Duyên Tới Là Anh

Chương 66: Cừu non

Edit: Herm Moon
Beta: Vi Vi
Cố Hàm Ninh nhìn Tưởng Cẩn Du cứ lắc đầu nguây nguẩy, đáy lòng hơi có chút khó hiểu, nhưng ít nhiều cũng có chút phiền chán.

Đã muộn thế này, còn tới gõ cửa phòng
bọn họ, chỉ là vì lắc đầu cho bọn họ xem? Cậu đàn em Tưởng này mặt mày
sáng sủa, coi như có tướng thông minh, chắc là tối nay ăn quá nhiều, đầu có vấn đề rồi. . .

“Chị Cố, em tới tìm chị ăn khuya. . . Chị, chị đang trò chuyện với anh Triệu đúng không?”

Triệu Thừa Dư vui vẻ nở nụ cười, không nhịn được cười to, không chút che giấu nhìn Tưởng Cẩn Du đang vùng vẫy giãy chết.

Cố Hàm Ninh thì mất tự nhiên hơn, chỉ
mím môi cười nhẹ để lộ một nụ cười dịu dàng, thái độ ôn hòa nhìn anh
chàng ngây ngô đối diện nói: “Cậu cảm thấy, chị và anh ấy giống người
đắp chăn bông thuần túy nói chuyện tào lao sao?”

Cố Hàm Ninh nhếch môi mỉm cười, cảm giác mình thật là một bà cô tốt bụng ôn nhu, giúp đỡ cho chú cừu u mê lạc
đường biết quay đầu lại: “Được rồi, chuyện của người lớn, cậu cũng đừng
quan tâm. Đừng ăn khuya nữa, cậu nên ngoan ngoãn trở về ngủ đi. Chúc ngủ ngon.”

Cố Hàm Ninh cười, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, đưa tay che miệng ngáp một cái thật to.

“Buồn ngủ chết đi được! Mẹ ơi, ngày mai
còn phải dậy sớm! Em không chịu được! Em muốn đi ngủ!” Cố Hàm Ninh nói
xong liền ngã xuống giường, toàn thân mỏi nhừ dường như không muốn nhúc
nhích.

Triệu Thừa Dư khóe môi nhếch nhẹ, có
lòng tốt đi qua, chuyển Cố Hàm Ninh lên nằm yên trên giường, giúp cô đắp chăn xong, trở về phòng tắm cầm máy sấy đi ra, trước tiên giúp cô làm
khô tóc ướt, sau đó sấy qua loa trên đầu mình, lúc này mới cởi ra áo đã
ướt một nửa, chui vào.

“Này, Triệu Thừa Dư, anh làm gì thế? Anh ngủ giường của mình đi!”

“A, một mình anh ngủ không được. . .”

“. . . Này! Triệu Thừa Dư, sao anh lại không mặc quần áo . . .”

“Dù sao cũng phải cởi ra, làm gì cần phải mặc. . .”

“A! Không được! Em muốn đi ngủ ! Tay của anh đừng lộn xộn!”

“Hai chúng ta làm sao chỉ thuần tuý đắp chăn bông nói chuyện tào lao được! Việc này rất mất mặt!”

“. . .”

Cố Hàm Ninh quyết định đầu hàng, dứt
khoát cam chịu, hung hăng cắn lên đôi môi mềm mại của người con trai đối diện đang cười đến thích chí.

Sáng ngày hôm sau, đứng tập hợp ở đại
sảnh của khách sạn, Cố Hàm Ninh không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, uất ức
vô cùng nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư tinh thần sảng khoái đang cười đến
thoải mái, hận không thể lập tức nhắm mắt lại, ngủ một giấc, nghĩ đến
một lát nữa còn phải đi xuống núi, cô đã cảm thấy sắp gẫy luôn hai chân. Vừa quay đầu, liền thấy Phương Mẫn kéo Vạn Thành đi tới, thấy bọn họ
hai mắt sáng lên, cười vẫy tay.

Cố Hàm Ninh lập tức bĩu môi.

