Duyên Nợ

Chương 16

Cô đắn đo suy nghĩ cả buổi chiều cuối cùng quyết định nhắn cho hắn 1 tin

- Tôi đồng ý.

Rất nhanh sau đó thấy hắn trả lời lại:

- Ok, thế tối nay 8h tôi sẽ qua đón cô.

Cô không trả lời lại mà ngồi phân vân không biết quyết định của cô lúc này là đúng hay sai, liệu rằng cô đi cùng hắn như thế này có gặp rắc rồi gì không?

Hắn như có thần giao cách cảm, cô chỉ vừa mới nghĩ thoáng qua đã thấy hắn tiếp tục nhắn tin đến.

- Em yên tâm, anh đưa em đi thì anh sẽ có trách nhiệm với em. Đảm bảo đi đến nơi về đến chốn, không mất 1 cọng tóc nào cả.

Cái tên này dám gọi cô là em nữa, kể ra thì cô kém hắn 1 tuổi nên hắn gọi cô là em không có gì là sai cả. Có điều cô quen cái giọng nói cục cằn, quen cái cách xưng hô cô tôi của hắn nên giờ hắn gọi là em có chút gì đó không quen. Lạ nhưng mà có gì đó vui vui, cô mỉm cười, tranh thủ lấy sách vở ra làm bài.

Hôm nay bố và di Liên đi dự tiệc, cái Huệ thì đi chơi với bạn, nhà chỉ còn vú năm, cô và cu Vương. Bây giờ cô cũng đi cùng hắn thì chắc cu Vương sẽ buồn lắm, nhưng cô lại chẳng thể mang nó theo cùng được. Thôi thì đi 1 lát xong cô sẽ kiếm cớ về sóm với nó vậy, bữa tiệc này cô cũng không hào hứng gì vì hắn nên cô mới tới nên về sớm chăc cũng chẳng sao.

Sau khi làm hết bài tập và chuẩn bị sách vở cho ngày mai xong xuôi cô uể oải đứng dậy định đi xuống nhà ăn tối thì có tiếng chuông điện thoại reo, thì ra là hắn gọi. Bây giờ mới chưa đến 7h không biết hắn gọi có chuyện gì, cô nhẹ nhàng bắt máy:

- Alo

- Tôi đến đón cô sớm 1 chút nhé.

- Có chuyện gì sao?

- Không, tôi chỉ muốn mời cô đi ăn tối sau đó mới tới dự tiệc sinh nhật thôi.

- Thôi, không cần đâu.

- Hôm nay mẹ tôi về quê, nhà còn có mình tôi, tính rủ cô đi ăn cho vui. Dù sao thì hôm nay cô đồng ý cùng tôi tới sinh nhật nguyệt coi như là đã giúp đỡ tôi, cũng nên cho phép tôi mời cô 1 bữa cơm xem như cảm ơn chứ.

Ban nãy cô cũng dặn vú cứ ăn trước, cô học xong sẽ ăn sau, ăn một mình cũng buồn nên cô đồng ý. Thấy cô đồng ý hắn vui mừng nói sẽ qua đón cô rồi vội vàng tắt máy giống như là sợ cô sẽ đổi ý vậy.

Cô nhanh chóng tiến về phía tủ đồ, chọn đại chiếc váy màu hồng phấn, chiếc váy có thiết kế trễ phần vai, điểm nhấn chính là chiếc nơ lớn ôm trọn lấy khuôn ngực đầy đặn của cô, phía sau lưng là 1 lớp ren không quá mỏng, phần thân váy pha ren được đính đá tỉ mỉ. Với thiết kế theo kiểu công chúa nên phần thân váy xoè nhẹ bồng bềnh, vừa vặn dài tới bắp chân cô. Kết hơp cùng chiếc túi cầm tay ngọc trai và đôi giày ánh kim, mái tóc được làm xoăn nhẹ thả bồng bềnh. Cô cũng không muốn quá phô trương nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt cô bình thường đã rất nét, nay chỉ cần trang điểm 1 chút thôi cũng rất nổi bật.

Xong xuôi cũng là lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không cần nhìn cô cũng biết là hắn gọi. Cô bắt máy:

- Tôi đây

- Cô xong chưa, tôi ở ngoài cổng đợi cô nhé.

- Xong rồi, tôi xuống ngay đây.

