Em Là Tất Cả Của Tôi

Chương 3

Sáng sớm, nó vừa mới lê lết cái thân mình tới cổng trường, còn chưa đặt nổi cái chân qua cổng trường thì nó đã bị nhỏ bạn thân nổi tiếng là xinh đẹp, dịu dàng ở trường giật ngược lại. Cái dáng vẻ thục nữ thường ngày của nhỏ bạn biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là cái dáng vừa vội vàng, mừng rỡ cái gì đấy mà nó chẳng hiểu chỉ nghe thấy cô nàng nói một tràng dài lôi khi nó còn đang ngẩn cái mặt ra đã bị lôi tuột đi đâu mất rồi….

CỔNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC NGHỆ THUẬT HÀ NỘI:

_STOP _ Nó bị nhỏ bạn lôi sềnh sệch đi và cứ phăm phăm kéo nó vào trường và nó mà không kìm lại chắc bị nhỏ này bán vào các trường này lắm. Nó không hiểu rốt cục là cái thứ gì có thể khiến nhỏ bạn mình hưng phấn tốt cùng rới vậy nữa

Nó nói như hét lên, quyết tâm bám trụ vào cái cổng trường không cho nhỏ bạn nó kéo đi đâu nữa cả….

_Sao vậy? _ Ly quay lại nhíu mày, nhăn mặt nhìn nó

_ Sao cái gì mà sao chứ, mày rốt cục là kéo tao đi đâu vậy cả con kia _ Nó nhăn nhó trả kém con bạn nói

_ Hơ, tao nói từ nãy mà mày không nghe à _ Ly ngẩn người rồi nhìn nó

Còn nó lúc này thì mặt tối sầm lại, mắt bình thường vốn lạnh lùng giờ chuyển sang sắc lém và đầy tức giận nhìn nhỏ bạn. Nó gõ vào đầu nhỏ, phũ phàng nói:

_ Mày nói như bắn súng liên thanh, ai mà hiểu được chứ

_ Ế, hehe, sory tao quên mất _ Ly chợt nhớ ra cái tính mình cứ vội là nói như gió thì làm gì có ai hiểu được chứ. Nhìn nhỏ bạn xoa xoa trỗ đau và đành cười trừ vì Ly biết mình sai mà

_ Hừ, được rồi. Rốt cục mà mày vội cái gì thế nói đi. Không chính đáng thì cứ liệu liệu đây _ Nó bĩu môi lừ mắt với nhỏ bạn

_ A, chính là hôm nay trường đại học nghê thuật cùng trường đại học kinh tế thi đấu đó. Mà mày biết hai trường ý nổi danh kỳ phùng địch thủ về bóng rổ mà. Và…. 5’ nữa là trận đấu bắt đầu rồi _ Ly nói, chỉ vào tấm biển trường rồi chỉ qua đồng hồ mình đang từng chứt rút ngắn từng giây một

Nó đần mặt rồi như nhơ ra gì đó nắm tay nhỏ bạn chạy một mạch, vừa đi vừa quát:

_ Con hâm, cái truyện quan trọng thế giờ mới nói với tao. Tao mà không xem được mày cứ chuẩn bị tinh thân đi

Và thế là bạn Ly nhà ta từ người tốt bụng nhắc nhở thành bị mắng oan. Có phải tại nhỏ đâu cơ chứ, chỉ tại nhỏ nói hơi nhanh chút làm nó không nghe ra truyện gì thôi mà. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy chứ nhỏ nào giám nói ra chứ, đảm bảo mất mạng luôn. Động vào ai chứ động vào bóng rổ thì chết với nó, còn chưa kể trận bóng hôm nay còn rất đặc biệt đối với nó nữa….

Và ở một nơi cách không xa lắm trỗ hai đứa nó vừa đứng nói chuyện:

_ Này, có phải nhỏ tomboy và cô bạn thân không thế?


