Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 36

Giờ thi buổi chiều, An Tĩnh hiếm khi đứng ngồi không yên thế này, cô vẫn canh cánh nghĩ về tin nhắn trong điện thoại.
Cô cúi đầu tận dụng thời gian làm xong bài thi, kiểm tra lại lần nữa, sau đó không đợi hết giờ mà nộp bài thi sớm.


Còn hơn nửa số học sinh đang cắm đầu làm bài, phòng thi yên lặng không tiếng động, giám thị chắp tay sau lưng đi đi lại lại giám sát.
Cô rón rén thu dọn hộp bút, cặp sách, lẳng lặng đẩy cửa bước ra ngoài.


Vừa ra khỏi cửa, một luồng gió lạnh táp vào mặt. Nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch rất lớn, cô rụt cổ lại.
Thư viện của trường nằm ở tòa nhà phía nam, phải đi qua nhà ăn một đoạn, này phần lớn học sinh đều đang làm bài thi, trên đường rất ít người qua lại.


Không biết từ lúc nào trời mưa bay bay, vừa ướt vừa lạnh. An Tĩnh kéo chặt cổ áo, mở chiếc ô nhỏ màu đỏ, đi dưới trời mưa.
Đến thư viện, cô gập ô lại, đưa tay vẫy vẫy cho sạch nước mưa. Sau đó cho ô vào chiếc túi nilon, cẩn thận đi vào bên trong.


Nhân viên thư viện ngồi một bên cúi đầu ngủ gật, nghe thấy tiếng động liếc nhìn cô một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bên trong rất rộng, hai bên là các loại giá sách, ở giữa là từng hàng ghế ngồi và sofa, lác đác vài bóng học sinh lớp mười hai đang đọc sách.


Cô nhìn quanh không thấy Trần Thuật. Lẽ nào cậu vẫn chưa đến?


An Tĩnh nghiêng đầu nghĩ một lúc, vô tình đi vào giữa các giá sách, các đầu sách được xếp rất ngăn nắp gọn gàng, mùi của những cuốn sách cũ kỹ lan tỏa trong không gian, cô đưa tay lên lướt qua từng cuốn sách, thỉnh thoảng rút một cuốn mình cảm thấy hứng thú ra đọc lướt qua.


Bất giác, cô tới góc chỗ giá sách cuối cùng lúc nào không hay. Cô ngừng một lát, cúi đầu lấy điện thoại, nhìn thời gian. Đang định quay người đi tìm chỗ ngồi xuống đợi. Lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng bước chân chầm chậm.


Cô định ngoảnh đầu, lại thấy tiếng bước chân phía sau nhanh hơn, chợt có người đè cô vào tít bên trong, gần cửa sổ, hai tay vòng qua siết eo cô.
Cô giật mình, đang định lên tiếng thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cô nhìn thấy bóng người in trên cửa sổ, lặng lẽ nói: "Anh lại dọa em rồi."


Trần Thuật không nói gì, chỉ cười thầm, cậu cúi đầu, chạm vài cái gáy nhỏ nhắn trắng trẻo của An Tĩnh, nheo mắt hít một hơi thật sâu.
Hai người im lặng một lúc.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, bên trong ấm áo như mùa xuân.
An Tĩnh cảm thấy tư thế này không thoải mái lắm, khẽ vùng vẫy.


Đằng sau không nhúc nhích, cô đứng quay lưng, không nhìn thấy cậu, đành nghiêng đầu khẽ gọi cậu, "Trần Thuật?"
Một lúc lâu sau, Trần Thuật mới uể oải đáp lại bằng giọng hơi khàn.
An Tĩnh kéo tay cậu ra, quay người lại, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong vắt nhìn cậu chăm chú: "Anh đến từ lâu lắm rồi à?"


Tóc cậu hới ướt, xòa trước trán. Đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô.
Trần Thuật để mặc cô kéo, khẽ lùi lại mọt bước, tay nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô, đặt cạnh miệng, hôn nhẹ lên tay cô như không có chuyện gì xảy ra, đáp ngắn gọn: "Cũng không lâu lắm."


An Tĩnh mím môi. Động tác này của cậu rất thành thạo, giống như đã từng làm hàng trăm hàng ngàn lần. Nhưng cô vẫn chưa quen lắm.
Cô cúi đầu, lấy chiếc khăn tay sạch trong túi ra, khẽ nhón chân, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, tóc bị dính mưa, bết thành từng lọn.


