... Có phải vợ anh đang ngồi gần anh đó không?
... Vợ tôi không ngồi gần tôi. Nàng đang ở trong tôi.
Nàng là tôi. Nếu anh nhìn thấy hai người, là tại anh
không biết cách nhìn đó thôi.
— JEAN GIRAUDOUX (Les Graques, 1,3.)
Con lộ dẫn ra biển chạy dọc một con kênh đào đầy hoa sen đang nở, những chiếc thuyền nhỏ rẽ hoa mà đi uể oải Nhiều khúc cây lá hai bên bờ rủ xuống quá thấp làm những người chèo thuyền phải đứng dậy gỡ ra cho thuyền đi qua.
Xe chạy qua những tăng lữ mặc áo vàng đi hàng một như bày kiến, moat người ôm mộtcái tráp tròn để đựng những của cúng dường hàng ngày của những tín nữ thuần thành. Mỗi vị sư còn cắp theo một cái ô that to, nặng nề. Emmanuelle ngạc nhiên hỏi.
- Tại sao mấy ông sư mang lắm đồ nghề vậy? Mang cái dù to nhưthếtheo mà lại không dùng để che nắng, nghĩa là làm sao?
Jean cắt nghĩa:
- Không phải là dù đâu, mà là cái lều. Đêm đến các ông ấy mở ra, cắm xuống một nơi nào đó, phủ áo cà sa lên mặt là ngủ thôi.
- Nếu trời mưa thì sao?
- Thì mấy ông ấy ướt hết chứ sao.
- Nhưvậy tại sao mấy ông không đợi heat mùa mưa hãy đi hành hương có phải tốt hơn không?
- Mùa khô bắt đầu rồi. Bắt đầu từ hôm nay. Em không để ý đêm hôm quá trăng tròn, dân Thái đã thả khắp các giòng nưóc giòng sông những chiếc thuyền đèn nhỏ mang theo những bông hoa dâng hiến cho bà Mẫu Thủy đó sao? Đó là ngày lễ Loi Krathong, ngày hội lớn vui vẻ của xứ này, trong những ngày ấy trai gái thì tán tỉnh nhau, những người yêu nhau sẽ đính hôn, và những người đã đính hôn rồi thì cưới nhau. Anna giả vờ phẫn nộ.
Liệu có một thế giới nào mà không dành tất cả mọi ngày trong năm cho tình yêu không? Tội nghiệp cho Emmanuelle vì cô nàng này phải đợi hết mùa mưa mới được yêu đương thả dàn.
- Tôi yêu cóc cần mùa màng gì hết.
Cả ba người cùng ngồi băng trước, Anna ngồi giữa hai vợ chồng Jean. Hôm qua Jean báo tin anh phải đi công tác nơi vùng biên giới và lộ trình đi băng qua bãi biển nghỉ mát Pattaya. Emmanuelle đã thích thú kêu lên.
- Như vậy bọn mình ghé thăm Marie-Anne đi?
- Anh không có thì giờ dừng lại nơi đó đâu, nhưng anh có thể bỏ em ở đó. Khi về, anh sẽ ghé đón em và ở chơi vài hôm cho vui.
- Anh phải công tác ở Chantaboun bao lâu?
Cỡ một tuần. Anh sẽ trở lại kiếm em ở bãi biển vào ngày thứ bảy hay chủ nhật.
- Em mang Anna đi cùng được không?
- Ý kiến hay tuyệt! Trong trường hợp này anh sẽ thuê cho cả hai moat bungalow riêng để khỏi làm phiền Marie-Anne và bà mẹ.
Anna nhét đầy xe hơi tất cả đồ nghề hội họa của cô, Emmanuelle mang theo máy ảnh và phim, một máy nhạc dĩa, sách báo một đống làm như là sắp đi xuyên đại dương không bằng. Jean phải nín cười khi nhìn thấy cô vợ trẻ mặc một cái robe cắt từ một lưới đánh cá mới tinh ra, nhưng anh không hề đề nghị nàng thay áo khác, mặc dù hai đầu vú của nàng nhô hẳn ra khỏi một mắt lưới. Còn phía dưới Emmanuelle mặc một chiếc váy đan bằng vải thưa màu da thịt, đã thế còn xẻ hai bên thật cao. Bây giờ khi nàng vói, nàng hở hai bên sườn tới tận nách luôn.
