“Nói chuyện phiếm được không?” Rốt cuộc Ngải Vi cũng gọi điện đến.
“Được, bây giờ không có bệnh nhân.”
“Tối qua sao cậu không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi?”
“Mình thấy cậu trò chuyện vui vẻ quá nên không quấy rầy. Sao rồi, người đàn ông đó được không?”
Giọng nói của Ngải Vi thoáng dịu dàng một chút: “Anh ấy tốt lắm! Hoàn cảnh gia đình, tính cách, vẻ bề ngoài, nói năng cũng không tồi. Hơn nữa, anh ấy thật sự muốn kiếm vợ.”
“Vậy cũng không tệ! Đã hẹn lần sau gặp lại là khi nào chưa?”
“Tối nay!”
“Năng suất thật!”
“Hi Hi, mình rối quá, không biết nên mặc cái gì, nên trang điểm thế nào đây? Đầu óc mình không nghĩ ra được gì cả, hay là cậu đến nhà mình, xem thử giùm mình nha.”
“Chút nữa mình còn phải khám bệnh, không đi đâu được! Nếu anh ta đã muốn tìm kiểu người phụ nữ để chung sống, thì cậu trang điểm nhạt thôi, mặc một cái váy liền là được.”
“Tối qua mình ngủ không ngon, bây giờ quầng thâm mắt to như là gấu trúc vậy, đặc biệt là dưới mắt phải đó. Cậu cũng biết mắt phải của mình lớn hơn mắt trái 5 milimet mà, không trang điểm đậm, làm sao che quầng thâm được, cũng đâu có thể cân bằng mắt lớn mắt nhỏ.”
Lâm Dư Hi bực bội: “Tiểu Ngải, sẽ không ai lấy kính phóng to để nhìn 5 milimet đó của cậu đâu. Cậu cũng đừng nói là trên mặt cậu nổi tàn nhang, mặt trái sưng hơn mặt phải nữa. Nếu như một người đàn ông vì vậy mà ghét bỏ cậu, thì cậu kêu anh ta lăn ra xa chút đi.”
“Vậy là cậu không nghe nói rồi, ở Hàn Quốc, mấy bà vợ đều chờ chồng ngủ rồi mới tẩy trang, sáng sớm trước khi chồng dậy nhất định phải trang điểm xong đấy.”
Lâm Dư Hi thật lòng chịu thua: “Tiểu Ngải, cậu muốn tìm một người chồng yêu cậu, hay là muốn làm tì thiếp của hoàng đế hả? Tại sao cậu không chịu tin rằng bản thân cậu đã rất tốt rồi chứ. Cho dù không trang điểm, cũng là một người đẹp lung linh.”
“Thật sao?”
“Ngày mai cậu qua đây, mình nấu canh óc heo cho cậu tẩm bổ.”
Ngải Vi nói: “Xí, canh óc heo càng bổ càng ngu.”
“Cậu chưa từng nghe qua phủ định cộng phủ định sẽ thành khẳng định à?”
“Cậu đây là đang nói sốc mình vào lúc mình cần được cổ vũ nhất đấy.”’
“Tiểu Ngải, ngoan! Tối nay nhẹ nhàng một chút đi. Đàn ông kiếm vợ càng để ý tới việc ở bên cạnh cậu có hợp nhau không, chứ không phải là vì mắt phải của cậu lớn hơn mắt trái 5 milimet đâu.”
Lâm Dư Hi để điện thoại xuống, lắc đầu. Đột nhiên nhớ tới, Ngải Vi bình thường muốn nhiều chuyện cỡ nào thì nhiều chuyện cỡ đó vậy mà lại không hỏi cô về chuyện sủi cảo trên weibo, xem ra cậu ấy thật sự phiền chết rồi!
“Sao thế, Tiểu Ngải lại có bạn trai mới à?” Lâm Chi Hiên hỏi.
