Duyên Đến Khó Thoát

Chương 50: Tiết lộ sự thật

Lăng Vi cùng Húc Nghiêu do dự một lát vẫn là đi theo Du Bá Niên, bọn họ đến gần một công viên gần nhà họ Chung, mấy người vệ sĩ của Du bá Niên tự giác chia ra bốn phía, dáng vẻ của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc, vô cùng trung thành.

Du Bá Niên tươi cười như trước: "Thời gian không sai lắm, tôi cũng nên trở về, Tiểu Tấn, còn cậu?"

Húc Nghiêu nắm chặt tay Lăng Vi: "Chúng tôi chỉ muốn biết những lời vừa rồi anh có ý gì?"

Lăng Vi nói cao giọng: "Anh làm sao có thể biết chúng tôi đã gặp bác Quý? Còn biết ông ấy nói gì, anh nghe từ ai?"

Du Bá Niên từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng, đưa tới tay Lăng Vi nói: "Đây là của em"

Trong lòng Húc Nghiêu trầm xuống, nhếch miệng, trên mặt toàn là ý cười, mà nụ cười này chính là khinh thường cùng châm biếm, thì ra anh đã đoán đúng. Người theo dõi cùng truy sát anh là một người, mà anh có suy nghĩ, người đó cùng Du Bá Niên có tiếp xúc. Huống hồ, người có thể làm ra chuyện này, ngoại trừ Tiêu Vũ không tìm ra được mấy người khác. Húc Nghiêu lạnh lùng nói chuyện: "Vì muốn tôi trở về, anh thật đúng là phải tốn công không ít. Anh bắt đầu phái người theo dõi chúng tôi từ lúc nào, tại sao tôi cũng không hề phát hiện".

Lăng Vi nhớ được di động của cô là lúc cùng Húc Nghiêu dừng xe ở ngoại thành, âm cùng Ô Qua nói là sẽ mang xe đến, vậy Du Bá Niên tiếp xúc với xe từ lúc nào? Lăng Vi lo lắng nhìn Húc Nghiêu nói: "Bạn anh sẽ không gặp chuyện gì chứ?"


Xem phản ứng của hai người, Du Bá Niên nở nụ cười: "Tôi nhận được tin tức mới đến,

Nhìn phản ứng của hai người, Du Bá Niên nở nụ cười: "Tôi nhận được tin tức thì chạy tới, thấy chiếc xe bị đập tan tành, bên trong còn có chiếc di động, nghĩ rằng nên tìm một bằng chứng, nếu không hai người làm sao có thể tin lời tôi nói". Nói xong anh ta khẽ thở nhẹ: "Mặc dù trước đây từng có hiểu lầm, nên trước khi trở về tôi muốn để lại cho hai người ấn tượng tốt".

"Anh không cần phải giả vờ, anh là loại người như thế nào tôi biết rất rõ, không cần phải tốn công tốn sức nói mình trong sạch". Húc Nghiêu nói ra không hề để ý đến ai, cũng không sợ đắc tội với anh ta.

"Ha ha, đúng vậy". Du Bá Niên nhớ lại, hình như ở Vân Nam mọi người thích gọi anh là" Tiếu Diện Hổ " ( Người nham hiểm), nhưng mà anh cũng không để ý. Anh nên tìm cơ hội để cố gắng nghiên cứu, xem rốt cuộc dnags vẻ mình như thế nào mà bị gọi là như vậy, suy nghĩ một lúc, anh nói tiếp: "Tôi có thể hỏi cậu mấy vấn đề, chờ hai người có thể giải đáp được những câu hỏi này là có thể rõ mọi chuyện rồi. Thứ nhất, sau khi em trở về xảy ra những chuyện này, cùng người nào có quan hệ, người nào hy vọng em vể, cũng như người nào không hy vọng em trở về". Anh dùng ngón tay chỉ vào Lăng Vi

"Thứ hai, thời gian trước xuất hiện cái người gọi là anh Phỉ Thúy, bởi vì sao lại đối xử với hai người như vậy, đương nhiên hai người có thể nghi ngờ tôi, bởi vì tôi có năng lực làm ra chuyện này".

"Thứ ba, một vấn đề quan trọng, nếu hai người đoán ra, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Bà Lăng, Phó Thanh Ngâm, tại sao lại vội vã cùng với Chung Nam Sơn chun sống. Một người phụ nữ đã lớn tuổi như vậy làm sao còn mãnh liệt mà theo đuổi tình yêu. Nếu hai người, gặp bà ấy vài lần, xem cuộc nói chuyện của bà ấy với Chung Nam Sơn thì rõ. Xem giữa hai người họ có phải là có tình yêu mãnh liệt sống đi chết lại không?"

