Bác sĩ trực đêm là một cô bác sĩ khác, Trần Nhiễm Âm sợ diễn xuất của mình bị lộ, chủ động đề nghị không tiêm thuốc giảm đau, lý do là trưa hôm qua đã tiêm rồi, lại tiêm thêm một mũi nữa sẽ không tốt cho thần kinh.
Cô bác sĩ kê cho cô một viên thuốc giảm đau, sau đó bảo Cố Kỳ Châu bế cô vào phòng quan sát.
Bên trong phòng quan sát đầu tiên có ba giường bệnh, trên ba giường đều có người nằm, những người bệnh đang truyền dịch này đều đến từ đội ngũ tân binh đang trải qua huấn luyện chuyên nghiệp của đội đặc cảnh.
Có lẽ trong phòng quan sát thứ hai cũng có người.
Cố Kỳ Châu đứng ở cửa phòng quan sát đầu tiên thở dài, trực tiếp ôm Trần Nhiễm Âm đi vào phòng quan sát thứ ba ở trong cùng. Trần Nhiễm Âm không khỏi thở phào nhẹ nhõm cho những tân binh đang truyền dịch kia: May mắn tất cả đều đang ngủ mới thành công tránh thoát một kiếp, nếu không chắc chắn lại phải trải qua một lần nghiền ép và đe dọa đến từ đội trưởng Cố.
Trong phòng quan sát thứ ba không có người, ba cái giường bệnh đều trống, Cố Kỳ Châu đặt Trần Nhiễm Âm lên giường bệnh bên trong, sau đó đắp chăn cho cô, nhỏ giọng nói: “Tôi đi rót cho cô một ly nước.”
Trần Nhiễm Âm nắm lấy cổ tay anh: “Không cần, tôi cũng không muốn uống thuốc giảm đau, sẽ bị ỷ lại.” Khi nói chuyện, cô vẫn tiếp tục diễn vẻ ‘Đang cố gắng chịu đựng đau đớn’, sắc mặt phờ phạc, hơi thở yếu ớt, ánh mắt đáng thương: “Tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi.”
Trong lòng Cố Kỳ Châu hiểu rất rõ, mình nên quyết đoán phân rõ giới hạn với cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quyết tâm được, nhất là hiện tại. Anh thở dài, trả lời: “Được rồi.” Sau đó kéo ghế đặt ở cuối giường đến, ngồi xuống bên giường.
Trong phòng bệnh không bật đèn, rèm cửa sổ cũng kéo xuống, mọi thứ đều mờ mịt. Cố Biệt Đông yên lặng đứng ở cửa một lúc, cố gắng hòa mình thành một thể với bóng đèn, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Khi cảm thấy có lẽ ông cậu đã quên bén đi mình, cậu lén lút nâng chân bước đi như kẻ trộm, lặng lẽ lui về sau một bước, chuẩn bị chuồn mất. Nhưng vừa mới động đã nghe cậu của cậu răn dạy: “Ai cho cháu đi? Đứng đó cho cậu! ”
Âm thanh lạnh lùng cứng rắn, giọng điệu nghiêm khắc, không thể nghi ngờ.
Cố Biệt Đông có chút xấu hổ, cũng có chút không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.
Cố Kỳ Châu lại không để ý tới cậu nữa, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu thêm một cái, để cậu đứng đó.
Trần Nhiễm Âm nhìn Cố Kỳ Châu một cái.
Rèm cửa sổ màu xanh trong phòng quan sát không tốt lắm, không ngăn được ánh trăng sáng ngời của mùa hè, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của Cố Kỳ Châu: Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, biểu cảm vừa lạnh vừa thối, lại bị ánh trăng màu lam chiếu rọi, quả thực giống như một người được điêu khắc từ băng.
