Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 7-2: Thừa nhận yêu em, khó đến thế sao? (2)

Thần Tâm không bao
giờ có thể quên buổi tối tháng 11 lạnh giá năm 2010, không bao giờ quên
được cuộc điện thoại làm thay đổi cuộc đời cô đêm đó.

Hôm đó, cô
hoàn thành bản đề án mà Tân Huy giao cho, và gửi bản đề án cho Bảo Nhe
qua thư điện tử, rồi đến viện thẩm mỹ hưởng thụ một lần spa êm ái, sau
đó hoàn toàn thư thái trở về nhà.

Tiếng chuông điện thoại bàn
trong nhà réo rắt đến lộng óc, trước khi bên kia ngắt điện thoại, Thần
Tâm kịp đi vào và nhấc máy nghe. Khi đó, cô không để ý đến số điện thoại hiện lên trên màn hình, không để ý cuộc điện thoại rốt cuộc được gọi
đến từ đâu. Chỉ đến khi áp tai nghe lên, một giọng nói lạ lẫm nhưng
dường như quen thuộc vang lên lập tức nhắc nhở cô người gọi đến là ai.

“Doãn Thần Tâm! Đồ đàn bà đê tiên!” Cô không bao giờ quên được câu nói đầu
tiên vang lên, trong trạng thái say sượu, câu nói đó vang lên với giọng
nói như đang khóc, “Cô hủy hoại cuộc đời tôi! Cô hủy hoại gia đình tôi,
cô có biết không?”.

Là Lý Hồng Cầm!

Cô cầm ống nghe mà
không hiểu gì, ánh mắt nhìn lên màn hình hiển thị của điện thoại, lúc
nào mới chú ý đến dãy số điện thoại với mã vùng London.

“Chị…” Cô rất ngạc nhiên, “Có phải chị uống say rồi không?”.

Từ mấy năm trước sau khi Lý Hồng Cầm và Quan Cạnh Phong kí tên li hôn, cô
ta đã quay về London, nghe nói được chia gần một nửa tài sản của Quan
Cạnh Phong, hơn nữa, còn trở thành tổng giám đốc công ty con ở khu vực
London. Kể từ đó, ngoài công việc, cô ta gần như không còn liên quan đến cuộc sống của Quan Cạnh Phong nữa, huống hồ là liên lạc với Thần Tâm.
Nhưng sau vài năm, khó khăn lắm mới gọi được một cuộc điện thoại, lại
nói ra những lời chẳng ra làm sao như vậy.

“Em là Thần Tâm …” Cô nói chậm, nhắc nhở, “Có phải chị tìm nhầm người rồi không, em không phải là Quan Cạnh Phong”.

“Khốn kiếp! Tôi không say, cũng không phải tìm nhầm người!” Tâm trạng của Lý
Hồng Cầm bị kích động, nhưng giọng nói lại rõ ràng, mạch lạc vang lên
bên tai cô, “Tôi không say, nếu như say tôi còn có thể nhớ rõ mọi thứ
như vậy sao? Đều tại cô! Tất cả đều tại cô!”.

“Chị đang nói gì?”

“Cô còn giả ngốc sao? Giả vờ trước mặt Quan Cạnh Phong vẫn chưa đủ sao? Cô
biết rõ tôi có thai với Quan Cạnh Phong còn đi quyến rũ Quan Cạnh Phong! Cô không phải đã sớm có bạn trai rồi sao? Tại sao còn đi quyến rũ anh

ấy?”

“Chị nói sao cơ?” Cô vẫn không hiểu gì.

Đầu dây bên
kia truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết: “Là cô biết tôi có thai rồi,
nên mới không chờ đợi được liền quyến rũ anh ấy, đúng không? Cô rõ ràng
biết đó là lúc tôi cần Cạnh Phong nhất, vì vậy cô mới quyến rũ anh ấy
đúng không? Là cô đã cố ý gọi Quan Cạnh Phong đến Phúc Châu đúng hôm tôi ngã từ cầu thang xuống, làm cuộc phẫu thuật khốn kiếp gì đó, khiến tôi
ngã từ cầu thang xuống, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không
thưa, hại tôi mất con, cuối cùng mất cả Quan Cạnh Phong, cô chính là như vậy, cô mưu mô, xảo quyệt như vậy để đối phó với tôi phải không? Hả?
Tôi nợ cô sao? Tôi và Quan Cạnh Phong kết hôn ngáng đường cô sao? Hả?”.

