Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 4: Fur elise

Type: Thảo Thảo

Quan Cạnh Phong nhất định rất tức giận, nhưng cô mặc kệ, dù sao đi chăng
nữa, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây cô đều chọc giận anh, không phải sao?

Vừa đặt mình xuống giường, Doãn Thần Tâm gần như lập tức rơi vào giấc mộng.

Trong giấc mộng đó, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành, một thiếu nữ mới
lớn trong khuê các nhà ai đó đang ngồi trước chiếc hộp âm nhạc, lắng
nghe bản Fur Elise du dương của Beethoven.

Cô của năm ấy, mười
sáu tuổi, đúng vào ngày sinh nhật đã phát hiện ra thứ tình cảm quan
trọng nhất trong đời người. Cô mong ngóng người đó quay về, thậm chí đã
nghĩ phải dùng cách nào để bày tỏ tình cảm của mình với anh. Thế mà anh
đã quay về, nhưng không phải một mình.

Người con gái cao ráo
đứng bên cạnh anh mặc chiếc áo màu trắng và chiếc quần bò màu xanh rộng
rãi, mái tóc xoăn đen nhánh ngang vai, toàn thân toát lên một nét rất
Tây.

Quan Cạnh Phong giới thiệu đó là con gái một vị khách
hàng, người Anh gốc Hoa, nhưng rất nhanh thôi cô ta sẽ trở thành người
Trung Quốc, theo quốc tịch của anh.

“Thần Tâm, đây là chị Lý.”

“Chị Lý?”

Đúng không? “Chị Lý”? Đừng nói đùa nữa! Cô ta mới mấy tuổi chứ? Rõ ràng
chẳng hơn cô được mấy tuổi, nhưng Quan Cạnh Phong lại muốn đặt lên đầu
người phụ nữ này chiếc vầng hào quang chị dâu, chỉ vì để cho thích hợp
với thân phận anh trai của mình, để tất cả mọi người đều thành tâm thành ý chúc mừng anh lấy được người đẹp sao?

Họ mới tìm hiểu được
ba tháng. Đúng ba tháng sau, Quan Cạnh Phong liền tuyên bố sẽ kết hôn
với cô bạn gái người Anh gốc Hoa của mình.

Doãn Thành Tâm mãi
mãi không bao giờ quên ngày hôm đó. Tất cả mọi người trong phòng tiệc
của khách sạn đều vui vẻ nói cười, thành tâm chúc phúc cho giám đốc Quan sự nghiệp bắt đầu có thành quả, đặc biệt là bố mẹ cô. Họ thực sự vui vẻ như thể đang tổ chức hôn lễ cho con trai ruột của mình. Chỉ có cô,
giống như một con ngốc ngồi khóc lóc thảm thiết suốt hai tiếng trong nhà vệ sinh. Trong hai tiếng đó, chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của cô,
đến bố mẹ của cô cũng đều bận giới thiệu từng vị khách mời với người phụ nữ nước Anh kia, chẳng ai phát hiện ra sự vắng mặt của cô.

Đêm đó, cô ôm chiếc hộp nhạc khổng lồ đi ngủ. Bản nhạc của Beethoven vui vẻ biết bao, nhưng đêm đó, lại buồn sầu vang lên trong phòng cô hết lần
này đến lần khác.

Kể từ ngày hôm sau, người phụ nữ mang tên Lý Hồng Cầm bắt đầu xuất hiện trong từng việc nhỏ nhặt giữa cuộc sống của cô.

Cô ta và Quan Cạnh Phong thường đến nhà cô ăn cơm, thế là Doãn Thần Tâm bắt đầu ăn cơm trưa ở trường.

Cô ta và Quan Cạnh Phong thường mang quà đến thăm ông bà Doãn, thế là Thần Tâm quyết định dọn đến trường ở.

Cô ta và Quan Cạnh Phong thường đến trường thăm cô, thế là Thần Tâm bắt
đầu đi chơi xa với bạn bè. Trong đám bạn học đó có cả nam cả nữ, đừng
nghĩ lung tung, cô chẳng có vết nhơ nào về thành tích và cũng không hề
trượt dốc. Thành tích của cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả trước đây. Bởi vì tối đến, cô lại buộc phải ném mình vào những bài toán khó đến
đáng ghét, những đề thi khiến người khác đau đầu để chống lại những nỗi
nhớ còn đáng ghét hơn.

Cô mang hộp nhạc cụ cực lớn đến ký túc
xá. Vì sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cô còn không dám mở nó lúc canh
ba nửa đêm. Cô chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn lớp nhung bọc bên ngoài hộp, nhớ lại mỗi lần khi mở chiếc hộp ra, bữa tiệc khiêu vũ đó sẽ hiện ra
trước mắt, cùng cặp nam nữ chăm chỉ ngồi bên bàn cả khi bữa tiệc kết
thúc.

Chỉ có điều, cảnh tượng như vậy, họ không bao giờ có thể quay về được nữa.

Khi chuông báo của chiếc di động vang lên, Doãn Thần Tâm vẫn còn đang chìm
đắm trong bản nhạc Fur Elise đó, nhưng tiếng nhạc càng lúc càng lớn dần, càng lúc càng thật, hơn nữa khi bị ngắt đi sẽ lại vang lên…

Bỗng nhiên, Thần Tâm mở mắt.

Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên vào qua lớp kính cửa sổ với tấm rèm được kéo
lên, ngập tràn căn phòng khiến đầu óc của Thần Tâm thẫn thờ mất khoảng
ba giây.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng rung và tiếng chuông réo
rắt của chiếc di động trên kệ đầu giường, bản Fur Elise đang vang vọng
liên hồi không dứt. Thần Tâm cầm chiếc điện thoại lên, có chút hoảng
hốt, trên màn hình hiện lên ba chữ “Quan Cạnh Phong”.

Thần Tâm
nhất thời không phân biệt được ranh giới giữa thực và mộng, mơ mơ màng
màng ấn nút nghe, đưa lên tai, liền nghe thấy giọng nói không vui của
Quan Cạnh Phong: “Tại sao bây giờ mới nghe máy?”.

“Ơ… ừm?”

“Anh hỏi, em đang làm gì, sao bây giờ mới nghe máy?”

“Em… đang ngủ.”

Người kia rõ ràng vừa sững lại: “Ngủ?”.

“Vâng ạ.”

Đầu đó im lặng một cách kì quái, hồi lâu sau, giọng nói mang tính dò xét
của Quan Cạnh Phong mới lại vang lên: “Ngủ một mình?”.

Oh my god! Anh nghĩ đi đâu vậy?

“Quan Cạnh Phong, em có thể đáp lễ một câu ‘Anh chết đi’ không?”

“…”

Hàng lông mày xinh đẹp của Doãn Thần Tâm nhướng lên. Cô thề là nếu giám đốc
Quan đang ở trước mặt, cô chắc chắn sẽ thưởng cho anh một cái lườm mà
không hề khách khí.

Và sau khi lại im lặng thêm một lúc nữa, đầu bên kia mới phát ra hai tiếng ho nghe có vẻ rất kịch.

Giọng nói của Quan Cạnh Phong nghe có vẻ đầy đủ lí do: “Tại em nói hôm nay đi hẹn hò với Thiệu Đình”.

“Phải vậy không?” Phải vậy không?

À, đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, chính cô đã nói vậy!

Hóa ra cô đã ngủ hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, từ sáng qua, vừa lăn
lên giường đã thiếp đi luôn, ngủ đến tận hai rưỡi chiều hôm sau. Nhìn
xem, đồng hồ trên tường không phải đang chỉ hai rưỡi sao?

“Ấy,
may mà có anh nhắc nhở, nếu không em suýt nữa quên mất cuộc hẹn này”,
đại não Thần Tâm phản ứng nhanh nhẹn, “Xem ra em phải dậy ngay, sắp xếp
đến giờ hẹn. Đúng rồi, bây giờ chẳng phải anh đang ở công ty ư? Tại sao
lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho em? Có việc gì sao?”.

Đầu kia
lại rơi vào im lặng một cách khó hiểu, khiến Doãn Thần Tâm bắt đầu suy
nghĩ có cần nghiêm túc nghiên cứu tốc độ nói chuyện như táo bón của Quan Cạnh Phong ngày hôm nay không, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Lại một lúc lâu sau, Quan Cạnh Phong mới chậm rãi trả lời: “Hủy cuộc hẹn hôm nay đi”.

“Dạ?”

“Buổi tối đến khách sạn với anh.”

“Làm gì?”

“Em ngủ đến ngớ ngẩn rồi sao? Đương nhiên là đi ăn tối với Vương Hữu Vi rồi!”

Quần áo quăng bừa bộn khắp phòng, trên giường, trên ghế, trên bàn trang điểm thậm chí trên nền nhà, sặc sỡ lóa mắt như thể một cái chợ buôn hàng
quần áo second-hand.

Còn Thần Tâm thì đang luẩn quẩn giữa cái
chợ này như một vị khách kén chọn, nhấc bộ này lên xem, màu sắc không
đúng, nhấc bộ kia lên xem, không được, tùy tiện quá, thêm bộ khác, không được, gợi cảm quá.

Trời ơi, cô mắc bệnh sợ lựa chọn sao? Tại
sao trong mười mấy bộ quần áo, cần kiểu gì có kiểu ấy mà cô lại không
chọn ra được một bộ có thể mặc đi tiếp khách với Quan Cạnh Phong?

Từ khi thức dậy, trừ thời gian đi xuống tầng dưới sửa soạn đầu tóc thì cô
đã ở trong căn phòng này lề mề hai tiếng rồi! Trời ơi, tại sao quần áo
của cô nhiều như vậy nhưng lại cảm giác như không có lấy một bộ phù hợp
để Quan Cạnh Phong có thể nở mày nở mặt tối nay?

Tủ quần áo bị
Thần Tâm lật đi lật lại, tận khi Quan Cạnh Phong gọi đến lúc chiều muộn, cô mới vừa quyết định xong sẽ mặc bộ nào.

Anh nói: “Anh đợi em dưới nhà”.

“Anh đến rồi?”

“Nửa tiếng nữa có mặt.”

Ok, vừa đủ để cô có thời gian trang điểm long lanh.

Doãn Thần Tâm vội vàng tắt máy, lấy ra miếng bông trang điểm, bắt đầu chăm chút cho gương mặt mình.

