Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 32

Đầu óc Trần Thuật "chết máy" hai giây.
Lòng cậu trào lên một cảm giác bức bối, muốn nhéo cô gái trước mắt, xem xem những điều đang diễn ra, những điều mà vốn dĩ cậu còn chẳng dám nghĩ tới kia rốt cuộc là thật hay giả.


Kể từ sau hôm An Tĩnh nói ra câu ấy, quả thực cậu vô cùng bực bội, lửa giận bừng bừng trong dạ. Hai hôm nay, cậu như người bị mất hết hồn vía, luôn phải kìm nén, không thể gạt bỏ sĩ diện rồi chủ động nói chuyện với cô.
Chỉ thầm hy vọng cô có thể chủ động hơn.


Thực ra chỉ cần cô tiến thêm một bước nhỏ hoặc chủ động nói với cậu dù chỉ một câu thôi, hoặc đơn giản là dịu dàng gọi tên cậu, cậu nghĩ, mình sẽ không kìm được mà mềm lòng.
Nhưng ai ngờ cô còn sắt đá hơn cả cậu.


Mọi người trong lớp đều biết dạo này tâm trạng của cậu không tốt, chẳng ai dám to gan động vào cậu. trong khi đó cô thì sao, vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, lúc thu bài tập cũng chỉ quay đầu lại, lạnh lùng gõ bàn.


Cậu phải kiềm nén cực khổ lắm, trong lòng sấm chớp rung giật nhưng ngoài mặt chỉ uể oải ném bài tập cho cô.
Sao lại có loại người như vậy cơ chứ? Vẻ ngoài hiền lành nội tâm, thoạt nhìn thấy ngoan ngoãn nhưng thực ra lạnh lùng, cứng rắn hơn bất cứ ai.


An Tĩnh rất căng thẳng. Lần đầu tiên cô làm chuyện này, thậm chí còn không dám thở mạnh, càng không dám nhìn thẳng vào đối phương, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng lóng ngóng chạm vào, không nhúc nhích, cứ ngây ra như vậy.


Cô chỉ biết, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô muốn phản kháng, muốn làm trái ý mẹ, quyết định nghe theo tiếng gọi nội tâm mình.
Người trước mắt không hề dao động, không nói một lời, để mặc cô hôn, giống như một người bàng quan lạnh lùng vậy.


An Tĩnh thấy lòng mình dần trùng xuống. Cô từ từ mở mắt.
Lông mi Trần Thuật rủ xuống, nhìn cô với vẻ mặt khó dò, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó cô không hiểu được, tựa như lạnh lùng, lại như đang kiềm chế, thậm chí như chực chờ bùng nổ.


Lúc này cô mới cảm thấy hơi xấu hổ. Cô vừa làm cái gì vậy? Cưỡng hôn Trần Thuật!
Cô khẽ lùi lại, hơi lúng túng không biết phải làm sao, khẽ cúi đầu, mím môi ngượng ngùng.
Bầu không khí lặng thinh đầy ngượng ngập.


Cô không nhìn thấy đôi mắt của Trần Thuật tối đen như mực, sâu thẳm không thể đo đếm được.
Cậu ngắm nhìn đôi môi hồng gần ngay trước mắt, bờ môi mấp máy như đang quyến rũ cậu. Không thể kìm nén được nữa, cậu vứt hết tăm bông xuống khay, nghiêng người ghé sát lại về phía cô.


An Tĩnh chợt thấy eo mình bị siết chặt, rất mạnh, một mùi hương vô cùng nam tính lan tỏa và bao trùm lấy cô, rất dễ chịu và thanh mát.
Trần Thuật cụp mắt hôn lên đôi môi cô, khác với nụ hôn dịu dàng mà vụng về của cô vừa rồi, cậu hôn rất say đắm, hơi thở nóng bỏng phả giữa hai người.


An Tĩnh vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị "chặn" miệng, bất giác "ứ" một tiếng. Thấy cậu như vậy, cô im lặng mộ lúc, từ từ nhắm mắt, để mặc cho cậu hôn.


