bấm gọi vào dãy số của Yến Triển Nam.
Điện thoại reo lên 3 hồi chuông thì có người bắt máy, giọng nói trầm ấm của Yến Triển Nam mang theo ngáy ngủ truyền đến từ đầu dây bên kia, "Trình Trừng? cô biết bây giờ mấy giờ rồi không?"
Hai tay Cố Dĩ Hân vẫn luôn run rẩy từ nãy đến giờ, thế nhưng vừa nghe được tiếng đối phương, tự dưng cô không còn run nữa, có điều khi mở miệng nói chuyện, vành mắt bỗng đỏ lên, "Yến tổng, người Dương Dương nóng rần lên, y như bị phỏng vậy."
"..." Quả nhiên Yến Triển Nam trầm mặc một hồi, sau đó anh quát lên: "Vậy thì đưa thằng bé đến bệnh viện nhanh lên, tôi có phải bác sĩ đâu!" Vừa dứt lời, anh lại cảm thấy thái độ của mình có hơi ác liệt, cho nên anh bỏ thêm một câu: "Đợi tôi 10 phút, tôi sang đón 2 người."