Cô khuyên nhủ: “Đã mấy giờ rồi? Em ấy cũng mệt mỏi, anh dạy dỗ em ấy cũng vô dụng, nghe không vào đâu, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Cố Biệt Đông nghĩ thầm: Đúng vậy, có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao? Hiện tại là đang cố ý làm khó cậu…
Cố Kỳ Châu lại cười khẩy một tiếng: “Nó mà biết cái gì là buồn ngủ sao? Nó sẽ không buồn ngủ, trốn học rất là tỉnh táo.”
Cố Biệt Đông càng không phục, trong lòng lén lút già mồm nói: Cháu trốn học đó! Cậu có thể làm gì cháu? Có bản lĩnh thì đạp chết cháu đi!
Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, tiếp tục khuyên Cố Kỳ Châu: “Có chuyện gì anh nói cho đàng hoàng, đừng móc mỉa em ấy, em ấy sẽ không nghe, còn thầm mắng anh ở trong lòng.”
Cố Biệt Đông: “…”
Chim Ưng, cô sao thế? Không phải chúng ta cùng phe sao?
Cố Kỳ Châu vừa tức vừa bất lực: “Nói đàng hoàng thì nó chịu nghe ư?”
Trần Nhiễm Âm nói thật: “Tôi chỉ biết nếu anh không nói chuyện đàng hoàng với em ấy, thì chắc chắn em ấy sẽ không chịu nghe, còn sẽ phản nghịch. Bởi vì em ấy cũng giống anh, lòng dạ hẹp hòi vô đối thủ.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Cố Biệt Đông: “…”
Một câu nói đồng thời đắc tội hai người.
Nhưng Trần Nhiễm Âm không hề sợ hãi, dù sao cô cũng làm công việc đắc tội với người khác, đã sớm không sợ đắc tội với người khác rồi: “Anh cứ để em ấy ngủ đi, đừng răn dạy em ấy nữa, vô dụng thôi, dùng hành động trừng phạt em ấy là được rồi, ngày mai không cho em ấy đi tham quan kho vũ khí, ngày mốt cũng không cho em ấy tham gia diễn tập, chắc chắn em ấy sẽ biết mình sai rồi.”
Cố Biệt Đông: “…”
Giết người đâm tim! Giết người đâm tim!!!
Về cơ bản mà nói, học sinh trường trung học số 2 đến để hỗ trợ các cuộc tập trận của lực lượng cảnh sát đặc nhiệm, vì vậy có thể nhận được một lợi ích đặc biệt: Đến thăm cơ sở đào tạo cảnh sát đặc nhiệm. Một trong những lợi ích lớn nhất và hấp dẫn nhất là ghé thăm kho vũ khí.
Lớp 9/ đến lớp 9/ là được đi tham quan vào chiều nay, nghe nói sau khi ra khỏi phòng triển lãm mà đội đặc cảnh tạm thời chuẩn bị cho bọn họ, các bạn nam gần như hoàn toàn phát điên, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng khác thường.
Cũng nghe nói, trong số vũ khí được lực lượng cảnh sát đặc nhiệm lựa chọn trưng bày không chỉ có súng lục loại 92, mà còn có loại 95, NP22, súng tự động QCQ, BJC16, có súng bắn tỉa tinh vi hơn!
Bắn tỉa chính xác cao!
Đó chính là bắn tỉa có độ chính xác cao!
Từ nhỏ Cố Biệt Đông đã lớn lên với đội trưởng đội đặc cảnh, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa được tiếp xúc nhiều trang bị như vậy, bởi vì quy định không cho phép.
Cậu thật sự rất muốn sờ súng bắn tỉa có độ chính xác cao!
Coi như là không sờ thì tận mắt nhìn một cái cũng được!
Hơn nữa cậu còn nghe nói, chiều nay lớp 9/ đến lớp 9/ không chỉ đến tham quan kho vũ khí, mà còn đi tham quan xe máy cảnh sát và xe tăng…
Không, không được! Ngày mai cậu phải tham gia huấn luyện! Nhất định!
