Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 40

Mặt Vân Thâm ngây ra như thể bị sét đánh:
– Mày quay phim xong vỡ đầu rồi à? Còn bảo tao làm mai cho mày?
– Còn đưa ra cả đống yêu cầu nữa.
Anh híp mắt lại: “Thay vì hỏi tao thì thà mày đi gặp Nữ Oa nhờ người ta nặn ra cô nào y đúc yêu cầu của mày còn hơn.”


Cận Trạch nói dài dằng dặc thế kia nhưng chắc Vân Thâm hiểu được có nửa câu đầu. Vế sau toàn liên quan đến ngoại hình nên anh không thèm nghĩ nữa, nghe tai nọ xọ tai kia.


Từ bé đến giờ, anh chả có khái niệm gì về chiều cao, cân nặng, ngoại hình của con gái hết. Giống hồi đi học, bạn bè cùng lớp học chung, thi chung với nhau mà anh chả nhớ được tên được mặt bạn nào cả.
Dường như Cận Trạch cũng đoán được phản ứng của anh từ lâu rồi.


– Mày nghĩ kĩ lại xem nào. Tao không có nhiều bạn ngoài giới, có mỗi mày với hội ông Trì. Dù mày không biết nhiều cô nhưng mày sống hai mấy năm rồi thì xung quanh mày cũng phải…
– Thôi đừng nói nữa, tao nhớ ra một người rồi.


Vân Thâm: “Đồng hương của bọn mình, đàn em cùng trường, nhỏ hơn mình hai tuổi.”
Cận Trạch trợn mắt.
Vân Thâm: “Bạn thân em gái tao, Lê Lê đấy, con gái lớn của tập đoàn nhà Lê, gia cảnh tốt, trông cũng xinh, ở cạnh mày cũng không quá tệ đâu…
– Từ từ.


Cận Trạch câm nín: “Tao gặp Lê Lê rồi, em ấy hướng ngoại quá, ngoại hình cũng không phải gu tao.”
Vân Thâm: “Thế à? Tao thấy ba đứa cao ngang nhau mà.”
– Mày có phân biệt được mặt trứng ngỗng với mặt trái xoan không đây? Biết má lúm là cái gì không?


Cận Trạch chỉ vào nụ cười trên môi mình: “Mặt mày cũng có đấy, nhưng chỉ có lúc cười thì mới hiện ra thôi.”
– Tao mà có má lúm á?
Vân Thâm không tin nổi, sờ lên mặt mình xong cau mày: “Cái này còn khó làm hơn cả viết mật mã với debug.”


Ông trời mở một cánh cửa cho bạn thì tất nhiên cũng đã đóng luôn cái cửa sổ khác rồi.
Cận Trạch nhìn chằm chằm thần đồng thi Đại học được 714 điểm một lúc lâu rồi thở dài bất lực, quyết định phải dẫn dắt thằng bạn mình.
Đương nhiên không dẫn dắt mạo hiểm quá là được:


– Lê Lê còn bạn thân nữa còn gì, tên là… Ôn Dữu nhỉ?
Vân Thâm gật đầu, ngẫm nghĩ một lát: “Ôn Dữu cũng xinh, nhưng con bé là con lai, không phải gu mày. Với lại nó cũng theo hệ tâm linh, cảm giác không hợp mày lắm.”


Cận Trạch tiếp tục dụ dỗ: “Hình như hội bạn thân vẫn còn một người nữa.”

Vân Thâm chợt nhướng mày, ánh mắt thờ ơ bỗng chốc lạnh lùng hẳn đi: “Mày nói em gái tao ấy hả?”
Cận Trạch diễn rất đỉnh, nụ cười vẫn nở trên môi:
– Nói vui tí thôi, đừng có nghiêm túc thế.


Sau khi anh nói xong thì mặt Vân Thâm cũng nguôi nguôi:
– Mày đừng đùa cợt lung tung là được.
Khóe mắt Cận Trạch cong cong nhưng giờ đã trở lại bình thường, còn điệu cười trên bờ môi thì càng đậm nét hơn:
– Dù đang đùa nhưng chó Thâm này, mày coi thường tao làm tao buồn đấy.


