Duyên Đến Khó Thoát

Chương 7: Thay đổi

editor: Ngáo Ộp

Nhà tù cao cấp ở thành phố G, sáu chữ lớn chừng hạt đậu sắp xếp từ trên xuống dưới, chữ nhà tù nền trắng chữ màu đen, liếc mắt nhìn thì có cảm giác bị đè nén. Lăng Vi hít sâu một hơi đi vào.

Trong thời gian chờ đợi, cô suy nghĩ rất nhiều lần, nhìn thấy Lăng Tuấn sau nên nói gì với ông. Tức giận với ông, mắng ông không ra gì? Hoặc là hỏi ông thời gian qua sống như thế nào? Nghĩ đến mức trong đầu tâm trí hỗn loạn, cho đến khi người đàn ông hơn 50 tuổi ở cùng người quản giáo đi ra, Lăng Vi chỉ nhíu mày.

Cách một lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy tóc Lăng Tuấn đã bạc đi nhiều, quần áo tù sắc xanh xám có chút rộng rãi, mà mặt của ông gầy yếu không ánh sáng, liếc mắt nhìn thấy giống như già hơn 3 tuổi.

Lăng Tuấn run rẩy nhúc nhích đôi môi, nhẹ nói hai chữ”Vi Vi”, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng hiếm thấy.

Hai chữ này đập vào trong lòng Lăng Vi, cô gấp gáp cầm điện thoại lên, kêu: “Cha, con đã trở về.”

“Tốt tốt, trở lại cũng tốt, cũng lâu như vậy, chuyện xảy ra cũng qua rồi.” Lăng Tuấn cúi đầu theo thói quen, khóe miệng nở ra nụ cười khổ sở, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, ba năm nay con đã phải chịu khổ rồi, cha...... Ở chỗ này rất tốt, con không phải lo lắng. Có rãnh rỗi đi xem mẹ con một chút, bà ấy sống cũng không dễ dàng......”


“Bà ấy sống không dễ dàng? Chẳng lẽ cha không biết, bây giờ bà ấy đã trở thành người phụ nữ của Chung Nam Sơn sao? Lớn tuổi như vậy còn có thể làm bà chủ nhà quyền thế, bà ấy mới là người thông minh nhất.” Khi nói những lời này sắc mặt của Lăng Vi bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như là đang nói chuyện một người xa lạ.

Lăng Tuấn mở to hai mắt, không thể tin nói: “Không ai nói cho cha biết, bà ấy đi cùng với Nam Sơn......” Ông giống như là nghĩ đến cái gì, tự giễu nói: “Cũng đúng......” Từ khi ông bị bỏ tù, đã phủi sạch quan hệ nên cũng sẽ không chủ động liên lạc với ông, cũng sẽ có rất ít người tới nơi này nhìn ông, dù là tới đây cũng sẽ không nói với ông những chuyện này, cho nên ông làm sao có thể biết chuyện này được? Ông than thở nở nụ cười: “Nhưng mà như vậy cũng tốt.”

Sáu chữ liền đem tất cả buông xuống, hôm nay ông đã trở thành ông lão không để ý tới thế tục rồi sao?

Lăng Vi để điện thoại xuống, không để ý phản ứng Lăng Tuấn, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trong lòng cô vốn rất buồn bực, thấy bộ dạng cái gì cũng không để ý của Lăng Tuấn lại càng thêm buồn bực. Một mạch đi đến ngoài cửa mới nhớ tới còn có chút vấn đề quên hỏi, không biết khi nào mới trở lại nữa đây.

“Vi Vi.” Một âm thanh êm ái ở sau lưng vang lên, lưng Lăng Vi cứng đờ, từ từ xoay người. Xuất hiện tại trước mặt cô là người phụ nữ mặc một áo sơ mi màu trắng không có tay hợp với một cái váy phụ nữ OL màu đen, Mộ Tòng An. Ba năm trước đây Tòng An còn là mang mắt kính gọng đen, thường thường trong tay cầm một quyển sách, nữ sinh có thói quen cúi đầu, vậy mà bây giờ trên mặt cô mang hơi nhiều tự tin và thành thục.

Lăng Vi nở nụ cười nhàn nhạt: “Tòng An, đã lâu không gặp.”

Tòng An chỉ chỉ một chiếc Audi A6 màu bạc trắng cách đó không xa nói: “Chúng ta lên xe nói chuyện đi.”

Thấy biến số xe kia, Lăng Vi vội cúi đầu: đó là xe của Tôn Viêm Thần.

Năm đó hiếc A6 này mới ra Tôn Gia theo mốt cũng mua một chiếc. Tôn Viêm Thần lần đầu tiên lái xe đến trường học đón Lăng Vi về nhà, đã gây ra cuộc nhốn nháo không nhỏ. Khi đó anh đã lén lái tới, cha Tôn sau khi biết khiển trách anh một bữa, nhưng mà nghe nói Viêm Thần chở Vi Vi, sau cũng ngầm cho phép anh lái xe, không lâu sau định đem xe Viêm Thần bán phân phối. Khoảng thời gian ở cùng với Viêm, Lăng Vi đối với xe này rất quen thuộc.

