Em Gái Của Gian Thần

Chương 45: Chính thức chào hỏi

Xem ra lão thái thái Dương Thị đã bị diện mạo của Lý Lệnh Yến thu hút. Cho nên bà mới kêu hai người bọn họ đến chỗ mình. Theo sau cả hai bọn họ đều ngoan ngoan đứng lên từ từ tiến đến.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy như vậy, nàng liền yên lặng đứng lên nhường chổ lại cho Lý Lệnh Yến và Lý Duy Hoa.

Nếu lúc này nàng không nhường chỗ thì bọn họ sẽ ngồi ở đâu? Hơn nữa nàng vốn muốn đi đến bên cạnh an ủi Chu Thị, hiện tại việc này xảy ra cũng đúng như ý nàng mong muốn.

Từ lúc Lý Tu Bách nói rõ thân phận của Tôn Lan Y vẻ mặt Chu Thị rất khó coi. Lý Lệnh Uyển nhìn ra được Chu Thị đang cố gắng đè nén nước mắt của mình.

Dù sao có ai mà chịu đựng được việc trượng phu của mình, sau khi xa cách mười bốn năm quay trở về thì lại dẫn theo một nữ tử khác, hơn nữa nàng ta lại còn sinh cho hắn một đôi hài tử, cho dù Chu Thị có tấm lòng bao dung như thế nào nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Lúc này Dương Thị đang ngồi giữa phòng, hai bên trái phải đều có người ngồi, nhưng phía bên trái mọi người ngồi theo thứ tự như sau, đầu tiên là Lý Tu Tùng, tiếp đến là Lý Tu Trúc, bên phía bên phải lại là ba người con dâu Từ Thị, Tiền Thị và Chu Thị.

Phía sau lưng các nàng là đám tôn nhi đang ngồi. Mà vị trí của Lý Duy Lăng lại gần Chu Thị nhất, vì thế nàng nhanh chân đi đến phía sau Lý Duy Lăng, nàng cúi người nhỏ giọng nói bên tai hắn ta: " Nhị ca, huynh có thể nhường muội ngồi vào chổ của huynh trong một lúc được không? Muội muốn ngồi gần mẫu thân của mình một lúc."

Kỳ thật hiện tại vẫn còn một cái ghế trống bên cạnh Lý Duy Nguyên, ban đầu cái ghế đó chính là chỗ ngồi của Lý Lệnh Uyển nhưng vừa rồi nàng bước vào phòng thì đã bị Dương Thị kêu đến ngồi cạnh bà ta, cho nên cái ghế đó vẫn luôn để trống.

Lý Duy Lăng liền quay đầu nhìn cái ghế trống kia, sau đó hắn ta cũng phát hiện Lý Duy Nguyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, khi thấy Lý Duy Nguyên nhìn thấy hắn ta nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển.

Ánh mắt Lý Duy Nguyên lạnh lùng sắt bén, có lẽ là Lý Duy Nguyên cảm thấy không vui khi nhìn thấy hắn ta gần gũi với Lý Lệnh Uyển.

Lý Duy Lăng khẽ hừ một tiếng. Mấy năm nay hắn ta cũng nhìn ra được Lý Duy Nguyên rất muốn một mình độc chiếm Lý Lệnh Uyển, điều này làm cho hắn ta có cảm giác hình như đây không giống với loại tình cảm mà huynh đệ tỷ muội bình thường nên có.

Bởi vì Lý Duy Nguyên chỉ muốn nàng trò chuyện cười đùa duy nhất với mình mà thôi.

Lý Duy Lăng cảm thấy Lý Duy Nguyên như vậy là không được, chắc chắc Lý Duy Nguyên có bệnh cần phải chữa trị.

Chẳng phải Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Lăng cũng là huynh muội ruột thịt sao? Hiện tại nàng cùng hắn ta trò chuyện thân mật như vậy thì có làm sao?

Tại sao Lý Duy Nguyên lại dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén này mà nhìn hắn ta kia chứ?