Trần Thuật cúi đầu xuống cho cô dễ lau. Khăn tay của cô tỏa ra mùi hương hoa thơm dịu, mùi hương như có như không lôi cuốn cậu.
An Tĩnh lau xong, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Sao anh không gọi em sớm."
Chắc chắn là cậu đã đến rất lâu rồi, mái tóc bị dính nước mưa đã gần khô.


Trần Thuật cười, "Muốn xem xem mất bao lâu em mới có thể phát hiện ra anh."
An Tĩnh mở miệng, định giải thích.


Trần Thuật không cho cô cơ hội, nói một hồi bàn tay vốn đang đút trong túi áo của cậu thò ra ngoài, quẹt vào chóp mũi nhỏ nhắn của cậu rồi hứ một tiếng: "Không ngờ mãi là em cũng không phát hiện ra bạn trai của mình."


Cậu đã nhìn thấy cô từ lúc cô vừa bước vào, lúc ấy cậu chợt nảy ra một ý, cố kìm nén không xuất hiện.


Kết quả cậu cứ đứng như vậy nhìn cô đi hết giá sách này đến giá sách khác, không hề chú ý gì tới cậu, cứ như thể sách vở còn thú vị hơn cậu vậy, khiến cậu khá bực bội.
An Tĩnh cúi đầu lẩm bẩm: "Em còn tưởng anh đang thi cơ."
Trần Thuật "hứ" một tiếng, giọng điệu có chút ngông cuồng.


"Em không biết anh sao? Lần nào anh không phải là người nộp bài đầu tiên?"
Nói rồi vẫn cảm thấy hơi tức giận. Cậu quay mặt đi, ngón tay vô tình đặt trên giá sách, thản nhiên lướt qua đầu sách.
An Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu, khóe miệng nhoẻn cười bối rối.
"Sao giống trẻ con vậy?" Cô khẽ nói.


Trần Thuật vờ như không nghe thấy, không thèm nhìn cô.
An Tĩnh cười thầm. Vì sao sau khi yêu mới phát hiện người này căn bản là không hề giống với chàng trai trầm tĩnh tự tin trước đây? Cậu sẽ bực bội vì những chuyện nhỏ nhặt mà An Tĩnh thấy chẳng đáng gì.


Hơn nữa lúc giận dỗi cũng rất đáng yêu. Cậu chỉ cần quay đi không nhìn cô, vờ nhìn quanh là An Tĩnh cũng biết ngay cậu lại đang giận dỗi.
An Tĩnh cúi đầu, phát hiện tay của cậu vẫn nắm chặt tay mình, cô mỉm cười, một tay kéo áo cậu giật giật, dịu dàng gọi: "Trần Thuật."


Trần Thuật như ngừng thở, cậu nghiến răng ôm cô vào lòng. Vì sao cậu lại hết cách với cô thế này.
An Tĩnh sà vào vòng tay cậu.
Hơi thở cậu gần ngay bên tai, hai tay siết chặt eo cô, An Tĩnh thấy trái tim mình tê liệt, chầm chậm đưa tay qua, vòng ra sau lưng Trần Thuật, ôm cậu thật chặt.


An Tĩnh gục đầu lên bờ vai vững chãi của cậu.
Cô nhận ra mình đã mê đắm mùi hương trên người cậu, mùi bạc hà thơm mát, không nồng, đủ khiến cho người ta say đắm.
Trước đây An Tĩnh đã từng hỏi cậu, vì sao trên người lại có mùi này.


Trần Thuật giải thích rằng những lúc muốn hút thuốc ở trường cậu sẽ ngậm một viên kẹo bạc hà cho đỡ thèm.
Hai người không nói gì.
An Tĩnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Đi chưa?"


Thực ra hai người có rất ít thời gian riêng tư với nhau, lịch học trên lớp rất bận rộn, có lúc còn chẳng có thời gian trai cho nhau một cái ôm, bởi vì bên cạnh cô còn có An Nguyệt.


Vì thế đoạn đường từ trường ra bến xe, Trần thuật ôm một bụng bất mãn, chỉ biết lẳng lặng theo sau bọn họ, An Tĩnh nói thế nào cậu cũng không nghe.
Hơn nữa bên cạnh Trần Thuật còn có đám Tống Tư, Châu Tề.


