Duy Ngã Độc Tôn

Chương 160: Cực Nhạc Thiên Cung xui xẻo

Tần Lập tỉnh lại từ trạng thái bế quan, hai mắt lóe lên một tia thần quang. Miệng hơi nhếch một nụ cười khẽ, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài hang động. Nhìn như rất chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất bóng dáng.

Trải qua bế quan tu luyện một tháng này, thực lực của Tần Lập lại có tiến bộ rất nhiều.

Còn cách miệng hang động một khoảng, một làn hơi nước ẩm ướt đập vào mặt. Dòng thác nước này chảy quá mạnh, hơn nữa lượng nước cực lớn, trong lòng Tần Lập thầm nhủ: thảo nào nơi này lại được bảo tồn tốt như vậy, người bình thường hay là động vật căn bản đều không có nổi ý nghĩ tiến vào trong thác nước xem thử.

Tần Lập chậm rãi đi tới, trên người nhiều thêm một tầng cương khí hộ thể vô hình, cứ vậy chầm chậm đi qua dòng nước chảy xiết của thác nước, sau đó bay vụt qua bên trên hồ sâu.

Phóng thần thức ra, hồ này lại sâu gần trăm thước! Hơn nữa bên dưới còn có một con sông ngầm! Thần thức Tần Lập gặp phải vài quái thú thực lực khá mạnh trong nước, Tần Lập cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng của chúng. Chỉ là từ hình dạng bên ngoài, là có thể phán đoán ra được mấy thứ này nhất định đều rất nguy hiểm.

Tần Lập cũng không có ý nghĩ đi xuống dưới thám hiểm, hắn có tự tin với thực lực của mình, nhưng tuyệt sẽ không tự phụ. Những thứ võ giả nhân loại không địch nổi có nhiều lắm! Huống chi, hiện giờ Tần Lập cách trạng thái đỉnh phong của võ giả nhân loại, còn có một con đường rất xa.

Gặp phải kỳ ngộ ở nơi này, tu luyện một tháng, đã chậm trễ không ít chuyện. Trong lòng Tần Lập còn rất nhớ nhung con linh thú cường đại kia, nó có phát sinh tranh đấu với Cực Nhạc Thiên Cung hay không.

Thân hình Tần Lập hóa thành một làn khói xanh, biến mất trong không khí.

Còn Cực Nhạc Thiên Cung lúc này, đã sớm trở thành gạch đá. Cung điện rộng lớn xa hoa ngày đó, hôm nay đã thành một mảnh phế tích.

Lại nói Hoàng Kim Cự Hổ, ngày ấy phóng như điện bắn về phía Cực Nhạc Thiên Cung, không tới bao lâu liền tiến vào phạm vi cảnh giới của Cực Nhạc Thiên Cung. Đối với những người sinh hoạt bên trong nơi thần bí này, rất nhiều người Cực Nhạc Thiên Cung đều biết chỗ này còn có linh thú thực lực rất mạnh, nhưng lại chưa từng thấy qua.

Tuy nhiên hình thể khổng lồ cùng một thân khí thế kinh thiên của Hoàng Kim Cự Hổ, khiến người ta vừa nhìn liền biết là kẻ không lương thiện gì.

Nhạc Vô Nhai - môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung, chưa kịp phẫn nộ vì không bắt được Tần Lập, chợt nghe môn hạ đệ tử môn hạ đệ tử báo cáo nói có một đầu linh thú ngang ngược, đang bay tới phía cung điện Cực Nhạc Thiên Cung.

Trong lòng Nhạc Vô Nhai nhất thời cả kinh, thầm nghĩ lão yêu quái kia tới chỗ ta làm gì? Làm môn chủ, hắn tự nhiên biết sự tồn tại của Hoàng Kim Cự Hổ. Chẳng những hắn biết đến, đồng thời càng biết tường tận hơn giữa Hoàng Kim Cự Hổ cùng Cực Nhạc Thiên Cung có hiệp nghị nước giếng không phạm nước sông.

