Lý Lệnh Uyển đang đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng thầm cười ha một tiếng.
Xem đi, xem đi, quả nhiên vẫn sẽ giống y như trong truyện gốc mà, nhìn ánh mắt Lương Phong Vũ khi nhìn Lý Lệnh Yến kìa, chắc chắn hắn đã bị cuốn hút bởi tướng mạo thanh nhã cùng giọng nói ngọt ngào của nàng ta mất rồi.
Chẳng phải trong truyện gốc viết rằng, mỗi khi Lý Lệnh Yến nhẹ giọng kêu hắn một tiếng Vũ ca ca, thì dù là có phải lên núi đao xuống biển lửa thì hắn cũng không ngại nhảy vào.
Hơn nữa hiện giờ Lý Lệnh Yến vẫn an tĩnh chờ hắn ta nói chuyện cùng mình. Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, thật sự Lý Lệnh Yến đúng là một người thay thế hoàn hảo mà.
Mắt thấy Lương Phong Vũ vẫn còn ngây ngốc nhìn ngắm Lý Lệnh Yến, nàng cảm thấy bản thân mình cần phải tận dụng thời cơ này mà chuồng đi, nàng muốn để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Vì thế nàng nhanh chóng nhìn về phía Dung Dung, theo sau nàng nháy mắt với Dung Dung. Tất nhiên nàng ta cũng nhanh chóng hiểu Lý Lệnh Uyển đang muốn gì rồi, cho nên nàng ta nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó Dung Dung lập tức kêu Lương Chi Lan cùng một vị tiểu thư nữa. Tiếp đến bọn họ âm thầm quan sát xung quanh, khi bọn họ nhìn thấy mọi người không hề chú ý gì tới đám người bọn họ, thì bọn họ nhanh chân chuồng ra khỏi phòng.
Lúc trước nguyên thân Lý Lệnh Uyển chính là người đã đẩy ngã Dung Dung, thế nên mỗi khi Dung Dung gặp mặt Lý Lệnh Uyển, Dung Dung đều tỏ ra không mấy vui vẻ.
Nhưng sau khi hai người bọn hoá giải ân oán liền trở thành bạn hữu tốt của nhau. Kể cả Lương Chi Lan, đích trưởng nữ của Quảng Bình hầu phủ cũng trở thành bạn hữu của Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa nguyên nhân khiến bọn họ trở nên thân thiết, chính là vì mỗi lần bọn họ tụ tập với nhau thì liền chơi đánh bài.
Thật sự khi làm các vị tiểu thư khuê các quả là quá nhàm chán. Lúc nào các nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời phụ mẫu, thậm chí phụ mẫu còn bảo rằng đã là một tiểu thư khêu các thì phải học kinh thư, còn phải biết chữ nghĩa.
Với lại bọn họ còn bắt các nàng học Nữ Tắc, Tứ Thư Ngũ Kinh, chỉ vì muốn tẩy não các nàng mà thôi. Tại sao bọn họ không để các nàng tự do đọc thoại bản kia chứ?
Nhất định là vị bọn họ sợ các nàng đọc những thứ đó sẽ sinh hư. Haizz, nhưng mà đọc những kinh thư lại vô cùng buồn tẻ và nhàm chán mà, chẳng còn thời gian đâu mà vui chơi chứ.
Thậm chí bọn họ làm sao có khả năng để cho các nàng rãnh rỗi được? Không đọc sách thì lại bắt các nàng học thuê thùa cho hết thời gian.
Lúc nào bọn họ cũng bảo với các nàng rằng, phải nâng cao tay nghề thêu thùa sẽ giúp ích cho cuộc sống gia đình sau này của các nàng.
Cho nên mỗi lần các nàng tụ tập với nhau thì còn có thể làm cái gì? Chơi cờ vây sao? Hay là đánh mạt chược? Chơi ném thẻ vào bình rượu? Tất cả những trò đó đều không thú vị.
Hơn nữa cũng không phải các vị tiểu thư nào cũng thích chơi những trò đó. Mà nói cách khác chính là Dung Dung cùng Lương Chi Lan đều không yêu thích chúng,các nàng ta chỉ thích chơi đánh bài.
Mặc khác đánh bài ở đây cũng tương tự như chơi mạt chước vậy, bất quá chỉ khác nhau là chúng làm từ giấy mà thôi.
Hơn nữa bởi vì trò này được các nữ tử chơi rất nhiều, cho nên chúng đặc biệt được làm vô cùng tỉ mỹ.
