Em Gái Của Gian Thần

Chương 88: Lưỡng tình tương duyệt

Lý Lệnh Uyển vì quá sợ hãi, cho nên nàng co rúm người ngồi trong góc giường, Lý Duy Nguyên vẻ mặt nhàn nhã nhìn nàng. Thậm chí hắn còn cười ôn hoà với nàng dịu dàng lên tiếng: " Uyển Uyển, đến đây."

Lời nói này dường như muốn nói với nàng rằng hắn đang tức giận, vì thế nàng càng không dám đến gần hắn.

Lý Duy Nguyên thấy nàng chỉ bất động ngồi ở đó, nụ cười càng sâu, hắn kêu tên nàng: " Uyển Uyển," theo sau hắn nhìn nàng từ từ lên tiếng, hắn dùng ngữ khí như ra lệnh cũng có chút nhu hoà, gằn từng chữ một: " Đến đây."

Lý Lệnh Uyển cảm thấy nội tâm mình bởi vì những lời nói này mà run lên một chút. Nhưng căn bản nàng vẫn không thể chống lại hắn, loại cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy áp bách quá lớn, vì vậy nàng từ từ nhích người về phía hắn.

Khi nàng vừa đến gần hắn, còn cố mỉm cười thật tươi, lên tiếng giải thích: " Ca ca, muội không nghĩ người đó là huynh."

" Vậy sao?" Lý Duy Nguyên kéo dài âm cuối, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ma mị, lại nói tiếp: " Vậy Uyển Uyển nghĩ người đó là ai, hả?"

Lý Lệnh Uyển ngượng ngùng cười nói: " Muội, muội nghĩ mình chỉ là đang nằm mơ mà thôi."

" Vậy trong mơ Uyển Uyển nhìn thấy mình đang hôn môi với ai?" Lý Duy Nguyên cười khẽ, nói: " Thuần Vu Kỳ sao?"

Lý Lệnh Uyển cố gắng cười thật tươi. Sau đó nàng vội đưa tay vẫy loạn xạ, nói: " Không phải, không phải. Ca ca, không phải như vậy."

Nhưng Lý Duy Nguyên đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay phải của nàng,kéo cả cơ thể đang né tránh của nàng đến gần người mình.

Sau đó hắn cúi đầu, mỉm cười thấp giọng hỏi: " Không phải sao? Không mơ thấy Thuần Vu Kỳ hôn nàng sao?"

Hắn đưa sát mặt đến gần mặt nàng, đôi môi hắn càng gần má phải của nàng, hơi thở nóng bỏng thổi qua lỗ tai phải của nàng.

Nàng vô cùng khẩn trương làm cho cả cơ thể đều bất động, không dám lên tiếng ngay cả cử động cũng không dám.

Lý Duy Nguyên khẽ hôn lên vành tai nàng, đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai, nhỏ giọng nói: " Nhưng ta nghe nói Thuần Vu Kỳ đã chạm vào người nàng."

Lý Lệnh Uyển cứng đờ người, nàng sớm đã đoán ra Tiểu Thanh đã đem những việc ở Tây Trì nói cho hắn biết, nhưng nàng không ngờ tới những điều này Tiểu Thanh cũng nói rõ với hắn.

Sau đó Lý Duy Nguyên đưa tay vuốt ve đôi môi nàng, nói: " Hắn ta đã chạm vào nơi này của nàng."

Theo sau hắn lại vuốt ve đôi tay nàng, nói: " Hay là chạm vào chỗ này."

Lý Lệnh Uyển thực sự rất muốn khóc, nàng nói: " Ca ca, khi ấy, khi ấy muội..."

" Hả!" Nhưng thực hiển nhiên Lý Duy Nguyên không hề muốn nghe nàng giải thích bất cứ điều gì. Hắn đưa ngón tay đặt lên môi nàng, ý bảo nàng im miệng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm nhẹ từng ngón tay nàng, sau đó lại hôn lên môi nàng...Toàn thân nàng càng run rẩy.

