Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 45

11 giờ đêm, đường đã vãn người qua lại.
Màn đêm nồng đượm, xung quanh tĩnh lặng tựa như ở chốn chân không, trừ những tiếng kêu yếu ớt của những chú ve sầu.
Trước khi xuống xe, tài xế còn “tốt bụng” bật đèn trên nóc xe lên.


Ánh đèn mờ tối tựa sương mù, bầu trời ngoài kia cũng giăng ngập vì sao. Mãi sau ánh trăng bàng bạc mới ló đầu ra, tỏa rạng những tia sáng huyễn hoặc.
Sau khi cởi xuống chiếc váy cao cấp, Vân Nhiêu mặc váy len trơn màu hồng nhạt, đeo một chiếc thắt lưng màu ngà – một điểm nhấn duy nhất.


Thắt lưng rơi xuống đất trước tiên. Thành ra váy cũng rộng hơn, quay ngang quay dọc rất tự nhiên.
Trên người cô vẫn còn kem che khuyết điểm lúc trước mới bôi để giấu đi một vài vết tích.


Vào khoảnh khắc này, tất cả đã bị cuốn trôi trong thoáng chốc. Sau ấy, dấu tay bao phủ lên vết hôn, vết hôn lại bao trùm lên dấu tay, mãi không biết đủ là gì.
Một lúc lâu sau, bờ môi nào đó đi du ngoạn khắp nơi cũng trở về với môi cô, hơi nóng bỗng bùng lên mãnh liệt.


Anh ʍút̼ mát đầu lưỡi run run của cô, vòng một tay ra sau lưng cô, vỗ về sống lưng mảnh mai ấy.
Nụ hôn sâu khiến môi lưỡi ướt át nhưng càng hôn lâu thì Cận Trạch lại càng khát.
Anh chống nửa người trên, ánh mắt tắm tối nhìn đi nơi khác.
Xe chật quá, ghế xe cũng bé nên không phát huy được.


Mà cũng chẳng có bao cao su ở đây.
Anh hơi trượt người xuống, và dường như anh đã ngừng lại.
Lát sau, anh bỗng nói ra ba chữ một cách nặng nề: “Giúp em nhé?”
Tâm trí Vân Nhiêu ngất ngây choáng váng, không hiểu gì hết: “Vâng?”

Anh đang giúp cô à?


Thế sao cô lại có cảm giác mình càng lúc càng bất thường vậy?
Vân Nhiêu hơi híp mắt lại, ánh đèn vuông trên trần xe rọi vào mắt, hóa thành những tia sáng vỡ tan.
Ngón tay cô siết lấy tấm nệm, đốt ngón tay cũng trắng bệch cả đi.
Một tay khác thì đang ôm miệng, che đi những thanh âm lạ kì.


Sau rồi cô quyết định cắn tay mình, răng nanh nhọn hoắt găm vào bắt thịt, mang đến một nỗi đau nhẹ nhàng.
Chỉ có buồng xe chật hẹp và ánh đèn ấm áp trên trần kia xuất hiện trong tầm nhìn mịt mờ của cô chứ không thấy Cận Trạch đâu hết.


Cô phải cúi xuống thì mới thấy được mái đầu đen nhánh của anh đang lên xuống.
Hôm nay anh cố tình tạo kiểu tóc này để đi dự tiệc.
Nhưng giờ đây, mái tóc bù xù ngắn cũn của anh khiến cô rung động hơn cả phong cách lịch lãm của mấy tiếng trước.


Chẳng biết thời gian đã trôi được bao lâu, cuối cùng thì vành mắt cô cũng không kìm được lệ tuôn nữa rồi.
Người cô vẫn đang run rẩy không ngừng, vừa run vừa khóc, tiếng khóc ngày một vang vọng.
Cận Trạch ngừng lại ngay, anh rướn đến bên cô, khàn giọng hỏi:
– Em sao thế?


– Chân… Hức hức… Bị chuột rút rồi….
Vân Nhiêu lau mặt bằng mu bàn tay, hai gò má cô đỏ hây hây nhưng môi thì đã trắng bệch ra vì nỗi đau bị chuột rút.
Anh kéo chân cho cô: “Còn đau không?”
Tiếng nghẹn ngào trong cô dần hóa thành tiếng lí nhí.


