Duyên Nợ

Chương 4

Hôm nay là chủ nhật, bố đi công tác, dì liên và cái Huệ vừa về bên ngoại chơi, cu Vương thì sang nhà ông bà nội từ chiều hôm thứ 6. Chỉ còn một mình cô và Vú Năm ở nhà. Nằm dài trên chiếc giường quen thuộc cô uể oải không biết làm gì cho hết 1 ngày nghỉ buồn chán. Lấy điện thoạị gọi cho cái Nga, sau 1 hồi chuông thì nó cũng bắt máy:

- Alo, nay trở trời hay sao mà gọi cho tao sớm thế?

- Đang chán đời đây, rảnh không đi shopping đi.

- Không nay có hẹn với chàng rồi, lần sau rủ chuỵ đi đâu phải đặt lịch trước biết chưa?

- Con ranh, biến.

- Mà khoan đã thế chàng kia của mày thế nào, có tiền triển gì chưa?

Nó nhắc cô mới nhớ, cô còn nợ hắn 1 lời hứa thôi thì nay cũng đang rảnh rỗi đi chọn 1 chiếc áo phông để lấy cớ gặp hắn vậy. Vụ này cô nhất định phải thắng.

Cô mỉm cười đáp lời Nga:

- Bây giờ bắt đầu tiến đây. Thôi té đi với chàng đi con ranh ạ. Chị cũng đi hẹn chàng của chị đây.

- Nhắc đến zai cái là quên bạn ngay.

Cúp máy cô vội vàng vén rèm cửa sổ lên, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua tán cây vú sữa làm sáng bừng căn phòng. Tia nắng cứ nhẹ nhàng mơn man trên gương mặt thanh tú của cô. Hít 1 hơi dài cô nghĩ thầm “Hôm nay quả là 1 ngày đẹp trời! hi vọng kế hoạch của mình suôn sẻ”

Vệ sinh cá nhân xong cô mặc 1 chiếc váy màu xanh da trời nhẹ nhàng, chiếc vay với thiết kế trễ vai cùng mái tóc búi cao càng làm tôn lên làn da trắng ngần, chiếc cổ cao và bờ vai gầy quyễn rũ. Với tay lấy chiếc túi màu sữa và đôi giày cùng màu cô vui vẻ đi xuống, nói vọng vào gian bếp nơi có Vú Năm đang lúi húi dọn dẹp:

- Con có hẹn với bạn, con không ăn sáng nha Vú.

- Tôi vừa nấu xong món chè đỗ đên tiểu thư thích, tiểu thư ăn 1 bát rồi hẵng đi. Hôm nay trời nắng đó.

- Vú à, con đã bảo vú gọi con là con mà cứ tiểu thư này tiểu thư nọ con nghe kì quá

- Thì tôi quen mồm rồi mà tiểu thư

- Đó vú lại tiểu thư rồi đó, vú có thể gọi con là con hoặc gọi tên cũng được. Vú chăm con từ nhỏ, con coi vú như bà ngoại con mà vú cứ gọi con tiểu thư hoài con buồn lắm.

- Được rồi già này sẽ chú ý. Tiểu.. à con ăn đi cho mát.

Đưa bát chè lên mũi hít hà hương thơm của nó lòng cô chợt nhớ tới mẹ, nghe vú nói mẹ cô cũng thích ăn chè đỗ đen lắm. Chẳng biết do cô nhớ mẹ hay cô giống mẹ mà ngày nhỏ mỗi lần bị bố đánh chỉ cần vú Năm bưng bát chè lên là cô có thể toe toét cười quên đi mọi oan ức, hờn giận. Đúng là trẻ con lúc nào cũng vô tư trong sáng…

Húp vội bát chè, không quên cảm ơn vú rồi lái chiếc xe máy điện quen thuộc đi, thật ra bố có mua cho cô 1 chiếc ô tô riêng nhưng mà cỗ vẫn thích đi xe máy điện hơn, có thể thoái mái hít hà bầu không khí, lại thân thiện với môi trường. Hơn nữa cô cũng không thích quá phô trương nên cô luôn gắn bó với chiếc xe thân yêu của mình.