Sau giấc ngủ một ngày một đêm, làn da của cô tốt quá thể, ngoan ngoãn hưởng thụ tất cả các sản phẩm dưỡng da, khiến gương mặt trở nên vừa tự nhiên
vừa mịn màng. Mái tóc xoăn đen như mực được nhà tạo mẫu tóc dưới nhà tỉ
mỉ chăm chút, buông thả xuống vai. Cuối cùng cô thay lên người bộ lễ
phục màu đen đã được cất trong tủ hơn nửa năm nay.

Đó là chiếc
váy năm ngoái khi đi Hồng Kông mua sắm cùng Bảo Như, cô ấy nói nó rất
hợp với cô, thế là mặc kệ Thần Tâm từ chối kiểu gì, cô ấy cũng mua tặng
cho cô. Bởi vì Bảo Như nói bộ lễ phục này rất gợi cảm, “Rất phù hợp với
người phụ nữ có vòng một đẹp như Thần Tâm”.

Thôi được, đúng
vậy, dĩ nhiên cô biết vòng một của mình nổi bật đến mức nào. Thực ra
cũng không phải là “quá”, nhưng so với rất nhiều cô gái miền Nam khác,
thì có thể dùng câu nói của Bảo Như: Loại phụ nữ cỡ ngực 32D như cậu còn điều gì cảm thấy không thỏa mãn chứ?

Không, có chẳng còn điều

gì không thỏa mãn cả. Thực tế là, cô rất hài lòng. Dáng vẻ của một người phụ nữ t ự tin được phản chiếu chân thực trên gương, khuôn mặt bắt đầu
hé nở một nụ cười vui vẻ.

Bảo Như nói vòng một của cô rất gợi
cảm, nhưng thực ra chiếc váy này không hề lộ ngực, chỉ vì được thiết kế
vừa vặn, nên khi mặc lên sẽ khiến thân hình không thừa không thiếu,
quyến rũ mà không có quá đầy đặn, ngược lại còn tạo cảm giác mông lung
giữa một người phụ nữ trưởng thành và một cô gái tình nghịch, khiến
người khác say đắm.

Ăn mặc như vậy có lẽ đã đủ để Quan Cạnh
Phong mở mày mở mặt, đủ điều kiện khiến Vương Hữu Vi si mê đến mức thần
hồn điên đảo, đủ để hạ gục ông ta mà không cần tốn quá nhiều công sức
rồi chứ?

Thần Tâm nhẩm lại trong lòng những lời chuẩn bị nói trong bữa ăn tối nay. Thời gian vụt qua rất nhanh, mới đó đã đến giờ hẹn.

Cô chỉnh trang lại dung nhan của mình một lượt cuối cùng, xức nước hoa
thoang thoảng, sau đó xách một chiếc túi cùng gam màu với bộ váy đi
xuống.

Chiếc xe thể thao sừng sững đứng đó, không đợi Quan Cạnh Phong quay đầu nhìn, cô đã đi thẳng đến mở cửa và ngồi vào trong xe.

Anh đang ngồi trong đó bấm điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa xe bèn lơ
đãng nhìn sang, sau đó ánh mắt chợt khựng lại, không thể rời khỏi Thần
Tâm được nữa.

Bingo! Đúng là hiệu quả mà cô cần.

Đến
bộ mặt xác chết ngàn năm không đổi của Quan Cạnh Phong cũng có thể thay
đổi trong chốc lát thế kia, vậy thì tay họ Vương đó càng không cần nói
rồi?

Khóe môi Thần Tâm khẽ rướn lên, yên lặng quan sát sự kinh
ngạc vừa vụt qua trong ánh mắt của Quan Cạnh Phong và biểu cảm của anh
nhìn cô từ đầu đến cuối theo phản xạ.

Cùng với hương nước hoa
khiến người khác mê mẩn là mái tóc xoăn dài được sấy gội tỉ mỉ, lớp
trang điểm tinh tế cầu kì, đôi môi hồng dùng son bóng và son nước tô
điểm gợi cảm như thể đến mức đang đợi người khác đến đặt lên đó một nụ
hôn, còn cả chiếc váy liền thân màu đen hoàn toàn không thể che giấu nổi thân hình bốc lửa…

Đáng chết!

Chỉ trong nháy mắt, thái độ của Quan Cạnh Phong đã thay đổi đột ngột: “Sao em lại ăn mặc như vậy?”.

Nụ cười của Thần Tâm đột nhiên đơ ra.

Trong một giây nào đó, cô đã nghi ngờ phải chăng mình đã nghe lầm, bởi vì
khoảnh khắc đôi mắt Quan Cạnh Phong lóe lên ánh nhìn đó, chắc chắn một
trăm phần trăm rằng đó là biểu cảm kinh ngạc, tuyệt đối không thể sai
được. Nhưng chưa đầy một giây sau, sắc mặt anh đã thay đổi đột ngột, hỏi cô tại sao lại ăn mặc như vậy.

Sao cô lại phải ăn mặc như vậy? Việc này chẳng phải đã quá rõ ràng ư?

Nhưng mà…

“Đến khách sạn bàn chuyện làm ăn, em có cần phải ăn mặc như vậy không? Tôi
muốn em đến đó để học hỏi, cho em đi mở rộng tầm mắt, để biết thế nào là làm ăn thực sự, em tưởng rằng tôi gọi em đi tiếp rượu sao?” Đôi mắt như đang nổi khùng của Quan Cạnh Phong nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục màu
đen trên người Thần Tâm. Chết tiệt! Cô mặc như vậy là cho ai ngắm chứ?
Vương Hữu Vi sao?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ đáng
chết này đã đỡ con lợn ngu ngốc đó ở quán karaoke, cả cơ thể con lợn đó
gần như ép sát vào người cô, bàn tay còn vô lễ đặt ở chỗ không nên đặt,
thậm chí, đêm ấy, cô còn ăn mặc chẳng ra làm sao, giống như, giống như…
giống hệt như bây giờ!

“Lên thay một bộ đồ bình thường ngay!”

“Anh nói gì?”

“Anh nói, quay về nhà, chọn đại một bộ quần áo, chỉ cần bình thường một
chút, bộ nào cũng được!” Cái đầu ngu ngốc này… Nếu tiếp tục nói với cô,
anh chắc chắn sẽ phát điên!

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả.”

Tâm trạng Thần Tâm hụt hẫng như thể chơi vơi giữa không trung: “Cái gì gọi
là ‘Chẳng tại sao cả’? Thật vô lý! Lẽ nào bộ quần áo này không bình
thường sao?”.

“Em không tự biết sao gương à?” Quan Cạnh Phong quay mặt đi, lại tập trung nhìn lên màn hình điện thoại.

“Em đã soi cả trăm lần rồi!”

“Vậy thì soi thêm lần nữa đi, dùng ánh mắt bình thường nhìn lại một lần nữa.”

“Soi cái đầu anh ấy!”

“Đừng bao giờ để anh nghe thấy những lời nói bóng gió thiếu văn hóa như vậy
nữa!” Hàng lông mày của anh hơi nhướng lên, nhưng vẫn chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, “Bây giờ, lên thay đồ”.

Không khí lạnh lẽo ngập tràn xung quanh, nhưng không phải phả ra từ người cô.

Toàn thân Quan Cạnh Phong toát lên một sự phẫn nộ nào đó, nhưng anh tức giận cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ anh vốn là người bận rộn cả một buổi chiều rồi
uổng công vô ích sao?

Doãn Thần Tâm bực bội trừng mắt nhìn
gương mặt bên cạnh mình, cố kiềm chế cơn giận dữ lần cuối cùng: “Anh nói xem, em ăn mặc như vậy có chỗ nào không đúng? Tại sao em phải lên thay
đồ?”.

“Đừng nhiều lời vô nghĩa.”

“Đây là những lời vô nghĩ sao? Là anh bực bội vô lý thì có!”

Một cảm giác chua chát bỗng nhiên trào lên hốc mắt, Doãn Thần Tâm chợt nhớ
đến một bộ phim mà rất lâu trước đây cô từng xem: Một người phụ nữ, để
đi gặp người đàn ông mình yêu đã mất cả một buổi chiều để trang điểm,
làm tóc, chọn quần áo, nhưng khi người đàn ông đó nhìn thấy, không những không khen cô ấy lấy một tiếng mà còn nói với cô ấy rằng lần sau không
cần phải ra quân ồ ạt như vậy, tự nhiên một chút tốt hơn, nhìn như vậy
cảm giác rất kì quặc.

Lúc đó cô và Bảo Như đã nói câu gì nhỉ?
Cô nói: Đồ con lợn, đúng là đồ con lợn, anh ta rốt cuộc có hiểu nỗi lòng của cô ấy không?

Một người phụ nữ vì anh mà hao tốn biết bao
tâm tư, vì anh mà trang điểm mặc đẹp, vì anh mà từ bỏ mọi hoạt động của
cả một buổi chiều, chẳng phải chỉ vì một lời nhận xét tạm vừa lòng người của anh sao?

Nhưng lúc này đây, trước mắt cô lại là một con
lợn ngu ngốc hơn, làm ra những việc còn đáng ghét hơn trong phim: Bắt cô lên thay đồ!

Thay đồ!

Doãn Thần Tâm quay người, mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng về hướng khu căn hộ, chẳng buồn quay đầu lại.

Sau lưng vang tới giọng nói chẳng có chút tình cảm nào của Quan Cạnh Phong: “Động tác nhanh nhẹn lên chút, sắp đến giờ rồi”.

Cô bước nhanh về phía căn hộ, leo cầu thang một mạch lên tầng năm, cửa
phòng cũng như cửa xe bị đóng cái “rầm”, phát ra một tiếng động rất lớn.

Rồi Thần Tâm đổ người xuống ghế sô pha, quyết định ngồi yên.

Đúng vậy, cô biết rằng không lâu sau Quan Cạnh Phong sẽ lại mắng nhiếc cô
điều gì đó. Anh sẽ nói cô cứng đầu, được thôi, anh cứ nói em cứng đầu
đi.

Nhưng dù em có cứng đầu một trăm lần cũng không quá đáng
bằng anh, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã xua người ta lên gác thay
quần áo như xua đuổi một kẻ ăn mày bên lề đường vậy.

