Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 9-2

Dù sao những thứ Đông Phương Vưu Dục có thể làm, hắn ta cũng đã làm, hắn ta đứng ở bên cạnh, chân chính bắt đầu xem náo nhiệt.

"Bọn họ đi về hướng phía đông khu rừng cây nhỏ." Thị vệ không dám giấu

giếm nữa, Tịch Tích Chi hỏi cái gì, bọn họ liền trả lời cái đó.

Tịch Tích Chi mở ra bước chân, vội vã liền đi về phía đông. Trong lòng

thầm cầu nguyện, nghìn lần đừng gặp phải chuyện không may, nhất định

không xảy ra chuyện gì!

An Hoằng Hàn nheo lại mắt, "Vừa rồi cho các ngươi nói, các ngươi không

chịu. Bây giờ cho dù đã nói, thì cũng đã muộn. Người tới, kéo ra ngoài

xử trảm."

Chúng thần đã dự đoán trước được kết quả trước sau hội sẽ như vậy, không cảm giác được kỳ quái chút nào.

Về phần bốn gã quan viên, tất cả đều là những người ăn chơi trác táng ở

kinh đô. Chưa nói đến việc mỗi ngày lưu luyến kỹ viện lầu xanh, mà làm

việc gì cũng không chịu tập trung.

An Hoằng Hàn đuổi theo bước chân đứa trẻ, sau đó đi sóng vai cùng nó.

Xem bước chân vội vã không kịp chờ đợi của đứa bé, liền biết trong lòng

nó sốt ruột đến cỡ nào. Trái tim An Hoàng Hàn thoáng có chút đau lòng,

bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó.

Trong rừng cây nhỏ có từng đợt âm thanh tiếng chạm vào nhau, nhưng. . . . . . Đó không phải là âm thanh con người có thể phát ra. Mặc dù Tịch

Tích Chi huyễn hóa thành hình người, nhưng thính lực không có giảm sút,

lỗ tai bên trong chiếc khăn vả màu đen không ngừng run rẩy, tĩnh tâm

nghe động tĩnh bốn phía.

Những tiếng rất nhỏ đó, chính là âm thanh côn trùng đập cánh, đến tận mấy nghìn con, nghe khiến người ta sợ hãi.

"Bên kia." Tịch Tích Chi nghe những tiếng đó, chỉ đường cho mọi người.

Trong rừng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thê thảm như vậy, truyền vào lỗ tai, làm mọi người sợ tới mức

nghĩ muốn dừng bước chân. Rất nhiều đại thần nhát gan đều co đầu rụt cổ

lại, theo ở phía sau.

"Chuyện này. . . . . . Âm thanh này sao không giống như tiếng nữ tử?" Không biết vị đại thần nào lên tiếng nói.

Lập tức có người phụ họa: "Đúng. . . . . . Nghe thế nào, đều như là

tiếng nam tử kêu thảm thiết? Sao. . . . . . Sao lại thế này?"

Theo lẽ thông thường mà nói, vừa nhìn đã biết ba Vũ Cơ ở thế yếu. Sao đi đến rừng cây nhỏ, mà âm thanh bọn họ nghe được lại thành ra vậy?

Tất cả mọi người đều vô cùng buồn bực, ngay cả Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trái tim vừa rồi còn đập thình thịch loạn xạ, giờ đã bình tĩnh trở lại.

An Hoằng Hàn đưa tay làm biến mất mồ hôi hột trên trán nàng, "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."

Ít nhất từ trận tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này, coi như phải chịu thiệt, thì cũng là đám cầm thú kia bị ăn khổ.

"Ừ." Nghe ra An Hoằng Hàn trong lời nói an ủi, tịch tiếc nặng nặng một đầu.

Hai người không coi ai ra gì làm ra cử động, rơi vào trong mắt mọi

người, lại thay đổi thành một kiểu. Nơi nào nhìn thấy qua bệ hạ quan tâm tới người khác? Hơn nữa thái độ bệ hạ đối với tiểu cô nương, đều lộ ra

vẻ khác biệt.