Lên xe, Tòng An mở nhạc, là Trần Dịch Tấn《 mười năm 》. Cô cười tươi nói: “Còn nhớ rõ không, lúc ấy chúng ta cũng rất thích bài hát này, nghe đi nghe lại nhiều lần rồi khóc, Viêm Thần nói nữ sinh chúng ta luôn đa sầu đa cảm quá mức, vì thế chúng ta vẫn cùng anh ta cãi cọ thật lâu.”


Lăng Vi cũng cười theo: “Chúng ta khóc là bởi vì mười năm tang thương đó thương cảm và không có cách nào, cái gì gọi cảnh còn người mất, cái gì gọi là năm tháng dẽ dàng trôi qua......”

Tòng An hiểu ý cười một tiếng, đây là nói bọn họ năm đó. Cô cười cười vẻ mặt sầm xuống, nhỏ giọng nói: “Mình và Viêm Thần sắp kết hôn.”

Nụ cười Lăng Vi trên mặt nhất thời ngừng lại, bên tai là câu kia “Dừng lại nếu không thể ôm trong ngực, sao lúc đó không rời đi, vừa hưởng thụ vừa rơi lệ......” Không ngờ ba năm sau, cô thật sự đã cảm nhận được loại cảm thụ đó trong ca từ. Mẹ cũng có thể đi cùng Chung Nam Sơn, huống chi đã chia tay Tôn Viêm Thần? Lăng Vi khôi phục nụ cười: “Chúc mừng, lúc nào thì tổ chức, nếu như mà mình còn ở đó nhất định sẽ có mặt.”

“Cậu còn định rời đi sao? Ở lại đây đi, dù sao đây cũng là nơi từ nhỏ lớn lên, còn có nhiều bạn bè ở đây như vậy.”

“Chính là người quen biết quá nhiều mới không thể ở lại được, không phải tôi chỉ cần trở lại là được, bàn chân cũng còn không đứng vững, các cậu cũng đã biết rồi, muốn tránh cũng không có cơ hội rồi.” Ba năm trước đây Lăng Tuấn sắp xếp để cô rời đi chính là lo lắng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, lời đồn đãi hãm hại, mặc dù đã ba năm trôi qua, chỉ tiếc Lăng gia cũng không có thiếu chê cười, ngay cả Lăng Vi tự suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng không cần người khác phải nói.

“Điều này cũng đúng, nghe bạn học nói lúc nhìn thấy cậu ở sân bay vẫn còn vì chuyện này mà kinh ngạc thật lâu, nói là đi theo cậu một đoạn đường dài mới dám khẳng định đó là cậu, sau một người truyền cho một người thì tất cả cũng biết rồi.” Tòng An trêu chọc nói, trong khi nói chuyện đi ngang qua một tiệm mì, cô đạp thắng xe nói: “Còn nhớ rõ nơi này không?”

Đây là mặt trước của quán có tên là “Diện”, nằm bên cạnh trường đại học của bọn cô, lần đầu tiên bọn họ thấy cái tên này cảm thấy rất có ý nghĩa, khen ngợi ông chủ đặt tên ngắn gọn rõ ràng. Lăng Vi vừa định nói chuyện, liền nghe thấy phía sau có âm thanh ồn ào. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông đỡ lấy xe đạp rống to đòi bồi thường.

Thấy trên xe bước xuống là hai người phụ nữ, người đàn ông kia to tiếng hơn: “Không biết lái xe à, hôm nay làm tôi bị thương lại đụng hư xe đạp của tôi, nếu như không bồi thường cũng đừng nghĩ rời đi......”

Lăng Vi nhìn người đàn ông kia một cái, trên người hắn rõ ràng không có bị thương gì, xe đạp cũng chỉ là bị đụng hư một chút, đại khái người này nghĩ có thể lừa được ít tiền. Cô còn chưa có biểu hiện gì, thấy Tòng An mang giày cao gót đi tới trước mặt người kia, tỉnh táo nói: “Con đường này cũng không phải là bị che khuất gì, có thể điều tra Camera. Mới vừa rồi từ trong kính chiếu hậu tôi thấy ông vẫn đuổi theo xe của tôi, lúc tôi thắng xe có đụng vào một chút. Ông muốn bồi thường như đã nói, rất tốt, chúng ta đến cảnh sát giao thông ở kia máy theo dõi hình ảnh nhìn một chút thôi.” Nói xong mắt cô dừng lại trên chiếc xe đạp đã biến dạng: “Còn không có giấy phép, cảnh sát giao thông sẽ rất vui lòng gặp lại ông.”


Người đàn ông kia trợn mắt nhìn Tòng An mấy lần, sau đó mắng câu “Bệnh thần kinh” liền lấy xe rời đi.

Lăng Vi nhìn Tòng An tự nhiên giữ bình tĩnh, chỉ cảm thấy ba năm này Tòng An đã thay đổi thật sự là không nhỏ, cô ấy không bao giờ còn là cô gái có thói quen cúi đầu nữa.