_ Hử, nhóc ta có tới sao? Tôi đâu thấy

_Um, có lẽ nhìn nhầm. ĐI thôi, tới muộn là phiền phức với mấy anh khoa cuối lắm

_Uh

Rồi 2 người đó cùng một tập đoàn mặc đồng phục bóng đổ màu đỏ đằng sau lưng bước đi hướng tới hội trường bên trong đi tới cũng là lúc bắt đầu nữ sinh trong trường điên đảo ….

SÂN BÓNG RỔ:

Cả cái khán đài rộng thênh thang ngày thường thì không có một mống nào vào đây vắng tới mức không thể vắng hơn thì giờ chật tới mức không còn một trỗ trống nào để đứng chứ đừng nói là ngổi. Mọi người, nhất là lũ con gái ở cả hai trường hò hét ầm ỹ kêu gào tên những thằng con trai ở cả hai đội bóng rổ mà mấy nhỏ yêu với ngưỡng mộ điên cuồng… nhưng không thể chạm tới…

Nó với Ly phải chen chúc mãi mới tìm được trỗ đứng ở phía sau bảng rổ nên chỉ nhìn được bảng bên kia còn bảng bên này bóng có vào hay không thì còn nghe tiếng hét của mấy nàng kia thôi. Còn bóng vào như thế nào là thứ nó muốn xem nhất thì lại không xem được…

8h, trọng tài thổi còi tuyên bố trận đấu bắt đầu, năm cầu thủ thuộc đội tuyển chính thức cùng các thành viên dự bị bước ra sân chào hỏi. Trường đại học nghê thuật mang áo màu đỏ còn trường đại học kinh tế khoác trên minh màu áo trắng

Các cầu thủ vừa bước ra sân, cả lũ con gái ở 4 phía khán đài lại hét lên ầm ĩ, những tiến vỗ tay, những tiếng trống cổ vũ dồn dập nối tiếp nhau dành cho những anh chàng cầu thủ chuyên nghiệp lại bảnh trai, dễ nhìn trong lòng họ….

_Ầm ĩ quá _ Nó nhăn mặt khó chịu khi lỗ tai mình bị tra tấn

_Hỳ, Thiên Anh à! Toàn những cái tên và bộ mặt quen thuộc nhỉ _ Ly nhìn xuống dưới sân thi đầu cười cười

_Hừ, không giám. Đúng là oan gia mà _ Nó chẳng cảm thấy vui vẻ gì khi đụng những gương mặt trên sân kia và nhất là những tiếng ồn ào quá mức này khiến nó cực kì khó chịu

ĐÚng, những bộ mặt quen thuộc mà Ly nói hay những cái tên mà mấy cô nàng kia hét lên chẳng ai khác người những cái tên: Vương Hoàng Gia Luân, Hoàng Ân Thái Luân. Và cùng với một tên con trai khác cao gần 1m8, da trắng bóc, khuôn mặt non choẹt đầy thư xinh, tóc dài buộc túm đằng sau của bên trường đại học kinh tế kia nữa. Ba tên này chính là ba gương mặt, ba cái tên tiêu biểu được gọi nhiều nhất ở đây. Nhưng khốn nỗi nữa lại là ba con người mà nó vừa quen lại chẳng muốn dính dáng vào chút nào nhất…

Hiệp 1 bắt đầu nhưng trái với mong chờ của tất cả thì ba cái tên được mong đợi, cổ vũ nhiều nhất thì lại đồng loạt ngồi hàng ghế dự bị khiến cho sân đấu giảm mất đi một nửa hưng phấn. Cũng chính vì vậy mà trận đấu ở hiệp một diễn ra cầm chừng, không có biển đổi lớn hay cái gì gọi là đặc sắc cả. Tỷ số cả 2 bên đều cầm chừng, không chênh lệch nhau quá lớn chỉ nghiêng về đội đại học kinh tế một chút

_Chán thế, chủ lực không ra sân thì còn ý nghĩa gì nữa _ Ly bĩu môi, thái độ chán chường nhìn chận đấu

