Duyên Tới Là Anh

Chương 35: Khăn quàng cổ

Edit: Gumi Chan
Beta: Vi Vi
Triệu Thừa Dư cúi đầu vỗ trán, không hiểu Lâm Chính thế nào mà cũng tới góp vui.

“Anh họ, còn có tấm ảnh nào không? Em cũng muốn xem! Cũng không thể chỉ cho mình anh cả xem? Chúng ta chính là họ hàng a!”

“Làm gì còn tấm hình nào đâu?” Triệu Thừa Dư vội vàng xua tay, gương mặt ngượng ngùng và hối hận.

“Ừ, tấm ảnh đó xem ra là không được chủ
nhân đồng ý, khoảng cách hơi xa, gương mặt cũng có chút mơ hồ, hẳn là
chụp trộm a.” Lâm Chính giống ông cụ Lâm, bộ dạng vừa là một khuôn mặt
chữ quốc đoan chính, thoạt nhìn dường như vô cùng chính trực, giống như
tên cậu. Đáng tiếc, đó chẳng qua là đối với người ngoài, còn đối với
người thân của mình, cậu cũng sẽ trêu chọc, cũng sẽ cười nhạo, cũng sẽ
ói mửa.

“A! Anh họ, anh được lắm! Còn có thể
rình coi theo dõi để chụp ảnh a! Em bái phục anh!” Lâm Mẫn tiến đến trước mặt Triệu Thừa Dư, nháy mắt cười đùa.

Triệu Thừa Dư đau khổ tiếp tục vỗ trán.

“Tốt lắm, nhóc con! Tấm ảnh thì thôi!” Triệu Thừa Dư mím môi cười khổ, “Lần sau gặp người thật luôn đi.”

“Được, Là anh nói nha! Giữ lời đó! Nhưng mà chậm nhất là khi nào?” Lâm Mẫn mở to mắt không nháy nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư.

“Sang năm đi. . .” Triệu Thừa Dư chần chờ cho một cái đáp án.

“Dựa vào! Kỳ hạn này! Mùng 1 tháng 1 cũng là sang năm, 31 tháng 12 cũng là sang năm! Không được, muộn nhất là tết âm lịch!”

“Được rồi được rồi! Đại tiểu thư, Anh sợ em đó! Anh sẽ thật cố gắng!” Triệu Thừa Dư giơ tay đầu hàng, nhưng
trong lòng cũng đang suy tư, tết âm lịch, có thể lừa Cố Hàm Ninh về nhà
không?

Chuyện phát triển đến tình cảnh lúng
túng như thế này là Lỗ Cầm ngay từ đầu không có nghĩ tới, ngoài bà ra,
tuy rằng Triệu Thừa Dư không tính là nói nhiều, có thể thấy rõ là một
đứa trẻ rất lễ phép, hiểu đạo lý, nên dù còn chưa thích Lỗ Tĩnh Nhã,
trong lòng có chút không được tự nhiên, cũng sẽ không ở trước mặt mình
tỏ ra khó chịu, nhưng sự thật thì Triệu Thừa Dư căn bản không có nể mặt
bà, cho nên bà đưa Lỗ Tĩnh Nhã đi toilet, trong lòng càng thấy ấm ức.

“Cháu nói xem chuyện gì đang xảy ra?
Chuyện trong trường học đều cố ý gạt bác không nói, bây giờ nhìn bác xấu mặt liền hài lòng a?” Vừa vào đến toilet, biểu cảm an ủi trên mặt Lỗ
Cầm liền trầm xuống, nhìn chằm chằm Lỗ Tĩnh Nhã không vui nói.

“Bác! Cháu đã đủ đau lòng đủ khó chịu, bác còn phải ép hỏi cái gì?” Lỗ tĩnh nhã đỏ mặt, mặc kệ sắc mặt.

“Cháu nói cái gì? Nếu như cháu nói rõ
ràng, bác nhất định sẽ thong thả một chút ! Cháu cứ nói, ngoài việc nó
có bạn gái ra, cháu còn làm cái gì? Làm cho người ta xem cháu không vừa
mắt! Nói gần nói xa căn bản vốn không nghĩ tới giữ mặt mũi cho cháu!”

“Có thể có cái gì? Chỉ là hiểu lầm mà
thôi.” Lỗ Tĩnh Nhã vặn mở vòi nước, không có ý định tiếp tục nói đề tài
này làm cho lòng phiền loạn.

