Lời Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải nói nửa thật nửa giả. Lúc giúp Tần Lập bịa đặt ra thân phận này, phú thương kia từng nói qua con cháu dòng chính thật sự của Tần gia đã sớm tuyệt rồi! Còn lại một ít bàng chi cũng đã chia năm xẻ bảy, tan rã từ lâu, cho nên mới bịa đặt thân phận này.
Nhị hoàng tử dụng ý như thế cũng sẽ không khó đoán ra, hắn thật sự muốn lôi kéo Tần Lập!
Mà trên thực tế, những thứ thế tục này, làm sao lọt vào mắt Tần Lập được?
Địa cấp bậc bảy? Đó chỉ là nói chơi! Tần Lập đã sớm thuận lợi đột phá Thiên cấp rồi!
Đừng thấy Trần Diệc Hàn có thực lực Thiên cấp bậc chín, nếu thực sự liều mạng, đến lúc đó hươu chết về tay ai, vậy còn chưa chắc!
Tuy nhiên thu hoạch ngày hôm nay cũng đích xác ngoài dự liệu của Tần Lập. Đối với thiện ý đưa đến tận cửa của Nhị hoàng tử, tự nhiên Tần Lập cũng vui vẻ cười nhận lấy.
Giữa những người ở đây hôm nay, khó chịu nhất chỉ sợ là Thái tử Triệu Tinh Hà. Chẳng những không nhổ được Tần Lập cái đinh trong mắt này, ngược lại còn đẩy ngã hình tượng của mình trong cảm nhận của phụ hoàng, thật sự là được không bằng mất.
Buổi trưa Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ liền mở tiệc chiêu đãi quần thần, đặc biệt cho phép Tần Lập ngồi ở bên người hắn. Dù ngay cả tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên cũng thấy có chút đố kỵ. Chẳng qua cũng may là Tần Lập không phải nữ nhân, bằng không nàng thật sự sẽ đố kỵ mất.
Tần Lập trên yến tiệc lại được Hoàng đế ban thưởng ngàn lượng vàng, thật sự là kim khẩu vừa mở, tài nguyên cuồn cuộn mà!
Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ cũng không ăn nhiều liền đứng dậy rời đi. Đám đại thần ở lại lúc này mới có cơ hội tiếp cận Tần Lập. Không phải hỏi Tần Lập lúc nào dời tới phủ Hầu tước, thì là nói đại loại như có hôn phối hay chưa...
Tần Lập vẫn duy trì vẻ mặt nhẫn nại tươi cười, trả lời lại không phiền nhiễu. Lúc này, bỗng nhiên Thái tử Triệu Tinh Hà từ bên kia bưng một ly rượu đi sang, trên mặt cố bày ra vẻ tươi cười. Thoạt nhìn hết sức cứng ngắc, không chút tự nhiên, trong ánh mắt còn tràn ngập màu sắc mâu thuẫn.
Nói lời thật, hắn căn bản không muốn đi cúi đầu với Tần Lập. Hắn là Thái tử đương triều, tương lai là vua một nước! Dựa vào cái gì phải cúi đầu trước một tên cuồng vọng kia?
Tình hình hôm nay, hắn không phải không nhìn ra, chỉ là không nghĩ tới phụ hoàng lại chỉ tin một phía như vậy. Chẳng những phong hầu ban phủ, lại còn đưa thành Hoàng Sa ra làm đất phong cho người này!
Thành Hoàng Sa!
Vừa nghĩ đến nơi đó, Triệu Tinh Hà liền có cảm giác như tim mình đổ máu.
Khuôn mặt trào phúng, dáng cười lạnh lùng, cùng với câu nói kia: bởi vì ngươi sợ chết, cho nên ngươi không dám! Câu nói kia, quả thật giống như một lưỡi đao, đến giờ vẫn ghim chặt đau thắt trong tim hắn.Nguồn truyện: Truyện FULL
Đặc biệt là sư phụ Mộ Dung Thiên bị ngược đãi đến chết, treo ở trên cột cờ, cùng với mảnh vải trắng cảnh cáo đẫm máu. Nó càng như một thanh trọng kiếm treo ở trên đầu hắn, không chừng một lúc nào đó sẽ hạ xuống, chặt đứt đầu của hắn!
