Anh muốn cô bình an và rực rỡ sống sót... Trần Nhiễm Âm chưa từng nghĩ tới điều này. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hai mắt cô rưng rưng, ngây ngốc hồi lâu rồi đột nhiên nở một nụ cười, trong nụ cười có cảm động, lại mang theo vô vàn tự trách cùng áy náy, nước mắt càng lúc càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Thì ra anh đã sớm đoán được cô chắc chắn sẽ không ở bên anh, đã sớm biết rõ cô là loại người gì, nhưng anh vẫn không chùn bước lựa chọn bảo vệ cô, chẳng màng thân mình đẩy cô lên bờ, lại để bản thân chìm dưới vực sâu.
So với anh, cô thật sự nhỏ bé và yếu đuối đến cùng cực.
Cô thực sự không xứng với anh.
Nhưng mà, cô không muốn tiếp tục yếu đuối như vậy nữa, cô muốn cố gắng một chút, muốn mình trở nên mạnh mẽ, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, anh đột nhiên trở về thì sao? Đến ngày đó, cô không thể cứ mang bộ dạng khiến người ta khinh bỉ thế này được? Có xứng đáng với sự khổ tâm của anh không?
“Tôi muốn, tôi muốn trở nên dũng cảm.” Cô cố gắng kìm nước mắt, gằn từng chữ nói với Mạnh Mục Thừa: "Tôi không muốn làm kẻ lêu lổng vô dụng nữa.”
Sau đó lại nói thêm, “Sau này tôi nhất định phải trở thành một người có ích cho xã hội.” Cứ như vậy, chờ sau khi Lâm Vũ Đường quay trở lại, chắc chắn anh sẽ liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi nhất định phải để cho anh ấy biết cái gì gọi là "Cách biệt ba ngày phải nhìn với ánh mắt khác"!"
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, không giống như đang thề, mà như đang bày. mưu tính kế trả thù ai đó.
Mạnh Mục Thừa bị chọc cười, trả lời: “Được, anh có thể giúp em.” Do dự lát, anh ta rất nghiêm túc bổ sung một câu: “Nhưng em đừng trông cậy anh trở nên dũng cảm cùng em, anh chính là một tay ăn chơi thứ thiệt một trăm phần trăm, không ai thay đổi được đâu.”
Trần Nhiễm Âm nhìn anh ta với vẻ không hiểu gì cả.
Mạnh Mục Thừa nhếch môi cười, cà lơ phất phơ nói: “Anh chỉ thích làm kẻ vô dụng ăn chơi trác táng, không cần người khác đánh giá cao hơn.”
Trả lời kiểu này thật sự phù hợp với hình tượng công tử ăn chơi của Mạnh
Mục Thừa.
Trần Nhiễm Âm không nói nhiều, tôn trọng cuộc sống của người khác, sau đó hít thật sâu rồi trả lời rất kiên quyết: “Được rồi, tự tôi phải dũng cảm.” Rồi nhắc lại: "Tôi phải là một người có ích cho xã hội.”
Mạnh Mục Thừa: “Làm cảnh sát?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trần Nhiễm Âm lắc đầu, trả lời chắc chắn từng câu từng chữ: “Làm giáo viên!”
Cô hiểu quá rõ năng lực của mình đến đâu, tuyệt đối không thích hợp làm cảnh sát, cũng không có năng lực đó. Nếu vào đội cảnh sát chính là bôi nhọ cảnh sát, huống chi, chân cô cũng không dùng được.
Mạnh Mục Thừa rất bất ngờ: “Fuck, thật sao?”
Trần Nhiễm Âm gật đầu thật mạnh: “Thật”
Mạnh Mục Thừa nghiêm túc hỏi: “Tại sao vậy?”
Trần Nhiễm Âm im lặng một lúc, trả lời: “Bởi vì anh ấy muốn làm giáo viên.”
Lâm Vũ Đường từng nói, ước mơ của anh là trở thành giáo viên.
Cô hỏi anh tại sao anh muốn trở thành một giáo viên, anh trả lời: “Vì an toàn.”
Lúc ấy cô còn cảm thấy anh rất không có chí tiến thủ, sống quá bảo thủ, không chút thách thức, hiện tại cô mới hiểu được, "an toàn" trong miệng anh không giống với những gì cô hiểu.
Đối với người bình thường, "an toàn" là thứ trong tầm tay, nhưng đối với anh, "an toàn" là thứ anh tha thiết mong ước.
Nếu cô không có khả năng chiến đấu bên cạnh anh, vậy sẽ thay anh hoàn thành giấc mơ của mình.
Anh bảo vệ cuộc sống của cô, cô sẽ bảo vệ sự an toàn của anh, thay anh dạy chữ trồng người, thay anh bồi dưỡng nhân tài khắp muôn phương, giả sử sau này anh quay trở lại, cô có thể trở thành hậu thuẫn bình yên đáng tin cậy nhất của anh.
Mạnh Mục Thừa cũng rất tôn trọng cuộc sống của người khác, không bình luận bừa bãi, chỉ gật đầu: “Được.” Sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, nhưng ngoài cửa sổ vẫn trắng xóa.
“Em có muốn ra ngoài chơi không?” Anh ta hỏi Trần Nhiễm Âm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trần Nhiễm Âm lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi muốn ở nhà học.” Lại nói thêm: “Tôi muốn dựa vào bản lĩnh của mình để thi đại học, năm nay thi không được tôi sẽ học lại, sang năm thi tiếp.”
“Không nhanh chậm gì mấy tiếng đồng hồ này." Mạnh Mục Thừa nói: “Không phải em muốn trở nên dũng cảm sao? Đi nhảy bungee đi.”
Trần Nhiễm Âm: Haha, đề nghị này hay thật, tôi sợ độ cao đấy.
Cô cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Có phải anh cố ý không?”
Mạnh Mục Thừa chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Thề với trời đất, anh thật sự không có.” Sau đó nhíu mày, “Em không dám sao?”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Mạnh Mục Thừa lắc đầu, cười hề hề nói một câu: “Chậc, hoàng thượng còn chưa dựng nghiệp đã sụp đổ giữa đường.”