Anh ta vừa mới nói xong, Lăng Vi hừ một tiếng,: "Còn tưởng rằng anh đưa ra những câu gì hay, thì ra chỉ muốn nói tới chuyện tầm phào, anh Du, tôi thật không hiểu anh đến thành phố G làm gì? Cả ngày ở đây làm những việc tầm phào, anh được lợi gì?"

Húc Nghiêu vỗ vỗ vai cô, muốn cô bình tĩnh lại: "Đừng nóng, chúng ta nghe thêm một chút đi".


Du Bá Niên gật đầu với Húc Nghiêu: "Tôi làm khách ở nhà họ Chung mấy ngày, phát hiện ra không ít chuyện, Phó Thanh Ngâm cùng Chung Nam Sơn ít khi nói chuyện, mà đề tài mà bọn họ thường hay nói chính là Lăng Thị trưởng cùng Lăng Vi, đương nhiên có khả năng khi không có người họ sẽ thảo luận về chuyện hôn sự, tôi không phủ nhận chuyện này. Mặc khác, bà Lăng cùng bà Tôn quan hệ của hai người họ như nước với lửa, hai người tranh cãi vô cùng ngay gắt, nhưng mà mấy ngày hôm trước bà Tôn còn muốn bà Lăng cùng đi dạo phố, ngay sau khi hai người gặp chuyện không may, vấn đề đó, hai người có thể đi điều tra".

Nói xong những lời này, anh ta vô tình dừng ở trước ngực Lăng Vi, cẩn thận nhìn một lúc.

Lăng Vi nhíu mày, trợn mắt nhìn anh ta, đồng thời cũng ý thức điều chỉnh cổ áo của mình, nhớ lại hôm nay cô mặc áo sơ mi cổ thấp, không có khả năng bị lộ. Vì thế cô cúi xuống kiểm tra.

Bên tai truyền đến tiếng Du Bá Niên: "Em cũng thích ngọc đen, nếu em không phải... Hai người ở chung chắc sẽ rất tốt đi".

Thì ra là tượng phật Lăng Vi luôn đeo trên ngực lại có thể nhìn xuyên thấu qua áo sơ mi. Nhưng mà Lăng Vi không hiểu lời nói của Du Bá Niên có ý gì. Sau đó anh chuyển đề tài, hình như muốn nói cái gì, nhưng lại nói không hề rõ ràng. Người anh ta muốn nói đến là ai? Vì sao muốn cô ở cùng người đó?

Đang nghĩ đến điều đó, thì Húc Nghiêu lại không biết sao lại bước lên trước, che cho Lăng Vi, đối mặt với Du Bá Niên.

Lăng Vi không thấy được vẻ mặt của anh, cũng không có nghe anh nói gì, chỉ là lúc cô quay đầu nhìn Du Bá Niên, phát hiện vẻ mặt của anh ta vô cùng quái dị, hình như là gặp phải cảnh tượng kỳ lạ.

Nhưng mà chỉ vài giây sau, Húc Nghiêu xoay người lại, khoát tay lên vai Lăng Vi: "Một mình em đi vào nhà họ Chung có thể ứng phó được không?"


Lăng Vi nở nụ cười: "Anh Tấn Húc Nghiêu, ba năm qua em đều như vậy, cho nên anh không cần ở cạnh em 24/24 như vậy". Nhìn anh lo lắng cho cô như vậy, cô có cảm giác sợ hãi anh có chuyện gì, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, làm sao có thể khiến anh thay đổi đây? Cô nhìn Du Bá Niên, cảm thấy người này phát ra đều là bí mật, ngay cả anh cũng có gì đó mơ hồ.

Thấy Lăng Vi đi xa, mặt Húc Nghiêu nhanh chóng lạnh xuống, anh nói giọng lạnh lùng: "Lời anh nói lúc nãy rốt cuộc là có ý gì?"

Du Bá Niên nói vệ sĩ đi dọn dẹp hành lý, còn anh ta thì nói vô cùng trấn tĩnh: "Hai người sớm muộn cũng biết, chỉ có điều không phải bây giờ".

"Du Bá Niên, tôi rất hiểu anh, nếu anh không phải muốn nói gì sẽ không nói những điều mập mờ như vậy. Cho nên đừng ở trước mặt tôi làm ra vẻ huyền bí, có gì thì nói thẳng đi".

Du Bá Niên bình tĩnh mỉm cười: "Nếu như cậu đồng ý cùng tôi trở về,tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện. Tất nhiên không đồng ý cũng không sao, nếu vậy đáp án, cậu từ đi mà tìm. Nhưng mà nghe tôi nói này, 2 người gần đây gặp nhiều chuyện không may, cậu là người thông minh, chắc chắn có cảm giác ra điều gì rồi chứ"

Húc Nghiêu nói không do dự: "Được, ba ngày sau, tôi về Vân Nam. Anh có thể nói rồi".