Cũng giống như hiện tại trong tay các nàng đang cầm một lá bài, trên mặt bàn thì còn có bốn mươi lá bài đang úp mặt xuống, bên trên mỗi lá bài đều được vẻ những loại hoa văn khác nhau, lại còn được đề câu thơ bên cạnh mỗi hoa văn đó, nhìn chúng cực kỳ tao nhã. Thậm chí cũng khiến người chơi khó lòng phân biệt được.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy chơi đánh bài là một chuyện vô cùng thú vị. Thứ nhất có thể giết thời gian, thứ hai cùng nhau tụ tập chơi đánh bài càng tăng thêm cảm tình với nhau.
Điển hình như nàng với Dung Dung, còn có Lương Chi Lan, cùng các vị tiểu thư khuê các khác, chỉ vì chơi đánh bài mới trở nên thân thiết với nhau như vậy.
Với lại việc chơi đánh bài còn có thể kiếm chút ít bạc, kỳ thực mọi người chơi trò này thường thích đánh cược với nhau có như vậy mới cảm thấy thú vị, mà càng chơi thì lại càng sung, cho nên đám người bọn họ tiêu bạc cũng không ít.
Giống như hiện tại tuy bề ngoài Dung Dung luôn thể hiện mình là một tiểu thư khuê các dịu dàng đúng mực, nhưng một khi đã lên bàn chơi bài thì bộ dạng của nàng hoàn toàn thay đổi, mỗi lần nàng thua đều luôn miệng ồn ào nói: " Tại sao ta lại thua nữa rồi."
Lúc này Dung Dung đang là nhà cái, nhưng nàng lại cố tình thả ra một lá bài xấu, để cho Lý Lệnh Uyển cùng Lương Chu Lan thua, nhưng thật đáng tiếc nàng lại bị ba người bọn họ dập cho tơi bời.
Sau đó Lý Lệnh Uyển vừa ung dung cầm bài thả trên bàn, vừa mở miệng hỏi Dung Dung: " Dung Dung, ván tiếp ngươi còn muốn làm nhà cái không?" Đừng nhìn những lá bài trên bàn đơn giản như vậy mà dễ chơi, nhưng kỳ thật chúng vô cùng khó chơi cũng như khó phân biệt được từng lá bài.
" Làm chứ." Dung Dung cắn răng lên tiếng. Nàng không tin lần này bản thân mình sẽ thua nữa. Dù ra sao nàng cũng muốn liều một phen, biết đâu bản thân mình sẽ thắng thì sao.
Nhưng đúng thật đáng tiếc nàng lại bị ba người bọn họ công kích, cuối cùng nàng vẫn thua. Vì thế Dung Dung không cam lòng, cho nên nàng quyết định phải tiếp tục làm nhà cái.
Mà kết quả vẫn như cũ, Dung Dung chỉ đành đau lòng đưa số bạc trong túi mình ra. Vừa rồi khi đến đây túi tiền của nàng còn căng phồng, nhưng hiện giờ thì đã vơi đi hơn phân nửa.
Bây giờ Dung Dung cảm thấy như muốn phát điên liền nói: " Hôm nay vận khí của ta như thế nào vậy nè, toàn thua không vậy?"
Nhớ trước kia nàng cùng với Lý Lệnh Uyển, Lương Lan Chi tụ tập chơi đánh bài. Tuy rằng có đôi khi cũng đen đủi sẽ thua một vài bàn, nhưng dù sao cũng còn thắng một hai bàn, mà vì sao hôm nay đánh gần hai mươi bàn nàng ta đều thua hết không thắng được một bàn nào cả.
Sau đó nàng liền liếc nhìn Lý Lệnh Uyển cùng Lương Chi Lan, hỏi các nàng ta:" Có phải các người thông đồng chơi ta không?"
Tiếp đến Lương Chi Lan ồn ào trả lời: " Dung Dung ngươi nói lời này là không đúng rồi. Không phải tại hôm nay ngươi chơi quá dở sao, còn trách chúng ta thông đồng chơi ngươi cái gì chứ." Ngừng một chút nàng ta lại hỏi Dung Dung: " Có phải từ nãy đến giờ, ngươi thua nhiều rồi đúng không? Hay ngươi đừng làm nhà cái nữa."
Từ nãy đến giờ Dung Dung đều giành làm nhà cái, không chịu để ai làm cả. Nhưng bọn họ thấy Dung Dung quá kiên trì không chịu đổi, hơn nữa ngay cả Lương Chi Lan cũng nhất quyết phải làm nhà cái. Vì thế không còn cách nào khác, bọn họ đành phải ném xúc xắc quyết định, ai có số điểm cao nhất thì sẽ được làm nhà cái.
Sau đó bốn người bọn họ thi nhau đổ người may mắn làm nhà cái lại chính là Lý Lệnh Uyển.