Chiếc ghế cậu đang ngồi thấp hơn giường nên khi hôn phải ngửa đầu, cảm giác không được thoải mái lắm. Cậu chầm chậm đứng dậy, một tay siết chặt eo cô, một tay đặt lên vai cô.
Tư thế đột ngột thay đổi, giờ An Tĩnh phải ngửa đầu. cô run rẩy giơ tay, vòng qua vai cậu, ôm lấy cổ cậu.


Phòng y tế trắng toát, trong phòng đặt toàn dụng cụ lạnh ngắt, cửa không đóng chặt, gió nhè nhẹ thổi bay rèm cửa màu trắng, hương hoa vô danh bay vào phòng.


Trần Thuật nhận thấy đôi tay mềm mại của cô đặt lên vai mình, càng thêm hưng phấn, ý thức đang run rẩy, cậu khẽ mở môi, đưa đầu lưỡi ɭϊếʍƈ môi cô.


An Tĩnh cảm thấy có gì đó ươn ướt trên môi mình. Cô chợt trợn tròn mắt, không dám tin, hai má đỏ bừng. Cô đẩy vào ngực cậu, vội vùng vẫy ngoảnh mặt đi.
Hơi thở như đan vào nhau.


Trần Thuật không kịp trở tay, trơ mắt nhìn cô bỏ chạy, hơi thở nóng rát phả bên tai cô. Cậu nhìn vành tai ngọc ngà của cô, nhếch miệng cười, lấy lại bình tĩnh.


An Tĩnh mở mắt ra, hít sâu một hơi, không dám lên tiếng. Những gì cô vừa làm đã vượt quá giới hạn bình thường, thật không dám tưởng tượng.
Hai người không nói gì, không gian chìm trong im lặng.


Trần Thuật nhướng mày, khóe miệng nhếch lên cười rất gian, hoàn toàn khác với dáng vẻ bực tức kiệm lời lúc nãy. Cậu hơi ngẩng lên, yết hầu rung rung, giọng nói khàn khàn: "Cậu nhận lời rồi."
Giọng điệu có vẻ thản nhiên, nhưng không thể che giấu được tâm trạng phấn khích.
An Tĩnh im lặng, không nói gì.


Trần Thuật lại nói một lần nữa: "Cậu nhận lời rồi."
An Tĩnh cúi đầu, không nhìn cậu. Cô cử động, muốn xuống giường.
Nhưng người trước mặt ngăn cô lại, không cho cô xuống.
Trần Thuật đứng chắn ở đó, thản nhiên nói: "Đi đâu? Vết thương khỏi rồi sao?"


An Tĩnh không biết làm thế nào đành ngồi đó, mắt nhìn sang chỗ khác.
Trần Thuật quay đầu nhìn cô một hồi, chỉ nghe thấy giọng nói như cười như không của cậu vang vọng trên đỉnh đầu: "Cậu xấu hổ à?"


An Tĩnh giận dữ lườm cậu, không thèm trả lời, việc gì cô phải trả lời chứ. Vậy còn xấu hổ hơn.
Trần Thuật nhìn cô gái xinh đẹp đang trợn mắt lườm mình, đôi mắt long lanh nước, má phồng lên, bờ môi đỏ thắm, hệt như một chú sóc đang bực tức.


Cậu thấy tim mình mềm xuống, bất giác sờ mũi, khẽ nói: "Mình không nói nữa là được chứ gì?"
Cậu lại kéo ghế ngồi xuống, cúi người gác chân cô lên đùi mình, tay cầm chiếc bông tăm mới nhúng vào thuốc, chấm thêm mấy lần nữa lên những vết xước.
Lặng thinh.


"Này." Đột nhiên Trần Thuật lên tiếng.
An Tĩnh nhìn cậu.
Khóe miệng rất đẹp của cậu cong lên, liếc mắt nhìn cô, dáng vẻ không nghiêm túc chút nào.
An Tĩnh đề cao cảnh giác, chợt có dự cảm không lành.