“Hiểu lầm?! Vậy rốt cuộc cháu nói cho rõ ràng hiểu lầm cái gì? Nếu là hiểu lầm thì đợi lát nữa đi ra ngoài tìm
người ta giải thích rõ ràng! Để đến sau này một chút cơ hội đều không
có!” Lỗ Cầm giận nhìn chằm chằm Lỗ Tĩnh Nhã, gương mặt giận dữ không cho phép từ chối.

Lỗ Tĩnh Nhã mím môi, ra sức tạt nước lạnh lên trên mặt, trong lòng lại là tan nát cùng phẫn hận.

Thái độ của cậu đã rất rõ ràng, Triệu
Thừa Dư tự nhiên không để ý tới Lỗ gia nữa, cho dù bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, đều không liên quan đến chuyện của cậu, nếu Như Lỗ Tĩnh Nhã
hoặc là bác gái hai tiếp tục làm chuyện dư thừa hoặc nói nhưng lời nói
dư thừa, như vậy cậu cũng không ngần ngại để cho người khác biết rõ, cậu đối Lỗ Tĩnh Nhã là có bao nhiêu chán ghét, nếu như bọn họ thật không
muốn sĩ diện, vậy cậu sẽ dứt khoát trở mặt.

Bất kỳ người nào hoặc chuyện gì gây trở
ngại đối với tình cảm của cậu và Cố Hàm Ninh, đều là đối tượng cậu phải
diệt trừ! Hơn nữa, tuyệt không lưu lại đường sống!

Tình cảm không được mập mờ, không rõ

cũng không được có thái độ lạnh nhạt, do dự, hoặc lằng nhằng, trái lại
đó chỉ là thương hại, hơn nữa, di chứng để lại thực nặng nề!

Buổi chiều chủ nhật, Triệu Thừa Dư một
mình trở về trường học, không để ý đến Lỗ Cầm nói rằng để cho Lỗ Kiệt
đưa cậu và Lỗ Tĩnh Nhã cùng nhau trở về trường học.

Tàu hỏa còn chưa tới ga thành phố H, Triệu Thừa Dư liền nhịn không được nhắn tin cho Cố Hàm Ninh.

“Mình gần tới rồi! Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

Mặc dù chỉ mới hai buổi tối không có gặp mặt, thậm chí nghiêm túc mà nói, vẫn chưa tới bốn mươi tám giờ, thế
nhưng Triệu Thừa Dư có một ngày không thấy cô thôi mà như cách ba thu.

Ai, người xưa quả thật không lừa ta . . .

“Thế à”, đợi một lúc lâu, Cố Hàm Ninh
mới hồi âm lại một cái tin ngắn như vậy, thậm chí ngay cả dấu chấm câu
cũng không có, trong lòng Triệu Thừa Dư thất vọng một lúc, dằn lòng, xóa từng chữ trong tin nhắn thứ hai “mình rất nhớ cậu” đi.

Ga mà đoàn tàu dừng lần này là thành phố H, Triệu Thừa Dư theo dòng người chật chội xuống tàu, ra khỏi cửa ga,
cúi đầu, vừa đi vừa chuẩn bị lấy tiền lẻ ra, thì trên lưng liền bị ai đó vỗ mạnh một cái.

Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu lại, liền thấy Cố Hàm Ninh cười gian nhìn mình.

Trong nháy mắt, toàn bộ mất mát và mỏi
mệt đều ném đến sau đầu, Triệu Thừa Dư đột nhiên xoay người, lôi kéo tay Cố Hàm Ninh, kéo cô vào trong lòng, cười, nói không ra lời, đáy lòng ấm áp khiến cả người cậu nhẹ tựa lông hồng, khóe miệng cùng tâm tình cùng
nhau bay bổng.

Vẫn là Cố Hàm Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc này mới đẩy lồng ngực Triệu Thừa Dư ra, đỏ mặt, giả vờ giận dữ trừng cậu.

“Trước mọi người ôm ôm ấp ấp, cậu không ngượng sao?”

“Chúng ta không ăn trộm cũng không ăn cướp, quang minh chính đại, ngượng cái gì a?”

Triệu Thừa Dư nhướng mày, nhìn Cố Hàm Ninh cười.