Rõ ràng Lý Duy Nguyên muốn chạm vào những nơi

mà Thuần Vu Kỳ đã chạm qua. Hắn thậm chí còn cắn nàng...

Lý Lệnh Uyển rên lên một tiếng. Khoan đã! Dường như chỗ này Thuần Vu Kỳ chưa chạm vào nha! Vì sao hắn lại hôn lên thân thể nàng.

Những cảnh xuân từ từ lộ ra, chỉ cần hắn di chuyển một chút sẽ có thể chạm tới, tất nhiên hắn sẽ không bỏ xót.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu, ánh mắt ma mị nhìn nàng, hắn hỏi: " Nói cho ca ca biết, có phải Thuần Vu Kỳ cũng đã chạm qua nơi này không?"

Lý Lệnh Uyển bật khóc vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ. Nàng đưa tay che cơ thể mình lại, bởi vì vừa rồi Lý Duy Nguyên đã cởi một nửa phần áo ngủ của nàng ra, nàng khóc nói: " Ca ca, huynh làm gì vậy? Huynh là ca ca của muội mà. Huynh không thể làm như vậy với muội. Hơn nữa Thuần Vu Kỳ khi đó vì cứu muội mới làm như thế, muội phải biết làm sao? Lúc ấy muội đã hôn mê không còn nhận biết được chuyện gì."

Sau đó nàng vừa khóc vừa nói: " Chẳng lẽ ca ca muốn nhìn thấy muội chết mà không muốn ai ra tay cứu muội sao? Ở trong lòng ca ca sinh mạng của muội quan trọng, hay là muội ở bên huynh quan trọng hơn?"

Lý Duy Nguyên vuốt nhẹ má nàng, nghiến răng căm hận nói: " Đươmg nhiên là tính mạng của nàng quan trọng hơn. Ta rất cảm kích khi ấy Thuần Vu Kỳ đã ra tay cứu nàng, nhưng hắn ta không nên có tơ tưởng đến việc thành thân với nàng."

Tiếp đến hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn nói: " Uyển Uyển, ngoài ta ra nàng không được gả cho bất kỳ người nào khác. Nếu ai có ý định thành thân với nàng, ta sẽ không để người đó sống trên thế gian này nữa."

" Nhưng chúng ta là đường huynh muội." Lý Lệnh Uyển chợt ngưng khóc, bất quá chỉ chút lát nàng càng khóc dữ dội hơn, nàng nói: " Muội làm sao có thể gả cho huynh?"

Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, đưa tay nắm lấy một lọn tóc nàng. Quả thật nàng sở hữu một mái tóc đen mượt óng ả, cho nên trước khi đi ngủ nàng luôn xả chúng ra, hiện giờ mái tóc đen óng ả phủ qua đầu vai nàng.

Áo ngủ chưa hoàn toàn được khép kín, còn lộ ra một chút da thịt trắng nõn như tuyết. Màu tóc cùng màu da giống như hai thái cực đối lập thật vô cùng bắt mắt.

Lý Duy Nguyên cúi người đền gần thân thể nàng, hắn ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng. Vừa ngửi vừa khẽ cười nhạt nói: " Uyển Uyển, đã đến nước này nàng còn muốn lừa gạt ta sao? Thân thế của ta như thế nào, nàng còn không rõ à?"

Sau đó hắn lại đưa tay xoay mặt nàng đối diện với mình, nói: " Từ trước đến nay, chúng ta không phải là đường huynh muội. Nàng và ta căn bản không hề cùng chung huyết thống. Cho nên làm sao nàng không thể gả cho ta? Hay là nàng thật sự chỉ muốn gả cho Thuần Vu Kỳ? Nàng yêu hắn ta sao?"

Đôi mắt nàng hơi nhíu lại, quả nhiên Lý Duy Nguyên đã biết việc này từ lâu.

