Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 47

An Tĩnh đang cầm bút chợt khựng lại, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Trần Thuật nghiêng người dựa vào mép cửa, không biết đã đứng đó bao lâu, ánh nắng trong suốt hắt lên người cậu, toàn thân cậu như được dát một lớp ánh sáng màu vàng.


Khuôn mặt của cậu không chút cảm xúc, trên tay xách một túi đồ.
Một lúc sau cậu ngước mắt, ánh mắt lướt qua An Tĩnh, nhưng miệng thì lại trả lời Tống Tư, giọng rất thờ ơ: "Không làm gì."
An Tĩnh thấy lạ, sao cậu lại đứng ở cửa không đi vào.


Hạ Quý giảng một hồi thấy An Tĩnh không tập trung nghe, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Người đứng ở cửa là Trần Thuật và Tống Tư, có điều cậu ta hoàn toàn không hiểu rõ mối quan hệ giữa An Tĩnh và bọn họ, chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu, hỏi cô: "Sao vậy?"


An Tĩnh lắc đầu, có người ngoài ở đây, cô không tiện nói chuyện với Trần Thuật.
Cô cụp mắt xuống, nhìn những bước giải mà cậu ta vừa mới viết lên giấy nháp, cô khẽ nói: "Cảm ơn cậu, mình hiểu rồi."
Hạ Quý ồ một tiếng, gật đầu, đặt bút xuống.


Tống Tư tính phổi bò, không nhận ra có điều gì bất thường.
Cậu ta khoác vai Trần Thuật đi vào lớp, lúc đi ngang qua An Tĩnh vừa hay ngẩng đầu, Trần Thuật lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.


An Tĩnh muốn mỉm cười với cậu, nhưng chưa đợi cô nhoẻn miệng thì cậu đã vô tình thay đổi hướng nhìn, vừa nói chuyện với Tống Tư ở đằng sau vừa về chỗ ngồi.
Cậu có chút tức giận nên cố tình làm thế.
An Tĩnh sững người.


Tống Tư đứng cạnh bàn của Trần Thuật, nghiêng người. Cậu ta vặn nắp chai nước suối, uống ừng ực mấy ngụm liền, uống xong lấy tay áo lau miệng, nói với cậu: "Đi thôi, đi chơi bóng rổ tiếp."
Nói xong cậu ta liền đi ra cửa đợi Trần Thuật.


Trần Thuật ừ một tiếng, cậu cúi người lấy điện thoại trong ngăn bàn, kiểm tra một lúc, nhắn lại vài tin nhắn, sau đó nhét điện thoại vào túi, lúc đi ngang qua An Tĩnh cậu hơi dừng lại một chút, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đặt túi đồ lên bàn của cô, trầm giọng nói: "Cái này cho cậu."


An Tĩnh đang đọc sách, cô hơi ngừng lại.
Cô liếc nhìn túi đồ đặt lên bàn, bên trong có cốc trà sữa quen thuộc. Hạ Quý ở bên cạnh cô giở sách, nhìn hai người họ với ánh mắt lạ lùng.
Cô mím môi, dịu dàng nói: "Cảm ơn cậu."


Trần Thuật ừ một tiếng, sau đó lại liếc ánh mắt nhìn Hạ Quý rất nhanh, không chút cảm xúc, sau đó rảo bước ra khỏi lớp học.
Sau khi học đi, trong lớp lại trở nên yên lặng. Chỉ còn lác đác vài người.
An Tĩnh đưa tay sờ cốc trà sữa, vẫn còn ấm.


Hạ Quý nhìn qua rồi lại quay đi, cầm bút làm bài tập, buột miếng hỏi: "Cậu và Trần Thuật có vẻ rất thân."
Cô giật thót người, miễn cưỡng cười cười: "Cũng bình thường."
Hạ Quý nhướng mày: "Vậy sao cậu ta còn mua trà sữa cho cậu."


Hàng mi An Tĩnh run run, ấp úng một lúc rồi nói: "Mình bảo cậu ấy mua hộ, chủ yếu là cậu ấy ngồi đằng sau mình, nói là hôm nay ra ngoài ăn cơm, lúc đi ngang qua nhân tiện mua hộ."


Hạ Quý gật đầu có vẻ không bận tâm lắm, vốn dĩ cậu ta chỉ buột miệng hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu ta ghé sát lại, nói với vẻ phức tạp: "Cậu ngồi trước cậu ta phải cẩn thận một chút."
An Tĩnh lấy làm lạ hỏi: "Cẩn thận gì cơ?"


