Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 13

Ngày Đoan ngọ, Lỗ Phong về nhà mẹ từ sớm. Sau khi ly hôn với Hoài Nguyệt, tuần nào đến phiên Đậu Đậu về nhà bà nội là anh ta lại cố gắng sắp xếp thời gian để ở bên Đậu Đậu, mặc dù rất ít khi làm được điều này. Buổi tối, Đậu Đậu ngủ với bà nội, Viên Thanh không muốn anh ta mang con về nhà mình nên đương nhiên là rất vui vẻ, không nhìn thấy thì càng đỡ ngứa mắt. Còn anh ta thì vẫn cảm thấy có lỗi với Đậu Đậu, nên vô thức không muốn để Đậu Đậu nhìn thấy Viên Thanh.

Lúc đầu, anh ta với Viên Thanh chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi, nào biết kết quả lại thành ra như vậy. Nếu biết trước thì kiểu gì anh ta cũng không chịu dây dưa chút xíu nào với người phụ nữ này.

Nói thật lòng, Viên Thanh làm sao mà xinh đẹp bằng Hoài Nguyệt được. Anh ta là kẻ từng đi qua vạn khóm hoa, ai xinh đẹp tự nhiên, ai đẹp nhờ trang điểm, chỉ cần liếc qua là biết. Năm đó mẹ mời một đám sinh viên đến nhà ăn cơm, anh ta vừa nhìn thấy đã động lòng vì Hoài Nguyệt rồi. Cô ngồi ởđó, tươi sáng như một bức tranh, mấy chàng trai bên cạnh cô đều cố gắng lấy lòng người đẹp nhưng cô vẫn e thẹn như một nụ hoa chưa nở khiến trái tim anh bứt rứt khó chịu.

Anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô. Cái cầm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của cô, tất cả đều dành cho anh ta nốt, điều này làm lòng anh ta tràn ngập thương yêu. Ngày cưới, anh ta đã thề sẽ tốt với cô cả đời, để cô có thể vui vẻ, hạnh phúc, cả đời không phải lo nghĩ. Anh ta cảm thấy mình đã làm được, gương mặt ngày càng xinh tươi của cô nói rõ cô hài lòng. Cô cũng chưa bao giờ hỏi anh ta làm gì ở bên ngoài. Là luật sư, loại người nào cũng phải tiếp xúc, môi trường nào cũng phải trải qua, gặp dịp thì chơi là chuyện thường ngày ở huyện, chính anh ta cũng không biết là mình đang đứng trong hay ngoài những cuộc chơi đó nữa.

Có một lần, anh ta giúp một công ty thắng vụ kiện bồi thường, ông chủ công ty đó mời khách, dẫn theo Trưởng phòng Hành chính, người đó chính là Viên Thanh. Ngoại hình cô ta bình thường, dáng người không tồi, có thế thấy là một phụ nữ rất hiểu quy tắc trò chơi, anh ta thích giao lưu cùng người hiểu chuyện như vậy. Viên Thanh nói với anh ta là mình có bạn trai đang làm việc ở nước ngoài, khi về nước sẽ cưới, anh ta càng yên tâm đến 120%. Anh ta đến chỗ ở của cô ta, trong tủ quần áo quả nhiên có treo quần áo đàn ông. Viên Thanh rất chủ động, buổi tối hôm đó anh ta rất thỏa mãn, có thể thấy cô ta cũng rất hài lòng.

Hai người duy trì liên lạc kiểu đứt quãng. Một thời gian sau khi sinh Đậu Đậu, sức khỏe Hoài Nguyệt suy yếu, anh ta không thể muốn làm gì thì làm được. Sau khi bồi dưỡng một thời gian, Hoài Nguyệt đã khỏe lại nhưng tối nào Đậu Đậu cũng khăng khăng đòi ngủ với mẹ, ai bế đi là khóc như xé vải, vì vậy chuyện vợ chồng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Thời gian sau đó, Hoài Nguyệt vừa đi làm vừa chăm con. Cô là một người mẹ hết sức tận tâm, mặc dù có bảo mẫu nhưng cô vẫn thích tự lo mọi chuyện ăn uống, tắm rửa của con, anh ta không nỡ để cô phải vất vả, mệt mỏi hơn nữa. Tóm lại là anh ta không ngừng tìm lý do bào chữa cho việc ngoại tình của chính mình, cho đến một ngày, Viên Thanh tìm gặp Hoài Nguyệt và nói mình đã mang thai con của anh ta.