Lập tức không dám chậm trễ, hắn cũng biết thứ này đã sống không biết bao nhiêu năm. Từ xưa đến nay, Cực Nhạc Thiên Cung đã không có cường giả có thể đột phá đến cảnh giới Chí tôn, tối cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Dung Thiên. Hiện tại cũng đã sớm mất nhiều năm trước, Nhạc Vô Nhai còn đang ở trạng thái Hợp Thiên cảnh đỉnh phong. Hiện tại thực lực mạnh nhất Cực Nhạc Thiên Cung, chính là Văn trưởng lão vừa đột phá đến cảnh giới Dung Thiên, cho nên hắn vừa đích thân ra nghênh đón Hoàng Kim Cự Hổ, vừa phái người nhanh chóng thông báo cho Văn trưởng lão trở lại.

Thấy Hoàng Kim Cự Hổ, trong lòng Nhạc Vô Nhai càng thêm kinh hãi vài phần. Rất nhiều năm trước, hắn còn là một đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung, từng theo sư tổ gặp qua Hoàng Kim Cự Hổ một lần, Hoàng Kim Cự Hổ khi đó dường như còn chưa đến cảnh giới hiện tại. Xem ra, thực lực của nó tăng cao rất nhanh!

Nghĩ vậy, trong lòng Nhạc Vô Nhai thở dài một tiếng: đã biết Hoàng Kim Cự Hổ chiếm được bảo vật tuyệt thế mới đạt đến cảnh giới ngày hôm nay, giữa khu rừng rậm kia khẳng định có linh bảo tuyệt thế! Đáng tiếc, chính là có con lão hổ này ở đó, đừng hòng có ai muốn chạm vào khu rừng kia.

Đang nghĩ ngợi, giọng nói phẫn nộ của Hoàng Kim Cự Hổ bên kia vang lên:


- Tiểu tử, nhanh gọi Cực Nhạc Tử trong Cực Nhạc Thiên Cung các ngươi ra đây nói chuyện!

Một tiếng rống này chấn cho vô số người tê tái, vẻ mặt Nhạc Vô Nhai bất đắc dĩ chắp tay nói:

- Hổ Vương tiền bối, tại hạ Nhạc Vô Nhai, là môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung đời thứ ba mươi chín. Ngài nói Cực Nhạc Tử tiền bối, đã đi về cõi tiên bảy trăm năm trước rồi.

- Hả? Chết rồi? Lão tiểu tử kia không phải rất lợi hại sao? Chết nhanh như vậy?

Giọng Hoàng Kim Cự Hổ giống như tiếng sấm, nói xong trừng đôi mắt tràn ngập hung ác nhìn Nhạc Vô Nhai, lộ ra răng nanh sắc bén lạnh lẽo:

- Vậy bây giờ Cực Nhạc Thiên Cung là do thằng nhãi con ngươi định đoạt sao? Hừ! Thảo nào không hiểu quy củ như thế. Đưa ra, đưa kẻ trộm linh dược của ta giao ra đây!

Nhạc Vô Nhai biết ngay là nếu Hoàng Kim Cự Hổ không có chuyện gì, khẳng định sẽ không tới đây, cũng không ngờ tới có người to gan lớn mật, dám đi tới địa bàn của hắn trộm linh dược. Lập tức trong lòng nổi giận, thầm nói là đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung nào không biết quy củ như thế, nhất định phải xử tử treo lên làm gương!

Nhưng vừa nghĩ lại, Nhạc Vô Nhai liền làm ra bộ dáng đau khổ, khóe mắt còn thêm vài giọt nước mắt, nức nở nói:

- Tiền bối! Ngài thật không biết, chỗ chúng ta đang gặp đại nạn, đang bị người ta công phá. Ngài ngẫm lại, nơi này hơn một ngàn năm qua chưa từng có người Cực Nhạc Thiên Cung nào dám đi tới chỗ tiền bối quấy rối, hiện giờ nào có khả năng chứ? Đây đều là kẻ trà trộn vào Cực Nhạc Thiên Cung đại khai sát giới làm ra mà thôi!