Hạ Quý tỏ vẻ thận trọng nhắc nhở cô: "Lần trước mình nhìn thấy cậu ta hút thuốc ở rừng cây phía sau nhà ăn cùng với một đám con trai, còn có mấy người ở lớp khác nữa, vừa nhìn là biết không phải người tốt."


Hạ Quý nuốt nước bọt. Cứ nghĩ tới hút thuốc là cậu ta lại nghĩ đến đánh nhau. Cứ như đến đánh nhau là cậu ta lại nghĩ tới lưu manh.


Mặc dù học cùng một lớp, nhưng con trai lớp họ không thân với mấy người đám Trần Thuật cho lắm, bình thường luôn giữ chút khoảng cách, hơn nữa họ cảm thấy Trần Thuật là người rất kiêu ngạo, cậy thành tích tốt bình thường tỏ ra rất ngông nghênh.
Cũng không dám hỏi bài tập cậu ta hay gì đó.


Nói tóm lại là không thể chơi cùng được, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói được mấy câu. Cậu ta là người chăm chỉ học hành, căn bản không động vào những thứ như thuốc lá, còn Trần Thuật thì lại giống với phong cách của đám người lớp A10.
An Tĩnh cụp mi xuống.


Cô cảm thấy có chút không vui khi cậu ta nói Trần Thuật như thế. Thực ra không phải như vậy, mấy người đám Trần Thuật tuy bề ngoài có vẻ hư hỏng, nhưng từ trước đến nay chưa làm điều gì trái với luân thường đạo lý cả, càng không có chuyện bắt nạt các học sinh khác hay gì đó.


Cô lại nghĩ, thực ra những chuyện này bản thân cô biết là được, không cần thiết phải đặc biệt giải thích với người khác, dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng.
Cô cầm bút chỉ có thể gượng cười đối phó.
Hạ Quý tưởng rằng cô đã nghe mình, nên lại quay ra mở sách.


Sắc xuân bừng bừng, cành lá khẽ đung đưa.
Một mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp lớp học.
Cô làm bài tập một lúc, quyết định nhắn tin cho cậu.
"Lần sau anh đừng đưa đồ cho em trước mặt các bạn nữa nhé."


Bị người khác nhìn thấy sẽ hỏi nọ hỏi kia. Cô thấy phiền phức, không thích người ta bàn tán này nọ.
Sau khi nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống tiếp tục làm bài.


Chốc chốc lại chờ tin nhắn của cậu, có điều trước đó Tống Tư nói là chơi bóng rổ, chắc sẽ không nhắn lại nhanh như vậy, cô cũng không bận tâm cho lắm.
---


Trần Thuật chơi bóng rổ ở sân vận động, Lục Cách, Từ Lâm đang cướp bóng của cậu, có điều hoàn toàn không có cơ hội, không ai cướp được bóng, cậu dẫn bóng qua rất nhiều người, sau đó nhảy lên dễ dàng ném bóng vào rổ.
Châu Tề đứng dưới giá bóng vỗ tay, nhân tiện đỡ bóng.


Trần Thuật không muốn chơi nữa, cậu lấy tay áo lau mồ hôi, vẫy tay với đám Lục Cách, đi tới chân giá bóng rổ, lấy điện thoại trong túi áo khoác đồng phục ra xem, vừa hay nhìn thấy tin nhắn An Tĩnh gửi tới.
Cậu nheo mắt nhìn, ánh nắng rất chói, chiếu vào màn hình điện thoại, lấp lánh chói mắt.


Có điều cậu vẫn có thể nhìn rất rõ dòng chữ ấy.
Cậu ngồi xuống chân giá bóng, dựa lưng vào cột, gập chân lại, tay thờ ơ chống lên đầu gối, tay còn lại nghịch điện thoại, ánh mắt uể oải.
Châu Tề vào sân.
Gió thổi qua cổ, luồn vào trong áo rất dễ chịu.
Mồ hôi cũng bị thổi bay.


Tống Tư đang vừa dẫn bóng vừa hét to: "Lại đây, Trần Thuật chơi tiếp đi, đừng xem điện thoại nữa! Mấy người này điên rồi, ba người đấu với một mình tôi!"