Gửi xe ở 1 trung tâm thương mại gần nhà, cô lòng vòng mua sắm.

- Hương, bữa nay đi có 1 mỉnh hả em? - Tiếng chị nhân viên lanh lảnh gọi.

Những lúc buồn cô thường tới đây mua sắm và chơi 1 số trò chơi cảm giác mạnh vì thế những chị nhân viên ở đây khá thân với cô. Mỉm cười cô chạy lại thì thẩm nhỏ:

- Chị giúp em 1 chiếc áo nam nha

- Cho người yêu hả, chết nha.

- Suỵt, khẽ thôi chị, cho bạn em thôi.

- Bạn em bao tuổi, người thế nào, em thích phong cách gì?

- Khoảng 17 tuổi, người dong dỏng cao, chị chọn cho em áo phông phong cách trẻ trung 1 chút nha.

- Ok, có 3 loại cao cấp, trung bình và bình dân, bạn của 1 tiểu thư như em chắc chắn phải dùng hàng cao cấp rồi nhỉ?

- Không đâu chị chọn cho em cái trung bình thôi, nhìn đơn giản 1 chút đừng loè loẹt hay phô trương quá chị nhé.

Không phải cô tính toán mà bản thân cô từ trước đến nay không thích quá phô trương. Cô sợ chọn hàng cao cấp quá hắn sẽ nghĩ cô thể hiện nên tốt nhất cứ đơn giản cho dễ. Tính cô là thế mặc dù là tiểu thư nhà giầu nhưng cô rất thân thiện với mọi người. Ngoại trừ đôi lúc phải đi tiệc cùng bố bắt buộc phải mặc lộng lẫy thì cô đều cố chọn cho mình phong cách giản dị, nhẹ nhàng nhất. Ngoại trừ một số người thân thiết biết gia thế nhà cô thì mọi người nhất là bạn bè ở trường đều nghĩ cô xuất thân từ 1 gia đình bình thường.

Ngắm nghía 1 lúc, chị nhân viên đưa ra trước mặt cô 1 chiếc áo phông màu đen, phía trước có in nổi hình 1 chiếc đầu sư tử khá dữ dẵn.

- Cái này được không em.

- Còn cái nào màu nhẹ nhàng hơn không chị, cái này có cái hình hầm hố quá.

- Vậy em lấy phông trơn nha,. Đây cái này quá đúng ý em nè.

- Ok, chị gói cho em cái này nha, em tặng quà đó.

- Cô lại còn phải nhắc, chờ chị xíu.

Mua 1 cái áo thôi mà sao cô thấy nhiều lựa chọn quá, hoa cả mắt. Nhận hàng và thanh toán xong cô băn khoăn không biết khi gọi cho hắn sẽ nói gì, liệu hắn có rảnh không? Suy nghĩ 1 hồi cô quyết định lên tầng trên ăn kem vừa ăn sẽ vừa nghĩ kế, nắng nóng như này mà được nhâm nhi 1 li kem thì quả là tuyệt vời.

Mải chăm chú ngắm túi quà cô bỗng va 1 người phía trước làm cho cô ngã xõng xoài túi quà văng ra xa

- Ây da, đau quá.

- Mắt cô để làm cảnh à, đường rộng thế này không đi mà lại đâm vào tôi, bộ thấy tôi đẹp trai nên cố tình hả?

- Anh…

Cô tính chửi cho cái tên ngang ngược này 1 trận mà khi ngẩng mặt lên lại phát hiện là Long nên đành nén cơn giận xuống và tự nhủ “ đại cuộc là trên hêt”

Hắn nhìn thấy cô cũng đứng hình mất mấy giây, nhìn cô quen lắm cái giọng nói cũng quen không biết đã gặp ở đâu rồi nhỉ. Vỗ vỗ trán, thì ra là cô gái ở quán café hôm trước. Ấn tượng của Long về cô khá tốt nên hắn dịu giọng hẳn:

- Cô không sao chứ, cô có nhận ra tôi không?

- Thay vì hỏi sáo rỗng như thế anh nên đỡ tôi dậy thì hơn đấy.