Bọn họ tưởng rằng Trần Thuật vẫn đang đơn phương khổ sở theo đuổi người ta, bởi thế cũng chẳng tiếc thân mình đồng cam cộng khổ cùng anh xem.
Không biết từ lúc nào, Lục Cách cũng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ.
Đội ngũ theo đuôi càng ngày càng lớn mạnh.


Khiến An Nguyệt thường tưởng rằng có thanh niên xấu bám theo họ, nhưng ngoảnh đầu nhìn phía sau lại thấy các bạn cùng lớp mình, cô thấy thật kỳ lạ, nhưng không biết vì sao bọn họ lại đi theo, hỏi cũng không nói.
An Nguyệt thường cằn nhằn bên tai cô: "Đúng là một lũ điên."


An Tĩnh cảm thấy rất xấu hổ, chỉ mong ngóng xe buýt đến sớm một chút.
Hôm nay là thứ sáu, An Nguyệt thi xong sẽ đi học piano, vì thế họ có thể cùng nhau về nhà. Ngày thứ sáu mà cậu mong chờ rất lâu đã đến.
Giọng nói uể oải của Trần Thuật vang lên, "Để anh ôm thêm lúc nữa."


Lúc này cậu chẳng khác nào một chú mèo lười nhác, không muốn động đậy, không muốn đi đâu, chỉ muốn chìm đắm vào trong thế giới nhỏ của riêng hai người.


Trần Thuật nghiêng mặt hôn lên má cô một cái, rồi lại cái nữa, hết cái này đến cái khác. An Tĩnh khẽ cười né tránh, "Đừng làm thế, nhột."
Trần Thuật càng lúc càng thích thú, khóe miệng chợt nhếch lên thành một nụ cười gian tà, giọng nói khàn khàn: "Nhột à?"


Cậu liên tiếp hôn lên má, tai, cổ của An Tĩnh.
Ra khỏi thư viện.
Hai người giữ khoảng cách, đi một trước một sau.
An Tĩnh che ô đi phía trước.
Trần Thuật tay đút túi, chậm rãi theo sau cô. Cậu đội mũ của chiếc áo nỉ bên trong lên đầu, liếc nhìn bóng cô.


An Tĩnh bịt tai lại một lúc rất lâu, nóng ran, nghĩ lại vẫn tháy tức, cô ngoảnh đầu lườm cậu một cái.
Trần Thuật nhướng mày với vẻ vô tội.
"Sao vậy?"


Ở phòng thư viện một tiếng đồng hồ, sân trường dần thưa thớt bóng người. Ra khỏi cổng trường, hai người đi về phía bến xe buýt. Vẫn còn học sinh mặc đồng phục túm tụm đứng đợi ở đó.
Cô dừng bước, đứng ở đầu bên kia của bến xe, mắt nhìn về phía trước, tay cầm ô.
Trần Thuật theo sau.


Cậu nheo mắt nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của An Tĩnh, thấy có gì đó không vui. Khuôn mặt nghiêng của cô trắng nõn, tóc xòa bên tai, yên tĩnh và dịu dàng. Cậu nhớ lại lúc ở thư viện, cô dịu dàng nũng nịu gọi tên mình, cậu nuốt nước bọt.
An Tĩnh ngây người nhìn mưa rơi.


Nước mưa trong suốt, men theo mép ô, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Bạn nữ chờ xe bên cạnh nhìn điện thoại nói chuyện.
Đột nhiên có người đi tới dưới ô của cô.
Cô kinh ngạc nhìn sang, sững người: "Sao vậy?"
Trần Thuật khẽ nói: "Trú mưa."


An Tĩnh liếc nhìn xung quanh với vẻ bất an, đều là học sinh trong trường, không biết tên cũng quen mặt nhau, hơn nữa, ở trường Trần Thuật lại nổi tiếng như vậy.
May mà bạn nữ bên cạnh đang nhìn điện thoại không chú ý.


Trần Thuật liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất an của cô, mỉm cười không bận tâm. Cậu cúi người, An Tĩnh thấy cậu áp tới càng lúc càng gần, trợn tròn mắt lùi ra sau, khẽ hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Trần Thuật không trả lời, thờ ơ buông mọt câu, "Lấy ô che."


