Duy Ngã Độc Tôn

Chương 948: Cái Thế Sát Thần!

Hoa Anh Hùng tràn ngập kinh hãi nhìn Tần Lập, những người Lang Gia Thần Giáo cùng ngây ngốc tại chỗ, ngừng chiến đấu, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt. Nếu như nói trên đời này thật sự có Thần vĩnh sinh bất tử, như vậy tuyệt đối có thể tính Tần Lập ở trong đó.

Loại thực lực này thật quá khủng bố, quá hùng mạnh, chưa hề nghe thấy!

Sắc mặt Tần Lập hết sức bình tĩnh, không có vui vẻ thắng lợi, cũng không nhìn ra tâm tình gì, cả người như hòa hợp một thể cùng thiên địa, làm cho người ta có một cảm giác muốn cúng bái.

- Người tộc Quỷ Mị, các ngươi tự sát đi, không cần chờ ta ra tay.

Tiếng nói Tần Lập hết sức bình thản, không mang theo chút tâm tình gì, giống như đang nói một chuyện rất là bình thường.

Mấy chục người bộ tộc Quỷ Mị liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương một tia quyết liệt, Hà Thanh Tùng đã chết, dù bọn họ có trở về thì cũng sẽ bị xử tử. Bộ tộc Quỷ Mị căn bản không nương tình cho bất cứ kẻ nào, hoặc là thắng lợi, hoặc là tử vong. Trong mắt những người này dần dần trở nên lạnh băng, trên người bắt đầu trào ra khí tức đáng sợ. Đến Lúc này, cũng không cần phải ngụy trang nữa, khả năng trốn thoát gần như không có, còn khôngbằng buông tay liều mạng!

Những người không bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân, nhưng đầu phục vào Hà Thanh Tùng, lúc này trở nên do dự. Thực lực Tần Lập thật là đáng sợ, cái này đâu phải là con cờ đen lao ra từ Lang Gia Đại Bỉ? Đây quả thật là Sát Thần trẻ tuổi nhất Lang Gia Đại Lục mà!

Nếu như trước đó bọn họ biết Hoa Anh Hùng còn có một chiếc bài tẩy như thế, nói cái gì bọn họ cũng sẽ không đầu nhập vào Hà Thanh Tùng. Nhưng bây giờ mới hối hận, còn kịp không?

Hoa Anh Hùng được nữ nhi nâng lên, lắc lư giữ hư không. Hiệu quả đan dược bắt đầu trôi đi, ông ta đã cảm giác suy yếu, chẳng qua Hoa Anh Hùng lại tự tin hơn bất kỳ lúc nào, ông ta biết mình đã chiến thắng trận chiến này!

- Các vị đều là trụ cột Lang Gia Thần Giáo, đều là rường cột tài năng. Đầu nhập vào Hà Thanh Tùng cũng chỉ là vì một cái danh lợi, hoặc là tăng lên cảnh giới. Ta không trách các ngươi, tình huống lúc này các ngươi đều đã thấy rõ. Tần Lập...là con rể của ta! Nếu như các ngươi đồng ý nghe lệnh ta lần nữa, vậy buông bỏ vũ khí, đứng ở sau lưng ta. Nếu như các ngươi muốn đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, sau này cũng sẽ không tìm đến các ngươi nữa...

Sắc mặt Hoa Anh Hùng mang theo phần uể oải, nhẹ giọng nói tiếp:

- Nếu như các ngươi còn kháng khàng một mực, vậy thì xin lỗi, đừng trách ta không để ý tình cảm nhiều năm!

Đoàn ngươi thái thượng trưởng lão, Trưởng lão cùng Hộ pháp Lang Gia Thần Giáo không bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân đoạt xác, liếc nhìn lẫn nhau, trong đó tuyệt đại đa số đều thu hồi vũ khí, hành lễ thật sâu với Hoa Anh Hùng.

- Đa tạ Giáo chủ khai ân, chúng ta hy vọng quy thuận Giáo chủ...

- Đa tạ Giáo chủ, chúng ta quá hồ đồ rồi...

Quá nửa số người đều nhận sai xin lỗi, có thể làm đến vị trí này, ai cũng không ngốc. Hà Thanh Tùng đã chết, thế lớn đã mất, nếu còn kiên trì là kẻ địch với Hoa Anh Hùng, thuần túy là tự mình muốn chết.

Còn có một số người đứng tại chỗ, do dự một hồi. Bọn họ liên lụy quá sâu với Hà Thanh Tùng, hơn nữa trong tay dính đầy máu tươi của những người đã chết ở Lang Gia Thần Giáo. Dù là Hoa Anh Hùng thật sự không trách tội bọn họ, nhưng bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục ở trong môn phái nữa.Nguồn truyện: Truyện FULL

Có một vị Thái thượng trưởng lão đứng ra, hành lễ thật sâu với Hoa Anh Hùng:

- Giáo chủ, thật có lỗi, chúng ta phạm tội nghiệt quá sâu nặng, không có mặt mũi tiếp tục ở chỗ này. Chúng ta rời khỏi Lang Gia Thần Giáo. Cáo từ!