_Chưa đâu, nhanh nhất phải tới hiệp 3 họ mới ra sân _ Nó vẫn chăm chú quan sát trận đấu k rời mắt

_Tại sao? _ Ly nhíu mày

_ Là để thăm dò thực lực đối phương. Trận quyết chiến sẽ diễn ra vào mấy hiệp cuối cơ, họ đảm bảo an toàn lực lượng ý mà _ Nó nhìn diễn biến trận đấu cười thích thú

Đúng như những gì nó dự đoán, cuối trận thứ hai tụi nó mới thấy những con át chủ bài của cả hai đội đứng dậy khởi động làm nóng người. Cũng chính vì vậy sân khấu lại bắt đầu rộn lên những tiếng xôn xao, bàn tán của các bạn nữ sinh….

Vào hiệp ba, vị trí trận đấu thay đổi hoàn toàn. Huân đeo bên tay trái mình chiếc huy hiệu đội trưởng cùng Luân bước ra sân đấu. Huân mang áo sô 11- vị trí hậu vệ ghi điểm, Luân mang áo sô 9 - vị trí hậu vệ dẫn bóng. Bên đội đại học kinh tế thì anh chàng với khuôn mặt baby kia cũng là đội trưởng mang áo số 10 đặc biệt chơi ở vị trí hậu vệ ghi điểm

Ba con người này chỉ cần bước vào sân là bầu không khí đã khác hẳn, trên khán đài nóng rực lên những tiếng ò hét của fan cả hai đội bóng. Trận đấu bây giờ có lẽ mới thực sự bắt đầu cho những màn nẩy lửa…

Đội trưởng cả hai bên bắt đầu tranh bóng, chiều cao và sức bật không chênh nhau mấy kiến cho không ai có thể đoán được hai đội trưởng tài năng này sẽ là anh dành được bóng cùng ưu thế về cho đội của mình…


TUÝT…

Quả bóng màu cam được tung lên, xoay tròn trên không chung cùng lúc hai người cùng nhảy lên. Nhưng nhanh chóng Huân dành được bóng về đội mình bởi đã bật nhảy nhanh hơn đội trưởng bên kia một chút; ở bóng rổ thời gian 1s cũng có thể cho ta tạo nên kỳ tích không ngờ tới. Quả bóng chịu một lực đánh mạnh bay thẳng về phía bảng rổ đội bên kia gần như bỏ trống bởi không ai nghĩ rằng quả bóng sẽ có một lực bay mạnh tới như vậy. Và trước khi mọi người kịp nhận ra kịp phản ứng thì một cái bóng roẹt qua và đón lấy đường chuyền tưởng như không ai đỡ nổi đấy để nhảy lên và úp rổ thành công đã ghi điểm đầu tiên cũng là điểm lợi thế cho mình. Cầu thủ vừa ghi điểm vào và phối hợp cực chuẩn với đội trưởng mình không ai khác chính là Luân – mang sáo số 9

A…..A……….A………

Tiếng hét ầm ỹ của mấy nàng cổ động viên quá khích trước đấy bất chợt lặng thinh đến nín thở nhìn đường chuyền thì giờ hét lên một cách không thể phấn khích hơn khi chứng kiến pha ăn ý của hai cầu thủ nhà mình…

Nhưng ngay sau đó, bên kia - đội trưởng của họ lại đáp trả lại bằng quả một cú nhảy úp rổ cực đẹp ngay tức khắc nên cũng có thể nói rằng hiện tại thực lực cả hai bên đều ngang nhau. Trận đối đang khởi động và những hồi cay cấn của cặp đôi Huân – Luân huyền thoại cùng đội trưởng thiên tài bên kia còn đang chờ ở phía trước…

_Ôi! Thế này mới thực sự là bóng rổ chứ_ Ly hào hứng cùng mọi người vỗ tay không ngừng, gương mặt ánh mắt ánh lên tia rạng ngời cùng vui sướng khó tả

