Duyên Đến Khó Thoát

Chương 42: Ngắm hoa

Lăng Vi không nói tiếp nữa, có một số việc nên biết điểm dừng. Cô nói một cái địa chỉ khiến Húc Nghiêu kỳ quái, cô nói một gặo một người, địa chỉ này là ở ngoại ô thành phố G, người đó là ai?

Xe dừng trước một nông trang, hai người xuống xe. Trước mặt họ là một hộ nông trại, dùng xi măng đỏ xây nhà, mái hiên bằng nhói, đỉnh nóc làm cao nhọn khác với những tòa nhà cao tầng hiện nay. Vì thành phố G nhìn mưa nên nhà trong thành ai cũng có ống thoát nước, ngoại ô thì không phải ai cũng có các thiết bị như vậy, xây mái thế này thuận lợi cho việc thoát nước hơn.

Lăng Vi tiến lên gõ cửa, không ngờ cửa kẽo kẹt một tiếng đã mở ra. Bên trong là một căn phòng, hai bên trồng rau dưa, miếng đất giữa phòng rải đầy thóc vàng, một cảnh tượng rất ư là điền viên.

Húc Nghiêu thấy lạ, Lăng Vi sao lại quen biết người ở đây, anh nhỏ giọng hỏi, Lăng Vi cười nói: “Ý anh là, tôi một cô gái thành thị sao lại quen biết với một nông hộ ở ngoại ô phải không? Thật ra chẳng có gì lạ cả, lúc còn trẻ ba tôi thường xuyên đến nông thông làm thanh niên trí thức, khi đó ông cũng dẫn tôi theo vài ngày, ông nói hai loại cuộc sống này rất khác nhau, nhưng nếu hỏi bên nào tốt hơn thì rất khó nói, nhìn anh là tôi biết anh chọn cái nào rồi.” Cô nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Húc Nghiêu, bất giác cười: “Sao? Bây giờ bắt đầu phân vân sau này mình nên sống thế nào rồi hả? Đừng nghĩ nhiều, anh rất thích hợp với cuộc sống đô thị.”

Húc Nghiêu nhíu mày: “Làm sao cô biết, có lẽ nơi đây mới thích hợp vớit tôi?”

Lăng Vi còn chưa kịp mở miệng,trong phòng có âm thanh truyền đến: “Hai người còn trẻ tuổi, ở đô thị sẽ tích lũy được kinh nghiệm sống, tìm được vùng trời thích hợp của mình, cần gì miễn cưỡng mình sống ở cùng nông hộ này? Chẳng khác gì phượng hoàng giữa bầy gà --- tài hoa bị vùi mục.” Một ông lão khoảng sáu mươi cầm cái bừa bằng gỗ đi ra, sau đó bắt đầu lật hạt thóc.

Lăng Vi hơi kinh ngạc, sau đó mắt lấp lánh, kích động hô một tiếng: “Chú Quý! Con là Vi Vi!”


Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn kỹ một lượt, sau đó cười hiền lành đi đến chào đón nói: “Con là Vi Vi? Lần trước gặp con con vẫn còn đi học, mặc đồng phục học sinh…” Ông không ngờ chỉ mới có vài năm, Lăng Vi đã lớn như vậy, còn ông thì sắp gần đất xa trời. Quả nhiên thời gian không tha cho một ai.

Húc Nghiêu ở một bên nhìn hai người ôn chuyện, khi hai người hàn huyên anh cũng rõ quan hệ của họ: Chú Quý là bạn già của Lăng Tuấn Dật, từng cùng ông xuống nông thôn để khảo sát, sau đó Lăng Tuấn Dật thăng quan cũng dẫn ông theo, từ đó về sau ông ta vẫn luôn làm việc bên cạnh Lăng Tuấn Dật, là một trong những người Lăng Tuấn Dật tin tưởng nhất. Ba năm trước khi Lăng Tuấn Dật ở tù, chú Quý cũng đã đến nông thông sinh sống, không màn đến chuyện trong thành phố nữa.

Húc Nghiêu đã hiểu mục đích Lăng Vi đến đây, bên Lăng Tuấn Dật khó mà hỏi được, vậy thì tìm người bên cạnh ông ta mà hỏi, chú Quý này không thể nghi ngờ là người có khả năng biết nhiều chuyện nhất.

Lăng Vi hỏi thăm tình hình gần đây của chú Quý, cô lựa lời hỏi chuyện của ba năm trước đây: “Chú Quý, gần đây con về nước thì biết chú đã xin về hưu sớm, sao vậy ạ?”

Chú Quý khẽ cười, nếp nhăn hằn sâu trên mắt: “Lớn tuổi rồi, thân thể càng ngày càng yếu, nên về hưu sớm về đây ở coi nhưng dưỡng thọ. Không thôi đứa bé Văn Bác kia cứ càu nhàu bắt chú nghỉ ngơi cả ngày.