Mặc dù biết là khích tướng, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn bị kích thích: “Đi thì đi, chị Trần đây không hề sợ!”
Năm phút sau, cô mặc quần áo, đeo găng tay và khăn quàng cổ lên, cùng Mạnh Mục Thừa ra ngoài.
Trước khi bọn họ đi, Tần Vi rất lo lắng, cứ lâm bẩm: “Trời tuyết trơn trượt, có an toàn không? Hay là mẹ đi với con nhé?”
Kể từ sau chuyện đó, bà bắt đầu có triệu chứng rối loạn lo âu về sự an toàn của con gái mình, trong những năm tiếp theo, bệnh tình của bà càng trở nên tồi tệ hơn.
Trần Nhiễm Âm quyết đoán từ chối mẹ cô: "Không cần ạ, chúng con tự đi.”
Mạnh Mục Thừa cũng cam đoan với Tần Vi: “Dì yên tâm ạ, đi theo con là tuyệt đối an toàn.”
Tần Vi vẫn lo lắng đi theo phía sau con gái, sau đó Trần Hồng Bác kéo bà lại, khuyên nhủ: “Hai đứa nhỏ tự đi là được rồi, bà đừng xen vào, Âm Âm cũng không dễ gì mới chịu nghĩ thoáng.”
Câu nói cuối cùng đã nhắc nhở Tần Vị, bà cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, để Trần Nhiễm Âm đi theo Mạnh Mục Thừa ra ngoài.
Sau khi hai đứa nhỏ rời đi, Trần Hồng Bác biết ơn nhìn bố của Mạnh Mục Thừa, nói: "Vẫn là Thừa Thừa có cách, Âm Âm đã không ra ngoài mấy tháng rồi, ngày nào cũng nhốt mình trong thư phòng, tôi và mẹ nó sắp lo lắng muốn chết rồi.”
Mạnh Tranh cười đáp lời: “Dù sao hai đứa cũng lớn lên cùng nhau, vẫn hiểu nhau hơn.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trần Hồng Bác gật đầu cảm thán: "Đúng vậy, thanh mai trúc mã vẫn tốt hơn một chút, có thể tâm sự..”
Trần Nhiễm Âm vốn tưởng rằng Mạnh Mục Thừa định bắt taxi dẫn cô đến sân chơi, ai ngờ anh ta lại dẫn cô xuống gara dưới tầng ngầm.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe máy, cô thật sự hối hận, trừng mắt nhìn Mạnh Mục Thừa với vẻ không thể tin được: “Trời lạnh như vậy mà anh muốn đi xe máy, dẫn tôi đi nhảy bungee?”
Mạnh Mục Thừa gật đầu, vừa lấy chìa khóa từ trong túi áo lông màu đen vừa nói: “Đúng vậy, hôm nay không dễ bắt taxi."
Trần Nhiễm Âm khoanh tay cười khẩy: “Gió mạnh như vậy, trên mặt đất lại trơn trượt thế này, thân thể quý giá của anh có chịu đựng được không đây?”
Mạnh Mục Thừa tự tin nói: “Không phải anh đây liều mạng hầu quân tử sao?”
Trần Nhiễm Âm quay đầu lại: “Tôi muốn về nhà, anh tự chơi đi.”
Mạnh Mục Thừa cũng không đuổi theo cô, chậm rãi nói một câu: “Không phải em muốn trở nên dũng cảm à? Trời tuyết ngồi xe máy cũng không dám sao?”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Cô dừng lại, hít sâu một hơi, lại xoay người đi ngược về, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi thì không sao cả, tôi không sợ chết, sức khỏe của tôi cũng không kém, cùng lắm thì ngã tan xương nát thịt thôi, chỉ cần anh không sợ là được.”
Mạnh Mục Thừa cười nói: “Anh thật sự không sợ.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Anh ta đúng thật là không sợ chét.
Kể từ khi vô tình phát hiện ra bí mật của bố mình vào năm 14 tuổi, anh ta bắt đầu ngày đêm mong muốn chết trong một vụ tai nạn. Nhưng không phải anh ta không sợ chết, mà là muốn thoát khỏi xiềng xích, anh ta không thể chấp nhận được những hành động lén lút của bố anh ta, nhưng anh ta lại không dám chấm dứt sinh mệnh, bởi vì anh ta chỉ là một người bình thường, một kẻ chỉ biết ăn chơi, không có dũng khí để đi chết.
Nhưng hôm nay không được, hôm nay không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay còn có Trần Nhiễm Âm.
Cô vẫn chưa sống đủ.
Mạnh Mục Thừa đeo găng tay da màu đen rồi leo lên xe máy, vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói với cô: "Lên xe đi, có đeo. găng tay mà, em muốn sờ ở đâu cũng được, quần áo của anh dày, anh không ngại”.
Trần Nhiễm Âm nhìn anh ta với vẻ biết ơn.
Không phải là anh ta để ý, mà là cô ngại chạm vào người khác giới.
Anh ta đang hóa giải sự bối rối và lúng túng của cô.
Cô mím môi lên xe, đội mũ bảo hiểm vào, do dự một chút rồi chậm rãi nâng cánh tay, đặt hai tay đeo găng tay len màu trắng lên vai anh ta.
Chiếc xe máy màu đen chở 2 người lao. ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm. Hai bên đường có hàng cây xanh, trên nóc nhà, trên cành cây đều được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng nặng nề.
Mạnh Mục Thừa điều khiển xe máy, đưa Trần Nhiễm Âm lên cầu vượt.
Những bông tuyết lại bay lất phất trên bầu trời.
Trần Nhiễm Âm không kìm được mà ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn bầu trời, chứng kiến từng bông tuyết góc cạnh rơi trên mặt nạ chắn gió của mũ bảo hiểm.
Mùng năm ở Đông Phụ đã có dấu hiệu đông đúc trở lại, xe cộ trên cầu vượt nối đuôi nhau không ngớt, xe máy màu đen chạy trong đó, tựa như một con lươn điện xông vào đàn cá mập.