Đoàn người đều hành lễ với Hoa Anh Hùng, chuẩn bị rời đi.

- Đợi đã.

Hoa Phượng Hoàng lên tiếng gọi những người chuẩn bị rời đi đứng lại.


- Thánh nữ, cô có ý gì?

Một vị Thái thượng trưởng lão lạnh lùng nhìn Hoa Phượng Hoàng, trong lòng tràn ngập không cam lòng, nói lại, những người bọn họ chỉ sợ là một mình Tần Lập mà thôi, hôm nay nếu không có Tần Lập, Hoa Anh Hùng tất nhiên sẽ phải nuốt hận mà chết. Còn bọn họ, sẽ trở thành chúa tể chân chính siêu cấp đại phái Lang Gia Thần Giáo.

Cho nên, mặc dù Hoa Anh Hùng thả bọn họ rời đi, nhưng bọn họ vẫn không cam lòng, càng vô cùng thống hận Tần Lập.

- Giết người nhà của ta, lưu lại. Ai dám rời đi, đừng trách ta đến lúc báo thù rửa hận, cũng chém tận giết tuyệt người nhà các ngươi.

Hoa Phượng Hoàng giọng nói lạnh băng, đôi mắt xinh đẹp lúc này lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

- Giáo chủ đã đáp ứng thả chúng ta đi, Thánh nữ, cô há có thể ngăn cản?

Một Hộ pháp tham dự chém giết người nhà Hoa Phượng Hoàng nói.

- Đúng thế, Hoa Phượng Hoàng, hiện giờ chúng ta đã không liên quan đến Lang Gia Thần Giáo, giết người nhà của cô chủ yếu là Hà Thanh Tùng cùng người bộ tộc Quỷ Mị. Dù chúng ta có tham dự, cũng là bị buộc bất đắc dĩ.

Một vị Thái thượng trưởng lão giải bày.

- Bị buộc bất đắc dĩ? Hay cho bị buộc bất đắc dĩ.

Hoa Phượng Hoàng giọng nói trở nên nghẹn ngào, một thân sát khí bùng phát ra:

- Giết người thì đền mạng, đó là lẽ hiển nhiên, giết người nhà của ta, các ngươi còn muốn rời đi như thế? Cha ta không tính toán với các ngươi, đó là cha ta lòng dạ nhân từ, ta làm không được!

Hoa Anh Hùng thần sắc buồn bã đứng trên hư không, do mấy đệ tử Lang Gia Thần Giáo nâng đỡ, nhìn Hoa Phượng Hoàng, khẽ thở dài một tiếng, ông ta làm sao không muốn báo thù? Ông ta làm sao muốn buông tha những người này? Chẳng qua chỉ bằng cha con bọn họ, làm sao có thể đối phó nhiều người như thế?

Trông cậy vào những người lại vừa mới quy thuận bọn họ? Đừng có nằm mơ! Giữa những người này, cũng có kẻ tay dính máu người Hoa gia, món nợ này làm sao mà tính?

Tuy nói chính miệng thừa nhận Tần Lập là con rể mình, nhưng Hoa Anh Hùng cũng không muốn quá quấy rầy Tần Lập. Chuyện này, ông ta chuẩn bị ghi vào trong lòng, sau này chậm rãi thanh toán, về phần có người nói ông ta nói chuyện không giữ lời, chuyện này căn bản không cần để ý. Quyền nói chuyện, từ trước đến giờ đều nắm giữ trong tay người chiến thắng!

Không ngờ Hoa Phượng Hoàng căn bản không thể chịu đựng, nói ra chuyện này tại chỗ, muốn báo thù ngay tại đây!

Những người tham dự giết hại người nhà Hoa Phượng Hoàng, sắc mặt đều trở nên rất khó coi, bao gồm cả một bộ phận người vừa quy thuận Hoa Anh Hùng, tất cả đều trở nên căng thẳng.

Thù hận này đã tính là biển rộng thù sâu, Hoa Anh Hùng thật sự có thể dễ dàng tha thứ cho những người đã giết người nhà của mình, tiếp tục sống tự do tự tại ở Lang Gia Thần Giáo?

Nhìn bộ dạng Hoa Anh Hùng có chút mơ mơ màng màng, hiển nhiên là do thương thế quá nặng, sợ rằng mình không kiên trì được, tạo thành Lang Gia Thần Giáo đại loạn nên mới nói như thế. Nếu như hiện giờ ông ta không bị thương, thực lực đang lúc mạnh nhất, làm sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ.

Trong lòng nghĩ thế, lại có không ít người sau lưng Hoa Anh Hùng đứng ra, nói với Hoa Anh Hùng:

- Giáo chủ, thật có lỗi, không phải chúng ta không muốn quy thuận ngài, thật sự là chúng ta cũng tham dự vào việc giết hại người nhà của ngài. Nếu hôm nay không thả chúng ta rời đi, chúng ta cũng chấp nhận, nhưng sẽ không bó tay chịu trói, làm thế nào cũng phải chiến một trận...