Vân Thâm cãi anh: “Em gái tao quen mày từ hồi 15 tuổi, coi mày như anh ruột. Với lại con bé nó làm fan của mày bao nhiêu năm, vị trí của fan với idol bản chất đã khác nhau rồi, nó còn khờ nữa, giờ mà yêu idol thì thể nào cũng bị người ta dắt mũi suốt ngày cho xem, chỉ tổ bị bắt nạt thôi.”


Cận Trạch: “Mày nghĩ rập khuôn thế, phiến diện quá…”
Suýt nữa thì anh đã buột miệng rằng, trước khi em mày làm fan tao thì tao đã thích em ấy rồi, thích rất nhiều năm, nếu cứ phải chia ra ai trên ai dưới thì tao chắc chắn là người đứng dưới rồi.


Để không phải đổ máu ngay ở đây, Cận Trạch đã phải kìm lại, không nói ra.
Vốn dĩ hôm nay đến gặp Vân Thâm cũng là để thăm dò xem thế nào thôi, mặc dù hành trình không mấy lạc quan nhưng sau này vẫn có thời gian để trò chuyện kĩ hơn.


– Mày nói tao rập khuôn thì tao cũng chịu, mày không có em, không hiểu được cảm giác của người làm anh đâu.
Vân Thâm gõ tay xuống bàn xong liếc xéo thằng bạn ngồi bên cạnh, nói đùa nhưng đồng thời cũng là lời cảnh cáo:
– Yêu fan là không có kết cục tốt đâu đấy.


Cận Trạch khịt mũi: “Phắn mẹ mày đi.”
Nói chuyện này khiến cả hai ngượng hết cả mình. Lát sau, Vân Thâm lôi bộ Switch ra rồi mở tivi, gọi Cận Trạch chơi cùng.
Chơi game là liều thuốc an thần hiệu quả nhất, dần dà, câu chuyện khi nãy đã phai đi trong những tiếng cười.


Sau khi đánh vài trận, tiếng chuông điện thoại WeChat bỗng vang vọng trong phòng ngủ.
Vân Thâm đi vào phòng, cầm điện thoại trên bàn lên rồi nhận cuộc gọi video:
– Mẹ, con đang chơi game, tí nữa con gọi lại cho.


Khương Na thấy con trai bảo đang chơi game thì khó chịu lắm: “Nãy em con vừa gọi, con bé bảo mình còn chưa tan làm mà sao nay con lại rảnh quá vậy?”
– Thứ nhất, hôm nay là cuối tuần. Thứ hai, nó là nhân viên, còn con là sếp, sao mà so sánh được?


Vân Thâm đương định cúp máy thì có ánh chớp bỗng xẹt qua, anh sực ra chuyện gì đó, ngón tay sắp ấn vào nút tắt cũng dời đi.


Mấy hôm trước mẹ Khương xem phim xong xúc động dạt dào, khóc lóc với cả nhà rồi hỏi sao vai của Tiểu Trạch lại chết cơ chứ, và sau đó, người mẹ với khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi đã dặn Vân Thâm có rảnh thì quan tâm bạn mình hơn đi.


Hôm nay, siêu sao từng mê hoặc biết bao người phụ nữ ở mọi lứa tuổi đang ngồi ở phòng khách nhà anh.
Anh dẫn mẹ Khương u mê của anh ra chào nó cái thì cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, anh cầm điện thoại ra ngoài phòng khách chứ không tắt máy ngay.


Ngay giữa phòng khách có hai chiếc sofa lười, một cái bị lõm sâu xuống, Cận Trạch đang ngồi trên chiếc ghế đó, đôi chân dài ngoẵng không có chỗ để nên duỗi hết ra, thoải mái vô cùng.
Anh nhìn Vân Thâm đi ra thì tự dưng thấy mắt mình giật giật.
– Con mở luôn đây.
– Mẹ chờ chút.