Trong đầu Lý Duy Lăng liền nảy sinh ra một ý định, chính là hắn ta sẽ chọc giận Lý Duy Nguyên một chút, vì thế hắn ta liền quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển cười ôn nhu nói với nàng: " Cho dù Tam muội muội có nói gì thì nhị ca đây tất nhiên sẽ đồng ý. Nào, Tam muội, muội ngồi xuống đi."

Vừa dứt lời hắn ta liền đưa tay cầm lấy cánh tay Lý Lệnh Uyển, đỡ nàng ngồi xuống. Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lý Duy Nguyên, hắn ta nhìn thấy sắc mặt của Lý Duy Nguyên bắt đầu có chút khó coi, hơn nữa đôi tay đang đặt trên gối cũng nắm chặt thành đấm.

Lý Duy Lăng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng Lý Duy Lăng lại càng đắc ý, đợi sau khi Lý Lệnh Uyển ngồi xuống, Lý Duy Lăng lại nói với nàng vài câu, theo sau Lý Duy Lăng mới đi đến ngồi vào vị trí bên cạnh Lý Duy Nguyên.

Chỉ là khi Lý Duy Lăng vừa ngồi xuống, liền dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào Lý Duy Nguyên, tiếp đến lại cười nói: " Đại ca, huynh có cảm thấy gần đây Tam muội muội càng ngày càng ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện lên không ít không?

So với ngày xưa muội ấy cũng thân thiết với ta nhiều hơn. Có một muội muội đáng yêu hiểu chuyện như vậy, người làm ca ca như ta, làm sao không yêu thương cho được?

Tháng trước ta có dịp đi ra ngoài, tình cờ ta có nhìn thấy trong cửa tiệm có bán một loại phấn trang điểm rất tốt, ông chủ còn nói là loại phấn này vừa vận chuyển từ Chiết Giang đến đây, ta liền mua cho Tam muội muội một hộp.

Lúc muội ấy nhận được thì rất vui sướng, còn không ngừng nói lời cảm tạ với ta. Cái này còn chưa tính là gì, qua mấy ngày sau muội ấy lại tặng ta một túi thơm do chính tay mình thêu nữa, muội ấy cứ một mực bắt ta nhận lấy. Huynh xem, hiện giờ ta vẫn đeo nó trên đai lưng đây."

Nói xong hắn ta liền đem túi tiền treo trên đai lưng đưa qua cho Lý Duy Nguyên xem. Đó là một cái túi thơm màu xanh đậm, trên mặt túi thơm còn thêu nhánh hoa lan cùng mấy cành Tu Trúc và hai khối núi nhỏ, màu sắc thanh nhã thủ pháp tinh tế.

Lý Duy Nguyên nhàn nhạt liếc nhìn cái túi thơm đó, rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Một lúc sau, hắn cứ như vô tình mà cố ý đem chiếc khăn tay ra xoa xoa tay mình, trong lúc xoa tay hắn cố tình để lộ ra một góc chiếc khăn tay, nơi đó có được thêu nhánh hoa lan. Hơn nữa thủ pháp của hình thêu trên khăn tay kia lại rất giống hình thêu trên túi thơm của Lý Duy Lăng.

Tất nhiên Lý Duy Lăng nhìn ra được đây chính là do Lý Lệnh Uyển thêu. Vì thế hắn ta khẽ hừ một tiếng, lập tức thu túi thơm lại không thèm nói chuyện với Lý Duy Nguyên nữa.

Dù sao Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên thân thiết như vậy, thì có lẽ nào nàng không thêu tặng cho hắn?

Chính mình còn tự cho rằng nàng chỉ thêu tặng cho một mình mà thôi, cho nên mới trước mặt Lý Duy Nguyên khoe khoang như vậy.

Ai mà ngờ được từ nãy đến giờ hắn ta cứ như diễn trò hề trước mặt Lý Duy Nguyên, chắc có lẽ lúc này trong lòng Lý Duy Nguyên đang thầm chê cười hắn ta có phải không?

Nhưng kỳ thật hiện tại trong lòng Lý Duy Nguyên không hề chê cười hắn ta,ngược lại là tràn đầy ghen tị.