Nhìn Phương Mẫn xem, sắc mặt hồng hào,
mặt mày tươi tắn, rõ ràng tối hôm qua cô nàng được tư âm bổ dương, mà
bản thân mình ngược lại bị dùng để bổ cái đó. . .

“Này, Triệu Thừa Dư, miệng cậu sao thế?” Phương Mẫn đi tới phía trước bọn họ, nhìn môi Triệu Thừa Dư sưng đỏ rõ

rệt kinh ngạc nói.

” À, cái này . . .” Triệu Thừa Dư đưa tay khẽ vuốt lên, khóe môi nhếch lên.

“Tối qua anh ấy ăn phải thứ không nên ăn, bị dị ứng!” Cố Hàm Ninh bĩu môi, thật nhanh thay trả lời thay anh.

Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, cười không nói lời nào, nhìn giống như là chấp nhận.

“Hóa ra là bị dị ứng, dị ứng rất đáng
ghét. Lần trước mình dị ứng, rất khó chịu, qua vài tháng mới khỏi.”
Phương Mẫn hơi nhíu mày, trong lòng hình như vẫn còn sợ hãi.

Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nghĩ thầm, bị dị ứng không sao cả, không ăn mới chết người.

Cố Hàm Ninh liếc mắt nhìn bạn học Triệu
đang tươi cười tít mắt, trong lòng âm thầm tưởng tượng bản thân lại hung hăng cắn anh một cái!

Buổi sáng hôm nay, trong đại sảnh khách
sạn, Cố Hàm Ninh cũng không phải nhìn thấy Tưởng Cẩn Du nữa, dù sao có
đội trưởng ở đây, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ hơi nghi hoặc
trong lòng, nhưng cũng không dành nhiều tâm tư đi quan tâm một cậu nhóc
đã có năng lực tự chủ hành vi như vậy.

Xuống núi vẫn đi theo con đường cũ, nửa
đêm hôm qua có trận mưa nhỏ, tí tách rả rích mãi cho đến buổi sáng bọn
họ rời giường mới ngừng. Cho nên con đường đá lúc này càng thêm trơn
ướt, tuy rằng Mao Kiệt ở đầu đoàn người không ngừng hô “Cẩn thận đường
trơn!”, Cố Hàm Ninh vẫn nhiều lần không cẩn thận suýt đặt mông ngồi dưới đất, may là Triệu Thừa Dư tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô. Sau đó trong suốt
quãng đường, Triệu Thừa Dư đều ôm chặt eo Cố Hàm Ninh, không dám buông
tay.

Cho đến thềm đá cuối cùng, hai người mới thở ra một hơi.

Lên xe, Cố Hàm Ninh liền thấy Tưởng Cẩn
Du ở hàng cuối xe, cậu ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ tiều tụy
hơn so với ngày hôm qua.

Cậu ta hẳn là buổi sáng sớm đã xuống núi.

Cố Hàm Ninh chỉ khẽ cười, theo sau Triệu Thừa Dư ngồi xuống ghế.

Bạn học nhỏ, trong quá trình trưởng thành có mang theo nỗi đau, sự tê tái ấy, rồi sẽ trôi qua.

Dù sao Tưởng Cẩn Du chưa hề nói thẳng ra với cô, cho nên như vậy là tốt rồi, nếu quả thật có thể một lần đau tận cùng rồi tỉnh ngộ, vậy thì chăm chỉ học tập sách của cậu, nghiêm túc
tìm bạn gái nhỏ, đừng lúc nào cũng đến qua lại trước mặt chị đây.

Trên đường về, Cố Hàm Ninh ngủ bù một giấc, lúc xuống xe mới cảm thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Đói bụng rồi hả? Muốn ăn cái gì?” Triệu Thừa Dư đưa tay ôm Cố Hàm Ninh, cúi đầu cười hỏi.

Buổi sáng bởi vì còn phải xuống núi,
thức dậy rất sớm, ăn sáng ở khách sạn ăn, xuống núi, ngồi xe, bây giờ
đến trường học đã qua giờ cơm rồi, trong căn tin hẳn là chẳng còn mấy
món.

