Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 2

Sau đó, cô thức dậy từ một trạng thái lơ mơ, nghe vòi tắm hoa sen chảy. Cô biết cô nên dậy và bắt đầu chuẩn bị cho một bữa ăn, nhưng cô đã bị giữ chặt trong một quán tính kì lạ. Bây giờ cô không thể quan tâm về thức ăn khi phần còn lại của cuộc sống cô phụ thuộc vào những gì xảy ra giữa họ. Cô không thể hoãn nó lại lâu hơn nữa.

Có thể đêm nay sẽ không là lần cuối cùng. Có thể. Trước đây phép màu đã xảy ra.

Cô có thể hi vọng vào phép màu, nhưng cô đã chuẩn bị cho một thực tế ít hoàn hảo hơn. Cô sẽ rời khỏi sự sang trọng này, căn hộ tiện nghi mà Saxon đã chu cấp cho cô. Hướng cuộc sống tiếp theo của cô sẽ không được kết hợp bởi màu sắc, vậy thì như thế nào? Những tấm thảm phù hợp và những rèm cửa không quan trọng, Saxon quan trọng, nhưng cô sẽ không có khả năng để có anh.

Cô chỉ hi vọng cô có khả năng giấu tiếng khóc và sự van xin, anh sẽ căm ghét cảnh tượng đó.

Việc sẽ không có anh là điều khó khăn nhất mà cô từng đối mặt. Bây giờ cô yêu anh thậm chí còn hơn cả hai năm trước đây, khi cô đồng ý là người tình của anh. Nó luôn siết chặt trái tim cô với cái cách anh làm điều gì đó như sự ân cần, sau đó lại biến mất như cách nó xuất hiện như chỉ là một cử chỉ vô tình xảy ra với hiện tại. Điều đó không đi đến bất cứ rắc rối nào để làm cái gì đó với cô. Và có sự liên quan mà anh biểu lộ qua cái cách lạnh nhạt, yên lặng khi anh lập ra một cách đều đặn hồ sơ cổ phần to lớn mang tên cô, vì thế cô sẽ đảm bảo về mặt tài chính và cái cách mà anh luôn khen ngợi bất cứ cái gì mà cô nấu.

Cô chưa bao giờ thấy ai đòi hỏi được yêu nhiều như Saxon, cũng không có ai loại bỏ bất cứ dấu hiệu nào của tình yêu dữ dội như anh.

Anh hầu như đã kiềm chế một cách cuồng tín và cô đã yêu say mê nó khi sự kiềm chế của anh tan vỡ khi họlàm tình, tuy nhiên trước đây chưa bao giờ anh làm tình điên cuồng, thèm khát như đêm nay. Chỉ khi họ làm tình, cô mới thấy Saxon thực sự, sự đam mê nguyên thuỷ mà anh đã che giấu trong phần còn lại của thời gian.

Cô yêu tất cả những biểu hiện của anh, nhưng cô yêu nhất hình ảnh, cái nhìn của anh trong lúc họ làm tình. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt dữ dội và sáng ngời, tất cả giới hạn bị thiêu huỷ khi sự đẩy vào của anh tăng lên trong cả chiều sâu lẫn tốc độ.

Cô không có những tấm hình của anh. Cô sẽ giữ những hình ảnh đó trong tâm trí sắc và bóng, như thể cô sẽ lấy ra xem lại chúng mỗi khi sự cô độc trở nên quá dữ dội. Sau đó cô sẽ so sánh một cách cẩn thận khuôn mặt thân yêu của anh với người khác, khuôn mặt bằng với sự quý giá và tìm kiếm sự tương tự, điều đó sẽ làm cô thấy an ủi lẫn đau đớn.

Cô vuốt ve đôi tay lên khắp bụng cô, nó vẫn còn phẳng và không biểu lộ điều gì, tuy nhiên đứa bé đang lớn dần ở bên trong.