Hoài Nguyệt bế Đậu Đậu khóc ròng, Đậu Đậu trong lòng mẹ cũng hoảng sợ khóc lớn, tiếng khóc thê thảm, tuyệt vọng đó làm anh ta tan nát cõi lòng. Anh ta quỳ trước mặt Hoài Nguyệt xin cô tha thứ, thề rằng mình sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô nữa, nhưng Hoài Nguyệt vẫn lau khô nước mắt, kiên quyết đòi ly hôn.

Lỗ Phong buông tay. Lúc có thai được sáu tháng, Viên Thanh bị ốm một trận rất nặng, sốt cao mấy ngày không đỡ, truyền không biết bao nhiêu thuốc kháng sinh. Bác sĩ nói em bé trong bụng có thể bị ảnh hưởng, vì vậy buộc phải bỏ. Đây là số mệnh, anh ta nghĩ, nếu như trận ốm này tới sớm một chút thì phải chăng tất cả đều đã khác rồi?

“Còn chưa tới sáu giờ, con đến sớm như vậy làm gì?” Giáo sư Tần kinh ngạc nhìn con trai: “Hôm nay, Hoài Nguyệt đưa Đậu Đậu đến Ngô Giang xem đua thuyền rồng, con quên rồi à?”

“Con muốn đích thân lái xe đưa hai mẹ con đi, sáu giờ đã gọi Đậu Đậu dậy thì sớm quá”. Lỗ Phong nói: “Mẹ, hay mẹ cùng đi!”

Giáo sư Tần liếc nhìn anh ta: “Hoài Nguyệt không nói với con à? Mẹ con nó đã đi nhờ xe giám đốc rồi, bảy giờ mười lăm đến đây đón Đậu Đậu”.

“Không thấy nói gì”, Lỗ Phong kinh ngạc: “Giám đốc cô ấy cũng đi xem đua thuyền rồng à? Loại hoạt động trẻ con mới thích này thì có người lớn nào hứng thú kia chứ?”

Mẹ anh ta không quan tâm, quay người vào bếp nấu bữa sáng. Chẳng lẽ bà còn không nhìn ra tâm tư của con trai mình? Có điều, chưa nói đến việc Hoài Nguyệt không chịu quay lại, kể cả đồng ý thì há có thể đuổi Viên Thanh đi dễ như vậy sao? Người đã ba mươi bảy tuổi rồi mà vẫn còn suy nghĩ non nớt thế. Viên Thanh là một người phụ nữ lợi hại khác hẳn Hoài Nguyệt. Bà và chồng đều đã nghỉ hưu, mặc dù trường học đều mời quay lại giảng dạy nhưng ngoài chuyện tiền nong thì ông bà không thể giúp gì cho con trai được nữa.

Nơi diễn ra hoạt động đua thuyền rồng quả thật vô cùng náo nhiệt. Một lễ đài với mái che nắng đã được dựng lên bên bờ sông Ngô, xem như khu khách quý. Vì là sinh hoạt văn hóa dân gian nên giới quan chức đến rất ít, chủ yếu chỉ có mấy lãnh đạo hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc đã về hưu nên cũng không có quá nhiều khuôn phép.

Anh em Cơ Quân Đào đến chào hỏi Hội trưởng Uông trước, ông già hết sức vui vẻ mời hai người ngồi trên một lễ đài có mái che ngay cạnh lễ đài khách quý. Cơ Quân Đào nhìn ra sông, xa xa có thuyền rồng đang rẽ sóng, tiếng hò reo cổ vũ vang tận mây xanh nhưng anh chỉ cảm thấy chán ngắt.