Nhạc Vô Nhai phản ứng thật là cực nhanh, mặc kệ chuyện này có phải Tần Lập làm hay không, cũng phải đổ lên người của hắn.

Nhạc Vô Nhai còn đang đắc chí vì mình phản ứng mau lẹ, lại không nghĩ tới Hoàng Kim Cự Hổ bây giờ đang nổi điên, nào còn chịu nghe hắn giải thích?

Bỗng nhiên nghe Hoàng Kim Cự Hổ rít gào một tiếng:

- Nói bậy! Ở nơi này, người bên ngoài căn bản không có cách nào tiến vào! Loài người đáng chết, ngươi chẳng những chỉ thị thủ hạ trộm đi linh dược của ta, lại còn muốn giá họa cho người khác. Nhanh! Giao ra kẻ trộm linh dược của ta, trả lại linh dược cho ta, bằng không ta san bằng nơi này của các ngươi!

Lúc này có chết hay không, Văn trưởng lão vừa lúc bay từ xa xa tới. Bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là có kẻ thù xâm lấn, một thân khí thế khổng lồ hoàn toàn phóng ra ngoài.

Lần này, lại là khí thế cường giả Dung Thiên cảnh có lực liều mạng với Hoàng Kim Cự Hổ!

Mặc dù Văn trưởng lão cũng biết lai lịch của Hoàng Kim Cự Hổ, không phóng ra uy áp, nhưng vẫn khiến cho Hoàng Kim Cự Hổ hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi giận.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vì vậy, một trận đại chiến lập tức nổ ra giữa hai bên.


Có thể nói bên Cực Nhạc Thiên Cung lần này ủy khuất cực độ, bởi vì bọn họ vốn không biết Hoàng Kim Cự Hổ đã bị mất linh dược gì, càng không biết đến cùng là ai trộm đi, nhưng lại phải thừa nhận cơn phẫn nộ của Hoàng Kim Cự Hổ.

Cung điện Cực Nhạc Thiên Cung tồn tại mấy ngàn năm, bị một trận chiến đấu hủy diệt trong khoảnh khắc. Còn bọn người Văn trưởng lão cũng đánh tới bốc lửa, vốn trong khoảng thời gian gần đây môn phái đã bị người ngoài tới quấy rối đến sợ bóng sợ gió, sĩ khí tan rã.

Hiện giờ không ngờ tới ngay cả linh thú trong núi cũng chạy ta khi dễ bọn họ, thật sự là muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa!

Vì vậy, một trận chiến hoành tráng bắt đầu khai hỏa.

Tuy rằng Hoàng Kim Cự Hổ thực lực mạnh mẽ, bên Cực Nhạc Thiên Cung đơn đả độc đấu không thể thắng được nó. Nhưng vấn đề là chỉ có kẻ ngốc mới đơn đả độc đấu với một linh thú mạnh mẽ như vậy! Tất cả đệ tử Phá Thiên cảnh trở lên phía Cực Nhạc Thiên Cung toàn bộ xuất thủ, lấy chiến thuật đánh thay phiên không ngừng tiêu hao thể lực của nó.

Dưới thể lực tiêu hao quá lớn, đích xác Hoàng Kim Cự Hổ cũng chịu thiệt không ít, nhưng phía Cực Nhạc Thiên Cung lại thương vong lớn hơn nữa! Môn nhân đệ tử Phá Thiên cảnh trở lên tổn thất quá nửa, vốn có hơn ba mươi Phá Thiên cảnh, sau năm ngày đêm chiến đấu chỉ còn lại có mười hai người!

Nếu không có Văn trưởng lão cùng Nhạc Vô Nhai và mấy người Hải Thông Thiên thực lực mạnh mẽ cản ở phía trước, sợ rằng thương vong đã lớn hơn nữa!

Về phần các đệ tử Thiên cấp cùng Địa cấp thậm chí càng yếu hơn ở dưới Phá Thiên cảnh, căn bản không lên chiến tuyến, đã sớm tản ra thật xa trốn kỹ.