Cô ngồi trên chiếc sô pha ở gần cửa, không thèm động đậy. Mười lăm phút sau, chuông di động bắt đầu vang lên.

Tiếng chuông reo hồi lâu cuối cùng cũng im lặng, sau đó tới tiếng chuông điện thoại bàn ở căn hộ réo rắt.

Ring, ring, ring…

Lại mười lắm phút nữa, giọng nói giận quá mất khôn của Quan Cạnh Phong vang lên như muốn vỡ trần nhà: “Doãn Thần Tâm, em chết ở bên trong rồi
sao?”.

Hung hãn giống y như những lần tức giận trước đây.

“Mở cửa!”

Thần Tâm ngoan ngoãn đứng lên, bước hai bước đến mở cửa. Quan Cạnh Phong
đứng bên ngoài, gương mặt xanh lét: “Em đang làm cái trò gì đấy? Đến
quần áo cũng chưa thay!”.

“Em không thay nữa.”

“Em…”

“Em không đi nữa.”

“Em nói gì?!” Quan Cạnh Phong gầm lên giận dữ.

Cô nhìn anh không chút biểu cảm, nhìn gương mặt khó coi đến mức không thể
khó coi hơn của anh, nhìn anh như thể đột nhiên bị người khác tát một
cái bạt tai hoặc giội cho một thùng nước lạnh giữa trời đông giá rét,
lòng tự trọng vốn cao vời vợi của anh bị thách thức, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra với anh: “Bị phê bình vài câu đã không chịu được
sao? Doãn Thần Tâm, em đã hai mươi lăm tuổi rồi, em nói cho anh biết đến lúc nào em mới không bướng bỉnh như vậy nữa?”.

Thần Tâm hơi
nhếch mép, như vậy mà gọi là phê bình vài câu sao? Chỉ phê bình thôi
sao? Nếu đúng là như vậy, cô có thể chấp nhận mọi điều phê bình, bao gồm cả việc lúc trước cô rõ ràng chẳng làm gì nhưng đứng trước mặt người
đàn ông này lại giống như phải chịu đựng cả ngàn nhát dao, cô đều có thể chấp nhận! Nhưng cô không thể chấp nhận được việc anh không hề cảm động lại còn ngang nhiên coi thường tất cả mọi nỗ lực cô đã làm vì anh.

Bộ váy này, cách trang điểm này, cả buổi chiều nay, còn trước nữa trước nữa, tất cả mọi nỗ lực ngu ngốc mà cô cố gắng vì anh!

Anh vẫn trước sau như một, ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô có thể công kích lại, có thể toàn quyền nói ra tất cả mọi nỗi khổ trong lòng. Nhưng trong giây phút này, không hiểu tại sao, điều mà cô có thể
làm lại chỉ là nhếch miệng cười, để lộ nét mặt tự mỉa mai không được
thành công cho lắm: “Vâng, thực ra em cũng muốn biết, trong lòng anh, em phải làm gì mới gọi là không bướng bỉnh”.

Cô đã chọn bộ váy
này, đã dành cả buổi chiều để chăm chút làm đẹp, vì muốn chia sẻ gánh
nặng với anh mà cô hăng hái xung phong đi giao thiệp với kẻ đáng ghét
Vương Hữu Vi kia, chịu đựng ánh mắt khiến người khác ghê tởm của hắn. Cô đã làm bao nhiêu việc cô đã tự cho là đúng như vậy, nhưng anh lại đều
cho là sai.

Cô chăm chỉ học tập, nhanh chóng trưởng thành để
anh không phải lo lắng cho việc học tập và sự nghiệp của mình, tự ép
mình trở thành một con người ưu tú. Để có thể tự tin hơn khi đứng bên
cạnh anh, dù với thân phận là phụ nữ cũng được, hoặc một cô em gái cũng
được, chí ít khi cùng anh đi ra ngoài có thể khiến người khác nhìn thấy
cô gái bên cạnh anh vừa có tài lại có sắc, khiến anh vô cùng vinh hạnh,
vì vậy cô cố gắng thi đỗ Thanh Hoa, còn trẻ tuổi đã làm giảng viên đại
học, rồi lại đến nhậm chức ở Tân Huy. Nhưng cô làm bao nhiêu việc như
vậy đều là sai trái cả, ánh mắt mà anh ném cho cô vĩnh viễn là không hài lòng, không cho phép, không tán đồng.

Vậy thì Quan Cạnh Phong, anh nói xem, em rốt cuộc nên làm như thế nào mới không được tính là cứng đầu đây?

Cảm giác chua xót ban nãy lại một lần nữa dâng trào, Doãn Thần Tâm cố gắng
kiểm soát đôi mắt mình, cuộn tay lại thật chặt, ra lệnh cho mọi cảm xúc
bẽ bàng cách xa cô một chút, tuyệt đối không được bày ra trước mặt Quan
Cạnh Phong.

Đôi bàn tay cô nắm chặt đến mức có phần run rẩy, cuối cùng không chịu được, cô phải quay người đi.

Bầu không khí đột ngột trở nên gượng gạo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người sau lưng cô im lặng đứng đó.
Hồi lâu sau, tiếng âm bàn phím di động vang đến tai cô, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng của Quan Cạnh Phong: “Bà Vương, hủy bữa cơm tối nay đi”.

“Anh đang làm trò gì vậy?”

“Chẳng làm gì cả.”

“Tại sao anh lại hủy bữa cơm tối nay? Chẳng phải đã hẹn rồi sao?”

“Anh thích thế.”

Doãn Thần Tâm nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt khó tin, kinh ngạc
đến mức không còn nói được gì, chỉ ngẩn người nhìn anh đi qua mặt cô,
bước về phía phòng khách. Anh chọn đại một chiếc sô pha và ngồi xuống,
như thể hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang ném vào thùng rác một vụ làm ăn lớn đến mức nào.

“Quang Cạnh Phong, rốt cuộc ai mới
là người cứng đầu cơ chứ?” Rất lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi
bật ra câu nói này qua kẽ răng. Nhưng anh đến nhìn cũng chẳng nhìn cô
lấy một lần, tiện tay cầm tờ báo trên bàn mở ra xem. Cô đứng trước mặt
anh, nhìn anh không chớp mắt, anh cũng mặc kệ.

“Được, anh không đi đúng không?”

Quan Cạnh Phong vẫn không động đậy.

Cô bước lại, cầm chiếc di động anh để trên bàn lên, ấn nút gọi cho thư ký
của anh: “Alô, bà Vương à? Đúng vậy, tôi là Thần Tâm, là thế này, anh
Quan nói anh ấy không được khỏe, bữa cơm tối nay tôi đi thay anh ấy”.

“Dạ?” Đầu bên kia, bà thư ký già rõ ràng rất bất ngờ.

“Bà đã hủy bữa cơm với tổng giám đốc Vương chưa?”


“Vẫn chưa.”

“Vậy được, tôi sẽ đi ngay bây giờ, ở khách sạn Lệ Tinh phải không?”

Giải quyết xong công việc một cách dứt khoát và nhanh chóng, cô tắt điện thoại, trả lại cho Quan Cạnh Phong.

Đôi mắt đang dán lên tờ báo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Em đang làm gì vậy?”.

Thần Tâm đã không còn rơi nước mắt từ lâu, cười giễu cợt: “Trang điểm cả một buổi chiều, chọn được bộ váy đẹp như vậy, không mặc ra ngoài cho người
khác ngắm nhìn, cô đây không vui. Nếu như cảm thấy đi cùng em quá mất
mặt thì nhờ giám đốc Quan trông nhà hộ em, cảm ơn”.

Cô cũng có thể giống anh, ngoảnh mặt làm ngơ với rất nhiều điều.

Ví dụ như, rõ ràng nhìn thấy chiếc Bugatti màu đen thân thuộc đỗ dưới nhà
nhưng Thần Tâm vẫn coi như không thấy mà đi về phía chiếc Lotus kém xa
của mình trong bãi đỗ xe.

Lại ví dụ như, Thần Tâm biết rõ Quan
Cạnh Phong đã sầm mặt xuống đẩy cửa bước ra, đến nhìn cũng không nhìn
anh, giống như việc buổi tối hôm đó ở quán cà phê, anh đã rời đi trước
mà chẳng hề lưu luyến.

Thần Tâm ngồi vào xe, khởi động máy,
cánh cửa bên phía ghế ngồi phụ đột nhiên bị mở ra, sau đó lại bị đóng
sầm lại một cách thô bạo, một thân hình cao lớn ngồi vào trong xe, dứt
khoát rút chìa khóa ra.

“Lái chiếc xe rách này đi bàn chuyện làm ăn hàng chục triệu tệ, em không ngại sao?”

Đã sớm biết những lời nói của anh chắc chắn sẽ không dễ nghe gì, Thần Tâm
vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, quay đầu liếc nhìn anh: “Em nghĩ, so với việc
lái xe gì, tổng giám đốc Vương sẽ chú ý đến chuyện gặp người như thế nào hơn, đúng không?”.

“Doãn Thần Tâm!”

“Sao? Em nói sao à?”

“Xuống xe ngay cho anh!”

“Anh đừng mơ”, cô nhẹ nhàng nói ra ba từ này một cách dịu dàng nhất, tao nhã nhất, chẳng buồn hét lên với anh nữa, “Đừng kéo dài thời gian nữa anh
trai à, anh xem, sắp đến giờ hẹn giữa em và ông Vương rồi. Bỏ lỡ buổi
đàm phán lần này, sẽ tổn thất hàng chục triệu tệ đó”.

Quan Cạnh Phong sầm mặt lại, nhất thời không biết nói gì, trừng mắt nhìn cô.

Còn cô, đáp lại cái trừng mắt đó bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Lúc này, cô
chỉ cần với sang là có thể dễ dàng rút lấy chìa khóa từ tay anh.

Cô biết bước tiếp theo anh sẽ làm gì, vì vậy cô khởi động lại máy với tốc
độ nhanh nhất và lái xe đi. Dưới tình hình này, Quan Cạnh Phong còn dám
rút chìa khóa xe ra không?

Chiếc xe nhanh chóng lên đường, Thần Tâm hơi liếc đồng hồ trên xe. Dưới sự tranh luận gay gắt của cô và Quan Cạnh Phong, thời gian vốn rộng rãi bây giờ chỉ còn lại mười phút.