Chợt Lý Lệnh Uyển liền ra một đề nghị, ai thua ván này sẽ phải chiêu đãi đám bọn họ một chầu ăn. Cho nên các nàng đều hưng phấn trả đánh bài. Trong khi bọn họ đánh bài có chút lớn tiếng. Vì vậy Dung Dung liền bị tiểu thư Dương Bội Ngọc ngồi bên cạnh mình kéo tay, giọng nàng có chút run run hỏi: " Chúng ta đến chỗ này đánh bài có khi nào sẽ bị người khác phát hiện không?"
" Không đâu," Lương Chi Lan nhanh chóng đáp lời nàng ta: " Phụ thân cùng mẫu thân của ta một người ở đại sảnh tiếp khách, một người ở tiền viện tiếp khách, làm sao có thời gian đâu mà đi tới hoa viên này xem xét?"
Vừa rồi Lương Chi Lan dẫn các nàng đến một căn phòng ở trong hoa viên để chơi đánh bài. Hiện tại cửa sổ trong phòng lại còn được đóng kín, ngay cả một tia sáng cũng chẳng thể lọt ra ngoài.
Hơn nữa trên đùi của các nàng đều được đặt một chiếc lò sưởi nhỏ, để tiện cho việc vừa đánh bài vừa sưởi ấm, nhưng cho dù như vậy cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Vì việc chơi đánh bài này mà các nàng đều bất chấp hết tất cả. Bất quá chỉ là vì ngồi lâu trong căn phòng thật sự rất lạnh, chắc có lẽ đi xem diễn tuồng vẫn tốt hơn.
Nhưng ai mà lại có đủ kiên nhẫn để xem diễn tuồng chứ? Mấu chốt chính là ở đó các nàng còn phải tỏ ra vẻ đoan trang thục nữ cho người khác nhìn nữa.
Vì thế Lý Lệnh Uyển liền lên tiếng: " Không có việc gì đâu, bên ngoài còn có nha hoàn đứng canh chứng cho chúng. Nếu có người nào đi đến đây thì các nàng ta sẽ tiến vào thông báo cho chúng ta một tiếng thôi. Hơn nữa nếu có người đến thật, thì chúng ta chỉ cần nhanh tay giấu bộ bài này đi, cứ giả vờ trả lời rằng chúng ta cảm thấy xem diễn tuồng có chút mệt mỏi, cho nên mới đi đến hoa viên này dạo chơi, ai còn có thể nghi ngờ gì chúng ta nữa?"
Nghe lời nàng nói xong, Dung Dung cùng Lương Chi Lan đều gật đầu tán thành: " Lệnh Uyển nói rất đúng. Cho nên Bội Ngọc, ngươi đừng lo lắng nữa, cứ bình tĩnh đi, nào chúng ta chơi bài tiếp thôi."
Lúc này Dương Bội Ngọc mới cảm thấy an tâm hơn. Nhưng chẳng ai ngờ mới vừa đánh xong một ván, thì nha hoàn của Lương Chi Lan đã vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng nói: " Tiểu thư, có người tới."
Nghe xong lời nói đó, Lý Lệnh Uyển liền nhanh tay thu hồi những lá bài trên bàn, sau đó Dung Dung cùng ba người các nàng nhanh chóng đứng dậy, từng người hớt ha hớt hải rời khỏi phòng.
" Này, này," Lý Lệnh Uyển ở phía sau kêu to: " Này ván vừa rồi ta thắng đấy, các tên hồn đãn kia tại sao không chung tiền đi chứ, ê đừng có chạy mà."
Nhưng khi nàng vừa dứt lời thì bọn họ đã chạy mất, Lý Lệng Uyển tức tối dậm chân, than thở: " Tiền của ta!!."
Tiếp đến nàng cũng đành ngậm ngùi nhìn tiền của mình bay mất, sau cùng nàng nhanh tay giấu bộ bài vào trong tay áo,theo sau nàng dẫn Tiểu Phiến rời khỏi phòng, hai người các nàng vội vã tìm đường quay trở về tiền viện.
Suốt dọc đường đi nàng quan sát mãi không hề thấy bóng dáng của đám người Dung Dung, rốt cuộc nàng cũng không biết hiện tại bản thân mình đang đi đến chỗ nào.
Lúc này ngay phía trước mặt nàng là một hòn núi giả, với cây cối bao trùm xung quanh, hình như vừa rồi Lương Chi Lan có dẫn các nàng đi ngang qua đây.
Vì thế nàng dựa vào chút ấn tượng ấy, nàng lập tức tiến về hướng hòn núi giả. Bất quá khi nàng vừa đi vòng qua nó, thì nàng chợt nhìn thấy bóng lưng của một người, dường như người ấy đang ở nơi ngắm cảnh, cho nên nàng từ từ tiến đến.
Thân hình người ấy cao gầy, tư thế đứng vô cùng nghiêm trang, hoá ra là Thuần Vu Kỳ. Khi nàng vừa nhìn thấy hắn, trong lòng lập tức có chút bối rối.
