Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 7

Kết hôn, ý nghĩ đó lởn vởn trong ý thức của cô suốt ngày và len cả vào trong những giấc mơ ban đêm. Mỗi ngày, nhiều lần cô bắt đầu quăng đi sự thận trọng cho những cơn gió và nói đồng ý với anh, nhưng có một phần trong cô, đơn giản không sẵn sàng để nắm lấy một bước mênh mông như thế. Trước kia cô đã sẵn sàng định vị là người tình của anh, nhưng bây giờ cô không có khả năng để định vị là vợ của anh, cô cũng muốn anh yêu cô, và chấp nhận nó với cả cô và bản thân anh. Cô có thể chắc chắn rằng anh đã yêu cô, nhưng cho đến khi anh có thể đến để đặt tên cho những cảm giác của anh, cô không thể tin cậy điều đó. Anh có thể nói “Anh muốn em” nhưng không thể nói “Anh yêu em”. Cô không thể trách anh vì cảm xúc có một cách khó khăn. Thỉnh thoảng khi cô một mình, cô đã khóc cho anh, đầu tiên là một đứa trẻ bị vứt bỏ, sau đó là một đứa trẻ chập chững biết đi bị sợ hãi, cô độc, và cuối cùng là một người thanh niên bị lạm dụng, không ai mà anh có thể xoay lại cho sự giúp đỡ. Không ai có thể tồn tại với một thời thơ ấu như thế nếu không có vết sẹo của cảm xúc, nếu không đánh mất khả năng cả cho và nhận tình yêu. Khi cô nhìn nó một cách rõ ràng, cô thấy rằng anh đã chìa tay ra với cô, xa hơn anh có thể chờ đợi một cách hợp lý.

Cô không thực sự mong đợi nhiều hơn, nhưng cô mong muốn nó.

Cô không thể tách Bradleys ra khỏi tâm trí cô. Từ những điều anh nói, anh đã trải qua sáu năm với họ, từ lúc anh mười hai tuổi cho đến khi anh mười tám. Sáu năm là một thời gian dài để họ giữ anh và không có cảm giác một điều gì đó với anh. Nó có thể là họ đã chu cấp cho anh nhiều hơn bổn phận, nhưng vào lúc đó, có phải anh không có khả năng để nhận thấy không? Và họ cảm thấy ra sao với việc không nghe nói về anh?”

Chắc chắn họ đã lo lắng, nếu họ có bất cứ dấu vết của hơi ấm con người. Họ đã nuôi nấng anh từ một cậu bé thành một người đàn ông trẻ, cho anh cuộc sống với ngôi nhà ổn định mà anh đã từng biết cho đến khi Anna trở thành người tình của anh và tạo nên một nơi trú ẩn cho anh trong căn hộ. Có lẽ nó luôn luôn là chính xác khi anh nhớ đến, rằng việc đánh mất đứa con trai đã ngăn cản họ có bất kỳ cảm xúc nào với anh ngoại trừ bổn phận và cảm giác thương hại. Thương hại! Anh căm thù điều đó. Nếu anh có cảm giác họ thương hại anh, không ngạc nhiên nếu anh không trở lại

Mặc dù cô phiền muộn về nó trong vài ngày, nhưng cô biết cô không hoàn thành bất cứ điều gì với sự lo lắng. Nếu cô muốn biết một cách chắc chắn, cô phải lái xe đến Fort Morgan và cố gắng tìm kiếm Bradleys. Nó có thể là một chuyến đi vô ích, vì mười chín năm qua, họ có thể đã chuyển đi, hay thậm chí đã chết.

Lập tức, cô quyết định đi, cô cảm thấy như thế tốt hơn, mặc dù cô biết Saxon sẽ cứng rắn chống lại ý tưởng đó. Tuy nhiên, cô không có ý định để cho sự phản đối của anh dừng cô lại.

Điều đó cũng không có nghĩa là cô có ý định giấu giếm nó. Sau buổi ăn chiều, tối đó cô nói “Ngày mai em sẽ đến Fort Morgan”

Anh căng ra, và đôi mắt thu hẹp lại “Tại sao vậy?”

“Để thử tìm kiếm Bradleys”

Anh gấp tờ báo lại với một sự giận dữ đột ngột “Không có vấn đề gì ở đó. Anh đã nói với em về nó như thế nào. Tại sao em còn lo lắng về nó nữa? Cách nay đã mười chín năm. Bây giờ chúng ta không có bất cứ điều gì để làm với nó. Em thậm chí không biết anh khi đó”

“Một phần vì tò mò”, cô trả lời với sự chân thực thẳng thừng “Và như thế nào nếu anh đã nghĩ sai về cái cách họ rời bỏ? Anh còn trẻ. Anh có thể hiểu sai về họ. Và nếu như anh sai, vậy thì họ đã trải qua mười chín năm với những cảm giác như thể họ đã đánh mất hai đứa con trai thay vì chỉ có một.”