Mọi thứ xung quanh đều đang lùi về phía sau, Trần Nhiễm Âm cảm thấy hình như mình đang phi nước đại, vào giờ khắc này, tâm trạng nặng nề cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lớn tiếng hét lên bên tai Mạnh Mục Thừa: “Tuyết rơi, chỗ nhảy bungee có mở không?”
Mạnh Mục Thừa cũng đáp: "Không đi nhảy bungee.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trần Nhiễm Âm: "..."
Mạnh Mục Thừa lại hét lên: “Anh sợ.”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Ò.
Cô cũng lười hỏi anh ta chuẩn bị đi đâu, xuôi theo bông tuyết theo dòng nước chảy đi.
Hai mươi phút sau, Mạnh Mục Thừa dừng xe bên bờ sông ở ngoài đường vành đai 4 vùng ngoại ô phía đông Đông Phụ, tuyết rơi dày đặc, trên mặt sông rộng lớn đã đóng một tầng băng dày, đứng ở bên bờ ném một viên gạch xuống cũng không làm mặt băng bị vỡ.
Hai bên bờ sông là công viên sinh thái, các cơ quan chính phủ tuyên truyền nơi này thành một khu rừng tự nhiên, là lá phổi của thành phố, dọc theo dòng sông cũng được xây dựng đường băng và đường đi bộ bằng gỗ để du khách đi bộ, nhưng bây giờ tất cả đều được bao phủ bởi tuyết, lá phổi bị chôn vùi bởi tuyết.
Mạnh Mục Thừa dừng xe ở ven đường, hai người xuống xe, treo mũ bảo hiểm lên tay lái, dẫm lên tuyết, cùng nhau đi về phía bờ sông.
Trên lan can màu đen cũng phủ một tầng tuyết trắng thật dày, Trần Nhiễm Âm đứng ở phía sau lan can, nhô đầu ra phía trước.
Cô nhìn chằm chằm: “Liệu có chết không?"
Mạnh Mục Thừa rất thành thật nói: “Không biết.”
Trần Nhiễm Âm liếc anh ta một cái: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Mạnh Mục Thừa: “Ngắm sông băng, ngắm tuyết, ngắm lá phổi của thành phố.
Trần Nhiễm Âm nở nụ cười: “Chỉ vậy thôi à.”
Mạnh Mục Thừa: “Như vậy còn chưa đủ sao?”
Trần Nhiễm Âm tức giận “Chậc” một tiếng, cảm thấy anh ta chỉ đùa cô chơi thôi.
Mạnh Mục Thừa im lặng một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Dũng cảm không phải chỉ nói là xong. Em nhìn dòng sông này đi, đã đóng băng thành như vậy nhưng nó cũng không chết, nó chỉ là đang chờ mùa xuân hoa nở để trở mình. Còn có trận tuyết này và cây cối xung quanh nữa, tuyết nhất định sẽ tan, đây là chuyện sớm muộn thôi, nhưng cây sẽ chết sao? Cây khô cũng sẽ nảy mầm lại lần nữa. Bị tuyết đè lên sẽ chết sao? Rễ vẫn còn ở đó mà.”
Trần Nhiễm Âm giật mình, nhìn anh ta không chớp mắt.
Mạnh Mục Thừa khẽ cười, lúc này không hề có dáng vẻ cà lơ phát phơ mà là rất nghiêm túc nói: “Em không cần cố gắng để dũng cảm, cũng không cần lấy mạng mình đi đặt cược, em chỉ cần bảo vệ cuộc sống bình thường của mình là được. Giống như dòng sông này, trận tuyết này, những cái cây này, đều là bình thường nhưng dũng cảm. Con người cũng vậy, có thể kiên trì bảo vệ cuộc sống bình thường của mình chính là dũng cảm lớn nhất.”
Khóe mắt và chóp mũi của Trần Nhiễm Âm chọt chua xót, trong nháy mắt hốc mắt đã đỏ hoe, lại mỉm cười: "Anh hiểu nhiều thật đáy.” Đây không phải là nhạo báng, đó là một lời khen ngợi, “Lợi hại hơn tôi nghĩ.”
Mạnh Mục Thừa không nhìn cô, không chớp mắt nhìn mặt sông trống trải và tuyết đang rơi, gật đầu nói: “Anh thật sự rất lợi hại.”
Trần Nhiễm Âm cười nói: “Anh đúng là không khiêm tốn gì cả.”
Mạnh Mục Thừa thở dài, trả lời: “Anh cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép.”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Mạnh Mục Thừa xoay mặt nhìn cô một cái, mắt phượng hơi cong cong, rất quyến rũ: “Cố lên, cô giáo Trần, anh tin em nhất định có thể làm được.”
Trần Nhiễm Âm lại bật cười, biết ơn nhìn anh ta: “Cám ơn anh Mạnh.”
Mạnh Mục Thừa tỏ vẻ hoảng sợ, vội vàng khoát tay áo: "Ôi ôi, không dám nhận, không dám nhận, tổn thọ mất.”
Trần Nhiễm Âm lườm anh ta một cái: “Đừng giả vờ nữa, anh đang mừng thầm thì có.”
Mạnh Mục Thừa nở nụ cười: “Anh mừng thầm cái gì chứ? Anh là vui mừng một cách ngay thẳng!”
Trần Nhiễm Âm không nói gì nữa, một lần nữa xoay đầu về phía trước, nghiêm túc nhìn dòng sông băng, màn tuyết rơi dày cùng với cây khô bị tuyết bao trùm.
Mạnh Mục Thừa nói không sai, tất cả mọi người đều bình thường mà dũng cảm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cô cần phải dũng cảm, nhưng không cần phải cố tình dũng cảm, chỉ cần giữ cuộc sống bình thường của riêng mình là được.
Trên thế giới không có nhiều Lâm Vũ Đường, nhưng có rất nhiều Trần Nhiễm Âm, cô không cần cố ý biến mình thành Lâm Vũ Đường, chỉ cần làm Trần Nhiễm Âm tốt nhất.