Anh nghĩ nhất định là mình đã điên rồi nên mới cùng Tiểu Dã đến xem cuộc đua thuyền rồng hỗn loạn này. Hôm qua nhà bên cạnh không có ai, anh tới vườn hoa mấy lần nhưng cánh cửa nhà hàng xóm vẫn đóng im ỉm. Anh lại đi ra ban công, thậm chí đi lên sân thượng với Tiểu Dã. Cầu thang inox nối hai sân thượng với nhau đã được làm xong từ lâu, Tiểu Dã hưng phấn đi sang vườn hoa sân thượng nhà bên cạnh và nói với anh: “Anh, chúng ta cũng làm một vườn hoa thế này đi, Hoài Nguyệt nói vừa có thể chống nắng vừa có thể trồng cây được”.

“Em không ở đây thì có trồng cũng sẽ chết khô hết”. Anh vừa nói vừa chỉ mấy cái cây héo rũ dưới chân. Anh cảm thấy hơi tức giận, sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Mặc dù chỉ là một cây rau non nhưng nó cũng có tính mạng mà.

“Không phải ngày nào anh cũng ở nhà sao? Anh cũng có thể lên tưới nước mà”. Cơ Quân Dã bất mãn nói rồi cầm chiếc vòi nước cao su mà Thương Hoài Nguyệt treo trên sân thượng, vặn vòi nước, bắt đầu tưới cây: “Cái cô nàng Hoài Nguyệt này làm trò gì không biết, tại sao còn chưa về, rau quả sắp chết hết cả rồi .”

Nhưng đến tối hai anh em cũng không thấy Hoài Nguyệt, nếu Đậu Đậu về thì nhất định sẽ chạy tới gõ cửa, sau đó cất tiếng gọi “chú Cơ” với giọng nũng nịu, ai nghe cũng mềm lòng.

Anh ngượng không muốn đổi ý, sợ Tiểu Dã và A Thích nhận ra anh đi xem đua thuyền rồng chỉ là vì em bé đáng yêu kia. Anh đã đồng ý sẽ dạy nó vẽ tranh nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện lời hứa. Hiển nhiên em bé đáng thương này thiếu tình thương của bố, thiếu niềm vui được bố dẫn đi du lịch bốn phương, chỉ có mẹ mà không có bố giống hệt như anh thuở bé. Đối với một cậu bé thì đó là một mất mát rất lớn, anh hy vọng có thể giúp đỡ được cậu bé này.

“Anh xem kìa, đó có phải là Đậu Đậu không?” Tiểu Dã kéo cánh tay anh, hào hứng nói: “Mau đưa ống nhòm cho em”.

Cơ Quân Đào chĩa ống nhòm về một bục khách quý khác, quả thật là Đậu Đậu. Cậu bé đang ngồi trên vai một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, hưng phấn khoa chân múa tay nhìn thuyền rồng xa xa. Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ha hả, ngẩng đầu nói gì với cậu bé, sau đó cậu bé liền reo hò rất to, có lẽ là đang cổ vũ cho các đội.

Anh hạ ống nhòm xuống, không có gì bất ngờ, Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh ngước mắt nhìn Đậu Đậu, vẻ mặt tươi cười. Hôm nay cô mặc áo phông trắng, tóc buộc đuôi ngựa, kính đen đẩy lên trên trán, nhìn trẻ trung như một sinh viên vừa tốt nghiệp. Anh thấy cô lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho Đậu Đậu, ra hiệu lau mặt. Cậu bé con vặn vẹo tỏ vẻ không vui, người đàn ông đó đưa hai tay lên nhấc Đậu Đậu xuống, đợi Hoài Nguyệt lau mồ hôi cho con trai xong lại nhẹ nhàng nâng Đậu Đậu lên đặt trên vai. Hoài Nguyệt nói gì đó với anh ta, anh ta lắc đầu, ra hiệu cho cô nhìn về phía mặt sông.

“Anh, có phải Đậu Đậu không?” Thấy hồi lâu Cơ Quân Đào không lên tiếng, Cơ Quân Dã không kìm được hỏi.

“Hình như đúng”. Cơ Quân Đào đưa ống nhòm cho em gái: “Xem đủ rồi, anh muốn về. Nếu như hôm nay bọn em ở lại đây thì ngày mai anh quay lại đón”.

“Không ở đâu, đông người quá, lần sau quay lại”. Cơ Quân Dã vừa đáp vừa nhìn vào ống nhòm: “Ơ, người đàn ông này là ai?”