“Không”, anh nói và mệnh lệnh trong giọng nói của anh cho cô biết anh không bác lại lời đề nghị của cô nhưng đưa ra một mệnh lệnh.

Cô nhướng cặp lông mày, một chút ngạc nhiên trong đôi mắt cô “Em không yêu cầu sự cho phép. Em muốn để anh biết nơi em sẽ ở vì anh sẽ lo lắng nếu anh gọi điện và em không có ở đây.”

“Anh nói không được.”

“Tất nhiên anh sẽ làm vậy”, cô đồng ý “Nhưng bây giờ em không phải là người tình của anh...”

“Chắc chắn nơi quỷ quái đó sẽ cảm thấy thích em ở đó đêm cuối cùng.”, anh ngắt lời, đôi mắt anh trở nên xanh hơn khi sự giận dữ tăng lên.

Cô không có ý định để tranh luận với anh. Thay vào đó cô mỉm cười, và gương mặt dịu dàng rực ráng khi cô trao cho anh một cái nhìn ấm áp “Điều đó là làm tình”. Và nó thật tuyệt vời. Tình dục giữa họ luôn luôn nóng bỏng và gấp gáp, nhưng kể từ lúc anh dọn đến ở với cô, nó được giữ ở một khía cạnh tăng thêm, một sự âu yếm choáng váng mà trước đây chưa hề có. Cuộc làm tình của họ được kéo dài hơn, nó như thể là, trước đây, anh luôn nhận thức rằng anh sẽ phải đi nên dậy sớm và rời khỏi, và sự nhận thức ấy đã điều khiển anh. Bây giờ anh thư giãn và thong thả với cái cách mà trước kia anh không có, với sự thích thú tăng lên như là một kết quả.

Có một sự căng thẳng rung rinh lướt ngang qua mặt anh với từ “yêu”, nhưng nó biến đi nhanh chóng không có những tiếng vang kéo dài nào.

“Em không phải là người tình của anh”, cô thì thầm “Sự sắp đặt đó đã qua rồi. Em là người đàn bà, người mà đã yêu anh, sống với anh và có con với anh.”

Anh nhìn xung quanh căn hộ “Bây giờ em có thể không nghĩ em là người tình của anh”, anh nói với sự giận dữ nhẹ nhàng “nhưng mọi thứ có vẻ đẹp nhiều như thế với anh.”

“Bởi vì anh đã chu cấp cho em? Đó là lựa chọn của anh, không phải của em. Em sẽ tìm việc làm, nếu nó làm cho em có cảm giác tốt hơn. Dù thế nào đi nữa, em chưa bao giờ thích trở thành một gái bao.”.

“Không phải”. Anh không thích ý tưởng đó chút nào. Nó luôn luôn ở phía sau tâm trí anh, nếu anh giữ cô hoàn toàn phụ thuộc vào anh, cô ít có khả năng bỏ đi. Cùng lúc đó anh đã đầu tư vào những cổ phần với tên cô để tạo nên sự chắc chắn rằng cô sẽ đảm bảo về mặt tài chính. Nghịch lý luôn luôn làm anh bồn chồn, nhưng anh muốn cô được chăm sóc trong trường hợp một điều gì đó xảy ra với anh. Sau tất cả, anh đi nhiều và trải qua nhiều thời gian ở công trường xây dựng, không phải là nơi an toàn nhất. Cách đây một năm, anh cũng đã tạo nên một tờ di chúc, để lại mọi thứ cho cô. Anh chưa bao giờ nói với cô.

“Anh không muốn em lái xe, nó quá xa với em”, cuối cùng anh nói, nhưng anh đã nắm chặt những vật vô giá trị, và anh biết nó.

“Chỉ ít hơn một giờ để lái xe, dự báo thời tiết thì trong trẻo và có nắng trong tình cảnh ngày mai. Nhưng nếu anh muốn đi với em, em có thể chờ cho đến cuối tuần”, cô đề nghị.

Sự biểu hiện của anh gần với ý tưởng đó. Anh chưa bao giờ trở lại, chưa bao giờ muốn để trở lại. Gia đình Bradleys không ngược đãi anh, họ là tốt nhất của tất cả những nhà nuôi dưỡng mà anh đã ở. Nhưng phần đó trong cuộc sống của anh đã qua. Anh đã đóng cánh cửa của nó khi anh bỏ đi, và anh đã trải qua những năm tiếp theo làm việc như một nô lệ để tạo nên bản thân anh thành một người nào đó, người mà sẽ không bao giờ bị bơ vơ một lần nữa.

