Trong văn phòng, Thẩm Tinh Vĩ nhìn xung quanh, văn phòng bày biện rất nhiều đồ quý, người máy quét nhà trên mặt đất hấp dẫn sự chú ý của cậu, đúng lúc cậu định chạm vào nghịch một lát thì bị Bùi Thanh kéo ra, đứng ngay ngắn trước bàn.
Khấu Sâm vừa mới kết thúc một cuộc họp video, nhìn thấy những khuôn mặt trẻ tuổi non nớt trước mặt, mọi mệt mỏi đều tan biến, ông vươn vai, thân thiện hỏi bọn họ: “Các cháu có muốn uống gì không, nước trái cây hay là nước có ga?”
“Chúng cháu uống nước lọc là được, cảm ơn chú ạ.”
Mọi người không hẹn mà cùng nói uống nước lọc, chỉ có Thẩm Tinh Vĩ không biết nghĩ đòi Coca Cola, bị Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc trừng thật lâu.
Khấu Sâm mời bọn họ ngồi xuống sô pha, sau đó dặn trợ lý lấy đồ ngọt tới, Thẩm Tinh Vĩ định duỗi tay lấy lại bị Bùi Thanh hất ra, vẻ mặt tủi thân.
“Các cháu cứ thoải mái đi.” Khấu Sâm cười hoà nhã nói với mọi người: “Các cháu là bạn của con trai chú, cũng giống như con của chú, đừng khách sáo.”
Tô Bắc Bắc khẽ nói với Dương Chi: “Bố Khấu Hưởng cũng tốt lắm mà, vì sao quan hệ giữa họ lại căng thẳng đến như vậy?”
Dương Chi lắc đầu, con người luôn bày ra mặt tốt nhất với người xa lạ, còn đối mặt với người thân của mình lại luôn thiếu kiên nhẫn thậm chí đôi khi còn nói lời cay độc, từ sắc mặt tối tăm và tâm trạng tồi tệ của Khấu Hưởng khi ra khỏi văn phòng, cô đã biết hai bố con lại cãi nhau rồi.
Thẩm Tinh Vĩ thấy Khấu Sâm hoà nhã như vậy, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, vì thế lấy hết can đảm nói: “Thưa chú, chúng cháu hy vọng chú có thể ủng hộ Khấu Hưởng tiếp tục ca hát, đừng dập tắt ước mơ của cậu ấy.”
Khấu Sâm nhướng mày.
Dương Chi tiếp tục nói: “Chúng cháu đột ngột đến đây quả thật có phần mạo muội, nhưng cháu không còn cách nào khác, dạo gần đây tâm trạng của Khấu Hưởng rất tệ, thật ra cậu ấy…”
“Tâm trạng của thằng bé rất tệ?” Khấu Sâm dựa vào sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ bình thản nói: “Có bao giờ nó để ý đến cái nhìn của bố mẹ đâu, từ trước đến nay đều làm theo ý mình, thích gì thì làm đó.”
“Không phải đâu chú ạ.” Tô Bắc Bắc vội vàng nói: “Thật ra người con cái quan tâm nhất vĩnh viễn là bố mẹ của mình, giống như cháu, mỗi lần kiểm tra được điểm tốt đều muốn khoe với bố mẹ đầu tiên, đôi khi ngoài mặt giả vờ như không hề để ý, nhưng trong lòng nhất định rất hy vọng được bố mẹ khen ngợi.”
Khấu Sâm cười cười: “Con gái luôn biết nghĩ hơn con trai, hơn nữa cháu với Khấu Hưởng khác nhau, các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, thằng bé……”
Khấu Sâm dừng lại, không biết nên nói con trai mình như thế nào, nếu nói anh là một đứa trẻ, có vẻ không nên đơn giản như vậy. Ông ho khan một tiếng: “Tóm lại, các cháu không hiểu thằng bé đâu, thằng bé rất cứng đầu, chưa bao giờ nghe lời người lớn.”