“Có lẽ vậy! Nhưng mà cậu ấy càng muốn tìm chồng hơn.”
“Con bé quen nhiều bạn trai vậy rồi, chắc sẽ biết phải chọn như thế nào thôi!”
Lâm Dư Hi nhớ đến canh óc heo mà cô nhắc tới, mỉm cười: “Xem ra con không chỉ cần phải nấu canh óc heo cho cậu ấy, còn phải nấu thêm canh tim heo cho cậu ấy, đầu óc của cậu ấy dùng không được, mà trái tim cũng thiếu nhạy bén nữa.”
Lâm Chi Hiên cũng bật cười.
------
4:30 phút chiều, xe do Chu Tử Chính phái đến đón rất đúng giờ. Lâm Dư Hi ngồi trên xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lúc rãnh rỗi liền lấy điện thoại ra, bấm vào weibo của Chu Tử Chính.
Đây là mùi vị mà cả đời này khó mà quên được! Ngủ ngon!
Bên dưới dòng trạng thái này đã có 10 ngàn bình luận. Sau đó cô nhấn vào một hoạt động bỏ phiếu: Thời hạn tươi mới của bạn gái mới Chu Tử Chính được bao lâu?
(1) Một tháng
(2) Hai tháng
(3) Nửa năm
(4) Một năm
Cô nhấn vào bình luận, nhìn thấy một bình luận hot nhất, lại là do Chu Tử Chính đăng: Tại sao trong mục tuyển chọn không có (5) Cả đời vậy?
~ ~ Thể hiện yêu đương lãng mạn nhất là đây! ~ ~
~ ~ Bạn gái mới là ai thế? Cầu phổ cập. ~ ~
~ ~ Cả đời? Ý của cậu Chu là (1) Phù du: Mấy tiếng đồng hồ đến một tuần; (2) Ong thợ: 35-40 ngày; (3) Chuồn chuồn: 20-70 ngày; (4) Bươm bướm: 30-60 ngày. ~ ~
Lâm Dư Hi phì cười, Chu Tử Chính, anh xem đi! Anh muốn khoe, thì sẽ có người phá đó. Cô lặng lẽ nhấn nút thích cho câu bình luận này, đóng trang web lại.
Lúc Lâm Dư Hi đi vào biệt thự, Chu Tử Chính mặc đồ thường đang ngồi trên sô pha xem tạp chí.
“Chu…… Vince.”
Chu Tử Chính đứng lên, mỉm cười nhìn cô: “Liz!”
“Vào phòng của anh à?”
“Hôm nay đổi chỗ, lên tầng thượng đi.”
Đôi mắt của Lâm Dư Hi hơi trừng lên.
“Yên tâm, không ai nhìn thấy được đâu.”
Trên tầng thượng trang nhã rộng rãi, có một căn phòng bằng thủy tinh, ở trong phòng có thể nhìn xuống làn sóng xanh biếc của bến cảng ở dưới núi, lấp lánh mênh mông.
“Phong cảnh ở đây đẹp không?” Chu Tử Chính hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Lúc trước mua căn biệt thự này là vì phong cảnh này đó.”
Lâm Dư Hi cười nhạt: “Tôi sẽ vì phong cảnh này mà leo lên một ngọn núi. Miễn phí!”
Chu Tử Chính ngẩn ra, trong lòng run lên.
Lâm Dư Hi nhìn quanh bức tường thủy tinh: “Miếng thủy tinh này có thể biến thành một chiều phải không!”
Chu Tử Chính bấm vào điều khiển, bốn mặt tường và trần nhà của phòng thủy tinh tất cả đều biến thành thủy tinh nhìn xuyên thấu một chiều.
Chu Tử Chính vừa cởi đồ vừa nói: “Tôi thấy cô nhấn thích trên weibo rồi nhé.”
“Hả?”
