Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 1 - Chương 44: Tự mình động tay mới cơm no áo ấm

Sức sống con cá này rất ngoan cường, sinh hoạt ở trong nước lạnh vậy mà vẫn bơi lội vui thích thế sao?

Ánh mặt trời chiếu vào Thanh Nguyên Trì, toàn thân vảy cá của nó phản xạ ra ánh sáng lấp lánh làm nàng chói mắt. Tịch Tích Chi nuốt nước miếng,

cảm thán. . . . . . Vẻ ngoài con cá này thật đẹp. Từng cái vảy cá như

một tác phẩm được điêu khắc giống nhau.

Vảy toàn thân nó vàng óng làm người khác liên tưởng đến bậc vương giả

cao cao tại thượn. Mỗi lần nó vẫy đuôi đều vô cùng tao nhã. Con cá này

quả thật là loài cá quý tộc.

Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới An Hoằng Hàn đắc tội nàng, nhìn con cá này giống như thấy thế thân(1) An Hoằng Hàn.

(1)Thế thân: chỉ vật thay thế cho ai đó.

Tuy rằng nó cực kỳ xinh đẹp nhưng càng xem càng chướng mắt. Chúng nó có

thể bơi lội tự do còn nàng lại đáng thương phải chịu ký khế ước bán thân bất công.

Hai móng vuốt nhanh chóng duỗi ra đụng phải thân cá trơn trượt, khó giữ được. Con cá nhỏ trốn khỏi giữa hai móng vuốt của nàng.

Đầu con cá tương đối lớn, giữa trán có một cục thịt màu vàng nổi lên như cái mào gà, bụng nhỏ mà cứng rắn, vây cá to nhưng dài nhọn, toàn thân

trơn trượt.

Tịch Tích Chi không có ham mê khác chỉ thích ăn cá. Trước kia, nàng ở

trong rừng sâu núi thẳm, cách mấy ngày lại thích chạy hướng dòng sông,

bắt mấy con cá cho đỡ thèm. Nhìn con cá không ngừng vung đuôi, tinh thần thèm ăn cá của nàng lại nổi lên rồi.

Ao nước rộng năm sáu chục mét vuông, do nước trong ao trong suốt nên có thể nhìn rất rõ mọi thứ bên trong.

Nàng phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra mười mấy con cá nhỏ đang bơi khắp mọi nơi.

Tịch Tích Chi đã nổi tinh thần thèm ăn cá thì đừng mong nàng giữ vững

được lý trí. Bốn chân không ngừng đạp nước, nhìn thấy một con cá gần

người, liền chìa móng vuốt nham hiểm đến người nó.

Bọt nước văng khắp nơi, từng đợt sóng nước nổi lên, hạt nước bắn tung

tóe lên đất phát ra âm thanh ‘bộp bộp’ rất lớn. Tịch Tích Chi chộp con

này không thành công, lại tiếp tục tiến đến con khác. Ao nước liên tiếp

nổi bọt sóng, hạt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cá Phượng Kim Lântrong ao Thanh Nguyên Trì được chuyên dùng nuôi làm cá

cảnh. Cái ao nơi đây vô cùng lạnh lẽo đã tồn tại từ mấy trăm năm trước.

Nước Phong Trạch phải tiêu tốn nghìn vàng để cải tạo mới thưởng thức

được cái ao này, hàng năm còn lấy một nhóm cá Phương Kim Lân từ nước

Luật Vân mới có thể thích ứng được điều kiện rét lạnh trong ao.

Cá Phượng Kim Lânvốn quý giá, số lượng có hạn. Hơn nữa chúng lại không

chịu nổi quãng đường xa, trên đường vận chuyển thường thường sẽ bị chết

hơn một nửa. Trong hoàng cung còn có thái giám đặc biệt chuyên phụ trách chăm sóc hơn hai mươi con loài cá Phượng Kim Lân.