Cô đã có vài triệu chứng báo hiệu việc mang thai, mặc dù gần như 4 tháng. Đó là một dấu hiệu mà cô đã đến gặp bác sĩ cho một cuộc sát hạch để phòng ngừa, điều đó đã biểu hiện một điều kiện vật lý tốt và chắc chắn có thai. Cô không có sự nôn mửa buổi sáng, chỉ một vài lần buồn nôn, điều đó không quan trọng ngoại trừ sự hồi tưởng quá khứ. Bộ ngực bây giờ trở nên nhạy cảm hơn một chút, và cô bắt đầu có những giấc ngủ ngắn, nhưng cô cảm thấy mình khác hơn trước đây.

Sự khác biệt lớn nhất là cô cảm thấy hầu như những xúc cảm về đứa trẻ tràn ngập, đứa bé của Saxon: niềm vui điên cuồng vì sự có mặt của nó bên trong cô, sự che chở dữ dội; cảm giác mạnh mẽ về sự sở hữu vật lý, sự nôn nóng để được bồng nó thật sự trong vòng tay cô, và gần như một cảm giác về sự mất mát không chịu đựng nổi vì cô sẽ mất đi người cha khi có được đứa con.

Saxon đã làm rõ ngay từ đầu, rằng anh sẽ không chấp nhận những sự trói buộc và đứa con không phải là một sự trói buộc đơn thuần, nó là mắc xích không thể bẻ gãy được. Anh sẽ tìm kiếm điều quá quắt đó. Chỉ việc biết cô mang thai cũng đủ để anh rời xa cô.

Cô cố gắng để oán hận anh, nhưng cô không thể. Cô đã đi vào điều này với đôi mắt mở to, Saxon chưa bao giờ cố che dấu điều gì với cô, chưa bao giờ có bất cứ lời hứa nào, trên thực tế, với cái cách của anh, cô biết chắc chắn rằng anh sẽ không đề nghị bất cứ điều gì hơn là một mối quan hệ về thể xác. Anh không làm điều gì khác hơn những gì anh nói anh sẽ làm. Đó không phải lỗi của anh khi kế hoạch tránh thai của họ thất bại, cũng không phải lỗi của anh khi trái tim cô tan nát vì anh.

Vòi tắm đã ngừng chảy. Sau một phút, anh trần truồng bước vào phòng ngủ, chà khăn tắm lên khắp mái tóc ướt. Một cái cau mày nhẹ đã kéo lông mày anh xuống khi anh thấy cô vẫn còn nằm trên giường, anh kéo khăn tắm vòng quanh cổ và bước ra ngồi xuống bên cạnh cô, lướt bàn tay xuống tấm trải giường tìm kiếm cơ thể mềm mại, ấm áp của cô. Bàn tay anh đặt lên bụng cô “Em ổn chứ?” anh hỏi với sự lo lắng, “Em có chắc anh không làm em đau không?”. Cô đặt một tay lên tay anh “Em không sao”. Hơn cả tốt, nằm đó với bàn tay anh áp vào đứa trẻ anh trao cho cô.

Anh ngáp dài rồi nhún vai nới lỏng những bắp thịt. Bây giờ anh không còn dấu hiệu của sự căng thẳng trước đó, biểu hiện thư giãn, đôi mắt anh lười biếng với sự thoả mãn “Anh đói rồi. Em muốn ăn tối ở nhà hay ra ngoài?”

“Chúng ta hãy ăn ở nhà.” Cô không muốn trải qua buổi tối cuối cùng của họ ở một nhà hàng đông đúc.

Khi anh bắt đầu đứng dậy, cô siết chặt bàn tay cô với tay anh, giữ anh lại. Anh trao cho cô một cái nhìn ngạc nhiên nhẹ nhàng. Cô hít một hơi thở sâu, bây giờ cô biết phải đưa ra điều này trước khi cô mất tinh thần, tuy nhiên những lời cô thốt ra không giống với những điều cô đã lên kế hoạch “Em tò mò không biết anh sẽ làm gì nếu em tình cờ có thai?”