Thật ra khi nãy vì cô căng thẳng quá, chân cũng căng ra nên bị chuột rút, giờ thả lỏng thì đỡ rồi.
Cận Trạch rút mấy tờ giấy từ trong hộp đựng đồ ra lau nước mắt cho cô rồi lau cho chính mình.
Khuôn mặt anh đã ướt đẫm rồi.


Nhất là môi anh đang ngập tràn chất lỏng trong suốt óng ánh, môi anh đỏ lên, vết thương đã đóng vảy ở khóe môi lại bị rách ra, lấm tấm vài vết máu. Cảm giác như ngón tay lau đi màu máu ấy thì sẽ tăng thêm phần quyến rũ.
Vân Nhiêu liếc anh đúng một lần.


Cô nghĩ đến vết thương trên môi anh lại rách ra mà muốn nhảy xuống xe chết tươi.
– Em đừng khóc nữa nhé?
Cận Trạch vo giấy lại, dịu dàng xoa mái tóc dài của cô: “Còn khó chịu ở đâu nữa à?”
Vân Nhiêu dần ngừng khóc.


Thật ra thì không khó chịu ở đâu hết, cô chỉ thích khóc thôi, xong rồi lại xấu hổ quá, mà trong hoàn cảnh thế này thì không giấu được nên đành khóc để ẩn đi nỗi thẹn thùng của mình.
Cô vơ quần áo dưới đất lên ôm vào lòng, mặc qua qua.
“Đang ở đâu đây anh?” Cô thì thầm hỏi.


Cận Trạch: “Sắp đến nhà em rồi.”
– À.
– Nhưng giờ có một vấn đề.
Anh nhìn cô: “Anh uống rượu, không lái xe được. Em biết lái không?”
Vân Nhiêu lắc đầu, mù tịt: “Mấy năm trước em thi bằng rồi nhưng thi xong thì không lái bao giờ.”


Anh bỗng cong môi: “Còn cây rưỡi nữa thôi, anh đưa em về vậy.”
Hình như giờ cũng còn mỗi cách này.
Đêm ít người, chắc không nguy hiểm lắm đâu nhỉ?
Vân Nhiêu ngồi dịch sang bên, người tự dưng cứng đờ ra:
– Á…


Dường như có dòng điện chạy qua lòng bàn chân cô khiến cô tê dại, người không còn sức.
– Em sao thế?
Cô cau mặt, nói ấp a ấp ung: “Chân em oặt ra rồi, tê lắm.”


Tận cùng của thân mật là lúng túng, tận cùng của lúng túng là lúng túng hơn. Ở bên anh, lúc nào cô cũng có mười nghìn cách ngốc khác nhau để trình diễn.
Cận Trạch tròn mắt.
Bỗng chốc, anh đeo khẩu trang lên rồi xuống xe, đi vòng qua bên mở cửa xe của cô:
– Bế hay cõng đây, em chọn đi.


Khẩu trang đen đã che đi môi và mũi của anh, ánh mắt màu hổ phách ấy tựa như vì tinh tú, trong giọng nói anh còn đan xen nét cười.
Vân Nhiêu chọn cõng.
Anh hơi quỳ xuống trước cửa xe, cô nhoài lên lưng anh, hai tay ôm chặt cổ anh.


Anh có thói quen xịt nước hoa bên cổ, cô tì cằm vào cổ anh, sự ấm áp ngập tràn nơi đầu mũi, cả mùi hương gỗ thông nhẹ nhàng và chín chắn ấy nữa.
Gió thổi từng cơn mát lạnh trong đêm, những cành cây lao xao trên đầu.
Làn da cô lúc này đây đang cực kì nhạy cảm.


Cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được khung xương và cơ bắp rắn rỏi của anh, những đường nét trên cơ thể anh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Anh quay lưng với cô khiến cho cô to gan hơn hẳn, cả hai kề sát bên nhau làm cô ước giá mà mình được khảm vào máu thịt nơi anh.