Sau đó cậu dùng miệng mình bịt miệng của An Tĩnh, hai tay siết chặt eo cô, kéo cô sát lại gần mình, áp sát không một kẽ hở.
An Tĩnh hiểu ra cậu muốn làm gì, "ưm" một tiếng, vùng vẫy.
Trần Thuật khẽ dỗ dành: "Ngoan nào, không ai nhìn thấy đâu, ô thấp xuống một chút."


Nói rồi cậu lại chuyên tâm hôn cô, ban đầu là sự mơn trớn dịu dàng.
An Tĩnh thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, cô không dám nhúc nhích.


Sau đó cuối cùng không chống lại được sự nhớ nhung và đòn "tấn công" của cậu, cô bình tĩnh lại, hàng mi khẽ run run, tay hạ thấp xuống, nhắm mắt lại, tay còn lại vòng qua cổ cậu.


Lần đầu tiên, hai người hôn nhau trước mặt mọi người, xung quanh đều là bạn học. Tuy đã cách chiếc ô, biết rằng mọi người không thể nhìn thấy, có điều vẫn cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ lạ thường cùng nỗi bất an sợ bị người khác phát hiện.


Hai bạn nữ bên cạnh cuối cùng đã nhận ra đôi tình nhân bên cạnh đang hôn nhau say đắm.
Bọn họ vừa nhìn trộm, vừa quan sát từ trên xuống dưới.
Thật nồng nhiệt. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng có thể nhìn thấy thân dưới.


Chàng trai có một đôi chân dài thẳng tắp, hai tay siết chặt vòng eo của cô gái, ngón tay thon dài trắng muốt, nhìn kỹ còn thấy đường gân mờ mờ.
Một cô gái khẽ hỏi với vẻ ngưỡng mộ: "Hai người này là ai vậy nhỉ?"
Cô gái còn lại nhún vai: "Che ô rồi, không nhìn thấy."


Tống Tư, Châu Tề mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi xong đi ra ngoài. Châu Tề cợt nhả hỏi Tống Tư: "Này, cô bạn gái nhỏ lớp mười của ông thế nào rồi, sao từ sau hôm sinh nhật ông không thấy đâu cả."
Tống Tư hứ một tiếng, "Chia tay rồi."
Châu Tề chẹp chẹp: "Nhanh vậy sao?"


Tống Tư có chút bực bội, "Cả ngày chỉ biết tra hỏi, hỏi tôi ở đâu, gọi điện thoại không nghe là chạy tới khóc lóc, ban đầu còn thấy thú vị, về sau ai mà chịu được."
Châu Tề cười với vẻ thông cảm, châm một điếu thuốc.
Tống Tư bên cạnh "ồ" một tiếng.
Châu Tề nhướng mày: "Sao vậy?"


Tống Tư nhìn về phía tước với vẻ không vui, "Ghê thật, người anh em kia là ai vậy? Tôi vừa chia tay đã diễn cảnh ân ái ngay trước mắt tôi? Ai thèm cơ chứ, tưởng mình ông có bạn gái à, tưởng mình giỏi à."
Châu Tề đưa mắt nhìn theo, cũng thấy thú vị.


Một nam một nữ che ô, nửa thân trên hai người mặc dù đã khuất dưới chiếc ô đỏ, nhưng người ngoài vẫn có thể biết được bọn họ đang làm gì.
Châu Tề huýt sáo trêu chọc.
Cảm thán tuổi trẻ cuồng nhiệt.


Có điều cậu ta càng nhìn càng thấy có gì đó sai sai. Chàng trai này, sao lại giống... sao lại giống Trần Thuật thế nhỉ?
An Tĩnh nghe thấy tiếng huýt sáo, hơi đỏ mặt. Cô khẽ lùi lại một chút, thở gấp gáp.
Trần Thuật không vui, khẽ thì thầm: "Đừng bận tâm tới lũ ngốc ấy."


Giọng nói của cậu nhỏ và khàn, hơi thở rất gấp, hơi nóng phả ra xung quanh.
Cậu cụp mắt nhìn cô mọt lúc, rồi lại tiếp tục hôn lên vành tai của cô, men theo xuống cằm, dần dần lên khóe miệng, lên môi, nhẹ nhàng ʍút̼ môi của cô, hơi thở của hai người hòa vào nhau.