Phút chốc, gương mặt anh hoàn toàn biến mất hết biểu hiện và đôi mắt anh phủ một lớp sương mù. Giọng anh sâu và thận trọng. “Khi bắt đầu, anh đã nói với em, anh sẽ không kết hôn trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì thế đừng cố gắng có thai để níu kéo anh. Nếu em tìm kiếm một cuộc hôn nhân, anh không phải là người đàn ông đó, và có lẽ chúng ta sẽ huỷ bỏ sự sắp đặt của chúng ta.”

Sự căng thẳng đã trở lại, mỗi đường nét trên cơ thể to lớn của anh căng ra khi anh ngồi trần truồng bên giường chờ nghe câu trả lời của cô, nhưng cô có thể thấy không có dấu hiệu nào của sự lo lắng trên khuôn mặt anh.Anh đã có quyết định và bây giờ anh chỉ chờ nghe quyết định của cô.

Một sức mạnh to lớn đẩy vào ngực cô và cô chịu đựng nó một cách khó khăn, nhưng câu trả lời của anh không hơn điều cô đã mong đợi.

Nhưng cô thấy rằng cô không thể nói những điều khiến anh đứng dậy, mặc quần áo vào và đi ra ngoài. Không phải bây giờ, vào buổi sáng. Cô muốn có đêm cuối cùng với anh, gần gũi trong vòng tay anh. Cô muốn nói cô yêu anh một lần nữa, theo cách mà anh sẽ cho phép.

Saxon thức dậy sớm ở buổi sáng tiếp theo, và nằm dài trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, không thể ngủ tiếp vì sự căng thẳng sau âm vang của câu hỏi mà Anna đã nêu ra đêm qua. Trong một vài khoảnh khắc như cơn ác mộng, anh thấy toàn bộ cuộc sống của anh như sụp đổ, cho đến khi Anna mỉm cười im lặng và nói nhẹ nhàng “Không, em chưa bao giờ cố gắng để buộc anh kết hôn với em. Đó chỉ là một câu hỏi.”

Cô vẫn còn ngủ, đầu cô gối lên vai anh, cánh tay trái anh vòng quanh người cô, tay phải vẫn còn trên hông cô. Từ ngày đầu tiên, anh đã không có khả năng để ngủ nếu không có cô gần bên anh. Anh đã ngủ một mình toàn bộ cuộc sống trưởng thành, nhưng khi Anna trở thành người tình của anh, bất ngờ anh cảm thấy ngạc nhiên là anh không thể ngủ một mình được nữa.

Điều đó trở nên tệ hơn. Những chuyến đi kinh doanh trước đây chưa bao giờ quấy rầy anh, trên thực tế, anh đã phát triển mạnh nhờ chúng, nhưng gần đây, chúng làm anh phát cáu. Chuyến đi cuối cùng là tệ nhất, những sự trì hoãn, những sự cố và những điều không thuận lợi không có gì bất thường, nhưng những điều trước đây anh cho là tất nhiên giờ đây làm anh khó chịu gần như không thể chịu nổi. Một chuyến bay muộn có thể đem lại cho anh sự giận dữ, một bản kế hoạch bị thất lạc gần như đủ để làm ai đó bốc cháy, một mẩu thiết bị bị gẫy khiến anh nguyền rủa nột cách gay gắt; và đỉnh cao là anh không có khả năng để ngủ. Sự ồn ào của khách sạn và chiếc giường xa lạ là một sự khó chịu đặc biệt, mặc dù có lẽ anh sẽ không chú ý đến chúng nếu Anna ở đó với anh.

Sự thú nhận cô đơn đó đủ để anh đổ mồ hôi, và thêm vào đó là một nhu cầu day dứt được trở về Denver với Anna.

Nó sẽ không ổn cho đến khi anh có cô bên dưới anh trên giường ngủ, cho đến khi anh cảm thấy cơ thể ấm áp, mềm mại của cô quấn lấy anh, cuối cùng anh sẽ có khả năng để thư giãn.

Anh đã đi xuyên qua cánh cửa của căn hộ và sự khao khát đã đập vào anh như một cú đấm, chậm và mạnh. Anna nhìn lên với nụ cười như thường lệ, đôi mắt thăm thẳm, êm đềm và trong sáng như một hồ nước mờ ảo, và tâm trạng hoang dại của anh biến mất, thay thế bằng nhu cầu tình dục nguyên thuỷ.

