Em Là Nhà

Chương 61

Đợt này, mình nói chung luôn phải tìm việc gì đó làm để giết thời gian và tránh nghĩ ngợi linh tinh, lúc thì nghiên cứu làm rau câu 3D, khi tập tành tự chế xà phòng, có lúc rỗi hơi còn làm thơ con cóc đăng trên mạng.

-“Nguyệt, nem chua!”

Thằng Tùng gọi, nghĩ mình cũng khốn nạn, lúc có ai đó bên cạnh thì em em út út tháng mới thèm ngó mặt một lần, khi lẻ loi cô đơn lại triệu hồi liên tục, cũng may đều là những đứa rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ tỏ ra bất bình.

-“Thằng Đức bận, nó định mở thêm quán nhậu nữa, tôi tiện đường nên mang nem luôn cho bà…”

Nó rót bia cho mình, tâm sự.

-“Ừ, chuyện tốt, chỉ sợ nó vất vả kham không nổi…”

-“Kệ mịa nó, mà cái này có gì hay ho mà bà thích thế, không chán à?”

-“Ngon mà, có khi tao phải sắp xếp thời gian về Thanh Hoá một chuyến học làm món này đưa vào thực đơn, không biết họ có truyền nghề không nữa…”

-“Lên mạng mà search, vẽ vời…”

-“Nói như mày thì…không hiểu thế nào là bí quyết cả à? Nem chua này, chấm với tương ớt chị tự làm, tuyệt con mẹ nó vời!”

-“Rồi, chấm tôi ăn thử một miếng xem nào!”

Mình tiện tay bẩn thì bóc rồi đút luôn cho nó.

-“Cũng được, lần trước tôi ăn rồi không chấm, lần này ngon hơn hẳn, bà bóc luôn tôi cái nữa đi…”

-“Ô kê, tao đã nói mà.”

Mình cười phớ lớ, tự dưng nghe tiếng ghế đánh cạch một phát.

-“Anh cả, mới tới ạ…”

Tên này hình như bị đứa nào chọc rồi, thằng em mình chào ngoan ngoãn là thế, nhân viên của mình kính cẩn lễ phép như vậy mà cái mặt hắn cứ hầm hầm, mất cả hứng.

Mọi khi toàn ngồi tầng ba, hôm nay lại đổi chỗ xuống tầng một nữa mới ghê.

Được một lúc, học trò cưng cũng hớt hải xông vào, rõ là gọi mình thảng thốt mà mắt lại nhìn hắn, vãi thật.

-“Nguyệt ơi tao mới được cho cái vé đi đạp vịt ở Hồ Tây, tao với mày đi đi!”

-“Ơ, đạp vịt ở Hồ Tây mà cũng có vé à chị? Em tưởng cứ thế mà đạp lúc nào lên thì tính tiền thôi…”

Thằng này, ngu như con lợn. Mình giẫm nhẹ vào chân nó rồi làm bộ tiếc nuối lên tiếng.

-“Uầy, thích thế, khổ tao bận mất rồi, còn bao nhiêu việc!”

-“Thật á, chán nhỉ…”

Nó nháy mắt, mình mặc dù đang chiến tranh lạnh với thầy nó, mà vì tình bạn, vẫn phải kiềm nén đứng dậy mời chào.

-“Ê, anh đi đạp vịt không kìa?”

-“Ê…ê…”

-“Anh phải chấm bài!”

-“Tiếc quá, vé này chắc không dùng rồi, mày xem khách có ai thì cho họ…”

Con Mai thở dài, thằng Tùng chưa gì đã nhanh nhảu giật lấy.

-“Đi đi Nguyệt, tôi với bà đi…”

Chưa thấy ai vô duyên như nó đấy, mình đánh trống lảng.

-“Tao bận…”

-“Bà bận ăn cờ à, đi vui mà…”

-“Đi, xong tôi nói cho chuyện này hài lắm!”

Chưa kịp phản ứng đã bị nó lôi xềnh xệch rồi, không ngờ có người đang nghiêm trang chấm bài, tự dưng đứng bật dậy, nói đau đầu, đi đổi không khí tý cũng được.