Bởi vì Lý Lệnh Uyển không hề thêu túi thơm cho hắn. Sau đó hắn siết chặt chiếc khăn trong tay mình, trong đầu nghĩ, chờ chút nữa hắn phải đi tìm Lý Lệnh Uyển bảo nàng thêu cho mình hai cái túi thơm.

Hơn nữa còn phải bắt nàng hứa rằng từ nay về sau nàng không được phép thêu bất kì thứ gì tặng cho người khác nữa, nàng chỉ có thể tặng cho một mình hắn mà thôi.

Lý Lệnh Uyển làm sao hiểu được, chỉ vì một cái túi thơm mà đã khiến cho Lý Duy Nguyên tức giận như vậy, bây giờ nàng đang ngồi kế Chu Thị, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng ta đặt trên đầu gối mình.

Bàn tay của Chu Thị rất lạnh mà còn chút run rẩy. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Chu Thị như thế, khiến trong lòng nàng cảm thấy thật xót xa.

" Mẫu thân." Nàng nhẹ giọng kêu Chu Thị một tiếng, " Có con ở đây."

Chu Thị quay đầu nhìn đến nàng, vẻ mặt vô cùng đau buồn nước mắt cũng sắp tuôn rơi.

Lý Lệnh Uyển càng cảm thấy đau lòng hơn, vì thế nàng liền nắm thật chặt tay Chu thị, cười ôn nhu kêu nàng: "Mẫu thân."

Chu Thị nghe xong vẫn chỉ biết im lặng, nhưng ngay sau đó nàng ta lại nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại vuốt ve tay Lý Lệnh Uyển,nghẹn ngào kêu: " Uyển Uyển."

" Mẫu thân, con đây." Lý Lệnh Uyển ôn nhu đáp, nàng cũng dùng bàn tay còn lại mà nắm chặt đôi tay Chu Thị.

Thoáng chốc Chu Thị cảm giác mũi mình cay cay, không ngăn được nước mắt. Nhưng nàng ta không muốn người khác nhìn thấy đặc biệt là Dương Thị.

Nếu để bà nhìn thấy sẽ ltrách mắng nàng ta trong ngày vui mà lại khóc lóc muốn đem xui xẻo đến à? Cho nên nàng ta vội cúi đầu xuống, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt của mình.


Còn về phần Lý Tu Bách, lúc này hắn ta đang hành lễ với hai vị huynh trưởng của mình, còn trò chuyện với bọn họ một lúc.

Sau đó Lý Tu Bách tiền đến hành lễ cùng Từ Thị và Tiền Thị. Từ khi Lý Tu Bách rời đi nơi khác làm quan, Từ Thị mới được gả vào Lý phủ, cho nên Dương Thị liền chỉ vào nàng ta nói: " Đây là đại tẩu của ngươi."

Sau khi nghe xong hắn ta vội hành lễ cùng Từ Thì kêu một tiếng đại tẩu, Từ Thị cũng nhanh chóng kêu hắn ta một tiếng tam thúc.

Từ Thị da mặt tương đối mỏng, khi nàng ta nhìn thấy Lý Tu Bách nho nhã phong độ như vậy, mà chỉ lớn hơn nàng ta vài tuổi, thế nên trên mặt nàng ta có chút ửng hồng vì thẹn thùng.

So với Từ Thị thì Tiền Thị bình đạm hơn rất nhiều, vì lúc nàng ta gả đến đây thì Lý Tu Bách vẫn chưa rời khỏi Lý Phủ, cho nên khi hắn ta hành lễ nàng ta liền treo ghẹo nói: " Hiện nay Tam thúc đã là quan lớn, ta làm sao dám nhận đại lễ này của ngươi."

Lý Tu Bách nghe xong liền mỉm cười, lại nói: " Người ta thường nói trưởng tẩu như mẫu thân, nhị tẩu vì sao lại không chịu nhận cái lễ này của đệ đệ?"

Tiền thị cười cười sau đó cũng đứng lên cho hắn ta hành lễ. Đến phiên Chu Thị, lúc thấy Lý Tu Bách sắp tiến đến đây, nàng ta vội vàng đứng lên ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn ta.

Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng đứng lên cùng Chu Thị. Nhưng Lý Tu Bách chỉ thoáng nhìn qua Chu Thị một cái, rồi liền nhìn đi nơi khác.

