Hoa Phượng Hoàng ngược lại nhàn nhạt như không, sắc mặt không nhìn ra được biểu tình gì, yên lặng ngồi bên cạnh Hà Đan Đằng. Đôi mắt đẹp nhìn lôi đài, hơi có chút thất thân không biết đang suy nghĩ gì.
- Đi ra rồi, Bất Động Như Sơn ra rồi!
Trên khán đại đột nhiên có người hô to.
- Thật là Bất Động Như Sơn. Oa, hắn thật là đẹp trai quá!
Một thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc hô to, dẫn tới một đám người xung quanh nhìn sang. Thiếu nữ này lại hồn nhiên không cảm thấy, vẻ mặt hưng phấn nhìn lôi đài. lẩm bẩm:
- Nếu như hắn có thể nhìn ta một lần, ta nhất định sẽ hạnh phúc ngất đi!
Mọi người:
Đỉnh Linh Thánh nữ Lang Gia Phi Tiên Phái nhìn thân ảnh áo trắng trên lôi đài, sắc mặt lành lạnh hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt. Lâu Minh Vũ Thánh tử Phi Tiên Phái ngồi cạnh nàng, vẻ mặt lại hiện lên vài tia cảnh giác, đối với bóng người áo trắng kia gần như có một loại phản cảm bản năng.
Nhạc Văn Quân Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái, cùng với Thánh nữ Tuyết Phi Phi, hai người đều hứng thú nhìn thiếu niên áo trắng trên lôi đài.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Nhạc Văn Quân nói với Tuyết Phi Phi bên cạnh:
- Muội nói trận đấu hôm nay, Bất Động Như Sơn có thể bị buộc ra tay hay không?
Tuyết Phi Phi đôi mắt đẹp mang theo ý cười, khẽ giọng nói:
- Muội thấy sẽ không!
- ổ? Sư muội tự tin với hắn như thế?
Nhạc Văn Quân thú vị hỏi.
Tuyết Phi Phi trắng mắt liếc Nhạc Văn Quân, nhàn nhạt nói:
- Sư huynh nếu không có lòng tin với hắn, làm sao sẽ nói ra lời muốn làm sư huynh của hắn ta? Lẽ nào sư huynh không biết, một câu của huynh sẽ sinh ra ảnh hưởng đến bên ngoài như thế nào?
Nhạc Văn Quân mỉm cười, không nói gì thêm. Cũng như Đỉnh Linh Thánh nữ Phi Tiên Phái, trận đấu thứ tám của thiếu niên áo trắng này, hắn cũng lặng lẽ đến xem.
Tuy rằng Lang Gia Đại Bỉ vòng đấu thứ nhất có thể hình dung là người đông như biển, nhưng mấy trận qua đi, cũng sẽ luôn có một số cường giả trồi lên đầu, được người ta biết đến.
Nhạc Văn Quân cũng nghe nói đến danh hiệu Bất Động Như Sơn này, sinh ra vài phần hứng thú, sinh ra ý nghĩ đến xem một trận chiến của Bất Động Như Sơn. Nguyên nhân rất đơn giản, ở trên lôi đài thắng liên tiếp tám trận, mười trận, cũng có đến khối người, có thể đi đến vòng thứ hai, sẽ không có ai là kẻ yếu.
Nhưng chiến đấu của ngươi thanh niên này, thắng quá dễ dàng, hoàn toàn không ra tay đã chấn đối phương xuống lôi đài. Cái này...đã có chút quá đáng đi chứ.
Dù là chính bản thân Nhạc Văn Quân, cũng không dám thả ra lời huênh hoang này, nói rằng chính mình nếu tham gia vòng thứ nhất Lang Gia Đại Bỉ, không cần ra tay là có thể chấn toàn bộ đối thủ xuống lôi đài.
Còn sau khi theo dõi trận đấu của Bất Động Như Sơn, cũng là trận đấu thứ tám, Bất Động Như Sơn đánh với một đệ tử trẻ tuổi ưu tú của Lang Gia Thân Giáo. Nhạc Văn Quân thật sự bị chấn động.
Hắn rõ ràng cảm giác được thần thông bí thuật do đệ tử Lang Gia Thần Giáo kia thi triển ra có uy lực cỡ nào, coi như là đích thân Nhạc Vãn Quân đánh với tên đệ tử kia, cũng phải ra tay đánh trả, mới có thể chấn đối phương xuống dưới.
Còn thiếu niên áo trắng bay phấp phới kia, lại vẫn cứ nhàn nhã như không đứng yên ở đó, không chút động đậy!
Nhạc Văn Quân thậm chí còn hoài nghi thiếu niên áo trắng này là một lão tiền bối hoá thạch sống ở đại phái nào đó, cố ý làm mình trở nên trẻ tuổi, sau đó tới đây ác ý đùa giởn!
Bởi vì thực lực mà thiếu niên áo trắng này bày ra, đã hoàn toàn có thể sánh ngang với Giáo chủ siêu cấp đại phái!
Lúc đó Nhạc Văn Quân liền bị suy đoán của mình dọa sợ, cho nên hắn mới nói ra lời muốn làm sư huynh của thiếu niên áo trắng kia, kỳ thật chủ yếu là còn muốn thử đối phương.