Cô sẽ giữ mình và chờ đợi sự trở lại của anh.
Mạnh Mục Thừa bỗng cầm tay cô, nội tâm của cô có chút giãy giụa, nhưng không tránh ra. Cách hai tầng găng tay thật dày, cô cũng cầm tay anh ta.
Tuyết rơi dày đặc, bờ sông rộng lớn, bóng dáng hai người bọn họ lẻ loi bên bờ sông.
Trần Nhiễm Âm nghiêng đầu, tựa vào vai Mạnh Mục Thừa.
Bỗng nhiên cô rất ỷ lại anh ta, không liên quan đến tình yêu, chỉ là ÿ lại. Bởi vì trong thế giới này, chỉ có anh ta hiểu cô, thấu hiểu cô, có thể thay cô chia sẻ cảm giác tội lỗi trong lòng, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.
Mạnh Mục Thừa ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, bởi vì anh ta không muốn phá hư loại yên bình và gần gũi không dễ dàng này.
Anh ta vẫn rất muốn đến gần cô, nhưng anh ta không dám.
Anh ta cũng muốn biến thành Lâm Vũ Đường, nhưng anh ta chỉ có thể làm Mạnh Mục Thừa, bởi vì anh ta không có một người bố anh hùng nào cả.
Anh ta sinh ra đã là một con kiến, một con chuột qua đường.
Cũng may, anh ta có thể tạm thời im lặng, trong lòng miễn cưỡng đếm ngược, sung sướng hưởng thụ chút ỷ lại quý giá này.
Sau ngày đó, hầu như ngày nào Trần Nhiễm Âm cũng phải liên lạc với Mạnh Mục Thừa, làm việc gì cũng phải làm cùng anh ta. Cô dựng lên một hàng rào. ở xung quanh mình, ngăn cách toàn bộ thế giới, chỉ cho phép một mình anh ta đi vào.
Sau khi học kỳ mới bắt đầu, cô lấy hết dũng khí trở về trường học, đón nhận rất nhiều ánh mắt khác thường. Bọn họ đều muốn biết tối hôm đó cô và Lâm Vũ Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong trường học có đủ loại tin đồn, cũng có rất nhiều suy đoán thái quá, nhưng cô không hề quan tâm, cũng không giải thích, tùy bọn họ đoán đi.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy đau đớn chính là, trong lớp học không còn bóng dáng của Lâm Vũ Đường nữa, lúc ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy bóng lưng anh nữa.
Cô chỉ có thể tiếp tục dùng kỳ thi tuyển sinh đại học làm tê liệt bản thân, từng giây từng phút không ngừng học tập, buộc mình phải đấm chìm trong bể rộng tri thức, mỗi đêm học đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Sự cố gắng thực sự sẽ được đền đáp, cho dù mục đích của những cố gắng đó là gì.
Kỳ thi thử thứ 2 vào cuối tháng ba, cô thế nhưng nhảy vọt tiến bộ hơn hai trăm bậc, từ đáy bảng trở thành tuyển thủ tiềm lực ở giữa bảng.
Ha ha, đóng tiền cho các lớp học thêm quả không vô ích, kiến thức thực sự có thể được mua.
Trong sự sùng bái và ngưỡng mộ của máy hàng anh chị em phía sau lớp, Trần Nhiễm Âm được chuyển lên hàng ghế phía trên của lớp học, từ hàng cuối cùng đến hàng thứ ba từ dưới lên.
Mặc dù chỉ cách một hàng, nhưng đây tuyệt đối là một bước nhảy vọt, là tuyển thủ gương mẫu trong toàn khối!
Sau giờ học, đối mặt với những câu hỏi khϊế͙p͙ sợ của các tên ăn chơi, chị Trần chỉ thản nhiên trả lời: "Chơi đủ rồi, hồi tâm, chị phải là người có ích cho xã hội.”
Nhưng những lời này theo hiểu biết của đám ăn chơi trác táng lại có ý này: Hoàng hậu chết rồi, trẫm cũng không muốn sống nữa, chỉ có thể dùng học tập để tra tấn chính mình.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói Lâm Vũ Đường đã chết, ngay cả truyền thông tin tức cũng công khai đưa tin: Giữa tháng mười hai, thành phố Đông Phụ xảy ra một vụ thảm án diệt môn vô nhân đạo, nguyên nhân là do bọn buôn bán ma túy trả thù cảnh sát, thuê người giết một gia đình sáu người của cảnh sát hình sự, thủ đoạn cực kỳ hung ác, người nhỏ nhất mới tròn sáu tuổi.
Ngay sau khi báo cáo được đưa ra, khắp cả nước xôn xao dư luận, quần chúng nhân dân phẫn nộ, ngành công an nhanh chóng triển khai một chiến dịch xử lý ma túy nghiêm ngặt nhất từ. trước đến nay.
Nhưng Trần Nhiễm Âm không tin Lâm Vũ Đường đã chết. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chắc chắn anh đã được bảo vệ. Dù sao cô cũng không tin anh đã chết.
Hoàng hậu của cô phúc lớn mệnh lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Chắc chắn anh sẽ quay lại.
Cô sẽ luôn chờ anh, không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ, tranh thủ tiến bộ để khi anh trở về sẽ biến thành một người có thể kề vai chiến đấu cùng anh.
Người có mục tiêu kiên định thì leo lên tương đối nhanh, huống chi Trần Nhiễm Âm cũng không ngốc, thậm chí có thể gọi là thông minh. Đến kỳ thi thử thứ ba vào tháng năm, cô lại tiến bộ hơn một trăm bậc, chỗ ngồi từ hàng thứ ba từ dưới lên biến thành hàng thứ tư từ trên xuống, nhảy vọt trở thành tuyển thủ ngựa đen trong lớp.
Ngày 20 tháng Năm này là sinh nhật lần thứ 18 của cô. Đêm đó, bố mẹ cô bao một khách sạn năm sao mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người thân và bạn bè, vui vẻ tổ chức lễ trưởng thành cho cô.
