Duyên Đến Là Em

Chương 24: Đừng khóc, người anh yêu nhất

Sau khi động đất chấm dứt, trên đường cái bỗng hiện ra vô số người tránh nạn, so với ngày thường còn nhiều gấp n lần, vô tình đã chứng thực Trung Quốc có 1,6 tỷ người là thật.

Lúc đầu, trên gương mặt mọi người đều mang theo nét hoảng sợ và đờ đẫn, thậm chí trước đó còn có người đang ngủ trưa, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi thẫn thờ nhìn về ngôi nhà của mình đang lung lay.

Sau đó vì tạm thời không liên lạc được nên mọi người bắt đầu lo lắng cho người thân và bạn bè tại địa phương. Cùng lúc đó, đa số mọi người đều cảm nhận được vui sướng và hưng phấn khi thấy mình còn sống sau tai nạn. Bọn họ đứng giữa đường cái bắt đầu trò chuyện với người xa lạ, l/qd không ngừng kể lại cảm nhận và hành động của mình trong lúc động đất, vô hình đã loại bỏ sự khẩn trương và cảm giác sợ hãi trong lòng.

Chỉ có một vài người, điều đầu tiên nghĩ tới là xác nhận an nguy của những người xa lạ xung quanh.

Ví dụ như quân đội đang tập hợp chuẩn bị thao luyện theo thường lệ, bọn họ căn bản sẽ không để ý đến doanh trại vừa mới sụp đổ của mình mà chạy qua những bức tường gạch đổ vỡ tới cứu nạn.

Ví dụ như Trung tá Long Tuyền xuyên qua đám người đang chắn đường. Anh đang dùng khả năng lớn nhất của mình chạy nhanh về phía trường tiểu học có thể gặp tai hoạ nghiêm trọng.

Xác định trường học không có vấn đề sẽ trở về đón Lâm Lung, đây đúng là một câu nói dối. Anh không thể trở về nữa.

50p là khoảng thời gian cần thiết để Long Tuyền có thể chạy nhanh tới trường học, nhưng trong tình huống cần xuyên qua đám người đông đúc này thì anh không thể giữ vững tốc độ ấy. l-q/d Hơn nữa trường học kia không thể không có vấn đề. Dọc đường anh đã thấy một nửa những ngôi nhà nông dân tự xây bị tổn hại thì nói gì đến ngôi trường có kết cấu đặc biệt kia. Vách tường của khu nhà vốn đã bị cắt xén nguyên liệu.

Long Tuyền nói như vậy chỉ hy vọng có thể dùng vài chục phút này để Lâm Lung có thể bình tĩnh lại, l.q,d để cô dựa vào ảo giác có thể dựa vào anh trong thời điểm sợ hãi nhất này. Anh cảm thấy sau khi hết hoảng hốt thì cô gái thông minh này nhất định sẽ từ từ tỉnh táo lại, tự bản thân cô có thể lo liệu được những việc về sau.

Nhưng anh lại không ngờ cô đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh.

Đi cũng đừng trở về nữa – đây chính là câu trả lời chắc chắn của Lâm Lung.

Trong ánh nhìn thật sâu kia, Long Tuyền thấy được một bóng dáng lẻ loi bất lực. Vóc người cô nhỏ nhắn thon thả, bình thường thì không cảm thấy có vấn đề gì, rất vui tai vui mắt. l/q;d Nhưng vào lúc nguy hiểm như này thì cơ thể gầy yếu mỏng manh kia lại có phần đáng thương.

Lòng anh đau đớn không nguôi, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, vì anh không thể không rời đi.

Thật ra lúc mới bắt đầu thì tất cả đều rất thuận lợi, khi leo núi thì ấm áp, du lịch vào ban đêm thì rất thân mật, l;q"d khi trả giá thì rất ăn ý… Dường như Lâm Lung rất thích hợp làm người phụ nữ của anh, mà đồng dạng, anh cũng là người đàn ông mà cô cần.

Chỉ cần ở lại là anh có thể thực sự trở thành anh hùng cứu mỹ nhân một lần nữa, dễ dàng ôm được người đẹp về.

Thế nhưng làm như vậy anh lại cảm thấy tự có lỗi với bản thân mình, anh không muốn làm một “anh hùng” giả dối.

Nhìn nét mặt giận dữ mang theo trách móc của Lâm Lung, Long Tuyền muốn quay lại nói một câu “thật xin lỗi” với cô, l0q3d rất muốn vì bản thân mình mà giải thích một câu: “Em được an toàn, nhưng có những người bị chôn dưới đất lại càng cần anh.”

Anh muốn nói mình là quân nhân nên cần phải quên mình vì dân. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì bỗng ý thức được điều mà anh bỏ qua không phải “cái tôi” của bản thân, mà là Lâm Lung bị doạ đến sợ run. Anh không có lập trường yêu cầu một người con gái bị vất bỏ tại vùng động đất, thậm chí còn không phải bạn gái mình có thể hiểu được nghề nghiệp quân nhân này.

Vì vậy Long Tuyền không nói gì, anh cảm thấy tất cả đã thành kết cục đã định nên không cần phải nói gì nữa.

Mặc dù không thể hiểu, nhưng trải qua sự việc này Lâm Lung cũng có thể cảm nhận được một cách chân thật cái gì là quân nhân. Đối với gia đình quân nhân mà nói, thứ mà quân nhân bọn họ đại biểu không phải là quân trang vô cùng anh tuấn, không phải bóng dáng mạnh mẽ hiên ngang, không phải vòng sáng thần thánh và cảm giác vinh dự… Mà là, khi có vấn đề, có khó khăn trắc trở thì không tìm được họ, những lúc cần thiết lại không thể dựa vào bờ vai họ.

Đặt mình vào vị trí của người bình thường như Lâm Lung thì chỉ sợ chính bản thân anh cũng không muốn tìm một ông chồng vào lúc quan trọng như vạy lại chỉ như đồ trang sức. Vì vậy từ bỏ thôi, bỏ qua là đúng, người đàn ông như anh không đáng giá cho em mong đợi.

Trong lúc chạy nhanh đón gió, anh không nói gì cười tự giễu, nụ cười gợi lên một lúm đồng tiền, không khó nhìn nhưng mơ hồ có chút khổ sở, có chút bi thương.

Không lâu sau Long Tuyền đã đến cổng trường học. Trong mắt là cảnh đổ nát thê lương giống như trong dự liệu của anh, cả toà kiến trúc cơ hồ san thành bình địa, so với lúc bị phá bỏ còn nhỏ vụn, triệt để hơn. Sau buổi trưa là thời gian đi học, dưới những đống đất đá này chôn bao nhiêu đứa bé?! Nhìn cảnh tượng này, Long Tuyền nhíu chặt lông mày.

Không hề nghĩ ngợi, Long Tuyền nhanh chóng lấy áo lót và vải bông trong ba lô trên lưng ra xé theo chiều rộng quấn quanh tay mình, lại lấy cuộn băng dính chuyên dụng của Lâm Lung từ trong ba lô ra để cố định vải trên bàn tay. Một bao tay bảo vệ đơn giản đã hoàn thành, sau đó anh lại lấy cây tiêu inox mà Lâm Lung tặng mình ra chạy về “phòng học” sớm không thành hình.

Trong chớp mắt khi chạy về đống đổ nát kia, Long Tuyền bỗng nhớ đến câu nói đùa khi ấy của Lâm Lung. Cô nói cây tiêu này là một ống thép tuyệt vời, lúc rảnh rỗi có thể thổi, lúc khó khăn còn có thể dùng làm gậy nạy đá ra. Giờ nghĩ lại thật đúng là một câu thành sấm*, này không phải là đảm đương công việc của một ống thép sao?

*Một câu thành sấm: một câu nói trở thành sự thật

Thậm chí Long Tuyền còn cảm thấy hơi châm chọc. Lâm Lung bị bản thân anh từ bỏ, mà cô cũng bỏ qua anh, nhưng bây giờ công cụ mà anh muốn sử dụng lại chính là vật tuỳ thân mà ngày trước cô đưa.

Điều này cũng được coi là duyên phận chứ? Có duyên mà không có phận?

Long Tuyền nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa thì đáy mắt đã không còn bất đắc dĩ và mất mát mà trở nên nặng nề kiên định.

Không nghĩ nữa, làm việc!

…..

Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi mà Long Tuyền đã chạy gần 10km, từ nội thành chạy tới thị trấn nhỏ, mà Lâm Lung sau khi nói cho anh biết thời kỳ khảo sát bị huỷ bỏ thì tê liệt ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cô vô cùng hôn loạn. Nháy mắt thời gian đã trôi qua, ngẩng đầu lên lần nữa thì trước mắt đã không còn những gương mặt có phần quen thuộc trong nhà nghỉ.

Có lẽ là đã rời đi, ở nhà nghỉ không có người dân đứng tại chỗ canh giữ phòng ốc của mình. Lâm Lung chịu đựng hai chân đã cứng ngắc cố gắng đứng dậy bắt đầu xử lý giá vẽ và hành lý của mình. Cầu người không bằng cầu mình, cũng không phải không có anh ta thì cô sẽ không rời khỏi đây. Thay vì ở đây tức giận oán trách, không bằng nhanh chóng dọn dẹp hành lý nghĩ cách về nhà.

“Cô ơi, cho.” Bé gái được Long Tuyền ôm ra bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Lung, đưa khăn giấy cho cô.

“Hả?” Lâm Lung nghi hoặc nhận lấy, cũng không hiểu lý do vì sao cô bé này lại làm như vậy.

Người phụ nữ với gương mặt tròn kia một tay kéo con gái mình, một tay chỉ chỉ mặt Lâm Lung, nhẹ nói: “Lau đi.”

“À?!” Lâm Lung lau mặt, lại không ngờ thấy khăn giấy bị nước mắt của cô thấm ướt. Cô cố gắng cười một tiếng, sau đó chán nản nói: “Cám ơn, thảo nào tôi thấy trên mặt mình lành lạnh…”

Lời còn chưa dứt thì một hàng nước mắt lại trào ra. Cô cảm thấy việc khóc ở trên đường cái rất mất thể diện nên muốn cố gắng kìm nén. Nhưng càng nhịn lại càng không ngăn được nước mắt, nên đành phải nhận lấy mấy tờ khăn giấy khác người phụ nữ kia đưa ra, tự giễu nói: “Để cho chị chê cười rồi… Có lẽ mấy năm nay không khóc, tích luỹ quá nhiều….”