Quan Cạnh Phong ngồi im trên ghế, không nói một lời nào, mặc dù luôn chăm
chú nhìn đường trước mắt nhưng Thần Tâm vẫn dễ dàng cảm nhận được đôi
môi mỏng của anh đang mím chặt, còn có hàng lông mày chau lại như có một nút thắt ở giữa nữa.

Cuối cùng, họ đã đến khách sạn Lệ Tinh.

Bước xuống xe, Quan Cạnh Phong như thể có thù với chiếc Lotus đáng thương
này vậy, khi mở cửa, anh không quên xả hết mọi tức giận lên nó. Anh đóng cửa xe “rầm” một cái, bước lại gần, thô lỗ nắm lấy cánh tay Thần Tâm.

“Anh cảnh cáo em”, giọng nói của anh nghe có vẻ hung dữ ý như lúc đóng cửa
xe, “Nếu khoảng cách của em và tay họ Vương kia ngắn hơn một mét thì
đừng trách anh không khách sáo!”.

Phòng VIP đã được đặt trước trên tầng ba.

Khi thư ký nhìn thấy Thần Tâm và Quan Cạnh Phong cùng xuất hiện ở cửa, một
sự kinh ngạc nào đó vụt hiện lên trên gương mặt bà, nhưng sự ngạc nhiên
đó đã nhanh chóng được giấu nhẹm đi một cách khôn ngoan.

Chỉ
thấy bà tươi cười mời Quan Cạnh Phong ngồi vào ghế chủ, sau đó bước đến
cầm lấy tay Thần Tâm: “Tôi đã nói rồi mà, Thần Tâm của chúng ta đúng là
đã lớn thật rồi, hôm nay trang điểm như này khiến bà già này suýt chút
nữa là không nhận ra”.

Bà Vương là thư kí bên cạnh Quan Cạnh
Phong kể từ khi anh bắt đầu lập nghiệp, vì vậy có thể nói, bà cũng là
người chứng kiến sự trưởng thành của Thần Tâm.

Vì vậy, Thần Tâm cũng tươi cười nắm lấy tay bà, cất giọng dịu dàng: “Vậy sao? Hôm nay cháu rất xinh đẹp sao?”.

“Không chỉ xinh đẹp đâu, đẹp như tiên ấy chứ. Xem ra…”, gương mặt tươi cười
hiền hậu của bà có nét cười đùa, “… vụ làm ăn hôm nay của chúng ta chắc
chắn giành được thắng lợi rồi đó”.

Vừa nói hết câu, một tiếng
“cạch” vang lên từ phía ghế ngồi của Quan Cạnh Phong, bà Vương ngạc
nhiên, quay đầu lại thì thấy Quan Cạnh Phong đang nghiêm mặt đặt ly rượu lên bàn: “Bà Vương, sao vẫn chưa gọi rượu?”.

“Rượu? Không phải đã nói đợi giám đốc Vương đến sẽ dọn lên cùng thức ăn sao?”

“Tôi muốn ngay bây giờ.”

Bà Vương tội nghiệp, chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ có điều bà chợt
nghi hoặc quay lại nhìn Thần Tâm, rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó.

Bà nháy mắt với Thần Tâm với bộ dạng: “Xem xem, cháu lại gây ra chuyện gì đây”, rồi tươi cười bước ra khỏi phòng VIP.

Hai kẻ sượng sùng này, rốt cuộc bắt bà Vương phải nói gì đây?

Thôi, thôi, bà vẫn cứ là một người đứng ngoài cuộc không liên quan thì hơn,
dù gì cũng là chuyện của thanh niên, bà làm sao mà hiểu hết được.

Sau khi bà Vương đi ra, Thần Tâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện Quan Cạnh
Phong, vì bàn ăn hình tròn, nên dựa theo nguyên lí đường kính thì đây là vị trí cách xa chỗ ngồi của Quan Cạnh Phong nhất.

Đương nhiên, Quan Cạnh Phong theo phản xạ vốn cho rằng cô nên ngồi bên cạnh anh, hơn nữa cũng đã kéo sẵn chiếc ghế bên tay mình ra, nhưng khi nhìn thấy động tác của Thần Tâm, đôi lông mày rậm đó lại lập tức nhướng lên.

Và đương nhiên, cô vờ như không nhìn thấy.

Anh muốn tức giận cũng không kịp nữa rồi, đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang
lên bên ngoài phòng ăn. Thần Tâm quay đầu lại, một giây sau, giọng nói
ngạc nhiên, bất ngờ của Vương Hữu Vi vang vọng khắp phòng: “Giám đốc
Doãn?”.

“Trời ơi, giám đốc Doãn, hôm nay cô đẹp quá, đẹp đến
nỗi khiến Vương mỗ sắp không mở mắt ra được rồi. Sao lại có thể gặp được cô ở đây chứ? Nếu biết trước cô sẽ xuất hiện, tôi đã chuẩn bị chút quà
nhỏ tặng cô rồi, sao cô không nói sớm chứ?”

Vương Hữu Vi vừa
bước vào phòng đã nói liên hồi, hơn nữa lại chọn chiếc ghế gần Thần Tâm
nhất, ông ta đã sớm bị người đẹp hớp hồn nên chẳng còn nhớ đến nhân vật
chính nào đó nữa.

Thần Tâm nhẹ nhàng, mỉm cười, theo những lời
Bảo Như nói, đây là nét mặt khiến người khác rung động nhất, à không,
hớp hồn nhất của cô: “Nghe nói ông Vương và anh Quan nhà chúng tôi bàn
chuyện làm ăn, nên tôi đã tình nguyện đến tham gia đó”.

“Anh Quan?” Vương Hữu Vi ngơ ngác, rồi nhìn theo anh mắt của Thần Tâm, lúc này mới nhớ ra mục đích của buổi gặp này.

Mỹ nhân kế thực sự có tác dụng như thế sao? Rất có tác dụng đấy! Còn nhớ
lần đầu gặp Vương Hữu Vi, Bảo Như nói tay họ Vương này rất thích cô, lúc đó Thần Tâm không nghĩ vậy, đồ háo sắc như ông ta thì làm gì có chuyện
thật lòng thích ai?

Nhưng lần này, cô thực sự bằng lòng tin vào điều đó. Bạn xem, tay họ Vương này vừa nhìn thấy cô, đôi mắt liền toát
lên sự yêu mến rất tự nhiên, bất kể họ gặp nhau trong hoàn cảnh nào, đôi mắt đó đều dồn cả vào cô, đến Quan Cạnh Phong đang ngồi trên ghế đối
diện mà ông ta cũng coi như không nhìn thấy.

Thần Tâm nhìn
thẳng vào Quan Cạnh Phong mỉm cười: “Đúng vậy, giám đốc điều hành Quan
thị chính là anh trai tôi, lẽ nào trước đây tôi chưa từng nói với ông
điều đó sao?”.

Vương Hữu Vi ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi ra.

Nói rồi, ông ta đứng phắt dậy bắt tay với Quan Cạnh Phong, tiện thể chữa
cháy do sự bất lịch sự của mình do bị người đẹp hớp hồn gây ra.

“Hân hạnh”, Quan Cạnh Phong cũng đứng lên, khóe môi hơi rướn.

Mọi người trong ngành đều biết, giám đốc điều hành Quan Thị trẻ trung, có
tài lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, việc tốt
xấu bày ra trước mắt, dù cho trong lòng nao núng nhưng mặt ngoài vẫn
phẳng lặng như mặt hồ, vì vậy động tác hơi nhếch khóe môi này của anh
khiến Vương Hữu Vi hiểu ngay đó đã là câu chào rồi.

Nhưng Thần
Tâm lại không cho là vậy. Nhìn xem, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào
khoảng cách hết sức thân mật giữa cô và Vương Hữu Vi. Đúng rồi, vừa rồi
bên dưới cửa khách sạn anh đã nói gì với cô ấy nhỉ?

Nếu khoảng cách giữa em và tay họ Vương kia ngắn hơn một mét thì đừng trách anh không khách sáo.

Thế mà, bây giờ làm gì đến một mét? Mười phân còn chưa tới!

Thần Tâm kín đáo ngồi dịch về phía sau. Không biết bên ngoài đánh giá tính
cách anh lạnh lùng thế nào, nhưng Thần Tâm luôn cảm thấy tính tình nóng
giận đó của Quan Cạnh Phong có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, sợ nhất là lỡ như… lỡ như bản tính đàn ông nóng nãy không kiềm chế được nữa, lỡ như
anh đập bàn đứng dậy thì cả một buổi chiều trang điểm của cô coi như mất công.

“Anh Quan hôm nay hẹn Vương mỗ ra đây là muốn bàn bạc việc hợp tác lần trước phải không?”

“Tổng giám đốc Vương thật là người thông minh”, Quan Cạnh Phong cười gượng.

Đúng lúc này, bà Vương dẫn người mang đồ ăn và rượu vào, thấy Vương Hữu Vi
đã yên vị, hơn nữa lại chọn chỗ ngồi bên cạnh Thần Tâm, đôi mắt đã qua
nửa thế kỉ ánh lên sự hiểu biết nào đó: “Ông Vương đã đến rồi ạ? Thật là tốt quá, ban nãy Thần Tâm nhà chúng tôi còn nhắc đến ông đó”.

Doãn Thần Tâm suýt nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra ngoài. Cái này gọi
là gừng càng già càng cay? Bà Vương nói câu này mà nét mặt không hề biến sắc khiến cô rất khâm phục.

Nhưng câu nói ấy lại khiến người
nghe thấy ấm áp trong lòng, hãy nghe ngữ điệu tự mãn và vui vẻ của ông
ta xem: “Thư kí Vương, bà đúng là càng ngày càng biết ăn nói đó, hôm nay Vương mỗ đúng là gặp may, lại có thể ngồi ăn cơm với đại mỹ nhân và
tiểu mỹ nhân”.

“Ông nói gì vậy? Tôi già rồi, xứng danh mỹ nhân ở đây chỉ có một mình Thần Tâm thôi.”

Thần Tâm vừa thích thú nhìn hai người đang nói ra những lời nói giả dối nhất thế gian với vẻ mặt thành tâm thành ý đến không ngờ, vừa cảm nhận luồng khí lạnh lẽo không hề ăn nhập đang không ngừng toát ra từ con người
phía đối diện.

“Tổng giám đốc Vương, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?”