" Đêm đó, huynh đã lén đi theo ta đến tiểu viện của Đỗ Thị." Giọng nói của Lý Lệnh Uyển có chút run run: " Huynh đã đứng bên ngoài nghe thấy hết những lời ta nói cùng Đỗ Thị sao?"

Thật sự Lý Duy Nguyên diễn xuất rất tốt nha. Lúc ấy nàng đã từng hỏi hắn chuyện này, nhưng hắn chỉ nói bản thân không nghe bất cứ chuyện gì, ngay cả chính bản thân nàng lại dễ dàng tin tưởng những lời nói đó của hắn như vậy.

" Đúng vậy." Lý Duy Nguyên đưa tay vỗ nhẹ gương mặt nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt quấn quýt si mê, lại nói tiếp: " Lúc ấy ta đã sớm biết được thân thế của mình, khi đó ta đã mừng như điên. Cho dù thân thế của ta thấp hèn thì có thế nào? Ta cũng không sợ trở thành đứa nhi tử bị vứt bỏ, ta cũng không cần có đường huynh muội thân thích, trong lòng ta cảm thấy rất cao hứng."

Hắn nhéo nhẹ chóp mũi nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: " Đã như vậy, Uyển Uyển, nàng có muốn gả cho ta không? Trước kia vì ta sợ sẽ doạ đến nàng, cho nên ta không dám nói rõ với nàng. Nhưng hiện tại, Uyển Uyển ta không thể ngăn nỗi bản thân mình nữa. Nàng gả cho ta có được không? Còn những chuyện khác cứ giao cho ta giải quyết."

Lý Lệnh Uyển vẫn khóc, nàng nói: " Nhưng tình cảm của ta đối với huynh chỉ là tình cảm huynh muội."


" Không sao cả," Lý Duy Nguyên cười khẽ nói: " Từ từ nàng sẽ yêu ta thôi."

Theo sau hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, hắn hèn mọn cầu xin nàng: " Uyển Uyển, cầu xin nàng hãy yêu ta. Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta."

Lý Lệnh Uyển khóc đến nỗi thở không ra hơi, nàng cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu tựa như có thanh đao đang cắt trên người mình.

" Huynh còn biết chuyện gì nữa? Ca ca, rốt cuộc huynh còn biết những gì?" Nàng truy hỏi Lý Duy Nguyên: " Huynh mau nói hết cho ta biết."

Lý Duy Nguyên rất thông minh, cho nên những lời nói đêm đó của nàng cùng Đỗ Thị, hắn đã sớm hoài nghi rồi nàng có đúng không?

Sự việc năm đó của Đỗ Thị, lão thái thái đã ra sức ém xuống. Hơn nữa nàng lại là một nữ tử khuê các chưa bao giờ bước ra khỏi phòng, thì làm sao có thể biết được chuyện bí ẩn này? Thậm chí nàng nhớ rõ khi ấy nàng còn nói qua kết cuộc của những người khác...

Khẳng định trong lòng Lý Duy Nguyên sớm đã nghi ngờ, có đúng không?

Lúc ấy lão thái thãi cũng đã sinh nghi với nàng, cho nên bà mới thỉnh đạo sĩ đến trừ tà. Nhưng Lý Duy Nguyên không hề đối xử kì lạ nào với nàng. Có phải hắn đã biết rõ lai lịch của nàng? Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy hoảng sợ.

Sau đó nàng lại nghĩ đến chuyện trừ tà nực cười năm đó. Khi ấy Lý Duy Nguyên vẫn còn là một vị thiếu niên, hắn đã quỳ gối trước mặt lão thái thái cầu xin bà ta buông tha cho nàng.

Hắn còn bị lão thái thái cho người trói lại, hắn tuyệt vọng kêu tên nàng, sau khi hắn thấy nàng bình an vô sự bước ra đột nhiên hắn còn ôm chặt lấy nàng...