“Đi thôi!” Cố Hàm Ninh cười liếc Triệu
Thừa Dư một cái, lôi kéo tay cậu đi về phía trạm xe buýt, “Mình muốn ăn
bún thịt trong trường học, nếu trễ có thể không được ăn.”

Ngày hôm qua có lẽ là có chuyện xảy ra,
nhưng Cố Hàm Ninh không có tính toán hỏi, nếu Triệu Thừa Dư đã nói, để
cậu giải quyết, như vậy cô nên thử trao cho cậu một chút lòng tin cùng
kiên nhẫn.

Mặc dù, trong kiếp trước lòng tin và
kiên nhẫn của cô đối với tình yêu, toàn bộ mất đi hết, thế nhưng, cô
cuối cùng còn có cơ hội, một lần nữa tích luỹ, đây là sự quan tâm của
trời cao, đối với cô và Triệu Thừa Dư.

Về bữa tiệc mừng thọ, Cố Hàm Ninh không hỏi, Triệu Thừa Dư cũng không muốn nói.

Nguyên nhân cùng quá trình sự việc chẳng hề làm cho người ta vui vẻ nhưng ít ra kết quả có thể làm cho hai người bọn họ vừa lòng, như vậy là đủ rồi.

Thân thích của mình, ích kỷ, kỳ thật,
cũng không phải là điều làm cho người khác vui vẻ. May mắn, cũng chỉ là
thân thích mà thôi.

Cũng không biết có phải Lỗ Tĩnh Nhã có ý định trốn hai người bọn họ hay không, Cố Hàm Ninh phát hiện, số lần
đụng mặt Lỗ Tĩnh Nhã ít đi, cho dù có lúc ngẫu nhiên gặp trên đường, cô
ta cũng chỉ liếc một cái, sau đó liền cứ thế đi.

Như vậy càng tốt, ít ra cô sẽ không phải phiền não nếu gặp thì nên dùng sắc mặt gì mới thích hợp.

Cuộc sống hài lòng dường như trong một
cái chớp mắt, đã đến đến tháng chạp, thời tiết lạnh dần, Cố Hàm Ninh đi
theo Thôi Hà Miêu học đan một cái khăn quàng cổ ba màu lam, trắng, xám
đan xen lẫn nhau, tặng cho Triệu Thừa Dư, coi như là quà năm mới Nô-en
sớm.

Cô vốn là nghĩ tới đan hai chiếc giống nhau như đúc, cô cùng Triệu Thừa Dư mỗi người một cái.


Đáng tiếc, lý tưởng rất tốt đẹp nhưng hiện thực thấy rất khó a.

Một cái ở trong tay Thôi Hà Miêu thì
cùng lắm là một tuần liền nhẹ nhàng hoàn thành, hình dáng thậm chí không kém so với khăn quàng của cửa hàng chuyên môn, đến tay cô, từ tháng
mười một liên tục kéo dài đến tận giữa tháng mười hai, trải qua mấy lần
tháo ra đan lại, cuối cùng cũng gọi là thành hình, nếu như nhìn không kỹ thì quàng ở trên cổ cũng ra hình ra dáng.

Nhưng một cái khăn quàng như thế đã
khiến Cố Hàm Ninh tốn quá nhiều sức lực, đợi đến khi đan xong, cô ngay
lập tức thở ra, người cũng lười biếng đi.

Cái của mình, chờ ngày nào đó rảnh rỗi có muốn, lại nói sau đi.

Thế là, rốt cục chờ đến khi Triệu Thừa
Dư có thể quàng lên, cũng chỉ còn một mình cậu quàng. Cái Cố Hàm Ninh
quàng là cái khăn màu dài màu phấn lam, đều có màu lam, miễn cưỡng cũng
có thể xem như khăn tình nhân đi.

Vào một buổi chiều dường như rất bình
thường, lúc Cố Hàm Ninh từ trong túi ngượng ngùng lấy chiếc khăn tình
yêu ra, Triệu Thừa Dư thực sự tràn đầy ngạc nhiên.

Đây là món quà đầu tiên mà Cố Hàm Ninh tặng cậu!

Ý nghĩa quan trọng hơn vật thật!

Triệu Thừa Dư cười quyết định quàng lên trong thư viện đang mở điều hòa, bị Cố Hàm Ninh ngăn lại, gỡ xuống.