Đại trượng phu có thể co được dãn được, cậu có thể xin lỗi!
Cố Biệt Đông lập tức đổi thái độ nghiêm túc hẳn lên, chủ động nhận sai: “Xin lỗi, em biết sai rồi, là em không đúng, em không nên trốn ra ngoài, em đã nghiêm túc nhận ra sai lầm của mình, hy vọng cô Trần có thể cho em một cơ hội sửa chữa bản thân.” Nói xong, cậu còn cung kính khom người trước giường bệnh của Trần Nhiễm Âm.
Cậu cũng đã phân tích tình hình hiện tại: cậu của cậu nói không tính, người làm chủ là Chim Ưng.
Cho nên, hoàn toàn không liếc mắt nhìn ông cậu của mình lấy một cái, dù sao ông cậu có nói cũng không tính.
Cố Kỳ Châu tức giận đến mất bình tĩnh: “Trước kia sao cậu lại không phát hiện cháu hiểu chuyện như vậy nhỉ?”
Cố Biệt Đông không đổi sắc mặt, nói: “Không, cậu không hiểu cháu, cũng không hiểu sự tận tụy của cô Trần, cô ấy mới thật sự muốn tốt cho cháu! Vì lợi ích của học sinh! Vì lợi ích của lớp học!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Suýt chút nữa Trần Nhiễm Âm đã cười ra tiếng, đắc ý nhìn Cố Kỳ Châu một cái, còn nhíu mày, tựa như đang khoe khoang với anh: Nhìn đi, trẫm lợi hại chứ?
Cố Kỳ Châu cố nén ý cười, cố ý làm mặt thối.
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng trong lòng, tiếp tục nói với Cố Biệt Đông: “Thái độ biết sai nhận sai đáng để tuyên dương, nhưng buổi huấn luyện ngày mai chắc chắn là em không thể tham gia, làm sai chuyện thì phải trả giá.” Giọng điệu và thái độ của cô đều rất kiên quyết, là quyết tâm trừng phạt cậu, bằng không chắc chắn cậu không nhớ lâu, nhưng vẫn để lại lối đi khác: “Nếu ngày mai em có thể suy nghĩ lại sai lầm của mình, cô có thể suy xét cho em tham gia diễn tập ngày mốt.”
Sự trừng phạt của giáo viên đối với học sinh phải như vậy, có mềm có cứng mới có thể vững vàng quản lý bọn họ được, bằng không sẽ chỉ phản tác dụng.
Cố Biệt Đông vẫn muốn đi tham quan kho vũ khí, không từ bỏ ý định thương lượng: “Em có thể viết bản kiểm điểm, 1000 chữ! Không! 1500 chữ! Em cũng có thể đọc bản kiểm điểm của em trước mặt cả lớp.”
Cố Kỳ Châu không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Cháu học ai mà không biết xấu hổ vậy chứ?”
Cố Biệt Đông: “Còn, còn có thể học ai chứ? ”
Cố Kỳ Châu: “…”
“Ha ha ha.” Trần Nhiễm Âm cười ra tiếng.
Cố Kỳ Châu lạnh lùng nhìn cô: “Bụng hết đau rồi à?” Anh đã nhìn ra là cô đang giả vờ.
Trần Nhiễm Âm lập tức thu nụ cười lại, nghiêm túc nói với Cố Biệt Đông: “Cô có thể tiếp nhận bản kiểm điểm của em, nhưng buổi huấn luyện ngày mai em vẫn không thể tham gia.”
Cố Biệt Đông: “…” Thế chẳng phải cậu vừa mất cả chì lẫn chài sao?
Trần Nhiễm Âm: “Nhưng nếu bản kiểm điểm của em viết chân thành, để cho cô cảm nhận được thái độ nhận sai của em, cô sẽ đồng ý cho em tham gia diễn tập ngày mốt, nếu không em chỉ có thể làm khán giả ở bên ngoài xem.”