Bất quá hắn ta vẫn hành lễ, bộ dạng xa cách, khách sáo nói với nàng ta: " Mấy năm nay đa tạ nàng đã thay ta phụng dưỡng mẫu thân, đã làm phiền nàng."

Nghe hắn ta nói như thế không chỉ Chu Thị mà Lý Lệnh Uyển cũng cảm nhận được sự lãnh đạm trong lời nói này của hắn ta, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Nàng nhớ Trương Ái Linh có câu chuyện như thế này, Tiết Bình Quý tận sức với sự nghiệp của hắn mười tám năm, mà hắn thản nhiên bỏ mặt phu nhân ở nhà chờ mong.

Có một ngày lòng không yên, đêm tối hắn quay về thăm nhà thì hắn nhìn thấy phu nhân của mình bị một đám xấu xa cưỡng bức, hắn cứ ngỡ rằng khung cảnh đoàn viên sẽ hạnh phúc lắm, hơn nữa hắn còn tự hứa với lòng sẽ bù đắp cho phu nhân của mình thật tốt, nhưng tất cả chỉ còn lại sự đau thương.

Mà cái con người trước mắt này, làm sao có thể so sánh bằng Tiết Quý Bình kia chứ, hắn ta mười bốn năm qua còn không quan tâm Chu Thị sống chết ra sao, chỉ quan tâm đến việc ân ái cùng Tôn Y Lan, thậm chí là sinh con với Tôn Lan Y.

Hơn nữa cả nhà bọn họ luôn hạnh phúc sống bên nhau. Hiện tại hắn ta đã quay lại còn cố ý giở trò, tuy rằng hắn ta nói lời cảm tạ với Chu Thị, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt.

Nếu để người khác nghe được thì bọn họ chỉ cho rằng sau bao nhiêu năm cô đơn cuối cùng thì Chu Thị cũng đã có hồi đáp.

Bởi vì trượng phu đã nói lời cảm tạ với mình, lại còn trước mặt nhiều người mà nói, thì còn có gì ủy khuất?

Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm chê trách Lý Tu Bách, bởi vì mười bốn năm qua Chu Thị đều phải trải qua trong cô đơn, còn hắn ta thì lại đầu ấp tay gối với nữ nhân khác, còn chẳng hề để ý đến Chu Thị ở Lý phủ bị lão thái thái chán ghét như thế nào,hắn ta thì chỉ biết sống ung dung tự tại qua ngày.

Mười bốn năm thanh xuân chỉ đổi lại sự thờ ơ lạnh nhạt của trượng phu. Đúng là gặp nhau chi bằng chẳng gặp còn tốt hơn, ít ra Chu Thị còn có thể ngày đêm thương nhớ Lý Tu Bách, nhưng hiện tại sự thật lại quá đau lòng.

Lúc này cả cơ thể Chu Thị run lên, nàng ta cảm thấy thật đau đớn, nàng ta rất muốn khóc một trận, nhưng cuối cùng thì nàng ta vẫn phải cố nhịn xuống, cúi đầu đáp lễ lại Lý Tu Bách, thấp giọng nói: " Lão gia khách khí rồi." Cả hai giống như những người xa lạ mà chào hỏi nhau.

Tiếp đến Dương Thị chỉ tay vào Lý Lệnh Uyển nói với Lý Tu Bách: " Đây là Uyển nhi."

Khi Lý Lệnh Uyển được sinh ra Dương Thị đã từng báo tin này với hắn ta, cho nên hắn ta cũng biết ở Lý phủ mình còn có một người nữ nhi nữa, nhưng từng ấy năm qua hắn ta chưa bao giờ hỏi thăm nàng.

Cho nên khi hắn ta nghe Dương Thị nói như vậy liền nhìn về phía nàng. Cũng chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi, mắt ngọc mày ngài dung nhan kiều diễm, bất quá vẻ mặt nàng đối với mình rất lạnh nhạt, cả ánh mắt cũng vậy, thậm chí lúc nàng hành lễ củng chỉ lạnh nhạt kêu một tiếng phụ thân rồi thôi.