Du Bá Niên không thể không thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã đợi ngày này lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi được, cho nên dù tốn nhiều thời gian ở thành Phố G thì cũng có giá trị. Sau đó anh ta từ từ nói, nói hết bí mật. Húc Nghiêu lắng nghe, thái độ càng lúc càng nặng nè, vốn tưởng rằng bí mật mà Du Bá Niên nói sẽ giúp anh hiểu ra, không ngờ lại có một đoạn quan hệ khác.

Húc Nghiêu nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại nhà tù. Anh muốn gặp thi trưởng Lăng trong tù.

***


Khi Tòng An thấy tấm hình siêu âm, cô quả thực mừng như điên, thật sự không thể tin được lời cầu nguyện của cô thật sự linh nghiệm. Bây giờ, ngay lúc này, trong bụng của cô có con của Viêm Thần, mấy năm sau sẽ có một đứa bé có dáng vẻ giống hệt Viêm Thần, gọi anh là ba và gọi cô là mẹ.

Rời khỏi bệnh viện, cô tìm đến một chỗ không có ai, cười to lên, giống như là uất ức mấy chục năm qua cuối cùng cũng sắp bị xóa bỏ. Có lúc cô hận mình tại sao lại không có gia thế và bối cảnh như Lăng Vi, cho nên cô tìm đủ mọi thứ để hơn cô ta, nhưng cuối cùng đều tạo cơ hội cho cô ta, mà cô Tòng An chỉ cũng có những câu tự nói giả dối: Tòng An, lần này cậu cũng làm thật tốt.... Tòng An mọi người cũng biết em học giỏi,.... Tòng An....

Rõ ràng bọn họ đều biết, nhưng mà lại không chịu nói cho cô ta chân tướng sự việc, vẫn là trong lúc vô tình nhắc nhở cô: "Mộ Tòng An, cô ấy thật sự không sai, chỉ tiếc rằng cậu không có gia thể và bối cảnh như Lăng Vi". Bối cảnh đây thật sự là việc khiến cô bi tổn thương sâu sắc, cô nhận cô không phải là người tài giỏi gì, chính là người chưa từng có cứng rắn, không dám đứng ra cạnh tranh? Ngay cả người mà cô yêu thương nhất cũng chỉ có quan tâm đến Lăng Vi đã thất thế kia, chia tay cô ta 3 năm, nhưng Tôn Viêm Thần vẫn còn si mê như trước..

Tòng An ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào mà cười ra nước mắt, cô tủi thân lau đi, bình tĩnh đối mặt với chính mình: "Rất nhanh, mày có thể đánh bại cô ta, hoàn toàn và triệt để".

Ổn định xong cảm xúc, cô đầu tiên đem chuyện tốt này nói cho bà Tôn. Cuối cùng bà Tôn cao quý cũng nở nụ cười: cuối cùng thì bụng cô cũng có em bé, nhưng mà cô cũng dừng có vui mừng quá. Dù hiện tại có đứa bé nhưng chưa chắc cô đã có thể được Viêm Thần chịu cưới". Bà Tôn cau mày: "gần đây Thần đi đâu? Sao dạo này không thấy nó?"

Tòng An mỉm cười: "Bởi vì công ty còn thiếu một người làm trưởng phòng thị trường, nên anh ấy làm luôn, chờ đến khi chọn người thích hợp sẽ đem bàn giao lại. Gần đây anh ấy thay đổi rất nhiều".

Trong nháy mắt, mặt của bà Tôn lạnh xuống, bà ta hừ nhé: "Cô có đầu óc không vậy, như vậy mà cũng cười được, Thần nói muốn ai làm chẳng lẽ cô cũng không biết? Lăng Vi. Thằng bé vì con bé nhà họ Lăng làm thật nhiều việc ngu ngốc, mà cô cũng không ngăn cản? Khó trách cô thể bằng cô ta".

Những lời này khiến Tòng An thiếu chút nữa đứng không vững, cô cứ tưởng rằng mình có thể giấu được hai người họ, nhưn bọn họ đã sớm biết chuyện này, chỉ có cô là một kẻ ngu ngốc bị Viêm Thần lừa dối.


Bà Tôn nhìn cô một cái, thở dài, giọng nói mềm lại: "Cô đã có bầu rồi nên phải chú ý một chút, buổi tối kêu người giúp việc nấu ít canh dưỡng thai". Nói xong bà vỗ vỗ tay Tòng An: "Người phu nữ man thai có thể bắt được lòng đàn ông, đừng để hắn đi ra ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt. Lăng Vi là một tai họa, cô phải nghĩ cách, để cho cô ta không có biện pháp tham dự vào chuyện của cô và Thân, biết chưa?"

Tòng An ngẩng đầu hỏi: "Biện pháp? Người muốn nói gì?". Trong tíc tắc kia, cô có thể thấy được trong mắt bà Tôn là thần sắc lạnh lẽo.