- Cô cứ chuẩn bị xong xuôi đi, tôi chờ được mà.

- Tôi xong cả rồi, tôi xuống đây. Đừng bấm chuông cửa nhé.

Hắn mỉm cười, cô gái này ngốc thật, nếu muốn hắn đã bấm chuông từ lâu rồi đâu cần cô phải dặn đâu.

Nụ cười của hắn như đông cứng lại khi nhìn thấy cô trong bộ váy hồng nhẹ nhàng cùng nụ cười tươi tắn làm cho tim hắn như ngừng đập. Cô xinh đẹp trong trẻo như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy, bất giác hắn muốn sẽ được bên cô trọn đời.

Thấy hắn cứ ngẩn ngơ cô giật lấy chiêc mũ bảo hiểm ở tay hắn rồi nói:

- Đi thôi, ngậm cái mồm lại. Bộ anh chưa thấy gái xinh bao giờ hả, nhìn cái mặt thấy gớm.

Bị cô chọc quê khiến hắn xấu hổ đến lúng túng chẳng biết làm gì, khiến cô phải nhắc:

- Anh có đi ăn không, tôi đói rồi đây này.

- À, có chứ, đi ngay đây. Lên xe đi.

Hôm nay cô mặc váy với dáng vẻ công chúa, lại còn đi giày cao gót, nên việc ngồi trên chiếc xe phân khối lớn của hắn có vẻ khó khăn cho cô. Hắn thấy cô chật vật mãi chưa ngồi được thì lên tiếng.

- Hay là tôi gửi xe sau đó chúng ta đi taxi nha, nhìn cô có vẻ gặp khó khăn với chiếc xe của tôi.

Cô không đáp lại mà tháo chiếc mũ bảo hiểm ra trả cho hắn như ngầm đồng ý. Hắn nhanh chóng gọi 1 chiếc taxi, còn lịch sự mở cửa xe cho cô rời mới sang quán nước bên đường gửi xe. Ban đầu người ta không trông giúp nhưng sau thấy hắn trả công cao thì lại đồng ý.

Vội vàng tiến về phía chiếc taxi, vừa mở cửa hắn đã ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ người cô toả ra, mùi hương ấy hoà quyện với mùi hoa sữa nồng nàn khiến cho hắn ngây ngất. Hít một hơi cho mùi hương ấy đầy lồng ngực sau đó im lặng ngồi bên cạnh cô.

Cả đoạn đường hắn và cô chẳng ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Cho tới khi chiếc xe dừng hẳn, hắn lịch sự mở cửa xe cho cô, khi bước xuống cô khá bất ngờ về nơi hắn chọn. Quán “Hương Quê” toạ lạc ở trung tâm thành phố nhưng nó trái ngược hoàn toàn với không khí ồn ào tấp nập của Hà Nội. Bên ngoài quán mang 1 nét cổ kính trầm mặc, phía bên trong được chia làm hai khu, đầu tiên là khu dành cho đồ uống, còn phía sau là nơi dành cho ẩm thực. Ngăn cách giữa hai khu là khu vườn thượng uyển, ở đây có hòn non bộ, có suối nhân tạo chảy róc rách, đặc biệt là các loại hoa đủ sắc màu. Chủ quán còn khéo léo tạo nên tiếng chim nhân tạo khiến cho nơi này càng trở nên sống động và đẹp đẽ hơn.

Bước vào khu ẩm thực đầu tiên là thực khách sẽ cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của khói bếp, của rơm nếp, đây cũng là điểm thu hút khách nhiều nhất của quán. Cách bài trí của quán cũng mang đậm nét thôn quê đặc biệt ở đây chỉ phục vụ những món ăn dân dã.

Cô thích thú gọi món canh cua, cà pháo, còn lại là cho hắn lựa chọn. Nhìn cách hắn gọi món và nói chuyện với nhân viên cô đoán hắn là khách quen của nơi này. Cô cứ nghĩ người như hắn phải thích những nơi hoa lệ, phô trương ngoài kia, không nghĩ rằng hắn cũng thường xuyên đến 1 nơi thế này.