“Đi ra ngoài ăn đi.”

“Cũng được.” Cố Hàm Ninh gật đầu, nghĩ đến việc hai người cũng đã lâu không ăn cơm riêng với nhau, lại có cảm giác hẹn hò rồi.

Tuy Triệu Thừa Dư nói công cuộc nghiên
cứu phát triển của bọn họ đã đến giai đoạn kết, nhưng thời gian trong
trường học của anh không nhiều, chẳng qua là không giống như trước kia,
sau giờ học sẽ không thấy bóng người, hai ngày cuối tuần càng chỉ có thể tìm được anh ở phòng đã thuê làm phòng làm việc. Có điều, một tuần anh
vẫn có thể theo giúp Cố Hàm Ninh ở trong thư viện học mấy buổi chiều.


Buổi tối thứ sáu, Triệu Thừa Dư đang xem phim cùng Cố Hàm Ninh, mới xem được phần đầu thì nhận được điện thoại
của Bùi Duệ Triết gọi đến, không còn cách nào khác đành bỏ mặc Cố Hàm
Ninh, vội vàng chạy về.

Cố Hàm Ninh cười dịu dàng vẫy tay tiễn Triệu Thừa Dư, sau đó nét mặt liền ủ rũ.

Cái gì chứ! Lúc người ta đang hẹn hò thì gọi điện thoại tới! Chẳng lẽ không biết hai người bọn họ cũng đã thật
lâu không cùng nhau xem phim, đi dạo phố sao? Anh ta có thể an tâm coi
bạn gái là bảo mẫu mà sai bảo, không cám ơn, không quà tặng, không nói
lời ngon tiếng ngọt, chị Tống còn có thể khăng khăng một mực, chẳng lẽ
người khác yêu nhau cũng phải như bọn họ sao? !

Cố Hàm Ninh thật lòng cảm thấy, nếu như
về sau ngày nào đó Tống học tỷ hoàn toàn tỉnh ngộ, cô tuyệt đối bỏ phiếu tán thành. Nói thật ra, trải qua khoảng thời gian chung sống, cô có
thể dễ dàng nhìn ra, chị Tống cho nhiều hơn trong cuộc tình này, thậm
chí theo cô, nếu không phải anh Bùi di tình biệt luyến (yêu người khác), chị Tống rất khó sẽ chủ động buông tay. Cho nên, đối với việc bọn họ
chia tay cô vừa thấy nghi vấn lại vừa thấy tò mò.

Được rồi, tò mò chuyện người khác nhiều
như vậy làm gì? Bạn trai người ta tuy lãnh đạm, nhưng bạn trai mình muốn thân mật còn phải bớt thì giờ trong lúc cấp bách đấy!

Cố Hàm Ninh bĩu môi, căm giận bất bình
cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân. Hai tấm vé xem phim hôm nay là cô lấy ở chỗ Mạnh Khởi Đức, là một bộ phim tình cảm rất ăn khách, một tháng
trước mới vừa ra mắt ở các rạp chiếu phim lớn của cả nước, còn chọn được chỗ ngồi đẹp. Vốn cô còn có kế hoạch xem phim xong, hai người tay trong tay tản bộ ở sân trường yên tĩnh, nói chuyện tâm sự, phương thức hẹn hò nhàn nhã như vậy, đã mấy tháng rồi cô không được hưởng thụ.

Được rồi, bây giờ, kế hoạch biến hóa khó lường, thế mà bị hủy, một mình cô đứng ở nơi này vắng vẻ làm bạn với đèn đường.

Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức quyết định buổi tối xem hai bộ phim, cho nên, giờ này vẫn còn ở trong lầu Nguyệt
Nha. Bộ phim thứ hai là phim kinh dị trong nước, loại phim này bình
thường vẫn luôn được cắp cặp tình nhân trẻ tuổi đang học đại học yêu
thích. Thực tế là được các nam sinh yêu thích. Nghĩ xem, đang xem dở,
đèn tối, nữ sinh bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng lập tức nhào vào lòng
mình, mềm mại ngọt ngào, dù bình thường không dám nghĩ, lúc này cũng có
thể nhân dịp người bị dọa, ôm chặt vào lòng, không chừng có thể tiến tới bước kế tiếp với đủ các loại hành động thân mật… Trước khi chiếu phim,
các cặp đôi vẫn rụt rè duy trì một khoảng cách an toàn, có lẽ mới chỉ
nắm tay nhẹ nhàng, thì sau khi phim chiếu hết sẽ gặp rất nhiều những cặp tay nắm tay hay thân mật hơn là ôm eo đi ra ngoài. . .