Lúc ấy hắn đã biết rõ nàng thật sự không phải là Lý Lệnh Uyển? Nhưng vì sao hắn còn bao che cho nàng? Khi đó nàng nhìn thấy hắn rất sợ hãi, hắn đang sợ điều gì? Sợ gã đạo sĩ kia sẽ làm cho nàng hồn phi phách tán sao?

Lúc này nàng nghe thấy Lý Duy Nguyên than nhẹ, hắn nói: " Uyển Uyển, kỳ thật diễn xuất của nàng quá vụng về. Đột nhiên nàng tiếp cận với ta như vậy, trước và sau cứ như hai người khác nhau, làm sao ta không sinh hoài nghi đây? Ta sớm đã biết nàng không phải là Lý Lệnh Uyển thật sự, nhưng có làm sao đâu?"

Hắn cúi đầu đưa hai tay đặt lên hai má phúng phính của nàng, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, hắn nói: " Bất luận nàng là ai, nàng đến từ đâu, nàng là loại người gì ta không hề bận tâm. Ta chỉ quan tâm hiện tại và sau này, nàng sẽ là người thuộc về ta mà thôi. Uyển Uyển, nàng hãy yêu ta và gả cho ta có được không?"

Quả nhiên điều gì hắn cũng đã biết. Thậm chí ngay từ lúc bắt đầu hắn đã sớm biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn vẫn luôn đối xử tốt với nàng không thay đổi. Điều đó càng làm nàng khóc nhiều hơn, khóc đến không nói nên lời.

Lý trí bảo nàng không thể đồng ý với những lời nói của Lý Duy Nguyên, nhưng con tim thì...

Nàng quỳ gối trên giường, ôm chầm lấy Lý Duy Nguyên ghé đầu vào vai hắn, không ngừng khóc, lại gọi hắn: " Ca ca, ca ca..."

Nàng thật sự không chịu nỗi khi mỗi lần nhìn thấy Lý Duy Nguyên đối xử ôn nhu với mình như vậy. Mấy năm nay hắn luôn che chở cho nàng, mọi chuyện hắn đều lấy nàng làm đầu, nàng biết rõ hết. Căn bản nàng không thể từ chối tình cảm của hắn.

Nàng khóc đến không nói nên lời, nàng chỉ cúi đầu tựa vào vai hắn mà khóc, hơn nữa nàng không ngừng gật đầu.

Trong lòng Lý Duy Nguyên sung sướng như điên. Tuy rằng hắn sớm đã nghĩ đến việc, nếu Lý Lệnh Uyển không nguyện ý yêu hắn không nguyện ý gả cho hắn cả đời nàng vẫn muốn rời xa hắn, cho dù nàng muốn sẽ làm tất cả những điều đó, hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tay nàng.

Nàng chỉ có thể yêu hắn gả cho hắn cả đời này nàng phải ở bên hắn, tuyệt đối hắn sẽ không để cho nàng gả cho bất kỳ người nào khác.

Nhưng hắn không nghĩ đến việc, hiện giờ nàng lại gật đầu đồng ý như vậy. Hẳn cảm thấy dường như có một cơn sóng lớn đánh vào người mình làm cho cơ thể không thể đứng vững được nữa, trái tim cũng nhảy loạn kịch kiệt.

Một lúc sau, hắn nắm lấy cằm nàng bắt nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói có chút run run hỏi: " Uyển Uyển, nàng đồng ý với ta thật sao?"

Lý Lệnh Uyển vẫn còn đang khóc. Nàng vừa khóc vừa gật đầu. Bàn tay của Lý Duy Nguyên chợt run lên, theo sau hắn cúi đầu kịch liệt hôn môi nàng.

Từ nãy đến giờ Lý Lệnh Uyển vẫn ngồi co ro trong lòng hắn, bởi vì động tác mạnh bạo của hắn doạ nàng sợ hãi.