Khi anh dừng xe tại trạm xăng ngoài thành phố, những nhân viên phục vụ cùng khách nhàn du đang tự tập đều vây quanh xe, há hốc miệng ra mà thưởng thức người đẹp hớ hênh trong xe. Nhưthường lệ Emmanuelle khoái chí ra mặt khi đàn ông bu đông, nhưng nàng ngạc nhiên là lần này không thấy cô bạn Anna ngoan đạo cằn nhằn gì cả. Emmanuelle vừa nói vừa ráng không cười.
- Kể từ bây giờ quí ông này sẽ không còn là như trước nữa. Mọi phán đoán đạo đức của quí ông ấy hẳn phải thay đổi.
Jean tán đồng.
- Cái xứ Thái Lan này thiếu đề tài để suy tư. Cung cấp cho họ một đề tài để bàn cãi đúng là một hành động nhân bản. Anna biết đấy, cô vợ cưng của tôi vốn có lòng nhân rộng rãi lắm.
Emmanuelle xì một tiếng không chịu.
- Anh nói quá đáng. Đã có lần mọi người cho tôi đi xuyên thành phố Bangkok mà trần truồng hẳn hoi, vậy mà có ai đứng tim mà chết đâu.
Jean khoái chí.
- Thật vậy hả? Nhưng chắc chắn là cả thành phố còn nhớ tới vụ đó rồi.
Anna nói chen vô:
- Sự thực là Emmanuelle thích khoe của trời cho. Nhưng đẹp như thế mà phô ra thì cũng chẳng đáng trách.
Xe hơi tiếp tục lăn bánh, Emmanuelle mở rộng hai chân để lộ những sợi âm mao cong mượt lấp lánh ánh sáng mặt trời Nàng quay lại trách cứ cô bạn ý Anna.
- Bộ chị không thích cái lồn của tôi sao?
Vì Anna không trả lời, Emmanuelle cầm ngay tay bạn đặt úp lên tam giác mình.
Đây là lần đầu tiên Anna sờ tới lồn của bạn. Tim cô đập nhanh lên, nhưng không hề muốn rút tay lại sợ làm mất lòng cô bạn thân thiết từ hai tháng nay. Nhưng cô cũng không muốn tự ý mình nhúc nhích mấy ngón tay. Nhưng càng để lâu Anna càng bối rối vì còn có sự hiện diện của Jean ngay bên cạnh.
Anna càng bối rối thì Emmanuelle càng thích thú. Nàng ép chặt tay bạn giữa hai đùi, cục cựa liên tục. Một niềm khoái lạc tăng dần làm môi nàng căng phồng lên, ngả đầu âu yếmvào vaiAnnađang mỗi lúc một lúng túng hơn. Những ngón tay của Anna mỗi lúc một ngâm sâu vào âm hộ Emmanuelle làm nàng rung động như một nụ hoa muốn nở tung ra. Sau cùng Anna nghĩ, làm cho bạn mình sướng thì có gì là xấu đâu. Hơn nữa chính mình cũng yêu Emmanuelle lắm? Như vậy thì hợp lý thôi.
Emmanuelle vòng tay ôm lấy cổ Anna, cạ má vào má bạn, thì thào.
- Bây giờ Anna là người tình của tôi rồi đó nghe! Tôi yêu bồ quá đi mất thôi
Anna không biết trả lời ra sao. Mỗi lúc các ngón tay cô càng nhúc nhích tìm kiếm trong phần thầm kín của bạn và một niềm khoái lạc từ đâu xâm chiếm làm cô không còn một chút ngượng ngùng nào của một cô gái ngoan đạo nữa.
Anna để mặc miệng Emmanuelle úp lên miệng mình, tay Emmanuelle úp trên vú mình và cái tay ấy cứ thế tụt dần xuống phía duới bụng. Anna thầm kêu lên.
- Ôi không! Ôi, không được đâu!
Tuy nghĩ vậy nhưng Anna không làm một điều gì để cản bàn tay ve vuết của Emmanuelle và cũng không chắc là mình có cảm thấy khoái lạc hay không nữa. Anna chỉ biết cô đang cảm thấy tình yêu, và từ những hình ảnh lộn xộn trong quá khứ, từnhững xúc động đầy mâu thuẫn trong hiện tại sau cùng nàng đột nhiên cảm thấy được giải thoát.
- Rồi đó? Là thế đó!