Cố Biệt Đông: “…”
Thực tế là cậu cũng muốn tham gia buổi tập trận: làm con tin, được giải cứu! Thật là một sự phấn khích!
Hơn nữa, đội đặc cảnh muốn bọn họ phối hợp chính vì bởi ngoài đời thật sẽ khó đoán hơn, cảm giác chân thật càng cao hơn!
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định từ bỏ việc tham quan kho vũ khí, cố gắng tham gia cuộc tập trận: “Vậy thì được… Hai chúng ta đã nói xong rồi, em giao bản kiểm điểm, cô cho em tham gia diễn tập.”
Trần Nhiễm Âm lạnh lùng hỏi ngược lại: “Em còn dám mặc cả với cô à?”
Cố Biệt Đông lập tức cứng đờ.
Cố Kỳ Châu có chút muốn cười, nghĩ thầm: Có người xử lý được cháu cũng tốt.
Trần Nhiễm Âm không nói nhảm nữa: “Được rồi, mau đi ngủ đi, cũng đừng về phòng ngủ, ảnh hưởng đến các bạn học khác nghỉ ngơi, cứ ngủ ở đây, sáng mai lại đi.”
“Vâng…” Cố Biệt Đông đi về phía giường bệnh cách mình gần nhất, cởi giày leo lên giường, chui vào chăn, từ giờ khắc này yên tĩnh như gà.
Cố Kỳ Châu cũng không nói nhảm nữa, ngắn gọn nói với Trần Nhiễm Âm: “Cô cũng ngủ đi, tôi đi đây.” Nói xong thì đứng dậy khỏi ghế.
Trần Nhiễm Âm lập tức vươn tay ra khỏi chăn, nắm chặt lấy cổ tay anh, chém đinh chặt sắt nói: “Tôi có việc muốn nói với anh.”
Cố Kỳ Châu không đi, nhưng cũng không ngồi xuống, không nóng không lạnh hỏi một câu: “Chuyện gì?”
Trần Nhiễm Âm rất nghiêm túc nói: “Anh ngồi xuống, đến gần tôi một chút, tôi nói nhỏ cho anh biết, là một bí mật.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với chị Trần, có tám phần đây lại là một cái bẫy.
Không đúng, không phải tám phần, là mười phần.
Cạm bẫy rõ ràng, anh cũng không muốn nhảy xuống, đang chuẩn bị thẳng thừng bỏ đi, Trần Nhiễm Âm lại đột nhiên lại nói một câu: “Anh không muốn biết chuyện gì xảy ra sau khi em xuống xe sao?”
Bước chân Cố Kỳ Châu cứng đờ, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi lại ghế.
Anh vẫn muốn biết những gì cô đã trải qua sau đó.
Trần Nhiễm Âm biết mình đã đánh cược thắng, anh vẫn để ý đến cô: “Em được cảnh sát đưa vào bệnh viện kiểm tra, bị chấn động não nhẹ, gân ở chân phải cũng bị cắt đứt.” Lo lắng Cố Biệt Đông nghe được, cô cố gắng đè nén âm lượng của mình, giọng nói vừa thấp vừa trầm: “Bác sĩ nói cả đời này em không thể chơi bóng nữa, nếu không bảo dưỡng tốt, chưa đến năm mươi tuổi sẽ phải ngồi xe lăn.” Cô thở dài một hơi, “Nói không chừng tới lúc có tuổi rồi, em sẽ biến thành một bà lão ngồi xe lăn.”
Tay phải Cố Kỳ Châu đặt lên đùi, vô thức siết chặt nắm tay.
Quả thực anh rất muốn nói với cô: Không, em sẽ không trở thành một bà lão ngồi xe lăn, ngay cả khi thực sự có ngày hôm đó, anh cũng sẽ đẩy em đi, đi đến tận cùng của cuộc đời.