Cô chính là cảm thấy uất ức, lại có chút chua xót. Cô hoàn toàn không thể hiểu được ý tưởng của tên kia. Rõ ràng anh theo đuổi cô, muốn mời cô đi du lịch, vậy mà vào lúc gặp nguy hiểm lại phẩy tay bỏ đi. Anh không sợ cô sẽ gặp phải người xấu ư?!

“Người đó… là bạn trai cô sao?” Người phụ nữ kia an ủi vỗ nhẹ nhẹ vào đầu vai Lâm Lung, chị đã nhìn thấy hết nên biết rõ cô gái này vì anh chàng kia rời đi mà khóc. Mặc dù đây là việc của người ta, theo lý thì không tới lượt mình quan tâm nhưng chị vẫn không nhịn được trông chừng Lâm Lung vẫn chưa rời khỏi đây, muốn tìm cơ hội khuyên vài câu.

“Không phải! Ai muốn làm bạn gái của anh ta chính là gặp xui tám đời!” Câu trả lời của Lâm Lung vẫn mang theo hờn giận.

“Vậy cũng là người quen chứ?” Người phụ nữ tránh nặng tìm nhẹ, vòng vo đổi phương hướng câu chuyện: “Lần sau gặp lại, xin cô giúp tôi cám ơn cậu ấy, có được không? Vừa rồi tôi cũng bị sợ hãi cả người mềm nhũn, cũng may có cậu ấy giúp một tay! Đáng tiếc quá mức sợ hãi nên hoàn toàn không nghĩ đến việc cám ơn, cũng chỉ cố gắng nhìn xem con gái của mình có bị thương hay không mà thôi. Làm ơn, xin hãy giúp tôi.”

Nghe nói như vậy, Lâm Lung do dự một lát. Cô định sẽ không quan tâm đến Long Tuyền nữa, nhưng người ta đã thành khẩn mong được mình giúp như vậy nên cũng không tiện cự tuyệt. Cuối cùng cô đành ấp úng “Ừm” một tiếng.

“Cám ơn, cám ơn!” Sắc mặt của người phụ nữ kia vui mừng, thuận tay giúp Lâm Lung đeo ba lô lên lưng, lại hỏi có phải cô cũng muốn trở về Thành Đô hay không, liệu có thể kết bạn cùng đi?

“Được, nếu cùng đường thì đương nhiên là được.” Cuối cùng thì Lâm Lung cũng nở một nụ cười thật lòng. Mặc dù có thể người phụ nữ và cô bé này không giúp gì được, mà ngược lại có khi cần cô giúp một tay . Nhưng có thêm hai người làm bạn có thể thêm can đảm, có người trò chuyện còn có thể xoa dịu cảm giác cô đơn vì bị vất bỏ.

Đi chưa được hai bước người phụ nữ kia lại chuyển nội dung câu chuyện trở về trên người Long Tuyền. Chị ta dùng giọng nói sùng bái kể việc anh nhào đến cứu người phụ nữ trung niên kia có bao nhiêu bản lĩnh có bao nhiêu anh dũng, có bao nhiêu đẹp trai. Hành động ấy khiến người khác không thể không bội phục, không thể không tán dương.

Gương mặt Lâm Lung cứng ngắc, rất muốn nhắc chị gái này đừng nói đến anh nữa, nhưng trong đầu thì không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó. Ban đầu Lâm Lung chỉ một lòng khẩn trương không lo được thứ khác, hiện tại bỗng ý thức được năm đó khi cô được cứu thoát khỏi tấm bê tông từ trên trời rơi xuống, có lẽ cũng nguy hiểm như vậy.

Chẳng hiểu tại sao, Lâm Lung bỗng cảm thấy có một loại cảm giác mông lung muốn phá kén mà ra. Mặc dù đã sớm không còn nhớ rõ ngoại hình của người đó, trong trí nhớ thì chiều cao của người đó cũng khác biệt khá nhiều với Long Tuyền, nhưng vì sao cô lại cảm thấy hai người này rất giống nhau? Dường như thiếu chút nữa thôi sẽ bật thốt lên câu: thì ra là anh…

“Cậu ta là quân nhân ư?” Người phụ nữ chần chừ hỏi. Khi hỏi những lời này, không phải chị không nhìn sắc mặt của Lâm Lung, chẳng qua là nhịn không được muốn giúp ân nhân của mình làm chút gì đó mà thôi.

“Vâng.” Lâm Lung gật đầu một cái. Cô cảm thấy cuối cùng thì mình đã hiểu, mối tình đầu và đối tượng yêu đương chết yểu này đều có một điểm giống nhau., quân nhân đều thích cứu người.

“Tôi đã biết mà!” Người phụ nữ cười vỗ đầu con gái mình: “Nghe không? Là chú giải phóng quân! Là quân nhân không vụ lợi, là người dũng cảm nhất!”

“Nghe… nghe!” Bé gái sôi nổi cười nói: “Về sau con cũng muốn làm giải phóng quân!”

Vâng, anh ấy vô tư, còn cô thì rất ích kỷ. Khoé miệng Lâm Lung hạ xuống. Năm đó khi cô được cứu thì cảm thấy rất vui mừng, bây giờ nhìn Long Tuyền cứu người thì ý nghĩ đầu tiên của cô là: ngàn vạn lần anh đừng vì người không quen biết mà mất mạng! Sau đó lại nghĩ tại sao anh có thể vì người xa lạ mà mặc kệ cô?!

Cô cũng không phải Thánh mẫu, ích kỷ chút cũng không sai chứ? Nhưng anh vô tư, hình như cũng đúng.

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh sùng bái và những lời khen không dứt của người phụ nữ cùng với con gái, trong lòng Lâm Lung thoáng xuất hiện chút dao động. Dĩ nhiên, một chút dao động này còn chưa lay động được ý niệm từ bỏ anh chàng Long Tuyền này.

Trên đường trở về Thành Đô, sắc mặt Lâm Lung vẫn hơi khó coi. Một lúc thì lo lắng cho cha mẹ, một lúc lại oán giận Long Tuyền. Nhìn người đi đường đều là bộ dạng hốt hoảng la hét ầm ĩ, tâm thần cô cũng có chút bất định liền muốn nhanh chóng đi đến nơi an toàn. Cô cúi đầu nhìn bé gái buộc tóc thành hai sừng dê không chịu tiếp tục lên đường, đành phải miễn cường cười nói: “Nữu Nữu, chúng ta tiếp tục đi có được hay không? Nếu không trời tối cũng không thể quay về!”

“Nhưng con rất mệt…” Nữu Nữu lôi kéo tay mẹ mình, gương mặt đáng thương nhìn Lâm Lung.

Lâm Lung lục trong ba lô ra một thanh socola được Long Tuyền đặt vào trước đó, dưới sự từ chối của người mẹ kiên quyết đưa cho Nữu Nữu lấp bụng.

Nữu Nữu rất vui mừng cám ơn nhận lấy, sau khi cắn một miếng thì nhăn mặt nói: “Hơi đắng.”

“Không ngọt cũng là socola, đây mới thật sự là socola nguyên chất có hàm lượng calo cao… Có thể giúp con bổ sung thể lực.” Lâm Lung an ủi sờ sờ đầu Nữu Nữu, lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Giờ đã là 4h15p.

Mở bản đồ nhìn ký hiệu mà Long Tuyền đã viết ở phía trên, so sánh với cột mốc ở gần đây. l/qd Lâm Lung thấy họ cách cổng vào còn hơn một nửa lộ trình. Cô xoay người chỉ vào bản đồ nói với người phụ nữ kia: “Chị à, thực sự phải nhanh lên một chút. Đi như vậy thì không biết có thể gặp được xe để đi nhờ hay không. Tối khuya không đợi được xe lại không có chỗ ngủ, nói không chừng lại phải đi bộ trở về.”

“Ừ, tôi đã biết. Con gái ngoan, cố lên, phải đi tiếp thôi. Về đến nhà mới có thể nghỉ ngơi.” Người phụ nữ chỉ có thể mềm giọng khuyên con gái mình. Lúc này không có đàn ông ở bên cạnh nên cái gì cũng bất tiện, vào thời khắc mấu chốt mà cô nhóc này lại không động nên chỉ có thể kéo bé đi từng bước một.

Cũng may cô bé này hiểu chuyện, ăn socola xong lại bắt đầu cất bước. Cuối cùng Lâm Lung cũng thở phào nhẹ nhõm. l.q,d Cô bé này chết sống không chịu đi, cô cũng không thể bỏ mặc hai mẹ con này một mình lên đường. Nếu thực sự làm như vậy thì cô có khác gì Long Tuyền đâu.

Ba người cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, từ nội thành Giang Đô dần dần đến gần trấn nhỏ. Có lẽ những ngôi nhà này được xây dựng có tính chống động đất kém hoặc vừa khéo được xây trên dải địa chấn, l0q4d dọc theo đường đi ngày càng xuất hiện nhiều nhà cửa hư hại. Lâm Lung từng có bệnh viêm mũi mẫn tính nên đeo khẩu trang mình vẫn mang theo bên người lên.

Lâm Lung lớn lên trong những năm hoà bình nên chưa từng gặp qua chuyện gì nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là cảnh hoang tàn khắp nơi.

Cửa sổ thuỷ tinh của những toà cao ốc không còn nguyên vẹn, ngân hàng bị sụp một nửa, có những ngôi nhà cao tầng thì đổ sụp xuống… Người đàn ông đầu băng vải nhuốm máu đang dùng hai tay bới đống gạch ngói bể ở ven đường, trong miệng chỉ thì thào hai chữ “vợ”*.

*Vợ: Nguyên bản là “lão bà”.