Vân Thâm nín cười, bước đến chỗ Cận Trạch rồi đá vào cái sofa của anh:
– Mẹ, con cho mẹ xem phép thuật.
Ngón trỏ anh ấn nhẹ lên màn hình, chuyển thành camera sau, một chiếc bóng vụt qua video, chiếc sofa nãy có người ngồi mà giờ còn mỗi cái trũng to tổ tràng.


Khương Na chẳng thấy gì hết: “Con cho xem cái gì đấy? Cho mẹ xem cái lỗ à?”
Vân Thâm tưởng Cận Trạch không muốn lên hình nên đang định quay về camera trước.
Ngay sau ấy, chàng trai ngồi liệt trên sofa như người không xương đã đứng thẳng dậy, “chó đội lốt người” mở lời chào với camera:


– Chúc cô Khương buổi chiều vui vẻ ạ, cháu là Cận Trạch đây ạ. Hôm nay trông cô tươi tắn quá.
Vân Thâm ngơ ngẩn, thầm oán thán:
Đúng là idol toàn có cái tật làm màu trước mặt người khác.


Cả hai ngồi ra sofa dài ở đằng sau, Vân Thâm lấy cái giá đỡ rồi đặt điện thoại ở trước mặt Cận Trạch, cứ thế tổ chức buổi fan meeting một idol một fan.
Cận Trạch luôn sống tình cảm, đã thế còn dẻo miệng nên đã làm bác Khương cười tươi như hoa chỉ trong thoáng chốc.


Mẹ Khương càng vui thì càng móc mỉa con trai mình, Vân Thâm ngồi nghe bên cạnh mà cáu bẳn, nhưng chẳng biết phải cãi lại ra sao.
Cuối cùng thì anh cũng xen vào, bới móc để Cận Trạch gánh tội cho mình:


– Mẹ, nãy Cận Trạch bảo con giới thiệu người yêu cho đấy. Nó muốn người cùng quê, mẹ biết nhiều cô đến tuổi cập kê ở Dung Châu thế thì giới thiệu cho nó đi.
Anh nói xong thì Cận Trạch chỉ cười gượng chứ không đả động gì.


Bất ngờ sao, mẹ Khương mọi khi toàn nói chuyện trên trời xuống biển mà nay lại lặng im đến lạ.
Lát sau, bác nói với Vân Thâm:
– Mẹ con mình nói chuyện riêng một lát.


Thâm tâm Vân Thâm đang sướng nên cũng không để tâm lắm. Mặc dù anh đã gỡ điện thoại ra khỏi giá đỡ, tắt loa ngoài nhưng lại không đi xa mà ngồi ngay trên sofa nói chuyện với mẹ.
Cận Trạch lấy máy mình ra, lặng yên lướt feed WeChat trong lúc đợi.


Anh cũng không cố nghe lén nhưng vẫn nghe được loáng thoáng mấy lời bác Khương nói:
– Mẹ không giới thiệu cho thằng bé đâu… Con gái trong showbiz nhiều mà… Idol hẹn hò toàn yêu chơi chơi… Con gái nhà lành sao mà chơi được…


Vân Thâm định biện minh cho thằng bạn mình nhưng người ta đang ngồi ngay bên cạnh nên anh không nói được, thành ra cũng hơi ngại:
– Haizz, không nói chuyện với mẹ nữa… Mẹ chào nó đi, bọn con chơi game tiếp đây.
Nói xong, anh đưa điện thoại cho Cận Trạch, Cận Trạch cũng cầm luôn, giơ máy ra trước mặt.


Anh bỗng hít sâu một hơi, giọng điệu cực kì bình tĩnh:
– Cô ơi, cháu thật sự muốn tìm người yêu đấy ạ.