Bởi vì nàng vẫn nhớ rất rõ lời nói đe doạ lúc trước của Lý Duy Nguyên. Sau khi hắn nhìn thấy nàng cùng Thuần Vu Kỳ trò chuyện với nhau.
Lần đó nàng phát hiện Lý Duy Nguyện thật sự rất tức giận, thế nên nàng không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa.
Nhưng lúc này Lý Lệnh Uyển cũng có chút phân vân, dù sao Thuần Vu Kỳ cũng là nam phụ thứ nhất, trong truyện gốc hắn chính là người túc trí đa mưu, khí thế phi phàm nhất trong thiên hạ.
Tất nhiên nàng cũng muốn hắn có chút thiện cảm với mình rồi, hay nàng cứ tiến đến đó hàn huyên cùng hắn vài câu, chắc có lẽ Lý Duy Nguyên không biết đâu nhỉ.
Hiện tại trong đầu của nàng đang có hai ý nghĩ giao chiến với nhau, vì thế nàng liền nhíu mày đừng yên tại chỗ.
Nhưng không ngờ lúc này Thuần Vu Kỳ quay đầu lại, hắn đã nhìn thấy nàng đứng yên ở nơi đó, hắn ta cảm thấy có chút bất ngờ, bất quá sau chốc lát hắn lập tức mỉm cười từ từ đi đến phía nàng.
" Lý tiểu thư," thanh âm thanh nhã của hắn ta vang lên, " Không nghĩ tới tại Quảng Bình hầu phủ này cũng có thể tương ngộ cùng với Lý tiểu thư, quả thật đúng là may mắn."
Trong đầu Lý Lệnh Uyển cũng nghĩ, thực sự rất trùng hợp, không phải nàng tự chủ động bắt chuyện cùng Thuần Vu Kỳ, mà là do tự hắn bắt chuyện trước với nàng đấy nhé, cho nên Lý Duy Nguyên không có lý do nào có thể trách nàng được.
Sau đó nàng liền hành lễ với Thuần Vu Kỳ, theo sau nàng cũng nở một nụ cười xinh đẹp, trả lời: " Hôm nay Thuần Vu công tử cũng được mời đến Quảng Bình hầu phủ ngắm pháo hoa sao?"
Thuần Vu Kỳ cực phòng độ nhìn nàng gật đầu: " Trước kia đại bá phụ của ta cũng có chút quen biết với Quảng Bình hầu, cho nên hôm nay ông ấy mới mời bá phụ của ta đến đây, ta cùng bá phụ của mình đến."
Hắn dừng một chút lại cười nói tiếp: " Mới vừa rồi ở đại sảnh ta cũng đã gặp qua lệnh tôn cùng hai vị lệnh huynh trường của nàng."
Thì ra hôm nay Vĩnh Hoan Hầu cũng tới Quảng Bình hầu phủ à, trong đầu Lý Lệnh Uyển chợt nghĩ, có lẽ khi Lý Tu Bách nhìn thấy Vĩnh Hoan Hầu, ông ta chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu đây.
Hơn nữa nàng còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt như đống phân của Lý Tu Bách lúc này, dù cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra cung kính với Vĩnh Hoan Hầu.
Trong nháy mắt nàng cảm thấy vô cùng vui sướng muốn cười thật to, mà ngặt nổi Thuần Vu Kỳ còn ở trước mặt mình, làm sao nàng có thể tuỳ ý cười như thế, cho nên nàng liền nhịn xuống.
Bất quá dù nàng đã cố nhịn cười nhưng trên mặt cùng ánh mắt đều phản phất sự vui vẻ, vì vậy nàng hơi hơi công khoe môi. Khi Thuần Vu Kỳ nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng hắn cảm thấy giống như có một thứ gì đó mềm mại khẽ lướt qua lòng ngực của mình, tâm tình cũng có chút rung động.
" Lý tiểu thư, nàng đang vui về chuyện gì vậy?" Giọng nói hắn càng thêm thanh nhã, còn mang theo chút ý tứ vui vẻ, " Có thể nói cho ta nghe được không?"
Trong đầu Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, tất nhiên là ta không thể nói cho ngươi biết rồi. Sau đó nàng liền lãng tránh nói qua chuyện khác, nhưng bất chợt nàng nhìn thấy phía xa xa thấp thoáng một bóng người, hình như người ấy đang từ từ tiến đến đây.
Tuy rằng khoảng cách khá xa, nàng khó khăn lắm mới có thể nhìn được người đó mặc y phục gì, thân thể cao gầy, nhưng nàng không thể thấy rõ diện mạo của người ấy, cho dù không thấy rõ nhưng nhanh chóng nàng nhìn ra được người ấy chính là Lý Duy Nguyên, hơn nữa hắn còn tiến đến đây.
