Trước khi Bạch Vũ Hân xuất viện, Cố Hàm
Ninh đi thăm cô ấy một lần, bởi vì Thịnh Mạn Mạn có việc, Thôi Hà Miêu
vừa giúp Bạch Vũ Hân thu dọn một ít quần áo, vừa mang theo đồ ăn, một
người thật sự cầm không nổi, Cố Hàm Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ giúp đỡ
cầm cái túi. “Hân Hân, bọn tớ tới rồi.
Hôm nay truyền dịch xong rồi ah.” Thôi Hà Miêu trên đường vẫn còn vẻ mặt lo lắng khi nói đến Bạch Vũ Hân, nhưng khi tiến vào phòng bệnh đã thay
đổi thành khuôn mặt tươi cười.
“Ừ. Vừa xong.” Bạch Vũ Hân
dựa vào đầu giường nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, khẽ
gật đầu với Cố Hàm Ninh, “Làm phiền các cậu rồi.”
“Nói cái gì phiền với không
phiền vậy.” Thôi Hà Miêu quở trách liếc nhìn Bạch Vũ Hân, lấy từng thứ
đồ mình mang đến, bỏ vào trong ngăn tủ.
“Mấy ngày nay nhiệt độ lại giảm rồi, mình mang theo vài cái áo khoác dày cho cậu.”
Cố Hàm Ninh không nói gì, chỉ đứng dựa vào tường.
Bạch Vũ Hân vốn trông nhỏ
nhắn xinh xắn, nhưng trên mặt bây giờ hình như gầy đi rất nhiều, quần áo mặc trên người cô ấy hơi rộng, sắc mặt tái nhợt, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi.
Quá đau thương đến chết lặng?
Bởi vì buổi chiều còn có
tiết, Cố Hàm Ninh chỉ ở lại trong chốc lát, liền cùng Thôi Hà Miêu trở
về. Đợi sau khi bọn họ rời đi, nụ cười nhợt nhạt trên mặt Bạch Vũ Hân từ từ biến mất, chỉ còn lại vẻ mờ mịt.
Một mình ở trong bệnh viện, cô luôn nhớ tới những lời mà hôm đó Cao Thần nói.
“Bạch Vũ Hân, chuyện, chuyện gì xảy ra? Cô đừng lừa dối tôi…”, “Không thể nào, đó, đó cũng không
nhất định là của tôi đâu…”, “Cô muốn làm gì? Cùng lắm thì tôi, tôi trả
tiền phẫu thuật cho cô!”, “Cô còn muốn như thế nào? Tôi đã trả tiền rồi, cô vẫn muốn quấn quýt lấy tôi sao? Lúc đó chúng ta đã nói rõ ràng, là
cô nói không sao!”
Nét mặt của Cao Thần từ
hoảng hốt đến phiền chán (phiền phức mà chán ghét), cô đương nhiên thấy
rõ. Sự rung động từ ngày đầu tiên nhập học cho đến năm ngoái thuận nước
đẩy thuyền, trong khoảng thời gian một năm này, mặc dù có lúc cô đau
lòng nhưng mà không tuyệt vọng, tuy Cao Thần chưa từng nói thích cô, thế nhưng mà, không phải hai người bọn họ vẫn ở bên nhau sao? Có quan hệ
thân mật hơn so với người khác, một ngày nào đó, Cao Thần sẽ hoàn toàn
yêu cô, vẫn ôm niềm tin như vậy, cho nên, cô mới có thể đi tới ngày
hôm nay.
Hóa ra, tất cả chỉ là trò
cười. Những thứ cô cho đi, đổi lấy chỉ là sự vứt bỏ như giày dép của Cao Thần mà thôi. Anh ta chơi chán rồi, liền bỏ đi, chỉ để lại mình với
vết thương lòng đầy người, gần như sống không nổi nữa…
Bạch Vũ Hân, cô đáng cười cực kỳ.
Tối thứ ba, khi Cố Hàm Ninh vội vàng xuống dưới ký túc xá, Triệu Thừa Dư đã đợi ở dưới đó rồi.