_Cổ vũ bên nào thế? _ Nó quay lại nhìn nhỏ bạn mình cười đầy ẩn ý

_Hi hi, đương nhiên là trường đại học kinh tế cùng đội trưởng Hạo Thiên rồi _ Ly cười tít mắt

_Cái đồ hám trai đẹp _ Nó cười, cốc nhẹ vào đầu Ly

_Ý, ai bảo thế, oan nha. Luân với Huân cũng đẹp trai mà nhưng ta phải cổ vũ người nhả chứ, nhỉ _ Ly cười, nháy mắt với nó đầy ẩn ý khi nói câu cuối

_Hừ, nịnh vừa thôi _ Nó cười, khẽ lắc đầu bó tay với nhỏ bạn bởi nó cũng hiểu rất rõ cái ý nghĩ của nhỏ

_ Thế ủng hộ ai? Không ủng hộ Hạo Thiên sao? Anh ấy sẽ buồn đó _ Ly nhìn nó ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng ai đó nãy giờ

_ Không _ Nó cười – nụ cười chứu đầy ẩn ý và một chút mưu mô cùng một sự chờ mong thú vị phía trước

CHƯƠNG 3.2: CƠN LỐC MÀU CAM

_Chậc, thế này là lại cá nhau rồi phải không? _ Ly lắc đầu ngao ngán khi nhìn nụ cười của nó

Nó mỉm cười, nụ cười mang một sự chờ mong thú vị khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh hướng về phía sân thi đấu chờ mong những điều thú vị tiếp diễn sảy ra ở phía sau.

Lúc này, không chỉ đơn giản là trận đấu bóng giữa hai đội nữa mà đó là trận đấu 1:1 giữa đội trưởng hai bên trường: Thiên – Huân. Trận đấu được sắp xếp theo chiến thuật 1:1, phòng ngự chính diện. Hai đội trưởng đối đầu nhau ngang sức ngang tài nhưng có thể nhận ra rõ ràng đội đại học nghê thuật vẫn nhỉnh hơn bởi anh được sự trờ giúp của anh chàng mang áo số 9 di chuyển xuất thần, khó nắm bắt làm cho đại học kinh tế phải nhiều phen lao đao vất vả. NHưng những thứ đó chưa đủ làm khó vị đội trưởng trường kinh tế Hạo Thiên - vị đội trưởng thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng 220 nên đã phần nào nhìn ra lối chơi phối hợp đó mà cản phá được….

Luân mang áo số 9 đó luôn tạo ra những đường chuyền bóng đẹp nhất tới trỗ Huân để hắn tạo nên những cú úp rổ tuyệt đẹp hoặc cũng sẽ tự mình ở mọi góc ném cú ném ba điểm cực chuẩn xác vào rổ. Có thể nói bóng rổ giữa Luân và Huân không có khoảng cách, chỉ một ánh mắt một cái liếc qua cũng đủ khiến cho hai người này hiểu được tiếp theo nên làm như thế nào. Đó chính là tình bạn của cả hai cũng như sự hiểu nhau qua bao nhiêu năm chơi với nhau từ hồi còn cời chuồng cùng nhau tắm mưa….

TUÝT…..

Hiệp ba kết thúc tủ số tăng lên khá nhiều so với hai hiệp đầu nhưng cả hai trường vẫn cách nhau chỉ tới hai điểm nên chẳng ai có thể đoạn được cái gì cả. Chỉ trong một hiệp đấu nhưng dường như so với hai hiệp trước cả hai đội đều đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đồng phục, những hơi thở gấp cho thấy rõ hiệp vừa rồi thực sự họ đối trọi nhau tới mức nào….

Hạo Thiên vừa về trỗ đã cầm cả trai nước đổ lên đầu rồi ánh mắt lạnh lùng quét qua tên quản lý nói:

_Điện thoại, đưa đây


Tên quản lý nhìn bộ mặt lạnh như tiền của đội trưởng mình không khỏi sợ khiếp vía. Hai tay run run đưa hắn bằng cả hay tay như một học sinh ngoan vậy.

