Em Là Nhà

Chương 17

Không muốn làm anh lo lắng, mình cố lảng lảng đi vào trong nhà.

Anh cũng lặng lẽ đi theo mình, tới lúc mình ngồi xuống ghế sofa, anh mới hỏi.

-"Người nhọc hả em?"

Anh nhìn mình!

Tất nhiên, đàn bà con gái, ai chả muốn khiến người yêu đắm đuối như con cá chuối.

Cũng tự thấy bản mình mâu thuẫn, bởi ngày trước, mình thường mè nheo, bảo anh chẳng bao giờ ngắm em say sưa như ngắm cái Iphone đó cả. Bây giờ, mỗi lần anh nhìn mình, lại cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác như anh nhìn thấu tâm tư mình vậy, thấy rất bối rối.

Và chẳng hiểu sao, cứ luống cuống kiểu gì, không tài nào mà nói xạo được.

Đành khai.

-"Em...em hơi đau đầu...chỉ hơi hơi thôi..."

Anh đứng dậy, không nói gì cả.

Anh bị sao vậy?

Chẳng phải mọi khi, anh sẽ cưng, sẽ nịnh mình đủ kiểu sao?

...

"Trời ơi bảo bối của tôi bị đau như nào, làm sao mà đau?"

"Ra đây tôi xem nào, ngồi lên lòng nào..."

"Cái gì làm bảo bối đau, anh đánh chết nó nhé!"

"Trùi ui tôi là tôi thương cục cưng này nhất trên đời đấy, xem nào, trời ơi xinh quá, yêu quá..."

"Cuộc đời này, không có Nguyệt thì anh biết sống làm sao đấy? Chắc anh chết mất thôi..."

Khác với bọn đầu gấu mình hay chơi cùng, anh là người nho nhã, lời nói câu từ rất ngọt ngào, nghe như rót mật vào tai vậy, nhiều khi khiến bạn bè, nhân viên của mình ghen tỵ chết đi được.

Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, tác giả chỉ chịu trách nhiệm nội dung trên wattpad và wordpress, các trang web khác không liên quan.

Chỉ có duy nhất bà Nga là dị ứng.

-"Nguyệt, mày biết gì không?"

-"Biết gì cơ chị?"

-"Mỗi lần gặp thằng An nhà mày xong là tao lại phải vào toilet..."

-"Sao lại thế?"

-"Để nôn mày ạ, buồn nôn quá chứ sao? Sến súa đéo chịu được."

-"Chị thật, ế là phải..."

-"Mày cứ cẩn thận đấy!"

...

Chị mình mà, bá đạo lắm, suy nghĩ cũng khác người, kệ bà ấy.

Anh từ phòng trong đi ra, mang theo ít thuốc và một cốc nước.

-"Uống nhé!"

Nói thật, mình uống quá nhiều thuốc rồi, thành ra nhờn, uống cũng chưa chắc có tác dụng.

Nói thật, mình cũng đang định giận anh vì không nịnh ngọt mình như trước.

Nhưng chẳng hiểu sao, thấy cái mặt lại mềm mềm lòng, lại ngoan ngoan vâng lời, chúng nó hay chửi mình dại trai đẹp, cũng không oan ức cho lắm.

Anh kéo mình vào gần, đề xuất.

-"Hay kể tý truyện cười cho hết đau đầu?"

Cũng được, anh có khướu nói chuyện mà, từ một chuyện vô vị nhất cũng làm nó cực kì hấp dẫn, mình thường trêu anh là dẻo mỏ.

Anh bắt đầu.

-"Có đôi vợ chồng nhà nọ, cùng là giáo sư Toán Học..."

-"Vâng!"

-"Một lần người vợ giận, người chồng liền bảo, thôi vợ đừng giận anh nữa, tình yêu của anh dành cho vợ, nó bao la như tập số phức vậy. Người vợ lườm lại, bảo, còn tình yêu của tôi dành cho ông chỉ bằng o(1)..."

-"Vâng..."

Mình vâng mấy lần, cố chờ đợi, đơ một lúc mới biết hết truyện rồi...gì thế?

Nhạt thế!

Sợ nước ốc còn mặn hơn ý chứ!

Có phải là Lại Việt An? MC hài hước nhất của hội sinh viên Bách Khoa không?

Thấy anh kiểu mong chờ, mình đành toe toét phớ lớ.

Anh có vẻ phấn khởi, hăng hái kể tiếp.

-"Có một nhà Thiên Văn Học và một nhà Toán Học cùng tán một cô gái!"

-"Vâng..."

-"Một hôm mặt cô gái mọc một cái mụn, nhà Toán Học an ủi, em đừng buồn, cái mụn của em thực sự rất nhỏ, dù có lấy kích thước của nó, tính theo hàm luỹ thừa cũng không là gì so với cái mặt em..."

-"Vâng."

-"Nhà Thiên Văn Học cũng không chịu thua kém, liền bảo, thực ra nếu ví mặt em là Mặt Trời thì cái mụn của em cũng không thể to bằng Sao Thuỷ được."

-"Vâng."

-"..."

-"Hả? Hết truyện rồi ạ?"

-"Ừ!"

-"Á ha ha ha...ố hô hô hô...í hi hi hi...é he he he..."

Mình cười, cố thò tay cù lòng bàn chân để được những tràng cười giòn giã nhất.

-"Anh nghĩ, nhà Thiên Văn Học nên thay Sao Thuỷ bằng Ceres thì hay hơn!"

Ceres là cái lồng gì thế?

Thôi đành, kệ bà nó, cứ khen một câu cho anh sướng.

-"Anh nói chí phải!"