Nghe thấy tiếng động bên Thanh Nguyên Trì, mấy tên thái giám vội vàng chạy tới, cặp mắt sợ hãi trừng to.

"Chuyện gì xảy ra! Sao nước lại bắn tung tóe khắp nơi thế này?" Thái giám lo lắng xông tới.

Nếu cá Phượng Kim Lân chết một con thì bọn họ đều đừng nghĩ có mạng

sống. Những lúc rảnh rỗi, bệ hạ thường thích đến thưởng cá ở Thanh

Nguyên Trì. Ngài còn xây một đình nghỉ mát ở cạnh ao, trừ mấy vị công

chúa ra thì những người không có nhiệm vụ đều không chuẩn bước vào Thanh Nguyên Trì một bước.

Thanh Nguyên Trì còn khó tiến vào hơn nhiều Ngự Hoa Viên, nếu bị phát hiện ra người khác đi vào thì đây chính là chuyện rơi đầu.

"Đợi. . . . . . Đợi chút." Một tên thái giám đột nhiên kéo vạt áo người kia, "Trong ao có cái gì kìa!"

Bọn họ cả kinh, toàn bộ dừng bước lại.

Ao nước rung chuyển làm rất nhiều cá Phượng Kim Lân không chịu nổi tới

tấp nhảy ra mặt nước giống như hình ảnh cá chép hóa rồng, chúng nhảy rất cao tạo ra một đường vòng cung trên không trung rồi lại rơi vào trong

ao nước.

Tịch Tích Chi mất nhiều sức lực mà vẫn không bắt được một con nào. Đám

cá nhỏ đó rất xảo quyệt, mỗi khi nàng sắp thành công thì chúng lại đột

nhiên nhảy lên mặt nước. Tịch Tích Chi tức đến nghiến răng, trong lúc

nhìn con cá giữa hai móng vuốt lại định lặp lại chiêu cũ, nàng không

thèm quan tâm cái gì nữa, trực tiếp nhảy theo con cá ra khỏi mặt nước,

nàng thề phải bắt được con cá này.

Một đường cong màu vàng lóe lên, một quả cầu màu trắng to lớn theo sát ngay sau.

Mấy tên thái giám há hốc mồm nhìn xem một màn kia, lúc lâu sau mới kêu

lên: "Đây không phải là sủng vật do chủ tử nuôi sao? Thanh Nguyên Trì là nơi có thể tùy tiện để sủng vật tiến vào sao? Mau. . . . . . Mau bắt

lấy nó."

Bọn thái giám không chút chần chờ, ào ào tiến lên muốn bắt được con chồn nhỏ.

Bộ lông toàn thân ướt sũng nên màu lông tơ giữa trán của Tịch Tích Chi cũng chẳng hiện lên rõ rệt.

Miệng nàng ngậm con cá, đầu quay lại nhìn vài tên thái giám đang chạy về phía nàng. Tịch Tích Chi nàng lại không ngốc, sao lại không nhìn ra vẻ

mặt hung ác của đối phương, nàng vừa định co cẳng chạy đã bị hai tên

thái giám phát hiện ra ý đồ, họ nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng

nhằm cản trở nàng chạy đi.

"Mau thả con cá Phượng Kim Lân xuống, nhanh lên!" Thái giám sốt ruột,

đầu đổ đày mồ hôi, cặp mắt nhìn không rời con cá trong miệng con chồn

nhỏ.

Hàm răng Tịch Tích Chi cũng không sắc nhọn nên bề ngoài con cá vẫn bóng

loáng như cũ. Nghe thái giám luôn miệng kêu ‘ Cá Phượng Kim Lân’, Tịch

Tích Chi thầm nghĩ, tên này không tệ, khó trách loài cá này vừa nhìn đã

thấy đặc biệt có khí chất quý tộc, thì ra trong tên nó có chứa một chữ ‘ Phượng ’(2).