Để chứng minh bây giờ mình đã là một đứa trẻ ngoan thích học tập, ngày hôm đó cô cố ý mặc đồng phục mùa hè, còn giả vờ giả vịt đeo kính gọng đen không có độ trên sống mũi, dốc toàn lực để giống với tạo hình "Học sinh giỏi".
Bữa tiệc sắp bất đầu, chờ mãi không thấy Mạnh Mục Thừa đến, Trần Nhiễm Âm lo lắng đi tới cửa phòng tiệc, gọi cho. anh ta vài cuộc điện thoại, nhưng anh ta không nghe máy.
Mạnh Mục Thừa không đến, cô kiên quyết không mở tiệc.
Trong khoảng thời gian đó, Mạnh Mục Thừa chính là người rất quan trọng đối với cô, là đồng bọn không thể tách rời.
Nếu không có chuyện xảy ra sau đó, có lẽ cô đã theo anh ta ra nước ngoài, bởi vì cô và anh ta cùng chung tâm linh.
Chuyện xảy ra đêm đó thật sự đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô, cô vẫn luôn trị liệu tâm lý, nhưng trị liệu tâm lý vẫn không làm giảm bớt PTSD. Cô bác sĩ tâm lý kia không hiểu tình cảm giữa cô và Lâm Vũ Đường, bởi vì cô ấy chưa từng gặp Lâm Vũ Đường, cô ấy không hiểu Lâm Vũ Đường.
Mạnh Mục Thừa lại có thể thấu hiểu, anh ta thế nhưng có thể hiểu được cái gì gọi là đơn độc, cho nên, cô coi anh ta là thuốc cứu mạng để giảm bớt PTSD.
Không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rồi, cuối cùng đối phương cũng bắt máy, nhưng giọng nói truyền từ bên kia không phải là giọng của Mạnh Mục Thừa, mà là giọng nói của một cô gái xa lạ. Hình như cô ấy cũng biết cô là ai, thậm chí còn không chào hỏi đã nói với cô: "Anh ấy đang tắm.”
Trần Nhiễm Âm:
Anh ta đi tắm à? Đi khách sạn sao? Đi khách sạn trong ngày sinh nhật của cô?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Khi nào thì xong việc?”
Cô ấy mỉm cười: “Cô vội gì chứ? Chưa bắt đầu đâu, chờ xong việc chắc cũng hơn nửa đêm đó.” Cô ấy hỏi ngược lại, “Cô là bạn gái của anh ấy à?”
Trần Nhiễm Âm: “Không phải.”
Cô ấy trả lời: “Vậy cô giục cái gì? Anh ấy cũng không phải của một mình cô, hơn nữa, cô có bệnh thì đi chữa bệnh đi, sao cứ bám lấy anh ấy thế, cô không thấy phiền sao? Cũng không phải anh ấy tìm người bắt cóc cô.”
Trong nháy mắt, phòng tuyến tâm lý của Trần Nhiễm Âm sụp đổ lần thứ hai.
Anh ta không giúp cô giữ bí mật, anh ta chia sẻ tâm sự của cô với người khác.
Cô cảm nhận được sự phản bội, hoàn toàn phản bội. Cô phẫn nộ đến cực điểm, cũng xấu hổ đến cực điểm, hệt như bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, giống như lại trở về đêm đó, bị tên gầy lột sạch quần áo rồi đánh đập.
Cô lại có cảm giác không thở được, mặt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Lúc cô sắp sụp đổ, đột nhiên cô nghĩ đến Lâm Vũ Đường.
“Nhìn anh, anh là Lâm Vũ Đường! Tối nay chỉ có Lâm Vũ Đường! Ngoài Lâm Vũ Đường ra, không ai chạm qua em cả."
"Lâm Vũ Đường nhất định sẽ cứu em ra ngoài.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Dùng mạng của anh mở đường cho em.”
Cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó hiểu được một đạo lý: trên thế giới này, ngoại trừ Lâm Vũ Đường thì không ai có thể cứu cô. Trước khi anh trở về, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, những người khác đều không đáng tin.
Cô là bị mỡ lợn che mắt mới lựa chọn tin tưởng tên ngốc Mạnh Mục Thừa kia!
Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, xoay người đi vào phòng tiệc, tuyên bố mở tiệc.
Mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông, xem ra anh ta đã tắm xong.
Cô rất rộng lượng bắt máy, vui vẻ trả lời: "Ò, xong việc rồi à? Anh cũng khá nhanh đấy.”
Mạnh Mục Thừa trả lời: “Còn chưa bắt đầu nữa.”
Trong giọng nói của anh ta không hề có áy náy và tự trách, còn rất cà lơ phất phơ.
Nhưng Trần Nhiễm Âm đã không còn quan tâm nữa, nhất là đối với Mạnh Mục Thừa: “Vậy được rồi, anh tiếp tục đi, tiếp tục cuộc tình của anh đi!”
Nói xong cô cúp máy, thuận thê đá Mạnh Mục Thừa ra khỏi thế giới của mình.
Cô vẫn lẻ loi một mình.
Nhưng cô nuốt không trôi cục tức này, không tiếp nhận được sự nhục nhã và phản bội, cho nên bắt đầu từ ngày hôm đó, chỉ cần nhìn thấy Mạnh Mục Thừa cô đều móc mỉa gọi anh ta là “Tên si tình".
Lẻ loi một mình trên thế giới cũng rất tốt, không có người chân chính đáng tin, không có người có thể hoàn toàn dựa vào, cũng bớt đi rất nhiều quấy nhiễu vô vị.
Cô bắt đầu dựa vào chính mình. PTSD khiến cô liên tục gặp ác mộng, bóng tối không thể biến mất, cảm giác tội lỗi càng ngày càng tăng thêm, nội tâm sụp đổ nhiều lần, lại lần lượt dựa vào cố gắng của bản thân để định hình lại.
Cô biết mình nhất định phải đi ra khỏi ngõ cụt, bằng không cô không chờ Lâm Vũ Đường quay lại được.
Kể từ đó, cô đã trở thành một người bình thường và cô đơn thật sự.