Việc đi qua cánh cửa như bước vào một nơi thầm kín để tìm kiếm người phụ nữ tạo nên sự đặc biệt với anh. Cô đã rót cho anh một thứ nước uống và lướt đến gần anh, và anh đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ làn da cô, mùi hương đã bám vào những tấm trải giường của họ, mùi hương vắng mặt ở những tấm trải giường bằng vải lanh ở khách sạn đã làm anh phát điên lên. Tính chất dữ dội của sự thèm khát đã giữ anh lại vẫn còn lại một ít sự rung chuyển vào buổi sáng nay.

Anna. Anh đã chú ý đến sự trầm lặng đó, và mùi hương nữ tính của cô từ ngay ngày đầu tiên anh thuê cô làm thư kí. Anh đã thèm muốn cô ngay từ lúc đầu nhưng anh đã kiềm chế sự thôi thúc tình dục vì anh không muốn và cũng không cần một kiểu rắc rối trong công việc. Mặc dù vậy, sự thèm khát ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi nó trở thành một nhu cầu không thể chịu đựng nổi, đã giày vò anh cả ngày lẫn đêm, và sự kiềm chế đã bắt đầu sụp đổ.

Anna giống như mật ong, và anh sắp điên lên vì thèm muốn nếm cô. Tóc cô màu nâu, sáng bóng, mượt mà, có những vệt vàng hoe, và đôi mắt cô thăm thẳm dịu dàng. Thậm chí làn da cô cũng có vẻ mịn màng, ấm áp, ngọt ngào. Cô không thích chưng diện nhưng lại thích thú quan sát người nào đó xoay liên tục theo cách của cô. Và đôi mắt dịu dàng đó luôn bình thản, ấm áp và lôi cuốn, cuối cùng cho đến khi anh không còn có khả năng chống lại sự hấp dẫn. Cơn giận của đêm đầu tiên ấy vẫn còn làm anh giật nảy mình, ngay cả trong kí ức, vì anh chưa bao giờ đánh mất sự kiềm chế cho đến khi ấy. Anh đã đánh mất nó với Anna, sâu trong vực thẳm ngọt ngào, nóng bỏng của cô và đôi lúc anh cảm thấy như không bao giờ tìm lại được.

Anh chưa bao giờ để bất cứ ai đến gần anh, nhưng sau đêm đầu tiên đó, anh nhận ra rằng anh không thể rời bỏ cô như đã làm với những người khác. Việc thừa nhận sự thật đơn giản đã làm anh hoảng hốt. Cách duy nhất mà anh có khả năng xử lý là phân chia một cách hoàn hảo giữa cô với những phần còn lại trong cuộc sống của anh. Cô có thể là người tình của anh, nhưng không thể là cái gì khác. Anh không thể để cho vấn đề của cô quá nhiều. Anh vẫn luôn đề phòng để cô không trở nên quá gần.

Anna có thể phá huỷ anh và những thứ sâu bên trong anh. Không ai khác đã từng đe doạ sự phòng thủ của anh, và có những lần khi anh muốn bỏ đi, không bao giờ nhìn thấy cô nữa, nhưng anh đã không thể. Anh cần cô quá nhiều và anh luôn luôn đấu tranh để giữ cô lại khi anh nhận ra điều đó.

Nhưng sự sắp đặt của họ có thể giúp cho anh đựơc ngủ với cô mỗi đêm và ngày càng đánh mất mình trong cơ thể ấm áp, mềm mại của cô. Trên giường ngủ anh có thể hôn cô và lướt hai bàn tay khắp người cô, quấn trong mùi hương và sờ mó cô, để giữ cô gần với anh. Trên giường ngủ, cô bám chặt lấy anh với sự buông thả, mở rộng mình với anh bất cứ khi nào anh muốn, đôi tay lướt khắp người anh với những cái vuốt ve dịu dàng, táo bạo khiến cho anh trở nên hoang dại. Một khi họ cùng nhau trên giường ngủ, điều đó dường như là cô chưa bao giờ ngừng chạm vào anh, và bất chấp bản thân, anh đã đam mê với điều đó. Thỉnh thoảng tất cả những điều anh có thể làm là giữ sự rên rỉ trong một sự lạ lẫm, không hoàn toàn là trạng thái ngây ngất thể xác khi cô hôn hít, vuốt ve và âu yếm.

