Editor: Truc Van
Beta: Tiểu Ly
“Mình, mình đại diện cho trường học đến đó . . .” Xa Hà Văn cắn môi dưới, cố chấp nhìn Cố Hàm Ninh chằm chằm.
Cô chỉ là lo lắng, cô chỉ là muốn đứng ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, chỉ
muốn xác định là anh không làm sao mà thôi, nếu không cho dù cô có ở
trường học cũng là đứng ngồi không yên, cô cũng không phải muốn phá
hoại gì hết, tại sao chỉ như vậy thôi mà cũng không được?
“Vậy sao?” Cố Hàm Ninh mắt híp lại, cười lạnh một tiếng, trong mắt
lóe lên một tia châm chọc: “Cậu có thể đại diện cho viện trưởng của các
cậu sao? Nếu quả thật muốn phái người đại diện thì mời thầy giáo đứng
đắn của học viện các cậu tới đây đi.”
“Xa bí thư, mình không cần thanh toán tiền thuốc men, chút tiền này
mình có thể trả được. Cậu cũng bận rộn, cũng không thể làm phiền cậu
cùng đi theo.” Triệu Thừa Dư vịn vai Mạnh Khởi Đức, khẽ nhíu mày đứng
lên, cũng không thèm nhìn Xa Hà Văn một cái, chỉ lạnh nhạt mà nói như
vậy, “Hàm Ninh, em đỡ anh qua bên kia đi.” Lúc chuyển hướng nhìn Cố Hàm
Ninh, gương mặt anh tỏ ra rất đáng thương tội nghiệp.
Cố Hàm Ninh vội vàng tiến gần lại đỡ bên kia, lo lắng nhìn Triệu Thừa Dư: “Làm sao bây giờ? Bệnh viện ở trấn trên cũng phải đi một đoạn đường đấy, có muốn gọi xe không?”
“Mình đi lấy xe đạp của mình đến, để cho Thừa Dư ngồi phía sau, mình
chở cậu ấy đi. Các cậu chờ một lát.” Mạnh Khởi Đức nói xong, cẩn thận
buông ra, thấy Triệu Thừa Dư được Cố Hàm Ninh đỡ, đứng một chân cũng khá vững, mới lập tức chạy đi thật nhanh.
“Vậy chúng ta chờ ở đây một chút đi.” Cố Hàm Ninh nói xong liền muốn đỡ Triệu Thừa Dư ngồi xuống.
“Không cần, em đỡ anh, chúng ta đi chầm chậm, để Khởi Đức đỡ phải
quay lại lần nữa.” Triệu Thừa Dư tất nhiên là phát hiện ra bầu không khí lúng túng bây giờ, không khỏi sợ Cố Hàm Ninh hiểu lầm, vẫn là rời đi
sớm một chút, đương nhiên, mà tốt nhất tất cả chỉ là cậu suy nghĩ nhiều
mà thôi
Nói xong Triệu Thừa Dư liền nhảy lò cò bằng một chân còn lại, Cố Hàm Ninh vội vàng theo thật sát: “Này! Anh cẩn thận một chút!”
Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn tất nhiên cũng đuổi kịp, cũng không
ai thèm ngó ngàng tới cô bí thư họ Xa sắc mặt lúc xanh lúc trắng cuối
cùng đã được nhớ tên lại mơ hồ bị Triệu Thừa Dư đưa vào sổ đen trong
lòng.
Mạnh Khởi Đức lấy xe đạp chở Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà
Miêu theo sát, cùng nhau đến bệnh viện trấn trên ở gần đấy, chụp ảnh
kiểm tra một lượt, mất hết mấy giờ, cuối cùng cũng lấy được kết quả, bác sĩ chẩn đoán, có vết nứt xương rất nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng
tốt, cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn phải bó thạch cao cố định.
Cố Hàm Ninh nhẹ nhõm thở ra, cẩn thận ghi nhớ lời dặn của bác sĩ,
trong lòng tính toán muốn mua xương hầm canh cho Triệu Thừa Dư bổ sung
thêm canxi.
Bó thạch cao xong, đã là sáu giờ tối, bốn người ở nơi gần đó tùy tiện ăn một chút, ăn xong liền đem Triệu Thừa Dư đưa đến trong phòng Bùi Duệ Triết cùng mấy người bọn họ đang thuê.