Đầu tháng sáu, Mạnh Mục Thừa xuất phát đi Mỹ, cô không đi tiễn anh ta, lý do là muốn thi đại học, không có thời gian đi.
Ngay cả khi có thời gian, cô cũng sẽ không đi.
Ngày 25 tháng 6 có kết quả thi đại học, thành tích của cô khiến tất cả bạn bè và người thân khϊế͙p͙ sợ. Tuy rằng không quá xuất sắc, nhưng tiến bộ hơn chín mươi điểm so với lúc thi thử lần ba, tương đương với mỗi môn đều tiến bộ mười lăm điểm.
Con ngựa đen của trường trung học trực thuộc không ai khác ngoài cô.
Dù vậy số điểm này của cô vẫn không sờ được rìa của trường đại học Đông Phụ, nhưng chỉ cần cô nộp hồ sơ là nhất định có thể theo học được, còn có thể tùy tiện chọn chuyên ngành, nhưng cô không đăng ký đại học Đông Phụ.
Cô phải đi học đại học bằng bản lĩnh thực sự của mình.
Cuối cùng, cô ghi danh vào Đại học Sư phạm Đông Phụ, bố mẹ cô cũng rất ủng hộ cô, cũng rất tự hào về cô, cảm thấy cô đã trưởng thành, đã hiểu chuyện.
Khi chọn nguyện vọng, mẹ cô muốn cô chọn môn Văn, bố cô muốn cô học Ngoại ngữ.
Cô đã tự mình chọn khoa Hóa học. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bởi vì Mendeleev.
Vào tháng 7, khi nhận được thông báo nhập học, cô đã thuận lợi đỗ vào khoa Hóa học.
Cuộc sống đại học cũng tràn ngập bài vở, học tập có thể làm cho cô cảm thấy. an ủi, làm cho cô cảm thấy mình không phải là một phế vật, xứng đáng với Lâm Vũ Đường.
Trường đại học sư phạm không có nhiều bạn nam lắm, ngược lại trường đại học bách khoa bên cạnh có rất nhiều. Trong đại học sư phạm cũng có rất nhiều nữ thích nữ, cho nên người theo đuổi cô vẫn vô vàn, nam nữ đều có, nhưng không có ai làm cho cô động lòng. Không đúng, ngoại trừ một bạn nam khoa Vật lý kia.
Bạn nam kia rất giống Lâm Vũ Đường, phong thái giơ tay nhấc chân cũng rất giống anh, nhưng cô cũng chỉ động lòng ba ngày.
Ba ngày sau, cô tỉnh táo lại.
Trên thế giới không ai có thể thay thế Lâm Vũ Đường, anh là duy nhát.
Trong thời gian học đại học cô cũng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, không phải tự học trong thư viện thì cũng là làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm. Trong mắt bạn học, cô chính là một học sinh giỏi chăm chỉ tiến bộ, ngay cả bố mẹ cô cũng không ngờ cô có thể giành được vị trí số 1 toàn khoa trong kỳ thi cuối học kỳ.
Nhưng lý do cho tất cả sự nỗ lực của cô là muốn Lâm Vũ Đường liếc mắt nhìn cô.
Cho đến tháng 4 năm sau, giải bóng rổ hàng năm của trường bắt đầu, cô đã có một chút quan tâm.
Mặc dù cô không thể chơi bóng nữa, nhưng điều đó không thể ngăn cản cô xem đánh bóng.
Nghe nói trong số các sinh viên năm nhất cùng khóa với cô, có một cô gái là nhà vô địch võ thuật toàn quốc, xuất thân từ một gia đình võ thuật, tên là Lục Vân Đàn, là hoa khôi của khoa tiếng Trung, cô ấy cũng đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ, đại diện của học viện Văn Học xuất chiến, cô cũng muốn đến xem trận đấu đầu tiên của nhà vô địch võ thuật.
Quán quân võ thuật thật sự rất xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ cơ trí và lém lỉnh, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang, giống như một nữ hiệp trà trộn vào giang hồ.
Con số được in trên áo đầu của cô ấy là 25. Cô không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng mà nhìn quán quân võ thuật bình tĩnh trước khi lên sân như vậy, cô còn tưởng rằng cô ấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hơn nữa cô còn nghe nói, quán quân võ thuật là tốt nghiệp trường trung học số 2. Như mọi người đã biết, trình độ bóng rổ của trường trung học số 2 luôn ở mức tốt, còn giành chiến thắng trong trận chơi bóng rổ hữu nghị giữa học sinh Trung Quốc và Nhật Bản
Cho đến nay, Trần Nhiễm Âm vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đặc sắc của trận đấu đó: Ba giây cuối cùng, nóc nhà của trường trung học số 2 khá trâu bò ném được ba điểm, phản công đội Nhật Bản, giành được điểm quyết định của trận đấu.
Còn nóc nhà của trường trung học số 2 tên là gì thì cô quên rồi, hình như là họ Lương? Nói chúng là áo đầu số 17.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Trần Nhiễm Âm vẫn còn nghĩ: Cùng tốt nghiệp trung học số 2, lại là quán quân võ thuật, hẳn Lục Vân Đàn cũng rất trâu bò nhỉ?
Kết quả chờ quán quân võ thuật lên sân, cô mới phát hiện kỹ năng chơi bóng của quán quân thật sự là gà mờ, cũng không ném trúng rổ, khác biệt một năm một mười với Trần Nhiễm Âm và nóc nhà kia, không, phải là Trần Nhiễm Âm trước khi gãy chân.
Sau trận đấu, mọi người đều nói: Năm nay học viện Văn Học vẫn dở tệ như máy năm, cho dù có thêm một nhà vô địch võ thuật.
Nhưng mà cô vẫn rất hâm mộ quán quân võ thuật, bởi vì chân của cô ấy linh hoạt, có thể ra sân, dù dở tệ nhưng được lên sân chơi.
Kỳ thi cuối cùng vào đầu tháng 7, thi môn tiếng Anh cuối cùng là kết thúc, sau đó là kỳ nghỉ hè. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trần Nhiễm Âm là sinh viên địa phương, hơn nữa cô đã lục đục mang hành lý trong phòng ngủ về nhà từ máy ngày trước, cho nên vừa thi môn tiếng Anh xong, cô đã xách cặp rời đi.