Tuy rằng Lý Lệnh Uyển là nữ nhi của mình, nhưng từ lúc Chu Thị mang thai đến khi sinh ra nàng, hắn ta chưa bao giờ ở bên cạnh, hơn nữa mười mấy năm qua hắn ta còn chưa từng chăm sóc nàng dù chỉ một lần, vì vậy khi trưởng thành nàng sẽ có bao nhiêu tình thương dành cho hắn ta đây?

Thế nên trong khi Lý Lệnh Uyển hành lễ gọi hắn ta là phụ thân, hắn ta chỉ nhàn nhạt gật đầu với nàng gọi một tiếng Uyển nhi, sau đó liền rời đi nơi khác.

Lý Lệnh Uyển không hề có một chút cảm giác thương tâm nào cả, nàng chỉ đang tội nghiệp thay Chu Thị mà thôi, trong lòng nàng cũng lo lắng Chu Thị vì thương tâm quá độ sẽ tổn hại sức khoẻ, cho nên nàng vội đỡ Chu Thị ngồi xuống, lại nắm chặt tay Chu Thị.

Sau đó Lý Lệnh Uyển cảm thấy trên mu bàn tay mình có gì đó ướt ướt thì ra là nước mắt của Chu Thị.

Nàng thầm thở dài trong lòng chỉ sợ chút nữa khi Chu Thị nghe những lời nói tiếp theo của hắn ta, thì lại khiến Chu Thị càng thương tâm hơn.

Mà quả nhiên nàng liền nghe thấy Dương Thị hỏi Lý Tu Bách, sinh thần cùng tuổi tác của Lý Lệnh Yến cùng Lý Duy Hoa là khi nào.

Nếu bọn họ đã quay về thì phải tụ hợp với sáu người tôn bối còn lại trong phủ, vì thế bà muốn biết chuyện đó là việc bình thường.

Thế nên Lý Tu Bách liền nói tuổi tác của hai người bọn họ ra, mọi người trong phòng hơi ngạc nhiên đối với những tôn bối nhỏ tuổi thì có lẽ sẽ không hiểu được nội tình bên trong.

Nguyên nhân là vì Lý Lệnh Yến thế mà lại sinh sớm hơn Lý Lệnh Uyển hai ngày, nhưng chuyện này người khác còn có thể lý giải do Lý Lệnh Yến sinh non.

Lúc này Dương Thị có chút nghi ngờ liền hỏi rõ ràng hơn, Lý Tu Bách đã không còn muốn giấu giếm nữa, dù sao bọn họ cũng đã trở về thì còn phải sợ cái gì nữa? Cho nên hắn ta liền nói: " Yến nhi sinh đủ ngày đủ tháng."

Nghe hắn ta nói vậy vẻ mặt mọi người chợt biến sắc, bởi vì Lý Lệnh Uyển là sinh non sau bảy tháng mang thai đã chào đời.

Nói cách khác chính là Tôn Ý Lan đã mang thai Lý Lệnh Yến trước thời điểm Chu Thị mang thai Lý Lệnh Uyển.

Như vậy kho Lý Tu Bách còn ở kinh thành vốn đã quen biết Tôn Ý Lan, bọn họ đã sớm ở bên nhau chứ không phải như lời hắn ta vừa nói lúc nãy, chính là cưới Tôn Ý Lần lúc hắn còn làm quan ở nơi khác.

Mà hơn nữa Lý Tu Bách lại sống cùng nữ nhân khác khi tân hôn của hắn ta cùng Chu Thị trải qua không lâu.

Lý Lệnh Uyển cảm nhận tay chân Chu Thi run rẩy kịch liệt, nàng có chút lo lắng sợ rằng Chu Thị chẳng thể chịu đựng được sự đã kích quá lớn này, cho nên nàng càng nằm chặt tay Chu Thị vỗ về.

Nhưng vừa dứt lời Lý Tu Bách liền kêu Tôn Lan Y đến chỗ của Chu Thị nói: " Lan Y lại đây ra mắt phu nhân đi."

Hai từ Lan Y từ miệng của hắn ta thốt ra vô cùng ôn nhu dịu dàng làm sao, chẳng giống như ngữ khí mà vừa rồi hắn ta nói chuyện cùng Chu Thị, quả nhiên là khác xa một trời một vực.