Tuy nhiên, với tất cả những điều đó họ đã thực sự sống với nhau trong hai năm, khoảng cách nhỏ nhoi mà anh nhấn mạnh vẫn duy trì, rất cần thiết cho anh, trên thực tế, những giới hạn của thời gian không đáng kể; bây giờ anh đã biết thêm nhiều chút về cô so với trước đây, Anna không nói cho bất kì ai về những chi tiết về quá khứ cũng như cuộc sống hiện tại của cô, và anh không hỏi, vì điều đó sẽ gần như tạo nên cái cớ để cô có cơ hội hỏi về cuộc sống quá khứ của anh, đó là điều mà thậm chí với anh, anh cũng ít khi cho phép mình nghĩ đến.

Anh biết cô bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu, số bảo hiểm xã hội, công việc trước kia của cô, vì tất cả những điều đó được ghi trong hồ sơ cá nhân của cô. Anh biết cô chu đáo, đảm đang trong những việc vụn vặt và thích một cuộc sống yên tĩnh. Cô ít khi uống rượu và mới đây cô đã hoàn toàn ngưng uống. Cô đọc kha khá, sự quan tâm của cô rất rộng và khác nhau cả về sự tưởng tượng lẫn không tưởng.

Anh biết cô thích màu tùng lam và không thích những món ăn nhiều gia vị. Nhưng anh không biết rằng cô có từng yêu chưa, điều gì đã xảy ra với ra đình cô, trong hồ sơ nhân sự, không ai được cô liệt kê trong cột họ hàng, rằng cô từng là một người dẫn đầu sự cổ vũ hay là đã từng đi vào những sự rắc rối của những trò chơi khăm trẻ con không. Anh không biết tại sao cô chuyển đến Denver hay ước mơ của cô là gì.

Anh chỉ biết những thực tế bên ngoài, đó là điều mà bất cứ ai cũng thấy, không phải những kí ức hay những hy vọng của cô.

Thỉnh thoảng anh lo sợ điều đó, vì anh biết quá ít về cô, có thể một ngày nào đó cô sẽ lẩn trốn anh. Anh sẽ dự đoán thế nào, cô sẽ làm gì khi anh không biết những suy nghĩ của cô, và chỉ tự trách mắng bản thân. Anh chưa bao giờ hỏi cô, chưa bao giờ khuyến khích cô nói với anh về những phần đó của cuộc sống. Trong hai năm qua, anh đã sống trong sự lo sợ thầm kín, sợ một ngày anh sẽ đánh mất cô, nhưng không có khả năng làm bất cứ điều gì để ngăn nó lại. Anh không biết làm thế nào để đưa tay ra với cô, để giữ cô lại.

Sự thèm khát tăng lên trong anh khi anh nghĩ về cô, cảm thấy cơ thể mềm mại của cô nằm sát bên cạnh anh, và người đàn ông trong anh căng ra trong sự đáp lại. Nếu họ không có hình thức khác của sự tiếp xúc, ít nhất họ đã làm điều này, nhu cầu tình dục hầu như nhấn chìm họ với nhau. Trước đây anh chưa bao giờ thèm muốn bất cứ cái gì ở người phụ nữ trừ nhu cầu tình dục; nó mỉa mai một cách chua xót, bây giờ, anh lại sử dụng tình dục để ít nhất làm cho anh có vẻ giống như gần gũi cô. Nhịp tim anh đập nhanh hơn khi anh bắt đầu vuốt ve cô, dễ dàng làm cô thức dậy và đi vào sự đam mê, và vì vậy anh có thể dễ dàng đi vào trong cô và quên đi mọi thứ trong một lúc nhưng không thể tin được, sự thích thú khi làm tình với cô.

