Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 9: Kế hoạch A

Dương Chi cuộn chăn, bọc chính mình thành một chú sâu mũm mĩm. Khấu Hưởng nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn cô.
Được rồi, muốn canh cứ canh, anh dứt khoát lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi.
Phòng khách trống trải, lạnh lẽo.
Dương Chi với anh mỗi người chiếm một bên sô pha, giằng co.


Chăn màu xanh biển, thoang thoảng mùi lông.
“Hắt xì.”
Cô lại khụt khịt cái mũi.
“Cô đừng có làm bẩn chăn của tôi đấy nhé.” Đại ca chơi trò chơi, thờ ơ nói.
Vì thế mấy cái hắt xì tiếp đó đều bị cô lấy giấy bịt trong lỗ mũi, không thở được, trông vô cùng khó chịu.


Một ván game của Khấu Hưởng nhanh chóng kết thúc, anh lạnh nhạt nói: “Bị cảm thì về phòng đi.”
“Vậy anh phải đảm bảo không ra ngoài.”
“……”
Anh không để ý đến cô, tiếp tục chơi game, xem ai kiên trì hơn ai.


Lúc này, Dương Chi khẽ lẩm bẩm, bắt đầu đọc bài tiếng Anh, Khấu Hưởng trừng cô một cái, cô lập tức hạ giọng, nhưng âm lượng đọc bài vẫn ở mức anh có thể nghe thấy, xong rồi lại đọc từ đơn.


Bất kể anh có nghe hay không, là gia sư, dù sao cô cũng phải làm chút gì, có thể đọc mấy từ đơn mấy câu, biết đâu anh nghe thấy lại nhớ được, bà Triệu từng nói trí nhớ của anh rất tốt, gần như chỉ cần nghe một lần là nhớ.


Điều này Dương Chi không hề nghi ngờ, Caesar hát rap, chứng tỏ khả năng ghi nhớ rất lợi hại.
Khấu Hưởng nghe cô đọc tiếng Anh, ghét bỏ nói: “Tiếng Anh của cô do giáo viên thể dục dạy hả?”
“Có giỏi thì anh đọc đi, xem ai tốt hơn ai.”


“Bớt dùng phép khích tướng với tôi đi.” Khấu Hưởng cười lạnh một tiếng: “Tiếng Anh của ông đây thế nào cũng tốt hơn cô nhiều.”
Dương Chi bĩu môi: “Trước đây ở trường cũ, tiếng Anh của tôi từng đứng đầu cả trường đấy.”


“Trong giải đấu MC freestyle battle Trung Quốc – Mỹ lần thứ 13, tôi từng dùng tiếng Anh đánh bại rapper người Mỹ, giành được giải quán quân đấy.”
Tuy anh nói với vẻ bâng quơ, nhưng ánh mắt lại rất kiêu căng.
Dương Chi:……
Thế này, đúng là không so sánh được.


Hai người anh một câu cô một câu, ngược lại Khấu Hưởng cũng không chê cô phiền. Trong nhà lạnh lẽo, có thể có người cùng đấu võ mồm, trong lòng cảm thấy khá thú vị.


Hai người đấu võ mồm, khoảng cách dường như cũng được kéo lại gần. Lúc này Dương Chi hoàn toàn không sợ anh, còn coi anh trở thành bạn của mình, thế nên ôm chăn ngồi sát lại gần anh.
“Làm gì đấy.”
“Lạnh.”
“Lạnh thì về phòng đi.”
“Tôi không về.”


Khấu Hưởng tiếp tục chơi game.
Vài phút sau, Dương Chi dựa vào vai anh ngủ. Khấu Hưởng nghiêng người, không để cô nghiêng đầu chạm vào anh.
Đầu không có chỗ dựa, cô giật mình tỉnh dậy, sau đó lại nhanh chóng ngủ gật, đầu nhỏ dựa vào cánh tay Khấu Hưởng.


Cánh tay anh hơi mỏi, đặt điện thoại xuống, liếc mắt nhìn cô. Trong ánh trăng, làn da của cô càng thêm mịn màng trắng nõn, hàng lông mi dài rủ xuống, che kín đôi mắt.