“Anh Văn Bác còn đang làm việc trong thành phố ạ? Anh ấy sao rồi?” Lăng Vi đối với Quý Văn Bác cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, có thể vì khi đó còn nhỏ, cô luôn cảm giác rằng Quý Văn Bác rất mềm yếu cô độc, rất khác với chú Quý hiền lành. Chỉ là dù sao anh ta cũng là con trai của chú Quý, Lăng Vi đương nhiên theo lý kính trọng anh ta mấy phần. Mấy năm Lăng Vi học đại học thì nghe tin anh ta thôi học, hình như là vì gánh tội thay người ta. Cụ thể cô cũng không rõ lắm.

Lúc ấy Lăng Vi rất không hiểu, tại sao Quý Văn Bác không có dũng khí nói sự thật, tình nguyện bị thôi học để chịu tội thay. Cô từng nói thế với Lăng Tuấn Dật, ông thở dài một hơi nói: Có lúc muốn có dũng khí cũng phải xem tư cách, đâu phải ai muốn là được. Khi đó cô vẫn không hiểu những lời đó là ý gì, bây giờ mặc dù đã thể nghiệm, nhưng đối với hành động năm đó của Quý Văn Bác cô vẫn xem thường.

“Đúng vậy, nó vẫn còn trong thành phố, lâu lâu sẽ đến thăm chú.”


Húc Nghiêu để ý thấy lúc nói chuyện chú Quý luôn liếc mắt ngang dọc, không dám nhìn thẳng người đối diện, đây là biểu hiện khi muốn che giấu gì đó, nhưng ông che giấu cái gì?

Lăng Vi ngập ngừng, nghiêm nghị nói: “Chú Quý, thật ra hôm nay con đến tìm chú là vì có chuyện muốn hỏi chú.”

Chú Quý nghe thế, phản ứng đầu tiên là nhìn Húc Nghiêu một cái, ông biết chuyện này nhất định lớn nên Lăng Vi mới trịnh trọng như vậy, trong khi Húc Nghiêu là một người xa lạ, không biết anh có thể tin được không.

Húc Nghiêu đứng dậy, ung dung nói: “Xe con còn chưa tắt máy, hai người cứ nói chuyện, con đi một chút.” Nói xong anh gật đầu với Lăng Vi.

Ra cửa sau, Húc Nghiêu ngồi trên xe rất lâu, Lăng Vi sẽ hỏi chuyện năm xưa với chú Quý, chỉ là Húc Nghiêu cho rằng Lăng Vi sẽ không moi được cái gì từ miệng ông ta. Chú Quý sau khi Lăng Tuấn Dật bị tù thì xin về hưu sớm, chuyện này nhìn sao cũng không giống tình cờ, hơn nữa ông là một trong những người thân cận Lăng Tuấn Dật nhất. Nếu thật sự Lăng Tuấn Dật có bí mật gì đó, ông ta nhất định đã bị thế lực các phương “hỏi”. Ông ta ở chỗ này, có lẽ là để tránh những thứ sóng gió kia. Dưới tình huống này, cho dù ông ta biết cái gì thì làm sao chịu nói cho Lăng Vi? Chính ông ta cũng hiểu, lúc này ngậm cho kín miệng là tốt nhất.

Một lát sau, Lăng Vi đi ta, trên mặt cô không vui mấy, điều này khẳng định suy đoán của Húc Nghiêu. Anh mở cửa xe cho Lăng Vi, an ủi nói: “Chỗ này phong cảnh đẹp, không khí trong lành, chúng ta đến đây cũng không coi là uổng phí.”

Lăng Vi chỉ đứng mà không lên xe: “Xuống đi, chú Quý muốn chúng ta ở lại ăn cơm trưa.”

Húc Nghiêu ồ một tiếng, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo Lăng Vi. Trước khi vào cửa, anh kéo Lăng Vi lại nói: “Cơm trưa thì có thể, nhưng tôi muốn cô đồng ý trước bốn giờ phải về.”


“Bốn giờ có chuyện quan trọng à?”

“Từ đây và nội thành cũng mất 1-2 tiếng đường xe, qua năm giờ thì trời tối đen, chỗ này ngã ba đường xá nhiều như vậy, nếu về muộn rất dễ lạc đường. Tôi thì không ngại qua đem nơi hoang giao dã ngoại rồi, chỉ là cô…” Húc Nghiêu cười xấu xa.

Biết tiếp theo anh lại đùa giỡn, Lăng Vi đưa tay làm động tác dừng nói: “Được được, anh quản gia à, tất cả đều theo anh.”

Hai người đi vào thì thấy chú Quý vừa gác điện thoại, thái độ rất không vui. Húc Nghiêu hỏi ông vừa nói chuyện với ai, vừa dứt câu thì bị Lăng Vi liếc xéo --- cô ngại Húc Nghiêu quá thẳng thắng, cứ như hỏi phạm nhân.