“Nhanh lên nhanh lên, không
kịp nữa rồi!” Cố Hàm Ninh chạy vội, không kịp dừng lại, chính mình đâm
sầm vào Triệu Thừa Dư.
“Cẩn thận!” Triệu Thừa Dư
vội vươn tay ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, một tay vỗ ngực bị đâm đau, “Đã
biết không kịp rồi, sao không xuống sớm ah.”
Triệu Thừa Dư giơ tay búng
nhẹ một cái trên trán Cố Hàm Ninh, không quan tâm sự oán trách của cô,
duỗi tay kéo cô chạy ra bên ngoài: “Chịu khó chạy đi, nếu không thực sự
sẽ không kịp.”
Cố Hàm Ninh chỉ có thể ghi nợ lại, bắt đầu chạy theo Triệu Thừa Dư: “Anh có mang theo bài tập không?”
“Mang theo. Em cho rằng anh
hay quên giống em sao?” Triệu Thừa Dư chân dài, anh chạy một bước, Cố
Hàm Ninh phải chạy hai bước, xem anh còn có thời gian nhàn nhã mà quay
đầu lại giễu cợt mình, híp mắt, “Lần sau không viết giúp anh nữa. Luận
văn cuối kỳ anh tự làm a.”
“Ừ, thế à. Vậy chỉ có thể
tìm người khác, em cũng biết anh không am hiểu cái này. Nữ sinh trong
khoa bọn em rất nhiều? Có lẽ sẽ có người không ngại giúp anh việc đó!” Triệu Thừa Dư không quay đầu lại, bờ môi đẹp mắt khẽ nhếch lên, nghe Cố Hàm Ninh ở phía sau tức giận quát nhẹ: “Triệu Thừa Dư!”
“Dĩ nhiên, cho dù họ muốn
giúp, anh cũng sẽ không đồng ý. Nếu em không chịu giúp anh, anh chỉ có
thể vùi trong thư viện, từ từ viết từng chữ từng chữ, cùng lắm là điểm
cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn thôi.” Triệu Thừa Dư quay đầu lại, nghiêm
túc nói, dưới ánh trăng, đôi mắt đen bóng chiếu sáng rạng rỡ, chan chứa
vẻ ấm áp nhẹ nhàng.
Cố Hàm Ninh nhếch khóe môi,
trừng anh một cái, lúc này ngẩng cằm, dáng điệu xem ra rất kiêu ngạo:
“Giúp anh viết không phải là không thể, nhưng phải xem biểu hiện của
anh.”
Phòng học môn tự chọn buổi
tối không quá xa, Triệu Thừa Dư dứt khoát dừng bước, tiến gần đến bên
tai Cố Hàm Ninh nói: “Em thích loại biểu hiện nào? Em có muốn anh tắm
rửa trước, chờ em không?”
Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, thò tay ra sức véo eo Triệu Thừa Dư, sau khi nghe tiếng “á” của anh, lúc
này mới hài lòng buông lỏng tay: “Xem anh miệng lưỡi trơn tru, tết âm
lịch không cần đến nhà của em nữa, cha em ghét nhất người nói chuyện
không đứng đắn.”
“Không dám nữa.” Triệu Thừa
Dư lập tức thu lại nụ cười vui vẻ, hơi cau mày, nghiêm túc mà nhìn thẳng phía trước, “Nhưng mà, quyết định vậy nha? Tết âm lịch anh đến chơi?”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa
Dư quay đầu mong đợi nhìn mình, mím môi nở nụ cười: “Ừ. Mùng tám hoặc là mùng chín đi, em và mẹ em bàn bạc trước một chút.”
“Thật sự? !” Triệu Thừa Dư nở nụ
cười, trong đêm tối, lông mày giãn ra, thoải mái như là gió đêm lướt nhẹ qua, sau đó im bặt, lập tức lại nhíu mày, “Em nói anh tặng cái gì mới
được?”