Kết quả, đối phương không có một chút phản ứng gì, điều này càng chứng thực suy đoán của Nhạc Văn Quân. Nếu thiếu niên áo trắng này không phải là một vị tiền bối hoá thạch sống, ít nhất cũng là một cao nhân không xuất thế!
Cho nên, Tuyết Phi Phi rất hiểu Nhạc Văn Quân, trực tiếp nói ra những lời này. Nhưng kỳ thật, Tuyết Phi Phi còn có chút đánh giá thấp thực lực thiếu niên áo trắng kia!
- Nếu như hắn thật sự đồng ý đến Bách Gia Phái, hắc, ta thật sự nguyện ý đem Thánh tử này cho hắn làm!
Nhạc Văn Quân khẽ nói nhỏ:
- Đáng tiếc, người ta chưa chắc coi trọng chức Thánh tử này!
- Cái gì? Không thể nào?
Tuyết Phi Phi thật kinh dị.
- Có thể hay không, một hồi sẽ biết!
Nhạc Văn Quân cười cười, không nói thêm nữa.
Còn Tuyết Phi Phi đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm bóng người áo trắng trên lôi đài. rơi vào trầm tư.
Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo, nhìn bóng người áo trắng trên lôi đài, đôi mắt mang theo những tia nóng rực, trầm giọng nói:
- Nếu có cơ hội, ta thật muốn đánh với người này một trận!
Lão già ngồi bên cạnh Cổ Kiếm Phong, có chút nghi hoặc liếc nhìn vị Thánh tử trẻ tuổi thường ngày luôn thanh cao này, hỏi:
- Thiếu niên này thật sự mạnh đến thế?
- Sư thúc, hắn còn mạnh hơn cả ngài tưởng tượng!
Cổ Kiếm Phong nói rồi, trên lôi đài đã xuất hiện một người trẻ tuổi khác. Khán đài xung quanh lôi đài đang ôn ào lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chằm, sợ sẽ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
- Tại hạ đến từ Lang Gia Võ Đô Thần Giáo, họ Vương tên Kỳ U, là Thánh tử Lang Gia Võ Đô Thân Giáo, xin chỉ giáo!
Người thanh niên này vừa lên, liền tự báo gia môn, khiến cho không ít người kinh hô.
Bình thường mà nói, vòng thứ nhất Lang Gia Đại Bỉ gần như không cần phải báo ra tên họ gì, thắng không có gì khoe khoang, nếu như thua thì lại càng mất mặt.
Chẳng qua Lang Gia Võ Đô Thần Giáo này hiển nhiên không phải loại giáo phái nhỏ không có danh tiếng gì, xung quanh khán đài không ít người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
- Võ Đô Thần Giáo...Lẽ nào bọn họ muốn xuất thế lần nữa?
Lão già bên cạnh Cổ Kiếm Phong khẽ nhíu mày, như rơi vào hồi ức hết sức xa xưa.
Cổ Kiếm Phong khẽ nhắn mày lại, khẽ giọng lẩm bẩm:
- Võ Đô Thân Giáo ư...Không phải đã bị quên lãng hơn sáu vạn năm rồi?
Nhạc Văn Quân bên kia vẻ mặt cũng mang theo vài phần kinh dị:
- Thánh tử Võ Đô Thần Giáo? Lẽ nào bọn họ lại trở về?
Biểu tình Tuyết Phi Phi cũng rất giật mình:
- Không phải nói giáo phái này từ sau hồi đại chiến sáu vạn năm trước, toàn bộ tinh anh tổn thất không còn, từ đó về sau không gượng dậy nổi nữa hay sao? Làm thế nào có Thánh tử xuất hiện trên Đại Bỉ này, Hơn nữa...còn đối đầu với Bất Động Như Sơn?
Nhạc Văn Quân cười hắc hắc:
- Lần này thật náo nhiệt rồi, nếu như nói muốn xem Bất Động Như Sơn này mạnh thế nào, như thế trận chiến hôm nay chính là cơ hội thử lửa tốt nhất?
- Sư huynh cho rằng Thánh tử Võ Đô Thần Giáo này có mạnh hay không?
Tuyết Phi Phi vẫn nói rất bình thản, nhưng ít nhiều có phần không cho là đúng.
- Phi Phi, muội phái nhớ kỷ một điểm, có câu: lạc đã gầy còn mạnh hơn ngựa! Mặc kệ nói như thế nào, Võ Đô Thần Giáo cũng là một trong giáo phái hùng mạnh nhất trên Lang Gia Đại Lục vào sáu vạn năm trước. Bọn họ tuy rằng công phạt Thánh Sơn thất bại, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ vĩnh viễn không thể có cơ hội quật khởi lần nữa! Nếu người này là Thánh tử Võ Đô Thân Giáo, như vậy huynh tin tưởng hắn kém cỏi nhất cũng là một Đế vương bậc trung!
Nhạc Văn Quân tràn ngập tự tin nói:
- Xem đi, trận chiến hôm nay sẽ rất thú vị!