Cùng lúc đó, trên khán đài trỗ nó và Ly thì tiếng chuông điện thoại của nó đang kêu vang rất rõ lên để đàn áp những tiếng ồn ào của cổ động viên báo hiệu cho nó biết có người đang gọi. Rút điện thoại, nhìn vào màn hình nó nghoẻn miệng nở nụ cười đầy thích thú…

_Gọi rồi à? _ Ly nhìn nó cười, cũng đoán ra được là ai có thể gọi nó vào lúc này.

_Ừ, cùng xuống k? _ Nó gật đầu, cười cười nói với Ly. Dường như đây cũng là điều mà nó và Ly dự đoán được từ trước

_Thôi khỏi xuống đi, mắc công trở thành người nổi tiếng. Mà tui xuống, cậu sẽ bị lộ đó _ Ly lắc đầu, ánh mắt liếc qua sân khấu rồi dừng lại ở hai thân hình cao lớn áo đỏ dưới dân kia

Nó hiểu được ý của Ly nên cũng không nói thêm. Đội mũ, đeo kính nó chuẩn bị cho cuộc hóa trang đơn giản rồi nói với Ly:

_Vậy về đợi nhé

* * *

Ở sân bóng, bên hàng ghế cầu thủ kinh tế xuất hiện một bóng áo đen của ai đó mà những người xem không hiểu làm sao người này có thể vào được sân trong khi trận đấu vẫn còn đang tiếp tục nữa. Những bước chân chậm dãi thong dong bước tới phía người con trai đang ngồi đấy, trên tay cầm trai nước lạnh thẳng tay đổ vào đầu cái tên đang ngồi 1 mình một góc đấy trước ánh mắt tròm xoe đầy ngạc nhiên của mọi người…..

_Cái quái gì vậy? _ Hạo Thiên đột ngột bị trai nước lạnh ngắt đổ vào người tức giận quay lại quát

_Gì là cái gì? _ Người đó bĩu mối rồi nhảy cái "phốc" vào trong ngồi xuống cạnh Hạo Thiên

_Thiệt là… có cần làm vậy không chứ? _ Hạo Thiên nhăn mặt nhìn người đó

_Hừ, thông đầu giúp cho còn nói người ta sao? Mặt mày thế kia sẽ ảnh hưởng tới cả đội đó vị đội trưởng thiên tài à _ người đó hất mặt về phía những đội viên đang lo lắng nhìn hắn

_ Rồi, vậy Thiên Anh đại nhân giúp anh tý chút đi nha _ Hạo Thiên bỗng dương khoác vai nó, mặt mũi từ nãy giờ tăm tối bây giờ lại tươi giác nở nụ cười rất nịnh nót với nó. Gương mặt cũng kề sát mặt nó

Vâng, người đó không ai khác chính là nó – Vũ Vũ Thiên Anh và cũng là một người mà qua cách nói chuyện, ứng sử có thể nói là vô cùng đặc biệt với Hạo Thiên kia. Bởi vì ta có thể thấy ngay rằng Hạo Thiên nhà ta đang hạ mình trước nó để năn nỉ; đó là một điều không bao giờ sảy ra, có đánh chết đội trưởng Hạo Thiên kiêu ngạo cũng không bao giờ làm với bất kỳ ai….. Vậy rốt cục nó làm sao mà để người này hạ mình tới mức đó?

Nó suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Hạo Thiên tạo ra một khung cảnh rất mờ ám: " Ngốc, anh quên mất là mình có thể chơi được ở tất cả vị trí à? Thiên tài!!"

Nhìn nó Hạo Thiên bất giác nở một nụ cười thần bí. Ừ, phải rồi …anh quên mất cái biệt danh "Thiên tài" của mình đó, cái biệt danh đó vốn đâu phải chỉ là hư danh chứ. Xao đầu nó anh đứng dậy bước ra sân với một sự tự tin lớn hơn bao giờ hết vì thời gian tiếp theo đây còn là một sự thay đổi lớn nữa.