“Tại sao không nhấn thích cho tôi?” Chu Tử Chính cởi áo xong, lộ ra cơ ngực rắn chắc của anh.
“Ơ, tôi chỉ tùy tiện xem thôi, có thể là không cẩn thận đã nhấn vào!”
“Vậy chút nữa cô hãy nghiêm túc vào xem, rồi để tâm mà nhấn thích cho tôi đi.” Chu Tử Chính cởi quần xuống.
“……”
Lâm Dư Hi mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang và bao tay vào, giả điếc không nghe.
“Đưa di động của cô cho tôi?”
“Bây giờ là thời gian trị bệnh.”
“Đưa di động cho tôi!” Chu Tử Chính không một mảnh vải che thân, đứng trước mặt Lâm Dư Hi, giơ tay ra.
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ đưa di động qua, Chu Tử Chính lướt vài cái, lại trả về: “Xem xong nhớ nhấn thích đó.”
Lâm Dư Hi nhìn thấy câu trả lời của Chu Tử Chính: “Phù du: gặp được cô ấy, cho dù sáng sinh chiều chết, thì cuộc đời này cũng không tiếc nuối.”
Lâm Dư Hi không thể phủ nhận, trái tim của cô bất ngờ “ding” một cái, đây không phải là câu chữ mà Chu Tử Chính trong hiểu biết của cô sẽ viết ra. Cô im lặng nhấn thích.
Chu Tử Chính nhàn nhã nằm trên ghế dựa trong phòng thủy tinh. Gương mặt tuấn tú, vóc dáng thon cao, đường cong tinh tế và vết sẹo khắc sâu, dưới ánh nắng chiều tà chiếu rọi, nhìn qua giống như là một cậu nhóc nghịch ngợm vẽ một đường không thể nào xóa mờ lên bức tranh sơn dầu của một bậc thầy, làm cho người ta băn khoăn tiếc nuối. Đột nhiên Lâm Dư Hi cảm thấy vẻ đẹp mang khuyết điểm này mới là chân thật nhất.
“Cô đã châm cứu cho bao nhiêu bệnh nhân rồi?”
“Chưa từng đếm qua!” Lâm Dư Hi rút lại dòng suy nghĩ của mình, tập trung châm cứu.
“Lần đầu tiên châm cứu cho đàn ông, có xấu hổ không?”
“Tôi là bác sĩ, từ sớm đã thấy qua, sờ qua cơ thể của đàn ông, phụ nữ vô số lần rồi.”
“Vậy cô nhìn tôi, có cảm giác gì?” Chu Tử Chính lấy ly nước ở bên cạnh, uống một hớp.
“Không khác gì mấy với nhìn cục thịt heo vậy.”
Phụt! Chu Tử Chính phun hết ngụm nước ra, cơ thể run lên một cái, Lâm Dư Hi châm kim bị lệch.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Dư Hi rút kim ra, trừng anh một cái.
“Cách hình dung của cô làm tổn thương lòng tự trọng của tôi quá!” Chu Tử Chính dở khóc dở cười.
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi nhìn anh thì rất có cảm giác, giống như nhìn thấy Lương Triều Vĩ trong Sắc Giới vậy.”
Chu Tử Chính chau mày: “Ngoài hai cái…… của anh ta, cô còn nhìn thấy thứ khác à?”
Lâm Dư Hi bất lực than thở: “Tôi phải tập trung châm cứu, đừng quấy nhiễu tôi.”
“Vóc dáng của tôi hẳn là đẹp hơn Lương Triều Vĩ chứ!” Chu Tử Chính không cam tâm lầu bầu. Anh mới hơn 30 tuổi thôi, Lương Triều Vĩ đã 50 mấy rồi đấy. Tuy cách so sánh này tốt hơn thịt heo, nhưng cũng không làm cho lòng anh dễ chịu hơn bao nhiêu.