.....

.....

Bla...bla...bla...

-"Cuối cùng giáo sư Toán Havard kết hôn với cô kỹ sư MIT..."

-"Uầy, buồn cười thế chứ!"

.....

Kiểu xong lâu dần anh phát hiện ra điệu cười sặc mùi giả tạo của mình hay sao ý, anh đành hạ chốt.

-"Kể cho em một câu chuyện có thật, cực funny, cực đặc biệt luôn!"

Funny cái khỉ, anh hôm nay bị ma nhập rồi, kể chuyện gì mà mặt mày nghiêm túc lạnh lùng, câu từ nói ra không chút biểu cảm.

-"Em có nghe không?"

-"Ờ, có..."

-"Ngày xưa, có con bé..."

-"Vâng."

-"Một hôm, trấn được của anh năm ngàn, nó sướng lắm, miệng cười ngoác tới tận mang tai..."

-"Có năm ngàn mà cũng..."

Mình bĩu môi.

-"Năm ngàn ngày đấy là mua được mười cái bánh giò mà!"

-"Vâng!"

-"Ranh con còn quay lại lè lưỡi trêu anh, xong..."

-"Xong sao?"

-"Mắt nó trớn lên, ngã đập mặt vào bãi cứt chó đầu xóm!"

Anh nhấp ngụm trà, thản nhiên nhận xét.

-"Đó là năm ngàn có ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh! Em biết sau đấy như nào không?"

-"Như nào?"

-"Nó luống cuống kiểu gì, rồi áo quần cũng dính cứt, sợ ba mẹ đánh đòn nên nó nhét trộm dưới gầm giường..."

Mình tò mò quá, hỏi.

-"Rồi sao nữa?"

-"Rồi thối quá, đêm nó không ngủ được, phải mò dậy, lấy vở tập tô đè lên cho đỡ mùi..."

-"Con nào mà ngu đếch chịu được thế?"

Anh đang nhấp ngụm trà, nghe mình hỏi thì suýt sặc, anh nhìn mình, cười nghiêng ngả. Sau đó thôi, ngẩng lên, thấy mình, lại cười.

Cứ dai dẳng mãi, mình bực, tra khảo.

-"Con đấy là con nào thế? Sao bảy năm yêu nhau không bao giờ thấy anh kể?"

-"..."

-"Mà anh xạo phải không, em thấy quen lắm, cứ như em đọc trên mạng rồi ấy..."

-"Ừ, trí nhớ em tốt thật!"

-"Chả tốt, anh Hoàng nhà em thường khen em thông minh nhất trên đời!"

Thực ra, mình biết thừa anh Hoàng nịnh mình, nhưng cứ kể khoe tý.

Một lúc, thấy anh trầm tư nhìn cốc trà trong tay, như có điều gì tâm sự.

Mình bây giờ mới để ý là hết đau đầu từ đời tám hoánh nào rồi.

-"Nguyệt, biết anh là ai không?"

Tự dưng anh hỏi.

Yêu nhau bảy năm, giờ làm câu, có biết anh là ai không?

Troll vãi cả đ...

Mình kiểu sốc quá, đếch nói được gì luôn.

Thấy anh thở dài, sau đó mặt buồn buồn, hôm nay đúng kiểu chàng bị dở hơi rồi. Tại sao dạo này, mọi người quanh mình ai cũng hâm thế nhỉ? Đến là khổ!

.....

.....

Cả một ngày dài, mình mệt rũ rượi.

Chợp tối, anh chơi với mình một lát, rồi dặn dò ngủ ngon.

-"Anh đi đâu đấy?"

-"Anh lên trên gác, có gì thì gọi, anh xuống!"

Mình, tự nhiên, hơi băn khoăn.

Mọi khi con Vi nó hay bảo, mình và anh, là tình đồng chí chứ tình yêu đ... gì.

Cũng không hẳn mình là người suy nghĩ cổ hủ như anh hay nói ra ngoài, mà nghĩ lại, không nói thế thì biết nói thế nào? Chuyện tế nhị mà!

Thực ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, cái này, lỗi lớn là ở mình. Lần nào mần ra mần vào, tới điểm mấu chốt là mình lại căng thẳng, mồ hôi toát ra như tấm.

Có vài lần thử, nhưng anh cứ vào một chút là mình đã thấy đau rồi, thêm một chút nữa, đau phát khóc, tham khảo kinh nghiệm những người đi trước, thấy họ nói là của mình hơi dày.

Biết thế thôi chứ về phương diện này mình cũng mù tịt mà.

Những lần như thế, thấy nước mắt mình là anh lại mắng mình làm anh mất hứng.

-"Em xin lỗi, hay thử lại, em sẽ cố..."

-"Thôi, thử gì nữa, căn bản là em không muốn, nên tâm lí mới thế, để tới đêm tân hôn vậy..."

-"Em..."

-"Không sao, anh có thể làm tất cả vì em."

.....

Mình chẳng biết nữa, nghĩ lại thương anh.

Mình cũng còn nhỏ gì nữa đâu mà cứ sợ sệt như thế? Với lại để anh ngủ trên gác, mình thật không đành lòng, nhớ, muốn ôm anh mà.

Cho nên, hôm nay, mình quyết định, mình sẽ thật can đảm.

Mình kéo anh lại gần, hít thở thật sâu, chậm rãi mở từng chiếc cúc áo.

-"Anh...em sẵn sàng rồi...lần này em sẽ không khóc, em hứa đấy!"

Thái độ của anh, không biết dùng từ nào để diễn tả đây?

Đâu phải lần đầu tiên, anh nhìn thấy?

-"Anh..."