Đó là một trong những ngày đầy nắng, khi sự rực rỡ gần như tràn ngập, không khí trong trẻo và ấm áp của cuối tháng tư, một ngày tuyệt vời, một sự chế giễu của một ngày, vì cô cảm thấy trái tim cô như đang chết ở bên trong. Cô nấu bữa điểm tâm và họ đã ăn trên sân thượng, như họ đã từng làm khi thời tiết đẹp. Cô rót cho anh một tách cà phê khác và ngồi xuống đối diện, sau đó đặt tôi tay vòng quanh ly nước cam đã được ướp lạnh để nó không rung chuyển.

“Saxon,” cô không thể nhìn anh, vì vậy cô tập trung vào ly nước cam. Cô cảm thấy buồn nôn, nhưng nó là triệu chứng của sự sợ hãi nặng nề hơn là việc mang thai.

Anh đã bắt kịp tin tức của địa phương và bây giờ anh ngước lên nhìn cô qua đầu của tờ báo. Cô cảm thấy trung tâm của sự chú ý của anh trên cô.

“Em phải đi.” Cô nói với một giọng thấp.

Mặt anh tái nhợt, và trong một phút dài, anh ngồi như thể biến thành đá, thậm chí không nháy mắt. Một ngọn gió nhẹ làm tờ báo kêu sột soạt, và cuối cùng anh đã chuyển động, gấp tờ báo lại một cách chậm chạp, như thể mỗi chuyển động là sự khó nhọc. Thời gian đã đến và anh không biết mình có thể chịu được nó, thậm chí anh có thể nói. Anh nhìn mái đầu của Anna, nhìn cái cách mà mặt trời loé sáng trên hàng rào, những vệt óng ánh và biết rằng anh phải nói. Lần này, anh ít nhất muốn biết tại sao.

Vì vậy đó là câu hỏi mà anh đã hỏi, chỉ một từ, và nó thoát ra với một âm thanh khàn khàn.

“Tại sao?”

Anna co rúm người vì giọng nói thô sắc của anh, “Điều này đã xảy ra. Em không dự tính nó. Nó... Nó vừa mới xảy ra.”

Cô đã yêu người khác, anh nghĩ, đấu tranh để giữ lấy hơi thở. Anh đã hoàn toàn tin tưởng cô, thậm chí chưa bao giờ nuôi dưỡng ý nghĩ rằng cô có thê gặp gỡ những người đàn ông khác trong suốt thời gian anh vắng mặt, nhưng rõ ràng là anh đã sai.

“Có phải em rời bỏ anh vì một người đàn ông khác?” anh hỏi giọng khàn khàn.

Đầu cô giật mạnh lên, và cô nhìn chằm chằm vào anh, choáng váng bởi câu hỏi. Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt dữ dội và xanh hơn cô đã từng nhìn chúng trước đây.

“Không phải,” cô thì thầm “Điều đó không bao giờ”

“Vậy thì điều gì?” anh đẩy mình rời khỏi bàn và đứng dậy, cơ thể to lớn của anh căng ra với cơn giận vừa đủ để kiềm chế.

Cô hít một hơi thở sâu, “Em có thai”

Trong một lát, biểu hiện của anh không thay đổi, rồi bất chợt gưong mặt anh trở thành đá, trống rỗng và rắn lại. “Em nói gì?”

“Em có thai, gần 4 tháng. Nó đến khoảng cuối tháng 9.”

Anh quay lưng lại và đi đến bức tường đất cao để nhìn ra khắp thành phố. Bờ vai thẳng của anh cứng rắn với sự giận dữ “Lạy chúa, anh chưa bao giờ dám nghĩ em làm điều này.” Anh nói, giọng khàn khàn với sự kiềm chế “Anh đã bị lừa bịp ở mọi cách đúng không? Anh nên biết điều gì được mong đợi sau câu hỏi em đã hỏi đêm qua. Hôn nhân sẽ có lợi hơn một lời yêu cầu ở địa vị làm cha, phải không? Nhưng em chịu đựng cũng là cách để làm nên một lợi nhuận tốt.”

