Duyên Tới Là Anh

Chương 12: Gặp

Cố Hàm Ninh lại sửng sốt, lập
tức nở nụ cười.

"Chẳng lẽ mỗi ngày cậu có đều
có thể giúp mình mang lên? Dì ở dưới lầu cũng sẽkhông để cho cậu đi
lên."

Mặt Triệu Thừa Dư đỏ lên, đáy
lòng âm thầm mắng mình lỗ mãng.

Nghĩ đến là muốn
làm!

"Nhưng mà, rèn luyện thân thể
vẫn là cấp bách."

Cố Hàm Ninh đối với việc này
thấu hiểu rất rõ.

Bốn năm đại học, thời gian Cố
Hàm Ninh vận động ít đến đáng thương, thường xuyên bị cảm cúm đau cổ họng, đếu
sau khi tốt nghiệp, vội vàng gây dựng sự nghiệp, càng không có thời gian vận
động.

Sức khỏe kém, tuổi càng lớn,
cảm nhận càng rõ.

Đến vài năm cuối đời kiếm
trước, Cố Hàm Ninh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giấc ngủ chất lượng kém đi, dạ
dày khó chịu, rõ ràng giống như không có bệnh tật gì cụ thể, nhưng thân thể luôn
không thoải mái như thế.

Sống lại một kiếp, Cố Hàm Ninh
vốn là quyết định là cần rèn luyện tốt.

Sức khỏe là quan trọng nhất,
điểm này, lúc tuổi còn trẻ thường xuyên bị bỏ qua, bị phung
phí.

Kiếp này, trước giờ Cố Hàm Ninh
không có ý định, lần nữa vì tiền tài, sự nghiệp, mà hy sinh những điều quan
trọng nhất.

Ví như cha mẹ, ví như sức
khỏe.

Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh
như có điều suy nghĩ, nhếch miệng, nỗ lực lấy dũng khí từ đáy
lòng.

"Mình nghe nói, sau khi chính
thức khai giảng, sinh viên đại học năm nhất, năm hai có đánh kẻng nhất định phải
dậy sớm, đến lúc đó, mình tới gọi cậu, cùng nhau chạy bộ chứ!"

Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc
nhìn Triệu Thừa Dư, mắt hạnh sáng mở thật to, Triệu Thừa Dư có thể nhìn thấy ảnh
ngược nghiêm túc của chính mình trong đôi mắt trong suốt ấy, trong phút chốc,
dũng khí thật vất vả mới có liền rơi "ào ào" xuống.

"Mình là nói, cái đó. .
."

"Đến lúc đó, cậu làm thế nào để
gọi mình?" Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhìn Triệu Thừa Dư hỏi.

"Cái đó, mình, mình sẽ gọi điện
thoại di động cho cậu..." Giọng nói Triệu Thừa Dư càng nói càng thấp, bởi vì Cố
Hàm Ninh đáp lại mà chút dũng khí mới tăng lên được lại bắt đầu rớt xuống, có

chút vì mình dùng phương thức không quang minh chính đại có được số điện thoại
di động của đối phương mà thấy xấu hổ...

"A, nhưng buổi tối mình ngủ đều
tắt máy nha." Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút nhụt chí
nói.

"Này, vậy mình gọi đến điện
thoại phòng ngủ..." Triệu Thừa Dư cúi đầu, lúng ta lúng túng
nói.

"A, cậu muốn bị quần ẩu sao?"
Cố Hàm Ninh cười ra tiếng, mặt mày vui vẻ, đôi mắt sâu sáng ở dưới hàng mi tinh
xảo, có vẻ phá lệ động lòng người.

Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, vừa
mới bởi vì tiếng cười của Cố Hàm Ninh mà nhẹ lòng, thoáng cái như bị lạc trong
đôi mắt thâm thúy kia, nhất thời cũng quên mất mới vừa rồi mình đang nói cái
gì.

"Chính mình sẽ đặt đồng hồ báo
thức." Trên mặt Cố Hàm Ninh hiện lên một nụ cười nhẹ, tiếp tục
nói.

Triệu Thừa Dư nghe vậy sửng
sốt, qua vài giây mới phản ứng được, há miệng, cũng không biết muốn nói cái gì,
Cố Hàm Ninh đã đứng thẳng, tiếp tục lên lầu.

"Đi thôi. Còn có hai tầng nữa
là đến !"

Cố Hàm Ninh cảm thấy nghỉ ngơi
đã đủ, dẫn đầu leo lên cầu thang.

Phía sau Triệu Thừa Dư nhìn
bóng lưng nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp của Cố Hàm ninh, mi nhất thời nhăn lại,
trong lòng phiền não không thôi.

Vừa rồi, Cố Hàm Ninh nói là có
ý gì? Là đáp ứng cùng mình cùng nhau chạy bộ? Hay là không có đáp ứng đây? Mình
có nên hỏi lại một tiếng nữa? Vẫn là thôi, so với bị cự tuyệt rõ ràng, còn không
bằng đến lúc đó mình thức dậy sớm rời giường, chờ ở dưới ký túc xá, cho là ngẫn
nhiên gặp đi, dù sao, hiện tại bọn họ cũng xem như bạn bè, không phải
sao?