Nhưng nàng cũng còn trốn tránh nữa, theo sau hắn thu bàn tay đặt trên eo nàng, hắn đỡ cái ót của nàng hơi dùng sức ép nàng sát về phía mình.

Căn bản nàng không có đường nào để lui được cũng không thể tránh né, cho nên nàng chỉ đành cam chịu đón nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn.

Kỳ thật hiện giờ nội tâm của Lý Duy Nguyên vô cùng vui sướng, hắn đã muốn làm điều này với nàng từ rất lâu rồi nhưng bây giờ hắn mới có thể thực hiện nó. Cho nên hắn ngặm cắn môi nàng giống như một loài dã thú, môi lưỡi kịch liệt giao nhau triền miên không dứt.

Lý Lệnh Uyển muốn nhích ra một chút, thì hắn lại tiến tới một chút. Bởi vì hắn muốn nội tâm cùng đôi mắt nàng đều chỉ có hình bóng của hắn, tuyệt đối nàng không thể nhớ thương bất kỳ một người nào nữa.

Sau một lúc, nàng cảm thấy đôi môi mình có chút đau đớn đầu lưỡi cũng trở nên tê dại. Nàng không thể chịu được nữa, nước mắt nàng lại lặng lẽ tuôn rơi. Đồng thời nàng cũng dùng sức đẩy Lý Duy Nguyên ra, trong miệng cố kháng nghị.

Hiện giờ đôi môi nàng lại bị môi của Lý Duy Nguyên gắt gao lấp kín, mặc cho nàng có phản kháng như thế nào thì cũng chỉ như con mèo nhỏ kêu gào rên rỉ mà thôi.

Lý Duy Nguyên nghe thấy âm thanh đó, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy thật kiều mị, hận không thể cứ như vậy mà ngậm chặt đôi môi nàng.

Sau khi phản kháng bất thành, nàng tức giận cắn vào môi hắn. Rõ ràng nàng cảm nhận được mùi tanh của máu, nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu thả ra càng áp sát cơ thể mình vào nàng hơn.

Hơn nữa nàng cũng không thể nhẫn tâm cắn hắn nữa, cho nên nàng đành nuốt giận cam chịu.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lý Duy Nguyên cũng chịu buông tha cho đôi môi nàng. Bất quá sau khi hắn buông ra, cả cơ thể nàng trở nên mềm nhũn muốn ngồi cũng không ngồi được, nàng vô lực tựa vào khuỷu tay của hắn.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, trong đôi mắt còn vươn chút nước mắt, hắn cảm thấy nội tâm mình mềm mại như nước, ngăn không được lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi non mềm của nàng.

Vừa hôn nhẹ vừa buồn cười nói: " Nàng vô dụng như vậy sao? Ta chỉ mới thân mật với nàng một lúc mà nàng đã như vậy rồi, nếu sau này ta còn muốn làm những việc hơn thế này nữa thì nàng phải làm sao?"

Lý Lệnh Uyển nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng xấu hổ liền ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với hắn.

Bất quá hiện giờ trong đôi mắt nàng vẫn vươn vài giọt nước mắt, nhìn bộ dạng này có bao nhiêu uy lực mà uy hiếp người khác? Ngược lại chỉ khiến người khác cảm thấy nhu tình, quả thực cả hồn phách đều bị nàng lấy đi.

Lý Duy Nguyên ngăn không được liền cúi đầu kề sát gương mặt nàng. Vừa rồi hắn đã hôn nàng kịch liệt như vậy, cho nên bây giờ hắn chỉ ôn nhu yêu thương hôn nhẹ lên môi nàng.


Nhẹ tựa lộng vũ lướt qua đôi môi nàng, khiến cho nàng cảm thấy có chút ngưa ngứa cùng tê dại, trái tim cũng cảm thấy tư vị ngọt ngào.

Cuối cùng chờ Lý Duy Nguyên buông nàng ra, hai má nàng đã đỏ ửng một mảnh, tựa như rặng mây đỏ.