Cơ Quân Đào không kìm được, nói: “Vậy thì về thôi, dài dòng gì nữa”.

Cơ Quân Dã cười nói: “Vừa rồi bác Uông nói để trưa cùng ăn cơm rồi hãy về, em đã nhận lời rồi”.

Cơ Quân Đào tối sầm mặt nhưng không làm gì được.

Không ngờ buổi trưa ăn cơm lại ngồi cùng bàn với Hoài Nguyệt. Cơ Quân Dã vừa bế Đậu Đậu thơm một chặp vừa nói: “Hoài Nguyệt, hôm qua chúng tôi đợi chị cả ngày, định hẹn chị hôm nay cùng đi, không ngờ lại gặp bọn chị ở đây”.

Hoài Nguyệt cũng rất vui, cô giới thiệu: “Kỳ tới chuyên mục của tôi viết về Tết Đoan ngọ, Hội trưởng Uông bảo tôi tới xem. Đây là Giám đốc Trần của chúng tôi. Đây là hàng xóm nhà tôi, Cơ tiên sinh và Cơ tiểu thư. Đây là bạn trai cô ấy, Thích tiên sinh”.

Trong mắt Trần Thụy Dương lóe lên một tia kinh ngạc nhưng lập tức biến mất, mọi người bắt đầu chào hỏi nhau. Cơ Quân Dã nói: “Thì ra Hoài Nguyệt làm biên tập, ở tạp chí nào?”

“Giao lưu văn hóa”. Đậu Đậu cướp lời: “Mong mọi người ủng hộ!”

Mọi người cười vang, Trần Thụy Dương nói: “Hoài Nguyệt, xem ra anh thật sự phải phát tiền làm thêm cho Đậu Đậu rồi”.

Đậu Đậu nói: “Cháu không cần tiền làm thêm, cháu cần ăn cơm”.

Hoài Nguyệt trìu mến xoa đầu con trai, cười nói: “Biết làm thế nào được, cái thùng cơm nhà tôi mà. Tiền làm thêm sắp đến tay mẹ rồi mà con lại làm mất”.

Đậu Đậu nói với Trần Thụy Dương: “Chú Trần, chú trả tiền làm thêm của cháu cho mẹ cháu được không?”

“Được, được, được”, Trần Thụy Dương cười ha hả: “Tiền làm thêm trả mẹ, tối nay chú mời cháu đến nhà hàng lớn ăn cơm được không?”

“Được”, Đậu Đậu vui vẻ nói: “Cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt, cà om tương, sò nướng, cả cơm nữa”.

Hoài Nguyệt nói nhỏ với Cơ Quân Dã bên cạnh: “Lần nào cũng có ba món này, còn nhất định không chịu đổi, đúng là ngốc thật”.

Cơ Quân Dã vừa gật đầu cười vừa lén quan sát sắc mặt anh trai, thấy Cơ Quân Đào ngồi đó không hề vui vẻ, trong lòng rất sốt ruột, lại thấy sự lo lắng trong mắt A Thích, cô càng hối hận vì lần này đã tới xem đua thuyền rồng.

Bàn này vốn có người của Hội Dân tộc học và chính quyền huyện Ngô Giang ngồi cùng. Thấy hai bên đã biết nhau từ trước, Hội trưởng Uông nhiều lần nhắc mọi người không được câu nệ rồi sau đó vui vẻ đi sang bàn khác, để mấy người này lại với nhau. Cuối cùng thì mỗi người một tâm trạng, Đậu Đậu vui vẻ hết cỡ, Hoài Nguyệt không rõ tình hình, Cơ Quân Dã thấp thỏm không yên, Cơ Quân Đào không nói câu nào, A Thích cố gắng chuyện trò vui vẻ với Trần Thụy Dương cho qua bữa cơm.

Chào Hội trưởng Uông rồi cùng đi ra bãi đỗ xe, Cơ Quân Dã nói với Hoài Nguyệt: “Đi cùng bọn tôi về nhà đi, ngày mai đằng nào cũng được nghỉ. Hôm qua tôi đã tưới nước cho vườn rau trên sân thượng nhà chị rồi. Chị còn không về thì rau quả sẽ chết khô hết đấy”.