Dù sao nhiều năm qua nàng cùng Lý Duy Nguyên sớm chiều gặp nhau, vì thế nàng cực kỳ để tâm đến hắn, cho nên chỉ một bóng dáng mờ nhạt thôi nàng cũng đã có thể nhận ra được người đó là hắn rồi.
Lúc này trái tim nàng đập nhanh liên lục, sắc mặt liền thay đổi. Nàng còn nhớ rất rõ lời đe doạ của Lý Duy Nguyên ngày đó, hắn nói rằng về sau ta không muốn nhìn thấy nàng trò chuyện cùng bất kỳ nam tử xa lạ nào. Bằng không ca ca sẽ dùng thủ đoạn gì trừng trị muội, chắc hẳn trong lòng muội cũng biết rõ mà. Ca ca dùng thủ đoạn gì, thủ đoạn của ca ca là...
Nghĩ tới lời đó thôi nàng đã cảm thấy sợ hãi rồi, nếu bây giờ mà để Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng cùng Thuần Vu Kỳ lại ở đứng ở đây trò chuyện cùng nhau, thì nàng sẽ xong đời mất.
Vì thế nàng liền vội vàng cáo từ cùng Thuần Vu Kỳ: " Thật có lỗi. Ta nhớ ta còn chút việc phải làm, mạng phép đi trước."
Vừa dứt lời nàng nhanh chóng dẫn Tiểu Phiến rời đi, quả thực nhìn bộ dạng lúc này của nàng cứ giống như đang chạy trốn vậy.
Chẳng mấy chốc Thuần Vu Kỳ đã thấy thân ảnh nhỏ bé của Lý Lệnh Uyển dần dần đi xuyên qua bụi cây rồi biến mất.
Trong lòng hắn không hiểu vì sao vừa rồi vẻ mặt của nàng còn rất vui vẻ mà, nhưng thoáng một cái lại trở nên sợ hãi như vậy.
Sau đó hắn liền đưa mắt nhìn về phía mà Lý Lệnh Uyển đã nhìn, biết đâu hắn có khả năng sẽ tìm ra nguyên do khiến nàng sợ hãi.
Quả nhiên lúc này hắn cũng nhìn thấy phía xa xa kia có một dáng người. Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ tất cả, nhưng theo sau hắn liền nghi hoặc, vì điều gì mà khiến Lý Lệnh Uyển sợ hãi Lý Duy Nguyên như vậy?
Hay nói đúng hơn là nàng sợ Lý Duy Nguyên nhìn thấy cảnh tượng nàng cùng hắn nói chuyện với nhau sao?
Chẳng lẽ Lý Duy Nguyên đã nói điều gì đó với nàng? Không muốn nàng gặp mặt hay trò chuyện cùng hắn sao?
Còn nhớ tới ngày ấy Thuần Vu Kỳ cũng đã nhìn ra thái độ của Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển không bình thường.
Nhưng qua việc vừa rồi, trong đầu hắn càng thêm chắc chắn Lý Duy Nguyên đối với người muội muội này cực kỳ quan tâm cùng để ý nha.
Bất quá hắn cũng ngẫm lại, nếu thật sự hắn có một người muội muội đáng yêu xinh đẹp như Lý Lệnh Uyển, có lẽ hắn cũng sẽ cực kỳ yêu thương nàng mà thôi.
Mỗi khi hắn nghĩ về Lý Lệnh Uyển bất giác khoé môi cũng hơi cong lên. Chỉ là ngay sau đó hắn cũng nhanh chóng muốn rời khỏi đây, nhưng vừa mới nhấc chân hắn lại nhìn thấy dưới mặt đất có một bộ bài.
Đó là một bộ bài màu trắng, trên mặt bộ bài chính là bài thơ hải đường của Tô Đông Pha,
*( Nghĩa của hai câu thơ đó: Chỉ sợ đêm về khuya hoa ngủ hết,(Nên) giơ cao ngọn đuốc sáng để chiêm ngưỡng dáng hoa.)
Khi Thuần Vu Kỳ nhìn thấy bộ bài này nằm trên mặt đất, hắn liền nghĩ chắc có lẽ do Lý Lệnh Uyển vội vàng rời đi đã đánh rơi.Nàng thế nào lại đánh loại bài này vậy?
Thuần Vu Kỳ tưởng tượng đến dáng vẻ của Lý Lệnh Uyển khi ngồi cùng người khác chơi đánh bài, không hiểu tại sao, bất giác hắn lại muốn cười. Sau đó hắn cúi người xuống nhặt bộ bài đó lên, tiếp đến hắn mới nhấc chân chậm rãi rời đi.