*
* *
Một lúc lâu sau Emmanuelle mới phá vỡ im lặng, nàng nói.
- Ngày mai anh Mario sẽ đến chơi với chúng ta. Anh ấy mà chịu nhúc nhích như thế là chuyện hiếm có, thiếu điều tôi phải quì gối mà xin ông ấy di chuyển cho.
Jean hỏi.
Thế em định cho ông ta ở đâu?
- Ở với bọn em chứ còn ở đâu. Làm gì có chỗ cho anh Mario bên nhà Marie-Anne.
Anna lo ngại hỏi.
- Chỗ chúng ta sắp ở có đủ giường không?
Emmanuelle trả lời.
- Không. Nhưng điều đó đâu quan trọng gì. Bộ anh Mario không phải là anh họ của Anna sao?
- Ái chà! Vậy thì tôi xin cám ơn! Trong gia tộc tôi có quá nhiều chuyện loạn luân rồi.
Emmanuelle ngắt lời bạn.
Vậy thì tôi cho anh Mario ngủ chung với tôi.
Jean tán đồng.
- Như vậy coi bộ được hơn đó.
Chiếc xe bỗng nẩy tung khi phóng hết tốc độ qua một mô đất làm Anna phải bám lấy cô bạn. Nhưng rồi cô buồn ra ngay, mặt mũi bỗng trở thành đăm chiêu, lên tiếng hỏi.
-Anh Jean này, anh không khó chịu khi một người đàn ông khác ngủ chung giường với vợ anh sao?
- Không.
- À há!
- Điều đó còn làm tôi thú vị là khác.
Anna tự cằn nhằn mình, đừng có nói gì nữa! Vả lại sau những gì vừa xẩy ra giữa mình và Emmanuelle, mình đâu dám nhìn thẳng vào mặt anh Jean. Nhưng rồi lòng tò mò của Anna sau cùng thắng thế. Cô buột miệng nói tiếp.
- Như vậy thì anh Jean đâu có yêu vợ.
Jean tỉnh bơ tiếp tục lái xe, chỉ buông một câu.
Tôi thích những gì làm vợ tôi sướng, như vậy không phải là yêu vợ thì là gì?
- Nhưng yêu vợ thì cũng phải có một giới hạn nào thôi chứ, anh Jean?
- Nếu tôi cho rằng Emmanuelle cư xử như thế là xấu, tôi đã ngăn cản rồi. Đằng này không.
- Bộ anh muốn nói là để kệ cho Emmanuelle ngủ tứ tung với mọi người, nàng trở thành một người tình lý tưởng sao. Chưa kể anh còn kệ cho chị ấy đi làm điếm kiếm thêm tiền cho gia đình nữa.
- Quan điểm của tôi giản dị lắm Anna, tôi không coi Emmanuelle như một thực thể khác tôi.
Vậy là nghĩa làm sao?
- Emmanuelle là tôi, tôi là Emmanuelle.
Emmanuelle nói chen vô.
- Không ai đi ghen với chính mình cả.
Jean cắt nghĩa thêm.
- Tôi với Emmanuelle không phải là hai cá nhân tách biệt. Hai đứa tôi là một. Bởi thếkhoái lạc của Emmanuelle đâu có thể là nỗi buồn của tôi được.
Emmanuelle nói.
- Với bọn tôi, đứa nào làm cái gì thì coi như đứa kia làm. Bọn tôi không nhấtthiếtlúc nào cũng phải có mặt cạnh nhau, anh Jean ở đâu thì tôi ở đó. Khi anh xây đập nước thì kể như tôi xây cùng anh.
Jean đồng ý.
- Hai đứa tôi chỉ có một cảm quan chung thôi.
Emmanuelle vui vẻ.
- Bọn tôi hợp lại giống như một người ái nam ái nữ vậy
Jean mơ màng.
Thân thể nàng là thân thể tôi, nàng là nguyên lý nữ, tôi là bản năng nam. Vú nàng là vú tôi, bụng nàng là bụng của tôi.
Anna rụt rè hỏi thêm.
- Thế chắc anh không khó khăn trong việc đồng hóa với Emmanuelle khi đàn ông khác vuết ve làm tình với nàng chứ? Đại khái như là một thứ đồng tính luyến ái?
- Khi tôi là Emmanuelle thì tôi là đàn bà. Chỉ khi nào nàng làm tình với một phụ nữ thì tôi mới là lesbienne thôi.
