Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 11: Mời anh ăn

Thẩm Tinh Vĩ, Thời Tự và Bùi Thanh đi song song trên con đường trống trải không người.
“Chúng ta giúp cậu ấy, sao cậu ấy lại đuổi chúng ta đi thế này?” Thời Tự khó chịu nói: “Đúng là không cho ai mặt mũi.”


“Lần này tôi đứng về phía Hưởng.” Bùi Thanh đút tay trong túi, nhún nhún vai: “Là hai người quá phận, cô nhóc nông thôn kia da mặt mỏng, sao có thể chịu được trò này của hai người.”


“Ngay cả cậu cũng thương hoa tiếc ngọc.” Thời Tự ôm cánh tay: “Tôi bằng lòng làm người xấu thì sao? Không phải trước khi tới chúng ta đã thống nhất giúp Caesar đuổi gia sư đáng ghét đi à.”
“Được rồi, trong lòng cậu ấy tự hiểu rõ, nếu đã mở miệng, chúng ta cũng đừng xen vào.”


Thời Tự suy nghĩ, đột nhiên nói: “Thật không thích hợp, trước đây chúng ta còn làm chuyện quá phận hơn, Caesar cũng chưa nói gì mà, tại sao đến lượt cô nhóc này, lại thành ra quá phận?”
Bùi Thanh nói: “Vốn cũng đã quá phận rồi.”


“Ý tôi là, dựa vào tính tình của Caesar, chẳng phân biệt nam nữ, việc cậu ấy không muốn làm thì không ai có thể ép được cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không có cái gọi là ga lăng phong độ.” Thời Tự dừng bước: “Cậu ngẫm lại xem, thái độ của cô nhóc kia, nếu là những người khác thì đã sớm bị ném hành lý ngoài rồi.”


Bùi Thanh nghĩ lại: “Cũng đúng, có phần kì lạ.”
Thẩm Tinh Vĩ nhướng mày: “Thế nên, hai người nghĩ một tiếng chị dâu kia là tôi gọi không chắc?”
Sau khi im lặng thật lâu, Thời Tự trừng mắt: “Không… Không thể nào, một cô nhóc á?”


Một cô gái bình thường đến mức lẫn ở trong đám đông cũng chưa chắc sẽ tìm thấy, không đến mức có thể tóm gọn nam thần Caesar kiêu ngạo lạnh lùng của các bạn nữ chứ.


Dù sao cô ấy cũng không tin, mấy năm nay cô ấy đã từng gặp rất nhiều kiểu con gái, có ai là không dịu dàng đáng yêu, tài sắc vẹn toàn.
Caesar ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một lần.
Anh không dễ tóm được đâu.


Hơn nữa tính cách Dương Chi hướng nội như vậy, có thể kiểm soát được Caesar sao? Có khi còn bị ăn đến xương cũng không còn ấy chứ.
“Tóm lại, sau này đối xử khách khí với Dương Tiểu Chi một chút.”
“Được.”
“Hoàn toàn ok.”
Ba người nhanh chóng đạt được sự thống nhất.


Đến ngã rẽ, Thời Tự nhìn sang Bùi Thanh: “Hôm nay có phải về nhà sớm không?”
Cậu ấy gật đầu.
Thời Tự nói: “Được rồi, tạm biệt nhé.”
“Hai người đi đâu thế.” Bùi Thanh hỏi lại.


Thời Tự kiễng chân ôm lấy Thẩm Tinh Vĩ cao 1m85: “Tôi với A Tinh lại đến bar Mr quẩy một trận, tối nay có buổi trình diễn underground rapper quy mô nhỏ.”
“Thanh Nhi, show tối nay đừng bỏ qua.” Thời Tự khuyên nhủ: “Đi cùng đi.”
“Không được.” Bùi Thanh nói: “Về muộn mẹ tôi sẽ lo lắng.”


“Thôi được, vậy mày về sớm đi.” Thẩm Tinh Vĩ biết gia cảnh cậu ấy không tốt, đơn thân, mẹ lại bệnh tật ốm yếu, mỗi ngày thời gian cậu ấy về nhà tuyệt đối sẽ không muộn quá 10 giờ.