Cố Hàm Ninh dừng bước, cười
mổ nhẹ trên cằm của anh một phát: “Đừng lo lắng, mẹ em thích anh như
vậy, sẽ giúp giải quyết cha em.”
“Mặc dù chú chỉ chiếm một
phần ba phiếu trong nhà em, nhưng anh vẫn hy vọng có thể thông qua toàn
bộ phiếu.” Triệu Thừa Dư kéo hai tay Cố Hàm Ninh, nghiêm túc mà thành
kính, “Anh hi vọng cha mẹ em có thể yên tâm giao em cho anh. Việc này, anh tự mình nghĩ cách, em chỉ cần nói cho anh sở thích của chú và dì là được rồi.”
Cả tiết tự chọn hôm nay,
Triệu Thừa Dư dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt không nhìn bất cứ cái gì
trên mặt bàn, nắm tay Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve, không yên lòng.
Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Thừa Dư duỗi lưng một cái, nhướn mày nhìn Cố Hàm
Ninh, vừa cười vừa nói: “Có lẽ, anh nên tường thuật tài sản cá nhân và
kế hoạch tương lai của mình thành một bản báo cáo tổng quát, không biết
như vậy, chú sẽ yên tâm một chút hay không.”
Cho dù một số sinh viên năm ba kháng cự việc tốt nghiệp như thế nào, thì kỳ nghỉ đông năm ba vẫn diễn ra đúng hạn.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hàm Ninh đang trên giường thu dọn, Thôi Hà Miêu ra mở cửa.
“Ninh Ninh vẫn chưa xong mà.”
Triệu Thừa Dư cười và khẽ gật đầu với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn: “Khi nào các cậu về quê?”
“Mình mua vé buổi sáng ngày mai, hôm nay vẫn phải ở lại một đêm.”
Thôi Hà Miêu không mua được vé hôm nay về, liền lôi kéo Thịnh Mạn Mạn ở cùng một đêm.
“Em xong ngay đây, anh chờ một chút.” Cố Hàm Ninh tay bận bịu, thò đầu nhìn Triệu Thừa Dư cười.
Trước cuộc thi cuối kỳ thu
xếp đồ đạc, thế này Cố Hàm Ninh mới phát hiện, chỉ hai năm rưỡi, mình đã có rất nhiều đồ. Nghĩ đến kỳ một năm tư phải đi thực tập rồi, cô liền
muốn đem vài đồ về nhà, Triệu Thừa Dư xung phong nhận việc lái xe đưa cô về nhà.
Từ sau khi Bạch Vũ Hân ra
viện, người gầy đi rất nhiều, cũng lặng lẽ hơn rất nhiều, ngoại trừ đi
học, phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ. Cố Hàm Ninh không biết cô ấy và Cao Thần rốt cuộc như thế nào rồi. Mặc dù lần này là Triệu Thừa
Dư lái xe về nhà, cô cũng không mời Bạch Vũ Hân cùng trở về.
“Anh đi về như vậy, có sao
không?” Cố Hàm Ninh nghĩ đến Triệu Thừa Dư bình thường luôn bận rộn, vẫn là có chút không yên lòng.
“Anh đã nói không sao rồi.
Cũng không thể ngay cả thời gian tiễn bạn gái cũng không có chứ.” Tiếng
Triệu Thừa Dư từ dưới giường vang lên, pha lẫn ý cười, nghe dường như
tâm trạng rất tốt.
Cố Hàm Ninh cúi đầu, tóc vừa mới gội vẫn rối tung trên mặt cô, che giấu đi nụ cười trên môi cô.
Hôm nay không phải cuối tuần, tự mình lái xe trở về, từ trường học về nhà cô, chỉ mất hai tiếng rưỡi, rất thuận lợi, trước ba giờ chiều có thể về đến nhà rồi. Ít nhất phải
hơn 5 giờ, bố mẹ cô mới về đến nhà.