Lúc này Tôn Lan Y đã tiến tới quy củ hành lễ với Chu Thị, sau đó nhẹ nhàng nói: " Lan Y bái kiến tỷ tỷ."

Lý Lệnh Uyển cảm thấy Lý Tu Bách đúng là con người nhẫn tâm, hiện tại mọi chuyện đã như vậy rồi mà hắn ta còn bảo Tôn Lan Y đến đây hành lễ với Chu Thị, rõ ràng là hắn ta đang cố tình ép Chu Thị phải chấp nhận sự tồn tại của Tôn Lan Y đây mà.

Dù nói thế nào thì Chu Thị cũng là chính thất nếu nàng ta không thừa nhận Tôn Lan Y thì cũng không được, bởi vì Tôn Lan Y cũng đã có hài tử cùng Lý Tu Bách, vì vậy cái danh thiếp thất này không đồng ý là không được.

Hơn nữa ở đây lại nhiều người dòm ngó như vậy, nếu Chu Thị vẫn không chấp nhận Tôn Lan Y thì chẳng phải người khác sẽ nói rằng, nàng ta đây là đang ghen tị không hề có lòng bao dung với một vị thiếp thất nhỏ bé sao?

Cho nên Lý Tu Bách cố tình đang ép Chu Thị mà, cho dù nàng ta có nguyện ý hay không cũng không quan trọng gì với hắn ta cả.

Lý Lệnh Uyển đã bắt đầu nổi nóng cùng oán giận với những gì Lý Tu Bách đã làm. Nàng thật sự không rãnh quản cốt truyện sẽ diễn biến ra sao nữa, giờ phút này nàng chỉ muốn Chu Thị có một cuộc sống bình yên mà thôi.

Bởi vì Chu Thị chính là mẫu thân của nàng, hơn nữa thân là con cái không thể trơ mắt đứng yên nhìn người khác ức hiếp mẫu thân của mình như vậy.

Dù người đó là phụ thân của mình thì đã sao. Vì thế lập tức nàng muốn đứng dậy muốn thay Chu Thị đòi lại công bằng.

Bỗng nhiên có người đưa tay ấn vai nàng lại, không cho nàng đứng lên. Thấy vậy nàng liền quay đầu nhìn xem người đó là ai, thì ra người đó chính là Lý Duy Nguyên.

Từ nãy đến giờ Lý Duy Nguyên vẫn luôn âm thầm quan sát Lý Lệnh Uyển, hắn lo lắng cho nàng, mà điều hắn sợ nhất chính là nàng sẽ vì những chuyện này mà đau lòng, cho nên hắn thừa dịp mọi người không chú ý liền nhanh chóng thay đổi vị trí ngồi của mình cùng Lý Lệnh Quyên, sau đó hắn ngồi bên cạnh nàng.

Lúc hắn thấy vẻ mặt nàng ngập tràn oán giận

thì hắn liền biết nàng đang muốn làm gì, cho nên hắn nhanh tay đưa tay ấn nàng trở lại chỗ ngồi.

Dù sao Lý Tu Bách cũng là phụ thân của Lý Lệnh Uyển, thân làm con cái đâu thể nào trước mặt mọi người mà trách móc phụ thân của mình?

Đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ về nàng như thế nào?

Cho dù hiện tại Dương Thị vẫn luôn sủng ái nàng thì sao, chỉ cần nàng không cẩn thận làm ra những việc đó thì khó tránh được sự trách phạt của bà.

" Uyển Uyển," hắn nhẹ giọng nói với nàng: " Muội ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng làm gì hết cũng không cần mở miệng nói điều gì."

Kỳ thật những việc trước kia của các trưởng bối, thân phận vãn bối như bọn họ cũng không có tư cách xen vào, nếu để Lý Lệnh Uyển nói ra những oán trách của mình với Lý Tu Tùng thì ai sẽ để tâm, ngược lại bọn họ chỉ nghĩ nàng đây chính là đang xúc phạm các trưởng bối mà thôi.