Chỉ thấy đôi môi mỏng của cậu mấp máy, nhả ra mấy lời trêu chọc: "Lúc cậu hôn mình sao mạnh dạng vậy?"
An Tĩnh đỏ mặt, cảm giác nóng bừng. Cô khẽ cau mày, giơ chân lên đạp liên hồi.
"Cậu còn nói nữa!"


"Được rồi được rồi, mình không nói nữa, sao lại e thẹn như thế chứ. Chà, còn đạp nữa là thấy hết đấy." Trần Thuật ôm lấy đôi chân đang đạp loạn xạ của cô, đột nhiên ám chỉ gì đó.
An Tĩnh xấu hổ, lấy tay giữ vạt váy.


Trần Thuật bôi đủ thuốc vào chân cô, bắt đầu chuyển lên phần cổ tay.
An Tĩnh nhíu mày, không kìm được giục cậu: "Cậu nhanh lên, khối mười diễu hành xong là sẽ đến lượt chúng ta đấy."
Trần Thuật vẫn chậm rãi và cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho cô, khẽ nói: "Vội cái gì?"


Hai người rời khỏi phòng y tế, An Tĩnh nhìn quần áo của mình từ trên xuống dưới, sợ có gì đó khác thường, thấy hơi chột dạ.
Khi tới khu vực chỗ ngồi của lớp mình ở sân vận động, phần lớn các bạn trong lớp đều đã đứng dậy, chuẩn bị vào sân.


An Nguyệt thấy An Tĩnh tới, bát giác tiến lại, cau mày: "Không sao chứ, còn đau nữa không?"
An Tĩnh lắc đầu.
"Bây giờ không sao rồi."
Trần Thuật ở phía sau lúc ấy mới uể oải đi tới, "Bôi thuốc rồi."


Cô chủ nhiệm cũng đi tới. Cô đã nghe mọi chuyện, bèn tiến lại nói với An tĩnh: "Vẫn ổn chứ? Nếu chân em bị thương thì đừng lên biểu diễn nữa, sức khỏe là quan trọng nhất, có gắng gượng được không?"
An Tĩnh mỉm cười xin lỗi: "Em xin lỗi cô."


Cô chủ nhiệm vỗ vai An Tĩnh: "Vậy em ở đây chờ cả lớp quay lại nhé."
Sau đó cô vẫy tay, bảo cả lớp xếp hàng ngay ngắn, ra điểm tập kết chuẩn bị vào sân.
An Nguyệt nhìn An Tĩnh một cái rồi cũng đi theo các bạn.
Xung quanh trống hơn rất nhiều, An Tĩnh chầm chậm ngồi xuống chỗ của mình, đặt mũ lên che chân.


Đột nhiên một bóng người xuất hiện ngay trước mặt cô, chắn hết ánh nắng.
An Tĩnh nheo mắt.
Trần Thuật hai tay đút túi, khóe miệng nở nụ cười, cơ thể ngã về phía trước, chầm chậm cúi người.
An Tĩnh liền ngửa ra phía sau.
Trước mặt bao nhiêu người, cậu lại định làm cái gì vậy?


Trần Thuật nheo mắt, hứ một tiếng: "Có cần phải đề phòng mình như vậy không?"
An Tĩnh bình tĩnh nhìn cậu, gật đầu. Cô vẫn chưa quên trong phòng y tế, cậu còn dùng lưỡi tách môi cô ra...
Trần Thuật bật cười. Cậu cúi đầu nhặt chiếc mũ trên đùi cô, rồi lấy mũ của mình đội lên đầu cô.


Chiếc mũ quá rộng, che mất tầm mắt của An Tĩnh, khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Trần Thuật uể oải đứng một bên điều chỉnh lại kích cỡ của chiếc mũ, sau đó đội lên đầu, động tác rất dứt khoát, tiện tay xoa đầu cô và buông lại một câu.
"Ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, xem mình biểu diễn."


Dứt lời, cậu đút tay vào túi và đi thẳng. Ở phía xa mấy người Tống Tư, Châu Tề đang đợi cậu.
An Tĩnh từ từ đẩy vành mũ lên, để lộ đôi mắt. Hình bóng cao gầy thẳng tắp của cậu thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Không lâu sâu, đến lượt khối mười một ra sân.