Sau khi nghe Lý Hồng Cầm kêu gào xả giận xong, cuối cùng cũng nắm bắt được
một chút đầu mối: “Chị nói là… lúc đó chị đang mang thai?”.

“Đừng giả vờ ngốc nữa! Cô không biết sao? Cô không biết gì sao? Hả? Chính vì
cô biết tôi có thai rồi mới dùng hết mọi cách thu hút sự chú ý của Quan
Cạnh Phong! Bị bệnh gì? Làm phẫu thuật gì? Nhất thiết phải đi Phúc Châu
sao? Tôi nói cho cô biết, tôi bị sảy thai đúng vào cái hôm mà hai người
đi Phúc Châu đó! Chính cô đã hại chết con tôi! Tôi sẽ không bao giờ tha
thứ cho cô, có làm gì đi nữa cũng sẽ không tha thứ cho cô…” Tiếng khóc
lóc đầy kích động, tiếng hét phẫn nộ, tất cả đều dội vào tia cô, bàn tay Thần Tâm run rẩy đến mức gần như không cầm nổi tai nghe, nhưng câu nói
cuối cùng của Lý Hồng Cầm mới khiến cô hoàn toàn sụp đổ: “Cô cho rằng
tại sao tôi lại đồng ý li hôn với anh ấy? Bởi vì cặp đôi nam nữ khốn nạn là hai người thực sự khiến người ta quá đau khổ”.

Nói xong,
không biết rốt cuộc là vì cô say đến mức ngủ quên hay là không muốn nói
tiếp nữa, bên kia tắt máy, nhưng ở bên này, Thần Tâm đã đổ người xuống
nền nhà.

“Đây chính là nguyên nhân khiến đêm đó tâm trạng em không tốt?”

“Đúng.”

“Em không biết Lý Hồng Cầm đã từng mang thai với Quan Cạnh Phong?”

“Không biết.”

“Có thể là chị ta đang bịa chuyện thì sao?”

“Không phải”, ánh mắt xa xăm của cô nhìn chỗ này, chỗ kia trong phòng khách,
cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuấn tú trước mắt: “Đêm đó tôi đã gọi
điện về nhà. Hóa ra tất cả mọi người đều biết sự việc này, ngoài tôi
ra”.

“Còn nguyên nhân Quan Cạnh Phong và Lý Hồng Cầm li hôn lại
không phải do tính cách không hợp như bên ngoài đồn đại, mà là đúng lúc
khi chị ta sảy thai vì ngã xuống cầu thang, Quan Cạnh Phong đang ở cùng
tôi, làm phẫu thuật phá thai ở Phúc Châu.”

Một sự im lặng kéo dài bao trùm cả phòng khách, chẳng ai lên tiếng để phá vỡ sự im lặng này.
Dư Thiệu Đình nhìn cô, còn ánh mắt cô lại dừng lại trên bức tường trống
không.

“Thiệu Đình, tôi tội nghiệt đầy mình, hại biết bao nhiêu
người không được hạnh phúc. Thực ra có thể trực tiếp phán quyết tôi án
tử hình, cho tôi xuống làm bạn với Minh Tích cũng được…”

“Đừng nói với vẩn!”


“Nhưng tôi thật sự cảm thấy…”

“Đủ rồi!” Đột nhiên, anh ta cắt ngang lời nói tự trách bản thân của cô.
Cánh tay dài giơ ta, không hề báo trước, kéo cái đầu gần như không được
tỉnh táo của cô vào trong lòng: “Đừng nói nữa…”.

Giữa anh ta và cô, đây là lần đầu tiên hai người có sự tiếp xúc thân mật.

Nhưng gương mặt bị vùi bên lồng ngực vững chãi này của cô ngoài đau thương,
nước mắt đầm đìa thì chẳng còn cảm thấy một thứ tình cảm nào khác.