“Người không hiểu cậu ấy phải là chú mới đúng.” Dương Chi nhìn Khấu Sâm, gằn từng chữ một nói: “Cậu ấy là con của chú, nhưng chú có biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì không, cậu ấy thích gì không thích gì, biết vì sao cậu ấy sẽ đi lên con đường hip-hop này, chú đã từng nghe cậu ấy hát chưa? Chú có biết những ca từ cậu ấy nỗ lực viết ra bằng chính tài năng của mình đã khiến biết bao người cảm động không, chú chỉ biết đứng ở góc độ người lớn không cần trách nhiệm cho rằng cậu ấy đang phản nghịch, nhưng tất cả những gì cậu ấy làm chú lại không hề hay biết, chú căn bản không xứng làm bố của cậu ấy.”
Thẩm Tinh Vĩ che ngực, thầm nghĩ xong đời rồi, không ngờ cô lại dám nói như vậy với Khấu tổng, bọn họ chắc chắn sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Dương Chi hoàn toàn làm lơ ánh mắt Thẩm Tinh Vĩ ra hiệu với cô, cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói toàn bộ lời muốn nói ra: “Khi còn nhỏ, cháu rất thích ca hát, cháu nói với bố rằng cháu nhất định sẽ trở thành ngôi sao lớn trên TV như Châu Kiệt Luân, nếu thật sự có ngày đó, ông ấy có thể khoe với bạn bè xung quanh rằng cô gái hát hay trên TV kia chính là con gái của ông ất, ông ấy nhất định sẽ kiêu ngạo vì cháu, nhưng đáng tiếc ông ấy vĩnh viễn không thể thấy điều đó.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Khấu Sâm, đôi mắt đen láy sâu thẳm lóe sáng: “Vậy nên chú Khấu, so với tử biệt, giữa bố mẹ và con cái không có mâu thuẫn hay khúc mắc nào mà vĩnh viễn không thể cởi bỏ, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn mới là điều tiếc nuối trên thế giới này, mong chú hãy quý trọng những giây phút còn được ở bên nhau của hai người.”
Khấu Sâm ngơ ngẩn, đôi mắt vốn nhìn quen những âm mưu đấu đá trong giới thương nghiệp, lần đầu tiên xuất hiện vẻ mờ mịt và thất thố.
Những lời này của Dương Chi quả thật đã chạm đến tim ông.
Giật mình nghĩ lại, làm một người bố, con trai của mình đã trưởng thành, thế nhưng ngay cả việc con trai thích ăn món gì cũng không biết.
Ông quả thật… Không phải một người bố tốt.
Thẩm Tinh Vĩ liều mạng kéo tay áo Dương Chi, Dương Chi không để ý tới, nhìn Khấu Sâm không chớp mắt: “Đêm 30 nhà máy bỏ hoang có tổ chức một buổi biểu diễn nho nhỏ, Khấu Hưởng sẽ lên sân khấu trình diễn, có lẽ cũng là màn biểu diễn cuối cùng của cậu ấy vào thời cấp ba, cậu ấy rất chú trọng, cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ, Khấu tiên sinh, nếu chú thật sự quan tâm đến cậu ấy, hy vọng chú có thể giành chút thời gian đến xem.”
……
Mọi người đi ra khỏi toà nhà cao tầng, Thẩm Tinh Vĩ nói với Dương Chi: “Sao cậu không thực hiện giống kịch bản đã bàn lúc trước, vừa rồi thật sự làm tôi sợ gần chết.”
“Tôi cảm thấy Chi Nhi nói rất tốt.” Tô Bắc Bắc nói: “Nhìn sắc mặt của bố Khấu Hưởng là biết, ông ấy đã nghe hiểu.”
“Thế ông ấy có đến không?”
Dương Chi tỏ vẻ chính mình không biết, có đến hay không phải dựa vào suy nghĩ của ông ấy, dù sao những gì bọn họ có thể làm được đều đã làm.
Sau khi đám trẻ rời đi, Khấu Sâm đứng một mình bên cửa sổ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, châm một điếu thuốc.
Lời cô bé vừa rồi nói thật sự làm ông đau đớn, bắt đầu nghĩ lại, mấy năm nay ông chỉ quan tâm con có gặp rắc rối hay không, có gây thêm phiền phức cho ông hay không, giống như đứa nhỏ nhà mình trời sinh đã là người gây tai họa, tới tìm ông đòi nợ.
Trong ấn tượng của ông, đôi mắt đen nhánh tối tăm của con trai luôn lạnh lùng nhìn ông, dường như có thâm cừu đại hận, thậm chí ngay cả mặt ông cũng không muốn nhìn.