Đi đầu là lớp 11-A . Cả lớp bước đi ngay ngắn, tiến dần đến bàn ban giám hiệu, nam thanh nữ tú, hô vang khẩu hiệu, vô cùng tự tin, khí thế ngút trời.
Lúc đến trước bàn ban giám hiệu, đột nhiên tiếng nhạc thay đổi, động tác của cả lớp cũng thay đổi.
Tất cả toát lên sức hút khó diễn tả.


Không ai trông rõ những gương mặt khuất dưới vành mũ lưỡi trai đen, chỉ thấy những động tác ngay ngắn, đều tăm tắp. Dưới ánh nắng, những động tác cơ thể uyển chuyển, tràn đầy sức sống.
Các lớp trong trường đều vô cùng chấn động, thi nhau bàn tán.


Ở phía cuối đội hình lớp 11-A , Trần Thuật cụp mắt, di chuyển theo tiếng nhạc, động tác dứt khoát rất đẹp, toát lên sự tự tin lôi cuốn. Cậu chẳng khác nào một diễn viên múa thiên bẩm, thản nhiên như không nhưng vẫn đủ sức lấn át mọi người xung quanh.


Áo phông đen và cánh tay trắng trẻo thoăn thoát của cậu tôn nhau lên, tạo nên một sự đối lập rõ rệt dưới ánh nắng.
Ban giám hiệu chậm rãi gật đầu, tất cả bị cuốn hút trước sức xuân tươi trẻ của họ.
Tuy cách rất xa, An Tĩnh cũng chăm chú nhìn về chỗ đó.


Sau màn biểu diễn của lớp 11-A , toàn sân vận động rộ lên tiếng vỗ tay rào rào. Học sinh trong lớp rời khỏi sân, nhường chỗ cho lớp tiếp theo.


Trong lúc di chuyển, Tống Tư chạy đến trước mặt trần Thuật, khoác vai cậu, vô cùng khổ não: "A Thuật, sao ông nhảy đẹp hơn cả tôi? Tôi là người biên đạo đấy, ông làm vậy khiến tôi mất mặt quá."


Châu Tề chầm chậm bước đi, thở dài: "Xem ra hôm nay A Thuật lại hút thêm một đống fan rồi, lúc nãy các cậu có nghe thấy không? Các em lớp mười và mười một hò reo khàn cả giọng."
Tống Tư sặc một tiếng, lắc đầu nói: "Sao ông biết họ cổ vũ A Thuật? Không biết chừng là cổ vũ tôi đấy."


Châu Tề cạn lời đập vào đầu cậu ta: "Ông có biết xấu hổ không đấy?"
"Không biết, không biết, tôi chính là soái ca siêu cấp vũ trụ." Cậu ta làm mặt xấu với Châu Tề xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nheo mắt nhìn Trần Thuật.


Tên nhãi này, sáng nay tâm trạng còn rất tệ, chẳng có hứng thú làm bất cứ điều gì. Bọn họ không ai dám động vào, sao giờ lại thay đổi như vậy, miệng nhếch lên cười tươi rói, bước chân cũng mau lẹ hơn.
Cậu ta nheo mắt nhìn.


Chỉ thấy Trần Thuật ở phía trước nhướng mày, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm về một hướng nào đó thật lâu, sau đó chầm chậm giơ tay, bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống, vô cùng tự nhiên đưa lên miệng, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.


Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp ở đằng sau đều thộn mặt nhìn.
Chuyện gì thế này?
Lúc Trần Thuật làm xong, sân vận động lại rộ lên tiếng các bạn nữ điên cuồng reo hò.
Châu Tề nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, thở dài với mấy người anh em: "Không phục không được, chúng ta quả nhiên là kém xa."


An Tĩnh ngồi dưới lặng lẽ nhoẻn miệng. Cô mím môi, không biểu lộ cảm xúc.
Điện thoại trên tay cô rung lên. Cô cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thất thần.
"Mình quản cậu cả đời được không?"