(*Ý chỉ người ăn nói hàm hồ)
Editor: Ngáo Ộp
Beta-er: Lyly93
Hiển nhiên Tấn Húc Nghiêu đến thì sẽ có chuẩn bị, trong cái túi đồ kia có nhiều thứ, cơm chiên Dương Châu, thịt xào khô, canh măng tây... Là đồ ăn vặt từ Giang Nam, không biết anh mua những thứ này ở đâu, Lăng Vi đến đây ba năm, ăn rất nhiều bánh cà ri, thật đúng là tưởng nhớ về hương vị quê hương. Ánh mắt liếc anh, năm đó có cái nhìn không tốt về người trước mắt này, chỉ nhớ rõ cái áo sơ mi trắng kia, nhìn có vẻ hiền lành cẩn thận, hôm nay nhìn thấy, đường nét trên mặt càng thêm mạnh mẽ, trên mặt gọn gàng hiếm thấy, nhìn rất là dễ chịu.
Diệc Trúc ngửi thấy được mùi thơm, liền để chân trần chạy tới, thấy thức ăn bày đầy bàn, tràn đầy vui vẻ nhìn Húc Nghiêu nói: “Chàng trai tốt, nhà tôi có cháy về sau cũng cho anh mượn, chắc anh biết, lần sau tới nhớ mang đến một ít hải sản.”
Lăng Vi vùi đầu bới cơm, bày ra vẻ mặt “mình không biết cậu”.
Ba người đang ăn, cửa lại bị làm phiền, có người ở bên ngoài gào thét: “Tên nhóc thối tha kia, ra ngoài! Tôi biết cậu đang ở trong đó, đừng tưởng rằng trốn tới đây thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu..."
Diệc Trúc đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị: “Dám tới, không ngờ anh ta còn dám tới!” Đang lúc nói chuyện cô đi ra cửa, tư thế như muốn đánh nhau.
Lăng Vi kéo cô lại: “Để cho anh ta gào thét mấy tiếng là tốt rồi, cậu cũng không phải không biết loại người này làm gì có đức hạnh gì. Với lại người ta cao to lực lưỡng, cậu đánh thắng được sao?”
“Vi Vi!” Diệc Trúc cao giọng kêu một tiếng, trong âm thanh còn nhiều tức giận mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bởi vì lúc này Lăng Vi này đang nắm chặt cánh tay của cô, mà cô cũng là người phụ nữ cứng đầu một khi tức giận thì cũng không ai khuyên được. Ánh mắt cô dừng lại trên người Húc Nghiêu, Diệc Trúc nâng khóe miệng lên: “Tấn Húc Nghiêu, anh và Vi Vi là bạn bè tốt, vậy chắc là không ngại giúp cô ấy đuổi cái tên lưu manh đó khỏi cửa chứ?”
Húc Nghiêu bình tĩnh ăn một miếng thịt xào khô, cầm đũa ý bảo Diệc Trúc ngồi xuống: “Tôi chưa bao giờ đánh nhau. Ngồi xuống ăn cơm đi, thức ăn nguội sẽ không ngon.”
Ánh mắt Diệc Trúc nhìn giữa hai người vài vòng, khúc khích cười lên: “Ngược lại tôi thấy hai người các anh thật sự cắt đứt.” Thừa dịp Lăng Vi buông tay, cô bước đến cửa, cách cánh cửa hét lên: “Người bên ngoài nghe cho rõ đây, Vi Vi nhà tôi đã có người đàn ông của mình, anh có thể thử đập nát cửa này, xem họ ở trong phòng ân ái kích tình cỡ nào.” Cô vừa nói xong, âm thanh ngoài cửa liền nhỏ lại.
Ngược lại Lăng Vi không có gì, Diệc Trúc sẽ luôn tuôn ra những lời nói khiến người khác kinh sợ, ba năm qua cô đã có thói quen này, đáng tiếc bây giờ còn có cả Tấn Húc Nghiêu ở đây. Cô khẽ mỉm cười một cái: “Cậu ấy ưa thích nói xằng nói bậy, anh không cần phải để ý.”
Húc Nghiêu như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn: “Cô nói ân ái sao? Không sao, chúng ta đều là người lớn, không có gì lạ cả.”
Một tiếng rắc văng lên, đó là tiếng mở cửa, chủ nhà xuất hiện trước mặt Diệc Trúc. Còn bên cạnh là một bị người đàn ông say bí tỉ té xuống đất, anh ta chính là người mới vừa nói tục.
Không đợi Diệc Trúc nói, chủ cho thuê nhà đã sải bước đi vào, đứng trước mặt Húc Nghiêu, vẻ mặt hung hãn: “Thằng nhóc chết tiệt, tôi còn hỏi sao cậu lại tích cực hỏi thăm tôi như vậy, thì ra là vừa ý Lăng Vi. Đã vậy còn rất nhanh tay, không nhìn ra đó nha!”
Lăng Vi bị sặc canh trong miệng, ho mấy cái, sắc mặt hơi ửng hồng nói: “Thật ngại quá, đã quấy rầy mọi người, nếu không còn chuyện gì thì tất cả giải tán đi.”
Tấn Húc Nghiêu bị bọn họ nửa đẩy nửa xô vội vàng ra cửa, chủ nhà húc vào bả vai Húc Nghiêu một phát, cười đùa nói: “Thằng nhóc cậu đó nha, muốn bắt được phụ nữ trong nhà này phải tốn không ít công phu đó, cái cô họ Thư là một người phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông bình thường không thể chịu được cô ta đâu. Về phần người kia, trông thì rất ngoan ngoãn nhưng cũng không đơn giản, nghe nói có người một mực che chở cô ấy, không biết lai lịch thế nào.”
“Lai lịch của cô ấy thật sự không tầm thường.” Húc Nghiêu cởi nút áo thứ nhất trên áo sơ mi ra, hơi phiền não nói, “Chẳng qua mình không ngờ nhà cô ấy còn có người ở chỗ xa xôi này, xem ra đúng là con rết trăm chân đập hoài không chết*.
(*Đại loại là có nhiều họ hàng, bà con làm lớn ấy >"