Lâm Lung không ngờ người phụ nữ kia vừa quay người bé gái sang hướng khác vừa dùng thân thể của chính chị ta để ngăn cản tầm mắt của cô bé, không để cô bé nhìn đến thảm cảnh này. Mỗi khi có động đất thì Lâm Lung và mẹ cô bé luôn nói lớn để có thể át đi tiếng kêu khóc của người đi đường, l-q/d vừa giải thích với bé gái rằng động đất chính là ông Trái Đất đang hắt xì! Ông ta vừa hắt xì một cái thì nhà cửa cũng sẽ run theo. Khi ông Trái Đất cảm thấy khoẻ rồi thì mặt đất sẽ không đung đưa nữa.

Hai người nhẹ giọng nói chuyện với bé gái thì có vẻ như trấn định nhẹ nhàng, nhưng hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch đã tiết lộ ra tâm tình khẩn trương của họ.

Lâm Lung nhớ tới hôm qua khi cô ở núi Thanh Thành, lúc nhìn thấy con rắn đã nói với Long Tuyền rằng trong đời cô chưa bao giờ sợ hãi như này. l]q[d Hôm nay gặp phải động đất thì sự sợ hãi và chấn động này vượt xa ngày hôm qua. Bây giờ nghĩ lại thấy cuộc đời này của cô còn dài, không thể đảm bảo cái gì. Việc đời khó đoán, không có tuyệt đối.

Bất tri bất giác một giờ nữa đã trôi qua. Họ đi tới một ngã tư có giao thông hoàn toàn tắc nghẽn. Lâm Lung không tin vào năng lực nhận biết đường của mình lại mở bản đồ ra, xác nhận phương hướng cùng với người phụ nữ kia.

Nữu Nữu ngồi một bên nhân dịp mẹ mình không chú ý chạy tới một bếp lửa ven đường, nơi đó có một bà lão đang nấu cơm tối. Thật ra thì chỉ có nửa nồi cơm thừa cùng với mấy miếng rau quả nấu suông. Cũng không phải là đồ ăn ngon gì nhưng được cái là nóng hổi. Bé gái thấy vậy chớp mắt, nghe thấy bụng mình kêu lên, miệng khẽ nuốt nước miếng.

“Đừng vội, còn chưa nấu xong. Chờ lát nữa sẽ cho cháu một bát.” Bà lão nhìn Nữu Nữu, nhếch môi hiền lành cười một tiếng.

Nữu Nữu hoảng sợ giật nảy mình, vội vàng nói: “Không cần, con không đói bụng!” Sau đó tựa như con thỏ nhảy về bên cạnh mẹ. Mẹ của bé đã nói không thể tuỳ tiện ăn đồ của người xa lạ, Nữu Nữu là bé ngoan biết nghe lời.

Nghe được đoạn đối thoại của họ, Lâm Lung nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy bà lão kia đang ngoắc tay với mình, còn cười ha ha nói: “Có đói bụng không? Không chê thì lại đây ăn chút cơm nóng.”

“Không cần, chúng tôi cũng có, cám ơn!” Hai người lớn khéo léo từ chối ý tốt của bà lão. Người phụ nữ kia không mang thức ăn, nhưng chị ta cảm thấy xin Lâm Lung ít bánh quy mà chàng trai kia đã đưa cho cô cũng tốt hơn là ăn cơm thừa của người khác. Lúc trước chị ta đã thấy tận mắt Long Tuyền để đồ ăn thức uống vào trong ba lô của Lâm Lung.

Cô nương Lâm Lung vô tâm rốt cuộc được người khác nhắc nhở, bỗng nhớ tới bây giờ nên ăn cơm tối. Vì vậy cô lại lục ba lô của mình lên, sau đó tìm được bánh quy và hai gói đồ ăn liền màu xanh lá cây của quân nhân mà Long Tuyền để lại cho mình, phía trên có dán một tờ giấy nhắn của Long Tuyền: “A: cơm chiên thập cẩm, cơm chiên lạp xưởng. B: mì xào thịt băm nấm hương, mì xào thịt. Hâm nóng trên 15p, cách sử dụng nhìn trong hướng dẫn.”

Anh không những cho cô socola mà còn chuẩn bị cơm tối cho cô!

Lâm Lung ngẩn ra, sau đó thấy được dưới đống đồ ăn là túi chữa bệnh có hình dấu thập đỏ, ở dưới cùng là một chiếc áo gió màu xanh đen. Vừa lúc có một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Lung thuận tay mặc áo lên. Áo của Long Tuyền cô mặc tất nhiên sẽ rất dài, mặc dù không vừa vặn nhưng vẫn ấm áp. Lúc trước đi đường thì không cảm thấy lạnh, nhưng khi dừng lại nghỉ chân mới phát hiện thời tiết đã thay đổi, hy vọng trời sẽ không mưa.

Tìm một chỗ an toàn ở bên đường ngồi xuống, Lâm Lung phân chia túi cơm cho mẹ con Nữu Nữu, sau đó hai người dựa theo hướng dẫn bắt đầu làm bữa tối. Không hổ là sản phẩm của quân đội, so với mì ăn liền gì đó còn tiện lợi hơn. Không cần bếp, chỉ cần đổ nước lạnh vào trong túi, làm nóng lên là có thể dùng.

Giữa đường dừng lại để ăn bữa tối, 15p sau Lâm Lung mở túi thực phẩm màu bạc ra, đổ ít tương ớt vào trong chiếc túi nóng hổi, trộn đều rồi bắt đầu tận hưởng mì xào nấm với thịt băm thơm ngát. Trên đầu gối đặt túi nhiệt sau khi đun nóng bữa cơm tối còn có thể làm túi sưởi ấm. Dường như tất cả đều rất tốt, thế nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì.

Sau khi Long Tuyền xoay người đi, Lâm Lung mắng anh trăm ngàn lần ở trong lòng, nhưng cuối cùng lại phát hiện người này để lại những thứ tốt nhất, cần thiết nhất cho cô. Đến giờ phút này, cô không biết mình nên oán anh hay cảm tạ anh.

Đang suy nghĩ miên man thì có sáu khách du lịch khác từ Thành Đô tới. Nghe mấy người họ nói là sinh viên đại học cùng nhau đi du lịch, mới trốn ra được từ miếu Nhị Vương, thấy Lâm Lung và bà lão kia đang ăn cơm thì mấy thanh niên trẻ tuổi rất là hâm mộ, thậm chí họ còn hỏi thăm có thức ăn thừa không, có thể chia cho bọn họ một ít hay không, giá cao cũng không sao.

Bà lão kia không nói hai lời dứt khoát đưa hết nồi cơm còn lại một ít cho bọn họ, còn cười nói: “Gạo và thức ăn của nhà bà đều ở dưới kia, đợi có người giúp một tay đào ra được thì có thể ăn no. Các cháu về Thành Đô, phải ăn một chút gì đó mới có sức mà đi bộ!”

Mấy thanh niên nhìn nhau một cái, đẩy một người lên phía trước đại biểu cho cả nhóm đưa cho bà 100 đồng, liên tiếp nói tiếng cám ơn.

“Không… không cần tiền! Chỉ là cơm thừa mà thôi, tiền bạc gì chứ!” Bà lão kiên quyết không chịu lấy, dứt khoát để tiền ở trên đất.

Lâm Lung thấy vậy cũng đi tới, lấy ra 100 đồng: “Bà lão, bà hãy nhận đi. Nhà cửa của bà cũng sụp rồi, sửa nhà cũng cần tiền đúng không? Coi như chúng cháu đang học Lôi Phong* làm chuyện tốt đi.”

*Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.

“Đúng vậy đúng vậy, bà hãy nhận đi!” Mấy người thay nhau khuyên, bà lão vẫn dầu muối không vào không nhận tiền. Cuối cùng mấy người sinh viên quyết định ở lại giúp một tay đào gạo từ trong đống hoang tàn kia ra xong sẽ rời đi.

“Không cần không cần! Các cháu không phải làm! Nhất định Chính phủ sẽ phái người đến giúp!” Bà lão khoát tay lia lịa.

“Mọi người đều gặp nạn, cùng giúp nhau thôi! Cám ơn bà đã cho cơm! Đời này chúng cháu cũng chưa từng ăn bữa cơm nào mà thơm như vậy!” Các sinh viên đại học chẳng hề để ý cười cười, trong đôi mắt khó nén được nước mắt. Bọn họ cũng không quan tâm đến bà lão, tự nguyện chuẩn bị giúp một tay.

“Ở chỗ tôi còn ít thức ăn, ăn xong rồi làm.” Lâm Lung nhìn bọn họ xắn ống tay áo, bắt đầu chuyển gạch thì vội vàng lấy bánh quy và socola của mình ra. Nhưng cô không cho hết, quỷ thần xui khiến thế nào mà giữ lại hai thanh.

Chút đồ ăn này tất nhiên không đủ cho tám thanh niên, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi. Lâm Lung nhìn túi đồ ăn mì xào rau thịt một chút, có hơi do dự. Sức ăn của cô ít, một gói đồ ăn như vậy dĩ nhiên ăn không hết. Vốn giữ lại để nhỡ may nửa đêm không về được nhà còn có thể có thêm đồ ăn. Nhìn người khác chịu đói, bản thân lại dấu đồ ăn riêng, giờ khắc này quả thật cảm thấy giống như làm điều ác nên bị trời phạt!

Vì vậy, Lâm Lung cười nhìn mấy sinh viên kia, nói: “Ở chỗ tôi còn có gói mì xào, ai trong số các cậu sẽ ăn?”

“Đây là của chị…” Nhóm sinh viên cũng chỉ nhìn cô mà không vươn tay nhận lấy.

“Các cậu nhìn người tôi nhỏ sao ăn được nhiều như vậy? Cầm đi, đừng lãng phí.” Lâm Lung dứt khoát nhét gói mì xào vào trong tay một sinh viên.

“Ôi, vậy thì cám ơn chị! Vừa rồi tôi cảm thấy cái này rất thơm!” Thanh niên kia hơi từ chối rồi nhận lấy, lại cười đưa cho bạn học của mình: “Muốn không?”

“Muốn!” Bạn học kia cũng không từ chối, trực tiếp xé túi ra ăn.

Lâm Lung cảm thấy rất kỳ quái, tại sao những sinh viên này lại chỉ để cho một người ăn? Sao không chia ra?

“Bởi vì cậu ấy có thể ăn hết!”