“Họ có thể đã chuyển đi”, cô nói, đưa ra đề nghị với sự thoải mái “Em chỉ muốn biết.”

Anh làm một cử chỉ mệt mỏi “Rồi thì nhấc điện thoại lên và gọi sự thông tin. Nói chuyện với họ, nếu họ vẫn còn ở đó. Nhưng đừng lôi kéo anh vào trong đó. Anh không muốn nói chuyện với họ. Anh không muốn nhìn thấy họ. Anh không muốn bất cứ điều gì để làm với điều này.”

Cô không ngạc nhiên vì sự bác bỏ toàn bộ quá khứ của anh, thật khó khăn vì nó là loại kí ức mà anh sẽ giữ chặt. Và cô không mong đợi anh sẽ đi với mình.

“Em không muốn nói chuyện với họ trên điện thoại”, cô nói “Em muốn lái xe đến đó, nhìn thấy ngôi nhà. Em có thể không tiếp cận với họ. Nó phụ thuộc vào điều mà em tìm thấy khi em đến đó.”

Cô nín thở, vì có một lời thỉnh cầu anh có thể làm mà cô sẽ không có khả năng để từ chối. Nếu anh nói “Làm ơn đừng đi, vì mục đích của anh”, vậy thì cô sẽ không đi. Nếu anh thật sự yêu cầu bất cứ điều gì cho bản thân anh, cô có thể sẽ không có cách để bác bỏ. Anh đã bị từ chối quá nhiều trong cuộc sống, cô sẽ không thêm nó vào nữa.

Nhưng vì những sự từ chối trước đó, cô biết anh sẽ không yêu cầu điều kiện đó. Anh sẽ không bao giờ đặt mọi thứ trong phạm vi vấn đề cho sự xem xét cá nhân với anh. Anh sẽ ra lệnh, anh sẽ khó chịu, nhưng một cách đơn giản, anh sẽ không yêu cầu và nói “Làm ơn đừng đi.”

Bây giờ anh từ chối nói về điều đó và đứng dậy ở chỗ đất đắp cao của những cánh cửa và nhìn ra ngoài. Anna quay lại một cách yên lặng với phần cắt ra của tờ giấy, nhưng trái tim cô đập nhanh khi cô nhận ra điều này là sự cãi nhau thuộc về gia đình bình thường đầu tiên mà họ từng có. Cô vui sướng, họ đã bất đồng, và không có bất kỳ điều gì quan trọng xảy ra. Anh không bỏ đi, anh dường như cũng không chờ đợi cô bỏ đi. Điều đó thật tuyệt vời. Anh đã có khả năng tin tưởng cô đủ để anh không sợ một sự bất đồng có thể kết thúc mối quan hệ của họ.

Cô lo anh sẽ phản ứng lại những lý lẽ đó. Những cặp bình thường có những sự bất đồng, có lẽ thậm chí những vị thánh cũng có sự bất đồng. Cách đây hai năm, Saxon sẽ không có khả năng để tha thứ một sự thảo luận cá nhân như thế.

Anh đã thật sự cố gắng, thậm chí nó khó khăn một cách đặc biệt để anh trải lòng ra. Những hoàn cảnh đã bắt buộc anh lộ ra quá khứ của mình, nhưng anh không cố gắng để thiết lập lại những bức tường bảo vệ tinh thần. Anh dường như chấp nhận điều đó một khi những ranh giới cảm xúc được vượt qua. Anh không thể làm cho chúng bị xúc phạm lần nữa.

Cô không biết cô có thể hoàn thành việc tìm kiếm gia đình Bradleys lần nữa như thế nào. Có thể không có gì. Cô chỉ muốn nhìn thấy họ, cho một cảm giác với bản thân cô về điều mà số phận đã tạo nên Saxon. Nếu họ có vẻ quan tâm, cô sẽ cam đoan với họ rằng đứa con trai mà họ đã nuôi dưỡng còn sống và rất tốt, rằng anh ấy đã thành công và chẳng bao lâu nữa sẽ là một người cha.

Vẫn quay lưng lại với cô, Saxon hỏi “Có phải em e ngại kết hôn với anh vì quá khứ của anh không? Đó là lý do tại sao em muốn tìm gia đình Bradleys, vì em có thể hỏi họ những câu hỏi về anh phải không?”

“Không phải”, cô nói khó chịu “Em không ngại kết hôn với anh.”

“Cha mẹ anh có thể là bất cứ người nào đó - những kẻ giết người, những người sử dụng ma túy. Mẹ anh có thể là một gái điếm. Những sự bất hòa tương đối tốt với bà ấy. Có thể có một lịch sử của bệnh thần kinh trong người anh. Em e ngại kết hôn với anh. Nhưng gia đình Bradleys sẽ không có khả năng để kể cho em nghe bất cứ điều gì, vì không ai biết ai là cha mẹ của anh.”