Trọng yếu nhất là cái tên con hoang chết tiệt kia lại biến mất!
Triệu Tinh Hà sẽ không tin hắn đã chết, khẳng định là hắn trốn ở một nơi nào đó, đang âm thầm nhìn trộm mình, tùy thời chuẩn bị ám sát mình!
Cơn ác mộng này, vẫn luôn đeo bám Triệu Tinh Hà.
Thẳng đến sau khi phát sinh sự kiện Đại Thanh Bang, Triệu Tinh Hà nghe đến cái tên này, liền vô thức muốn giết chết hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, dù là hắn không phải Tần Lập kia, chỉ cần giết được hắn, vậy cũng có thể giảm bớt một phần ác mộng của hắn!
Thẳng đến một khắc nhìn thấy Tần Lập, nghe hắn nói một loạt khẩu âm Đại Tề cường điệu, cùng lời nói đồng dạng sắc bén, Triệu Tinh Hà hầu như trực tiếp nhận định: người này khẳng định là Tần Lập!
Đáng tiếc, hắn không cách nào chứng minh, cũng không ai tin tưởng hắn!
Vừa rồi ngay cả triều thần vẫn ủng hộ hắn, cũng đều đưa ý kiến với hắn, kiến nghị hắn nên hòa hoãn quan hệ giữa hắn với Tần Hầu gia, đừng khiến cho căng thẳng như vậy nữa. Dù là tạm thời không cách nào lôi kéo, như vậy cũng không nên trở thành cừu nhân. Nếu thật sự muốn giết hắn, vậy cũng phải trên mặt treo nụ cười, sau lưng đâm một đao!
Triệu Tinh Hà cũng biết đạo lý này, tuy rằng hắn nhận định Tần Lập này là kẻ thù của mình, nhưng vẫn quyết định nghe theo ý kiến những người ủng hộ mình. Dù sao cũng không thể làm thủ hạ lạnh lòng được, bằng không bọn họ lại chạy sang hệ Nhị hoàng tử thì xong rồi.
- Tần Hầu! Trước đó bản vương cùng ngài có chút hiểu lầm, hiện giờ bản vương xin lỗi ngài, hy vọng Tần Hầu đừng chú ý. Sau này mọi người làm việc cùng một chỗ, mong rằng Tần Hầu có thể giúp đỡ nhiều hơn!
Triệu Tinh Hà nói xong, nâng ly rượu trong tay lên uống cạn.
Đường đường Thái tử vương tước, lại khuất phục trước một Hầu gia. Lời lẽ của hắn coi như thành khẩn, đồng thời cũng đã uống một ly rượu, đây đã là mặt mũi quá lớn. Đối với một Thái tử mà nói, hắn đã làm đến cùng rồi.
Không ít người đều đặt ánh mắt lên người Tần Lập vẻ mặt nghiền ngẫm, Tần Lập ngồi ở tại chỗ, căn bản không hề đứng lên!
Cứ ngồi như vậy, thưởng thức ly rượu cầm trên tay, vẻ mặt như cười như không, nhàn nhạt nói:
- Bản Hầu cùng Điện hạ vốn đã không hề có thù hận. Cho tới nay đều là người của Điện hạ gây sự trước. Hiện tại muốn cười một tiếng xóa hết ân cừu? Cũng được, ta hỏi Điện hạ một câu: Đại Thanh Bang cùng với Điện hạ ngài có quan hệ hay không?
Sắc mặt Triệu Tinh Hà chợt đại biến, vừa muốn phát tác, nhưng lại nhìn Tể tướng đương triều - là nhân vật cường thế nhất chống sau lưng mình, đang ở bên kia liều mạng nháy mắt với hắn. Trong lòng Triệu Tinh Hà rùng mình một cái, lập tức phản ứng trở lại, trong lòng thầm nói Tần Lập này thật là âm hiểm! Nếu như bản vương nói sai một câu, chẳng phải lập tức bị hắn nắm lấy điểm yếu?