Đừng nhìn Bùi Thanh bên ngoài không hay để ý, trong lòng cậu ấy rất rõ, biết bản thân không có gia thế chói mắt như Khấu Hưởng với Thẩm Tinh Vĩ, không thể làm nhiều chuyện mình thích, nhưng mỗi một việc cậu ấy làm, đều cố gắng hết sức, nghiêm túc hơn bất kỳ ai.


Ví dụ như học tập, ví dụ như âm nhạc.
Bùi Thanh vẫy tay với bọn họ: “Nhớ để ý cô nhóc này, đừng để cô ấy đánh nhau với người khác.”
Không có cậu ấy và Caesar, chỉ bằng sức chiến đấu của hai người này, biết đâu lại vào bệnh viện.


Bar Mr rất loạn, bên trong đa số đều là rapper, có nghiệp dư cũng có học sinh, mỗi người đều không phải đèn cạn dầu, một lời không hợp có khi xảy ra mâu thuẫn thậm chí vung tay đánh nhau.
Thẩm Tinh Vĩ nhún vai: “Tao biết giữ chừng mực mà, không cần mày lo lắng.”
*****


Ba người đi rồi, Dương Chi ngồi co quắp trên sô pha, nhìn Khấu Hưởng, không đoán được suy nghĩ của anh.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Khấu Hưởng đứng dậy, nhẹ nhàng chậm chạp bước đi, hướng về phía cầu thang.
Vóc dáng anh cao lớn thẳng tắp, mang đến cảm giác lạnh nhạt xa cách.


Người đàn ông này, lòng dạ rất sâu.
Trong lòng Dương Chi có tâm sự, không thể nào ngủ được, sau khi trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn đi đến phòng Khấu Hưởng.
Ghé tai nghe ngóng trước tiên, trong phòng dường như còn có tiếng bước chân đi lại, cô biết anh còn chưa ngủ.


Dương Chi nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng.
“Caesar, chúng ta tâm sự đi.”
Nửa phút sau, cửa phòng mở ra, Khấu Hưởng đã thay áo khoác, mặc một bộ đồ ngủ tối màu, ánh đèn ấm áp bao phủ lấy anh làm anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Có việc gì không?”


Dương Chi ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráo, vất vả nói ra những điều ấp ủ trong lòng.
“Dì Triệu rất quan tâm đến việc học của anh, cho dù không phải tôi, dì cũng sẽ mời gia sư khác.”
“Thế nên?”


“Thế nên tôi muốn nói, nếu anh chịu phối hợp với rồi, chúng ta có thể thực vui vẻ hoàn thành công việc dì giao, so với gia sư khác, tôi là lựa chọn tốt nhất của anh, bởi vì,…” Cô dừng lại một chút: “Bởi vì tôi sẽ không can thiệp vào việc ca hát của anh, cũng sẽ không mách lẻo với dì Triệu, nếu chúng ta có thể phối hợp tốt, có lẽ sẽ bớt được không ít phiền phức cho anh.”


Anh rũ mắt, lạnh nhạt liếc cô, cô nhóc này nói liền một mạch từ đầu đến cuối, chưa đứt một hơi, chắc là đã thầm học thuộc từ lâu.
Căng thẳng đến vậy, thật sự không phải người đủ tư cách để đàm phán.
“Muốn tôi phối hợp với cô?” Anh cười lạnh một tiếng.


Dương Chi nghe thấy ý khinh thường trong giọng anh.
Cô nghĩ thầm, bản thân thật là ngốc, tất cả mọi người đều nói người như Khấu Hưởng, cho tới giờ chưa từng chịu thiệt để nhân nhượng người khác.


Nhưng Dương Chi lại không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, tôi đã làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng tôi thật sự cần công việc này.”
Khấu Hưởng lạnh lùng nói: “Thế thì liên quan gì đến tôi.”


“Tôi sẽ cố gắng hết sức, giúp… Giúp anh thi đỗ đại học tốt.” Giọng Dương Chi run run.
“Thi đỗ đại học tốt?” Khấu Hưởng cười nhạt một tiếng: “Cô cảm thấy tôi quan tâm chuyện này sao?”