*
Hiện tại Lý Lệnh Uyển đang hoảng hốt chạy trốn, cho nên bộ dạng nàng có chút thất thố. Bởi vì trong lòng nàng quá hoảng loạn, vì vậy nàng cũng không biết bản thân mình đã đi đến nơi nào.
Xui xẻo thay hôm này các nha hoàn cùng vú già đều đã đi đến tiền viện để hầu hạ mọi người, cho nên trong lúc này nàng muốn tìm một nha hoàn hỏi thăm đường cũng không có.
Cuối cùng nàng quyết định không đi lung tung nữa, nàng đi đến một tảng đá xanh gần đó ngồi xuống, trước tiên cứ nghỉ chân một lát, sau đó lại tìm đường đi về tiền viện.
Bất quá chưa ngồi được nửa nén hương thì nàng chợt nghe trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói có chút lạnh lẽo: " Trời lạnh như vậy, muội ngồi trên tảng đá thế này không cảm thấy lạnh à? Muội lớn vậy rồi, tại sao không biết tự yêu quý bản thân mình thế kia?"
Lúc này Lý Lệnh Uyển chợt hoảng hốt, liền quay đầu lại nhìn xem là ai đang nói chuyện với mình thì ra là Lý Duy Nguyên, nàng không hiểu được từ khi nào mà hắn đã đứng sau lưng mình thế kia.
Ngươi là ma à? Vì sao ngươi bước đi không phát ra tiếng động gì vậy? Trong lòng Lý Lệnh Uyển chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thật tươi nhìn hắn.
Sau đó nàng liền đứng dậy, xoay người về phía chỗ hắn, theo sau nàng đưa tay nắm cánh tay hắn, cười nói: " Ca ca, muội bị lạc đường. May thật cuối cùng cũng gặp được huynh, bằng không muội chẳng biết làm thế nào để rời khỏi nơi này cả."
Ngừng một chút nàng lại hỏi tiếp: " Ca ca, tại sao huynh cũng đi đến đây vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe nàng hỏi xong, hắn cũng không thèm trả lời nàng, hắn chỉ đưa ánh mắt quan sát nàng, nhìn bộ dạng này của hắn trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút bất an.
Cuối cùng nàng không thể bình tĩnh được nữa, giọng run run hỏi hắn: " Ca ca, huynh nhìn muội như vậy làm gì?"
" Ừm, không có gì." Lý Duy Nguyên liền thu hồi ánh mắt, thanh âm cũng dịu dàng hơn một chút, không nhanh không chậm nói: " Ta chỉ là đang nghĩ, bình thường có bao giờ muội chủ động kéo cánh tay ta thế này, nhưng tại sao hôm nay muội lại như vậy? Hay là muội vừa làm chuyện xấu gì à, chột dạ, sợ ta phát hiện ra sao?"
Lý Lệnh Uyển:...
Tại sao hắn có thể lợi hại như vậy chứ? Cái gì hắn cũng đều đoán trúng? Hắn cứ như thế này thì về sau nàng làm sao có thể qua mặt hắn được đây?
Thật bất công, bất công mà! Bất quá dù trong lòng thầm phàn nàng về hắn, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ hồn nhiên trả lời hắn: " Sao có thể chứ. Muội làm sao có thể gây ra chuyện xấu gì? Chỉ là vừa rồi muội bị lạc đường, đi vòng vòng ở nơi đây cả nửa ngày cũng không tìm ra đường đến tiền viện, sau đó bỗng nhiên muội nhìn thấy ca ca, trong lòng quá vui mừng nên mới kéo tay ca ca như vậy thôi."
Nói xong nàng còn đung đưa cánh tay hắn, tỏ vẻ bản thân mình đang cực kỳ vui mừng. Nhưng vẻ mặt Lý Duy Nguyên không có biểu hiện gì, sau đó trong lòng hắn thầm nói bốn chữ giấu đầu lòi đuôi.
Bất quá hắn liền nghĩ lại, vừa rồi Lý Lệnh Uyển đi cùng đám người của Chu Thị đến tiền viện xem diễn tuồng, ở nơi đó chỉ toàn là nữ quyến, thì nàng có thể gây ra chuyện xấu gì kia chứ?
Cho nên hắn cũng không truy hỏi nàng nữa, tiếp đến hắn gật đầu với nàng, nói: " Đi thôi, ta dẫn muội đi đến đó."
Nghe xong Lý Lệnh Uyển tiếp tục tươi cười nói: " Ca ca thật tốt." Đối với câu nói này của nàng trong lòng Lý Duy Nguyên vẫn nghĩ đến bốn chữ kia, giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng Lý Duy Nguyên cảm thấy thật cao hứng là bởi vì Lý Lệnh Uyển thế mà lại có thể tự chủ động nắm tay hắn.