Cận Trạch bỗng ho khan thì Vân Nhiêu mới nhận ra mình siết cổ anh rồi. Cô buông tay ra, người cũng thả lỏng hơn.
Quang cảnh xung quanh quá đỗi quen thuộc, con đường rồi sẽ đến điểm dừng chân cuối cùng.
Vân Nhiêu bỗng sờ tay lên cằm anh, bờ môi anh đào mấp máy, giọng cũng biến đổi bất ngờ:


– Anh, em luôn muốn hỏi anh câu này, vì sao anh lại thích em?
Anh xốc cô lên: “Câu hỏi hay đấy, quá hay để trả lời.”
Anh chỉ ra những gì mình thấy được trong cô:


– Thông minh này, xinh xắn này, biết kiếm tiền này, lên được phòng khách xuống được phòng bếp này, nhất là còn rất đáng yêu nữa, đúng là những thứ béo bở để người ta giết người cướp cửa.
Vân Nhiêu bật cười siết cổ anh: “Thế thì em cũng giết lại.”


– Đao kiếm lưu tình, anh vẫn chưa nói xong mà.
Cận Trạch cũng cười, lồng ngực rung động chạm vào da.
– Anh không nói bừa đâu, thích của anh là kiểu muốn đi đến kết hôn thật đấy.
Mặc dù anh vẫn đang nói nói cười cười nhưng giọng anh đã bình tĩnh trở lại.


Vân Nhiêu nằm trên lưng anh, gật đầu như thể mình đã được sáng tỏ.
Anh nói ra những ưu điểm của cô nhưng thực ra cô lại thấy rằng, mình chỉ được nửa mùa thôi chứ chẳng có điểm nào tốt hẳn cả.
Cơ mà nói ra thì cô đúng là một người thích hợp để kết hôn.


– Anh kì lắm nhé.
Cô ngừng lại: “Còn mấy năm nữa mới đến 30 mà lúc nào cũng nói kết hôn kết hôn.”
– Thế á hả?
– Chứ còn gì nữa.
Cận Trạch: “Thế mà cũng bị em phát hiện ra rồi.”
Vân Nhiêu: …


Chưa gì cả hai đã đến khu chung cư của cô rồi. Không biết có phải do ảo giác của cô không mà trên đoạn đường về nhà, Cận Trạch đi rất rất chậm.
Có lẽ anh vẫn muốn tỉ tê với cô.
– Nhiêu Nhiêu, hai tháng cuối năm anh lại bận mất rồi.


– Em biết mà, anh phải tham gia nhiều buổi tiệc, sự kiện với thảm đỏ. Còn phải đóng phim kỉ niệm nữa đúng không?
(*) Phim kỉ niệm là một trong những hoạt động mang mục đích chính là biểu dương sự đóng góp của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
– Ừ, em còn biết rõ hơn anh.


Chớp mắt đã đến khu nhà của Vân Nhiêu, bên cạnh có một cây sồi to đang đung đưa trong gió thu, tán cây vẫn um tùm tựa như sắc hạ.
Cận Trạch chợt dừng bước, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua chóp mũi cô.
– Đầu năm sau, khi em rảnh thì bay qua Mỹ với anh được không?


Vân Nhiêu ngẩn ngơ rồi gật đầu ngay: “Được ạ.”
Lát sau, cô hỏi: “Đi gặp… Bố anh à?”
Anh lắc đầu: “Không, đi với anh qua lấy ít đồ rồi về thôi.”
– À.
Sau khi nói xong, anh vẫn đứng yên như thế.
Vân Nhiêu lo anh cõng mình lâu quá sẽ bị mệt nên giục anh đi lên tầng.


Một lúc sau thì anh nói tiếp:
– Đợi sang năm…
Anh đang định nói “mùa xuân” nhưng lưỡi bỗng đơ lại nên không nói như thế nữa.
– Đợi sang năm, bao giờ tiện thì anh sẽ qua gặp bố mẹ em.
Vân Nhiêu phải mất một lúc thì mới phản ứng lại lời anh nói.