Đây là đề nghị của Cố Hàm Ninh. Trong phòng ngủ của ký túc xá, muốn
lên còn phải leo cầu thang, lại không có phòng bếp…, rất không tiện, cô
đã xin được giấy xin nghỉ của bác sĩ cho anh, cũng đã liên hệ với thầy
chủ nhiệm, có thể phải nghỉ ngơi hai tuần lễ, giấy xin nghỉ liền giao
cho Mạnh Khởi Đức ngày mai đem qua cho thầy chủ nhiệm.
Lúc bốn người đến phòng cho thuê dưới lầu, Thạch Lỗi đã chờ ở đó, một người liền cõng Triệu Thừa Dư lên lầu. Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong
vì tập trung vào chuyện đăng ký công ty cùng chuyện kiếm thêm hợp đồng,
đều đi ra ngoài rồi, nghe nói gần đây đều rất khuya mới trở về.
Sắp xếp cho Triệu Thừa Dư ổn thỏa xong, trở về phòng ngủ, Cố Hàm Ninh mới cảm thấy toàn thân cô đều mệt mỏi, cả người vừa thả lỏng ra liền có một cảm giác mỏi mệt khó mà chống cự. Muộn như thế này, sau khi cả ba
người Cố Hàm Ninh đều nằm ngủ, Bạch Vũ Hân vẫn chưa trở về, chỉ là Cố
Hàm Ninh đã không có tâm tư mà suy nghĩ nữa rồi, sau khi lên giường rất
nhanh đã ngủ mất.
Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Hàm Ninh đã thức dậy, chờ cô mặc quần áo tử tế chuẩn bị xuống khỏi giường, lúc này mới phát hiện, giường của Bạch
Vũ Hân rất ngăn nắp, chắc là cô ấy cả đêm qua không về.
Cố Hàm Ninh dừng một chút, hơi hơi nhíu mày nhìn giường của Bạch Vũ
Hân, trong lòng thầm than một tiếng, sau đó mới chậm rì rì mà xuống khỏi giường.
“Ninh Ninh, cậu đã về rồi sao. Hình như tối qua Hân Hân không về,
mình gọi điện thoại cho cậu ấy thì máy đã tắt, gửi tin nhắn cũng không
thấy trả lời.” So với Cố Hàm Ninh, Thôi Hà Miêu thức dậy sớm hơn, từ
trong phòng tắm đi ra, nhỏ giọng xuống, lo lắng nói.
“Ừ.” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng đáp.
Sau ngày hôm qua, hay tin học viện lần này đạt được thành tích hạng
nhất môn bóng rổ của đại hội thể dục thể thao, nghe nói lãnh đạo học
viện rất cao hứng, sau cuộc so tài đội bóng rổ sắp xếp mở tiệc ăn mừng
thành công, chỉ có hai người Triệu Thừa Dư cùng Mạnh Khởi Đức là không
tham gia, cho nên, tình huống cụ thể bọn họ cũng không biết. Chỉ biết là sau này Mạnh Khởi Đức gọi điện thoại cho đội viên, bên kia đang vui đùa rất náo nhiệt, lại là uống rượu cùng ca hát, cũng không biết lúc nào
thì kết thúc.
Trong lòng Cố Hàm Ninh mơ hồ nghĩ tới, có lẽ tối hôm qua Cao Thần
cũng uống nhiều quá, cậu ấy vốn chính là một người rất thích náo nhiệt,
còn Bạch Vũ Hân thì sao? Là cùng nhau đi chung, hay vẫn một mực chờ Cao
Thần?
Cố Hàm Ninh nghĩ như vậy nhưng thật ra trong lòng lại hi vọng tối hôm qua không có chuyện gì, nhưng Bạch Vũ Hân một đêm không trở về, trừ
người trong cuộc ra, sợ rằng bây giờ ai cũng không nói rõ được rốt cuộc
xảy ra chuyện gì.
“Cậu cũng đừng lo lắng, cậu ấy đã lớn như rồi, trên người cũng có
mang theo tiền, sẽ tìm được nơi để ngủ, có thể là quá muộn, ký túc xá đã đóng cửa, cậu ấy không muốn để cho dì quản lý biết, cho nên ngủ ở nơi
khác.” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng an ủi Thôi Hà Miêu.
