải quân hồi nãy.

Nàng đi theo chủ nhân đi qua những bồn nước và những bụì hoa, cốthử đoán ông sẽ làm tình với nàng ngay trên cỏ ướt đẫm nước phun hay trên mộtbăng ghếdài bằng đấtnung đỏ dưới gốc những cây da rễ rủ tha thướt. Liệu ông có chịu cởi bộ y phục hoa hòe hoa sói như đóng tưồng cổ này ra không? Nếu cởi hết ra, chắc chắn là ông sẽ mất bớt vẻ uy nghiêm thường lệ. 

Khi đi đến một vòm cây đan kết, hai cô gái hoảng sợ chồm dậy, vùng bỏ chạy, quên cả hai cái sarong.Emmanuelle tiếc rẻ hai tấm thân trần truồng thon dáng như sơn dương chưa chi đã biến mất ấy.

- Tôi biết em có tính thích cả phụ nữ nữa. Vậy đêm nay dưới mái nhà của tôi, em có tìm thấy ai ưng ý chưa?

Nàng cảm động:

- Sao mọi người biết về tôi nhiều quá vậy! Tôi mới đến đây có ba tuần lễ. Bộ cả thành phố này chỉ quan tâm đến những gì tôi làm sao?

- Không phải cả thành phố, mà là một thành phố nhỏ trong thành phố lớn ấy thôi. Làm sao mọi người không say sưa vì em sao được? Mọi người vẫn luôn luôn chờ đợi em. 

-Tại sao vậy? Trong cái thành phốbí mật này, nếu tôi không hiểu sai, thì các phụ nữ đều giống nhau...

- Một hiền giả của chúng tôi đã nó: "Người ta chỉ có thể yêu chính em gái mình hay cô em song sinh". Bởi thế lẽ dĩ nhiên là chúng tôi yêu thích em. 

Emmanuelle hỏi với giọng không nhu mì chút nào:

- Thế bộ Anna Maria Serguine không phải là em của ông sao?

Nhưng đâu có dễ gì mà gây nổi với hoàng thân. Ông ta nhỏ nhẹ:

- Ai có thể đoan chắc được? Đôi khi phải mất cả đời mới biết được một đồng loại của mình, đôi khi phải mất nhiều đời. 

- Ông có tin ở thuyết luân hồi không?

- Tôi không biết gì v.ề chuyện đó. Tôi cũng chẳng biết con người có thể chết đi sau này. 

- Tôi, tôi không muốn chết.

- Như vậy thì em sẽ bất tử. 

Hoàng thân để Emmanuelle ngồi lên một bục gạch đá hoa dẫn xuốrlg mốt bể bơi.

- Em hãy nghe những lời thơ sau của một thi sĩ Trung Hoa trẻ tuổi: 

Lấy núi làm gối.

Lấy trời làm mái nhà

Ngày mai tôi có phá núi 

Trời cũng không xập. 

Cổ họng Emmanuelle thắt lại:

- Tôi biết làm gì với cuộc sống của tôi, nhưng tôi biết

làm gì với nỗi chết đây?

Hoàng thân thân ái nhìn nàng, trả lời:

-Chuyện sinh mà còn chưa biết, hỏi làm gì về chuyện tử Khổng Tử đã nói như vậy đó. Em băn khoăn làm chi?

- Thường thì tôi đâu có nghĩ tới chuyện chết. Nhưng Anna Maria đến chơi và nhắc nhở tôi phải nhớ tới cái chết đang chờ đợi. Kể từ hôm ấy tôi cứ bị ám ảnh bởi cái chết hoài.

Hoàng thân nói:

- Em cứ việc nghĩ tới, miễn là đừng có sợ. Nếu em không dấu đầu vào hai tay để nghĩ về những bí ẩn của sự sống và sự chết, sau cùng rồi cũng có lúc em nhìn thấy

Thượng Đế. Cái mà em sợ, chính là Thượng Đế. Như vậy rút cục mèo lại hoàn mèo!