Không biết đã qua bao lâu, cô mỉm cười, giọng vẫn thoải mái: “Ừ, bố mẹ em thích anh lắm.”
Giờ anh mới bước đi, cõng cô vào thang máy.
Cả hai đi từ chỗ âm u ra, khu lễ tân sáng rực ánh đèn khiến người ta không mở mắt ra được.


Vân Nhiêu nghe thấy loáng thoáng tiếng anh thở phào như thể trút được gánh nặng:
– Anh sẽ để bố mẹ yên tâm.
Về đến nhà, cô bịn rịn tạm biệt lưng anh.
Chân cô không còn mềm oặt đi nữa rồi. Sau khi xuống đất còn giả vờ lảo đảo mấy bước rồi mới đi cho bình thường.


Tây Kỷ đứng ngoài cửa đợi lâu lắm rồi. Vừa thấy hai người về nhà thì quấn đuôi lên mắt cá nhân Vân Nhiêu rồi chạy ra chỗ Cận Trạch lượn lờ mấy vòng quanh ống quần anh.
Vân Nhiêu thấy nó làm nũng mà cảm giác khung cảnh bây giờ rất đỗi ấm áp.


Thật ra, có lẽ ở chung với anh cũng không có vấn đề gì hết…
Nếu muốn ở chung thì chắc chắn không ở nhà cô được.


Xung quanh chung cư có rất nhiều phố thương mai, người đến người đi tấp nập, nhân viên bảo vệ cũng chẳng quan tâm lắm, người ngoài ra vào tùy ý, đến cả hành lang cũng chật cứng người.
“Sao lại ngây như phỗng thế?” Cận Trạch giơ tay lên cọ mũi cô.
– Không… Không có gì.


Lại đỏ mặt rồi, sao mà đáng yêu thế không biết.
Khi nãy trên xe hành cô quá, anh thầm nghĩ, đêm nay không làm phiền cô nữa.
Anh dằn xuống những khát khao muốn được thân mật với cô. Anh ngồi xổm xuống, bàn tay mảnh khảnh xoa đầu mèo, xoa được một lúc thì nhóc con khoái quá ngửa cả bụng ra.


Lát sau, anh đứng lên, chuẩn bị ra về.
Vân Nhiêu bỗng kéo tay áo anh:
– Anh về kiểu gì?
Cận Trạch: “Anh nhắn tài xế qua lấy xe.”
Cô: “Thế chốc nữa chú mới đến chứ? Anh cứ ở đây đợi đi, đừng ra ngoài, bên ngoài toàn nguy hiểm rình rập.”
Có lí phết.


Tiếc rằng, Cận Trạch lại tròn mắt nhìn cô, vẫn quyết định đi ngay bây giờ:
– Anh phải đi… Làm tí chuyện.
Vân Nhiêu ngơ ngác: “Chuyện gì thế?”
Nửa đêm nửa hôn, anh đi một mình, không có xe không có tài xế thì đi đâu được?


Vốn dĩ Cận Trạch đã không muốn nói rồi. Nhưng nhìn mặt cô ngây ngô quá, cái xấu trong lòng anh bỗng sinh sôi, không trêu cô thì cứ bị khó chịu.
– Khụ khụ.
Anh hắng giọng, khuôn mặt bất lực nhưng lại ẩn giấu nét cười bên trong:
– Anh phải ra xe trước tài xế.
– Vì sao?


Anh đứng ngoài cửa, thay xong giày rồi, dáng người nổi bần bật.
Nếu không để ý kĩ thì khó mà nhận ra gò má trắng trẻo của anh đã phớt hồng.
– Anh phải về trước để lau xe.
Cận Trạch ra vẻ kín đáo lắm, anh khẽ bảo: “Ghế sau toàn là… của em…”


Anh còn chưa nói xong thì cô ngốc đã hóa thành dư ảnh. Ngay sau ấy, anh đã bị đẩy mạnh ra khỏi nhà.
Cửa nhà đóng cái “Sầm” trước mặt anh, thanh âm vang dội khiến đầu anh choáng váng.
*