“Cậu ấy là thùng cơm!” Mấy thanh niên đồng thanh cười trả lời nghi vấn của Lâm Lung, còn rối rít trêu ghẹo: “Ăn nhiều thì sẽ làm nhiều!”

“Không vấn đề gì!” Thanh niên kia nâng cánh tay đầy bắp thịt ra, khoa tay múa chân làm thành tư thế của lực sĩ khiến mọi người cười to.

Tiếng cười sang sảng xuyên thẳng trời xanh, tạm thời đuổi đi lo lắng do động đất đưa tới.

Thật là một đám người dễ thương, người mẹ dễ thương, sinh viên dễ thương. Rõ ràng là những người không quen biết nhau lại có thể không vì bất kỳ điều kiện và lợi ích gì mà giúp đỡ nhau, giữa bạn học chung lớp cũng có thể thấu hiểu nhau.

Lâm Lung thấy cảnh này, bỗng cảm thấy lỗ múi chua xót, hốc mắt lại bắt đầu trơn ướt…

Sau khi ăn bữa tối xong, Lâm Lung và mẹ Nữu Nữu cảm thấy mình ở lại đây cũng không giúp đỡ được gì nên chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Bỗng có một người đàn ông gần 30 tuổi che trán rỉ máu vội vàng đi qua trước mặt hai người, trong kẽ ngón tay còn có máu tươi đang rỉ ra. Dường như chân cũng bị thương không nhẹ, đi khập khễnh trên đường nhỏ xuống không ít máu tươi.

“Anh… anh chờ một chút!” Lâm Lung thuận tay kéo người đàn ông kia lại: “Tôi có băng gạc, để tôi băng bó cho anh!”

“Không cần! Tôi không có thời gian!” Người đàn ông kia không quay đầu lại, hất tay một cái tiếp tục đi về phía trước, đẩy Lâm Lung lảo đảo.

Lâm Lung bĩu môi hô lên với bóng lưng của anh ta: “Không có thời gian cũng cần băng bó vết thương sơ qua chứ. Ngồi mài đao cũng không mất kỹ thuật đốn củi!” Người đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến cô, chạy rẽ vào con đường bên phải.

Theo sát phía sau anh ta là hai người đàn ông cầm xẻng, một người trong đó hô lên: “Anh Sơn, anh chậm một chút! Chờ tôi!”

Người còn lại thì đến trước mặt Lâm Lung, cười xin: “Cô gái, cô có thể cho tôi ít thuốc để tôi bôi cho anh ta hay không? Hiện tại đúng là anh ta không có thời gian bôi thuốc, người đó là hàng xóm của tôi mới được cứu từ dưới đống đổ nát lên! Con của anh ta ở trường tiểu học, nghe nói trường tiểu học này bị sụp nên vội vàng chạy đi tìm!”

Nghe được tin tức này, Lâm Lung không khỏi ngẩn người. Trường tiểu học? Chính là nơi mà Long Tuyền đi? Sụp. Sụp thật?

Trường tiểu học… Cái tên này, con đường này… Cảm giác rất quen thuộc.

Trong giây phút này, Lâm Lung nghe thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng. Cô bỗng nghĩ tới một người vẫn bị cô vô tình hoặc cố ý quên. Nhạc Thiên, Nhạc Thiên học tại trường tiểu học đó!

Thật đáng chết! Không ngờ cô lại có thể hoàn toàn quên mất Nhạc Thiên! Lúc trước đi thăm Nhạc Thiên thì Long Tuyền đã cảm thấy vách tường kia không đủ vững chắc. Anh nói muốn đi cứu viện, đại khái là vì nguyên nhân này…

Tại sao cô lại chỉ biết lo cho mình mà hoàn toàn quên mất đứa bé kia đây?! Nháy mắt sắc mặt Lâm Lung trở nên trắng bệch…

Vừa nghĩ đến Nhạc Thiên, nghĩ đến khả năng cậu bé cũng sẽ bị chôn dưới phòng ốc sụp đổ Lâm Lung đã hoảng hồn, vội vàng nói vài ba lời tạm biệt mẹ Nữu Nữu sau đó chạy như điên về phía trường học. Khi còn cách xa hơn trăm mét, cô bỗng phát hiện có gì đó không đúng. Không thấy toà nhà cao năm tầng đâu, một khoảng đất lớn hoàn toàn trống rỗng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời.

Chạy đến gần thêm nữa thì đập vào mắt là một đống lớn gạch đá, xi măng… Hoàn toàn không thể nhìn ra nguyên dạng của phòng ốc, tường rào trường học cũng bị hư hỏng hơn phân nửa. Ở lối vào có vài người dùng bàn ghế để tạo thành một hàng rào đơn giản, người đàn ông lúc trước thì đang bị chắn ở bên ngoài, người giữ cửa đang nói gì đó với anh ta.

Lâm Lung mệt mỏi thở phì phò, bởi vì chạy sau khi mới ăn xong nên bụng trái hơi đau. Cô chạy chậm tới gần, l/qd có người thấy cô với vẻ mặt lo lắng liền tiến lên hỏi có phải người nhà của học sinh không.

“Ừm!” Lâm Lung há to miệng thở hổn hển, nặng nề gật đầu một cái. Mặc dù cô không phải người thân ruột thịt của Nhạc Thiên, nhưng dù gì đứa bé kia cũng đã gọi cô một tiếng “chị” thì coi như là có quan hệ thân cận.

Bác gái ăn mặc giản dị thấy Lâm Lung thở không ra hơi, đôi mắt lại hơi đỏ lên nên vội vàng nắm tay cô khuyên nhủ: “Cô gái, không nên gấp gáp! Có một thủ trưởng giải phóng quân mang tới không ít người ở thôn phụ cận đến cứu người. Bên đất trống kia có một vài đứa bé vừa được cứu ra nằm ở đó, l.q,d bên trái là đã chết rồi. Cô bình tĩnh lại đi qua đó xem có người nhà của mình không. Nếu như không có thì quay trở lại, yên tâm, nhất định có thể cứu ra! Ngàn vạn lần không được nhào qua bên kia kêu gào nhé. Thủ trưởng nói tiếng la của người bên ngoài to quá sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của những đứa trẻ còn chưa được cứu! Cô có hiểu không?”

“Tôi hiểu!” Lâm Lung đáp lại hai tiếng, lật tay cầm tay của bác gái kia cho bà ta một ánh mắt vô cùng chắc chắn. Sau khi ổn định lại tinh thần cô mới nói: “Yên tâm, tôi hiểu.”

“Tôi đi với cô.” Bác gái thấy vẻ mặt của cô bình thường thì vội vàng phất tay ý bảo người gác cổng cho đi qua, sau đó vẫn ở bên người Lâm Lung theo thứ tự xem những học sinh được cứu hoặc tử vong.

“Không có người tôi tìm.” Dưới ánh mắt ân cần của bác gái kia, Lâm Lung nhẹ giọng trả lời. Không thấy tức còn hy vọng, chỉ mong cậu bé sẽ bình an sống sót.

“Vậy chúng ta ra ngoài trước đi.” Bác gái chỉ sợ Lâm Lung vọt thẳng về phía trước, sống chết gọi người nên lôi kéo cô muốn đi về phía trước.

Mà Lâm Lung thì lại không chịu dịch bước, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đầu húi cua có vóc người cao lớn, l-q9d áo phông màu xám, quần nguỵ trang màu xanh lá cầm cây tiêu inox mơ hồ loé lên ánh sáng đang đứng trong đống phế tích chỉ huy nhóm người đào đất đá ra. Là Long Tuyền!

“Anh ta… Chính là thủ trưởng giải phóng quân tổ chức nhóm người giúp đỡ?” Lâm Lung giơ ngón tay chỉ người nọ đang đưa lưng về phía mình, nhận được câu trả lời khẳng định. Cũng đúng, l8q5d Long Tuyền là Phó đoàn cấp Trung tá, trong mắt của những thôn dân bình thường cũng sẽ nhận được hai chữ “thủ trưởng”. Lúc trước Lâm Lung còn nghĩ thôn dân nói về một người đàn ông trung niên, không ngờ lại là anh.

Anh không đào đất cát một mình, mà là trong khoảng thời gian ngắn tổ chức lại mười mấy thôn dân nghe mình chỉ huy, mỗi người được phân một công việc riêng cùng nhau ra tay cứu người!

Cảm giác này rất kỳ lạ. Dường như lúc trước cô chưa bao giờ thấy rõ con người thật của anh. mèo l-q/dVừa đảo mắt một cái Lâm Lung đã cảm thấy bất đồng, mặc dù anh ăn mặc rất giản dị nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hình tượng anh rất chói loá, khiến trong lòng những cô gái nhỏ có một nhiệt huyết không tên đang sôi trào.

“Anh ấy là bạn tôi.” Lâm Lung xoay người cười với bác gái kia một tiếng: “Để tôi đi qua đó đi, tôi sẽ không làm phiền họ.” Vừa dứt lời cô đã thừa dịp đối phương còn đang ngây ngẩn mà thoát khỏi kiềm chế, như một làn khói chạy thẳng đến chỗ Long Tuyền.

Lâm Lung không dám quấy rầy anh cứu người, chỉ yên lặng đứng nhìn. Cô muốn đợi Long Tuyền rảnh rỗi sẽ hỏi xem mình có thể làm gì không. Không ngờ rằng đồng chí Trung tá rất nhạy cảm với tầm mắt của người khác. Chỉ ba giây sau anh đã phản xạ có điều kiện lần theo ánh mắt Lâm Lung tìm được cô.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình. Thậm chí trong giây phút này Long Tuyền còn cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp. Cô hoàn toàn ngoài ý liệu của mọi người cứ như vậy, thanh tú xinh xắn đứng trước mặt anh. Mặc dù cô đang đeo khẩu trang nên không thấy rõ vẻ mặt, thế nhưng ánh mắt lại mềm mại, ấm áp, thậm chí mang theo áy náy không nói rõ được.

“Anh…” Anh cho rằng em sẽ không tới đây. Anh cho rằng em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa.

Long Tuyền muốn nói như vậy, nhưng vừa mở miệng đã bị câu nói của Lâm Lung cắt đứt: “Em có thể giúp gì?” Cô mạnh mẽ cắt đứt lời anh.