Hoài Nguyệt nói nhỏ: “Tôi đã nói với bố Đậu Đậu buổi chiều sẽ về rồi”. Cô không hề biết rằng Cơ Quân Dã đã biết chuyện mình ly hôn nên cảm thấy rất khó xử.

Đậu Đậu chui vào trong lòng mẹ, nói: “Con muốn về với mẹ, con muốn về với mẹ”.

Trần Thụy Dương nói với Hoài Nguyệt: “Gọi điện cho bố cháu đi. Dù sao hôm qua cũng đã đến đó rồi, sáng mai về sớm một chút cũng được mà”.

Hoài Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng không đành lòng nhìn ánh mắt khẩn cầu của con trai nên lấy điện thoại ra gọi cho Lỗ Phong. Ai ngờ vừa mở miệng đã bị Lỗ Phong lạnh lùng ngắt lời: “Hoài Nguyệt, em dẫn con đi chơi vui vẻ, còn bố mẹ anh thì vẫn chờ cháu trai về ăn cơm. Anh là bố nó mà từ sáu giờ sáng đến giờ em không thèm gọi cho anh lấy một lần”.

Lỗ Phong chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, Hoài Nguyệt nhất thời cảm thấy ngạt thở, ngẩn ra một hồi lâu rồi mới nói: “Được rồi, tôi đưa nó về”.

Lỗ Phong nhận ra thái độ của mình hơi quá đáng, định nói vài câu xoa dịu tình hình, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước từ trong xe ra lúc sáng, lại buồn bực không nói nữa.

Hoài Nguyệt cân bằng cảm xúc, quay lại, ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu, nói với con trai: “Ông nội, bà nội và bố đều ở nhà đợi Đậu Đậu về ăn cơm. Tuần sau Đậu Đậu lại đến với mẹ được không?”

“Không được, không được, con phải đi với mẹ”. Đậu Đậu mếu máo: “Con muốn ở với mẹ”.

Hoài Nguyệt rơm rớm nước mắt, nhưng mọi người đều đang nhìn nên cô chỉ có thể cố kìm nén. Cô kéo tay Đậu Đậu, đan ngón tay vào tay con trai, nói: “Đậu Đậu ngoan, con xem hôm nay đã là thứ Ba, ngày mai, ngày kia, buổi tối ba ngày sau mẹ tới đón con về nhà được không?”

Đậu Đậu ôm cổ mẹ khóc ròng, nói: “Đậu Đậu không ngoan, Đậu Đậu phải về nhà với mẹ”.

Nước mắt Hoài Nguyệt lập tức rơi xuống, cô vừa luống cuống lau nước mắt vừa nói: “Đậu Đậu là em bé ngoan, ngày kia mẹ đến trường thăm con được không?”

Cơ Quân Dã tức giận lẩm bẩm: “Cái loại đàn ông gì mà hẹp hòi như vậy, nhường có một ngày cũng không chịu!”

Trần Thụy Dương đi đến bế Đậu Đậu lên, nói: “Đậu Đậu, đàn ông nói là phải giữ lời, xin phép một ngày thì là một ngày. Lần sau, nếu như không muốn xa mẹ thì xin phép cả hai ngày, bố không đồng ý cũng không được khóc. Cháu ăn thật nhiều cơm vào để còn mau lớn, bao giờ cháu lớn thì có thể tự mình quyết định, muốn ở với ai cũng được”.

“Có được ở với mẹ mãi không?” Đậu Đậu lo lắng hỏi, nước mắt vẫn chảy dài trên má.

“Đương nhiên là được”. Trần Thụy Dương nói: “Chú đưa cháu về nhà bà nội, không được khóc biết không? Cháu khóc thì mẹ sẽ buồn. Cháu không muốn mẹ cháu buồn chứ?”

Đậu Đậu gật đầu nói với Thương Hoài Nguyệt: “Mẹ, con không khóc nữa, mẹ đừng buồn nhé”.

Hoài Nguyệt gật đầu, lặng lẽ lau khô nước mắt rồi cười với Đậu Đậu: “Mẹ không buồn. Thấy Đậu Đậu ngoan như vậy, mẹ vui lắm”.

Cơ Quân Đào nhìn hai mắt cô đã đỏ hoe, không đành lòng lại quay sang hướng khác.