Hơn nữa trong lòng hắn có chút suy nghĩ ích kỷ, hắn chỉ cần Uyển Uyển của hắn sống tốt thì những người khác có như thế nào liên quan gì đến hắn?

Lý Lệnh Uyển bị hắn gắt gao ấn vai ngồi xuống, căn bản nàng không thể đứng dậy được, hơn nữa nàng cũng bi ai phát hiện ra chuyện này dù nàng có muốn quản cũng quản không được.

Nếu nàng vì Chu Thị nói những lời công đạo thì sẽ có lợi ích gì không?

Dương Thị sẽ nghe sao mà Lý Tu Bách lại càng không để tâm. Tất nhiên bọn họ sẽ lấy chuyện hôm nay nói Chu Thị là một con người ích kỷ nhỏ nhen đến cả một vị trí thiếp thất cũng không cho Tôn Lan Y.

Nhưng ngay sau đó nàng liền nghe được Chu Thị thong thả lên tiếng: " Đứng lên đi."

Việc này xem như Chu Thị đã thừa nhận vị trí của Tôn Lan Y, lập tức Tôn Lan Y hành lễ cảm tạ nàng ta nói: " Cảm ơn phu nhân."

Tiếp đến Tôn Lan Y đứng lên lui về phía sau, vẻ mặt không có chút vui sướng nào,vẻ mặt nàng ta vẫn nhàn nhạt mà thôi, giống như Chu Thị có thừa nhận nàng ta là thiếp thất hay không cũng không quan trọng.

Tất nhiên đối với Tôn Lan Y chuyện này vốn vĩ không quan trọng, chỉ là trong thời khắc này Lý Lệnh Uyển lại cảm thấy phiền não.

Bởi vì nàng biết Tôn Lan Y vốn là nữ nhi của lão sư dạy dỗ Lý Tu Bách, mà đời này hắn ta chỉ thật tâm duy nhất với một mình nàng ta.

Hơn nữa Lý Tu Bách chỉ vì mệnh lệnh của phụ mẫu mới cưới Chu Thị mà thôi, vì thế trong lòng hắn ta có bao nhiêu tình cảm với Chu Thị?

Tuy rằng mọi người trong Lý gia đã trải qua một chuyện bất ngờ như vậy, chỉ là ngay sau đó Dương Thị lại lên tiếng nói với mọi người rằng, bởi vì Lý Tu Bách vừa trở về mọi người cũng nên cho hắn ta chút mặt mũi.

Sau đó Dương Thị lại bình bĩnh bảo Lý Lệnh Yến cùng Lý Duy Hoa đi chào hỏi các vị huynh đệ tỷ muội khác.

Tất nhiên người đầu tiên Lý Lệnh Yến gặp mặt chính là Lý Duy Nguyên. Ngay từ đầu Lý Lệnh Uyển còn cho rằng, lần đầu Lý Lệnh Yến cùng Lý Duy Nguyên gặp nhau chắc chắn sẽ quan trọng lắm cho nên nàng sẽ cố quan sát thật tỉ mỉ.

Đặc biệt mới vừa rồi sau khi nàng nhìn thấy tướng mạo thanh tú của Lý Lệnh Yến, thậm chí ngay cả khí chất của Lý Lệnh Yến cũng vô cùng tao nhã thoát tục, nàng sợ rằng Lý Duy Nguyên sẽ bị thu hút.

Nhưng nào ngờ vì mãi lo lắng tâm trạng của Chu Thị, cho nên hiện giờ nàng cũng chẳng quan tâm để ý cảnh tượng gặp mặt đó nữa.

Dù sao Lý Lệnh Yến vốn sinh ra đã có nét đẹp mỹ miều, hơn nữa lại chính là do Lý Tu Bách cùng Tôn Lan Y sinh ra, tất nhiên là hai người bọn rất yêu quý nàng ta rồi.

Vốn trong truyện nàng ta sinh ra và lớn lên ở Giang Chiết, quả thực vùng sông núi ấy lại ngưng tụ từ Giang Nam kia cho nên chỉ cần một cái nhấc tay cũng đầy uyển chuyển, hơn nữa chưa kể đến vùng đó toàn sinh ra giai nhân mỹ nữ khí chất tựa thần tiên.