Hiệp bốn bắt đầu và đây cũng là hiệp cuối cùng của trận đấu để phân biệt ai mới là đội bá chủ thực sự dành chiến thắng. hai đội đều hừng hực khí thế chứng tỏ ý trí quyết thắng của mình.

Ngay từ lúc vào trận đấu đội trưởng Hạo Thiên đã một mình dẫn bóng đột phá vòng vây ghi hai điểm đầu tiên về cho đội mình gỡ hòa cho đội cũng như là một lời thách thức anh chỉ thẳng về phía đội trưởng trường đại học nghê thuật – Huân. Và đấy cũng là lúc bùng nổ ra trận tranh tài bất phân thắng bại của Huân – Luân bộ đôi ăn ý đầy quyền năng này vẫn liên tiếp ghi điểm với chiến thuật tấn công nhanh của Hạo Thiên đang từng bước biến đổi cải tiến. Càng về sau người xem càng nhận rõ được sự di chuyển của Hạo Thiên rất rộng và gần như là toàn sân với cách chơi từ vị trí hậu vệ, trung vệ, tiền vệ,…Cách chơi càng ngày càng biến hóa khiến cho không ai nắm bắt được Hạo Thiên di chuyển ra sao. Kể cả người được mệnh danh có "đôi mắt đại bàng" như Luân cũng bị Hạo Thiên vượt mặt chớp nhoáng không cách nào nắm bắt được….

Cuối trận đấu, thời gian đang đi dần về những phút cuối cùng thì bất ngờ Hạo Thiên đứng ở giữa sân bóng và ném ghi ngay một quả ba điểm về cho đội mình một cách thần kỳ….

A…………A……….A…….

Khán đài òa lên bởi những tiếng hét của tất cả khi chứng kiến pha ghi bàn ngoạn ngục mà không ngờ tới ấy. Dường như không ai có thể tin vào mắt mình cả và nhất là đội bên kia không thể dấu được sự ngạc nhiên khi chứng kiến cú ném đó….


Thời gian càng về cuối trận đấu thì không chỉ có trên sân mà cả khán đài đều nóng lên, mọi người đều nín thở theo từng đường chuyển động của trái bóng màu cam…..

10s cuối…

_Cẩn thận…. _ Nó bật dậy khỏi ghế dự bị hét lên

Tiếng hét của nó đủ để gọi Hạo Thiên đang đứng giữa sân kia tỉnh nhưng mọi thứ qua muộn khi chỉ vì một phút lơ là của Hạo Thiên đã để Luân vượt mặt qua mình ném bóng cho Huân ghi một quả hai điểm vào rổ…. Có lẽ cách chơi của Hạo Thiên phải di chuyển quá nhiều khiến cho anh mất sức và cũng đồng thời mất đi sự minh mẫn, nhanh nhẹn ban đầu….

TUÝT..

Trong tài đồng thời thổi còi kết thúc trận đấu, trường kinh tế thua đại học nghệ thuật với tỷ số 99 – 101… 1 tỷ số sát nút. Tuy là thua nhưng ai cũng có thể thấy được cả hai đội ngang tài ngang sức đặc biệt là hai đội trưởng chơi quá tuyệt vời khiến cho mọi người không uổng công hò hét, cổ vũ….

Hạo Thiên mệt mỏi đi về phía băng ghế ngồi nghỉ, anh giờ mới thấm rõ sự mất sức và mệt, dường như hơi thở cũng không đủ… Cái thấm mệt giờ mới lan rõ từng tấc gia thớ thịt đặc biệt là ở đôi chân kia. Nhưng ngay lúc đó 1 cảm giác lạnh ập đến trên mặt và ngẩng lên anh nhìn thấy nó đang mỉm cười với mình, đưa lon coca lạnh cho mình:

_Thua rồi, tiếc nhỉ?