Anh vừa dứt lời thì cả Vân Thâm với bác Khương cũng ngẩn hết cả ra.
Anh hắng giọng, đôi mắt màu hổ phách hơi cụp xuống:


– Nếu có người yêu thì chắc chắn cháu sẽ kết hôn luôn ạ. Nếu gia đình em ấy không yên tâm thì bọn cháu có thể kí hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân, nếu cháu làm sai chuyện gì thì cháu sẵn sàng cuốn gói ra khỏi nhà. Sau khi cưới, cháu chắc chắn sẽ ăn Tết ở nhà vợ, mua nhà cũng sẽ để vợ đứng tên…


– Mày làm gì đấy?
Vân Thâm tự dưng cắt lời anh, cuỗm luôn điện thoại trong tay anh.
– Mẹ, hình như thằng Cận nó điên rồi, đợt trước con quên nói cho mẹ biết.
Sau khi tắt máy, Vân Thâm cau mày, nhìn chăm chăm vào Cận Trạch xong nheo mắt, bắt đầu tia khắp nhà:


– Chả lẽ mày… Đang quay show đấy à? Hay đang tập diễn?
Lạ quá thể.
Từ lúc nó bước vào nhà anh đến giờ, cái cảm giác quái lạ sinh sôi trong lòng anh đã đạt đỉnh rồi.
Vậy mà ảnh đế Cận Trạch vẫn bình tĩnh lắm:
– Mày đoán trúng phóc, tao đang tập diễn đấy.


Chuyến đi hôm nay của anh để anh “tập dượt” trước còn gì.
Vân Thâm thở phào: “Thế mày phải nói trước chứ.”
Cận Trạch: “Nói trước để mày biết à? Vậy thì tao không nhận được phản ứng tự nhiên của bạn diễn đâu.”
– Hóa ra mày coi tao là thằng ngu để giỡn chứ gì?


Vân Thâm bực quá hóa cười, quàng tay siết cổ anh: “Sao, phim sau đóng vai nghiện kết hôn à?”
– Ờ. Khụ khụ.
Cận Trạch bị thằng bạn bóp cổ khó thở quá nhưng vẫn không đáp trả lại:
– May mà mày tập với tao, không thì… Khụ khụ… Tao cũng không biết diễn, vai này khó diễn hơn tao tưởng nhiều.
*


Từ lúc ra khỏi nhà Vân Thâm đến khi ngồi vào xe mà cổ họng Cận Trạch vẫn còn đau, không bình thường lại được.
Anh còn chưa nói ra sự thật nhưng đã bị thằng chó Vân bóp cổ đến chết rồi.


Tuy nhiên hôm nay anh đã thăm dò tình hình “quân địch” rồi, đã thế còn ra mắt với cô Khương, tiện thể bộc lộ tấm lòng của mình. Nói chung thì bữa cơm hôm nay bị siết cổ cũng đáng.
Đồng hồ trên xe dần dịch kim đến ba rưỡi chiều, bé Vân Nhiêu sắp tan làm rồi.


Cận Trạch ngồi ngẫm trong xe, cuối cùng thì anh không đến nhà Vân Nhiêu như đã hẹn mà lại nhập địa chỉ công ty khách hàng của cô vào maps.
Bốn giờ chiều, Vân Nhiêu đang ngồi trên bàn sửa lại tài liệu cuộc họp thì tự dưng có người vỗ nhẹ lên vai mình:
– Có về không?


Anh chàng đồng nghiệp Hoàng Huy cùng team với cô đang hỏi.
Hoàng Huy với Vân Nhiêu ở gần nhau, bình thường đi làm cũng ngồi chung tàu điện ngầm. Chỉ là cả hai làm việc theo dự án nên địa điểm làm việc và giờ tan sở của mỗi người là khác nhau, thành ra cô với anh cũng không hay về chung.


Leader Lê Húc đã dẫn Vân Nhiêu và Hoàng Huy tham gia vào chung dự án. Lê Húc ở xa, không tiện đường với bọn họ nên Hoàng Huy chỉ hỏi mỗi Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu gõ nốt những chữ cuối cùng rồi đóng laptop lại:
– Về chứ. Chờ tôi hai phút.
– Ok.


Nhân viên ở công ty khách hàng hẵng đang bận nên Vân Nhiêu với Hoàng Huy dọn đồ của mình xong thì rón rén chạy khỏi văn phòng.