Chú Quý cười nhạt một tiếng nói: “Không có gì, Văn Bác vừa gọi, nói mấy ngày nay công việc nó bề bộn không đến thăm chú được, đứa nhỏ này không biết lo cho bản thân, chú sợ thân thể nó sẽ chịu không nổi.”

Lăng Vi tiếng lên vỗ vỗ lưng ông, an ủi nói: “Anh Văn Bác làm việc ở đâu? Đợi khi về con ghé xem anh ấy giùm chú.”

Chú Quý vội vàng khoát tay: “Không cần, nó làm tùm lùm, không có chỗ cố định. Hơn nữa chỗ của nó không phải nơi con nên đi, thôi, chúng ta mặc kệ nó, lại ăn thử thức ăn nông thôn nào.”

Bầu trời tối dần, chú Quý vốn muốn hai người họ ngủ lại một đêm, chỉ là nông trại không có nhiều phòng lắm, ông cũng hiểu hai người ở nông thôn không quen, nên cũng không ép buộc. Lúc đi, chú Quý kéo tay Lăng Vi nói rất lâu, vẫn muốn cô ở lại, đièu này khiến Lăng Vi rất khó xử.


Thật vất vả Húc Nghiêu mới đem cô lên xe được, lái đi được một đoạn vẫn thấy xe của chú Quý tiễn phía sau, Lăng Vi quay đầu nhìn xe chú Quý, không khỏi cảm khái: “Có người dù lâu lắm không gặp, nhưng vẫn đối với anh như xưa, lại có người, cho dù luôn bên cạnh anh, vẫn khó mà tin được.”

Húc Nghiêu bật cười: “Hiếm thấy cô có loại suy nghĩ này, hi vọng suy nghĩ của cô là đúng.”

Lăng Vi nghe thấy trong lời nói của anh có ý giễu cợt, cô hơi nhíu mày, không vui nói: “Tôi phát hiện hôm nay anh hơi không bình thường, anh chưa từng gặp chú Quý, theo lý mà nói, tại sao anh lại tỏ ra thù địch đề phòng chú ấy như vậy?”

Húc Nghiêu quay đầu, đối mặt với cô, hết sức nghiêm túc: “Chính là vì tôi không biết ông ta, cho nên tôi quan sát ông ta kỹ hơn cô, cô có để ý không, khi ông ta nói đến con trai mình rõ ràng là đang giấu cái gì đó, lúc cô nói muốn đến thăm Quý Văn Bác, ông ta rất hồi hộp lập tức cự tuyệt, mặt dù lý do rất chính đáng nhưng nhìn bộ dạng của ông ta, tôi chắc chắn ông ta có chuyện gì đó.”

Lăng Vi lạnh lùng cười hai tiếng: “Chỉ vì người ta biểu hiện khác với những gì anh đoán nên anh cảm thấy đáng nghi, vậy tôi có cho anh cảm giác đó không? A, không đúng, anh giấu giếm tôi cũng không ít, như vậy tôi có nên nghĩ anh rất không bình thường, gian xảo, mưu mô không?”

Húc Nghiêu thật không hiểu thế nào mà lời vào lỗ tai cô lại có nghĩa khác như vậy, anh lo lắng Lăng Vi vì giao tình mà bị người ta lừa gạt, bây giờ cũng đã đi rồi, không ngờ cô vẫn phản ứng mạnh như vậy. Húc Nghiêu nghĩ có lẽ vừa rồi mình thể thiện địch ý quá rõ, vì vậy anh mềm giọng nói: “Được rồi, là do tôi sai, hay bây giờ tôi quay lại, tôi với cô cùng nói vài lời êm tai với chú Quý?”

Lăng Vi bình tĩnh nhìn anh một cái, thấy anh chịu nhận sai cũng không chấp: “Không phải vừa rồi anh bảo ban đêm khó lái xe sao, nhanh nhanh đi.”

Nói xong cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn vào con đường nhỏ bên ngoài. Trước khi lúc đọc sách, cô nhớ có một bài thơ: Vân mẫu man tiên tác tín lai, giai nhân mạch thượng khán hoa hồi. Thiếp hành bất tự đông phong cấp, vi báo hoa tu hoãn hoãn khai. Bảy chữ “mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy” đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc, thử nghĩ một phu quân thâm tình nói với thê tử: Phu nhân, đồng hoa tên đường đến Hoa Đô nở hoa rồi, nàng có thể vừa ngắm hoa vừa trở về. Không có câu văn hoa lệ, lại tỏ rõ ý bảo vệ chân tình.


Ánh mắt Lăng Vi lúc này bất giác nhìn vào người đàn ông duy nhất trong xe, không thể khống chế nghĩ: Nếu anh mặc thanh sam trường bào vào, sau đó dịu dàng nói một câu --- bên đường hoa nở chậm rãi về, thật không biết sẽ mê đảo bao nhiêu người phụ nữ, ít nhất là cô…

Giống như thần giao cách cảm, Húc Nghiêu bỗng nhiên xoay đầu nói một câu, khiến Lăng Vi trong khoảnh khắc đó ngẩn cả người.