Ông chưa bao giờ biết ngoại trừ mặt phản nghịch, con trai còn có rất nhiều mặt khác, từ lời cô bé kia, lần đầu tiên ông mới biết con ông lương thiện, nhiệt huyết đến nhường nào ——
Vào lúc không có người, anh sẽ đến quầy bán quà vặt mua giăm bông, đút cho mèo hoang trong trường; vào lúc các bạn cùng lớp gặp phải đối xử không công bằng, anh là người đầu tiên đứng ra nói thay mặt các bạn; thật ra anh rất thích cười, nhưng bình thường lại gồng mình, bộ dáng hung dữ, thật ra anh cũng là một người rất dịu dàng…
Những điều này đều là những mặt xa lạ của Khấu Hưởng mà Khấu Sâm không biết, rõ ràng phải là người thân thiết nhất, ông lại nghe được rất nhiều điều từ miệng người khác.
Khấu Sâm lấy lại tinh thần, lấy USB mà Khấu Hưởng đưa cho ông từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra.
Cắm USB vào máy tính, trên màn hình xuất hiện không ít video kèm hình ảnh anh biểu diễn và battle với đối thủ, Khấu Sâm đeo tai nghe Bose lên, tùy tiện mở một cái video ra nghe một lát, lầm bầm lầu bầu: “Cái thứ này mà gọi là âm nhạc á?”
Căn bản là đọc lời, có thể gọi à âm nhạc sao?
Nhưng nhìn vào bầu không khí ở đó, khán giả dưới sân khấu hò hét ủng hộ anh, thật sự bị anh làm cảm động, mê muội vì anh, điên cuồng vì anh.
Khấu Sâm già rồi, không thưởng thức được dòng âm nhạc này. Nhưng nhớ lại quá khứ, những năm 80 là thời đại của Rock and Roll mà ông từng theo đuổi, bố ông đã từng nhiều lần nói với ông một câu, chính là ——
“Thứ gì vậy, con hát thế mà cũng gọi là âm nhạc hả?”
Khấu Sâm lại click mở video tiếp theo, cẩn thận nghe, nghe mỗi một câu một ca từ mà anh hát.
Suy bụng ta ra bụng người, năm đó ông cũng hy vọng bố có thể nghiêm túc nghe âm nhạc của mình đến nhường nào, cho dù cả thế giới không hiểu, không coi trọng, song ông cũng chỉ hy vọng bố có thể ủng hộ sự nghiệp của mình.
Ông tháo tai nghe, thở dài một tiếng.
*****
Sáng sớm ngày 24 trời còn chưa tỏ, trên cửa sổ phủ một lớp sương mù mỏng, nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 0, nhưng cũng may trong lớp còn ấm áp, các bạn phải tới lớp sớm, có người tinh thần phấn chấn, có người cầm sách ngủ gà ngủ gật……
Lớp phó văn thể mỹ Tống Mạt cùng một số bạn nữ khác cầm phấn vẽ lên bảng đen cuối lớp hình cây thông Noel và chuông nhỏ, tuy lên lớp 12 học hành căng thẳng nhưng vẫn có không khí của Giáng Sinh.
Ngoài lớp, rất nhiều nữ sinh lớp khác cầm túi kẹo, ngó vào trong lớp Khấu Hưởng tìm kiếm xung quanh.
Khấu Hưởng đang đọc sách, bởi vì máy sưởi trong lớp lại không thông gió, anh cảm thấy hơi nóng, cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, để lộ vóc dáng cao lớn thon dài của anh, vài cái khuy để mở, lộ ra cần cổ thon dài, thỉnh thoảng lại quay sang nói gì đó với Bùi Thanh, cái bút trên ngón tay xoay vòng.
Thẩm Tinh Vĩ dùng khuỷu tay chọc chọc Khấu Hưởng: “Những người bên ngoài đều đang tìm mày đấy.”
Vẻ mặt Khấu Hưởng lạnh nhạt, liếc ngoài lớp một cái, các cô gái lập tức xao động, khóe mắt hơi xếch, như có như không quyến rũ lòng người.
Cho dù anh không cố ý.
Hàng trước, Tô Bắc Bắc nói khẽ với Dương Chi: “Người đàn ông của cậu thật sự có độc.”