Dường như cô thật sự bị lạnh, liên tục hướng về chỗ ấm áp nhất của anh, Khấu Hưởng nâng cánh tay, đặt lên sô pha, hoàn toàn không biết nên gác ở đâu.


Khấu Hưởng tỉnh táo ngồi trong bóng tối đến hơn nửa giờ, trơ mắt nhìn cô mơ màng ôm eo anh, sau đó lại cuốn lấy cổ anh, liên tục cọ vào ngực anh.
Ngực là nơi gần trái tim nhất, cũng là nơi ấm áp nhất trên cơ thể.


Năm ngón tay anh mở ra rồi lại khép lại, khép lại rồi lại mở ra… Cuối cùng, đành đặt tay lên vai cô, ôm cô về phía mình.
Dương Chi mơ màng cử động, anh nhanh chóng buông tay, đầu ngón tay chống lên hàm, bâng quơ nghiêng đầu.
Sau khi xác định cô không tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở phào.


Nhưng tình huống sau đó như thế nào anh không nhớ rõ nữa, có lẽ buồn ngủ cũng có thể lây, anh mơ mơ màng màng ngủ gục theo cô.
Sáng sớm tỉnh lại trên sô pha, phát hiện cô gái bên cạnh vẫn đang dựa vào ngực anh ngủ say sưa.


Ngực cô tựa như hai cái bánh bao mềm mại như bông, đặt lên bụng anh, tuy cách một lớp áo, nhưng xúc cảm vẫn rất rõ ràng.
Khấu Hưởng đờ người.


Cách một lớp áo đã đỡ, tay của cô nhóc này còn trực tiếp luồn qua áo anh sờ vào bên trong, toàn bộ cánh tay cô dán lên cơ bụng cứng rắn của anh để sưởi ấm!
Khấu Hưởng nhẹ nhàng nhấc cánh tay của cô ra, nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi đi còn quay đầu lại liếc cô một cái.


Bộ dáng đương ngủ say của cô vô cùng ngoan ngoãn, hít thở đều đặn, mũi đỏ bừng, làn da trắng nõn thắng tuyết.
Cho dù là con mèo trú tuyết dưới hiên, anh cũng sẽ cho ăn, huống chi là một cô gái xa quê lên thành phố học.
“Ngày mai, ngày mai cô phải thu dọn đồ đạc rời đi đấy.”


Anh lẩm bẩm một câu với cô gái đang ngủ say.
*****
Sau hôm đó, liên tục nhiều ngày sau đó, Khấu Hưởng không về nhà, nhưng máy sưởi đã vận hành lại được, chắc hẳn ban ngày anh đã gọi người tới sửa.


Anh không về nhà, đương nhiên cũng sẽ không đuổi cô đi. Tuy trong lòng Dương Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tự dưng lấy tiền lương của bà Triệu mà không thể làm tốt công việc, cô cũng cảm thấy áy náy.
Cô hỏi trợ lý Phương số điện thoại của Khấu Hưởng, quyết định thử gọi một cuộc cho anh.


Điện thoại được nhận, đầu bên kia vô cùng ồn ào.
“Ai đấy?”
Giọng điệu ngang tàng ngỗ ngược.
“Khấu đại ca, là tôi.”
“……”
“Alo alo?”
“Nghe đây, có chuyện gì mau nói đi.”
“Tối nay anh có về nhà không?”
“……”


Cảm giác là lạ, giống như một người phụ nữ đang thúc giục người chồng ở bên ngoài quyến luyến hoa bướm sớm trở về nhà.
Khấu Hưởng lơ đãng nói: “Bao giờ cô đi thì tôi về.”


“Tôi không đi, nếu anh còn không về, tôi sẽ bảo mẹ anh gọi điện thoại cho anh.” Giọng Dương Chi nhỏ nhẹ, hoàn toàn không có khí thế đe dọa.
Khấu Hưởng cười lạnh một tiếng: “Đã đỡ cảm chưa?”
“À, đỡ rồi.” Dương Chi khụt khịt mũi, ồm ồm: “Tối hôm đó cảm ơn anh nhé.”