-“Thế cũng hay, thôi bà tránh ra, để tôi với anh cả đi đạp vịt!”

Thằng Tùng hồn nhiên như thằng điên, cái Mai và lão Trung thâm tím mặt mày. Nói vòng vo một hồi, túm lại hôm ấy là cả bốn người cùng đi, quyết định để giáo sư chi thêm tiền cho con vịt còn lại.

Mình đạp với thằng Tùng, Trung với Mai.

Ra tới giữa hồ, trời xanh mấy trắng, không khí tươi mát, mà chẳng hiểu cớ làm sao, con Mai trượt chân ngã lộn cổ xuống nước. Mình sợ bủn rủn chân tay, may mà hắn nhanh nhẹn, kịp thời nhảy xuống cứu người.

Mình và thằng Tùng sau đó cũng quay đầu đạp vịt về bờ, kể cũng nhục, hai đứa đạp vịt còn không nhanh bằng giáo sư vừa bơi vừa vác người.

-“Nhanh, gọi cấp cứu Tùng ơi…”

Mình hoảng hốt, nó quát.

-“Bà dở vừa vừa, lên cho nó phải phép thôi chứ gọi ăn bờ à, ngày cấp ba đi chơi chung không nhớ nó còn nhịn thở dưới nước giỏi hơn cả tôi…”

Nhìn sang bên đó, cái Mai hôm nay mặc váy trắng, ban nãy trông cao quý yêu kiều, giờ gặp nước, dính chặt vào thân, mỏng tanh, từng đường nét quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, phải nói, vô cùng, vô cùng gợi cảm. Có người tha hồ mà bổ mắt!

Chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa, nhưng chắc mình không cần phải gọi cấp cứu thật, thầy trò họ tự biết cách giải quyết.

Nó mãi vẫn chưa tỉnh, hắn kiên nhẫn thực hiện sơ cứu, mình quay đi, thực sự không muốn nhìn cái cảnh tiếp theo một chút nào.

Đột nhiên thằng Tùng nhíu mày, giật lấy điện thoại mình đang cầm trên tay rồi bảo.

-“Đưa cả túi xách của bà đây!”

-“Đây, sao vậy?”

-“Không sao cả, tôi sợ bà cầm bị ướt, hỏng…”

-“Sao tao cầm lại ướt?”

Lần này thì nó ghé sát tai mình, thủ thỉ.

-“Cứ yên tâm, bà đíu chết được đâu!”

Mình ngẩn ngơ, còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị cái thằng vô nhân tính đó đẩy mạnh, cả người rơi bùm vào trong nước.

Có đánh chết mình cũng không dám tin, rằng một ngày, mình bị chính thằng em thân thiết, mưu sát.

Nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.

Mình ngã bất ngờ, nước xung quanh tràn vào miệng, khó chịu kinh khủng khiếp, nước vào mũi, cảm giác sặc buốt tận tới đỉnh đầu, chuếnh choáng nhức nhối.

-“Nguyệt! Nguyệt! Cứu…cứu…”

-“Trời ơi chị ơi là chị ơi, chị ăn ở có đức có độ mà sao số lại nhọ như chó thui thế hả chị ơi? Trời ơi sao tôi lại không biết bơi? Trời ơi sao đang yên đang lành chị tôi lại sảy chân mà ngã xuống thế cơ chứ…”

-“Có ai không? Cứu chị tôi với, chị tôi sắp chết đuối rồi!”

Thằng chết bầm này nữa, mèo khóc chuột, giả tạo vãi! Nó cũng cao mưu lắm, nó định làm thế, để cái chết của mình và nó không liên quan tới nhau chứ gì?

Mỡ đấy mà húp.

Mình tức lộn cả ruột, đê mờ thằng mất dậy, bao năm qua mình nhìn lầm người rồi. Bà mà lên được bờ thì mày đừng có trách, đi tù mọt gông con ạ! Kể cả pháp luật không trừng trị mày thì bà cũng sẽ trừng trị mày, giết không tha!!!