Nhưng anh không dám nói, cũng không thể nói.
Hai người bọn họ căn bản không phải là người của một thế giới, không vượt qua được khoảng cách ở giữa hai người.
Anh chỉ có thể giữ im lặng.
Trần Nhiễm Âm cũng không trông cậy vào anh có thể nói gì đó, bởi vì cô đã không còn là tên ăn chơi trác táng trước kia nữa, cô hiểu được cái gì gọi là ‘Không cần cưỡng cầu làm khó người khác’. Nhưng có một số lời cô phải chính miệng nói cho anh biết, những lời này đã chôn vùi trong đáy lòng cô rất nhiều năm:
“Mấy năm nay em vẫn luôn hối hận, hối hận đêm đó mình xuống xe, hối hận mình không thể cùng anh đi đến cuối cùng. Nếu như có thể lại một lần nữa, em nhất định không xuống xe, em sẽ cùng anh về nhà, cho dù anh đã trải qua chuyện gì, em vẫn sẽ đối mặt cùng anh.”
Những lời này, Cố Kỳ Châu chưa bao giờ nghĩ tới, tay phải của anh lại một lần nữa siết thành nắm đấm, trông lồng ngực cảm xúc cuồn cuộn, trong đầu không ngừng đan xen qua lại giữa quá khứ và hiện tại.
Anh là Lâm Vũ Đường, cũng là Cố Kỳ Châu.
Nhưng Lâm Vũ Đường đã trở thành quá khứ, đã sớm chết vào đêm tám năm trước.
Hiện tại anh chỉ có thể là Cố Kỳ Châu.
Lâm Vũ Đường có thể muốn làm gì thì làm, có thể đối mặt với sự yêu mến và theo đuổi của Trần Nhiễm Âm, dùng tất cả để yêu cô, nhưng Cố Kỳ Châu không được, bởi vì Lâm Vũ Đường liên lụy đến cô, Cố Kỳ Chu không thể lặp lại vết xe đổ.
Anh cắn chặt răng, hít sâu một hơi, khi nâng đôi mắt lên một lần nữa, vẻ mặt kiên định chắc chắn nói: “Anh ta không cần cô về nhà cùng anh ta, anh ta chỉ muốn cô xuống xe.”
Anh đã sử dụng đại từ ‘anh ta’ để phân định mối quan hệ của mình với Lâm Vũ Đường, và phân định ranh giới giữa quá khứ và hiện tại.
Để chứng minh rằng anh không cần cô, anh nói thêm: “Anh ta cho rằng cô là một kẻ rác rưởi, là một gánh nặng.”
Trần Nhiễm Âm không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu tại sao anh lại nói như vậy: “Em đúng là một phế vật, nhưng anh vẫn đẩy một phế vật như em lên bờ.” Cô lại nói, “Em biết trong lòng anh nghĩ như thế nào. Anh cảm thấy em quá yếu ớt, không có dũng khí ở bên anh, nhưng bây giờ em không còn vô dụng như trước, ít nhất em có thể bảo đảm là mình sẽ không bao giờ xuống xe nữa. Em sẽ luôn ở bên anh, cho dù là dùng phương thức gì, cho dù sau này anh thích người khác, cưới người khác làm vợ, em cũng sẽ yên lặng bảo vệ anh, cho dù ngày kết hôn anh muốn em đi làm phù dâu cho vợ anh cũng được, chỉ cần anh vui vẻ.”
Lại bắt đầu miệng lưỡi trơn tru.
Cố Kỳ Châu thở dài một hơi, rất bất đắc dĩ nói: “Cô không cần nói như vậy.”
Trần Nhiễm Âm nhíu mày, vừa nóng nảy vừa tức giận đáp: “Em không hề vẽ bánh* cho anh!”
(*Vẽ bánh: vẽ ra những điều hão huyền, không có tính thực tế.)