Đây là khu trung tâm kinh doanh và thương mại phồn thịnh nhất thành phố, những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát, người đi đường đông như nêm, xe cộ nườm nượp qua lại nhưng việc phủ xanh đã được thực hiện rất thành công, vừa bước ra khỏi tòa nhà đã thấy những hàng cây nối tiếp nhau, những phiến lá mùa thu rực rỡ sắc màu, bắt mắt vô cùng.


Một chiếc xe đen khiêm tốn lái từ từ vào làn đỗ xe ở ven đường.
Xe chưa dừng hẳn mà người đàn ông ngồi trên ghế lái đã nhìn thấy một bóng hình thân thuộc. Anh đeo khẩu trang với kính râm, phải nhìn mọi vật qua hai lớp kính nhưng anh vẫn thản nhiên trông ra cửa xoay của tòa nhà.


Hôm nay Vân Nhiêu mặc chiếc váy vàng nhạt, vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu tựa sắc xuân ấm áp.
Cô đi ra cửa xoay trước, dừng bước ngắm bầu trời xanh biếc và những hàng cây lung linh rạng rỡ, nụ cười bỗng nở rộ trên khuôn mặt.


Cách ấy 20 mét, Cận Trạch đang lẳng lặng ngắm cô rồi cũng vô thức cười theo.
Một giây sau đó, vị khách không mời mà đến đã xuất hiện.
Một chàng trai bước ra ngoài cửa xoay sau lưng cô. Anh đứng cạnh Vân Nhiêu rồi cũng nhìn theo cô, xong bất chợt giơ tay lên khoác vai cô.


Ấn đường Cận Trường cũng cau lại cùng lúc ấy.
Một hành động rất đỗi ngắn ngủi.
Hoàng Huy nhanh chóng rút tay về, cười hỏi Vân Nhiêu: “Sao đấy, lại quên tàu điện ngầm ở đằng nào à?”
Cô xấu hổ gật đầu.
Anh trả lời cực kì tự luyến: “May mà có tôi ở đây đấy.”


Nói xong, cả hai quay người đi về bên phải. Đi chưa được mấy bước thì Hoàng Huy đã phải đứng lại nghe điện thoại.
Cuộc gọi rất ngắn, sau khi tắt máy, anh ngoảnh lại nói với Vân Nhiêu, gương mặt ngập tràn nét cười:


– Leader nói anh ấy có việc phải đến chỗ gần nhà bọn mình nên cho hai đứa quá giang được, bảo bọn mình xuống bãi đỗ xe gặp anh ấy.
Vân Nhiêu vỗ tay sung sướng: “Quá tuyệt vời luôn.”
Cơn gió mạnh ngược chiều bất chợt ào qua, những chiếc lá rụng trên đường bỗng được phiêu du giữa đất trời.


Cận Trạch mở máy, đang định gọi cho Vân Nhiêu thì tự dưng đơ lại, xong cũng đanh mặt luôn.
Ở gần đấy, chả hiểu sao trai đơn gái chiếc lại chụm vào nhau.
Một tay Vân Nhiêu che mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại, nước mắt cũng trào ra:
– Hình như mi giả của tôi bị bay vào mắt rồi!


Trình độ make up của cô cũng tầm tầm, bình thường đi làm toàn trang điểm nhạt, cũng chả gắn mi giả bao giờ. Cơ mà vì tối nay sẽ gặp Cận Trạch nên cô nên đã cất công nghiên cứu “Giáo trình giả làm tiên nữ mùa thu” mà mình góp nhặt bấy lâu nay, học theo hot blogger trên mạng trang điểm từng bước từng bước.


Hồi trước cô cũng chẳng gắn mi giả nhiều lắm, đã thế hôm nay còn dán mi kiểu level up, gắn từng sợi một, tay nghề kém rồi còn gặp phải gió lớn nên giờ một sợi mi đã rơi vào mắt.
Hoàng Huy đứng ra trước mặt cô, định nhìn giúp cô xem lông mi bay vào đâu.