“Được, được.”

“Để tôi rót rượu cho ông trước”, Thần Tâm đứng dậy, đón lấy chai rượu vang
từ tay người phục vụ, rót cho Vương Hữu Vi một ly, sau đó nghiêng người
qua bên kia bàn, rót cho Quan Cạnh Phong một ly, “Anh Quan, ông Vương là một nhà kinh doanh vô cùng rộng rãi và hào phóng, phàm những ai từng
hợp tác với ông ấy đều nói như vậy”.

“Ha, ha, cô Doãn quá khen.”

“Quá khen chỗ nào chứ?” Cô cũng học tập sự thành tâm thành ý của bà Vương,
“Tôi chính là người trong cuộc đây, tôi cũng đã từng hợp tác với ông mà. Thế nào? Tôi vừa xem hợp đồng của anh trai tôi, tổng giám đốc Vương,
tôi có thể nói ra ý kiến ngu muội của mình không?”

“Xin lắng nghe lời vàng tiếng ngọc”, Vương Hữu Vi vui vẻ.

Sau khi rót xong rượu cho bà Vương, Thần Tâm quay về và ngồi đúng vị trí
của mình, rồi cô cũng rót cho mình một ly, rồi mời Vương Hữu Vi: “Tôi
cho rằng, anh tôi quả thực hơi quá keo kiệt về khoản chi phí quảng cáo”, khóe mắt cô hơi di chuyển, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy sát khí
phóng đến của Quan Cạnh Phong, “Nhưng tôi cho rằng, đứng ở khía cạnh nhà đầu tư, thì điều này là hợp lý nhất. Dù gì thì tăng thu giảm chi mới là phương pháp cơ bản nhất để có được lợi nhuận, không phải sao? Hơn nữa,
về mặt kinh tế và thị trường, tôi cũng đã làm một bài phân tích, chỉ số
đàn hồi của sản phẩm đầu tư lần này còn chưa đến 0.3, đối với sản phẩm
loại này, về mặt kinh tế học, không khuyến khích đầu tư quá nhiều cho
quảng cáo. Đương nhiên, tổng giám đốc Vương, đây chỉ là chút hiểu biết
hèn mọn của tôi thôi.”

“Không, không, giám đốc Doãn, tôi cho
rằng cô nói rất có lý”, ánh mắt Vương Hữu Vi sục sôi, đầy sự kính nể,
hơn nữa chưa nói đến thị trường, kinh tế, đàn hồi gì đó, chỉ nói đến vẻ
chuyên nghiệp khi Thần Tâm phân tích vấn đề cũng đã đủ để cho ông ta tấm tắc khen ngợi rồi. Đương nhiên, không thể thiếu gương mặt xinh đẹp
tuyệt trần và thân hình quyến rũ như ma quỷ đó nữa.

“Quả nhiên
là có học vẫn hơn, giám đốc Doãn, ý kiến mà cô đưa ra đã đi thẳng vào
vấn đề, giúp chúng tôi tránh được những khoản đầu tư không cần thiết.
Nào nào, Vương mỗ mời cô một ly”, Vương Hữu Vi hào sảng nâng ly.

Đúng lúc đó, bà Vương cũng thông minh lấy bản hợp đồng ra: “Vậy thì tổng
giám đốc Vương, khoản đầu tư mới cho việc quảng cáo có thể miễn được
không?”.

“Đương nhiên, giám đốc Doãn đã nói rồi mà, phân tích còn rõ ràng như thế.”

Bà Vương nở một nụ cười ám thị, nháy mắt với Thần Tâm.

Thần Tâm cũng rất hiểu ý bà, cầm bản hợp đồng bà vừa mang ra, đặt trước mặt Vương Hữu Vi.

Mỹ nhân kế là trò hạ lưu nhất, sáo mòn nhất, khiến người khác phỉ nhổ
nhiều nhất trên đời này, chỉ cần là người có chút trí thông minh đều cần biết rằng không được phép mắc lừa. Nhưng bạn còn phải xem, người cho và kẻ nhận là ai.

Khi Doãn Thần Tâm nghiêng người đưa hợp đồng về phía Vương Hữu Vi, ông ta còn có tâm trạng xem tờ giấy nữa sao?

Sau hai mươi phút, ông ta rút bút ra, kí roẹt tên mình lên bản hợp đồng.


“Giám đốc Doãn, hôm nào chúng ta phải ngồi nói chuyện mới được, Vương mỗ kém về Kinh tế học lắm.”

“Được, được…” Thần Tâm vừa ra hiệu cho bà Vương, vừa đồng ý một lời hứa không có ngày thực hiện.

“Thần Tâm thực lợi hại, chỉ vài câu nói đã giải quyết được vấn đề khiến chúng ta đau đầu hơn nửa tháng nay.” Sau khi tiễn Vương Hữu Vi đi, bà Vương
lập tức khen ngợi cô, “Trẻ trung, xinh đẹp vẫn có lợi hơn, nhìn Thần Tâm mà xem, một câu nói của con bé bằng trăm câu nói của chúng ta”.

“Đâu có, đâu có, cháu chỉ gặp may mắn thôi mà.” Thần Tâm lập tức khiêm tốn.

“Gặp may? Lẽ nào là… May mà gặp phải kẻ háo sắc này?”

“Ấy, bà Vương, bà lại cười cháu rồi.”

“Làm gì có…”

“Đủ rồi!” Bà Vương chưa kịp nói hết câu, đột nhiên, người đàn ông im lặng
cả buổi tối bên kia bàn lạnh lùng lên tiếng, “Vẫn chưa diễn đủ sao?”.

Quan Cạnh Phong đứng dậy, gương mặt lạnh lùng của anh khiến nhiệt độ trong
căn phòng ấm cúng bỗng xuống ít nhất mười độ. Đôi mắt sâu liếc qua Thần
Tâm, giống như nhìn thấy một thứ gì đó bỉ ổi, rồi anh đi thẳng ra khỏi
phòng ăn, không nói thêm câu nào.

Chiếc xe chạy như bay về hướng khu căn hộ của Thần Tâm, yên ắng cả quãng đường.

Anh không vui, điều này đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Nhưng, cô đã làm sai điều gì sao? Không có thì phải? Cô đã trang điểm tỉ mỉ,
lên kế hoạch chu đáo, không đến nửa tiếng đã giúp anh giải quyết thành
công một vụ làm ăn đau đầu một cách nhanh chóng và dứt khoát, đây chẳng
phải là việc đáng để mở sâm banh ăn mừng sao?

Nhưng Quan Cạnh
Phong không mở miệng, sự tức giận tràn ngập trong khoang xe một cách rõ
ràng. Vì vậy, Thần Tâm cũng im lặng theo. Để phần nào phá vỡ sự im ắng
kì quặc này, cô mở đài. Trong phút chốc, bản nhạc Fur Elise du dương của Beethoven vang lên.

Không biết anh còn nhớ bản nhạc này không?

Thần Tâm liếc nhìn Quan Cạnh Phong qua khóe mắt, thất vọng phát hiện ngoài
đôi môi mỏng mím chặt ra, anh không còn phản ứng nào khác.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại dưới khu nhà, cô vốn định bước xuống xe theo
thói quen, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chiếc xe này thực ra là của mình.

Người phải xuống xe là anh mới đúng chứ?

“À… Ừm… Xe của anh đỗ ở bên kia.” Thần Tâm chỉ chỗ đỗ xe phía sau.

Quan Cạnh Phong không nói gì, chỉ tắt máy, rút chìa khóa, ném cho cô, sau
một giây im lặng, đột nhiên anh chậm rãi nói: “Em rất thành thạo kiểu
làm việc như vậy sao?”.

“Gì cơ?” Câu nói không đầu không cuối khiến cô nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Ý anh muốn hỏi, ở khách sạn, em thường ‘bàn chuyện làm ăn’ với khách hàng nam như vậy sao?”

“Không phải vậy…”

“Không phải vậy?!” Đột nhiên, bánh lái bị Quan Cạnh Phong đánh rất mạnh, gương mặt anh bỗng biến sắc: “Không phải vậy? Thế tên Vương Hữu Vi khốn kiếp
kia là thế nào? Đừng nói với anh, em và hắn chỉ thuần túy là quan hệ
khách hàng!”.

“Em và ông ta đúng là như vậy…”

“Đúng là như vậy? Cái gì mà ‘đúng là như vậy’? Anh ngồi đối diện, nhìn thấy bộ
ngực của em áp lên người hắn hết lần này đến lần khác! Bây giờ em còn
dám nói với anh ‘đúng là như vậy’?!”

Thần Tâm há hốc miệng, cho dù có trăm cái miệng cũng không thể tự biện bạch cho mình.

Ngực cô áp lên người Vương Hữu Vi? Ngực cô…?! Làm gì có chuyện đó? Hoàn toàn không hề có! Cô chỉ muốn Vương Hữu Vi thẫn thờ nên mới hơi sát lại gần
ông ta một chút, nhưng cô hoàn toàn có thể thề là cơ thể cô và ông ta
không hề có một chút tiếp xúc nào, tuyệt đối không có!

Quan
Cạnh Phong nổi giận đùng đùng, liếc nhìn bộ ngực được quấn đằng sau
chiếc váy màu đen với vẻ coi thường, ánh mắt đó như thể Thần Tâm đang
không mảnh vải che thân ngồi trước mặt anh, mặc cho anh nhận xét vậy. Cô bỗng nhiên hối hận rằng hôm nay mình đã mặc một chiếc váy quá ôm, lộ rõ thân hình.

“Quan Cạnh Phong, em nói thật mà, em thật sự không hề chạm vào người ông ta một chút nào, thật đấy!”

“Đủ rồi!” Anh tức giận trừng mắt nhìn cô, phẫn nộ lên đến cực điểm.

Không khí trong xe bỗng nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc. Đôi mắt đầy lửa
giận của anh nhìn chăm chú vào gương mặt lo lắng muốn giải thích nhưng
không nói được lời nào của cô, gương mặt đẹp đến mức đáng xuống địa
ngục, gương mặt mà từ lúc nghe bản nhạc Fur Elise đã khiến anh thất
vọng. Rốt cuộc vì sao thời gian lại khiến bản chất của người con gái
trước mắt anh thoái hóa theo hướng ngược lại với sự tiến hóa của gương
mặt như vậy?