Tay của Lâm Dư Hi ngừng lại, trịnh trọng nhìn anh, trong ánh mắt chỉ có hai chữ: im miệng.
“Sorry!” Chu Tử Chính cười thầm, hay cho một chiêu ánh mắt kiềm chế kẻ địch.
Lâm Dư Hi tiếp tục châm cứu. Lúc đỡ nó lên, cô cảm nhận được nó mơ hồ cứng lên.
Lâm Dư Hi hỏi: “Anh có cảm giác à?”
“Có, cảm nhận được cái bao tay nhựa dẻo.”
“Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi giận rồi.
Chu Tử Chính cười: “Thì ra chọc cô giận cũng không khó!”
“Anh mà như vậy nữa, tôi……”
Nét cười của Chu Tử Chính càng sâu hơn: “Dạ vâng bác sĩ đại nhân, tôi cảm nhận được tro tàn đã cháy lại. Nhưng, tôi mà như vậy nữa, thì cô sẽ thế nào? Chẳng phải cô đã nói đó sao, tâm trạng thoải mái, thì châm cứu mới có hiệu quả tốt nhất, bây giờ tâm trạng của tôi rất thoải mái. Thế này, không tốt sao?”
Lâm Dư Hi không thể phủ nhận, lúc anh cười lên, đôi mắt biết phóng điện đấy.
Lâm Dư Hi hắng giọng: “Có cảm giác thì tốt. Châm cứu xong rồi, anh nằm một chút đi, tôi muốn vào phòng vệ sinh.”
“Tôi nói rồi, cô rất thú vị mà.” Chu Tử Chính nhìn bóng lưng rời đi của cô, nói.
Lâm Dư Hi không để ý mà vội vã đi ra, chỉ là vô thức nhịp tim lại tăng nhanh. Cô rửa mặt trong phòng vệ sinh, từ từ ổn định nhịp tim lại.
Xem ra, tình hình hồi phục của Chu Tử Chính còn tốt hơn trong tưởng tưởng, chỉ cần quá trình điều trị của anh kết thúc, thì cô có thể về Tô Châu với ba rồi. Lâm Dư Hi soi gương cười một cái, hơi thở của cô cũng dịu xuống.
-----
Lâm Dư Hi ngồi trên xe của Chu Tử Chính: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi ăn cơm.”
“Chẳng phải muốn điều trị tâm lý sao?”
“Vừa ăn vừa làm.”
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lúc: “Hôm nay Trình Tuyền đến tìm tôi.”
“Ờ?”
“Cô ấy kể chuyện của cô ấy và Hứa Nặc.”
Chu Tử Chính im lặng.
“Cô ấy nói, nếu như anh xem hai người họ là kẻ thù, thì cách tốt nhất chính là tìm một người phụ nữ càng tốt hơn, sống càng hạnh phúc hơn bọn họ.”
Chu Tử Chính mở cửa sổ xe ra, mặc gió tạt vào. Gió lượn lờ trong xe, đuôi ngựa của Lâm Dư Hi phất phơ trong gió. Tiếng gió rì rào trong xe giấu đi tiếng thở dốc dần nặng nề.
“Cô thấy thế nào?”
“Mặc kệ cô ấy nói vậy là thật lòng hay giả dối, anh buông bỏ đoạn quá khứ này, không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.”
“Tôi đã từng cho rằng cô ta là tốt nhất!”
“Bây giờ thì sao?”
“Giống như quả táo độc của phù thủy vậy! Đáng tiếc, tôi đã ăn rồi.” Chu Tử Chính liếc sang Lâm Dư Hi một cái, “Hình như câu chuyện này không đúng lắm, nhưng tôi thật sự cảm thấy mình là hoàng tử Bạch Tuyết đó.”
Khóe môi của Lâm Dư Hi run run: “Ăn đồ thiu vào rồi, thì bài tiết ra đi!”
Chu Tử Chính cười ha ha: “Cô trị táo bón đó hả?”