“Còn nhớ bố cục kết cấu trường học này không?” Nét mặt Long Tuyền cứng lại, cũng không nói nhảm nữa. Anh bỏ qua việc nói lên nỗi lòng mà hỏi thẳng vào trọng điểm. Đợi đến khi Lâm Lung gật đầu xác nhận, anh trực tiếp bố trí nhiệm vụ: “Vậy im lặng vẽ một bản vẽ cấu trúc mặt bằng, đơn giản là được.”

Anh không hỏi Lâm Lung có thể hay không. Nghĩ đến một người đã từng học qua thiết kế thì việc vẽ một mặt bằng đơn giản sẽ không thành vấn đề. Lâm Lung cũng không để Long Tuyền phải thất vọng, không hỏi thêm gì mà chỉ gật đầu lần nữa.

Vừa nói chuyện cô vừa xé túi bánh quy ra nhét một miếng vào thẳng miệng anh, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là anh chưa ăn cơm tối.

“Còn cần bức vẽ để xác định vị trí mọi người bị nhốt rồi cung cấp cho những người cứu viện. Em chạy một vòng ở bên ngoài cẩn thận tìm những người đến giúp đỡ, rồi ghi chú những vị trí trên mặt đấu vào bản đồ.” Long Tuyền vừa nhai bánh vừa nói, đồng thời tiếp tục bê những mảng bê tông lên, lại dò hỏi: “Em có thể chịu đựng không khóc sao? Có thể trấn định, giọng nói vững vàng trao đổi với những người bạn nhỏ không?”

“Em có thể.” Lâm Lung lấy cây kẹp vẽ ra, dùng một chiếc kẹp màu đen cố định giấy vẽ, đồng thời rất kiên định trả lời.

“Rất tốt.” Long Tuyền bỗng có cảm giác vô cùng vui sướng. Nếu như Lâm Lung đã có thể khống chế cảm xúc trao đổi với bọn nhỏ thì cô có thể làm được nhiều hơn. Vì vậy anh tiếp tục bố trí nhiệm vụ khó hơn một chút: “Xác nhận vị trí, an ủi khích lệ bọn nhỏ, sau đó báo cho chúng biết em đã xác nhận được vị trí, giờ đang chờ người đến cứu viện để bọn chúng không cần la lớn nữa, tiết kiệm được thể lực. Tiếp đó, ghi chú số người bị nhốt ở từng vị trí, tính toán mức độ khó dễ và tình hình của từng người lên bản đồ. Em có hiểu không?”

“Em hiểu.” Lâm Lung lại đút một miếng bánh nữa cho Long Tuyền, rồi nhanh chóng vẽ lên bản đồ mặt bằng, ghi chú nhà vệ sinh, cầu thang và những nơi khác. Ghi chú trên bản đồ chính là giải thích rõ các kí hiệu trên đó. Cô biết ý của Long Tuyền chính là khi định vị thì không lấy cùng 1 kí hiệu hoặc màu sắc để ghi rõ ba loại tình huống có mức độ khác nhau, sau đó viết ghi chú trên bản đồ.

Giờ phút này những đứa bé kia còn có sức lực lớn tiếng kêu gọi, hoàn cảnh xung quanh không tính là quá mức huyên náo nên có thể phân biệt được âm thanh trong đống đổ nát. Vì vậy bây giờ cần tranh thủ nhanh chóng vẽ ra bản đồ hướng dẫn cứu viện để nhân viên cứu hộ có thể sử dụng. Lâm Lung bỗng cảm thấy rất may mắn, bởi vì từ nhỏ cô đã luyện đàn nên lỗ tai đặc biệt linh mẫn; biết vẽ tranh có thể ghi chính xác vị trí và ghi chú lên bản đồ; tính cách không tính là yếu ớt, vào thời điểm mấu chốt có thể gắng gượng không suy sụp.

Đồng thời Long Tuyền cũng cảm thấy rất may mắn. Lúc trước anh đã muốn vẽ bản đồ định vị như vậy, mặc dù không phải là một điều cần thiết nhưng có thể tiết kiệm thời gian cho đội cứu hộ khi họ đến đây. Họ có thể cứu được số người nhiều nhất với tốc độ nhanh nhất và mất ít sức lực nhất. Nhưng anh lại không rảnh để vẽ bản đồ này, lại không thể trông cậy vào người dân địa phương có thể làm việc cần được huấn luyện chuyên nghiệp này. Vì vậy sự xuất hiện của Lâm Lung giống như hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*, thậm chí cô gái thành phố được chiều chuộng này còn ưu tú hơn những gì anh đã nghĩ.

*Câu nói này có nghĩa là giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn, nguy cấp.

Long Tuyền vừa cứu người vừa nói cho những người bên cạnh hiểu qua về kiến trúc thông thường. Dạy mọi người phân biệt như nào là những vật chống đỡ không thể di động, những vật nào cần mang đi chôn, nói cho mọi người biết không thể đào bới một cách mù quáng để ngăn chặn những nơi có vật chống sẽ bị phá hoại, phòng ngừa sụp đổ thêm.

Đang nói chuyện thì một trận động đất lại xuất hiện. Những cục đá vụn trong đống phế tích ào ào lăn xuống dưới, những học sinh bị chôn vùi liên tục thét lên những tiếng kêu sợ hãi.

“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là chấn động nhẹ mà thôi. Sắp tốt hơn rồi, kiên trì thêm một lát nữa!” Long Tuyền đứng tại chỗ trấn an những học sinh, đồng thời nhìn về phía Lâm Lung. Anh vui mừng phát hiện lúc đầu khi bị kinh hách thì nhảy về phía sau một bước nhỏ, sau đó lại lập tức trở về chỗ cũ. Không có kêu lên sợ hãi, cũng không khiếp đảm rơi lệ, cô trấn định đứng ở cạnh đống phế tích, vừa vẽ vừa lớn tiếng an ủi đứa bé ở dưới đống đất đá.

Không hổ là người mà anh nhìn trúng… Khoé miệng Long Tuyền khẽ nhếch thành một nụ cười, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Đúng vậy, người phụ nữ mà anh muốn không phải là như vậy sao? Dù cho ngày thường nhìn thấy một con thiêu thân nhỏ cũng bị sợ đến giơ chân, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể đứng vững trên đống đất đá hỗn loạn đang không ngừng lay động an ủi người khác, làm trợ thủ và cánh tay của anh.

Khi Lâm Lung đi xung quanh đống phế tích cẩn thận tìm một vòng, trở lại tới gần vị trí bắt đầu thì hai mươi người cứu viện lúc đầu Long Tuyền tổ chức đã chia thành ba tổ, hai tổ lấy bản đồ định vị từ chỗ Lâm Lung, theo như đánh dấu trong đó mà cứu người. Còn đồng chí Trung tá thì mấy phút sau dẫn theo các thôn dân một lần nữa cứu được ba đứa bé, tất cả hầu như không bị chút thương tích nào, nhất thời bốn phía vang lên tiếng hoan hô như sấm.

Long Tuyền thì chỉ cười khẽ, anh không hề dừng lại chạy nhanh về phía Lâm Lung, chuẩn bị căn cứ theo bản đồ đã được cô định vị để tìm một mục tiêu cần được cứu trợ mới, đồng với nói với cô gái mình yêu: “Ghi chú B7 thành công.”

Lâm Lung vội vàng dùng bút Mark đánh dấu một dấu thật lớn màu xanh lá cây vào vị trí tương ứng trên bản đồ. Thấy anh tới đây lại chỉ vào một đống đất đá, nói: “Người cuối cùng. Là một cô bé, ý thức tỉnh táo, bị chôn không sâu, có thể cứu ra nhanh chứ?

Cô biết Long Tuyền muốn tìm những người ở vị trí tiện lợi nhất, ưu tiên cứu những đối tượng bị thương nhẹ nhất và có số người nhiều nhất. Còn những người bị thương nặng, vị trí đặc biệt thì anh không định cứu. Nơi này không có bác sĩ và không có dụng cụ cỡ lớn, những người bị thương tại những vị trí như vậy khó mà cứu ra được, mất nhiều sức lực cứu họ ra có thể không cứu sống được mà còn trì hoãn thời gian để cứu những người khác, không bằng tạm thời bỏ qua.

Nghe thì có vẻ máu lạnh, nhưng chỉ có thể suy nghĩ vì những người có may mắn sống sót. Về mặt tình cảm thì Lâm Lung khó có thể tiếp nhận cách làm của Long Tuyền, nhưng về mặt lý trí thì chỉ có thể đồng ý như vậy. Vì vậy sau khi tổng kết ra những điều này, Lâm Lung hy vọng anh có thể thuận tiện cứu được người bạn nhỏ ở cách đây không xa, đừng vì chỉ có mình cô bé mà không quan tâm.

Long Tuyền chờ Lâm Lung vừa định vị vào bản đồ, đồng thời cúi người nói với cô bé trong đống ngói vụn: “Tay chân em có thể hoạt động không?

“Đùi phải không thể.” Âm thanh tinh tế từ trong đó truyền đến, quả nhiên rất rõ ràng.

“Ngón chân có thể động đậy không? Đùi đau hay không đau?” Long Tuyền đứng thẳng người lên quan sát xem đến tột cùng là thứ gì đã chôn cô bé này.

Cùng lúc đó, cô bé kia ngọt ngào trả lời: “Không thể, không đau.” Kể từ khi Lâm Lung đến đây nói chuyện với bé, bé không khóc không náo loạn nữa, bởi vì chị dịu dàng này đã an ủi để cho bé có cảm giác mình rất nhanh sẽ được cứu, có hy vọng thì sẽ không còn sợ hãi nữa.

Vậy mà câu nói tiếp theo lại khiến cô bé run như cầy sấy.

“Chân của cô bé này bị xà nhà đè ép rồi, tạm thời không có biện pháp.” Long Tuyền lắc đầu với Lâm Lung, dứt lời liền nhanh chóng lật bản đồ nhìn vị trí được đánh dấu, dẫn anh và số người đang đứng chờ kia lao tới một chiến trường tiếp theo.