Emmanuelle không thể không cười. Nhưng tim nàng vẫn nặng chĩu. Hoàng thân tìm cách cho nàng yêu đời trở lại 

- Một văn sĩ đồng hương với em, George Bataille, đã thật khôn ngoan khi nói như sau: "Tôi không muốn khoe khoang, chứ thực ra cái chết đối với tôi là điều khôi hài nhất thếgiới."

Emmanuelle thú thật: 

- Nhưng tôi lại không thấy như vậy.

Hoàng thân mỉm cười. Nàng thở dài:

- Tôi không biết cái gì đã xẩy ra nhưng từ hai ba ngày hôm nay, làm cái gì rồi tôi cũng nghĩ tới sự chết. Chưa bao giờ tôi làm tình nhiều như mấy hôm vừa qua và cũng chưa bao giờ nghĩ tới cái chết nhiều đến thế? Nhưng hai điều đó đâu có liên quan gì đến nhau đâu. 

- Tại sao không nhỉ? Ngược lại, điều đó còn là hợp lý nữa đó em: bất cứ cái gì mang lại giá tn cho sự sống đều làm con người có ước muốn giữ nó lại mãi mãi.

-Chính bởỉ vì thếđó; rồi con người sau cùng cũng phải mất hết.

- Ai có thể biết được? Mario Serghini có nói với tôi là em giỏi toán; chắc toán học sẽ giúp được em tìm hiểu. Các con tính của các nhà thông thái đã cho biết rằng khi vật chất di chuyển nhanh bằng tốc độ ánh sáng, vật chất sẽ co lại đến độ hầu như biến mất. Nhưng biến mất đây là với con mắt và dụng cụ đo lường hiện nay của con người thôi; còn thực ra ai dám quả quyết rằng vật chất đã biến mất thực sự không? Ngay chúng ta đây trên hànhtinhnày, vì cùng những lý do và cách tính toán vừa nói, có thể chúng ta đã không còn hiện hữu cho những ai quan sát trái đất từ ven biên vũ trụ. Chúng ta chìm đắm vào khoảng hư không của vận tốc nuốt chửng luôn cả những ngân hà cách chúng ta mười tỷ năm ánh sáng. Bởi thế, họ và chúng ta, chẳng bao giờ ai còn thể nhìn thấy ai. Nhưng cũng rất có thể họ và chúng ta, sống trong những vũ trụ tách biệt nhau, trong những không gian không liên lạc được với nhau, tất cả vẫn cùng sống, hiện hữu, mỗi bên một kiểu. Nói theo kiểu Hadaly, chẳng nên buồn rầu nếu giác quan của chúng ta, vào lúc này, đã mặc kệ chúng ta giải đoán một mình trong đêm những tia sáng của các vì sao đã chết.

Emmanuelle nói.

- Tôi đã biết những điều đó.

- Nếu thếthì em hẳn biết, thời gian đâu có đưa tới địa ngục. Tương lai đâu phải là cái chết của hiện tại; mà là một khía cạnh khác. Trước kia chúng ta chỉ biết có một mặt của mặt trăng; lúc ấy mặt bên kia chưa biết ấy có phải là cái chết không? Cái chết, có thể sẽ vẫn là chúng ta, nhìn bởi những kẻ khác, nhìn theo một cách thế khác. Emmanuelle vừa sung sướng vừa muốn khóc. Chắc đó là hạnh phúc, nước mắt gắn liền với khía cạnh vui tươi của cuộc đời chăng? Ngửa đầu ra phía sau, mái tóc đen dài rủ gần chạm những bậc thềm đá hoa, nàng vừa hi vọng vừa tuyệt vọng nhìn ngắm những vì sao xa tít mù, cứ mỗi một giây của đời nàng trôi qua, lại có những ngôi tắt đi ở tận ngoài biên của không gian, mang theo với chúng một chút yêu thương nàng đã gửi lên đó cùng với giấc mơ điên rồ là một ngày kia nàng sẽ sống lâu đến độ có thể phóng lên vòng tay ôm lấy những thiên thể ấy...