Tịch Tích Chi thấy cảnh tượng này thì đôi lông mày thanh tú cau chặt lại.
Cho tới khi Hoa phi uống hết chén thuốc, mặt nàng ta đỏ như sắp nổ tung, chỉ nhìn đã thấy người ta sợ hãi.
"Sao lại thế này?" Tịch Tích Chi hơi buồn bực, không hiểu vì sao Hoa phi lại có tình trạng này.
Nếu chỉ là thuốc cường thân kiện thể, dù nữ nhân uống cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
"Bệ...Bệ hạ tha mạng..." Búi tóc của Hoa phi xốc xếch, quỳ rạp xuống đất, nước mắt làm vẻ mặt nàng ta trở nên mơ hồ.
"Tha mạng?" An Hoằng Hàn quát lớn, "Chuyện cho tới bây giờ mà Hoa phicòn không khai thật? Rốt cuộc chén thuốc này là gì? Ngươi và Lưu Thượngthư bí mật làm gì, trẫm không quản được. Nhưng một khi uy hiếp trẫm thìngươi cho rằng trẫm còn có thể để mặc không quan tâm à?" An Hoằng Hànvừa nói vừa dừng, cực kỳ uy hiếp. Hai mắt sắc bén như hùng ưng nhìn nữnhân quỳ trên đất chằm chằm, "Tháng trước Lưu thượng thư mời một đạo sĩkỳ lạ vào phủ, ngươi cho rằng trẫm không tra được những chuyện này?"
Hoa phi sợ tới mức giật mình, không thể tin mà nhìn về phía An Hoằng Hàn.
Vẻ mặt này của nàng ta hoàn toàn nói cho mọi người biết suy đoán của bệ hạ không phải là giả.
"Nếu ngươi không nói thì trẫm sẽ đưa chén canh này cho đám thái y xemmột chút. Tin rằng bọn họ hẳn có cách tra ra chút đầu mối."
Hoa phi luống cuống trận cước, dập đầu xuống đất, hai má đỏ tới mức nhưbị lửa mạnh thiêu đốt, khóe môi vì lúc vừa uống canh bị kéo rách nênchảy ra chút máu.
Tuy Tịch Tích Chi hơi không nỡ nhưng vẫn duy trì lý trí. Nữ nhân này dám bưng loại canh này cho An Hoằng Hàn uống, không biết lòng dạ có baonhiêu tàn nhẫn. Thông cảm kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
"Trong canh...bỏ thêm Dục Tử Tán." Hoa phi gào khóc.
Cung nữ thái giám trong quanh bị dọa sợ tới mức trừng to mắt, ngay cả Tịch Tích Chi cũng không thể tin được mà nhìn Hoa phi.
Mặt An Hoằng Hàn âm trầm rất đáng sợ, đôi mắt như bao phủ hàn băng không tan đi được, ngăn cách tất cả tình cảm con người.
"Hoa phi, lá gan của ngươi rất lớn!" An Hoằng Hàn tức giận, vỗ bàn.
Dục Tử Tán là thứ gì? Nghe tên thì cảm thấy là đồ tốt nhưng tác dụng của thuốc lại khiến người ta không dám khen tặng. Hương khói của con ngườitiếp nối đời đời, chính là thuận theo đạo trời. Nhưng có vài người lạicầu không được. Bình thường những người này sẽ nghĩ hết cách để có con.Dưới sự hấp dẫn như vậy, rất nhiều phương thuốc dân gian ra đời.
Dục Tử Tán chính là một trong số đó.
Tịch Tích Chi không hiểu lắm về thứ này. Kiếp trước nàng chỉ từng xemmột thiên ghi lại về thứ này trong Tàng Thư Các của sư phụ.
Tóm lại là không phải là thứ tốt. Nghe nói muốn luyện thành Dục Tử Táncần thu thập bảy bảy bốn mươi chín linh hồn trẻ sơ sinh, sau đó đưa vàolò luyện đan, từ từ luyện mấy ngày.
Nghĩ tới mùi hương này, Tịch Tích Chi ghê tởm tới mức buồn nôn.
Dùng Dục Tử Tán để mang thai, dù sinh ra được thì trong xương đã mangtheo tà khí. Bởi vì tuy những linh hồn trẻ sơ sinh này được luyện thànhnhưng vẫn còn chút tàn dư.
Hơn nữa, hễ là dùng Dục Tử Tán thì sau này cả đời nam nhân này không thể có con.
Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn rồi lại nhìn Hoa phi. Tính toán của Hoaphi lại đánh thật đủ vang dội. Không chỉ có thể mang long chủng của AnHoằng Hàn mà còn có thể cắt đứt hậu họa. Nhưng phần tâm tư này lại quáác độc.