“Doãn Thần Tâm!” Phải rất lâu sau, chất giọng trầm thấp của Quan Cạnh Phong mới vang lên, lần này, bộ mặt tức giận đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bình thản khiến người khác còn kinh
ngạc hơn: “Để người làm anh này dạy cho em một bài học, con người sống
trên đời cần có lòng tự trọng, không thể vì làm ăn, vì tiền bạc mà bán
đứng lòng tự trọng đó. Em phải hiểu, hôm nay em làm như vậy không chỉ
bán đứng nhân cách của bản thân mà còn khiến anh mất mặt theo”.

Gương mặt Thần Tâm bỗng nhiên trắng bệch, “Anh… Anh có ý gì?”.

Nhưng Quan Cạnh Phong không thèm để ý nét mặt tái nhợt hẳn đi của cô: “Anh
không cần biết em và ‘con lợn’ Vương Hữu Vi đó rốt cuộc có quan hệ gì,
anh cũng không cần biết con mắt thẩm mỹ và khả năng chịu đựng của em
đáng thương đến mức nào, nhưng Doãn Thần Tâm, anh cảnh cáo em lần cuối,
sau này có gây ra chuyện gì tốt nhất em hãy tự giải quyết cho ổn thỏa,
đừng nghĩ rằng anh sẽ lại đưa em đến bệnh viện như lần trước, bởi vì,
điều đó chỉ có thể khiến anh cảm thấy ghê tởm và buồn nôn mà thôi”.

Bốp!

Bốp bốp!

Bốp bốp bốp!

Bỗng nhiên, hàng trăm cái bạt tai tới tấp phủ lên mặt cô, trăm quân vạn mã
xuyên qua người cô, trắm ngàn câu nói vượt qua trăm núi ngàn sông, cuối
cùng đánh một nhát trí mạng vào trái tim sắp sụp đổ của cô. Lòng tự
trọng của cô, sự nỗ lực của cô, điều cô tự cho là đúng, tất cả mọi thứ,
dưới nhát đánh trí mạng này, đã hoàn toàn sụp đổ.

“Chuyện đó… anh vẫn chưa thể quên được, đúng không?” Lát sau, Thần Tâm mới mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

Quan Cạnh Phong không đáp.

“Bởi vì chuyện đó, nên anh luôn nhìn em bằng con mắt khinh thường ấy, đúng không?”

Chiếc cằm cá tính của Quan Cạnh Phong hơi động đậy nhưng anh vẫn không nói lời nào.

Dòng nước mắt bất chấp tất cả, lăn dài: “Thực ra bắt đầu từ lần đó, anh đã xem thường em, khinh miệt em rồi, đúng không?”.

“Vì vậy, sau này, cho dù em có làm gì, có nỗ lực muốn làm một người tốt,
làm một người có thể giúp đỡ anh bao nhiêu đi chăng nữa, thì cái đầu
thông minh của anh luôn coi những điều em làm là giao dịch, bởi vì từ
lâu anh đã sớm phán quyết em là loại con gái ti tiện, trơ trẽn, phải
không?”

“Im miệng!”

“Anh im miệng thì đúng hơn!” Cô
bỗng nhiên lớn tiếng hét, nước mắt đầm đìa như đê vỡ, “Em cứ nghĩ rằng
mình đã làm sai điều gì, mà dù cố gắng thể hiện nhưng luôn sai lầm, luôn khiến anh mất mặt. Thì ra…” Giọng nói kích động bỗng nhiên chậm lại,
trở nên tự mỉa mai không giới hạn. Cô nở nụ cười nhạt trên gương mặt đầm đìa nước mắt, “Thì ra… Loại người như em, người mới hai mươi ba tuổi đã làm phiền giám đốc Quan đưa đi phá thai, kẻ thối tha đã sớm chết đi một lần thì làm gì có tư cách làm đúng cơ chứ? Thế giới của em từ lâu đã
chỉ còn hai màu trắng đen, thì làm sao còn dám hi vọng có thêm màu sắc
nữa?”.

Ngọn lửa giận mà Quan Cạnh Phong vốn đang kiềm chế bỗng
nhiên bùng lên bởi những lời nói này, “Rốt cuộc em đang nói gì? Đây
chính là thái độ mà em nói chuyện với bề trên sao?”.

“Bề trên?” Thần Tâm hơi khựng lại, nhưng cái khựng lại đó chỉ là giả vờ thôi. Rất
nhanh, cô lại cười, tiếng cười cuồng loạn đến mức ngay cả cánh cửa xe có khả năng cách âm tối ưu nhất cũng không thể ngăn lại được, “Anh thực sự cho rằng mình là anh trai của em sao?”.

“Doãn…”

“Doãn Thần Tâm, câm miệng đi chứ gì! Anh lại muốn nói câu này đúng không? Hừ, thật là ngại quá, nhưng để cho cái miệng khốn kiếp này của em dạy cho
‘anh trai’ đây một bài học. Thử hỏi, đến sinh viên của em, anh cũng dám
lên giường cùng, anh thực sự còn muốn làm ‘anh trai’ của em sao?”

“Doãn Thần Tâm! Chú ý cách dùng từ của em!”

“Em dùng từ không đúng sao?” Giọng nói của cô nhẹ hết sức, “Ồ, vậy thì thực là ngại quá, ý của em là, nói một cách đúng đắn, ‘đến học sinh của em,
anh cũng dám ngủ cùng’…”.

“Doãn Thần Tâm!”

“Anh định
làm gì? Đừng có tỏ ra là bề trên đạo mạo trước mặt em, nói cho anh biết, em không sợ đâu!” Bỗng nhiên, giọng nói của cô lại trở nên cuồng loạn,
cô giận dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt mặc dù đang nổi giận đùng đùng vẫn
đẹp đến khốn kiếp đó, “Làm gì có người anh trai chân chính nào nuốt nước bọt khi nhìn thấy bộ ngực cỡ 32D của em mình? Quan Cạnh Phong, ngày hôm đó, trong phòng khách, tại sao anh không dám nhìn em,, lại cứ bắt em
vào phòng thay đồ, anh tưởng rằng em không biết sao?! Đủ rồi! Thật là
nực cười! Muốn làm anh trai của em? Anh nằm…”.

“Bốp!”

Cô muốn nói “Anh nằm mơ đi!”, cô muốn hét lên với giọng nói kịch liệt
nhất, bất chấp nhất, nhưng tiếc là chưa nói hết câu, mặt cô bỗng nhiên
bị giáng một bạt tai. Lần này không phải là ảo giác của cô, không phải
câu so sánh cũng không phải tính từ, lần này là một bàn tay thực sự, bàn tay có sức mạnh hủy diệt tất cả, một tiếng “bốp” mạnh mẽ và giòn tan.

Thần Tâm bỗng nhiên ngồi đơ ra đó.

Cô nhìn anh, thấy anh cũng bất ngờ ngẩn người rất lâu mới hoàn toàn tỉnh
lại. Rốt cuộc là thứ gì vừa bạt tai cô, khiến má trái cô đột nhiên bỏng
rát như vậy?

“Anh… đánh em?” Giọng nói của Thần Tâm vang lên yếu ớt, rụt rè, đầy dò xét.

Bốn bề im ắng, Quan Cạnh Phong phút chốc như bị thứ gì đó cố định lại.

“Anh thực sự… vừa đánh em?”

“Thần…” Anh muốn mở miệng, nhưng miệng mở đến mức độ nào cô đã không còn nhìn
rõ nữa. Nước mắt không kiềm chế được trào lên từ hốc mắt. Giây phút này, gương mặt chỉ cách cô chưa đến mười phân đã trở nên nhạt nhòa, kí ức về việc cô chưa từng ăn cái tát nào cũng trở nên nhạt nhòa trong đầu óc
cô.

Không có, hoàn toàn không có. Anh chưa bao giờ động tay với cô, cho dù trước đây anh có tức giận bao nhiêu, đến mức muốn hủy hoại
cả con người cô, cho dù lần đó áp giải cô đến bệnh viện, gương mặt anh
hung tợn là thế, nhưng anh cũng không hề ra tay đánh cô.

“Thần Tâm…”

“Xuống xe”, cô nhoài qua người anh, cố gắng mở cánh cửa bên cạnh ghế lái xe nhưng Quan Cạnh Phong nhanh tay ngăn cô lại.

“Thần Tâm…”

“Cút xuống xe! Lập tức cút về chiếc xe thể thao cao quý đó của anh đi, biến ngay khỏi tầm mắt em!”

Cô dùng hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của anh, nhưng cơ thể ấy không những bất động như một ngọn núi mà thậm chí càng ngồi
càng vững…

Doãn Thần Tâm, mày lại là điều ngốc nghếch rồi. Chiếc xe này là của ai chứ? Dựa vào đâu mà người ta không được ngồi?

Bỗng nhiên, cô không còn vùng vẫy nữa, cười vào đôi lông mày đang cau có của anh: “Xin lỗi, em lại sai rồi”.

Quan Cạnh Phong đờ đẫn cả người.

Thần Tâm cầm lấy chiếc chìa khóa xe anh vừa ném cho cô, kéo bàn tay Quan
Cạnh Phong lại, đặt nhẹ vào tay anh: “Chiếc xe này vốn là của anh, em
nói phải trả tiền những thực tế đã lái nó hơn một năm rồi mà mới chỉ trả chưa đến một phần, đúng không? Chiếc xe này, thực ra vốn không thuộc về em, đúng không? Thế mà vừa rồi em lại bắt anh xuống xe, thực là nực
cười. Người phải xuống xe là em, giám đốc Quan nói có đúng không?”.

“Thần Tâm…” Sự xa cách đột ngột của cô khiến Quan Cạnh Phong cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Đúng rồi.” Thần Tâm lại cười, như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, “Em còn lên
tầng làm gì nhỉ? Căn hộ đó cũng là của anh mà, thật ngại quá. Anh Quan,
hóa ra nghĩ kĩ một hồi, tất cả những gì em có ngày hôm nay đều do anh
tốt bụng ban cho, em đúng là không biết trời cao đất dày. Thế này đi,
cho em một ngày nhé. Ngày mai… ngày mai em sẽ dọn đi, được không?”.

“Thần Tâm… Đủ rồi! Đừng có nói như vậy nữa!”