Dư Thiệu Đình nói, kế sách trước mắt chỉ còn cách ra tay với hai thứ đồ
trong tay Bảo Như, dù gì đây mới là bằng chứng trực tiếp nhất.

“Em nghĩ cách nghe ngóng tông tích của hai thứ đó, hoặc là ngấm ngầm dò hỏi cô Hạ xem cô ấy cầm những thứ đó rốt cuộc là có dự định gì.”

“Tôi không biết nên làm…”

“Sử dụng IQ 160 của em”, Dư Thiệu Đình dễ dàng cắt ngang suy nghĩ muốn trốn tránh của cô.

Thần Tâm mông lung, rõ ràng mấy tháng trước đây, cô còn cùng với Bảo Như,
Diên Phong thảo luận làm thế nào để đối phó với những kẻ ngốc nghếch
phía bên cảnh sát. Nhưng bây giờ, sau vài tháng, lại là cô cùng đám ngốc ngếch này thảo luận làm thế nào để giải được câu đố của bên kia.

Hừ, cuộc sống của cô có thể kịch tính thêm một chút nữa không?

“Thần Tâm? Thần Tâm?” Giọng nói của Bảo Như đưa cô về với thực tại.

À, đúng rồi, cô làm sao thế này? Lúc này cô đã ở văn phòng giám đốc
marketing của Tân Huy nhưng đầu óc vẫn đang nhớ lại cuộc đối thoại tối
qua với Thiệu Đình.

“Cậu cứ tiếp tục thế nào thực sự không được
đâu”, Bảo Như nhìn cô đầy lo ấu, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên,
“Thần Tâm, thế này đi, cậu coi như đang nghỉ phép, về nhà nghỉ ngơi đi.
Công việc gác lại một thời gian được không? Tình trạng của cậu như vậy
khiến mình thực sự sợ hãi…”.

Nói được một nửa, Bảo Như bỗng nhiên không nói tiếp nữa, đôi mắt to kia rõ ràng là sau khi đấu trang khó
khăn một hồi, quyết định từ bỏ một điều gì đó, chỉ còn đầy ắp sự bất đắc dĩ và lo lắng.

“Cậu sợ gì?”

“Sợ…” Đôi môi hồng của Bảo
Như hơi động đậy rồi lập tức bị răng cắn chặt, như thể không biết nên
diễn đạt lời nói trong lfong ra như nào, cuối cùng quyết định lên tiếng ở một góc độ khác: “Thần Tâm, nghe mình, về nhà nghỉ ngơi một thời gian
được không? Gác lại tất cả mọi chuyện…”.

“Mình không có chuyện gì.”

“Nhưng vụ án của Minh Tích vẫn đang điều tra, trong tình hình căng thẳng như
bây giờ cậu không thể xảy ra thêm bất cứ chuyện gì được, biết không?”

“Mình sẽ xảy ra chuyện?”

Hạ Bảo Như hơi ngẩn người, như thể bỗng nhiên ý thức được mình lỡ nói ra điều không nên nói.

“Bảo Như, cậu cũng cho rằng mình là người giết Minh Tích sao?”


“Cậu nói gì vậy?”

Giọng nói của cô rất khẽ, vốn dĩ chỉ là một câu nói vô ý, cô muốn từ cái chết của Minh Tích dẫn dắt đến con dao gọt hoa quả dính máu.

Nhưng gương mặt Bảo Như bỗng trắng bệch, điều này không nằm trong dự đoán của cô: “Cậu đang nói gì vậy?”.

Thần Tâm hơi ngẩn người, nhìn gương mặt trắng bệch, không tự nhiên rõ rệt của Bảo Như, cô bỗng nhiên không biết nói gì nữa.

Đột nhiên, tất cả dũng khí của cô biến mất, bởi vì cô không biết gương mặt
phút chốc trở nên trắng bệch của Bảo Như rốt cuộc đang nói lên điều gì.
Cô chỉ còn cách nói một câu hết sức khẽ khàng một cách không có thuốc
chữa “mình đi trước đây”, sau đó ra khỏi công ty, ngồi vào xe.