Mẹ cô mua một căn nhà ở khu chung cư đối diện trường học, cả nhà đã chuyển tới đây, chỉ vì để tiện cho cô đi học và an toàn.
Ba giờ rưỡi chiều thi xong, nhưng cô không muốn về nhà sớm như vậy, cho nên lừa mẹ cô nói năm giờ rưỡi mới kết thúc kỳ thi, sau đó đi lang thang không mục đích trên đường phố Đông Phụ. Cứ đi mãi rồi bất chợt tạt ngang qua một tiệm xăm.
Còn chưa tới bốn giờ rưỡi, thợ xăm đứng ở cửa tiệm chuẩn bị đóng cửa.
Thợ xăm là một cô gái cao gầy, nhuộm tóc màu bạc, bên tai có nhúm tóc màu xanh lam, mặc chiếc áo vest đen cùng quần short denim màu lam, dáng người lồi lõm nhìn không sót một chút gì, cánh tay trái trắng nõn mảnh khảnh có một con phượng hoàng bảy màu, mắt cá chân phải có một con rắn màu đen.
Lúc Trần Nhiễm Âm đi ngang qua, cô ấy đang đứng ở cửa hàng gọi điện thoại, xem ra là đang cãi nhau với bạn trai: "Tôi đã khóa cửa hết rồi, anh nói anh muốn ra ngoài uống rượu? Mẹ nó, sao không chết đi?”
Trần Nhiễm Âm dừng lại, nghĩ thầm: Mắng thật tàn nhẫn.
Không biết người trong điện thoại trả lời thế nào, làm thợ xăm cool ngầu này tức giận trực tiếp đáp lại một câu: "Đồ trứng thối, chia tay đi!”
Sau đó cúp điện thoại, một giây sau nhìn thằng vào Trần Nhiễm Âm, lạnh lùng nói một câu: “Cô nhìn cái gì vậy? Thích hóng hớt như vậy hả?”
Hả? Tôi thích hóng hớt? Tôi là người lạnh lùng đó!
Trần Nhiễm Âm kiên quyết không thừa nhận mình đang nghe lén, sắc mặt không đổi trả lời: “Tôi muốn xăm hình.”
Thợ xăm quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Học sinh à?”
Trần Nhiễm Âm nói thêm: “Sinh viên đại học.”
Cô thợ xăm xinh đẹp hừ một tiếng, hút một ngụm thuốc lá điện tử: “Toàn Đông Phụ này chỗ tôi là đắt nhất, bởi vì tay nghề của tôi là tốt nhất. Hôm nay cô may mắn lắm đấy, bằng không ít nhất cũng phải hẹn trước ba tháng.”
Trần Nhiễm Âm: "...”
Thợ xăm cười khẩy: “Tôi tính phí theo giờ, một tiếng một ngàn năm.”
Trần Nhiễm Âm thẳng thừng trả lời: “Tôi trả ba ngàn, mặc kệ cô xăm cho cho tôi bao lâu, nhất định phải ngồi đủ hai tiếng, một giây cũng không được thiếu!”
Thợ xăm: “..."
Trần Nhiễm Âm lại nói: "Dù sao cô cũng chia tay, không bằng làm việc đi.”
Thợ xăm bị chọc cười, vừa lấy chìa khóa trong túi vừa gật đầu: "Có tiền không kiếm là kẻ ngốc, cô là Thượng Đế, cô nói cái gì chính là cái đó.”
Thợ xăm mở cửa đi vào cửa hàng, sau đó bật đèn.
Lần đầu tiên Trần Nhiễm Âm đi vào tiệm xăm hình, cảm giác rất mới lạ, nhưng lại rất bất ngờ, trang trí trong cửa hàng cũng không cool ngầu như trong tưởng tượng của cô, mà là mang theo. trật tự trong sự lộn xộn.
Bức tường màu vàng ám áp, phía trên treo đủ loại ảnh chụp hình xăm trên người; một tủ kim và thuốc màu đặt dựa vào vách tường kia, bên cạnh bày máy xăm; giữa cửa hàng để hai cái giường, là loại giường hẹp da đen thường thấy trong thẩm mỹ viện.
Thợ xăm ném túi xách xuống bàn làm việc của mình, ngồi vào ghế mềm, vừa hút thuốc lá điện tử vừa hỏi: “Cô muốn xăm cái gì? Xăm ở đâu?”
“Tôi xem thử đã.” Trần Nhiễm Âm đứng trước vách tường xem từng tấm ảnh chụp, còn nhìn thấy một bức ảnh xăm ngực của một cô gái, lập tức nhăn mặt lại, nghĩ thầm: Đúng là một người tàn
nhẫn.
Sau khi quan sát một vòng, cô ngồi xuống sô pha, vẻ mặt tò mò nhìn thợ xăm, hỏi một câu: “Cô tính phí theo tiêu chuẩn gì?”
Thợ xăm tức giận đáp: “Không phải vừa nói rồi sao, theo giờ.”
Trần Nhiễm Âm giải thích một câu: “Ý tôi là, xăm hình nào cũng đắt như vậy sao?”
Thợ xăm liếc cô một cái: “Nghĩ xong muốn xăm cái gì chưa?”
Trần Nhiễm Âm lại suy nghĩ một chút, trả lời: “Tên bạn trai tôi, ba chữ cái, HT?
(*Tên của Lâm Vũ Đường theo phiên âm tiếng Trung là lín yñ táng/, viết tắt 3 chữ cái đầu là LYT.)
Thợ xăm: “Cái này tôi xăm nửa tiếng là có thể hoàn thành, cần gì phải bỏ tiền trả hai tiếng đồng hồ? Lấy của cô bảy trăm năm mươi tệ là được.”