Cô bé ở trong bóng tối bỗng cảm giác tim lạnh như băng, nước mắt lại một lần nữa lăn xuống. Nhớ lại câu nói vừa rồi, có phải bọn họ muốn bỏ bé lại hay không. Đúng lúc này bé lại nghe được giọng nói dịu dàng của chị gái kia: “Em gái, yên tâm, em sẽ được cứu! Hiện tại chỉ là không có dụng cụ thích hợp, chờ một lát nữa sẽ có những chú giải phóng quân khác đến giúp, cố gắng thêm chút nữa!”

Lâm Lung không ngừng an ủi cô bé kia để cho cô bé có thể kiên cường không sợ hãi. Thật ra thì chính bản thân cô cũng cảm thấy hoảng hốt run sợ, bởi vì cô bé kia nói đến lớp học của mình, cũng nói cho Lâm Lung biết mình ngồi cùng bàn với Nhạc Thiên, khi động đất thì Nhạc Thiên ở sau lưng cô bé.

Phía sau cô bé, là một xà nhà! Xà nhà đè chặt lên chân cô bé… Mà Nhạc Thiên ở phía sau thì chính là ngay dưới xà nhà!

“Không sao, em nhất định sẽ được cứu ra, sau đó sẽ đến lượt Nhạc Thiên. Chờ kết thúc kỳ nghỉ hè bọn em lại được ngồi cùng bàn với nhau, đi học thật vui vẻ.” Lâm Lung cảm thấy mũi mình ê ẩm, cô chỉ có thể nén nước mắt kiên cường an ủi cô bé kia, thuận tiện an ủi chính bản thân mình.

Sau khi đánh dấu xong tất cả các vị trí, cô cũng bắt đầu giúp đỡ đào đá vụn. Bởi vì cô cảm thấy cô bé kia cách mình rất gần, dường như chỉ cần đào một ít đất, lại lấy những mảnh vụn kiến trúc ra là có thể cứu cô bé kia ra an toàn. Cho dù cứu không được thì cũng có thể đào được một lỗ, để cho cô bé kia có thể thấy được ánh mặt trời, hô hấp được không khí trong sạch.

“Còn sợ không? Chị hát cho em nghe có được không? Em cũng hát nhẩm ở trong lòng, nghe hát sẽ không sợ nữa…” Lâm Lung vừa nói chuyện vừa đứng trước mặt cô bé kia, tay không nhặt lên hòn đá trước mắt ném về phía sau lưng, lật tay lấy một cây dao inox dài 18cm cô vẫn mang theo bên người để làm vật trang trí cố gắng nạy gạch ra.

Long Tuyền đang vùi đầu bới đất cát bỗng nghe được tiếng hát du dương, ngẩng đầu nhìn sang phía Lâm Lung thì đồng chí Trung tá cả kinh, vội vàng quát lên: “Lâm Lung, đó là tay đánh đàn, không thể bị thương!”

“Không sao.” Lâm Lung phất phất tay, ý bảo anh đừng để ý đến mình.

Long Tuyền lấy vải và băng dính còn dư lại từ trong túi áo ra ném đến bên chân Lâm Lung, dặn dò: “Cầm, quấn vào.”

“Được, cám ơn.” Lâm Lung khẽ cười một tiếng với anh, tiếp tục nhẹ giọng hát lên.

Đồng chí Trung tá không đợi cô trả lời lại tiếp tục vùi đầu vào việc đang làm dở, trên tay bận bịu không ngừng, trong mắt lại hàm chứa thâm tình.

Anh vui mừng vì bản thân mình chưa bao giờ nói nhiều với Lâm Lung, nhưng cô lại rất ăn ý giúp đỡ sau khi hoàn thành công việc có tính chất phụ giúp. Vẽ bản đồ cũng như thế, mà khi an ủi cô bé này cũng như vậy. Cô tỉnh táo biết rằng mình nên làm những gì, hơn nữa có thể hoàn thành rất tốt.

Giây phút này, Long Tuyền rất hy vọng Lâm Lung có thể kiên trì đến khi giai đoạn cứu viện quan trọng nhất kết thúc, như vậy ít nhất anh có thể trở về Thành Đô cùng với cô, nói xin lỗi thật thành khẩn, rồi sau đó nối lại tiền duyên…

6h40p chiều, chính quyền địa phương tổ chức vài chiếc cần cẩu màu vàng lái vào trường học, đồng thời còn có hơn 100 cảnh sát võ trang mang theo kích, xẻng và một vài công cụ khác vội vã chạy tới. Lâm Lung đang quỳ xổm đào đá, nghe được động tĩnh sau lưng thì quay đầu nhìn lại, nhất thời vui mừng.

“Trần Hi, đội ngũ cứu viện đến rồi! Rất nhiều giải phóng quân! Em sắp được cứu rồi! Chị rời khỏi đây một lát, mèo l-qd phải đi nói cho bọn họ biết vị trí của bọn em, một mình em chờ ở đây có được không?” Cô nói với cô bé ngồi cùng bàn với Nhạc Thiên.

“Em không sao, chị đi giúp họ đi.” Âm thanh Trần Hi vẫn run run, nhưng câu nói lại là kiên định. Bởi vì bé biết Lâm Lung rời đi cũng là giúp bé.

“Ừ! Hi Hi thật dũng cảm, giỏi lắm! Chị rất bội phục em! Vậy chị đi qua đó nhé!” Lâm Lung nhẹ giọng khen ngợi cô bé, sau khi khích lệ và an ủi thì cầm kẹp vẽ của mình lên chạy nhanh về phía đội ngũ cứu viện màu xanh ô liu kia.

Trong khi chạy nhanh đến, đôi mắt cô đảo qua cầu vai của mọi người, sau đó vọt thẳng đến trước mặt một người có một vạch hai sao cấp Trung tá là cao nhất, khó thở hỏi: “Xin hỏi, anh là người chỉ huy sao?”

“Vâng.” Trung uý trẻ tuổi không hiểu nhìn về phía Lâm Lung, thấy cô mặc áo quân dụng có màu xanh lá cây to hơn cơ thể mình. l-q/d Trong lỗ múi có nhét hai tờ giấy, mặc dù cách ăn mặc rất kỳ quái nhưng lại rất xinh đẹp, tiếng phổ thông cũng không phải tiêu chuẩn một cách bình thường, rõ ràng là người thành phố.

Đồng chí Trung uý rất nghi ngờ vì sao người thành phố lại xuất hiên ở nơi này, tại sao lại gọi mình. Thậm chí anh ta còn cảm thấy Lâm Lung hơi phiền, quấy rầy bản thân anh ta bố trí nhiệm vụ, trì hoãn thời gian cứu viện.

“Cầm lấy, là bản vẽ đơn giản mặt bằng trường học. Còn có bản đồ định vị những người bị thương, cộng thêm bản đồ sáu khu, l-q.d mỗi tấm có hai bản sao.” Lâm Lung mở kẹp vẽ ra rút ra một xấp giấy A4 đưa cho Trung uý mặt đen: “Chỉ có phía ngoài và những nơi tôi đi đến được mới có ghi chú, còn bên trong thì tôi hết cách rồi. Tiếp theo phải dựa vào các anh!”

“Cô… Cô vẽ!” Trung uý kinh ngạc nhìn bản đồ định vị, anh ta thật không ngờ một cô gái thành phố nhỏ bé lại có thể mang đến cho anh ta một kinh hỉ lớn như vậy. Nét vẽ ngang dọc trên bản đồ thẳng tắp, nội dung rõ ràng minh xác, quả nhiên là một hoạ sĩ có nền tảng hội hoạ vững chắc. l,q;d Ngoài ghi chú nơi cần cứu viện, còn dùng vòng tròn màu xanh với độ đậm nhạt khác nhau để biểu hiện sức sống của mỗi sinh mệnh. Hình tam giác màu đỏ đại biểu mức độ cứu viện khó hay dễ; hình vuông nhỏ màu xanh biểu thị số người nhiều hay ít. Ghi chú trên bản đồ vô cùng chuyên nghiệp, rất hữu dụng.

Không đợi Lâm Lung trả lời, Trung uý đã không chút lề mề lập tức phân phát bản đồ định vị cho các phó trung đội trưởng, sắp xếp bọn họ phối hợp với nhau bắt đầu cứu viện. l"q;d Cuối cùng còn sắp xếp hai nhóm giải phóng mặt bằng để họ đi cách ly các thôn dân bình thường. Một là để tránh cho những người dân vô tội bị thương, hai là không hy vọng những người không có kinh nghiệm cứu hộ càng giúp càng rối.

Lâm Lung ở bên cạnh xen vào nói: “Nên rời đi đã rời đi, tất cả những người không giúp được gì đều bị chặn ở bên ngoài.”

Trung uý vùi đầu gian khổ, Long Tuyền là người dẫn đầu ba tổ nhân viên cứu viện bình thường, khách khí nói: “Tôi hiểu cô cũng đang vội vã muốn cứu người, nhưng bây giờ chúng tôi đã tới rồi, nên để những người chuyên nghiệp tiếp nhận công việc này để tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn.”

“Các anh là công binh? Các anh đã từng học qua lớp cứu viện động đất? Anh cảm thấy bọn họ rất chuyên nghiệp trong việc cứu viện?” Lâm Lung liên tục ném ra ba vấn đề, Trung uý kia bị nghẹn không cách nào lên tiếng.

Dĩ nhiên bọn họ không phải công binh, giờ này sao có thể lập tức triệu tập mấy trăm công binh chạy đến cứu viện? Tất nhiên chưa học qua việc cứu viện động đất, những năm gần đây nơi này chưa từng xảy ra động đất mạnh như vậy, vì vậy cũng chỉ hiểu sơ qua mà thôi. Về phần những thôn dân cứu viện kia có chuyên nghiệp hay không, thật ra thoạt nhìn thì rất chuyên nghiệp, tối thiểu khi vừa tới nơi này anh ta đã rất kinh ngạc, bởi vì những người này không được người thuộc chính phủ lãnh đạo mà vẫn có thể triển khai công việc đâu vào đấy.

“Nếu thật sự muốn đuổi những người này ra khỏi đây thì anh đi nói với anh ấy một tiếng đi.” Lâm Lung vươn một ngón tay được bọc vải ra chỉ về phía bóng lưng đang cúi xuống của Long Tuyền, anh đang hô khẩu hiệu mọi người đồng lực nâng phiến đá lên: “Anh ấy là người dẫn đầu.”