Tình cảm của Lý Duy Nguyên đối với nàng càng ngày càng lớn, nhất thời hắn không biết nên đối xử với nàng như thế nào mới tốt.

Cho nên hắn ôm nàng ngồi lên đùi mình, đôi tay vòng qua cái eo thon nhỏ của nàng, sau đó hắn lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, kêu từng tiếng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển..."

Lý Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng lại rất ngọt ngào. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới chuyện lưỡng tình tương duyệt lại tốt đẹp như vậy, chỉ cần hai người ở cạnh bên nhau thôi cũng là hạnh phúc rồi.

Gương mặt nàng đỏ bừng rút đầu vào trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên. Trên người hắn vẫn mặc y phục gấm xanh đen, hơn nữa hắn vừ từ bên ngoài mưa gió trở về, cho nên vẫn còn vươn chút hàn khí.

Thậm chí y phục của hắn cũng đã ướt hết, nhưng hiện tại trên người nàng chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, hắn lo lắng nàng sẽ bị nhiễm lạnh vì vậy nhanh tay đặt nàng trở lại trong chăn, theo sau hắn ôm cả chăn cùng nàng vào trong lồng ngực.

Lý Lệnh Uyển khẽ cười, nàng cảm thấy hiện giờ bản thân mình được cái chăn bao phủ giống như một chú gấu trúc, có thể Lý Duy Nguyên sẽ cảm thấy khó khăn khi ôm nàng như vậy, hơn nữa hắn không cảm thấy nàng nặng sao.

Làm sao Lý Duy Nguyên có thể cảm thấy nặng? Đối với hắn mà nói, cho dù Lý Lệnh Uyển có như thế nào thì hắn vẫn luôn ôm chặt lấy nàng không buông.

Hắn cúi đầu, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng. Hắn lại nhịn không được liền hôn lên tóc nàng.

Ở trong trái tim hắn, Lý Lệnh Uyển không có chỗ nào là không đẹp không có gì là không tốt. Hắn rất yêu nàng, hắn muốn chiếm được nàng, thậm chí tình cảm hắn dành cho nàng đã khắc sâu vào trong xương máu.

Lý Lệnh Uyển vẫn tựa đầu trong lồng ngực hắn, đưa tay vuốt ve cằm hắn. Nàng cảm nhận được nơi đó dó chút thô nhám, có lẽ hắn vẫn chưa cạo râu.

Hơn nữa đôi giày trên chân hắn cũng đã bị nước mưa làm ướt, tất nhiên nàng hiểu rõ hắn đã đi suốt đêm trở về đây.

Nàng liền thổn thức nói: " Trời đã khuya như vậy chàng còn trở về làm gì? Qua ngày mai trở về không tốt hơn sao?"

Lý Duy Nguyên lại khẽ mở miệng cắn nhẹ ngón tay của nàng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng rầu rĩ nói: " Sau khi ta biết được nàng cùng Thuần Vu Kỳ định ngày thành thân, làm sao ta không vội vàng trở về cho được? Nếu ta không nhanh chóng trở về chẳng phải nàng sẽ phải gả cho Thuần Vu Kỳ sao?"

Hắn vừa nói đến đây, nàng cảm thấy có chút chột dạ cũng có chút lo lắng.

" Ca ca, việc này ta cũng không muốn. Ta cũng đã năm lần bảy lượt giải thích rõ với Thuần Vu Kỳ, nhưng hắn ta cứ nhất quyết muốn định ra mối hôn sự này. Hơn nữa, ngay sau đó hắn ta còn nhanh chóng mời bà mối đến đây ta không biết nên làm gì? Thật sự ta không muốn gả cho hắn ta."

" Ta biết, tất cả ta đều biết." Lý Duy Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, hắn trấn an nàng: " Việc này ta đã có cách giải quyết, nàng không cần phải lo lắng. Nàng yên tâm ta tuyệt đối sẽ không để nàng gả cho hắn."