Long biết đến quán qua 1 lần đi lạc đường, không gian của quán gợi cho cậu nhớ đến bà ngoại. Nhớ mùi khói bếp mỗi lần bà nấu cơm, nhớ những trưa hè được chạy nhảy trên đường quê đầy mùi rơm mới. Từ đó mỗi lần buồn hay nhớ ngoại cậu đều đến nơi này, có hôm thì dùng bữa, cũng có hôm chỉ ngồi phía trước uống tách trà rồi lại đi.

Hôm nay cậu dẫn Hương tới nơi này vì qua những lần tiếp xúc cậu cảm nhận được Hương là 1 cô gái giản dị, ấm áp, cậu hi vọng cô sẽ thích nơi này.

- Hương thấy chỗ này thế nào?

- Thật sự tôi không nghĩ là người như anh lại đến những chỗ thế này đâu.

- Tôi thì sao, bộ tôi không hợp với nơi này hả?

- Không hẳn, tôi nghĩ 1 công tử như anh phải thích những nơi ồn ào, phô trương cơ.

- Vậy là Hương chưa hiểu về tôi rồi. Thế còn Hương, có thích nơi này không?

- Tôi không biết là ở giữa lòng Hà nội lại có 1 nơi yên tĩnh như này đâu.

Cô thích thú nhìn quanh và hít hà mùi hương nơi đây, tất cả những hình ảnh đáng yêu ấy đều được Long ghi trọn vào mắt. Hình ảnh cô gái với dáng vẻ của công chúa dịu dàng, nổi bật trong không gian thôn quê dân dã, chiếc mũi nhỏ đang chun chun lại như muốn hít trọn cái mùi hương thôn quê nơi này.

Suốt cả bữa cơm cô được Long kể cho nghe về bà ngoại, về những lần được theo bà ra đồng, rồi cả những món ăn của bà, cô thích lắm. Lúc này Long dường như thành 1 con người khác, không còn vẻ bất cần nữa mà thay vào đó là vẻ điềm tĩnh và 1 chút gì đó cô đơn.

Cái dáng vẻ ấy khiến cho cô thật sự xao xuyến, thế nhưng khi kết thúc bữa cơm rời khỏi nơi này cũng là lúc dáng vẻ ấy của Long không còn. Dường như cậu cô gắng không để thế giới nhộn nhịp ngoài kia thấy được vẻ cô đơn, yếu lòng của mình.

Vẫy 1 chiếc taxi, cô và cậu lại tiếp tục di chuyển đến địa điểm tổ chức sinh nhật của Nguyệt, đúng chất của 1 tiểu thư nhà giàu nguyệt bao trọn bar Civilize. Lúc cô và long tới nơi là 8h15’ nên có khá nhiều bạn của nguyệt cũng vừa tới, toàn là những cậu ấm cô chiệu chịu chơi. Cách ăn mặc của họ cũng trái ngược với Hương, thật sự cô không thích nơi ồn ào thế này chút nào cả.

Vừa bước vào cửa tiếng nhạc lớn đạp mạnh vào màng nhĩ khiến cô có cảm giác khó thở, cô lui lại phía sau Long, đúng lúc Nguyệt đi ra. Có lẽ chị ta không thấy cô nên ôm trầm lấy Long

- Nguyệt biết chắc chắn long sẽ tới mà.

- Tất nhiên rồi, sinh nhật Nguyệt mà.

Cậu nhẹ nhàng đẩy nguyệt ra sau đó vòng tay ra phía sau nắm lấy tay cô tiếp tục nói:

- Mình đưa người yêu chúc mừng sinh nhật Nguyệt. Chúc Nguyệt luôn luôn sinh đẹp và mãi là bạn thân của Long.

Từ “bạn thân” được Long nhấn mạnh ngầm ý khẳng định với Nguyệt rằng cậu chỉ coi Nguyệt là bạn. Lúc này Hương tuy không thoải mái nhưng vẫn phải cố trưng ra nụ cười vui vẻ nhất có thế, đưa món quà mà cô đã chuẩn bị chiều ra Hương nói:

- Xin lỗi chị vì không mời mà đến, em có món quà nhỏ chúc mừng sinh nhật chị.

Vẻ mặt của Nguyệt lúc này khiến cho Hương phải siết chặt tay Long để cảm thấy an toàn, chị ta giả bộ đưa tay ra nhận quà sau đó lại cố tình đánh rơi.

- Chết rơi mất rồi, em bỏ vào thùng rác giúp chị nhé. Chị phải ra kia tiếp mấy người bạn.