Trần Nhiễm Âm không khỏi cảm thán một câu: “Cô rất có đạo đức nghề nghiệp đó.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Quốc có quốc pháp, làm nghề cũng phải theo luật lệ, bằng không làm sao lăn lộn với xã hội?” Để chứng minh mình thực sự có đạo đức nghề nghiệp, cô thợ xăm xinh đẹp lại hỏi cô một câu: “Cô học chuyên ngành gì vậy? Trường nào? Quân đội không được xăm, hàng không cũng không được xăm.”
“À." Trần Nhiễm Âm trả lời: “Tôi là sinh viên sư phạm.”
“Sau này làm giáo viên?” Bàn tay đưa điều thuốc lên môi của thợ xăm thoáng khựng lại: “Có thể xăm không?”
Trần Nhiễm Âm: “Có thể xăm ở nơi không nhìn thấy.”
Thợ xăm: “Cô muốn xăm ở đâu?”
Trần Nhiễm Âm: “Phía sau eo?”
Thợ xăm: “Cũng được, nhưng mà không kích thích, không có tình thú.”
Trần Nhiễm Âm buồn cười nói: “Xăm hình còn chú ý tình thú à?”
“Không phải xăm tên bạn trai của cô sao?” Thợ xăm vươn tay cằm thuốc lá điện tử ra, cách khoảng không chỉ chỉ vào bụng cô: “Xăm chỗ đó đi, ngoài người đàn ông của cô ra thì không ai nhìn thấy được nữa, hơn nữa còn tình thú, nếu anh ta đủ mãnh liệt, đi vào sẽ phồng lên.”
Trần Nhiễm Âm: "..." Hơi bị quá chừng mực rồi đấy?
Thợ xăm: “Lúc nhìn thấy những chữ này chắc chắn là sướng muốn chết.”
Trần Nhiễm Âm: "...”
Trời ạ, cái chừng mực này, may là tôi đã mười tám tuổi.
Tuy rằng có chút động lòng, nhưng mà... Cô yếu đuối hỏi một câu: "Sau khi xăm, nó có thể mọc ra lại không?” Chỗ kia trọc một mảng sẽ rất xấu.
Thợ xăm: “Xem kỹ thuật, thợ xăm có kỹ thuật không đạt tiêu chuẩn sẽ phá hủy nang lông. Nhưng mà cô yên tâm đi, kỹ thuật của tôi chắc chắn làm được.”
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: “Được, cứ xăm như thế đi.”
Thợ xăm tốt bụng nhắc nhở một câu: “Điều tiên quyết là cô phải đảm bảo rằng cô sẽ không thay đổi bạn trai, hoặc tên viết tắt của bạn trai tiếp theo là LYT, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn."
Trần Nhiễm Âm rất kiên quyết nói: “Không đổi, chỉ có một người này.” Sau đó lại nói một câu: “Tôi chỉ cần người này, ngoài anh ấy ra tôi không theo ai nữa.”
Thợ xăm nhướng mày: “Ồ, thời đại nào. rồi mà còn thủ thân như ngọc cho một người đàn ông?”
“Không phải như vậy.” Trần Nhiễm Âm do dự một lát, thổ lộ một bí mật với đối phương: “Tôi là người bị bất lực.”
Thợ xăm cứng đờ, nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì? Bị bất lực?”
Trần Nhiễm Âm gật đầu.
Thợ xăm nở nụ cười: "Làm sao có thể? Phụ nữ cũng bị bắt lực sao?” Cô ấy chỉ nghe nói đàn ông không được, thật sự chưa từng nghe nói phụ nữ cũng không được.
Trần Nhiễm Âm: “Có, chính là tôi, tôi, không có phản ứng sinh lý.” Lần đầu tiên cô phát hiện mình bị bệnh là khi xem phim truyền hình Mỹ, có một tập phim có quy mô rất lớn, tất cả mọi người đều nói có phản ứng, nhưng cô lại thờ ơ, thậm chí là chán ghét.
Thậm chí cô còn hoài nghi có phải vì tên gầy kia chết không nhắm mắt nên đã lây nhiễm căn bệnh thầm kín này cho cô hay không.
“Tôi không chỉ xem phim không có phản ứng, mà xem cái gì cũng không có phản ứng, cho dù là câu văn miêu tả vô cùng kích thích. Tôi ghét đàn ông chạm vào tôi.” Trần Nhiễm Âm thẳng thắn bình tính nói với thợ xăm kia, “Bác sĩ tâm lý của tôi nói đây là bệnh tâm lý, bởi vì trước kia suýt chút nữa tôi bị cưỡng bức.”
Tên gầy là một người bất lực, nhưng đánh đập cô bằng cách bạo lực ȶìиɦ ɖu͙ƈ, và kể từ đó, cô bắt đầu ghét cả hai phái.
Cô đã trải qua một thời gian dài điều trị tâm lý, mặc dù bây giờ có thể chấp. nhận một số tiếp xúc bình thường và đụng chạm từ người khác giới, nhưng trái tim cô vẫn còn mâu thuẫn.
Thợ xăm vẫn không thể tin được, ngơ. ngác nhìn cô: “Vậy cô có thử chưa?"
Trần Nhiễm Âm: “Thử rồi, không được.”
Vậy thì cô xong rồi, câu nói này đã đến bên môi, nhưng có thể là do quá tổn thương người khác, thợ xăm đã thu lại, đổi thành: “Hiện tại kỹ thuật trị liệu tâm lý cũng phát triển, sau này người bị bệnh như cô sẽ được chữa khỏi.”
Trần Nhiễm Âm: “Bác sĩ tâm lý của tôi cũng nói như vậy, nhưng có một điều kiện tiên quyết.”
Thợ xăm: “Điều kiện gì?”
Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên thấy hốc mắt chua xót: “Bạn trai tôi có thể sống sót trở về.”
Trên thế giới này ngoài Lâm Vũ Đường ra thì không ai cứu được cô, dù là sinh lý hay tâm lý.
Cô chỉ muốn Lâm Vũ Đường: “Đêm đó, anh ấy đã cứu tôi. Anh ấy đẩy tôi lên bờ. Tôi không thể chấp nhận bất kỳ ai ngoài anh ấy.”
—— Hết chương 24——