Anna đứng dậy và lặng lẽ đi trở lại căn phòng. Saxon vẫn đứng bên tường, hai tay nắm chặt lại khi anh cố gắng đối phó với cả sự giận dữ mù quáng lẫn đầu môi lạnh lùng của sự phản bội.

Anh quá căng thẳng để đứng lâu ở đó khi anh không thể chịu đựng nó lâu hơn nữa, anh đi theo cô, kiên quyết tìm ra chiều sâu sự ngu ngốc của mình, mặc dù nó chỉ làm sâu hơn nỗi đau.

Nó giống như cái cách một cái lưỡi liên tục thăm dò một cái răng đau, trong sự tìm kiếm của nỗi đau. Không quan trọng ra sao, cô đã xé anh với từng mảnh nhỏ, anh đã biết và sau đó sẽ không bị thương; không ai sẽ làm với anh lần nữa. Trước đây anh đã nghĩ mình sẽ không bị thương được, duy nhất với Anna đã cho anh thấy kẽ hở trong chiếc áo giáp cảm xúc của anh. Nhưng trước đây anh đã trải qua điều này, anh sẽ thật sự không thể đụng đến.

Anna ngồi một cách bình tĩnh tại bàn giấy, đang viết lên một tờ giấy. Anh đã mong đợi cô đang đóng gói quần áo, hay làm một cái gì khác, nhưng cô lại ngồi đó viết vội vàng.

“Em đang làm gì vậy?”

Cô giật nhẹ với giọng khàn khàn của anh, nhưng vẫn tiếp tục viết. Có lẽ đôi mắt anh không được điều chỉnh ở ánh sáng lờ mờ, nhưng cô có vẻ nhợt nhạt và kiệt sức. Anh hy vọng rằng cô có thể cảm nhận thấy dù là một phần nhỏ điều anh sẽ xuyên qua bây giờ.

“Anh nói, em đang làm gì vậy?”

Cô kí tên cô phía dưới trang giấy, ghi ngày tháng và đưa nó cho anh. “Đây”, cô nói, dùng nỗ lực lớn để giữ giọng bình tĩnh. “Bây giờ anh sẽ không còn phải lo lắng về một lời yêu cầu địa vị làm cha.”

Saxon cầm lấy tờ giấy và xoay nó lại để đọc. Anh lướt qua nó một lần rồi đọc lại lần nữa với sự chú ý hơn và trở nên hoài nghi.

Nó ngắn với điểm trọng tâm. ‘Tôi thề, với ý muốn tự do của bản thân tôi rằng Saxon Malone không phải là người cha của đứa trẻ tôi mang. Ông ta không có trách nhiệm hợp pháp nào với tôi và cả với đứa trẻ.’

Cô đứng dậy và đi ngang qua anh. “Tôi sẽ đóng gói và đi trong đêm nay.”

Anh nhìn chằm chằm vào trang giấy trên tay, gần như choáng váng với những cảm xúc đối lập dâng tới lui bên trong anh. Anh không thể tin điều mà cô đã làm, hay cô đã làm nó một cách vô tình ra sao. Với chỉ một vài từ viết trên tờ giấy cô đã ngăn cản bản thân mình nhận một số tiền lớn, có Chúa chứng giám, anh sẽ bỏ ra bất cứ số lượng nào, thậm chí phá sản nếu cần thiết, để chắc chắn rằng đứa trẻ đó được chăm sóc, không phải giống như...

Anh bắt đầu rung chuyển, và mồ hôi tuôn ra trên mặt anh. Cơn giận dâng lên trong anh lần nữa. Giữ chặt tờ lấy trong tay, anh bước những bước dài vào phòng ngủ khi cô vừa kéo mạnh những chiếc va li ra khỏi phòng để đồ.

“Đó một lời nói dối quỷ quái.” Anh nói, và ném mạnh tờ giấy quăn queo vào cô.