Quả thực đúng chất xúc tác cho các cặp đôi có chi phí thấp nhất, hiệu suất cao nhất rồi!

Đáng tiếc Cố Hàm Ninh đối với phim kinh
dị phản ứng không lớn, Triệu Thừa Dư đã thử một lần, bạn gái bên cạnh
không hề sợ hãi, mình ngược lại sợ đến nỗi buổi tối gặp ác mộng, sau đó
hoàn hoàn bỏ qua phương pháp mất nhiều hơn được này.

Dù đang có đôi hay không có đôi có cặp, mỗi khi lầu Nguyệt Nha chiếu phim, trong sân trường người đi trên đường sẽ ít đi nhiều.

Cố Hàm Ninh quyết định trở về phòng ngủ. Hiện tại trong phòng ngủ, ít nhất vẫn còn Thịnh Mạn Mạn, đi về, thế nào cũng có người ở cùng. Ừ, có lẽ trước khi đi lên lầu, đi mua chút đồ ăn, bạn học Mạn Mạn có lẽ sẽ càng hoan nghênh cô hơn.

Cố Hàm Ninh cảm thấy khá hơn một chút,
bước chân nhanh hơn, chuẩn bị trước khi trở về phòng ngủ, đi một vòng
tới quầy bán quà vặt dưới lầu.

“Chị.”

Cố Hàm Ninh đang chăm chú bước đi, trên
đường đột nhiên hiện ra một bóng người đến cản đường, cô giật nảy mình,
bước lùi về phía sau một bước dài, sau khi thấy rõ là Tưởng Cẩn Du, mới
vỗ lồng ngực, nhìn chằm chằm cậu ta nói: “Cậu dọa người chết khiếp đấy,
có biết hay không?”

“Chị, thực xin lỗi, em mới từ bên kia
trên đường đi tới, muốn chào chị một tiếng, không nghĩ sẽ dọa chị sợ. .
.” Tưởng Cẩn Du ngượng ngùng nói, cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai trước mặt cô giáo khó tính.

Cố Hàm Ninh vuốt ngực, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Ừ, không sao. Do tôi đi đường không chú ý. Tôi đi trước, tạm biệt.”

“Vâng.” Tưởng Cẩn Du hơi sững sờ, ngẩng
đầu nhìn Cố Hàm Ninh không có ý định dừng lại đi lướt qua mình, đáy lòng nổi lên cảm giác chua xót.

Đại học của cậu, bắt đầu từ nụ cười lóa
mắt của chị Cố, tươi đẹp đến mức khiến tim cậu đập rộn lên. Từ khi khai
giảng đến bây giờ, trong vòng mấy tháng, tâm trạng của cậu giống như mây bay trên trời, lúc nào cũng thấp thỏm khiến cậu không yên giống như đã
mất đi cái gì. Nếu nói, nửa đầu chị Cố cho cậu là kỳ vọng manh nha, vậy
thì nửa sau, là tiếc nuối chua xót khổ sở và mất mát vô cùng.

Mình đã đến quá muộn hay sao?

“Chị Cố! Cố Hàm Ninh!”

Trên con đường dẫn tới kí túc xá của
sinh viên năm hai không một bóng người qua lại, tiếng hét của Tưởng Cẩn
Du vang lên khiến Cố Hàm Ninh đã đi xa đến hơn mười mét giật nảy mình,
suýt thì vấp ngã, đến khi cô đứng vững thì trái tim đã đập thình thịch,
nhíu mày, cậu nhóc này rõ ràng là bị ấm đầu rồi!