Lúc này, người bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân thấy Tần Lập dường như đang quan tâm đến chuyện bên kia, gần như đồng thời phát động. Nhanh đến mức khó tin trực tiếp thi triển ra chiêu thức cực mạnh đánh về phía Tần Lập!


Muốn một kích chém giết Tần Lập!

Mọi người bên phía Hoa Anh Hùng liền bị chiến đấu thu hút lực chú ý, tạm thời ngừng nói chuyện, mắt nhìn không chuyải ra được. Người biết chuyện hôm nay không thể tốt lành, còn có một số người lòng mang ý xấu, đều chờ đợi Tần Lập có thể bị chém giết. Đến lúc đó, Lang Gia Thần Giáo như thế nào, sẽ do bọn họ định đoạt!

Cho nên, vốn người muốn thừa dịp loạn chạy trốn cũng ngừng lại, muốn chờ xem kết quả.

Tần Lập cười lạnh, trên đầu đột nhiên nổi lên một chiếc Thần Miếu, Thần Miếu kia chỉ to bằng nắm tay, một màu đen tuyền, nhưng mang theo một lực hút thần kỳ khủng bố. một chiếc Thần Miếu nho nhỏ, nhưng dường như mang theo áp lực của cả một thế giới!

- Trấn áp!

Tần Lập miệng phun ra hai chữ lạnh băng, từng đạo hào quang đen kịt bắn ra từ trong Thần Miếu, bắn về phía những người lao về phía mình, cùng những...chiêu thức uy lực mạnh mẽ kia.

Thùng!

Giống như tiếng trống trận vang lên từ chiến trường viễn cổ, một tiếng này trực tiếp chấn nhiếp hồn phách mỗi người!

Tiếng động này phát ra từ bên trong Thần Miếu, liền có hai người bộ tộc Quỷ Mị thân thể vỡ vụn ngay tại chổ, bị tiếng động này chấn vỡ chết tươi!

Linh hồn cũng bị biến thành mảnh nhỏ!

Cả một mảnh trời cao, bị uy áp Thần Miếu ép đến sụp đổ, trời đất lung lay muốn sụp xuống, giống như thế giới này sắp bị vỡ vụn!

Lại có hai người bộ tộc Quỷ Mị không thể thừa nhận được loại áp lực này, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, tiếp đó thân thể nổ thành vô số mảnh nhỏ.

Tiếng động như một đống thủy tinh bị đánh nát, làm cho người ta nghe mà linh hồn cũng run theo.

- Diệt!

Tần Lập lại quát khẽ một tiếng, từ Thần Miếu bộc phát ra một cỗ sát khí cực kỳ bạo ngược, trực tiếp xé tất cả người bộ tộc Quỷ Mị vây công mình thành cặn bã!

Không gian mấy trăm dặm xung quanh thân thể Tần Lập, đã không còn bất cứ vật sống nào!

Toàn bộ hư không một mảnh chết lặng, dưới pháp tắc thiên đạo, hư không bị đánh vỡ bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường. Nhưng một màn này, lại đánh thẳng vào trong lòng mọi người ở bên kia. Thẳng đến vô số năm sau, những người đã từng trải qua trận chiến đấu này trước khi chết già, trong đầu vẫn còn nhớ rõ ràng một màn ngày hôm đó.

Cái Thế Sát Thần!

Bốn chữ này, thay thế danh hiệu Bất Động Như Sơn, trở thành xưng hiệu mới của Tần Lập.

Tần Lập nhắm mắt lại, cảm nhận đạo vận bùng lên từ trong nháy mắt những người kia tử vong. Không ai có thể mang đi những thứ đó, lấy từ thiên đạo, sẽ phải trả lại cho thiên đạo.

Dù là đạt đến cảnh giới Bất Tử Chân Thần, cũng sẽ có ngày hao hết thọ nguyên. Sau khi tử vong, một thân đạo vận có kinh thiên động địa thế nào, cũng sẽ một lần nữa tán vào trong trời đất.

Hấp thu quá nửa những đạo vận đang nhanh chóng tiêu tán, Tần Lập từ từ mở mắt, nhìn về phía Hoa Anh Hùng, bình thản nói:

- Sát hại người vô tội Lang Gia Thần Giáo, tự mình tự sát, tha người nhà các ngươi không chết.

Hít!

Gần như mọi người đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Bọn họ rất muốn chỉ vào mũi Tần Lập hỏi một câu: Ngươi tính là thứ gì? Dựa vào cái gì quyết định chuyện Lang Gia Thân Giáo? Chuyện này có quan hệ gì tới ngươi?

Đáng tiếc, không ai đám!

Không có bất cứ một người nào dám tới hỏi Tần Lập những lời này.

Trên người Tần Lập không lộ ra một chút sát khí, nhưng một phen giết chóc vừa rồi, đã làm cho mọi người vô cùng rõ ràng: Nếu ai dám nói ra một chữ không, sợ rằng người chết kế tiếp sẽ chính là hắn!