Rồi chị ta ngúng nguẩy đi mất, Long cúi xuống giúp cô nhặt món quà, đặt lên chiếc bàn bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói:

- Mình vào đi

Cô mìm cười mặc hắn nắm tay kéo đi, ban nãy Long thấy cô nhăn mặt nên đoán là cô không thích sự ồn ào vậy nên hắn chọn 1 bàn nơi góc khuất, chờ cô ổn định chỗ ngồi sau đó mới đi lấy đồ uống. Hắn chọn 1 chai chivas cho mình và 1ly cocktail nhẹ nhàng cho cô, cả hai phải hét thật lớn khi muốn nói chuyện với đối phương.

9h tiếng nhạc tạm ngừng nhường cho Nguyệt đứng lên nói vài lời:

- Hôm nay là sinh nhật mình, cảm ơn tất cả các bạn đã đến dự bữa tiệc nhỏ cùng mình. Còn bây giờ thì chúng ta cháy hết mình thôi nào.

Cả vũ trường hét lớn, cũng lúc đó DJ lại đánh nhạc, tiếng nhạc lớn tới nỗi khiến cho trống ngực cô đánh liên hồi.

Nguyệt cũng đi tới từng bàn chúc rượu, tới chỗ của cô chị ta cô tình xen vào giữa sau đó quay lưng lại phía cô, biến cô thành người thừa.

- Cảm ơn Long bao năm qua vẫn luôn nhớ tới mình.

- Mình và Nguyệt chơi với nhau từ nhỏ mà, đừng khách sáo quá.

Hình như chị ta có chút hơn men nên mạnh bạo khoác tay hắn, nép sát vào lồng nghực hắn nũng nịu:

- Biết nhau lâu như thế mà có người cố tình không hiểu tình cảm của tớ đấy.

Nhìn cái dáng vẻ của chị ta cô thật sự muốn hắt thẳng li cocktail vào mặt, con gái gì mà trơ trẽn người ta đã nói đi cùng người yêu mà còn cố tình ôm ấp, khó chịu. Nghĩ thế thôi nhưng cô nào dám làm thế, cô cúi xuống giả bộ day day trán như đang đau đầu để khỏi phải nhìn thấy hình ảnh chị ta ôm ấp Long

Long khó chịu đẩy Nguyệt ra đúng lúc thấy cô day trán lại nghĩ cô mệt, vội vàng kéo tay Hương ân cần hỏi:

- Em mệt hả.

Lúc chiều hắn có nhắn tin gọi cô là em nhưng đây là lần đầu tiên hắn gọi trực tiếp khiến cô lung túng đáp:

- Tôi… à em… tiếng nhạc lớn quá nên không quen.

Long quay sang Nguyệt lịch sự nói:

- Một lần nữa chúc mừng sinh nhật Nguyệt chúc Nguyệt có buổi tối vui vẻ. Mình xin phép đưa Hương về trước có lẽ cô ấy không được khoẻ.

Nói rồi mặc kệ nguyệt tức tối dậm chân phía sau, cậu dìu Hương ra về. Ra tới ngoài cô như được sống lại, cô thở mạnh:

- May quá, sống rồi.

Dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến cho hắn không thể kiềm chế được mà ôm cô vào lòng. Hắn nhẹ nhàng kéo cô lại, vong tay qua eo cô ôm siết chặt. Cằm hắn dựa trên vai cô, cô khẽ cựa mình, hắn nói nhỏ:

- Một phút thôi.

Cô không phản ứng nữa mà đứng im cho hắn ôm, bàn tay hắn ôm trọn lấy cô, mũi cô ngửi rõ mùi hương toả ra từ thân thể hắn. Vì chiều cao của cô khá khiêm tốn nên khi hắn ôm cô vào lòng thì tai cô vừa vặn áp sát vào nơi ngực trái của hắn, cô nghe thấy rõ tiếng trái tim hắn đang đập thổn thức.

Ban nãy có lẽ cả cô và hắn đều có một chút men trong người nên mới có thể sống thật với cảm xúc của mình như thế. Cả hai còn chưa kịp cảm nhận hết hương vị ngọt ngào ấy thì có tiếng nói phía sau vang lên:

- Hai người đứng đây ôm ấp cho ai xem vậy?

Cô bàng hoàng quay lại…