“Quân nhân?” Trung uý cảm thấy phương thức anh hô hào rất quen thuộc, chỉ có quân sĩ đã từng chân chính mang binh mới có thể có giọng nói đầy khí thế và có cảm giác như vậy.

“Đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, phó đoàn cấp Trung tá, được nghỉ phép nên đi ngang qua đây.” Lâm Lung nghịch ngợm nhíu mày với Trung uý, không ngoài dự liệu thấy được anh ta trừng lớn hai mắt, so với bóng bàn còn tròn hơn.

Phó đoàn! Tôi mới chỉ là phó liên mà thôi! Trung uý chạy nhanh đến trước mặt Long Tuyền, đợi đến khi công việc cứu viện chấm dứt mới quy củ hô một tiếng “Báo cáo!”. Chờ đến khi kiểm tra chứng nhận sĩ quan của Long Tuyền xong thì anh ta càng thêm khách khí hỏi thăm thủ trưởng có chỉ thị gì hay không.

“G9:I11 này để chúng tôi, những nơi khác cậu làm chủ. Đừng nói nhảm, mau cứu người.” Long Tuyền nhìn Trung uý một cái, sau đó lưu loát chào theo tiêu chuẩn nhà binh với cậu ta.

“Rõ!” Trung uý vội vàng chào lại, sau đó lau đi một lớp mồ hôi lạnh rồi vùi đầu vào công việc cứu hộ. Chỉ vì ánh mắt kia của Long Tuyền thật quá lạnh lẽo bén nhọn, toàn thân toả ra khí thế bất phàm ép anh ta khó mà chịu được. Trung uý rất may mắn đối phương còn chưa nói “Bây giờ tôi đang nghỉ phép, cậu dẫn đội thì tôi do cậu quản.” hoặc những câu khách khí như vậy, nếu không anh ta sẽ cảm thấy áp lực trong lòng không có giới hạn. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã làm phó đoàn, điều này không phải người bình thường có thể làm được, cũng chỉ có những người không phải người thường mới có tư cách chỉ huy anh ta.

Vào lúc 7h30 tối, khi bầu trời tối dấn thì mấy chiếc xe cứu thương mới nhanh như gió bay điện xẹt chạy tới. Những học sinh bị nạn chờ đội cứu viện mặc áo blouse trắng đến, cùng lúc đó có không ít phương tiện truyền thông bắt đầu lục tục tiến vào. Long Tuyền đeo khẩu trang của Lâm Lung mà cô đã tháo xuống lúc nãy để tiện nói chuyện. Anh không muốn để gương mặt của mình xuất hiện trên màn ảnh.

Không lâu sau, khi Lâm Lung đang nói chuyện với Trần Hi, vì không giúp được gì nên cô đứng dậy nhường vị trí cho một y tá để cô ta có thể dễ dàng dùng dao và hai tay bới ra một khe hở để truyền nước biển vào cơ thể Hi Hi, thay thế cơm tối duy trì thể lực.

Vừa xoay người, gương mặt cố gắng tươi cười của Lâm Lung trước mặt Trần Hi lập tức xụ xuống, bởi vì trong tay cô là một hộp bút màu có hai tầng màu xanh đen, cô đã vô tình đào được vật này từ trong đống đất đá. Hình dạng vô cùng quen mắt, chiếc hộp bút này rất giống chiếc mà cô đã đưa cho Nhạc Thiên.

Đi đến bên sân thể dục giữa bãi đất trống, cô tuỳ tiện ngồi xuống mặt đất, hai tay khẽ run mở hộp bút ra.

Vừa nhìn xong, nước mắt Lâm Lung đã tràn ra cả hốc mắt. Chắc chắn đây là hộp bút của Nhạc Thiên! Bởi vì lúc cô đưa cho Nhạc Thiên hộp bút này còn thuận tiện bỏ vào một chiếc bút chì tự tay cô gọt. Người học mỹ thuật từ trước đến giờ không cần cái gọt bút, mà là theo thói quen sử dụng dao trang trí. Phần gỗ xung quanh ruột chì của bút được gọt bằng dao nhiều hơn chiếc bút được gọt bằng cái gọt bút, một hình nón dài nhỏ một hình nón mập lùn, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra sự khác biệt.

Mà chiếc hộp bút này được tìm thấy ở cạnh cánh tay của Trần Hi. Nói cách khác thì lúc Nhạc Thiên gặp chuyên không may đã ở gần cô bé, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Lung không nghe thấy tiếng cậu cầu cúu, thậm chí cô không hề có cảm giác nơi đó còn có bất kỳ người nào may mắn sống sót trừ Trần Hi.

Nhìn trên nắp hộp có một tờ giấy nhỏ do chính tay Nhạc Thiên dán lên, chữ viết trên đó được viết theo lối chữ Khải bằng bút chì: “Học tập tốt, ngày ngày tiến bộ.” Lâm Lung có cảm giác tim mình như bị ai nhéo, mơ hồ đau đớn.

Cô có thể tưởng tượng ra đứa bé kia nhất định quy củ ngồi ngay ngắn trên bàn học, nét mặt nghiêm túc viết những chữ này, cậu bé có ước mơ với tương lai, thậm chí còn là lời cam kết với người chị là cô. Cậu bé ấy đã nói qua không chỉ một lần rằng cậu nhất định sẽ quý trọng cơ hội học thật tốt, tương lai phải chăm sóc bà nội, muốn học đại học sau đó làm thầy giáo, cũng phải làm chuyện tốt giúp đỡ những bạn nhỏ khác…

Vậy mà hôm nay, không biết nguyện vọng nho nhỏ này của cậu bé có thể còn thực hiện được hay không?

Rạng sáng ngày 13, trong sân thể dục đã có mười mấy di thể của người gặp nạn. Chẳng biết từ khi nào mà bầu trời đã hạ xuống cơn mưa nhỏ tí tách rơi, cũng giống như những người ở đây đang khóc cho người gặp nạn.

Lâm Lung đã tranh thủ thời gian dùng điện thoại của Long Tuyền gọi điện về nhà một lần nữa, tình huống của cha mẹ người thân đều tốt. Cuối cùng cô cũng hạ xuống tảng đá trong lòng. Với tình hình hiện giờ của mình thì cô chỉ nói qua với cha mẹ: “Con đang ở với Long Tuyền, gần Thành Đô, là một bãi đất trống rất an toàn. Yên tâm đi, chỉ vì giao thông tê liệt mà tạm thời không thể về thôi.”

Sau đó cô liền lấy cớ vì tín hiệu không tốt nên vội vã cúp điện thoại, bởi vì cô không muốn để người nhà nghe được những âm thanh trong sân thể dục, tránh cho bọn họ lo lắng.

Ở hiện trường cứu viện, kèm theo khẩu hiệu cứu viện là những tiếng pháo và tiếng gào khóc thỉnh thoảng phát ra của người nhà nạn nhân. Có vài người vì con của mình gặp nạn mà khóc thút thít, vài người thì chưa biết con mình sống chết như nào nên lo lắng. Vào giờ khắc này, Lâm Lung cũng rất muốn khóc. Nhưng cô vẫn có thể chịu được, dù sao thời gian từ lúc xảy ra chuyện đến giờ mới có 12 tiếng, không đến sau cùng thì ai cũng không thể biết được kết quả cuối cùng, nên phải hy vọng Nhạc Thiên còn sống mới là đúng.

Vì vậy Lâm Lung vẫn đợi trong sân thể dục tìm thời cơ thích hợp hàn huyên với người lớn trong gia đình hoặc bi ai hoặc lo lắng kia một chút, giúp bọn họ có thể thay đổi cảm xúc của mình, làm công tác tâm lý an ổn khủng hoảng của họ sau trận động đất.

Mặc dù cô chỉ là một người gà mờ yêu thích môn tâm lý học, nhưng dù sao cũng đã được bộ lao động của quốc gia công nhận là tư vấn viên trình độ đại học, đã dạy học ở trường trung tâm bảo vệ tâm lý ở vùng Hoa Tây hơn một năm, mặc dù không có tác dụng lớn nhưng cũng có thể giúp mấy việc nhỏ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến sáng sớm hôm sau lại có thêm một số học sinh được cứu ra, nhưng phần nhiều là những thi thể lạnh lẽo. Lâm Lung không chợp mắt cả đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là nói nhiều quá nên giọng hơi khàn mà thôi. Cô chú ý đến đội nhân viên cứu hô đầu tiên thay nhau nghỉ ngơi, mà Long Tuyền thì vẫn kiền trì phấn đấu ở tuyến đầu. Vào lúc nửa đêm đưa điện thoại cho cô thì mới dành ra hai phút để uống nước nghỉ ngơi, còn ăn hết một thanh socola.

Tám giờ sáng, Lâm Lung che ô đưa nước và tám cái bánh bao nhỏ cho anh. Cô cảm thấy may mắn bản thân luôn tuân thủ nguyên tắc ăn ít nhưng nhiều bữa, vì vậy trong ba lô lúc nào cũng có chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, nước là ngày hôm qua uống còn dư lại. Sau khi xác nhận tạm thời sẽ không trở về Thành Đô, cô uống nước rất tiết kiệm, căn bản là đã dự liệu được nước uống và thức ăn sẽ thiếu thốn trong ngày tiếp theo.

“Còn một túi bánh quy và một thanh socola cuối cùng. Em nghĩ có thể giữ lại làm bữa trưa. Buổi tối cũng chỉ có đậu phụ khô và thịt bò khô.” Lâm Lung giống như báo cáo nói với Long Tuyền một câu.

Long Tuyền nhận lấy bánh bao cũng không ăn ngay, mà là ân cần dò hỏi: “Em thì sao? Em ăn cái gì?”

“Em có Nestlé hoà tan. Em thích đồ ăn vặt, chúng có mùi vị ngon hơn.” Lâm Lung trả lời tựa như đang làm nũng.

Long Tuyền nhìn vào mắt cô, gần như dùng giọng ra lệnh nói: “Mở ba lô ra cho anh xem.”

Trực giác nói cho anh biết cô bé này sẽ tiết kiệm lương thực cho anh. Quả nhiên, Lâm Lung có Nestlé hoà tan, nhưng chỉ có một gói mà thôi.