Hà Đan Đằng sau khi nghe Thánh tử Võ Đô Thần Giáo tự giới thiệu, sắc mặt hiện nụ cười thú vị. Không biết vì sao, hắn tuyệt không thích bóng người áo trắng trên lôi đài, có một loại phản cảm từ trong tiềm thức, có thể là không thích người khác trở thành nhân vật chính tiêu điểm.
Phàm là người có hiểu biết về lịch sử Lang Gia Đại Lục, đều biết sáu vạn năm trước, kỳ thật trên Lang Gia Đại Lục còn có mấy chục giáo phái hùng mạnh, không kém gì bốn siêu cấp đại môn phái hiện giờ.
Chỉ là vào sáu vạn năm trước, Lang Gia Đại Lục phát hiện một chỗ đi tích siêu cổ, truyền thuyết bên trong di tích kia có vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí có cả thần dược có thể làm người ta trực tiếp đột phá Bất Tử Chân Thần!
Vì vậy, rất nhiều môn phái cao tầng trên Lang Gia Đại Lục đi đến công chiếm. Ban đầu còn tranh đoạt lẫn nhau, đến cuối cùng khi bọn họ tiến vào trong mảnh di tích kia, lại bị sinh vật thần kỳ bên trong giết đến hoa rơi nước chảy!
Dù là những giáo phái hùng mạnh này liên hợp lại, cũng không phải là đối thủ của các sinh vật thần kỳ bên trong di tích kia. Vì thế, mấy chục giáo phái hùng mạnh cứ vậy ngã xuống!
Mảnh đi tích kia, được gọi là Thánh Sơn, trở thành cấm Địa mà người trên Lang Gia Đại Lục nghe mà biến sắc!
Tần Lập tự nhiên không rõ chuyện này, hắn cũng không để ý thái độ của mọi người trên khán đài, nhìn thanh niên anh tuấn kia gật đầu, sau đó nói:
- Tần Lập, không môn không phải.
Tần Lập nói xong, cũng tĩnh lặng đứng tại chỗ. Lời hắn nói cũng không gây ra gợn sóng gì, cái tên Tần Lập này ở Giới Hạ Giới Thượng, thậm chí Vực Ngoại cũng như sấm bên tai, nhưng ở Vực Nội thật là không có bao nhiêu người biết tới.
Nếu như hắn tự giới thiệu là người ứng vận, vậy hẳn sẽ có rất nhiều người biết đến hắn, bởi vì danh tiếng của Tần Lập ở Vực Nội cũng cơ bản là trên người ứng vận, mà không phải tên gốc của hắn.
Chỉ có một người toàn thân khẽ chấn động, có chút khó tin nhìn bóng người áo trắng kia, tiếp đó sâu trong đôi mắt hiện một tia mừng rỡ, đó chính là Hoa Phượng Hoàng.
Nàng thật sự không ngờ tới, không gặp một năm, Tần Lập lại thay đổi một diện mạo trẻ tuổi như vậy đến tham dự Lang Gia Đại Bỉ. Trước đó nàng còn hoài nghi, Bất Động Như Sơn này cuối cùng là ai, làm sao có thể mạnh đến như thế?
Hóa ra chính là Tần Lập!
Trong lòng Hoa Phượng Hoàng bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: khó trách người này lợi hại như thế, hắc, nếu như sau này để người khác biết Bất Động Như Sơn bọn họ sùng bái, đã là Vương giả Duy Ngã Độc Tôn nơi Thần Vực cùng Giới Hạ, cũng là Vương giả được bộ tộc tử đồng Vực Ngoại công nhận, không biết bọn họ sẽ có biểu tình thế nào? Những người từng giao thủ với Tần Lập, bị hắn chấn xuống lôi đài, có lẽ chỉ biết cảm thấy vinh hạnh may mắn mà thôi?
Hà Đan Đằng có chút nghi hoặc liếc sang Hoa Phượng Hoàng, không rõ biến hóa vừa rồi là vì cái gì, không lẽ cái tên đáng chết kia cũng tới đây?
Nghĩ vậy, Hà Đan Đằng liền không ngồi yên được, con mắt âm lãnh bắt đầu tìm kiếm trong đoàn người. Nhưng tìm nửa ngày, cũng không tìm được bất kỳ đầu mối giá trị nào, chỉ có thể buông tha. Nhưng ở trong lòng bắt đầu cảnh giác, một khi phát hiện Hoa Phượng Hoàng gặp gỡ người kia, mình nhất định phái nghĩ biện pháp giết chết đối phương!
Trên đời này, không có bất kỳ kẻ nào có thể tranh đoạt Hoa Phượng Hoàng với mình!
Không có!
- Nghe nói biệt hiệu của ngươi là Bất Động Như Sơn đánh tám trận đấu, còn không ai có thể làm cho ngươi động đậy cánh tay một chút nào.
Vương Kỳ U nhàn nhạt nhìn Tần Lập. khóe miệng nổi lên một tia mỉa mai:
- Hôm nay, ta muốn cho mọi người biết: Ngươi, chẳng qua là may mắn mà thôi, ta sẽ cho ngươi thấy được cái gì mới gọi là cường giả chân chính!