“Em không quan tâm đến cha mẹ anh”, cô nói giọng đều đều “Em biết anh. Anh là một tảng đá rắn chắc. Anh chân thực, tử tế, làm việc chăm chỉ và gợi tình.”

“Vậy tại sao em không kết hôn với anh, nếu anh có một sự nắm bắt tốt như thế?”

Một câu hỏi hay, cô nghĩ. Có thể cô đã ngu ngốc trong việc chờ đợi “Em không muốn vội vã với một điều gì đó, điều mà có thể không đúng cho cả hai chúng ta.”

“Anh không muốn con chúng ta sinh ra không hợp pháp.”

“Ồ, Saxon”. Cô nở một nụ cười buồn “Em hứa với anh em sẽ làm một quyết định trước khi đứa trẻ ra đời.”

“Nhưng em không thể hứa với anh là em sẽ đồng ý.”

“Không nhiều hơn anh có thể hứa với em việc kết hôn của chúng ta sẽ là công việc.”

Anh ném cho cô cái nhìn ngắn đầy giận dữ qua bờ vai “Em nói em yêu anh.”

“Và anh làm như thế. Nhưng anh có thể nói rằng anh yêu em không?”, cô hỏi.

Anh không trả lời. Anna quan sát anh, đôi mắt cô buồn bã và dịu dàng. Câu hỏi của cô có thể được tiếp nhận theo hai cách. Anh yêu cô, cô nghĩ, nhưng thật sự không có khả năng để nói điều đó. Có thể anh cảm thấy miễn là anh không nói ra những lời này, anh sẽ không tạo nên sự cam kết của cảm xúc.

Cuối cùng anh nói “Đó là điều mà em sẽ nắm lấy để kết hôn với anh phải không?”

“Không. Nó không phải là một sự thử thách mà em phải vượt qua.”

“Nó không phải?”

“Không”, cô nhấn mạnh.

“Em nói em sẽ không kết hôn với anh vì em không biết phải chăng anh có thể xử lý nó, nhưng anh sẵn sàng cố gắng. Em là một người chống lại việc tạo nên một sự cam kết.”

Cô nhìn đăm đăm vào anh trong sự thất vọng. Anh rất giỏi trong việc tranh luận, nhanh nhẹn nắm lấy những lý lẽ trước đây của cô và sử dụng chúng để chống lại cô. Cô vui mừng vì anh đã cảm thấy chắc chắn đủ cho cô làm điều đó, nhưng cô có thể nhìn thấy điều mà cô chống lại trong tương lai nếu họ đã kết hôn.

Nó sẽ mất nhiều sự quyết định để chiến thắng một lý lẽ chống lại anh.

Cô chỉ một ngón tay vào anh, mặc dù anh vẫn còn quay lưng lại với cô và anh không thể nhìn thấy cô. “Không phải em đang chống lại việc tạo nên một lời cam kết, bây giờ em đang chống lại việc tạo ra nó. Em nghĩ em có quyền có một ít thận trọng.”

“Sẽ không nếu em tin tưởng anh.”

Điều đó đã quay trở lại làm cô nghi ngờ. Cô ném cho anh một cái nhìn xem xét, sau đó bất chợt cô nhận ra anh đã quay lưng lại, vì thế cô không có khả năng để đọc sự biểu hiện của anh. Đôi mắt cô thu hẹp lại khi cô nhận ra điều anh đang làm. Anh không sụp đổ hay phẫn nộ như giọng nói của mình; đơn giản là anh đang sử dụng những mưu kế như là phương tiện để lôi kéo cô vào việc đồng ý kết hôn với anh.

Cô đứng dậy và đi qua anh, vòng hai cánh tay xung quanh thắt lưng anh và tựa đầu áp sát vào lưng anh “Em sẽ không đi làm”, cô nói dịu dàng “Em sẽ dựa vào anh.”

Với sự ngạc nhiên, cô cảm thấy ngực anh căng ra với một tiếng cười nhỏ. Sau đó anh xoay lại bên trong vòng tròn của hai cánh tay cô và khóa chặt bản thân mình xung quanh cô. “Có lẽ em hiểu anh quá tốt.”, anh thì thầm, nhưng âm thanh có vẻ như chấp nhận.

“Hay có thể em cần những bài học hành động.”

Anh cười rúc rích lần nữa và tựa má anh sát vào đỉnh đầu cô. Nhưng sau đó một phút tất cả sự hóm hỉnh biến mất trong giọng nói của anh khi anh nói “Hãy đi gặp gia đình Bradleys, nếu em muốn. Không có bất cứ điều gì ở đó để khám phá đâu.”