Bạn cùng phòng cũng được, bạn học cũng được, bạn bè cũng được, Thôi
Hà Miêu quan tâm Bạch Vũ Hân cũng là rất bình thường. Tuy rằng Bạch Vũ
Hân thỉnh thoảng không có ở trong phòng ngủ, kỳ thật quan hệ giữa ba
người còn lại thân thiết, gắn bó hơn một chút, thế nhưng cũng không có
nghĩa là Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn sẽ không quan tâm đến Bạch Vũ
Hân.
Cố Hàm Ninh cũng không có tâm trí đi quan tâm chuyện Bạch Vũ Hân
nhiều hơn, giữa trưa học xong, cô vội vàng ăn cơm trưa, trước hết đi chợ mua rau, chọn xương bò thật tươi, cùng một ít thịt heo, lại mua này mua nọ được hai túi đồ to, cố hết sức xách trở về chỗ Triệu Thừa Dư.
Mở cửa là chị Tống, Cố Hàm Ninh liền biết ngay anh Bùi cũng ở đây.
“Ôi, em gái à, hôm nay em muốn nấu một bữa tiệc lớn sao?” Tống Minh
Huyên nhận lấy một cái túi trên tay Cố Hàm Ninh, nở nụ cười đi vào.
“Vâng, em muốn nấu xương hầm canh.” Cố Hàm Ninh cũng không khách khí, đem một cái túi giao cho Tống Minh Huyên, hai người mang đồ vào phòng
bếp.
Xương bò là cô muốn hầm canh, còn thịt heo là để nấu thịt kho tàu cho bữa tối. Cố Hàm Ninh đem xương bò đặt vào nồi áp suất rồi đun lên, từ
trong phòng bếp đi ra, liền thấy Triệu Thừa Dư đang đứng dựa vào bên
cửa, cười nhìn cô.
“Ôi, sao anh lại đi ra đây? Mau trở về nằm đi.” Cố Hàm Ninh vội vàng bước nhanh đi qua, đỡ lấy cánh tay Triệu Thừa Dư.
“Đã nằm hơn nửa ngày, anh cảm thấy xương cốt cũng đã bắt đầu tê rần.
Bác sĩ cũng chỉ nói là cần phải chú ý chỗ bị thương, những chỗ khác thì
không sao mà.” Triệu Thừa Dư cười cười, bên trong nụ cười kia thế nào
cũng thấy có ý lấy lòng.
Cố Hàm Ninh vừa trừng mắt, vừa cố gắng đỡ lấy anh, muốn đưa anh trở
về phòng: “Bị thương gân cốt thì phải điều dưỡng một trăm ngày, nghe nói qua không? Anh mới chưa tới một ngày mà đã không nằm được sao? Chí ít
mấy ngày nay không thể cử động, anh đừng cho rằng chân không để xuống
đất là được, anh dùng chân sau để nhảy lò cò, cũng sẽ lôi kéo cơ bắp
cùng dây thần kinh trên cái chân đang bị thương đấy.”
“Được được, anh biết.” Làm bệnh nhân chỉ có cách nghe lời, ít nhất, ở trước mặt bạn gái cần phải ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Thừa Dư đưa tay
ra, sờ sờ gò má Cố Hàm Ninh, thuận theo ngồi trở lại trên giường, tùy ý
Cố Hàm Ninh đem cái chân đang bị thương của anh để lên trên giường, lại
để thêm đệm dựa sau lưng anh.
“Giữa trưa em không tới cũng không sao, bọn anh Bùi đã thương lượng,
trong thời gian anh dưỡng bệnh, mỗi ngày bọn họ sẽ cho một người ở lại
chăm sóc anh.” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh, dùng sức một chút, lôi kéo cô cùng ngồi xuống bên giường.
Cố Hàm Ninh cười liếc anh một cái: “Em là muốn giữa trưa ninh xương
bò trước cho anh, nếu không buổi tối sẽ rất lâu mới chín. Anh không phải là chê em nói nhiều, không muốn thấy em đi?”
“Làm sao có thể! Anh hận không được ở bên em thời thời khắc khắc!”
Triệu Thừa Dư trợn mắt, nói rất nghiêm túc, loại chuyện như vậy, nhất
định phải lập tức làm rõ.
Cố Hàm Ninh mím môi cười đứng dậy.
Trước kia đúng là không phát hiện ra Triệu Thừa Dư là một người không ngồi yên, bình thường vẫn hay ngồi ở thư viện mấy giờ liền, nếu như
không thể không nghỉ ngơi, bảo anh nằm một lúc cứ như là trên người có
con gì bò lên.