Không biết tại sao bầu trời bỗng tối sầm lại, thực ra bây giờ mới hơn bốn
giờ, nhưng khi cô lái xe ra khỏi Tân Huy, một tia sáng vốn dĩ ở phía bên kia bầu trời bỗng nhiên bị che khuất, mây đen ùn ùn kéo đến.

Chuông di động reo lên hết lần này đến lần khác, từ sau khi cô rời khỏi công
ty, Bảo Như điên cuồng gọi điện thoại đến nhưng cô không hề muốn nghe
máy chút nào.

Đột nhiên, cô không còn muốn điều tra gì nữa, không muốn hỏi gì nữa, cô hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ Dư Thiệu Đình giao cho cô. Rốt cuộc ai là người giết Minh Tích, còn có ý nghĩa gì nữa? Cho dù có ý nghĩa thì cô cũng còn có dũng khí để đi điều tra nữa không?


Thiệu Đình cũng gọi đến mấy lần, nhưng cô cũng không bắt máy. Bầu trời
bên ngoài xe phút chốc trở nên tối sầm như thế không bao giờ còn có thể
tươi sáng trở lại, cô lái xe trên đường, dòng người dần trở nên thưa
thớt, chiếc xe của cô lao đi vô định.

Nhan Tư Na nói lựa chọn mà
con người đưa ra trong trạng thái vô thức mới trung thành với nội tâm
nhất, vì vậy, thuật thôi miên mới được sử dụng rộng rãi, mục đích chính
là để con người nói ra những điều sâu kín nhất tỏng lòng.

Cho đến tận giây phút này, khi Thần Tâm dừng xe lại, khi căn biệt thự quen
thuộc đập vào mắt, cô mới phát hiện câu nsoi đó hóa ra lại có độ chính
xác cao đến như vậy. Nếu không, trong lúc mông lung như vậy, sao cô lại
lái xe đến đây? Đến nơi đã vô số lần xảy ra bi hoan li hợp, nóng lạnh
đan xen này?

“Thần Tâm? Trời ơi, thật sự là cô sao, tôi còn đang
nghĩ sao chiếc xe này nhìn lại quen đến thế”, tiếng gõ cửa xe vang đến
tai cô, Thần Tâm kéo tấm kính cửa xe xuống, tiếp đó là gương mặt và
giọng nói của Nhan Tư Na rơi vào tầm mắt của cô: “Cô đỗ xe ở đây làm gì? Không biết đây kaf khu vực cấm đỗ sao, nhanh đi về phía kia đi!”.

Nhan Tư Na chỉ về phía cửa quán cà phê.

Trong ngày mà Cục khí tượng thủy văn mới sáng sớm đã thông báo về tin tức
trận bão này, người dân biết được tin tức đều ùn ùn trở về nhà, vì vậy
quán cà phê không một bóng người. Nhan Tư Na cũng rất nhàn nhã, pha một
tách cà phê, ngồi bên tường kính nhìn dòng người vội vã bên ngoài, thật
tình cờ, cô ấy lại nhìn thấy bóng dáng chiếc xe rất quen mắt.

Cô ấy vốn dĩ còn đang khó hiểu. Đó không phải là xe của Thần Tâm sao? Lẽ nào cô lại chạy đến đây tìm Quan Cạnh Phong?

Vì lo lắng nên cô ấy đến xem xem, cô Doãn đang ngồi sau vô lăng, thẫn thờ nhìn căn biệt thự phía đối diện.

Ông trời ơi, đó là ánh mắt gì vậy? Lẽ nào trời sắp xếp xuống sao?

“Đi nào, vào quán cà phê ngồi một lúc”, Nhan Tư Na vừa nhìn dáng vẻ Thần
Tâm đã biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Cô ấy quá hiểu Thần Tâm, hai

người là bác sỹ và bệnh nhân lâu năm, tâm trạng của Thần Tâm cô ấy hiểu
như lòng bàn tay, “Nào, đúng lúc tôi đang nhàm chán, vào uống một ly cà
phê với tôi, tâm sự cùng tôi”.