Sau đó Lý Duy Nguyên lại ôm chặt nàng vào người, cười nói: " Nàng chỉ có thể gả cho ta mà thôi. Chờ ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện, ta sẽ tìm cách làm rõ thân phận của chúng ta. Đến lúc đó ta sẽ để nàng vẻ vang gả cho ta khiến cho tất cả nữ tử trên thế gian này đều phải cực kỳ hâm mộ nàng, có được không?"

Hắn đã nói như vậy thì nàng sẽ tin tưởng. Nàng cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, nàng liền gật đầu cười nói: " Được."

Lý Duy Nguyên đưa tay nhéo nhẹ má nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng. Bất quá nàng liền đưa tay đẩy mặt hắn qua một bên, cười nói: " Chàng còn hôn ta như vậy, sáng mai môi ta sẽ sưng lên đấy."

Theo sau nàng lại nhớ đến một việc, nàng vội vàng hỏi: " Làm sao chàng có thể vào nơi ở của ta?"

Nếu để người khác nhìn thấy thật không hay cho lắm. Tuy rằng hiện tại bên ngoài bọn họ vẫn là thân phận đường huynh muội, nhưng dẫu sao cả hai cũng

đã trưởng thành.

Với lại nửa đêm nửa hôm Lý Duy Nguyên còn lén lút đi đến đây, nếu để người khác nhìn thấy khó tránh khỏi lời ra tiếng vào.

" Nàng yên tâm," Lý Duy Nguyên biết rõ nàng đang lo lắng điều gì, hắn đưa tay nắm lấy đôi tay trắng nõn của nàng, theo sau lại nói: " Là Tiểu Thanh mở cửa cho ta vào người khác sẽ không phát hiện đâu."

Lý Lệnh Uyển không hiểu tâm trạng hiện giờ của mình là gì. Một mặt hắn bởi vì lo lắng an nguy của nàng nên hắn đã phân phó Tiểu Thanh bảo vệ nàng, nhưng mặt khác thật ra Tiểu Thanh chính là người giám sát của hắn bất kỳ hành động nào của nàng Tiểu Thanh đều sẽ khai báo với hắn.

Nhất thời Lý Lệnh Uyển cũng có chút ngũ vị tạp trần hỏi: " Hiện tại Tiểu Thanh đang ở đâu? Đang ở bên ngoài canh chừng sao?"

" Tiểu Thanh không hoàn thành tốt nhiệm vụ, không bảo vệ tốt cho nàng, cò sơ suất để cho nàng phải ngã xuống nước, làm về sau phát sinh thêm nhiều chuyện," Giọng nói của Lý Duy Nguyên có vài phần lạnh lùng: " Ta đã phạt nàng ta quỳ gối trong sân viện một đêm. Cũng nhân tiện trông chừng cho chúng ta."

Lý Lệnh Uyển nhấp môi kinh hãi, hiện tại là ban đêm thời tiết rất lạnh, huống chi bên ngoài lại còn có mưa lớn như vậy.

Thế mà hắn lại bắt phạt Tiểu Thanh quỳ gối ở đó một đêm sao? Chỉ sợ qua đêm nay Tiểu Thanh cũng sẽ bị nhiễm lạnh mất.

" Ca ca," Lý Lệnh Uyển vội bắt lấy tay Lý Duy Nguyên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói: " Việc ta ngã xuống nước không liên quan đến Tiểu Thanh, là do Tam tỷ đẩy ta. Chàng đừng trách phạt Tiểu Thanh nữa."

Ánh mắt của Lý Duy Nguyên chợt trầm xuống, trong mắt chứa đầy lạnh lùng, hắn vội nói: " Về phần Lý Lệnh Yến, ta sẽ ra tay xử lý nàng ta sao. Còn Tiểu Thanh cho dù là lý do gì thì Tiểu Thanh cũng đã không bảo vệ tốt cho nàng, đó là do sai lầm của Tiểu Thanh, thế nên Tiểu Thanh phải bị trừng phạt."