Thần Tâm làm như không nghe thấy gì, nhưng cô vẫn cười, một lần nữa nhìn anh chằm chằm. Đủ rồi, thực sự là đủ rồi.

Tiếp sau đó, Thần Tâm quay người, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy xe ra.

“Thần Tâm, Thần Tâm…”

“Đừng động vào em!”

“Thần Tâm…”

“Cút đi, đừng động vào em!”

Cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng anh lại càng dùng
sức, ngả người sang ôm chặt lấy cô, không đợi Doãn Thần Tâm bước một
chân ra khỏi xe, Quan Cạnh Phong đã kịp kéo đôi vai cô lại, rồi đóng
mạnh cửa xe.

“Tránh ra! Tránh ra!”


Đáp lại cô là sự kìm kẹp càng mạnh mẽ hơn của ông: “Thần Tâm…”.

“Đừng động vào em!” Cô hất bàn tay đang định ôm lấy má mình, gò má giờ này
vẫn nóng ran vì đau đó nhắc nhở cô người đàn ông này vừa nãy đã dùng bao nhiêu sức lực. Cô ra sức ôm chặt hai bên má, không để cho anh động vào
dù chỉ một chút, “Đừng động vào em, từ giây phút này trở đi, em không
cho phép anh động vào em!”.

Quan Cạnh Phong nguyền rủa một câu, khống chế cơ thể đang giãy dụa kịch liệt của cô, không cho phân bua:
“Doãn Thần Tâm… Còn giãy dụa nữa là anh không khách khí đâu!”.

“Anh không khách khí đi? Anh đã khách khí với em bao giờ chưa? Anh đã không
khách khí từ lâu rồi, vừa nãy anh cũng đã không khách khí rồi… Ưm…”

Đột nhiên, chính trong khoảnh khắc đó, một sự tiếp xúc ấm áp, không hề quen thuộc khiến người khác kinh ngạc, hoang mang ép lên đôi môi cô.

Thần Tâm bất động, cảnh tượng trời đất quay cuồng bỗng nhiên dừng hẳn.

Cả thế giới trở nên im ắng, sự tiếp xúc duy nhất là đôi môi anh mà cô chưa từng chạm vào giờ đang ở trên môi cô. Còn cả tiếng nói trầm lắng, có
chút hư ảo bên tai cô: “Anh điên mất rồi!”.

Giọng nói buồn bã
mơ hồ vang lên bên tai cô, nhưng Thần Tâm chỉ cảm nhận được một thứ mềm
mại, không hề cự tuyệt đang tách đôi môi mình ra.

“Em không biết cách hôn sao? Linh hoạt một chút!”

Nhưng có hướng dẫn đến đâu đi nữa cũng vô ích, qua từng nhịp thở, Doãn Thần
Tâm chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của mình trong đôi mắt của
người đối diện. Cô tròn xoe mắt, bất ngờ đến chưa kịp phòng bị, mỗi dây
thần kinh, mỗi lỗ chân lông trên người đều giãn ra, tim đập dồn dập, tay chân mềm nhũn, cả thế giới như im ắng hoàn toàn, chỉ còn lại duy nhất
nhịp đập trái tim cô.

Trong phim thần tượng, phim của Quỳnh
Dao, phim Hàn, phim Thái, khi nam chính không chinh phục được nữ chính
bằng lời nói, dẫn đến cuộc cãi vã gay gắt của hai người, bí quyết dành
chiến thắng của nam chính luôn là bất ngờ kéo người con gái lại gần,
mạnh mẽ chiếm đoạt lấy đôi môi hồng, hôn thật mãnh liệt, đến mức đầu
lưỡi như xoắn vào nhau, cô gái thì hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ
nữa, sau đó, hai người làm lành với nhau.

Hóa ra người con gái
nào cũng đều khát vọng được chinh phục mãnh liệt, thật mạnh mẽ, còn
những người đàn ông sinh ra là để đóng nam chính, hóa ra đều hiểu sâu
sắc nguyên lý này. Vì vậy, anh ta được vinh danh là nam chính, bỏ xa nam thứ dịu dàng, nho nhã, trong người chẳng có chút nhân tố bạo lực nào,
vừa ngốc nghếch lại hết sức tôn trọng phụ nữ.

Vì vậy, trong màn kịch mà cô là nữ chính, không còn nghi ngờ gì nữa, Quan Cạnh Phong đã
dễ dàng trở thành nam chính. Nhưng trong tập phim mà anh đóng vai chính, Doãn Thần Tâm cô lại là diễn viên quần chúng nào?

Quan Cạnh
Phong mãnh mẽ cắn đôi môi cô, khi Thần Tâm hoàn toàn không có khả năng
phản ứng lại, anh cuồng nhiệt tiến vào, hung dữ quấn sự bị động, bối rối của Thần Tâm.

“Chết tiệt! Em không biết làm sao để hôn à?” Anh chửi thề nhưng mau chóng đặt môi mình lên môi cô, dưới nhịp tim dữ dội
của cô, linh hoạt lật đổ thần kinh hỗn loạn của cô.

Quá nhanh! Tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh!

Cô đã hai mươi lăm tuổi, yêu anh bao nhiêu năm như vậy, nhưng từ đầu đến
cuối, cô đến nằm mơ cũng không dám mơ cảm giác được anh ôm vào lòng là
như thế nào, cảm giác được anh nâng niu đôi gò má là như thế nào, chứ
đừng nói đến cảm giác được anh hôn đến bất chấp tất cả như lúc này.

Nhưng giây phút này, đầu óc cô, nhịp tim không hề có tiết tấu của cô lại
không cho cô bất kì một kẽ hở nào để cảm nhận cảm giác của mình.

Em không biết hôn sao?

Đúng vậy, cô không biết. Quan Cạnh Phong, trong tình trạng hỗn loạn như vậy, anh bảo em phải biết thế nào đây?

Thần Tâm bước đi trên thang bộ của khu nhà, từng bậc, từng bậc, từng bậc
một, nhưng cô cảm giác đã đi rất lâu mà chưa đến tầng năm. Đôi chân cô
lại run rẩy một cách nực cười, cô bám một tay lên tay vịn cầu thang để
đỡ cơ thể mềm nhũn của mình, thậm chí, mỗi lần lên đến chiếu nghỉ ở cầu
thang, cô đều quay lại nhìn xuống chỗ trống từ lâu đã không còn chiếc xe nào đỗ ở đó, sạch sẽ như thể chưa xảy ra chuyện gì.

“Em về trước đây.”

“Ừm.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt…”

“…”

“Em đi nhé!”

“Đợi một chút!”

“Dạ?”

“Em quên… cái này.”

“Đáng ghét, là anh quên chứ…”

“Điều đó không quan trọng…”

Cho đến khi tiếng nói mập mờ, tán tỉnh nhau vang đến gần, Thần Tâm rẽ lên
cầu thang, cuối cùng nhìn thấy đôi nam nữ đang diễn trò tiễn biệt mặn
nồng ở cửa căn hộ đối diện.

Trời ơi đất hỡi, cô vừa về đến nhà
đã bắt gặp cảnh tượng lưu luyến, bịn rịn đến mức này. Hôm nay lẽ nào là
Kissing day, nên trong ngày này người có thể hôn hay không thể hôn đều
ôm nhau, dùng nụ hôn để tiễn nhau sao?

“A, là Thần Tâm!” Tiếng
mở khóa đánh thức Hạ Bảo Như đang chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy, cô ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy người bạn mình đã đợi cả buổi tối, “Cậu đi
đâu vậy? Mình đợi cậu cả tối nay rồi…”.

“Cậu có chắc chắn là
cậu đang đợi mình ở đây không?” Khóe môi Thần Tâm bất giác nhếch lên. Cô vừa mở cửa đi vào, vừa liếc nhìn đôi môi đã bị anh hàng xóm đại nhân
làm mờ mất một nửa của cô bạn thân.

“Doãn Thần Tâm!”

“Bảo Như nói thật đó”, Chu Diên Phong cũng chú ý đến hàm ý của Thần Tâm, mỉm cười bước đến, đỡ cho bạn gái một câu, “Chúng tôi quả thật có chuyện
muốn bàn với cô. Bảo Như đã ở đây đợi cô cả một buổi tối rồi, gọi điện
thoại cô lại không nghe máy. Thế nào, là nữa chúng ta sang căn hộ của cô hay của tôi? Chiều nay, gián điệp ở Cục cảnh sát nắm bắt được tình hình mới”.

Cô thực sự không muốn nghe. Giây phút này, điều duy nhất Doãn Thần Tâm muốn làm là bước vào nhà tắm, tắm một lúc cho đầu óc hỗn
loạn của mình được tỉnh táo, sau đó về phòng, cài đặt chuông điện thoại ở mức lớn nhất, rồi vừa ngủ vừa đợi Quan Cạnh Phong gọi đến bất cứ lúc
nào.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, Chu Diên Phong và Bảo Như
đang đứng trước cửa căn hộ của cô, hai đôi mắt đó đang mở to, đợi câu
trả lời của cô.

“Cho mình mười lăm phút?”

“Ok, đi tắm nhanh đi.” Bảo Như biết cô định làm gì, nháy mắt một cách vẻ thấu hiểu, rồi kéo bạn trai của cô ấy quay về căn hộ.

Cô ấy thì vui rồi, một tiếng hay hai tiếng sau sẽ lại được diễn màn kịch tiễn biệt nồng cháy một lần nữa.

Khi Thần Tâm sang căn hộ của Chu Diên Phong, cặp đôi trẻ đang xem một tập ảnh.

“Nắm được thông tin gì mới rồi?”, Cô bước đến, ngồi xuống đối diện với họ.

Chu Diên Phong đưa tập ảnh cho cô xem: “Cô xem xem, có ấn tượng gì với hai chiếc đinh nạm này không?”

“Đinh nạm?” Thần Tâm nghi hoặc nhìn bức ảnh, trên đó ngoài hai chiếc đinh nạm giày ra thì chẳng còn gì nữa, bức ảnh nền đen, chỉ chụp hai chiếc đinh ở nhiều góc độ khác nhau một cách kỳ lạ, tổng cộng có năm tấm.

“Đây là thứ mà cảnh sát đã tìm thấy ở căn hộ của Phó Minh Tích ngày hôm qua, ở ngay dưới gầm bàn đặt máy DVD”, Chu Diên Phong nói.