Chỉ cần nghĩ đến có thể ở
bên nhau khoảng hai tiếng, Triệu Thừa Dư liền nhịn không được nhếch khóe môi, bỗng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Khụ khụ, cũng sắp xong rồi
đúng không? Một lần cầm không hết, anh xách một ít xuống trước nhé.”
Cũng không đợi Cố Hàm Ninh trả lời, Triệu Thừa Dư liền xách mấy túi hành lý đã dọn xong, bước nhanh xuống dưới ký túc xá.
Cố Hàm Ninh mím môi cười,
nhìn bóng dáng Triệu Thừa Dư rất nhanh biến mất ở cửa ra vào, thu hồi
ánh mắt, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sớm thu xếp xong, sẽ nhanh được về nhà a.
Triệu Thừa Dư lái xe rất
tốt, vừa vững vừa nhanh, cũng không nôn nóng, cũng không quá chậm, Cố
Hàm Ninh thậm chí ngủ gật ở trên xe.
Trước đó cô còn có một chút
lo lắng, dù sao trước kia Triệu Thừa Dư chưa từng đi trên đường cao tốc, lúc ấy đổi lại chính là ánh mắt hơi kiêu ngạo của Triệu Thừa Dư, hất
cằm, có chút không đếm xỉa tới mà trả lời: “Chuyện lái xe này, trước khi anh có giấy phép đã lái được.”
Sự thật chứng minh, đa số đàn ông ở phương diện máy móc, thực sự có ưu thế nhất định.
Đợi đến khi Triệu Thừa Dư
lái xe hết sức thành thạo nhanh chóng dừng ở chỗ đỗ xe trước cửa nhà cô, Cố Hàm Ninh không keo kiệt sự khen ngợi của mình, sau khi tháo dây an
toàn, nghiêng người, hôn một cái lên mặt Triệu Thừa Dư, lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Lái xe rất tốt, khen thưởng.”
Triệu Thừa Dư hơi sững sờ,
giơ tay sờ lên chỗ Cố Hàm Ninh vừa hôn, ánh mắt nhìn Cố Hàm Ninh xuống
xe, lầm bầm: “Thế này làm sao đủ?”
Tháng cuối cùng trước kỳ
nghỉ đông, bọn họ đều không có thời gian ở riêng bên nhau, có thời gian
không phải đi thư viện, thì là đi phòng tự học, mặc dù thành tích của
Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh đều tốt, thế nhưng cũng không muốn vì nhất
thời buông lỏng mà mất đi điểm số vốn đạt được.
Trong trường học, mặc dù có thể gặp mặt thường xuyên, nhưng muốn tìm một chỗ riêng tư rất khó.
Lần này về nhà, Cố Hàm Ninh
mang rất nhiều sách năm nhất năm hai đã dùng qua, mặc dù thực ra sau này có khả năng sẽ không dùng đến, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ đi.
Trong mỗi một quyển sách,
đều ghi lại những năm tháng không trở lại của cô, đợi đến khi sau này
nhớ lại, những thứ này chính là bằng chứng tốt đẹp nhất.
Hai người chuyển vài chuyến, cuối cùng mới mang hết đồ đạc lên tầng ba.
Nhà mà gia đình Cố Hàm Ninh
mua chính là biệt thự liên hợp, lúc mua bởi vì quá hoang vu, giá chỉ
bằng một phần ba nhà trong thành phố, nhưng bây giờ đã tăng lên hơn một
nửa rồi, tuy nhiên vẫn kém hơn rất nhiều so với giá sau này, đợi vài
năm sau, dù cả đời cha mẹ Cố Hàm Ninh, chỉ dựa vào tiền lương tiền
thưởng, căn bản kiếm không đủ tiền để mua một căn biệt thự như vậy.
Phòng Cố Hàm Ninh ở tầng ba, toàn bộ căn nhà, cũng chỉ có tầng ba là được thiết kế lắp đặt thiết bị
hoàn toàn dựa theo ý của Cố Hàm Ninh. Phòng ngủ và thư phòng không ngăn
cách, chỉ dùng một tủ chứa đồ cao bằng nửa người, dài hai mét để ngăn
cách.