Cho nên trên mặt hắn có chút ý cười rồi nói với nàng: " Ngốc thật, cái hoa viên như vậy mà cũng lạc đường sao? Sau này nếu muội muốn đi đâu, ta sẽ cùng đi với muội."
Trong đầu Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, không đi cùng nàng, nếu như nàng vẫn lạc đường như ngày hôm nay nữa thì phải biết làm sao?
Thật sự trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút chột dạ. Cho nên đối với lời nói vừa rồi của Lý Duy Nguyên, chỉ là nàng nghe xong liền đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, sau đó ngây ngô cười.
Bất quá nụ cười ngây ngô của nàng chợt cứng lại, bởi vì nàng nhìn thấy Lý Lệnh Yến cùng Lương Phòng Vũ đang đứng ở phía trước mặt nàng.
Nếu chỉ có hai người bọn họ thì cũng chẳng sao, mà đằng này Thuần Vu Kỳ cũng đang đứng cùng với hai người bọn họ nữa.
Lúc này hắn ta ngơi nghiêng đầu cho nên nàng có thể thấy được vẻ mặt tươi cười của hắn ta khi nghe Lý Lệnh Yến nói gì đó, còn vẻ mặt nàng ta lại có chút thẹn thùng.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển không ngừng cảm thán, tại sao Lương Phong Vũ cùng Lý Lệnh Yến lại đi tới hoa viên này chứ, trùng hợp hơn là Lý Lệnh Yến còn gặp được Thuần Vũ Kỳ nữa, chẳng lẽ số mệnh an bày không thể thay đổi được sao?
Hơn nữa xem ra Lý Lệnh Yến cùng Thuần Vu Kỳ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chẳng lẽ Thuần Vu Kỳ đã động lòng với nàng ta?
Như vậy sau này Thuần Vu Kỳ sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Lý Lệnh Yến thật à?
Huống chi tương lai Vĩnh Hoan Hầu cũng sẽ biết được việc Lý Lệnh Yến chính là ái nữ của Tôn Lan Y, vậy thì hắn lại càng coi trọng Lý Lệnh Yến hơn, thậm chí hắn còn có tâm tư muốn Thuần Vu Kỳ cưới nàng làm thê tử.
Nhưng đáng tiếc ý định đó không thể thành sự thật, bởi vì lão hoàng đế đã ra một đạo thánh chỉ phá tan ý nguyện của Vĩnh Hoan Hầu.
Hiện giờ Lý Duy Nguyên cũng đã nhìn thấy đám người của Thuần Vu Kỳ, hiển nhiên hắn không hề có ý định tiến lên chào hỏi bọn họ.
Cho nên hắn liền nắm tay Lý Lệnh Uyển kéo nàng đi về hướng khác. Quả thật Lý Lệnh Uyển cũng rất ngoan ngoãn đi theo hắn, thật sự nàng cũng không muốn chạm mặt với bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ cười nói vui vẻ như vậy, trong đầu nàng lại nghĩ về chuyện sau này hai người bọn họ sẽ có khả năng cùng nhau phò tá cho Lý Lệnh Yến, chẳng phải hai người bọn họ còn giúp nàng ta đối phó với mình cùng Lý Duy Nguyên?
Đúng thật là xui xẻo mà. Nhưng cái việc mà nàng lo lắng nhất chính là vừa rồi nàng cùng Thuần Vu Kỳ đã gặp nhau, nếu lỡ như hắn không cẩn lỡ miệng nói ra, thì chắc chắn Lý Duy Nguyên sẽ biết nàng đang nói dối hắn. Vì thế không nên gặp bọn họ là tốt nhất.
Nhưng thật đáng tiếc khi nàng cùng Lý Duy Nguyên vừa định nhấc chân đi chưa được hai bước, thì liền nghe được giọng nói của Lương Phòng Vũ vang lên: " Uyển muội muội."
Tiếp đến lại là những tiếng bước chân vang lên, có lẽ đám người bọn họ đang tiến đến đây.
Sau đó nàng liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lương Phong Vũ xuất hiện trước tầm mắt của mình, hắn kinh hỉ nói: " Rốt cuộc ta cũng tìm thấy nàng rồi."
Vừa nhìn thấy Lương Phong Vũ, thì Lý Duy Nguyên liền nhanh tay kéo nàng ra phía sau lưng mình, khiến nàng cùng Lương Phong Vũ không thể đứng đối mặt với nhau.
Lý Lệnh Yến cùng Thuần Vu Kỳ cũng từ từ tiến đến, hắn chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng hắn thầm nghĩ, quả thật Lý Duy Nguyên đối Lý Lệnh Uyển đúng là vô cùng che chở.
Dường như Lý Duy Nguyên không muốn bất kì nam tử nào tiếp xúc với Lý Lệnh Uyển cả.