Nhạc Vô Nhai cùng Văn trưởng lão đều cảm thấy đánh tiếp như vậy, không đợi tìm ra được địch nhân trà trộn vào Cực Nhạc Thiên Cung thì chính bọn họ đã diệt vong! Vì vậy yêu cầu giảng hòa với Hoàng Kim Cự Hổ.

Đánh thời gian dài như vậy, Hoàng Kim Cự Hổ cũng cảm giác được nếu như còn tiếp tục, dù cho đối phương đều bị mình giết hết, nhưng đồng dạng mình cũng không khá giả!

Đặc biệt là hai người Văn trưởng lão cùng Nhạc Vô Nhai, thực lực đều cực kỳ mạnh mẽ. Một khi bức đến đường cùng, nếu như tự bạo thì dù là Hoàng Kim Cự Hổ cũng không cách nào chịu đựng nổi.

Vì vậy, hai bên ước định: trong vòng một tháng tìm được kẻ trộm linh dược của Hoàng Kim Cự Hổ, nếu như không tìm ra thì Cực Nhạc Thiên Cung sẽ bồi thường cho Hoàng Kim Cự Hổ năm trăm khối linh thạch thượng phẩm!

Cái này đối với Hoàng Kim Cự Hổ mà nói thật cũng không lừa gạt bọn họ, bởi vì giá trị gốc linh thảo tuyệt kia khẳng định phải cao hơn giá trị của năm trăm khối linh thạch thượng phẩm!

Cứ như vậy, Hoàng Kim Cự Hổ tạm thời thối lui, bên Cực Nhạc Thiên Cung lại vô cùng thê thảm. Vốn là mười trưởng lão, bị Tần Lập giết hai người, trong chiến đấu với Hoàng Kim Cự Hổ lại chết ba, chỉ còn lại năm.

Môn nhân đệ tử tới Phá Thiên cảnh chỉ còn lại mười một cái, lực lượng hoàn toàn không thể so bì với quá khứ.

Trải qua tra xét, Cực Lạc môn chủ Nhạc Vô Nhai rốt cuộc cũng xác định một việc: kẻ trộm linh dược của Hoàng Kim Cự Hổ, sau đó giá họa đổ tội, khẳng định là Tần Lập!

Nhưng vấn đề là Hoàng Kim Cự Hổ sẽ nghe bọn họ giải thích sao? Mắt thấy đã đến ngày ước định với Hoàng Kim Cự Hổ, để cho con cọp đáng chết kia không quay lại tai họa Cực Nhạc Thiên Cung một lần nữa, Nhạc Vô Nhai dứt khoát phái Hải Thông Thiên mang theo hai gã môn nhân Phá Thiên cảnh, đưa năm trăm khối linh thạch thượng phẩm cho nó.

Cứ coi như hao tài miễn tai đi!

Bóng dáng Tần Lập trôi nổi bay vụt qua, linh khí trong thiên địa cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn và thân thể hắn, bổ sung tiêu hao khinh công gây ra. Nói cách khác, Tần Lập phóng nhanh như vậy, lực lượng trong cơ thể cũng không tổn thất một chút nào!

Thế giới này, trong mắt Tần Lập thật là tiên cảnh, hơn nữa cảm giác được không gian chân thật, Tần Lập cũng bội phục Thiên Nguyên đại lục thật thần kỳ. Ở trên cùng một tinh cầu, lại xuất hiện nhiều tiểu thế giới giống như nơi này.

Hơn nữa, tinh cầu khổng lồ này, hoàn toàn vượt quá hiểu biết về hành tinh của Tần Lập trước kia.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thần thức sắc bén của Tần Lập cảm giác được có mấy cổ dao động khí tức mạnh mẽ đang phóng về phía hắn từ phương xa.

Trong lòng khẽ động, thân thể Tần Lập hạ xuống dưới, rơi trên đỉnh một ngọn núi, nhìn về hướng dao động truyền đến ở phương xa.