Lục Cách nheo mắt, tư thế vô cùng hung hăng, ngắm rất chuẩn, chạy lên cướp được bóng của cậu ta, nhếch miệng cười gian, "Tống Tiểu Tư, nhát chết như vậy không được đâu."
Từ Lâm cười khì khì: "Hở ra một tí là gọi viện binh, như thế không đúng đâu."
Tống Tư tức điên lại gọi Trần Thuật.


Trần Thuật bực bội liếc nhìn cậu ta, "Phiền quá đấy."
Cậu cúi đầu nhắn hai chữ biết rồi rất ngắn gọn rồi ném điện thoại xuống, đứng dậy đi về phía họ, tiếp tục cắm đầu chơi bóng rổ, nhưng rõ ràng ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của cậu không được tốt cho lắm.


Là bạn cùng bàn, Hạ Quý và An Tĩnh khó tránh khỏi sẽ có sự tiếp xúc, có lúc không có bút, Hạ Quý sẽ hỏi mượn cô, hoặc trong giờ học có chỗ nào không hiểu đều hỏi nhau.
Là người ngồi ngay phía sau An Tĩnh, những chuyện này cậu đều âm thầm để mắt tới.
Nhưng cậu chưa từng nói với cô.
--


Thứ Sáu, trong giờ Toán thầy Thẩm lại gọi học sinh lên bảng làm bài.
An Nguyệt lại vinh dự được gọi tên.
Đám học sinh ngồi dưới làm bài tập vào vở, thỉnh thoảng chụm đầu thảo luận, điều đó được thầy Thẩm cho phép, ông cũng không quá khắt khe trong giờ học.


An Tĩnh liền bàn bạc với Kỷ Nguyên ngồi bàn trên xem làm thế nào.


Tống Tư chán quá không biết làm gì, cậu ta ngửa người dựa lưng vào ghế, vừa rung đùi, vừa nghe hai người họ nói chuyện, chốc chốc lại chen vào một câu. Cậu ta không nói thì thôi, cứ mở miệng là có thể khiến người ta bật cười, ngôn từ rất mới lạ.
Hạ Quý không biết từ lúc nào cũng tham gia vào.


Cậu ta thảo luận một chút về cách làm bài, nhưng An Tĩnh cảm thấy cậu ta nó không đúng, cô viết các bước giải ra giấy nháp, từng bước từng bước cho cậu ta xem.
Trong lúc cô viết, Hạ Quý không kìm được tò mò, ghé sát người lại xem nội dung cô viết trên giấy.


Trần Thuật ngồi một mình đằng sau, sắc mặt có chút khó coi.
Lúc này, cảnh tượng mà cậu nhìn thấy từ phía sau là Hạ Quý ghé sát bên tai An Tĩnh, hai người vai kề sát vai, chốc chốc lại còn vượt qua cả đường ranh giới vô hình trên bàn nữa.


Trần Thuật bực tức thay đổi tư thế, đúng lúc bọn họ lại ghé sát lại thảo luận bài tập, cậu chợt duỗi chân ra, mũi chân đẩy hơi mạnh vào thanh chắn ngang dưới ghế của An Tĩnh.
An Tĩnh cảm nhận được, cô ngoảnh lại nhìn.


Vừa hay bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu. An Tĩnh nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt có chút mơ màng, ý muốn hỏi Trần Thuật có chuyện gì.
Có điều cậu không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm như thế, ánh mắt rất khó có thể hình dung được.


An Tĩnh tưởng cậu đùa, lại quay lên. Sao đó lại ghé sát vào thảo luận bài tập với Hạ Quý.


Trần Thuật hít một hơi thật sâu, Cậu siết chặc ngón tay, quyết định rụt chân lại, động tác rất mạnh, sau đó kéo cái bàn, chân bàn tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng ken két rất chói tai. Gần như cả lớp đều quay lại nhìn.
An Tĩnh và Hạ Quý cũng vậy.
Người này làm sao vậy?


Lần này cô nhìn thấy Trần Thuật đội mũ áo lên đầu, nằm bò ra bàn nheo mắt ngủ, mấy lọn tóc đen nhánh và rối bù lộ ra ngoài.
Nhưng An Tĩnh thì lo lắng nhìn cậu.
Đã rất lâu rồi cậu không ngủ trong giờ học, sao hôm nay lại...