Cố Hàm Ninh ôm sách, miễn
cướng, miễn cưỡng leo xong bậc thang cuối cùng, mới nặng nề thở ra một hơi, thấy
Triệu Thừa đi bên cạnh, trên người mang nặng so với mình hơn nhiều lắm, nhưng
chỉ hơi hơi thở sâu mà thôi.

So sánh hai người, giống như là
mình cầm sách nặng hơn.

Cố Hàm Ninh càng hạ quyết tâm,
bốn năm đại học tuyệt đối không thể hoang phí, trừ đi học ra, tùy lúc kiếm tiền,
càng cần rèn luyện thân thể!

Cố Hàm Ninh dẫn Triệu Thừa Dư
đi tới cửa phòng 617, cửa phòng ngủ đang mở, bên trong chỉ có một mình Thôi Hà
Miêu, thấy hai người bọn họ đi vào, liền nói: "Mạn Mạn cùng Hân Hân đã đi ăn
cơm."

Cố Hàm Ninh vừa nhìn, trên bàn
Thôi Hà Miêu, đã có không ít đồ, liền quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư sau khi đi vào
cửa cúi đầu mắt không nhìn nơi nào nói: "Trước để trên bàn mình đi. Ừ, mình là
giường số ba."

Cố Hàm Ninh chỉ vào giường ngủ

của mình dựa vào bên trong ban công nói.

Triệu Thừa Dư ngẩng đầu nhìn
đánh giá giường số ba một chút, lại lập tức cúi đầu, nâng quyển sách trên tay,
giống như có thể che giấu tim mình đập nhanh.

Vừa rồi nhìn sang, cái bàn của
Cố Hàm Ninh rất sạch sẽ, sách mang đến đều đặt chỉnh tề trên giá sách, trên mặt
bàn có một đèn bàn cùng một cốc trà màu xanh da trời.

Cố Hàm Ninh, giống như thật
thích màu xanh da trời, à, còn có màu xanh nhạt, màu vàng cũng giống như rất
thích, trước đây cậu đã thấy cô có vài bộ quần áo cùng khăn quàng cổ màu vàng,
càng khiến cả người thêm xinh đẹp...

Triệu Thừa Dư đặt sách lên trên
bàn Cố Hàm Ninh, lại để ba lô xuống, nhìn chằm chằm cốc trà trên bàn sách, nhất
thời có cảm giác mình tới khuê phòng của Cố Hàm Ninh...

Buổi tối mỗi ngày, Cố Hàm Ninh
đều ngủ ở trên này đấy...

Thôi Hà Miêu kỳ quái nhìn Triệu
Thừa Dư đỏ mặt, hoải nghi có phải cậu ta rất nóng hay không?

Cố Hàm Ninh chia ra một nửa
sách cho Thôi Hà Miêu, lại tìm một túi to, đem sách Triệu Thừa Dư bỏ vào, sau đó
đưa tới.

"Triệu Thừa Dư, hôm nay cám ơn
cậu."

Triệu Thừa Dư đưa tay đón lấy,
mở miệng muốn nói gì, nhưng vốn từ lại nghèo nàn.

Mỗi lần đối mặt với Cố Hàm
Ninh, tế bào não của cậu giống như không đủ dùng, thường xuyên có loại cảm giác
chân tay luống cuống...

"Cái đó. . ."

Triệu Thừa Dư mở miệng, cuối
cùng vẫn khép lại, cậu thật tìm không ra, lý do có thể tiếp tục ở lại, vai hơi
rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Không cần cám ơn."

Thật sự không cần cám ơn, ngược
lại là cậu nên nói tiếng cám ơn.

Chỉ có cậu tự mình biết, ngày
hôm qua, cùng hôm nay, cậu có thỏa mãn bao nhiêu...

Sau khi Triệu Thừa Dư xuống lầu
không lâu, Thịnh Mạn Mạn liền gọi điện thoại tới nói cô ấy ở dưới lầu, cầu xin
tiếp viện.

Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu
đều sửa sang cũng ổn thỏa, đóng cửa lại, cũng đi nhanh xuống
lầu.

Đến dưới lầu ký túc xá, Thịnh
Mạn Mạn nói cám ơn với một vị học trưởng, thấy Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu,
vội vàng cười phất phất tay.

"Nơi này!"

"Không phải cậu đi cùng Hân Hân
sao? Thế nào chỉ có một mình cậu?" Thôi Hà Miêu nhìn Thịnh Mạn Mạn một mình lẻ
loi nghi ngờ nói.

"Hắc, đừng nói nữa, lúc mua bữa
sáng Hân Hân gặp được bạn cấp ba của cậu ấy, người ta mời cô ấy ăn cơm, mình
ngại ngùng, hơn nữa cũng đã mua bánh bao, dứt khoát một mình đi kiểm tra sức
khỏe và lấy sách, có thể lát nữa cậu ấy mới đi."

"Vậy thì mau đi lên, ba người
chúng ta mỗi người cầm một ít." Thôi Hà Miêu cũng không hỏi kỹ, nói xong liền
cầm một vài quyển sách.

Cố Hàm Ninh cũng ôm vài một vài
quyển, Thịnh Mạn Mạn ôm chỗ dư còn lại, ba người đang muốn lên tầng, ngoài cửa
truyền đến giọng nói vui mừng.

"Cố Hàm Ninh?
!"

Cố Hàm Ninh nhăn mày
lại.

Không cần quay đầu lại, cô cũng
biết, đây là giọng của người nào.