Đương nhiên Dương Chi biết, anh không để ý tới việc học, cô không biết nên nói gì, đường đã chạy tới gần cuối, không có một cọng rơm cứu mạng nào có thể cho cô cầm lấy.


Cho dù anh đối xử với cô lạnh nhạt thế nào, bạn bè anh làm trò quá phận đến cỡ nào, cô đều để lòng tự trọng xuống cuối, cô phải nhẫn nhịn, vì tương lai trời cao biển rộng.
“Trở về ngủ đi.” Khấu Hưởng dứt lời, đóng cửa phòng lại.


Để lại một mình Dương Chi đứng ngoài cửa, bóng tối dần dần nuốt trọn lấy cô.
Khấu Hưởng dựa vào cửa phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, bộ dáng mất mát của cô lại làm trái tim anh như bị một thứ vũ khí sắc nhọn đâm vào.


Dương Chi dùng khuỷu tay xoa xoa khóe mắt, lết bước, chuẩn bị rời đi.
Đi được vài bước, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng cô ——
“Có thể ở lại đây hai tuần, mẹ tôi sẽ thanh toán tiền lương cho cô.”
Anh nói xong không đợi cô phản ứng, lập tức về phòng.


Thế mà lại không đành lòng.
Đóng cửa phòng lại, Khấu Hưởng cảm thấy bản thân thật là khó tưởng tượng.
*****
Tối đó Khấu Hưởng đột nhiên mềm lòng, chính hắn cũng không nghĩ đến, hành vi thế này… Không phải style của anh.


Mà sau tối hôm đó, cứ tưởng Dương Chi sẽ còn tìm anh nói chuyện, nhưng thực tế không có, mỗi sáng không đến 6 giờ cô đã rời giường, đọc một đoạn tiếng Anh ở trong sân, ăn xong bữa sáng là đeo cặp sách đi học, buổi tối tan học về nhà đúng giờ.


Cô cứ yên tĩnh không quấy rầy như vậy, thật ra là để Khấu Hưởng không hối hận, anh nghĩ sai thì hỏng hết.
Anh vẫn như trước, đa số thời gian ngâm mình trong studio âm nhạc, nhưng đôi khi tâm trạng tốt, cũng tới trường đi học.
Buổi chiều, Dương Chi ôm một cái thùng giấy nho nhỏ về lớp.


“Đây là cái gì thế?” Tô Bắc Bắc giống như một đứa trẻ tò mò, ngó đầu vào trong thùng nhìn.
Dương Chi lấy kéo dọc mở thùng giấy ra: “Mứt hồng mẹ tớ gửi tới.” Cô lấy ra một cái đưa cho Lâm Lộ Bạch ngồi trước: “Bảo tớ chia cho mọi người.”


Quả nhiên, mứt hồng ngâm đường sau đó phơi khô, màu sắc tươi đẹp động lòng người, đóng trong từng túi từng túi riêng.
Dương Chi chia mứt hồng cho các bạn ngồi trước ngồi sau.
“Ăn ngon quá!”
“Thật sự quá ngon, hương vị không giống mứt hồng bình thường, ngọt mà không ngấy.”


“Tự tay mẹ tớ làm đấy.”
“Bảo sao, cảm ơn Dương Chi nhé.”
“Chi Chi tớ có thể xin thêm cái nữa không?”


Các bạn thích ăn, trong lòng Dương Chi rất vui mừng, phần lớn các bạn đều nói cảm ơn với Dương Chi, chỉ duy nhất một bạn nam ngồi trước Lâm Lộ Bạch, lúc Dương Chi đưa mứt hồng tới, cậu ta không thèm ngẩng đầu lên.
Cậu ta tên Triệu Húc, là bạn nam có thành tích nổi bật của lớp.


Từ nhỏ đến lớn Triệu Húc đều là học sinh xuất sắc, rất quan tâm xếp hạng kiểm tra, vì mối quan hệ cạnh tranh, Dương Chi qua được cuộc thi lò luyện để vào lớp 3, đã trở thành cái gai trong lòng các bạn cầm cờ đi trước nào đó.


Kì thi cách đây một tuần, Triệu Húc trực tiếp bị đẩy xuống top 5, hiện tại Dương Chi đứng thứ nhất, Bùi Thanh thứ hai, cậu ta thứ năm.
Sự bất mãn của Triệu Húc đối vớ Dương Chi ngày càng lớn, rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm.