Nếu đứng nhìn ở góc xấu xấu thì sẽ thấy đây là một hành động vô cùng mập mờ.
Vân Nhiêu dụi mắt mãi vẫn không ra, lo lắng nói với Hoàng Huy:
– Anh tìm cho tôi cái gương trong túi tôi với.
– Ok ok.
Túi của Vân Nhiêu có sức chứa khổng lồ, ở trong đựng đủ cả đồ lớn đồ bé.


Hoàng Huy mở túi ra, cúi đầu tìm rất nghiêm túc.
Cận Trạch đứng nhìn khung cảnh này ở phía xa xa, những ngón tay thon dài lướt qua bên mặt, chạm vào xương quai hành đang bạnh ra.
– Cuối cùng cũng ra rồi…
Vân Nhiêu thở phào, nhận túi từ tay Hoàng Huy: “Phiền anh quá.”


Hoàng Huy: “Không có gì, sau cẩn thận hơn là được. Bạn gái tôi thích mi dày lắm, tôi sợ cô ấy làm thủng mắt mình luôn.”
Vân Nhiêu nghe mà phải bật cười thành tiếng.
– Đây rồi, leader gọi rồi, bọn mình mau đi thôi.
– Được.


Cả hai sóng bước bên nhau, không đi ra tàu điện ngầm mà đi vào bãi đỗ xe.


Vân Nhiêu có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng khi đang làm việc. Hôm nay tan làm sớm, cô quên mất mình phải bật tiếng với mở chế độ rung lên, lúc đi tới bãi, máy cô cứ sáng hoài nhưng cô đi vội quá nên không để ý.


Bãi đỗ xe của tòa nhà rộng mênh mang, hai người tìm mãi mới thấy xe của leader.
Hoàng Huy ngồi ghế phụ còn Vân Nhiêu ngồi đằng sau, việc đầu tiên phải làm sau khi lên xe là cúi mình với leader, xin lỗi vì đã để anh phải chờ lâu.
Lê Húc nhập địa chỉ nhà của bọn cô vào maps rồi nổ máy lên đường.


Trong bãi tối mù, xe cua hai lần rồi mới đi ra được đường thẳng.
Ngay sau ấy, chiếc xe đã đi chậm thì chớ giờ thành con rùa luôn.
– Ai đây nhỉ…
Lê Húc sờ cằm, quay sang hỏi nhân viên của mình: “Bọn em có quen không?”


Vân Nhiêu không nghe thấy Lê Húc nói gì. Cô vừa mới biết Cận Trạch gọi nhỡ hai cuộc cho mình khiến cõi lòng cô rét run cả đi, vội vàng gọi lại cho anh.
Hoàng Huy mở to mắt nhìn ra phía trước:
– Em không biết… Nhưng hình như quen quen?


Dáng người như này, khí chất như này, tỏa ra hào quang rạng ngời từ sàn diễn thời trang.
Lẽ nào đây là người mẫu trên tivi?
Vân Nhiêu đợi anh nghe máy mà sốt hết cả ruột, và rồi bất chợt, cô nghe thấy loáng thoáng tiếng chuông quen thuộc đang vang lên ở gần đây.


Cô ngỡ ngàng ngước lên, nhìn thấy một chàng trai cao ráo mặc đồ đen đứng cách bãi đỗ xe tầm 10 mét đang bước từ từ đến bên cô.
Thời thời khắc này, những tia sáng lờ mờ trong bãi đỗ đã hóa thành ánh spotlight của riêng mình anh.


Anh đứng ngay giữa đầu ô tô, đến khi bắt xe người ta dừng lại rồi mà anh vẫn không ngừng bước.
Mọi người trong xe ngơ ngác nhìn anh đi tới, tay phải anh cởi mũ ra, gõ gõ vành mũ vào cửa xe một cách hời hợt.


Sau ấy, dưới con mắt trợn tròn của Vân Nhiêu, anh đã cúi đầu xuống, giơ tay lên tháo khẩu trang của mình.
*