Lúc này bộ dạng cúi người hành lễ của nàng ta đối với Lý Duy Nguyên cũng thật là xinh đẹp mà, nhưng đáng tiếc Lý Duy Nguyên nào còn có tâm trí gì mà liếc nhìn nàng ta.

Bởi vì hắn chỉ mãi chăm chú nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Lý Lệnh Uyển dành cho Chu Thị mà thôi, hắn biết trong lòng nàng đang rất khó chịu, khi hắn nhìn thấy nàng như vậy trong lòng hắn lại càng không vui.

Cho nên đối với việc Lý Lệnh Yến hành lễ với hắn, nàng ta lại còn nhẹ giọng kêu hắn một tiếng đại ca, bất quá hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng ta, hơn nữa hắn cũng chưa từng quan sát kỹ đến khuôn mặt của nàng ta dù một lần, sau đó hắn lại tiếp tục nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.

Nhưng dù sao khi người khác hành lễ với mình thì mình phải đáp lại, vì vậy khi Lý Lệnh Yến hành lễ như thế, tất nhiên hắn phải đáp lễ.

Theo sau hắn nhanh chóng đáp lễ với nàng ta, lạnh nhạt kêu một tiếng Tam muội coi như cũng đã biết qua nhau.

Lúc trước khi Lý Lệnh Yến chưa quay về, nàng ta cũng đã tìm người dò hỏi tin tức của mọi người trong Lý Phủ, cho nên cũng biết rõ một số chuyện.

Nàng ta biết Lý Duy Nguyên ba năm trước đây đã đứng đầu tam bảng, thậm chí tất cả các kỳ thi đều đứng nhất bảng, ngay cả kỳ thi hương lần này hắn cũng đổ giải cao nhất là Giải Nguyên.

Hiện nay nàng ta còn nhìn thấy hắn đang mặc trên người một bộ y phục làm từ tơ lụa mày xanh đậm, bộ dạng cao ngạo đứng nơi này thật là tuấn mỹ phi phàm.

Chẳng qua là hắn luôn tạo cho người khác cái cảm giác lạnh lùng xa cách, cho nên vẻ tuấn mỹ kia cũng mang theo một chút lạnh lùng.

Lúc này Lý Lệnh Yến chợt có một suy nghĩ, sau này nàng ta vẫn nên thân thiết với Lý Duy Nguyên nhiều hơn.

Gần nhất là qua thăm hỏi thì nàng ta biết được dù Lý Duy Nguyên là trưởng tôn những cũng chỉ là con vợ lẽ, hơn nữa lúc xưa cũng không được Dương Thị yêu thích, chỉ là mấy năm gần đây bà đối xử với hắn tốt hơn một chút mà thôi.

Hắn thân phận là trưởng tôn, còn nàng ta cũng là thân phận trưởng tôn nữ, nhưng cả hai bọn họ đều là con vợ lẽ, cho nên cần phải quan tâm nhau nhiều hơn hoà thuận sống chung cùng nhau trong Lý phủ này.

Vốn dĩ nàng ta biết Lý Duy Nguyên tuổi trẻ tài cao, còn trẻ tuổi mà đã đạt danh Giải Nguyên, có thể sang năm hắn có khả năng sẽ thi đỗ tiến sĩ lại còn có thứ hạng rất cao, tương lai chắc chắn tiền đồ vô hạn nếu cùng hắn thân thiết sẽ là trăm lợi chứ không có hại.

Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Uyển liền hoà nhã cười cùng hắn, thanh âm mềm mại nói: " Yến nhi mới hồi phủ có việc gì không hiểu mong đại ca chiếu cố nhiều hơn."

Dứt lời nàng ta lại thi lễ đi tới gặp gỡ những tôn bối khác.

Chỉ là lúc này Lý Lệnh Uyển chợt quay đầu nhìn về phía Lý Duy Nguyên.

—————————-//———//—————————-

Thật sự lúc edit chương này mình vô cùng ghét tra nam Lý Tu Bách, con người của hắn thật là nhẫn tâm mà. 😡😡 Tui rất muốn đánh hắn ta một trận dễ sợ!!!