(2)Phượng: ý chỉ một loài chim Phượng hoàng, con đực gọi là Phượng, con cái gọi là Hoàng.

"Đồ ngu! Ngươi lại đi nói chuyện với một sủng vật, nó có thể nghe hiểu

sao? Cá không thể rời khỏi nước quá lâu, mau bắt lấy nó nếu không cá

Phượng Kim Lân mà chết thì chúng ta cũng không còn mạng mà sống đâu."

Tên thái giám đứng đầu lập tức quát tháo, trên trán mồ hôi chảy dòng

dòng xuống má.

Mấy tên thái giám trông thấy động tĩnh con cá giãy giụa ngày càng yếu ớt, tay chân luống cuống định nhào tới. . . . . .

Đột nhiên, hai người cung nữ chạy qua bên này, họ cũng chảy mồ hôi đầy

đầu, nhìn thấy con chồn nhỏ ướt sũng, hai mắt tràn trề hi vọng. Nhưng

sau khi thấy trong miệng nó đang chứa đựng một con vật, hai người cung

nữ bỗng chốc cũng sợ run người.

Thảm! Thảm rồi! Gây họa lớn rồi!

"Các ngươi muốn làm gì?" Thấy thái giám muốn vồ bắt con chồn nhỏ, hai người cung nữ nhanh nhẹn chắn phía trước nó.

Con chồn nhỏ ngậm cá trong miệng cho nên không nói được nửa từ. Bọn thái giám biểu hiện ra cử động làm nàng ý thức được con cá này rất quý giá.

Nếu nàng thật sự giết chết một con thì có lẽ sẽ hại chết mấy mạng người. Vì vậy nàng định ngậm nó thả lại vào nước nhưng con cá kia còn không

biết cảm kích, nó đột nhiên vũng vẫy dữ dội bắn ra ngoài người nàng nửa

thước.

Do dùng răng để ngậm nên khi con cá nhảy khỏi làm hàm răng Tịch Tích Chi đau buốt run người.

Không biết suy nghĩ, rất không biết gì là tốt xấu! Thù mới hận cũ nổi

lên trong lòng, Tịch Tích Chi lại ngậm con cá lần nữa, lần này không

phải chiên dầu nhà ngươi thì cũng làm món cá khó tàu!

Thái giám không hề nhận ra hai người cung nữ, thấy dáng vẻ đối phương

kiểu ngạo hơn bọn họ liền mở giọng the thé mắng: “Các ngươi là ai? Dám

khinh thường quy củ trong hoàng cung, lén xông vào Thanh Nguyên Trì! Có

tin ta bẩm báo Tổng quản Lâm để ngài nghiêm khắc xử lí các ngươi."

Hai cung nữ gặp sự việc bị vạch trần cũng có chút hoảng hốt nhưng bọn họ thua người không thua trận, "Chúng ta là người hầu ở Điện Bàn Long đấy! Nếu các ngươi dám đụng một sợi lông tơ của con Vân chồn thì hãy chờ bệ

hạ chém đầu đi."

Con Vân chồn? Nghe thấy ba chữ, bọn thái giám đều nhìn lại con vật nhỏ.

Trên trán nó quả thật có nhúm lông màu đỏ, bởi vì đám lông bị ướt nên

bệt lại một chỗ do đó nên vừa rồi họ mới không nhìn thấy rõ. Lúc này

nhìn lại, tất cả mọi người đều nhận ra.

Cả hoàng cung đều biết chuyện bệ hạ sủng ái con Vân chồn. Nếu con vật này phá phách thì bọn họ thật sự không dám bắt nó lại.

Nhân lúc bọn họ đang suy nghĩ phải làm gì bây giờ, Tịch Tích Chi đã vội

vàng dùng bốn chân chạy nhanh ra ngoài cổng. Con cá này đương nhiên phải ăn tươi mới ngon nên thừa dịp nó còn chưa chết phải nhanh chóng mang

đến Ngự Thiện Phòng.