“Bệ hạ… Bệ hạ tha mạng ạ! Là thiếp nhất thời bị che tâm trí mới làm raviệc này, cầu xin bệ hạ tha mạng ạ!” Nước mắt Hoa phi khiến lời nàng takhông tròn tiếng, vừa khóc vừa dập đầu.
Nàng ta chưa từng nghĩ rằng chuyện sẽ bị bại lộ. Rõ ràng tất cả đều trong kế hoạch nhưng lại xuất hiện một khâu sơ sót.
Toàn thân khó chịu tới mức run lên, người Hoa phi như thể sắp nổ tung, run như cầy sấy.
“Dám làm ra chuyện thế này còn dám cầu xin trẫm tha mạng?” An Hoằng Hànlạnh lẽo nói, đôi mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn, “Người đâu, kéo Hoa phixuống, dùng cực hình. Còn về Lưu Thượng thư? Dám giúp đỡ nữ nhi trợ Trụvi ngược, vậy trẫm cũng không thể tha thứ cho ông ta dễ dàng. Tước bỏchức Thượng thư của ông ta, tịch biên gia sản, diệt cả nhà.”
Nghe thấy câu nói sau cùng, Hoa phi cứng ngắc tại chỗ, càng cố gắng dập đầu cầu xin tha thứ.
An Hoằng Hàn luôn đối nhân xử thế tàn bạo, đặc biệt là người gây bất lợi cho mình thì hắn càng thêm không hạ thủ lưu tình. Ngay từ lúc Hoa phiđịnh ra tay làm như thế thì kết quả này đã được định rồi.
An Hoằng Hàn phất tay, phân phó: “Kéo nữ nhân này xuống.”
Cái gọi là cực hình được phân thành rất nhiều loại. Nếu bệ hạ không phân phó dùng nhiều vậy thì chắc chắn chính là dựa theo cách cũ… Thiên đaovạn quả. Chỉ nghe từ này đã khiến người ta rợn tóc gáy. Một đao cắtxuống nhưng không đủ để trí mạng, mãi cho tới khi mỗi một tấc thịt trênthân thể đều bị cắt đi thì người ta mới từ từ chết đi. Chết kiểu này vôcùng khủng khiếp.
Nhưng Tịch Tích Chi không biết tất cả những điều này. Nàng chỉ biết rằng lần này Hoa phi chạy trời không khỏi nắng.
“Ngô Kiến Phong, ngươi mang người tới Lưu phủ.” Giọng nói bình tĩnh củaAn Hoằng Hàn vang lên, ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Kiến Phong, giaonhiệm vụ.
Vốn từ lần Ngô Kiến Phong bị tước chức vẫn không được bệ hạ nhìn thẳng,bây giờ lại bỗng giao nhiệm vụ khiến hắn lập tức nở nụ cười, “Nô tàituân lệnh.”
Sau đó, hắn dẫn theo một đám thị vệ ra ngoài.
Hoa phi bị hai thị vệ kéo tới chỗ dùng cực hình ở thiên lao. Bởi vị vừatrải qua chuyện khiến cho người ta không vui nên cả điện Bàn Long yênlặng tới đáng sợ. Tất cả cung nữ thái giám không dám thở mạnh, người nào cũng khúm núm cúi đầu, chỉ sợ bệ hạ tức giận sẽ phát giận lên người bọn họ.
Tịch Tích Chi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, trong đầu cũng trăm chuyểnngàn hồi. Đám phi tần hậu cung vì để mang long chủng của hắn mà có thểdùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chắc hẳn chuyện này không phải xảy ralần đầu tiên. Có điều cách Hoa phi dùng thật sự quá ác liệt.
Nhìn nước canh bẩn thỉu rảy đầy mặt đất, An Hoằng Hàn nhíu chặt mày, nói: “Người đâu, dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ.”
Chỉ cần nhìn thấy bãi đen ngòm bẩn thỉu đó là hắn lại nhớ tới khuôn mặt nữ nhân kia.
“Vâng, bệ hạ.” Vài cung nữ thái giám hành lễ, một khắc cũng không dám chậm trễ, cầm khăn bắt đầu lau vết bẩn trên đất.
“Huyng đừng giận.” Tịch Tích Chi nhìn ra tâm trạng An Hoằng Hàn không tốt, kéo kéo tay áo hắn, mong hắn đừng bị chọc tức.
An Hoằng Hàn cười lạnh, “Chút chuyện này còn chưa đủ để chọc trẫm giận thật…”
Mắt nhìn cung nữ thái giám xung quang, hắn khẽ nói bên tai nàng: “Trẫm muốn để bọn họ sợ hãi…”
Làm vua một nước, nhất định phải có uy tín. Tuy nói ra hai chữ “tàn bạo” sẽ khiến người ta nghĩ rằng người này vô cùng kinh khủng nhưng cũng vẫn có thể xem như một cách hay. Ít nhất thì khiến người khác sợ ngươi thìmới có thể nể ngươi ba phần.