“Đừng! Để mình quàng cho cậu.”

Triệu Thừa Dư cười đem khăn quàng cổ đưa qua, Cố Hàm Ninh ló người ra, nửa vịn vào bàn, cẩn thận quàng hai vòng
quanh cổ Triệu Thừa Dư, lại lui về trên ghế mình, đánh giá trên dưới,
lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

“Ừ, đẹp trai!”

Triệu Thừa Dư nhướng mày bật cười.

“Ừ! Cảm ơn!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mặt mày cong cong đều là tình cảm ấm áp.

Cố Hàm Ninh vốn là muốn lấy ví tiền từ
trong túi sách, không nghĩ tới mò mò, sờ đến một chiếc điện thoại di
động không phải của cô, cô nhíu mày suy nghĩ một hồi, cũng không nhớ ra
được, rốt cuộc là điện thoại di động Triệu Thừa Dư lúc nào thì ở trong
túi của mình.

Cố Hàm Ninh khẽ thở dài, xem đồng hồ, còn có 10 phút nữa cô sẽ phải vào học.

Cố Hàm Ninh giở sổ ghi chú của mình,
trang thứ nhất là thời khóa biểu học kỳ này của cô, trang thứ hai là
thời khóa biểu, tên môn, thời gian địa điểm học kỳ này của Triệu Thừa Dư đều mô tả rất tỉ mỉ, trang đầu tiên lịch học cô tự viết, trang tiếp
theo là Triệu Thừa Dư tự mình viết lên.

Khi đó cô còn cười Triệu Thừa Dư nhàm
chán, cô lại không điều tra, biết rõ lịch học tỉ mỉ của cậu như vậy làm
gì, thậm chí còn có tên các giảng viên phụ trách từng môn.

Không nghĩ tới, thật sự có lúc cần sử dụng đến, cô cũng không biết có nên khen ngợi Triệu Thừa Dư có dự kiến trước hay không.

Cố Hàm Ninh lật đến tờ thứ hai, vừa
nhìn, may mắn tiết sau của cô là VB, lúc này, Triệu Thừa Dư đang có tiết ở cùng tòa nhà, chạy tới chạy lui cũng chỉ mất 5 phút.

Cố Hàm Ninh khép sổ lại, nắm chắc thời gian hướng đầu bậc thang chạy.

Tiết đầu tiên và tiết tiếp theo của
Triệu Thừa Dư đều ở phòng 210 tầng hai, Cố Hàm Ninh chạy đến đầu bậc
thang tầng hai, dừng lại thở một chút mới đi qua.

Mở cửa phòng học 210 ra, Cố Hàm Ninh ló đầu vào trong tìm, không thấy Triệu Thừa Dư.

“Bạn học, xin hỏi bạn tìm ai?”

Phía sau một thanh âm êm ái hỏi, Cố Hàm
Ninh vừa quay đầu, liền thấy một nữ sinh nhỏ gầy cao ngang cô, đang cười yếu ớt nhìn mình.

Cố Hàm Ninh không nhịn được, lại quay
đầu liếc nhìn phòng học 210, bên trong gần như toàn nam sinh, huyên náo
ầm ĩ, Cố Hàm Ninh rất cẩn thận mới phát hiện một nữ sinh tóc ngắn ở bàn
đầu tiên.

“Ừ, mình tìm Triệu Thừa Dư.”

Cố Hàm Ninh nhìn cô gái thanh tú đối
diện nói chuyện ngọt ngào lại dịu dàng thoạt nhìn chẳng có liên quan gì
đến nam sinh lôi thôi khoa khoa học tự nhiên, trong lòng có chút tò mò.

———————— Hết chương 35 ————————

P/s: Do mấy chương trước, ta beta ko kỹ, có bạn chưa rõ về quan hệ thân thích giữa TTD và LTN, như thế này nhé:

Ông bà
ngoại của TTD có 3 con trai, 1 con gái. Mẹ của TTD là con thứ ba, trên
có bác cả, bác hai. Vợ của bác thứ hai là Lỗ Cầm. Lỗ Cầm có 1 em trai –
Lỗ Kiệt, LTN là con gái của Lỗ Kiệt hay cháu gái bên ngoại của Lỗ Cầm.
Như vậy, TTD và LTN thực ra không có quan hệ huyết thống nhé!