Cậu ta không nhận mứt hồng Dương Chi đưa, công khai biểu đạt lòng thù địch của cậu ta với cô.
Tay cầm mứt hồng của Dương Chi rụt về, xấu hổ cười cười, đem đưa mứt hồng cho bạn ngồi cùng bàn cậu ta, bạn nhỏ mập mạp ngồi cùng bàn cậu ra lại rất nể tình, vui vẻ hớn hở nhận lấy.


Các bạn xung quanh đều được chia, dù sao cũng phải nhìn chung, không thể cho người này, không cho người kia, cho dù không quá quen, cũng nên đối xử bình đẳng, nếu không người khác sẽ đánh giá.


Vào lúc Dương Chi xoay người, Triệu Húc đột nhiên nói với bạn nhỏ mập mạp bên cạnh: “Này, cậu thật sự dám ăn hả.”
Bạn nhỏ mập mạp đang nhai nửa cái mứt hồng, khó hiểu: “Sao thế?”


“Mấy đồ gì đó mà người nhà quê tự làm, không hề tiêu độc, ai biết có sạch sẽ hay không, độ an toàn cũng không thể bảo đảm, cẩn thận ăn rồi hỏng bụng.”
Giọng cậu ta không lớn, nhưng cũng không nhỏ, đủ để cho mỗi người trong lớp đều nghe thấy rõ ràng.


Có mấy bạn đang mở túi ra, nghe vậy, chần chừ đặt mứt hồng xuống.
Từng người xấu hổ, thậm chí ngay cả uỷ viên văn nghệ Tống Mạt ngồi hàng trước cũng không khỏi toát mồ hôi thay Dương Chi.


Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu có một ngày cô ta cũng rơi vào cảnh như Dương Chi, không biết sẽ thê thảm như thế nào.
Nghèo khó là khởi nguồn của mọi tội lỗi.
Cô ta thật sự cảm thấy tiếc thương thay cô.


Song không ngờ đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nam trong sáng ——
“Có ngon không, Dương Tiểu Chi, cậu thật không công bằng, các bạn hàng trước đều có, hàng sau chúng tôi không có ư?”
Người nói chuyện là Thẩm Tinh Vĩ.
Cậu dựa vào ghế, tay ôm bụng: “Thật là đói.”


Dương Chi biết, cậu không thật sự đói bụng, mà cậu đang giải vây giúp cô.
Cô ôm thùng giấy đi xuống hàng sau, đưa cho Thẩm Tinh Vĩ một gói mứt hồng, Thẩm Tinh Vĩ nhận lấy rồi lại ném cho Bùi Thanh ngồi hàng trước.
Bùi Thanh giơ tay, cảm ơn Dương Chi: “Cảm ơn nhé.”
“Không phải khách khí.”


Thẩm Tinh Vĩ cũng không khách khí, quen tay lấy thêm mấy gói chia cho bạn bè xung quanh.
“Thực phẩm thuần thiên nhiên, mọi người nếm thử xem.”
Trông cậu ngược lại giống như chủ nhân của chỗ mứt hồng này.


Lúc này sắc mặt Triệu Húc trở nên rất khó nhìn, không nghĩ rằng Thẩm Tinh Vĩ sẽ chủ động chống lưng cho Dương Chi, dễ dàng tháo gỡ cục diện xấu hổ cho cô.
“Cảm ơn cậu.” Dương Chi khẽ nói với Thẩm Tinh Vĩ.
Thẩm Tinh Vĩ cười gật đầu với cô, tỏ vẻ không cần cảm ơn.


Dương Chi lại nhìn Triệu Húc, sắc mặt Triệu Húc rất lạnh, phần cơ trên khoé mắt run rẩy, rất khó chịu, nói khẩu hình với cô.
Dương Chi đọc hiểu, cậu ta nói là: “Đồ quê mùa.”


Thời niên thiếu, yêu ghét luôn được bộc lộ rất rõ ràng, không hề che dấu, không quan tâm, tổn thương cũng vừa trực tiếp lại trần trụi.
Cô khựng lại, mặt không đổi sắc xoay người, đi về phía Khấu Hưởng đang gục trên bàn ngủ say.