Hắn lắc đầu kiên định, nói:
- Ngài nghe nói từ nơi nào? Bản vương từng nghe nói đến bang hội này, chẳng qua là một đám lưu manh giang hồ, làm sao có thể kéo quan hệ đến bản vương? Tần Hầu nói đùa rồi!
- À? Vậy thì tốt!
Tần Lập gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Bản Hầu có thù oán với bọn họ, nghe nói Đại Thanh Bang kia muốn tìm ta báo thù. Vốn cứ tưởng rằng bọn họ nhận thức Thái tử Điện hạ, bản Hầu cũng cho Điện hạ một mặt mũi, không truy cứu chuyện này nữa. Nếu không có quan hệ đến Điện hạ, như vậy...Ha ha, bản Hầu thật muốn xem, một đám lưu manh phố phường có lá gan lớn cỡ nào, dám hạ lệnh truy sát muốn giết bản Hầu!
Tần Lập nói xong trực tiếp đứng dậy, chắp tay với Triệu Tinh Hà:
- Cáo từ!
Triệu Tinh Hà đứng ở đó trợn mắt líu lưỡi, chốc lát không phản ứng lại được. Sắc mặt tái mét hỏi người ở bên cạnh:
- Hắn nói lời này là có ý gì?
Ngưu Kiếm Phong đi tới, nhìn phương hướng Tần Lập rời đi, như có chút lo lắng nói:
- Nghe ý trong lời Tần Hầu gia nói, dường như hắn muốn tìm Đại Thanh Bang tính sổ.
Rầm một tiếng, trong đại sảnh yến hội Hoàng gia, ít nhất có bảy tám người sắc mặt khó coi đi không từ giã.
Những người này, trên cơ bản đều có người làm cung phụng nắm giữ cổ phần danh nghĩa trong Đại Thanh Bang, vừa nghe Tần Lập muốn tìm Đại Thanh Bang xả giận, nào còn có thể ngồi yên?
Dù cho ai cũng nhìn ra được, Hầu gia vinh quang tột đỉnh này, ai dám động đến hắn, vậy tuyệt đối là chán sống. Nếu hắn muốn, Đại Thanh Bang bị diệt chỉ là chuyện trong sớm tối!
Lãnh Bình ngồi ở trung ương linh đường, nơi đó còn đặt linh cữu Tôn Lục - huynh đệ tốt nhất của hắn, còn có bốn mươi lăm bộ quan tài! Buổi sáng hôm nay, hắn nhận được tin Tần Lập được tuyên chỉ nhập cung. Tin tức truyền đến, bảo hắn an tâm chớ nóng ruột, đừng hành động mù quáng.
Vì vậy Lãnh Bình muốn bắt lấy nữ nhân của Tần Lập, không còn cố kỵ thủ đoạn bỉ ổi nữa, báo thù cho huynh đệ quan trọng hơn!
Nhưng không nghĩ tới, trước Cửa Hiệu Đan Dược Tần Ký, lại có Ngự Tiền Thị Vệ đứng gác!
Lúc đó trong lòng Lãnh Bình cũng như bọn người theo hắn, hoàn toàn lạnh xuống!
Mà ngay vừa rồi, mấy tên cung phụng trong Đại Thanh Bang thường ngày chỉ biết cầm lấy bạc trắng không làm gì cả, sau khi nhận được chim ưng truyền tin, không nói một câu nào trực tiếp rời đi!
Cuối cùng vẫn là một cung phụng có quan hệ với hắn xưa nay không tệ, lặng lẽ nói cho hắn:
- Lãnh bang chủ, ngài đi nhanh đi. Tần Lập kia đã được phong Hầu, muốn tới tìm ngài xả giận. Mà ngài, đã bị Thái tử Điện hạ vứt bỏ rồi!
Cái gọi là đau đớn đến nỗi lòng đã chết, lúc này Lãnh Bình thật có cảm giác lòng mình đã chết. Hắn không tin Thái tử Điện hạ lại vứt bỏ hắn như vậy. Đại Thanh Bang vốn là một bang phái siêu cấp có hơn hai vạn chiến sĩ tinh nhuệ, mười vạn bang chúng cơ mà!