Tịch Tích Chi cố gắng tiêu hóa những lời này, sau đó gật đầu rất tán thành.
“Ta hiểu.”
Lẳng lặng ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng gật đầu thật mạnh với hắn.
Có lẽ người ngoài nhìn vào thì hắn lãnh huyết vô tình nhưng trong lòngnàng thì hắn đối xử với mình rất tốt. Dù là chuyện thế nào thì hắn cũngcưng chiều nàng. Tuy hai người chưa hề làm rõ nhưng Tịch Tích Chi coiđối phương rất tốt, rõ ràng nhớ trong đầu.
Tay chân cung nữ thái giám rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau sàn nhà đã được dọn sạch sẽ bóng loáng.
“Lui ra hết đi.” An Hoằng Hàn kéo tay Tịch Tích Chi, đứng lên, cho lui toàn bộ cung nữ thái giám.
Cửa điện từ từ khép lại. Điện Bàn Long lớn như vậy được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Tịch Tích Chi vén cái khăn đen che trên đầu, đôi mắt trong suốt không nhiễm bụi trần lóe sáng.
Trong khoảnh khắc miếng khăn đen được vén lên, mắt An Hoằng Hàn hơi sáng lên, dường như vô cùng giật mình.
Tịch Tích Chi không hiểu gì cả, hỏi: “Huynh nhìn ta chằm chằm vậy làm gì?”
Ánh mắt An Hoằng Hàn khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt nóng bỏng như thế như thể có thể thiêu đốt tất cả.
“Nàng đi soi gương đi.” Giọng hắn lạnh như băng, mang theo chút đùa giỡn, dường như vô cùng mong đợi chuyện gì đó.
Nàng càng thêm nghi ngờ, thầm nhủ, ánh mắt kia của huynh có liên quan gì tới gương? Nửa tin nửa ngờ gật đầu, nàng nâng chân lên, bước từng bướcvề phía gương đồng cao bằng người.
Gương đồng hơi vàng tuy nhiên nó có thể soi rõ mọi thứ.
Gương và người thật việc thật luôn ngược nhau. Tịch Tích Chi nhìn thấy vẻ mặt An Hoằng Hàn trong đó càng khoa trương hơn.
Nàng lắp bắp, chỉ vào gương, nói: “Tai… Tai không còn.”
An Hoằng Hàn nhíu mày, nắm lấy hai cái tai cạnh má nàng, “Chẳng phải ở đây còn có hai cái à?”
Nàng không chịu yếu thế, vuốt ve hai bàn tay, “Không phải ta nói hai cái tai này, mà là hai cái tai trên đầu cơ.”
Hai tay nàng sờ tới sờ lui trên đầu, không thấy hai cái tai lông xù thật.
Không còn hai cái tai đó, sau này nàng không cần phải sống cuộc sống che miếng vải đen mỗi ngày. Nhìn mái tóc màu trắng bạc, nàng lập tức ủ rũ,“Tuy không có tai nhưng màu tóc vẫn không thay đổi. Dáng vẻ này ra ngoài vẫn khiến người ta chú ý.”
Tịch Tích Chi sợ nhất ánh mắt khác thường của người ta. Nếu dùng dáng vẻ này ra ngoài thì nhất định nàng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
An Hoằng Hàn lại không cho là như vậy. Hễ là thứ trên người tiểu hài tửthì hắn đều thích. Hắn cuốn một lọn tóc màu trắng bạc của nàng, vuốt velên xuống, “Trẫm thích mái tóc màu trắng bạc của nàng, khác người khôngcó gì không tốt.”
Có hắn đứng sau nàng, dù ánh mắt người khác thế nào thì còn không phải đều thu lại?
“Nhưng… Có phải quá quái dị không?” Nàng vẫn không yên lòng. Nào có aicó mái tóc trắng bạc? Dù bạc tóc sớm cũng không thể như nàng.
“Có trẫm ở đây ai dám nói quái dị?” Hắn kéo tay nàng, đi về phía giường, “Chẳng lẽ ngày nào nàng cũng che miếng khăn đen, không cảm thấy phiềnà?”
Nàng đã nghĩ như vậy từ lâu cho nên mỗi tối vào lúc điện Bàn Long không có ai, nàng đều thả mái tóc ra, không che miếng vải đen.
“Đã vậy thì đừng đeo nữa.” Hắn kéo miếng khăn đen trong tay nàng qua, ném thẳng xuống đất không chút chần chừ.
Tịch Tích Chi nhìn cái khăn đen từ từ rơi xuống, sau đó gật đầu theo.