Anna chùn bước, nhưng vẫn đứng lại với thái độ bình tĩnh. Một cách riêng tư, cô đã ngạc nhiên nhiều hơn cô có thể trước khi cô sụp xuống và bắt đầu khóc nức nở.

“Tất nhiên nó là một lời nói dối,” cô xoay xở khi đặt những cái va li lên giường “Đứa trẻ này là của tôi.”

Cô nhìn anh một cái nhìn trống không, “Có phải anh có một vài sự nghi ngờ. Tôi không thừa nhận mình phản bội, tôi sẽ cố gắng cho anh một vài sự yên tĩnh của đầu óc.”

“Sự yên tĩnh của trí óc.” Điều đó dường như là tất cả sự kiềm chế của anh đã bị phá huỷ. Anh hét lên lần nữa, trong 3 năm họ biết nhau, anh hoàn toàn chưa bao giờ lớn tiếng với cô. “quái quỷ biết bao, tôi đã có vài giả thiết để có được yên tĩnh của đầu óc việc biết rằng đứa trẻ của tôi, đứa trẻ của tôi...”. Anh dừng lại, không có khả năng kết thúc câu nói.

Cô bắt đầu vét sạch quần áo vào trong va li mở sẵn, sắp xếp một cách ngăn nắp và đặt mỗi bộ ý phục vào. “Việc biết rằng đứa trẻ của anh... như thế nào?” Cô nhắc.

Anh đút hai bàn tay vào trong túi áo và nắm lại. “Có phải em chuẩn bị để làm nó?” anh hỏi rời rạc.

Cô cứng người, sau đó nhìn thẳng vào anh. “Điều đó có ý nghĩa gì?”

“Anh nghĩ, em đã có ý định phá thai?”

Bây giờ không có sự ấm áp hay mềm mại nào trong đôi mắt nâu của cô “Tại sao anh hỏi vậy?” Cô hỏi ngang ngang.

“Nó là một câu hỏi có lý.”

Anh thật sự không có ý kiến, cô nghĩ một cách tê liệt. Làm sao anh có thể suy nghĩ với ý tưởng rằng cô có thể bỏ đứa trẻ của anh nếu anh có một vài gợi ý xa xôi với mọi cách mà cô cảm thấy? Tất cả tình yêu mà cô đã biểu hiện trong những đêm tối dài đó, có thể là tốt để giấu kín tất cả những chú ý mà anh đã bỏ ra.

Có thể anh vừa mới chấp nhận sự đam mê của cô như là cách để giữ một người đàn ông, để giữ một ông bố và con đường hạnh phúc.

Nhưng cô không nói bất cứ lời nào về điều đó, cô chỉ nhìn anh một lúc trước khi đột ngột tuyên bố. “Không, tôi không phá thai.” Sau đó tiếp tục quay lại đóng gói.

Anh chuyển động đột ngột với bàn tay, “Vậy thì điều gì? Nếu em chuẩn bị có nó, vậy em sẽ chuẩn bị làm nó như thế nào?”

Cô lắng nghe anh nói với sự hoài nghi tăng lên. Cô đã mất trí, hay là anh? Anh nghĩ cô sẽ làm nó như thế nào? Những câu trả lời khác nhau hiện ra trong cô, một vài điều hiển nhiên và một vài điều không hiển nhiên. Có phải anh đã mong đợi cô liệt kê ra những hoạt động tham gia vào việc chăm sóc một đứa trẻ, hay là anh đang hỏi kế hoạch của cô là gì? Theo thường lệ, lời nói của Saxon là sự chính xác, luôn luôn nói chính xác những gì anh nghĩ, thậm chí cô càng hoang mang hơn.

“Ý của anh là gì, tôi sẽ làm gì với nó? Là những gì của người mẹ nó thường làm. Tôi nghĩ thế.” Mặt anh rắn lại và phủ đầy mồ hôi. “Đó là đứa trẻ của anh.” Anh nói, sải bước về phía trước để nắm lấy bờ vai cô trong hai bàn tay. “Anh sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn em không ném nó ra như một mẩu rác.”