Giọng Khấu Hưởng mang vẻ lười nhác: “Cô nhóc, sợi dây thần kinh nào trong đầu cô bị chập thế?”
“Hả?”
“Tôi không phải chính nhân quân tử, có người ngồi trong lòng mà vẫn không làm loạn, buổi tối hôm đó cô không có việc gì, không có nghĩa sau này cũng sẽ không có việc gì.”


Dương Chi đang làm bài, chưa kịp phản ứng lại: “Gì cơ?”
“Muốn tôi nói rõ sao.” Khóe miệng Khấu Hưởng cong lên, dùng ngữ điệu không đứng đắn nói: “Còn không đi, tôi làm…”


Một từ “Cô” đã đến bên miệng, trong điện thoại lại truyền đến tiếng dì Chu: “Thiếu gia, cậu nói gì?”
“Tôi làm chính bản thân tôi!” Trong đầu Khấu Hưởng trống rỗng, cứng ngắc sửa miệng.


“Thiếu gia, tôi sẽ ghi lại từng câu từng chữ cậu nới với Dương tiểu thư, sau đó kể lại chi tiết cho phu nhân và tiên sinh đấy, cho nên mong cậu chú ý tìm từ, đừng nói lời thô tục.”
“Đợi chút… Dì Chu, alo alo…”
Tút tút tút, điện thoại bị cúp.
Khấu Hưởng:……
*****


Buổi tối, ban nhạc biểu diễn xong, mọi người tụ tập bên nhau uống rất high, Thời Tự nói cô ấy đã đăng ký dự thi giải đấu singer, đăng ký cho cả nhóm, có thời gian thì thu video rồi đăng tải lên mạng, nếu nằm trong danh sách top 100 có thể tham gia vòng thi đấu của đài truyền hình vào tháng 7 này.


Thật ra Khấu Hưởng không thích mấy cuộc thi này, nhưng anh có một nguyện vọng, hy vọng có thêm nhiều người biết đến Hip-hop, loại hình âm nhạc giống như Rock and Roll của thập niên 80-90, tuy không nổi, tuy mới nhìn trông có vẻ không được lịch sự.
Nhưng nó nhất định có linh hồn có năng lực truyền đạt.


Nếu Thời Tự đã đăng ký rồi, dứt khoát thử xem cũng không sao.
Buổi tối mọi người uống hết vài chai J&B Rare ( ), Khấu Hưởng nhìn điện thoại, không có tin nhắn giục về nhà của Dương Chi.
Không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy trống trải.


Thẩm Tinh Vĩ xách theo chai rượu ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao thế, gia sư còn chưa đi à?”
Khấu Hưởng cầm lấy chai rượu, uống từng ực một ngụm, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Hay do là con gái nên mày mềm lòng.”
“Cút đi.”


Thẩm Tinh Vĩ cười hì hì: “Chuyện như thế này, cứ để anh em ra mặt đi, tối nay thực hiện kế hoạch A nhé?”
Thời Tự và Bùi Thanh liếc nhau, chỉ một cái liếc mắt này, Khấu Hưởng đã biết bọn họ đang có ý đồ xấu gì.


Thời Tự cười trầm ngâm nói: “Vẫn là kế hoạch A đuổi cùng giết tận gia sư hả?”
“Làm thôi!”
Bùi Thanh cũng hưng phấn: “Hãy giải cứu Caesar khỏi tay gia sư ác ma thôi.”
Đều là những chàng trai cô gái nhiệt huyết đầy mình, vô cùng khí phách, liều lĩnh.


Khấu Hưởng cười lạnh, không có ý định ngăn cản bọn họ.
Dọa được cô nhóc kia cũng tốt, đỡ để cô còn ngây thơ không biết mùi đời, cả ngày chỉ biết làm phiền anh.
Nhắc tời cũng lạ, nếu đổi thành người con gái khác, dám làm phiền anh như vậy, đã sớm bị anh đã bay đi rồi.