Nhưng dù sao Thuần Vu Kỳ cũng phải lịch sự chào hỏi Lý Duy Nguyên, hắn gật đầu mỉm cười, nói: " Lý huynh."
Theo sau hắn nghiêng đầu nhìn về Lý Lệnh Uyển, nàng đang đứng phía sau lưng Lý Duy Nguyên, hắn cũng gật đầu mỉm cười nói: " Lý tiểu thư, có duyên thật, chúng ta lại gặp nhau."
Hắn vừa dứt lời, nội tâm Lý Lệnh Uyển chợt run lên một chút. Cái lời nói này của ngươi thật khiến người khác dễ hiểu lầm nha.
Nàng trong lòng thầm hy vọng Lý Duy Nguyên đừng suy nghĩ quá nhiều, cầu mong hắn chỉ cho rằng Thuần Vu Kỳ đơn giản là nói về việc lần trước bọn họ đã từng gặp nhau ở Ám Hương Các mà thôi.
Bất quá trên mặt nàng còn phải khách sáo cười cùng Thuần Vu Kỳ, trả lời hắn: " Đúng vậy, thật có duyên."
" Đại ca cùng Tứ muội muội đã sớm gặp qua Thuần Vu công tử sao?" Là giọng nói êm dịu của Lý Lệnh Yến vang lên, " Nói như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp Thuần Vu công tử."
Vừa dứt lời nàng liền đưa mắt nhìn về phía Thuần Vu Kỳ. Vừa rồi khi Lương Phong Vũ giới thiệu nàng với Thuần Vu Kỳ, hắn nói rằng Thuần Vu Kỳ chính là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu.
Tuy rằng đều là hầu tước, nhưng Quảng Bình hầu trong triều thực sự không có quyền lực gì, nhưng Vĩnh Hoan Hầu thì lại khác.
Vĩnh Hoan Hầu còn có đất phong, hơn nữa từ nhỏ hắn đã là thư đồng của hoàng đế, cho nên hoàng đế rất coi trọng.
Chẳng qua là không hiểu vì lý do gì, mà Vĩnh Hoan Hầu lại rời khỏi kinh thành, nghe nói hắn chỉ mới hồi kinh đây thôi. Hơn nữa hắn vừa hồi kinh, hoàng đế đã nhanh chóng khôi phục chức vụ cho hắn.
Điều quan trọng hơn chính là Thuần Vu Kỳ thật sự là một nam tử quá xuất sắc, tượng mạo thì anh tuấn nho nhã, khí chất thì thanh tao lịch sự.
Lương Phong Vũ làm sao có thể sánh kịp Thuần Vu Kỳ, vì thế vừa nhìn thấy hắn thì Lý Lệnh Yến liền chẳng còn muốn để ý tới cái tên Lương Phong Vũ này nữa, cho nên nàng chỉ tập trung trò chuyện cùng Thuần Vu Kỳ mà thôi.
Chỉ là nàng không ngờ tới Lý Lệnh Uyển cùng Thuần Vu Kỳ đã sớm gặp gỡ nhau. Hơn nữa thái độ của hắn đối với Lý Lệnh Uyển cực kỳ tốt.
Nhưng hiện tại Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật đau đầu mà. Nàng đang lo sợ Lý Duy Nguyên sẽ phát hiện ra nàng cùng Thuần Vu Kỳ có gặp gỡ nhau.
Cho nên đối mặt với lời truy hỏi của Lý Lệnh Yến, nàng liền giơ tay sờ mũi, xấu hổ trả lời: " À, là, ta cùng Thuần Vu công tử từng gặp qua nhau."
Khi Thuần Vu Kỳ nghe câu trả lời của nàng dường như có ý tứ phủi sạch quan hệ với mình. Tròng lòng hắn muốn chỉnh nàng một chút, vì thế hắn liền đem bộ bài trong tay áo mình ra, giơ tay đưa qua chỗ nàng, trên môi còn nở nụ cười tươi rói, nói: " Lý tiểu thư, vừa rồi nàng vội vàng rời đi có đánh rơi thứ này xuống đất, hiện tại ta trả lại chúng cho nàng, vật hoàn cố chủ."
———————-//—-//———————
* Tác giả có lời muốn nói:
- Lý Lệnh Uyển: Ca ca, sao chàng có thể lợi hại như vậy hả, chỉ cần nhìn một cái có thể đoán ra tâm tư của ta sao? Cái này thật quá bất công mà, quá bất công!
- Nguyên ca: Tại vì nàng quá ngốc, còn muốn trách ta sao?
- Lý Lệnh Uyển:....... dám nói ta như vậy hả, đêm nay chàng đừng lên giường ngủ nữa.
- Nguyên ca:...... là ta ngốc được chưa?
* Editor: Đồ sợ vợ 😂😒 Ngày mai up một chương nữa nhé!!