Lúc này điện thoại Lăng Vi vang lên, là Diệc Trúc, cô vừa bấm nút call thì đầu dây bên kia phát ra âm thanh chói tai: “Cậu chết ở đâu rồi, trong nhà nhiều đồ như vậy muốn một mình mình dọn dẹp thế nào đây, cho cậu nửa giờ, nhanh chóng quay về đây.….” Vi Vi bất đắc dĩ cười cười, cái đại tỷ này cá tính càng ngày càng nóng nảy.

Cúp điện thoại xong sắc mặt của cô lại thay đổi, mới vừa rồi chỉ nghe Diệc Trúc nói gì đó, thế nhưng không có chú ý tới giọng nói của cô có chút không giống, hình như là đã khóc rồi.

Theo Tòng An nhìn bảng hiệu “Diện”, nói: “Thật lâu không tới nơi này ăn mì rồi, đã đến đây rồi, định vào xem một chút, không biết mùi vị có giống như chúng ta đã ăn trước kia không.” Cô ta đang hỏi ý kiến nhìn Lăng Vi thì lại phát hiện dáng vẻ Lăng Vi cầm điện thoại di động như đang suy nghĩ điều gì.

Lăng Vi do dự một chút: “Hôm nay thì không được, vừa trở về còn có rất nhiều đồ phải sắp xếp lại, hôm nào lại tìm cơ hội tụ họp thôi.”

Lúc tạm biệt, Lăng Vi thấy bộ dáng thất vọng của Tòng An, có lẽ cô cho là Lăng Vi để ý chuyện của cô Tôn Viêm Thần, cho nên mới không muốn ở lại cùng với cô. Chỉ là Lăng Vi lo lắng Diệc Trúc bên kia xảy ra chuyện gì, sẽ không giải thích nhiều.

Lăng Vi vội vã chạy trở về chỗ ở, kết quả thấy Diệc Trúc vừa sắp xếp lại đồ lung tung vừa hút lỗ mũi.

Lăng Vi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được lời nói liên tục của Diệc Trúc bay tới: “Thật không biết phòng này đã bao lâu không có người ở nữa, thậm chí có nhiều bụi như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không biết thuê người tới quét dọn nơi này......”


Lúc này cô ngẩng đầu lên nhưng mà trên mặt lại tươi đẹp, Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là cậu không có khóc.”

Diệc Trúc liếc xéo cô một cái: “Khóc cái gì a, chị của cậu là nước đất không phục, thời tiết này vừa nóng lại vừa oi bức thật là khiến người ta không chịu nổi. Quá đáng hơn chính là, phòng này giống như đống phế liệu, một đống đồ lớn cần quét dọn.”

Lăng Vi suy nghĩ một chút, hỏi: “Nhà này trước là ai ở.”

Diệc Trúc tay tạm ngừng, mặt thờ ơ nói: “Mình và anh ta trước khi kết hôn đã mua căn phòng này, ở được hai năm thì anh ta thăng chức, kiếm được nhiều tiền liền mua căn nhà lớn hơn vào ở. Khi ly hôn anh ta đem căn nhà này chuyển tên cho mình, nói là bồi thường cho mình.”

Lăng Vi nói “Hẳn là nên thế” rồi lại cùng nhau sửa sang lại căn nhà. Diệc Trúc định ném cái khăn lau trong tay, ngồi ở trên ghế sa lon nói: “Loại người cặn bã đó không đề cập tới, đúng rồi Vi Vi, trong nhà của cậu thế nào, đi xem chưa?”

“Ừm” Lăng Vi đáp một tiếng: “Nghe nói hai năm trước căn nhà bị thu, để trống một thời gian, có thể qua lần này sẽ bán đấu giá thôi.”

Diệc Trúc cầm lấy hành lý của mình, lật tìm một hồi, tìm ra sổ tiết kiệm nói: “Chỗ này của mình còn có chút tiền, cậu xem một còn thiếu bao nhiêu nữa mới đủ, mình lại suy nghĩ biện pháp.”

Lăng Vi nở nụ cười: “Mình hiện tại muốn căn nhà kia làm gì, đều khiến mình cảm thấy ngột ngạt.”

“Thật không muốn?” Diệc Trúc cầm sổ tiết kiệm quơ quơ trước mắt cô.

Lăng Vi liếc mắt nhìn, trong sổ tiết kiệm có không ít tiền, cô cười nói: “Nếu như cậu thật nghĩ cho mình tiền như vậy, mình sẽ miễn cưỡng nhận lấy.” Nói xong liền muốn lấy sổ tiết kiệm.


Diệc Trúc vừa thu tay lại, hừ một tiếng: “Dọn dẹp đi. Dọn dẹp xong chị suy nghĩ thêm có muốn cho cậu cơm ăn hay không.” Nói xong cô xách theo một ít đồ của mình đi vào phòng.

Lăng Vi cầm khăn lau, trong đầu cô bắt đầu hồi tưởng lại những tin tức nghe được: căn nhà của họ Lăng tối thiểu có thể thu được 500 - 600 vạn. Đây không phải là một số tiền nhỏ, dù là cô có lòng muốn trở về cũng rất khó khăn.