“Thần
Tâm, mình cảm thấy hai chiếc đinh nạm này rất quen, có phải ở trên bộ
quần áo nào của cậu không? Cậu nghĩ nhanh đi, phía cảnh sát đã hướng sự
nghi ngờ về phía cậu rồi, cậu nhanh nghĩ kĩ đi. Chúng mình phải có cách
giải quyết trước khi họ phát hiện ra gì đó”, giọng nói của Bảo Như nghe
có vẻ còn lo lắng hơn Chu Diên Phong nhiều.

Thần Tâm nhướng mày.

Đinh nạm?

“Nói thật là, mình cũng cảm thấy hai chiếc đinh nạm này hơi quen…”

“Ở trên bộ quần áo nào vậy?”

“Mình chưa nhớ ra”, cô vỗ vỗ đầu mình, “Khốn kiếp, quần áo của mình nhiều quá, không nghĩ ra là bộ nào”.

“Thế lát nữa chúng mình cùng tìm xem, được không?”

“Được!”, Doãn Thần Tâm đau đầu, “Nếu như thực sự rơi ra từ bộ quần áo nào đó của mình thì phải làm thế nào? Điều này là hoàn toàn có thể, bởi vì mình
thường đến căn hộ của Minh Tích”

“Thế thì phải đón đầu người
khác trước”, Chu Diên Phong nói, không phải với giọng kiến nghị mà như
mệnh lệnh của một nhà trinh thám.

“Đón đầu người khác trước?”

“Gần đây không phải cô đi xem mặt với Dư Thiệu Đình sao?” Anh ta nhắc nhở.

Thần Tâm và Bảo Như lập tức hiểu ý mà anh ta muốn nói.

“Ý anh là”, Bảo Như ngồi dựa vào Chu Diên Phong, nhưng anh ta cao lớn đến
nỗi cô chủ Hạ phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy gương mặt của người yêu:
“Đề Thần Tâm chủ động nhắc chuyện này với Dư Thiệu Đình, ví dụ như nói
với anh ta, có một hôm nào đó, khi cô ấy chăm sóc hoa cho Minh Tích,
không cẩn thận đã làm rơi hai viên đinh nạm ở nhà anh ấy, sau đó tìm thế nào cũng không thấy?”.

“Nhưng… làm thế có ổn lắm không? Lợi dụng quan hệ riêng tư của bọn mình làm ảnh hưởng đến việc điều tra của cảnh sát…”

“Thần Tâm, cậu suy nghĩ kiểu gì vậy?” Bảo Như không thể chịu được, trừng mắt
nhìn cô: “Cho mình xin, phương hướng điều tra của cảnh sát chính là liệt cậu vào danh sách kẻ tình nghi! Nhưng cậu có giết người không? Có
không? Có không?”.

“Hơn nữa”, Chu Diên Phong cũng cười, tuy
không phản ứng quá gay gắt như Bảo Như, nhưng nụ cười đó cũng khiến Thần Tâm cảm thấy rõ ràng anh ta đang muốn hỏi liệu đầu óc cô có vấn đề hay
không, “Nếu cô không muốn lợi dụng cái gọi là ‘quan hệ riêng tư’, thì có thể bảo đảm rằng Dư Thiệu Đình cũng sẽ không lợi dụng mối quan hệ riêng tư không?”.

“Ý anh là gì?”

“Nếu không, cô cho rằng
trong lúc nước sôi lửa bỏng này, anh ta chạy đến xem mặt cô làm gì?”
Diên Phong mỉm cười nhẹ nhàng, trăm ngàn lười đều không cần nói ra vẫn
hiểu.

Đúng vậy, đầu óc Thần Tâm đột nhiên tỉnh táo. Cô làm sao thế này? Cái đầu với IQ 160 này nghỉ hưu rồi sao?

Không, có lẽ… nó bị chiếc hôn ban nãy cướp đi mất chín mươi mấy phần trăm trí tuệ rồi…

“Thần Tâm? Thần Tâm?”

“Ừ?” Không biết hồn cô đã bay đi đâu mất một lúc rồi mới quay về.

Bảo Như nhìn cô khó hiểu: “Cậu không sao chứ? Sao hôm nay mình cứ thấy cậu là lạ sao đó?”.

“Ờ… Không, không có gì.”

“Thế chúng mình có cần đi tìm quần áo không?”

“Ờ… Được.”

Hai cô gái đứng dậy, dưới ánh mắt khó hiểu của Bảo Như, Thần Tâm không nói lời nào, đưa Bảo Như bước về phía căn hộ của mình.

Nhưng, tìm, tìm, tìm mãi, cô chủ Hạ và cô Doãn đều có phát hiện lạ lùng, cả tủ quần áo không có lấy một bộ quần áo nạm đinh nào.

“Trời ạ,
mình phục cậu quá, mốt đang thịnh hành nhất hiện nay cậu lại không mua
lấy một chiếc?” Ánh mắt của cô chủ Hạ đong đầy coi thường về sự lỗi thời của Thần Tâm, “Vậy mà cậu còn tự xưng là thiên tài thời trang cơ đấy,
còn suốt ngày nói với mình rằng đám học trò 9x ở trường cậu sùng bái gu
thời trang của cậu thế nào, đến chiếc áo nạm đinh cũng không có!”.

Doãn Thần Tâm không biết nói thế nào: “Chị gái à, em bây giờ nên buồn vì chị coi thường em như vậy hay nên vui vì chẳng có điểm yếu nào để đám ngu
ngốc ở Cục cảnh sát tóm được?”.

“Vậy thì… vế sau đi.”

Chu Diên Phong nhìn hai cô gái dở khóc dở cười: “Tôi nói, hai người… chúng ta thảo luận trọng điểm được không?”.

“Được! Trọng điểm chính là”, Bảo Như vui vẻ chạy đến chiếc sô pha mà Diên
Phong đang ngồi, tự động coi như không có người khác ở đó, cánh tay mảnh mai quàng lên cổ của Chu Diên Phong, “Thần Tâm không có chiếc áo nạm
đinh nào cả, một chiếc cũng không!”.

“Vậy còn giày dép, quần, đồ trang sức thì sao?”

“Ờ…”

Chu Diên Phong lắc đầu ngán ngẩm: “Thôi được rồi, không trách hai người, dù sao hai người cũng không phải là dân chuyên nghiệp, tại anh không nói
hết”.

“Vậy bây giờ chúng mình quay về tìm giày, quần, đồ trang sức?”

“Thôi được rồi, tìm sau đi”, Diên Phong ra hiệu ngăn cản, nhìn Doãn Thần Tâm
phía đối diện, “Thần Tâm, tôi còn vài câu hỏi dành cho cô trước”.


“Anh cứ nói.”

“Cô…” Anh nhìn Bảo Như, như thể đang suy nghĩ nên nói sao cho khéo léo một chút.

“Không sao, có gì anh cứ nói thẳng.”

“Được, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, sau khi chia tay, cô và Phó Minh
Tích có xảy ra hành động gần gũi nào đó không? Ví dụ hôn, hoặc là … tình cảm?”

“Không có.”

“Cô chắc chắn chứ?”

“Tôi rất chắc chắn.”

“Sau đó, anh ta lại có rất nhiều bạn gái, cô đã từng gặp họ chưa?”

“Về cơ bản thì không gặp bao giờ. Không, nên nói là có gặp tôi cũng sớm
quên từ lâu, anh cũng biết đấy”, Thần Tâm mỉm cười, “Bạn gái anh ấy thực sự là quá nhiều, hơn nữa, trí nhớ của tôi trước giờ không được tốt cho
lắm, Bảo Như biết rất rõ điều này”.

“Có điều, đối mặt với nhiều người phụ nữ như vậy cô có một chút cảm giác… ghen tuông nào không?”

“Làm gì có chuyện đó, tôi vui mừng còn không kịp, anh không biết tôi hi vọng Minh Tích nhanh chóng tìm được một nửa của anh ấy như thế nào đâu.”

“Ok, vậy thì tôi không còn câu hỏi nào nữa”, Chu Diên Phong nhún vai, “Tôi
sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm ra căn nguyên của vấn đề. Hiện giờ, cô có thể tiếp tục quay về căn hộ kiểm tra giày dép, quần, đồ trang sức của
mình… À đúng rồi, còn cả túi xách nữa”.

“Mình đi với cậu”, Bảo Như xung phong.

“Thôi được rồi, mình thấy thời gian không còn sớm nữa, mình tự về được rồi.
Còn cậu, tiếp tục ở lại đây, diễn màn kịch tiễn biệt với anh yêu nhà cậu đi, mình không làm phiền nữa.”

Chu Diên Phong cảm kích vì sự hiểu biết của cô.

Thần Tâm cười lại với anh ta. Thực ra anh ta làm sao mà biết được, nguyên
nhân thực sự là trái tim loạn nhịp đang đập điên cuồng của cô lúc này,
là cuộc điện thoại cho đến giờ vẫn chưa gọi đến đó.

Cô lúc này
chỉ muốn quay về nhà, vào phòng, cuộn người lên giường, để đầu óc nhớ
lại một lần nữa tất cả những gì đã xảy ra hơn một tiếng trước. Còn về
đám giày dép, quần áo, đồ trang sức, túi xách phiền phức kia thì để mai
tính.

Chu Diên Phong và Bảo Như nhìn cô đi ra, cho đến khi
tiếng đóng cửa ở căn hộ đối diện vọng lại, Chu Diên Phong mới thu ánh
mắt về.

“Sao vậy?” Bảo Như phát hiện vẻ mặt nặng trĩu của bạn trai.

“Em không thấy hôm nay Thần Tâm rất lạ sao?”

“Có chứ”, Bảo Như gật đầu, “Nhưng vừa nãy em hỏi rồi, cậy ấy nói không sao”.

“Còn nữa, em có biết tại sao anh phải hỏi những câu đó không?” Chu Diên
Phong chau mày hơn, lần này, giọng nói của anh ta khẽ đến mức chỉ có Bảo Như đang dính lấy mới nghe thấy, “Anh tìm được một chiếc quần lót trong phòng Phó Minh Tích. Bảo Như à, chính là chiếc mà em mặc lần trước đó.
Em nói là khi đi Hồng Kông mua sắm, Thần Tâm tặng em, mỗi người một
chiếc, em còn nhớ không?”.

Đôi mắt Bảo Như đột nhiên mở to.