Dương Chi cũng nhìn nhóm con gái ồn ào trước cửa lớp, thoáng nhíu mày. Đồ của mình bị người khác nhớ thương, quả thật làm con người ra rất khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo bạn trai cô là học sinh quốc dân, biết đâu tương lai debut còn trở thành người chồng quốc dân.
Ừm, phải làm quen dần thôi.
Thẩm Tinh Vĩ đi ra khỏi lớp, đảm nhiệm việc nhận kẹo trong tay các cô gái, ồn ào nói: “Khấu Hưởng không thích ăn đồ ngọt, nếu muốn ăn cũng không ăn của các bạn đâu, nhưng nếu tặng cho tôi, tôi có thể suy nghĩ lại.”
Các cô gái rút kẹo trong tay cậu ra, ghét bỏ “Xí” một tiếng, sôi nổi rời đi, biết Thẩm Tinh Vĩ và Khấu Hưởng như hình với bóng, tuy lời cậu nói không xuôi tai, nhưng cũng không quá đáng.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều đi, sau khi mọi người lũ lượt đi khỏi lại có một cô gái ở lại, tay xách theo một túi kẹo đủ mọi màu sắc.
Cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa, trông nhỏ nhắn đáng yêu, má phúng phính, đôi mắt to tròn xoe chớp chớp tinh nghịch, nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Vĩ ——
“Anh nói Khấu Hưởng không thích ăn đồ ngọt, nếu muốn ăn cũng không ăn của chúng tôi, thế thì anh ấy ăn của ai?”
Thẩm Tinh Vĩ quay đầu lại nhìn cô ta: “Bạn là ai.”
“Tôi là Đường Kỳ Nhuế, học lớp 10.” Giọng cô gái lanh lảnh, hỏi cậu: “Có phải Khấu Hưởng có bạn gái rồi đúng không.”
“Cậu ấy có bạn gái hay không liên quan gì đến bạn, bạn bảo bạn học lớp 10, lúc này mới tới không bao lâu, đừng học đòi yêu đương giống người khác, chăm chỉ học tập mới là chuyện đứng đắn.”
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh trả lời nhiều như vậy làm gì, vẹt thành tinh à?”
Thẩm Tinh Vĩ lập tức nổi giận: “Này! Bạn còn nói tôi là vẹt thành tinh! Đây là lời khuyên đến từ đàn anh, bạn đi nhanh đi, đừng đứng ở đây tự tìm phiền phức nữa.”
Không nghĩ tới Đường Kỳ Nhuế lại đưa kẹo cho Thẩm Tinh Vĩ: “Tôi mời anh ăn, nhưng anh phải giúp tôi làm một việc.”
“Chuyện gì.”
Đường Kỳ Nhuế lấy một lá thư màu hồng từ trong cặp ra: “Giúp tôi đưa cái này cho Khấu Hưởng.”
Thẩm Tinh Vĩ nhướng mày, đang định từ chối, lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên: “Cậu ấy sẽ không giúp bạn gửi thư tình đâu, đừng lãng phí một túi kẹo.”
Thẩm Tinh Vĩ ngẩng đầu, thấy người nói chuyện là Dương Chi.
Dương Chi mỉm cười đi tới, nói với Đường Kỳ Nhuế: “Để tôi đưa giúp bạn nhé.”
Đường Kỳ Nhuế nghi ngờ nhìn cô: “Chị chịu giúp tôi á?”
Dương Chi nhún vai: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
“Vậy cảm ơn chị nhé.” Đường Kỳ Nhuế đưa hết kẹo và thư tình cho Dương Chi, sau đó hung hăng trừng Thẩm Tinh Vĩ một cái, xoay người rời đi.
“Bây giờ nữ sinh lớp 10 đều lợi hại như vậy hả?” Thẩm Tinh Vĩ gãi đầu, hỏi Dương Chi: “Chị dâu, cậu thật sự muốn giúp cô ta…”
Cậu còn chưa dứt lời, lại thấy bức thư tình và túi kẹo nhiều màu kia trực tiếp bị Dương Chi ném vào thùng rác bên cạnh.
Thẩm Tinh Vĩ trừng mắt, nhìn khuôn mặt vô cảm của Dương Chi, run run: “Chị… Chị dâu vẫn trâu bò nhất.”
Hết chương 65