_Ừ, cũng tiếc nhưng hình như em không phải đang an ủi anh _ Hạo Thiên nhận lấy trai nước từ tay nó ngửa cổ uống

_Không có đâu, em chỉ tới đòi nợ thôi _ Nó cười toe toét, xòe bàn tay đòi thứ gì đó

_Em thật là… anh đang buồn đó không an ủi sao? _ Anh lườm nó

_ Lần sau biết điều để em đấu thay cho thì không đòi. Nhưng đấy là truyện của lần sau còn giờ đưa chìa khóa chiếc xe con cưng của anh ra đây, hehe _ Nó hí hửng nói, hai mắt cười híp lại

_Được rồi, lần sau em đấu thay anh mà thua thì chuyển cả tủ truyện của em cùng em về nhà anh luôn nhé? Chịu k? _ Anh đưa chìa khóa chiếc xe con cưng của mình cho nó đầy xót xa

Nó cười toe toét, nhìn gương mặt anh lúc đó là một người luôn lạnh lùng như nó không khỏi phải mỉm cười. Anh là người duy nhất hiểu rõ nó nhất và luôn mang lại nụ cười cho nó. Nghiêng người cúi xuống hôn vào má của anh một cái, nó nói đầy thách thức:

_Vậy lần sau mang nốt cái siêu xe SSC Ultimate Aero ra cá nhé anh

Nó quay quay cái chìa khóa chiếc xe con cưng của anh đầy chêu ngươi trên tay rồi thong dong bước đi. Anh nhìn nó cũng chỉ biết lắc đầu bó tay luôn. Rõ ràng cùng tuổi mà tính cách háo thắng của nó với anh khác hẳn nhau…

_Hạo Thiên

Tiếng gọi kéo Hạo Thiên ra khỏi suy nghĩ của mình. Ngẩng mặt lên Hạo Thiên bắt gặp ngay hai đối thủ đáng gờn của mình và cũng là bạn của mình. Hạo Thiên đứng dậy vỗ vai Huân nói:

_Hôm nay chơi hay lắm

_Hạo Thiên, người lúc nãy là ai vậy? Nhìn như ninja thế? _ Luân nhìn bóng nó khuất dần mà không khỏi tò mò. Lần này đôi mắt tinh anh của Luân đã không nhìn ra đấy là nó mà chỉ có linh tinh mách bảo rằng anh đã nhìn thấy bóng ý ở đâu đó mà thôi

_ Nhìn thế thôi nhưng là con gái đó. Là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tui _ Nghĩ tới nó, Hạo Thiên lại bất giác mỉm cười

Luân khá ngạc nhiên, Thiên với Huân có bản tính khá giống nhau là cực lạnh lùng với con gái thế mà hôm nay lại nói được câu này thì cô gái ninja kia ẩn sau lớp vỏ đó là một người hết sức đặc biệt…. NHìn Hạo Thiên lúc này không hiểu sao Luân lại nhớ tới một người… có nét gì đó giống…. đúng rất giống mà giờ Luân mới nhận ra… Là do Luân nhìn nhầm, nhớ nhầm hay thực sự là như vậy…?


_Hạo Thiên, trận này ngang tài ngang sức lần sau ta đấu một trận khác nhé _ Huân vỗ vai Hạo Thiên vui vẻ nói

_Ok thôi, nhưng lần sau em sẽ mang thêm viện binh tới nhé _ Hạo Thiên khẽ cười

_ Nhất trí thôi, hẹn ngày tái đấu….

Cả hai cùng bắt tay giao hẹn một trận tái đấu còn nảy lửa hơn trận đấu này rất nhiều lần. Nó hội tụ của những âm mưu của cái đầu thiên tài, của sắc, của sự vui vẻ cũng như của những sự thật đang dần hé lộ….

Còn nó, lúc này đó đang cùng nhỏ bạn thân vi vu đón gió trời trên chiếc xe con cưng của Hạo Thiên – chiếc motor phân phối lớn Triumph Daytoma 675R một cách vui vẻ và khoái trí

* * *