Đối mặt với cô nhóc này, anh luôn không thể nhẫn tâm được, hiện tại đến nhà cũng nhường cho cô, chính mình lại thành tên có nhà mà không thể về.
Khấu Hưởng thầm nghĩ, để cô tự biết khó mà lui, cũng không mất thể diện.
*****


Ánh trăng đêm nay rất sáng, phòng Dương Chi vẫn còn sáng đèn, nhưng cô đã nằm trên giường ngủ.
Vẫn không chờ được Khấu Hưởng về nhà.
Đã gần hai tuần rồi mà vẫn chưa bắt đầu học bù, cô lại ở trong nhà người khác như vậy, cũng quá bất lịch sự.


Dương Chi vừa mới dọn ra khỏi nhà cô hai, mẹ đã gọi điện thoại đến hỏi thăm. Chuyện dạy kèm tại nhà, Dương Chi khai báo đúng sự thật với mẹ, không hề dấu diếm, chỉ không nói thật chuyện cô bị em họ quấy rầy.


Nếu mẹ cô biết, nhất định sẽ làm ầm lên với nhà cô hai, bố dượng khó xử giữa hai bên, chắc chắn sẽ trách mắng mẹ, ông ta vốn đã không tốt với mẹ, Dương Chi không muốn mẹ phải chịu thêm tủi nhục, thà rằng bản thân chịu thiệt một chút còn hơn.


Nghĩ đến những chuyện buồn phiền, Dương Chi nhanh chóng ngủ thϊế͙p͙ đi, không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe thấy dưới nhà có tiếng motor nổ, ngay sau đó lại truyền đến tiếng nam nữ cười đùa.


Dương Chi ngủ mơ màng, mí mắt không thể mở ra được, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, mãi đến lúc động tĩnh càng ngày càng lớn.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh.


Căn biệt thự này ngoại trừ bảo mẫu Chu và người làm vườn, sẽ không có người khác ra vào, dì Chu và người làm vườn là vợ chồng, hình như ở nhà phía nam, cho nên buổi tối trong nhà sẽ chẳng có người.
Nhưng tiếng bước chân và tiếng cười đùa vừa rồi, rõ ràng vang lên từ phòng ngoài.


Có người về, là Khấu Hưởng ư?
Dương Chi vội vàng mặc áo khoác, xỏ dép lê, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Tiếng ầm ĩ như mở tiệc party vừa rồi ở phòng ngoài giống như chỉ là ảo giác.


Ngoài cửa không có gì cả, bóng tối sâu thẳm tràn vào phòng khách, mọi đồ đạc trong phòng đều chìm trong bóng đêm.
Không có âm thanh, cũng không có người.
Dương Chi hơi nhíu mày, chẳng lẽ cô nằm mơ?
Chắc vậy.


Đúng lúc cô chuẩn bị xoay người trở về phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ cuối hành lang.
Dương Chi giật mình: “Ai đấy?”
*****
Sau khi Khấu Hưởng đưa chìa khóa phòng cho Thẩm Tinh Vĩ, anh ngồi một mình bên quầy bar, uống hết hai chai rượu.


Anh rất đẹp trai, mang sức quyến rũ đặc biệt hấp dẫn phụ nữ đến gần, các cô ấy hoặc diêm dúa lẳng lơ hoặc thành thục, anh làm như không thấy.
Các cô ấy thấy anh vô tình, đành phải rời đi. Khấu Hưởng bắt đầu bực bội, châm điếu thuốc, muốn bình tĩnh lại.


Lại có người phụ nữ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, cầm chai rượu của anh đặt vào miệng mình, vẻ mặt quyến rũ.
Trong lòng Khấu Hưởng vô cùng căm ghét, lạnh nhạt nói một tiếng: “Cút.”


Cô gái kia ngượng ngùng rời đi, Khấu Hưởng ngẩn người chưa được hai phút, hạ quyết tâm, xoay người đi ra khỏi quán bar.
Cả quãng đường anh chỉ nóng lòng muốn về nhà, vô cùng bực bội.
Hết chương 9
Tác giả có lời muốn nói: Khấu lưu manh: “Còn không đi, tôi làm…”


Đại Chi Nhi mở to đôi mắt đen nhánh, ngây thơ nhìn anh.
Khấu lưu manh gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi làm Thẩm Tinh Vĩ.”
Thẩm Tinh Vĩ ngậm ống hút hút sữa bò đi ngang qua: “”