Rất nhiều đại thần rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi tình cảnh hiện giờ,

dường như chuyện về các Vũ Cơ, càng đáng giá người ta lo lắng hơn, cho

nên tất cả mọi người không hỏi ra miệng.

Dần dần đến nơi, từng đợt âm thanh ma sát, càng ngày càng vang dội.

Đêm khuya tối đen, trong rừng cây nhỏ không có ánh đèn.

Tiếp theo mọi người đốt đèn lồng đến gần, lập tức nhìn thấy một màn chưa từng phát sinh qua ở trước mắt. Bươm bướm chi chít đang đập cánh, không ngừng đánh vào người bốn người.

Bốn tên nam tử chạy trối chết, bị chìm nghỉm trong cơn sóng bươm bướm.

Bởi vì chi chit bươm bướm tụ tập cùng một chỗ, bọn họ không thấy rõ con

đường phía trước, nên một lúc lại va vào đại thụ. Miệng lại càng kêu la

thảm thiết, nhìn kỹ đầu của bọn họ có thể phát hiện bọn họ đã sớm đụng

chảy máu đầu. Đôi tay che vết thương trên đỉnh đầu, chạy trốn không

ngừng.

Tịch Tích Chi cất bước, chạy tới phía bên kia. Rốt cuộc nhìn thấy ba Yêu Tinh đứng thẳng ở đằng xa, y phục được mặc trên người các nàng đã bị xé rách không ít, một Yêu Tinh trong đó bị xé rách cả ống tay áo, cánh tay bóng loáng mịn màng phơi bày bên ngoài.

Rất rõ ràng, mới bắt đầu các nàng cũng nếm phải thiệt thòi. Chỉ là đến

cuối cùng, có đàn bươm bướm trợ giúp, các nàng mới thành công tránh được bàn tay ma quỷ của bốn tên nam tử.

Toàn thân Tịch Tích Chi mang theo linh khí, mỗi bước nàng tiến lên phía

trước, làn sóng những con bươm bướm liền theo đó lùi ra sau một bước.

An Hoằng Hàn đi ở bên cạnh nàng, nhìn bươm bướm bay múa đầy trời, cũng

cực kỳ khiếp sợ. Đám đại thần đi phía sau bọn họ, đã sớm bị trấn động,

con mắt trừng rất to.

Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo một đường tới đây, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như thế, chiếc quạt trong tay đong đưa qua lại vang lên tiếng

‘vù vù’.

"Thật là không thể tưởng tượng nổi, không ngờ tới bươm bướm cũng có thể

có một mặt linh tính như thế. Không những hội cùng hợp tác khiêu vũ, còn có thể xua đuổi kẻ ác." Đông Phương Vưu Dục vừa đi, vừa nói.

Các đại thần xôn xao lấy làm kỳ lạ.

"Bươm. . . . . ." Lời vừa muốn nói ra miệng, ý thức Tịch Tích Chi mới

nhớ hiện giờ nàng không phải hình dạng động vật, lời nàng nói, con người cũng có thể nghe hiểu, liền lập tức thay đổi lời nói, nói: "Các ngươi

thế nào?"

Đi tới trước mặt của ba Yêu Tinh, Tịch Tích Chi dừng bước, nhìn họ. Thân thể của các nàng có vết thương nhỏ, hẳn là trong lúc giãy giụa, không

cẩn thận bị thương.

Tịch Tích Chi cảm thấy rất day dứt, mở miệng nói: "Thật xin lỗi."

Lời này khiến cho mọi người mù mờ không hiểu gì. Mà người duy nhất biết

chân tướng sự việc là An Hoằng Hàn, tất nhiên giữ im lặng.

Tịch Tích Chi sớm đã đoán được người trong hoàng cung không đơn giản,

nhưng không ngờ nàng mới rời khỏi một lúc, những xú nam nhân bị sắc dục

mê hoặc này liền nhịn không được đã ra tay rồi. Cắn răng oán hận, Tịch

Tích Chi nhìn về phía bốn tên nam nhân đang không ngừng chạy trốn trong

rừng cây nhỏ, "Các ngươi yên tâm, món nợ này, ta nhất định sẽ thay các

ngươi đòi lại."