“Em tính cả ngày chỉ ăn cái này?!” Giọng nói của Long Tuyền rất hung ác, nhưng trong xương tuỷ thì toát ra sự ân cần và cảm động. Anh chưa từng nghĩ tới, khi bản thân mình sớm thành thói quen ba bữa bất định, tìm thức ăn có thể duy trì cơ thể từ bất cứ xó xỉnh nào thì trong lúc gặp nạn lại có một cô gái yếu ớt vì sợ anh đói bụng mà quyết định tiết kiệm khẩu phần của mình. Hơn nữa khi thấy anh bị mưa ướt thân thể còn muốn cởi áo khoác gió xuống cho anh…

Không ngờ lời nói dối của mình lại bị vạch trần, Lâm Lung hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu giải thích: “Em còn một quả táo! Anh đang làm việc nên càng cần thức ăn hơn. Cũng không biết chính quyền có phát thức ăn cứu tế đến hay không. Sau ngày động đất đầu tiên không kịp chuẩn bị những thứ đồ này. Không sao, em liền giảm cân, dù sao khi học đại học cũng đã có người bạn vì giảm béo mà một ngày chỉ ăn một quả táo.”

Đồng chí Trung tá bỗng nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, cúi người nói bên tai cô: “Có nhìn thấy cái ba lô anh ném ở cạnh người bị nạn rồi chứ? Trong đó có 4 hộp sữa tươi, 2 chai nước, cũng không thiếu đồ ăn liền. Bánh quy, socola quân dụng và thịt bò khô đủ để 4 người đàn ông ăn trong ba ngày. Tiết kiệm chút, đừng tặng hết cho người ta.”

Thấy ba lô của Lâm Lung trống không, Long Tuyền liền biết cô đã cho người khác thức ăn mà lúc trước anh đã để lại cho cô, vì vậy cố ý nhắc nhở một câu.

“Hả?! Tại sao anh mang nhiều đồ như vậy?” Lâm Lung kinh ngạc, phòng ngừa cũng quá chu đáo rồi đi? Khó trách ba lô của anh lại lớn như vậy!

“Bị các chiến hữu trong lúc nhàm chán nhét vào, coi như sức nặng cho anh luyện tập.” Long Tuyền ăn bánh quy nhìn trời cảm thán. Anh không muốn ăn bánh bao, vì thứ đồ kia không thể chống đói được.

“Ồ.” Lâm Lung im lặng, sau đó vào lúc Long Tuyền ăn lương khô thì lấy bánh quy, thịt bò, sữa tươi từ trong ba lô của Long Tuyền ra, giống như một cô vợ nhỏ biết săn sóc xé mỗi thứ một gói đưa đến trong tay đồng chí Trung tá, lại thuận miệng hỏi: “Tại sao anh lại đặt ba lô ở đó?”

Đặt thức ăn cạnh thi thể, anh thật biết chọn chỗ.

“An toàn, không sợ bị mất.” Long Tuyền vừa ăn như hổ đói vừa trả lời đơn giản. Bình thường thì chắc chắn không ai sẽ lấy ba lô của người khác tại nơi như này.

“À.” Lâm Lung tiếp tục im lặng, sau đó bắt đầu uống sữa tươi ăn bánh bao nhỏ. Giây phút này cô cảm thấy thần kinh mình rất bền bỉ, trong tình huống như này còn có thể ăn được.

Nửa đêm ngày 13, Trần Hi được đám người Long Tuyền thuận lợi cứu ra, tình trạng cơ thể không tệ, nhưng bên đùi phải bị thương nghiêm trọng nên đã được xe cứu thương đưa đến Thành Đô. Long Tuyền từng hỏi Lâm Lung có muốn đi nhờ xe trở về Thành Đô hay không, cô lại không đồng ý, muốn chờ thấy Nhạc Thiên được cứu ra.

Nghe cô trả lời như vậy thì đồng chí Trung tá trầm mặc trong chốc lát. Cuối cùng vươn bàn tay bẩn thỉu ra vỗ nhẹ lên đầu của cô nói một câu: “Đã bị chôn vùi gần 34 tiếng, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Em hiểu.” Lâm Lung ảm đạm trả lời. Sau khi nâng lên được phiến đá đè ép Trần Hi, đám người cứu viện bắt đầu dọn dẹp phế tích. Nghe nói hình như trong đó còn có một đứa bé nhưng không cảm nhận được dấu hiệu còn sống, hy vọng được cứu dường như không lớn.

Lâm Lung cảm thấy hình như Long Tuyền hy vọng cô rời khỏi nơi này theo Trần Hi là vì không muốn một người bình thường tận mắt chứng kiến người quen mình tử vong.

“Đi nghỉ ngơi một lát đi.” Long Tuyền thở dài khuyên một câu, sau đó xoay người tiếp tục công tác cứu viện ở bên trong. Lâm Lung đúng như suy nghĩ của anh không rời đi, vẫn nhìn chăm chú vào phía sau theo như lời Trần Hi nói.

Vào đêm ngày 14 tháng 5, cách thời gian xảy ra động đất 56 tiếng, Long Tuyền ôm một thân thể nho nhỏ lạnh lẽo từ trong đống hoang tàn ra, hơn nửa gương mặt bụi bặm bị mưa cọ rửa để lộ ra một gương mặt xanh đen mà trắng bệch.

Lâm Lung nhìn cậu bé bị ôm ở trong ngực Long Tuyền, sau đó được đưa đến một hàng lều đơn giản dành cho người bị nạn nhẹ nhàng đặt xuống đất… Cô đững sững sờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó được Long Tuyền gọi mới đi tới bên cạnh Nhạc Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt nóng bỏng chảy xuống lẫn vào nước mưa chảy xuống trên đất, sau đó biến mất không còn dấu vết.

“Anh… Tiêu của anh, còn có thể thổi không?” Lâm Lung nghẹn ngào hỏi.

“Xin lỗi…” Long Tuyền nhìn cây tiêu được giắt bên hông đã bị chà đạp không thành hình dạng, rất khó xử. Đây là quà tặng đầu tiên Lâm Lung tặng anh, vậy mà đã bị huỷ rồi. Chỉ vì một giây kia khi anh vọt vào trường học đã không coi vật này là nhạc khí, mà chỉ cho rằng đây là một công cụ có thể sử dụng như gậy gộc.

“Ý của em không phải như vậy.” Lâm Lung dùng ống tay áo lau nước mắt, sau đó lấy cây tiêu được làm từ vỏ đạn ra đưa cho Long Tuyền: “Anh thổi bài ‘thuỷ thủ’ của Trịnh Trí Hoá* có được không? Nhạc Thiên thích bài hát này nhất, em dạy cậu bé hát… Ba cậu bé qua đời ngoài ý muốn, người mẹ thì vất bỏ cậu bé đi theo người khác, chỉ có bà nội dựa vào việc thu thập phế liệu mà nuôi sống hai bà cháu. Em dạy cậu bé phải kiên cường, phải lau khô nước mắt nhìn về phía trước… Nhưng, chính em cũng cảm thấy bản thân mình không đủ… Không đủ dũng cảm…” Lâm Lung vừa nức nở, vừa nói đứt quãng.

*Trịnh Trí Hoá: là một ca sĩ Đài Loan. Khi lên hai, ông bị bệnh bại liệt và vĩnh viễn bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Ông bắt đầu sự nghiệp của mình ở cuối những năm 80 và được hưởng thành công lớn và phổ biến trong những năm 1990 ở cả Đài Loan và Trung Quốc. Ông tuyên bố nghỉ hưu vào tháng Giêng năm 1999, nhưng vào năm 2005, ông tái xuất hiện. Bài hát nổi tiếng nhất của ông là "Thủy thủ" và "Sao đèn". Đó là bài hát pop hay nhất trong 1992-1994. Trịnh Trí Hoá hiện đang sống tại Bắc Kinh.

Sau đó, trong tiếng tiêu nức nở nghẹn ngào do Long Tuyền thổi, cô rút khăn ướt ra bắt đầu nghiêm túc lau sạch gương mặt và hai tay của Nhạc Thiên, êm giọng nói: “Chị lau giúp em, sạch sẽ lên đường. Nguyện vọng của em chị sẽ giúp em thực hiện, sẽ không có tiếc nuối, yên tâm…”

Chờ đến khi nhạc khúc bắt đầu vào bài thì Lâm Lung tựa như an ủi chính mình, nhẹ hát:

“…

Anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ.

Anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không nên hỏi tại sao.



Tự do hô hấp trong không khí mang theo vị mặn, bên tai truyền đến tiếng còi và tiếng thuỷ thủ cười nói.

Vĩnh viễn chôn tại nội tâm lời nói của thuỷ thủ, anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ.”

Tiếng hát trong trẻo đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh, thậm chí còn có người ngân nga theo cô. Ca khúc quyết chí như vậy được hát trong không khí bi thương như an ủi tâm hồn tịch mịch của mọi người.

Sau khi lặp lại vài lần, Long Tuyền lại thổi lên một bài hát khác của Trịnh Trí Hoá có tên “Đừng khóc, người mà anh yêu nhất”. Khúc nhạc mang theo nỗi ưu thương, lời ca cũng rất hợp với tình hình hiện tại khiến Lâm Lung không tự chủ được ngâm nga theo:

“Đừng khóc người mà anh yêu nhất, tối nay tôi như hoa quỳnh nở rộ.

Điêu tàn trong khoảnh khắc đẹp nhất, nhưng nước mắt em vẫn chưa khô.

Đừng khóc người mà tôi yêu nhất, có biết tôi sẽ không tỉnh nữa.

Trong bầu trời đêm đẹp đẽ này, giấc mộng của tôi là trở thành một ánh sao rực rỡ.

Có nhớ tôi đã từng kiêu ngạo nói, tôi đã từng tới thế giới này.

Không cần nói cho tôi biết vĩnh hằng là gì, tôi bị huỷ diệt trong thơi khắc rực rỡ nhất.

Khôgn cần nói cho tôi biết thành thục là gì, chính là tôi vừa bắt đầu đã hải kết thúc…”

Tiếng hát linh hoạt không ngừng biến đổi vang vọng một lần lại một lần trong sân thể dục trống trải…