Do tối qua không ngủ đủ giấc? Hay cảm thấy khó chịu trong người, Nếu biết trước thì sáng nay cô đã hỏi thăm cậu rồi, cô có chút sốt ruột.
Sau đó An Tĩnh cũng không còn tâm trạng nào thảo luận bài tập nữa.
Ánh mắt chùng xuống.


Hạ Quý thấy cô không tập trung, liền tiếp tục thảo luận với Kỷ Nguyên ở bàn trên.
--
Sau khi hết giờ Toán, đám Trần Thuật khoác vai nhau không biết đi đâu, cho dù có việc gì hay không, đám con trai dường như phải ra ngoài một chuyến, đi lòng vòng một lúc mới cảm thấy dễ chịu.


An Tĩnh vừa để sách vở tiết sau lên bàn vừa nói chuyện với Kỷ Nguyên.
Giáo viên tiếng Anh cử cán bộ môn tới lớp. Cậu ấy cầm một tờ danh sách, đọc to tên của hơn một nữa học sinh trong lớp, những người này đều phải đến văn phòng của cô giáo, từng người cầm bài kiểm tra đọc chép buổi sáng.


Có lẽ đều là những người không đạt yêu cầu, bài kiểm tra đọc chép lần này hơi khó. Bỗng chốc hơn một nữa lớp đều đi ra ngoài.
Đám Trần Thuật lúc ấy mới lề mề đi vào.
Kỷ Nguyên gọi tên Tống Tư. Tống Tư ngoảnh lại không hiểu chuyện gì.


Kỷ Nguyên thờ ơ nói: "Cậu vừa bị cán sự môn tiếng Anh gọi tên đấy, bây giờ phải đến văn phòng lấy bài kiểm tra đọc chép."
Tống Tư liền đau đớn tới mức không thể thở được, cậu ta chống đầu: "Thôi xong, bài kiểm tra ấy tôi viết lung tung, không học gì cả, lại bị cô giáo chửi cho mà xem."


Mấy người đám Châu Tề đều chế nhạo cậu ta: "Ai bảo ông tối qua không chịu học, hôm nay nước đến chân mới nhảy."
Hứa Gia Nghiệp cười gian tà: "Ông đâu phải A Thuật, trí nhớ đâu có tốt như cậu ấy."
Trần Thuật khẽ nhếch miệng.
"Giậu đổ bìm leo!"


Tống Tư vô cùng tức tối, nhưng vẫn quay người bước đi với tâm trạng như sắp đi vào chỗ chết.
Kỷ Nguyên khẽ cười thầm.
Đám con trai ngồi sau thảo luận về bóng rổ.
An Tĩnh vẫn có chút lo lăng, cô quay ra sau, Trần Thuật đang nhìn về phía sau, nghiêng người nói chuyện với Châu Tề, không để ý đến cô.


Châu Tề vô tình nhìn thấy, ngừng lại. Cậu ta giật giật áo Trần Thuật, nháy mắt với cậu, rất nhiều biểu cảm, ám chỉ phía trên có người đang tìm.


Trần Thuật ơ hờ nhìn lên thấy cô, cậu sững người một lúc, sau đó quay cả người lại, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, nhoẻn miệng: "Sao vây?"
An Tĩnh hiếm khi chủ động bắt chuyện với cậu trong lớp, cậu vẫn còn hơi kinh ngạc.


An Tĩnh nhìn quanh, thấy không có ai chú ý tới họ, liền hỏi rất khẽ: "Anh không sao chứ? Có phải là không khỏe không? Sao tiết trước anh lại ngủ trong lớp vậy?"
Trần Thuật im lặng nhìn cô, nụ cười trên miệng tan biến, vẻ mặt có chút hụt hẫng, cậu chậm rãi nói: "Em không ngửi thấy mùi sao?"
Mùi? Mùi gì?


An Tĩnh hít hít, không ngửi thấy gì cả. Cô cau mày nghĩ, lẽ nào cậu uống thuốc sao?
Trần Thuật nhìn cô có vẻ không vui. Một lúc sau đôi môi mím chặt mở ra, đang định nói gì đó với vô.
Nhưng tiếng chuông vào tiết vang lên. Vào giờ học rồi, đúng lúc giáo viên bước vào lớp.


An Tĩnh ngoảnh đầu nhìn cậu.
Trần Thuật chợt mím môi, cụp mắt xuống, nói: "Thôi vậy."