Em Là Tất Cả Của Tôi

Chương 12: Ngoại truyện 2: Gả cho con

Nó nói thì nói vậy thôi chứ có thể chắc chắn một điều rằng hắn không bao giờ để nó chạy long bông bên ngoài bốn năm nữa cả. Chính vì vậy mà nửa năm sau nó đã bị hắn chói bắt mang về nhà và nửa năm tiếp đã hạ sinh một em bé rất là dễ thương. Vì sao mà nó mới nửa năm đã san hem bé cũng bởi vì ai đấy anh cơm trước kẻng và ai đấy lừa con gái nhà người ta để bắt nhốt cho dễ. ĐƯơng nhiên điều này không ai biết được bởi chỉ có trời biết, đất biết người làm biết và bốn con quỷ mưu mẹo biết mà thôi.

Đồng thời nó và Ly cũng đi theo hắn và Luân cùng nhóm nhảy đi Mỹ và khắp các nước khác. Ly đi theo với vai trò là stylelist kiêm quản lý của nhóm. Còn nó đương nhiên là vì hắn. Sự nghiệp văn chương của nó không ép nó phải ở lại Việt Nam nên nó có thể sách máy tính vi vu cùng hắn khắp đây đó để hắn yên tâm giữ vợ mình. Họ sống trong một căn hộ trung cư vừa phải và Ly lúc đã cũng đã mang thai đến tháng thứ sáu với papa đứa nhỏ không ai khác là Luân. Sau khi thấy Huân qua mặt nó dễ dàng nên Luân cũng áp dụng làm theo cách đó để khóa vợ. Dù sao vợ đẹp không giữ sẽ mất mà nhất, điều này Luân hiểu rất là rõ…

_ Bin ơi! _ Luân gọi đứa nhỏ đang quấn quýt bên mẹ mình.

_ Dạ _ Đứa nhỏ tên Bin hai má phúng phính, chạy tới phía Luân cười nhe hàm răng mới nhú đáng yêu hết sức.

_ Sau này con có đồng ý lấy bé Bi nhà chú không? _ Luân dơ cây kẹo lớn chỉ về phía một đứa nhỏ đang đươc ẵm trong ngực mình.


Đứa nhỏ tên Bin nhìn thấy kẹo là nước nhãi muốn nhỏ đầm đìa rồi. Ngó em bé chú Luân đang bế một cái liền thoải mái gật đầu cái “rụp” nói:

_ Dạ, lấy ạ.

Luân cười đắc trí đưa cây kẹo cho bé trai. Đứa bé ôm cây kẹo thuần thục bóc vỏ vứt đi ăn ngon lành. Tiếp theo là một chiếc gối lao thẳng về phía Luân cùng tiếng hét vừa giữ tợn lại lạnh lùng của ai đó:

_ Luân, đừng có dây hư con tôi nhé.


_ Haha, sao đâu. Anh chỉ dành trỗ cho con gái mình trước thôi mà _ Luân cười, xoa xoa má của con gái mình rồi hôn trộm lên mẹ của con mình một cái cười đắc trí.

_ Anh… _ Nó tức đỏ mặt, quay sang lườm hắn vẫn từ nãy giờ ngồi ấy cười vô cùng đồng tình.

_ Mình ơi! Anh đói, đi ngủ thôi! _ Hắn choàng tay qua eo nó ôm, mặt dụi dụi vào hõm cổ nó.

_ Đoi với ăn liên… Á… Làm cái gì thế hả…? Ngốc, buông… _ Nó đấm vào lưng hắn bùm bụp mà ai đấy vẫn mặt chơ trả quan tâm

Cuối cùng nó vị bế vào phòng làm bữa ăn cho hắn. Bên ngoài, cậu con trai bé bỏng của nó vẫn đang bị chú Luân dụ dỗ bằng kẹo mút. Xem chừng tình trạng sún răng của bé Bin nhà nó là rất cao.