Cố Kỳ Châu: “…” Thì ra cô cũng biết mình thích vẽ bánh cho anh.
Trần Nhiễm Âm nhìn thẳng vào ánh mắt anh, từng câu từng chữ chắc chắn nói: “Em rất nghiêm túc, em sẽ không bao giờ xuống xe nữa, em sẽ luôn ở bên anh!”
Thái độ của Cố Kỳ Châu cũng rất kiên quyết: “Tôi không cần cô đi cùng.”
Trần Nhiễm Âm mím môi, suy nghĩ một chút, lui về phía sau: “Vậy cũng được, dù sao em cũng không trông cậy anh sẽ tha thứ cho em, nhưng anh nhất định phải để em nhìn thấy anh. Anh muốn đi đâu cũng được, em cũng không có tư cách hạn chế tự do của anh, nhưng trước khi đi anh nhất định phải nói cho em biết.”
Đừng bao giờ biến mất mà không có tin tức như tám năm trước.
Cô nói thêm: “Em chỉ muốn nhìn thấy anh và thấy anh được an toàn.”
Cố Kỳ Châu vẫn đáp như trước: “Tôi không cần.” Giọng điệu của anh vô cùng quyết đoán, cũng rất thẳng thắn: “Càng không muốn ở cùng một chỗ với cô một lần nữa.”
Nhưng thật ra, cho tới bây giờ anh chưa từng trách cứ cô, một giây cũng không có.
Vào cái đêm tám năm trước, trong gương chiếu hậu nhìn thấy cô không quay đầu lại và đi về phía cảnh sát, anh cảm thấy cực kỳ an tâm: Cho dù sau đó anh sẽ phải đối mặt với chuyện gì, ít nhất là cô an toàn.
Anh chỉ là không muốn tiếp tục liên lụy cô nữa.
Trần Nhiễm Âm muốn nói lại thôi, vốn định tiếp tục tỏ thái độ với anh rằng mình thật sự đã cải tà quy chính, cũng thật sự muốn cùng anh đi đến cuối cùng, nhưng cô bỗng nhiên nhận ra, điều này dường như không thể thực hiện được.
Con người Lâm Vũ Đường là ăn cứng không ăn mềm, nhất định phải vừa áp bức vừa dụ dỗ mới được.
Cô chỉ có thể đùa với anh: “Được rồi, anh đi nói với chi đội trưởng các anh đi, nói không thích em, nói muốn bỏ rơi em, em không sao cả, dù sao đứa bé cũng bị xử lý rồi, anh muốn làm gì thì làm.”
Ngụ ý: Anh dám bỏ rơi em, em dám đến trước mặt đội trưởng của anh để vu khống anh!
Cố Kỳ Châu: “…”
Cố Biệt Đông đang cố gắng nghe lén lập tức trợn to hai mắt: Trời má, đậu mía
Trần Nhiễm Âm nằm ngang trên giường, nắm chặt cổ tay Cố Kỳ Châu, vẻ mặt vô lại, dáng vẻ sét đánh cũng không nhúc nhích, quyết tâm bám chặt lấy anh —— mặc kệ trưởng thành rồi phải thay đổi góc độ để suy nghĩ gì đó! Mặc kệ phải bày tỏ thái độ thừa nhận lỗi lầm! Mặc kệ phải quay đầu hoàn lương! Cô vốn là một tay ăn chơi chính hiệu, vốn luôn muốn cưỡng ép người khác, dưa hái xanh cũng ngọt! Đời này dù có chết anh cũng đừng hòng trốn thoát khỏi bàn tay cô!
Cố Kỳ Châu bị chọc giận, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, chân thành đặt câu hỏi: “Rốt cuộc cô làm thế nào mới trở thành giáo viên vậy?”
Trần Nhiễm Âm nghiêm túc: “Bởi vì em rất yêu thích Mendeleev.”
Cố Kỳ Châu: “…”