Các bạn học trợn mắt há hốc mồm, cô còn… Còn muốn chia cho Khấu Hưởng?
Ngay cả Thẩm Tinh Vĩ cũng mở to hai mắt, nửa cái mứt hồng nằm trong miệng, ngơ ngác nhìn cô.
Mặc dù đang ngủ, Khấu Hưởng cũng có thể ngủ ra khí chất người lạ chớ tới gần, khi anh nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể quấy rầy.


Dương Chi lấy một túi mứt hồng ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn Khấu Hưởng, sau đó, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm tay anh, giống như một cô mèo vươn đệm thịt cào cào người khác.


Một động tác rất nhỏ, Khấu Hưởng lại tỉnh lại, khẽ kêu một tiếng vô cùng gợi cảm, anh nhanh chóng nhíu mi, đang định nổi giận, mơ màng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Dương Chi.
“Có việc gì không?” Cơn nóng giận lại bị đè xuống.
“Mời anh ăn nè.”


Dương Chi ôm thùng giấy nhỏ, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, cô đứng anh ngồi, cô lại không cao hơn anh bao nhiêu.
Mí mắt Khấu Hưởng hơi khép, đầu ngón tay thon dài lướt qua túi mứt hồng bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy, giống như một cô mèo con bé nhỏ, ngậm cá khô đi tới trước mặt anh báo ơn.


Mứt hồng… Anh lại không thích ăn đồ ngọt.
Cả lớp lẳng lặng theo dõi anh, Triệu Húc ngồi ngay ngắn chờ xem kịch vui.
Với tính cách của Khấu Hưởng, chắc chắn sẽ trực tiếp ném vào thùng rác mà không nói một lời, đã bao giờ anh nhận quà từ con gái chưa, chưa từng.


Dương Chi căng thẳng, trái tim nhảy lên cổ họng, vẻ mặt quyết tuyệt chịu chết.
Chỉ đưa túi mứt hồng, cô lại đưa với khí thế như sắp lâm trận.


Đầu ngón tay Khấu Hưởng lướt qua túi mứt, suy nghĩ một lát, sau đó cầm mứt hồng lên, thuận tay bỏ vào cặp sách của mình, thong thả lẩm bẩm: “Cảm ơn nhé.”
Tất cả mọi người đều ngây người.


Chuyện này mẹ nó đúng là lần đầu tiên, lần đầu tiên Khấu Hưởng không từ chối quà của con gái, tuy cả lớp ai cũng có phần, nhưng đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Thế mà anh lại nhận lấy!


Mà có màn đối lập này, hành động vừa rồi của Triệu Húc có vẻ rất low, rất không lịch sự.
Quả nhiên, Thẩm Tinh Vĩ nhìn đúng thời cơ mở miệng.


“Người ta có ý tốt tặng quà, không muốn cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ.” Cậu không chỉ tên nói họ, nhưng tất cả mọi người đều biết cậu đang nhằm vào ai.
Triệu Húc cúi đầu, nhìn chỗ trống trên giấy nháp, không nói một lời, mặt đỏ bừng nổi cả gân xanh.


“Tự cho mình là người thành phố, trong nhà có được chút tiền thì ghê gớm lắm sao.” Cậu kéo dài giọng, lạnh nhạt nói: “Cho dù ghê gớm, cũng không tới lượt cậu đâu.”


Khấu Hưởng coi như là công tử nhà giàu, anh còn chưa chê quà Dương Chi đưa, đâu đến lượt Triệu Húc khoe khoang cảm giác hơn người của người thành phố.
Khấu Hưởng nhai mứt hồng, nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Chi ngồi hàng trước, biểu cảm phức tạp.


Lòng Tư Mã Chiêu, không phải mọi người ai cũng biết. Nhưng anh lại biết, bông hoa nhỏ trông yếu đuối nhu nhược này, có tâm tư còn sâu hơn nhiều.
Cỏ lau bám lấy tảng đá, cô mượn sức anh, ra oai cho mình.
Vậy mà Khấu Hưởng còn rất vui vẻ chịu đựng.
Hết chương 11