“Anh nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, không được làm loạn, ít nhất
phải chờ đến lúc bỏ thạch cao ra, bác sĩ kiểm tra xong nói không có vấn
đề mới có thể xuống đất. May mắn là thời tiết bây giờ cũng không nóng,
bị bó thạch cao cũng sẽ không quá khó chịu.” Cố Hàm Ninh cười cúi đầu
quan sát vết thương trên chân của anh, lúc này mới phát hiện ra trên
thạch cao có một ít hình vẽ và chữ viết nguệch ngoạc, cô cẩn thận nhìn
lại, thì ra đều là kiệt tác của ba đàn anh sống cùng với Triệu Thừa Dư.
Cố Hàm Ninh vui vẻ, cũng tìm bút đánh dấu trên bàn, ngồi xuống bên giường, cúi đầu viết lung tung.
“Hàm Ninh", sao em cũng nghịch ngợm như vậy. . .” Triệu Thừa Dư thật
không biết làm sao, ba đàn anh vẽ xấu lên mặt thạch cao, anh đã miễn
cưỡng lắm mới có thể tiếp nhận, bây giờ bạn gái mình tự nhiên cũng như
vậy, anh khó mà cự tuyệt được.
“Anh đừng động, em xong ngay đây.” Cố Hàm Ninh cúi đầu rất chăm chú mà viết vẽ lung tung, “Em từng học qua vẽ tranh.”
“Ơ, lúc nào vậy?” Triệu Thừa Dư có chút nghi ngờ, anh chỉ biết là Cố
Hàm Ninh có học qua đàn dương cầm, cũng chưa từng nhìn thấy cô vẽ
tranh.”
“Ừ, lúc tiểu học, thầy giáo mỹ thuật thường xuyên khen ngợi em, nói
em rất có năng khiếu.” Cố Hàm Ninh hơi hơi vểnh khóe môi lên, trong lòng suy nghĩ có nên vẽ thêm một đám mây trắng, thêm cả mặt trời nữa, chỉ
tiếc là không có bút màu nước, không thể nào tô màu lên được.
“Xong rồi! Anh thấy thế nào?” Cố Hàm Ninh dừng bút, đứng dậy, hơi hơi hất cằm lên, cười híp mắt mà chỉ chỉ thạch cao bên ngoài cái chân bị
thương của Triệu Thừa Dư.
“Ơ. . .” Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhìn tranh vẽ và chữ viết mới thêm
vào, khẽ nhíu mày, trong lòng buồn rầu suy tư, “Em viết là ‘Chúc bạn học Triệu sớm bình phục!”
Cố Hàm Ninh gật đầu, cười đến mặt mày đều cong cong: “Đúng. Em nói là vẽ tranh, như thế nào? Anh thấy sao?”
“Hửm. . . Cái em vẽ là con chó sao? À không phải. . . Đó là con mèo
nhỏ? Hơ. . . Là con vịt nhỏ? . . .” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh liên
tục lắc đầu, tươi cười trên khuôn mặt dần phai nhạt, cuối cùng trừng mắt nhìn anh, cúi đầu nỗ lực nhìn chằm chằm bức họa đơn giản trên chân
mình, trong lòng lo lắng mà phân biệt.
Còn có động vật nhỏ nào chưa nghĩ tới sao?
“Con thỏ! Là con thỏ nhỏ! Anh không thấy con thỏ nhỏ có hai lỗ tai
thật dài sao? Đến con thỏ anh cũng không nhận ra sao?” Cố Hàm Ninh tức
giận bĩu môi, phồng hai má, ra sức đưa tay chỉ chỉ con thỏ nhỏ mà bản
thân cô cảm thấy rất hài lòng.
“A! Đúng đúng đúng, là con thỏ nhỏ, mới vừa rồi là anh nhất thời
không nghĩ ra, hiện tại nhìn kỹ lại, đúng là con thỏ nhỏ.” Triệu Thừa Dư rất nghiêm túc chỉ vào con thỏ nhỏ trên chân, rất khẳng định nói, sau
đó nở nụ cười, kéo tay Cố Hàm Ninh, “Vẽ rất đẹp, là anh không có năng
lực đánh giá tranh vẽ.”
“Hừ. Để em cho anh xem, bộ dạng của con chó nhỏ, con mèo nhỏ như thế
nào.” Cố Hàm Ninh bỏ tay Triệu Thừa Dư ra, một lần nữa ngồi xuống, say
mê vẽ vẽ xóa xóa trên thạch cao.