" Ca ca, chàng đừng như vậy." Lý Lệnh Uyển đưa tay ôm lấy cổ hắn, nàng nói: " Ta không thích dáng vẻ lạnh lùng này của chàng. Chàng tha cho Tiểu Thanh đi có được không? Thường ngày Tiểu Thanh đối với ta rất tận tâm. Ngày đó không phải lỗi của Tiểu Thanh đâu."

Lý Duy Nguyên cúi đầu nhìn nàng, hắn hiểu rõ tính cách của nàng. Đúng hơn là nàng giống như một chú rùa rụt cổ, bình thường nàng luôn rút vào mai của mình, nàng sẽ nhìn mọi việc bằng ánh mắt của kẻ đứng ngoài cuộc, hơn nữa nàng sẽ không bao giờ chủ động ra tay hại người.

Chỉ khi nào người đó đối xử với nàng quá tàn nhẫn thì nàng mới ra tay với người đó mà thôi.

Thật sự hắn cũng không muốn doạ nàng, chỉ là...

" Vậy nàng hôn ta một cái đi," Khoé môi Lý Duy Nguyên hơi cong, hắn nói: " Không hôn thì ta sẽ không đồng ý." Lý Lệnh Uyển...

Sau đó mặt nàng bắt đầu nóng lên, chàng có cần phải vô sỉ như vậy không? Những lời như vậy cũng có thể nói ra sao?

Lúc này gương mặt nàng đỏ bừng, nàng không chịu hôn. Thấy thế Lý Duy Nguyên liền chủ động đưa mặt sát lại, trong ánh mắt mang theo một chút ý cười nhìn nàng, hắn nói: " Khi cầu xin người khác thì phải có dáng vẻ gì nhỉ. Nàng chỉ cần hôn ta một cái, ta sẽ không trách phạt Tiểu Thanh nữa."

Lý Lệnh Uyển không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể run rẩy hôn má hắn một cái. Nhưng hiển nhiên điều này làm hắn không hài lòng, sau đó hắn đưa tay chỉ vào môi mình nghiêng đầu cười nhìn nàng.

Lý Lệnh Uyển trừng mắt với hắn. Bất quá sau một lúc thẹn thùng, nàng lập tức chuyển từ trừng mắt sang ánh mắt lấp lánh tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, nàng từ từ tiến gần về phía hắn.

Lý Duy Nguyên cảm thấy nội tâm chợt rung động, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Hắn không kịp chờ nàng chủ động hôn mình, thì hắn đã cúi đầu hôn môi nàng.

Sau một lúc hôn nhau mãnh liệt, hắn mới chịu buông nàng ra. Tiếp đến hắn mỉm cười đứng dậy tiến ra ngoài bảo Tiểu Thanh không cần quỳ nữa, hãy về phòng nghỉ ngơi đi.

Lý Lệnh Uyển bị hắn tập kích đột ngột như vậy, nàng có chút tức giận đưa tay đấm nhẹ xuống giường, nhưng lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Hiện giờ Lý Duy Nguyên đã trở về, nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tựa như mọi chuyện đại sư trên thế gian này chỉ cần có hắn ra tay nàng không cần phải rối rắm nữa.

——————-//—-//——————-

* Tác giả có lời muốn nói: Chương này có ngọt không?

* Editor: đúng là ngược cẩu FA mà😭 Up cho các bạn hai chương luôn này để các bạn đọc ngày cuối tuần nhé!! Thứ hai lại up tiếp nè.

Tự nhiên đọc chương này nhớ tới cái lời bài hát

"Chọn con tim hay là nghe lý trí

Chọn yêu anh hay chọn phút giây biệt ly "

😂😂😂😂😂😂😂😂😂