Cô ấy đưa Thần Tâm vào quán cà phê, ngồi vào vị trí vừa nãy, giơ tay ra hiệu cho người phục vụ pha cà phê.

“Sao tâm trạng lại tồi tệ như vậy?”

Doãn Thần Tâm không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại ở phía đối diện, căn biệt thự mà cô nhìn chằm chằm kể từ khi còn ở trên xe.

Nhan Tư Na khẽ thở dài: “Đừng nhìn nữa, anh ấy vẫn chưa về đâu”.

“Sao cô biết?” Giọng nói của Thần Tâm mông lung.

Tư Na hơi khựng lại: “Bởi vì mấy ngày này anh ấy đều đúng bảy giờ đưa một
cô gái sang nhà hàng bên cạnh ăn cơm, ăn xong cơm mới cùng nhau về nhà.
Mà bây giờ chưa đến bảy giờ”.

“Người phụ nữ đó trông như thế
nào?” Thần Tâm lại nói khẽ khàng, nhưng lời nói vừa phát ra, Thần Tâm
như thể bỗng ý thức được mình vừa hỏi điều gì đó ngu ngốc, bất ngờ bừng
tỉnh, không biết là đang cười với Tư Na hay với chính mình, “Hừ, trông
như thế nào thì liên quan gì đến tôi chứ?”.

Dù sao thì người này đi người khác đến, không cần hỏi cô cũng biết thời gian gần đây người phụ nữ ở bên anh là ai.

“Một cô gái cao cao, gầy gầy…”

“Không cần nói nữa đâu”, cô cười khẩy, “Tôi không quan tâm”.

Nhan Tư Na nhìn cô.

Thật sự không quan tâm sao?

Nhưng nhìn đôi mắt đầy đau thương không thể xóa nhòa kia mà xem, đau đến mức gần như trở thành thói quen, trở nên tê liệt rồi.

Rất nhiều bệnh nhân của cô ấy đều như vậy, bởi vì một việc gì đó trong đầu, người ta thường nói đau thương không quá trăm ngày, nhưng lại có những
người ôm lấy đau thương hết ngày này qua ngày khác mà không chịu bỏ
xuống, lâu dần, chứng trầm cảm bắt đầu hình thành.

“Thần Tâm…”

“Không cần nói gì nữa đâu.”

“Tôi không định khuyên cô”, Tư Na nhấp một ngụm cà phê, sau khi đạt xuống
mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi chỉ muốn hỏi cô, còn nhớ lại trà sữa lần
trước cô uống không?”.

Sự chú ý của Thần Tâm bị thu hút một chút: “Secret Love?”.

Nhan Tư Na lấy làm lạ: “Với trí nhớ của cô mà vẫn có thể nhớ được cái tên đau miệng như vậy thật là hiếm hoi”.

Thần Tâm cười nhạt.

Sao có thể không nhớ chứ? Loại trà sữa mà cô vừa uống đã nhớ ngay đến Minh Tích, làm sao cô có thể quên được?

“Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến loại trà sữa đó?”

“Bởi vì tôi đột nhiên nhớ tới câu chuyện đằng sau nó, chính là câu chuyện mà lần trước tôi bảo cô vừa uống vừa đọc đó, còn nhớ không?”


“Ừm.”
Cô gật đầu, trong đầu hiện ra cảnh tượng buổi tối ngày hôm đó, ngồi ở
đây đọc câu chuyện ấy, “Đó là câu chuyện của cô sao?”.

“Coi như vậy đi”, Nhan Tư Na, đặt thuốc lá lên bàn, không hề khách khí, với tay rút một điếu.

Thần Tâm tiện tay giúp cô ấy châm thuốc, nhìn Tư Na hài lòng rít một hơi,
lúc sau: “Nhưng câu chuyện này không phải do tôi viết, là một người bạn
của tôi viết”.

“Ồ?” Thần Tâm lơ đãng hút thuốc của mình.

“Anh ấy viết câu chuyện này tặng tôi.”

“Anh ta yêu thầm cô.” Đây không phải là một câu hỏi.