Long vội vàng nâng Hương dậy, nhưng chưa kịp thả tay cô đã hét lên:

- Chân tôi, tôi không đứng nổi mất, đau quá.

Nghe cô nói Long đỡ cô ngồi lại, còn anh thì cúi xuống tháo đôi giầy và xoa nắn giúp cô. Cổ chân cô đang đỏ ửng lên, chẳng hiểu sao có 1 tia đau lòng trong mắt hắn.

- Cô ngồi im chịu đau 1 chút tôi sẽ giúp cô.

Vửa nói hắn vừa nắn chân giúp cô, nhưng 1 tiếng thét chói tai vang lên

- ANH ĐIÊN HẢ, ANH BẢO CHỈ XOA NẮN MÀ GIỜ LẠI LÀM TÔI ĐAU THẾ NÀY À?

Vội vàng lấy tay bịt miệng cô hắn bực tức rít lên:

- Cô định để cả cái trung tâm này chú ý hay sao, bé cái mồm thôi. Cô hét như thế người ta lại nghĩ tôi giở trò gì với cô thì sao?

Đúng là cả cái hành lang này họ đang ngoái lại nhìn cô, xấu hổ quá. Nhưng rõ là cái tên này bẻ chân làm cô đau cố giật mình mới hét lên thế chứ. Lúc đó đau quá nào có kịp nghĩ gì đâu, giờ nghĩ lại đúng là cô vô duyên thật.

Cô thì ngồi nhấp nhổm trên chiếc ghế chờ ở hành lang, còn hắn một tay bịt miệng, tay kia đang cầm chân cô dơ lên. Cộng với tiếng hét ban nãy của cô quả thật có khiển người ta nghĩ hắn đang dở trò với cô.

Chân cô dơ bị hắn nâng cao ngang bụng hắn, mà cô lại đang mặc váy. Nếu không có hắn đứng phía trước chắc những người đối diện bên kia đã nhìn thấy hết của cô mất. Vội vàng rút chân xuống, chỉnh lại váy rồi đứng dậy. Định bụng mắng cho hắn 1 trận vì đã làm cô đau lại còn đưa cô vào cái cảnh mờ ám như thế.

Tiến gần về phía hắn cô mới phát hiện ra hình như chân cô không còn đau nữa. Vội vàng bước tới bước lui mấy bước, quả thật đi lại vẫn còn 1 chút gượng nhưng cơn đau dường như đang dần biến mất. Cúi xuống nhặt túi đồ cô rụt rè nói:

- Xin lỗi.

- Bỏ đi tôi có việc phải đi trước

- Khoan đã, cái này.. cái này là tôi đền anh chuyện hôm trước.

- Gì đây…

Chưa kịp nói hết câu cô đã nhét túi đồ vào tay hắn rồi chạy mất. Hắn nhìn theo bóng cô thấm nghĩ: “không biết cô ta lại dở trò gì đây, tưởng khác với những cô gái khác ái dè cũng kiếm cớ tặng quà làm quen, đúng là vô vị mà”.

Những túi quà tựa như này thường thì cậu sẽ ném ngay vào sọt rác. Chẳng hiểu sao hôm nay lại tò mò mở ra xem, Một chiếc áo phông màu trắng đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng, cô ta cũng có khướu trọn đồ đây. Biết cả sở thích mặc áo phông trắng trơn của mình nữa. Không đơn giản chút nào mà. Cứ nghĩ cô ta hứa mau đền áo để lấy cớ xin số cậu nên đã cho số điện thoại giả, ai dè cô ta làm thật. Chiếc áo này cậu có chút thích nên không nỡ vất đi.

Định quay đầu bước tiếp thì nhìn thấy vật gì đó dưới chân, cúi xuống nhặt:

TRƯỜNG QUỐC TẾ ĐA CẤP ANH VIỆT HOÀNG GIA

Trịnh Mai Hương

Học sinh lớp 10A1

Hoá ra là cùng trường sao? Thú vị đây, chúng ta qua là có duyên, hắn đút thẻ học sinh của cô vào túi và cười ma mãnh.