Đại Thanh Bang làm ăn buôn bán trong rất nhiều thành thị trải khắp Thanh Long quốc, thu nhập hàng năm đều là một con số tương đối kinh người!
Ở trong mắt Tần Lập, trăm vạn lượng bạc đã coi như một món tiền khổng lồ, thậm chí đối với nhiều hào môn đại tộc mà nói, trăm vạn lượng cũng thật sự không phải con số nhỏ. Nhưng ở trong Đại Thanh Bang, trăm vạn lượng chỉ là chia hoa hồng một năm của một cung phụng cao cấp mà thôi!
Thu nhập hàng năm của Đại Thanh Bang, đều lên đến mấy tỷ!
Thu nhập kếch xù như vậy, mới là mục đích chân chính để Triệu Tinh Hà khống chế Đại Thanh Bang! Về phần nói tới sức chiến đấu, tuy rằng chiến lực của Đại Thanh Bang không bình thường, nhưng so sánh với quân đội chính quy, vẫn còn có chênh lệch rất lớn.
Sở dĩ Triệu Tinh Hà chấp nhận để người ta liên tưởng đến sức chiến đấu của Đại Thanh Bang, đó là bởi hắn không muốn bại lộ một mặt sự thật là Đại Thanh Bang có thu nhập kếch xù như vậy!
Bởi thế, Lãnh Bình căn bản không tin Thái tử Điện hạ sẽ vứt bỏ quyền khống chế Đại Thanh Bang!
Trên thực tế, hắn nghĩ sai. Người truyền tin cho hắn, cũng là cố ý nói sai cho Lãnh Bình. Trước giờ Triệu Tinh Hà chưa từng nghĩ đến buông bỏ Đại Thanh Bang, có buông bỏ cũng chỉ có mỗi một mình Lãnh Bình mà thôi, chỉ một người mà thôi!
Chẳng qua ngay cả Triệu Tinh Hà, cũng đánh giá thấp dã tâm của Tần Lập. Tần Lập muốn, nào chỉ là giết người cho hả giận?
Đêm hồi hồn, gió đêm lạnh lẽo, nơi đặt Tổng đường bang hội Đại Thanh Bang người đi lại khắp nơi. Đêm nay toàn bộ bang chủ bang hội to nhỏ trên cả thành Thanh Long, kéo đến đây không dưới hai trăm người! Hơn nữa bọn họ còn mang theo hộ vệ tùy thân, tổng số không dưới hai ngàn người! Còn có bản thân Đại Thanh Bang cũng đặt hơn một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ ở chỗ này. Từ lúc chiều đến tối rồi thẳng đến lúc này, Lãnh Bình cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào bên phía Thái tử.
Đến lúc này đây, nếu hắn còn không biết mình đã bị Thái tử từ bỏ, vậy cũng không xứng làm bang chủ nhiều năm như vậy nữa.
Con mắt Lãnh Bình có chút đỏ lên, một cỗ khí tức thô bạo đang không ngừng phát ra từ thân thể hắn. Dù ngay cả bang chúng nội bộ Đại Thanh Bang cũng không dám tới gần hắn.
Rất tốt! Thái tử Điện hạ, còn có đám cung phụng ngày thường luôn nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Các ngươi làm rất tuyệt, chờ mong ta bị Tần Lập giết rồi, lại đẩy một đời bang chủ lên thay, vậy Đại Thanh Bang sẽ trở thành đồ trong túi của các ngươi rồi?
Trong lòng Lãnh Bình nghĩ vậy, ánh mắt đỏ hồng, khóe miệng khẽ xẹt một tia cười lạnh: đừng có mơ!
Bỗng nhiên, Lãnh Bình nheo mắt lại, nhìn ra con đường đối diện Tổng đường. Xa xa, một thân ảnh gầy gò đang đi tới. Trên người hắn, trong khoảng khắc bộc phát một cỗ sát khí kinh người.
- Tần Lập, rốt cuộc ngươi tới rồi!