Anna ngượng đỏ mặt. Jean cười. Nhưng cô gái lấy lại bình tĩnh rất nhanh, tiếp tục lục vấn Jean.
Anh là một người đàn ông thành thật, hay là anh thà để Emmanuelle tự do còn hơn là mất nàng?
Emmanuelle to tiếng.
- Mất tôi! Làm sao anh Jean có thể mất tôi được? Tôi có bao giờ không chung thủy với anh ấy đâu.
- Chị nói gì ngộ quá đi? Bộ giữa chị và anh Jean có thần giao cách cảm hay sao?
- Cứ cho là thế đi. Những ai cùng khổ với nhau tất nhiên cùng khoái lạc với nhau được chứ?
Jean không nói thêm gì nữa, Anna cũng im lặng nhìn cảnh hai bên đường và con đường đất vàng đang trải dài trước mặt một lúc rồi mới nói.
-Anh Jean không cảm thấy sợ hãi khi để đàn ông khác nhìn thấy chị ấy trần truồng và làm tình với chị ấy sao? Nếu anh thực sự quí chị ấy.
Xe đã chạy đến gần mộtngã tưkhôngcó bảngchỉ đường. Jean nói.
- Chắc quẹo phải phải không?
Anh quẹo gắt làm thân thể Anna ép hẳn vào anh.
- Thế Anna tưởng đem Emmanuelle gói kín lại là tốt hơn sao? Đem cất vẻ đẹp đi một góc cho riêng mình thưởng thức thì đó có phải là một giải pháp tốt không? Vẻ đẹp đòi hỏi sựchia xẻ với người khác chứ. Emmanuelle đẹp, tại sao tôi lại không để nàng trần truồng cho đàn ông khác cùng thưởng thức vẻ đẹp ấy? Hơn nữa tôi yêu vợ tôi, tự hào là có vợ đẹp, thích thú khi thấy nàng làm đàn ông khác thèm muốn. Điều đó là tự nhiên chứ! Anna nghĩ coi, ngay trong nhà tù chẳng hạn, có tù nhân nào mang hình vợ già nua xấu xí ra khoe với bạn đồng tù không?
Anna vẫn không chịu.
- Ai chả biết lòng ghen tuông thường đưa con người đến chỗ làm những việc điên rồ. Nhưng không thể tách rời ghen tuông khỏi tình yêu được. Nếu anh yêu một người đàn bà thực sự, anh không thể không đau khổ khi thấy đàn ông khác ngủ với cô ta. Nếu anh không phản ứng như vậy, anh không là môt người đàn ông.
Jean cười.
- Tôi yêu vợ tôi, tôi lo cho nàng mọi thứ từ quần áo đến thực phẩm, săn sóc nàng mỗi khi đau ốm, tại sao tôi lại.. không chăm sóc đến khoái lạc của nàng nhỉ? Một đàn ông thực sự là đàn ông là phải lo cho người mình yêu một cách toàn diện như vậy. Anna không thèm cãi nữa. Con lộ bây giờ thẳng tắp làm Jean có thể tăng tốc độ tối đa. Bụi mù mịt. Emmanuelle lên tiếng.
Anh Jean có lý khi không ghen với các tình nhân của tôi Chính họ ghen với anh Jean thì có.
- Như vậy sự chung thủy chỉ là một giấc mơ vô ích sao?
Bộ hai người chỉ yêu có nhau không được sao, việc gì phải thêm người khác vô?
Emmanuelle dịu dàng nói.
- Trái đất này đầy bạn bè dễ thương. Bộ Anna chủ trương đóng cửa rút cầu sao?
Con lộ đã rời vùng đồng bằng, phóng lên sườn đồi, từ đó bắt đầu nhìn thấy biển đang nung nấu dưới ánh sáng mặt trời nóng bỏng. Emmanuelle nói thêm.
- Vĩnh cửu ở trong thân thể của những kẻ đang làm tình với nhau. Bởi thế vĩnh cửu rất phù du, ngưng làm tình là vĩnh cửu biến mất. Muốn tìm lại, lại phải làm tình tiếp.
- Như vậy anh chị cho rằng ngoài dâm tình và cái chết, không còn một chọn lựa nào khác sao?
Jean cười.
- Bọn tôi đâu có cực đoan đến độ như thế.