Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 49: Tỉnh ngộ

—o0o—

Mặt trời lên cao, lò sưởi trong hầm đột nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh lục, một người xuất hiện trong lò sưởi, vừa vỗ áo choàng của mình vừa oán giận nói, “Ừm, Severus à, thầy nên tẩy rửa lò sười của thầy đi thôi, toàn là tro bụi không à.”

Nói xong lại phát hiện không ai trả lời, cụ Dumbledore nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn không khí quỷ dị trong hầm.

“Severus?” Cụ gọi, kinh ngạc nhận ra Snape cũng không ở bên trong phòng điều chế độc dược, điều này làm cho cụ Dumbledore tò mò. Mỗi sáng cuối tuần nếu không thấy Severus đi ra sảnh đường ăn sáng thì cụ Dumbledore chắc chắn mình sẽ tìm thấy anh trong phòng điều chế độc dược, nhưng hiện tại tình huống này hiển nhiên lại ở ngoài dự đoán của cụ.

Severus không ở phòng điều chế cũng không đi ăn sáng, vậy anh đang làm gì nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi?

Nghĩ vậy căn cứ vào tâm tình chăm sóc giáo sư trường học, cụ Dumbledore đi tới trước phòng Snape, đóng cửa?

Cụ Dumbledore thử gõ cửa, cánh cửa vốn đang đóng lại chỉ vì một chút lực của cụ liền mở ra, cụ Dumbledore nhìn thấy Severus đang ngồi trên một cái ghế.

“Severus?” Tuy rằng cảm giác không khí không thích hợp nhưng cụ lơ đi, nhẹ nhàng gọi Snape, “Làm sao vậy?”

Snape không để ý đến cụ, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.

Cụ Dumbledore nghi hoặc nhìn lên giường, trên đó có một khuôn mặt đang ngủ say khiến cụ không dám tin chớp mắt, đây là Harry? Nhưng sao Harry lại ở đây? Cụ còn tưởng Harry cùng bạn bè đi hưởng thụ một cuối tuần khó có được nên mới không ở trên bàn cơm chứ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cụ Dumbledore nhận ra có điểm không đúng, cụ thoáng đến gần một chút, chớp mắt thí nghiệm mấy thần chú lên người Harry. Dù cụ không xuất sắc như bà Pomfrey nhưng gì thì gì cụ cũng biết một vài thần chú kiểm tra thân thể đơn giản.

“Đây là có chuyện gì? Pháp lực Harry biến mất!”

“Giống như cụ đã thấy, tên nhóc ngu xuẩn lại phát tác chứng đi chơi đêm rồi tự biến mình thành một bộ dáng quỷ ốm này đây.” Snape nhìn Harry hôn mê bất tỉnh đang nằm ở trên giường nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừm, không được rồi,” Cụ Dumbledore nói, “Severus, vì sao không đưa Harry đến bệnh thất, bà Pomfrey sẽ chăm sóc trò ấy.”

“Không cần, tự tôi là được,” Snape cự tuyệt đề nghị của cụ Dumbledore, anh cần phải ở đây chờ đến khi tên ngốc này tỉnh lại, anh phải dạy dỗ cậu một trận trước đã!

“Hiếm khi thầy lại kiên trì một việc như vậy,” Cụ Dumbledore hơi kinh ngạc nói, “Vậy được rồi, nhưng thầy nên cam đoan nếu Harry đến tối còn chưa tỉnh lại phải đưa đến trò ấy đến bệnh thất ngay để bà Pomfrey nhìn xem, vì pháp lực biến mất cũng không phải là chuyện nhỏ.”

Snape không kiên nhẫn gật đầu, không nói tiếp nữa, thái độ đuổi người.

Cụ Dumbledore bất đắc dĩ, giờ cụ đã quên mất tại sao mình lại đến tìm Severus rồi, haizzz, già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa!

Cụ Dumbledore rời khỏi hầm, Snape tiếp tục nhìn người nằm trên giường, ngồi suốt một ngày, anh vừa nhìn, vừa tự hỏi, không ai biết anh đang tự hỏi cái gì, chỉ là khi Harry mở to mắt, trong mắt Snape chợt lóe một tia ấm áp khiến cậu tưởng  là ảo giác.


“Giáo sư……” Harry khàn khàn cổ họng, “Nơi này là hầm?”

“Hửm, chẳng lẽ trò nghĩ nơi này là phòng vệ sinh? Hay trò hy vọng bị người ta phát hiện ra Kẻ Được Chọn lại chuồn êm đến phòng vệ sinh nữ hả?” Snape giọng điệu không tốt nói, thuận tay lấy một lọ độc dược không biết từ đâu nhét vào trong tay Harry, “Uống hết đi.” Anh mệnh lệnh nói.

Harry vẻ mặt đau khổ nhìn cái chai chứa chất lỏng màu xanh biếc trước mắt, run rẩy nói, “Con nghĩ hiện tại con cần là một ly trà để thông cổ họng.” Kiếp trước cho dù trưởng thành nhưng bởi vì Quidditch, Harry cũng không ít khi tiếp xúc với độc dược, khiến tận sâu trong lòng cậu vẫn không hề muốn giao tiếp với mấy loại độc dược này tí nào. Đó cũng là nguyên nhân tại sao sống đến hơn hai trăm tuổi nhưng thành tích độc dược của cậu vẫn không tốt lắm.

Quá khứ vô cùng bi thảm nói cho cậu biết trăm ngàn không cần thấy màu sắc độc dược để phán đoán khẩu vị chúng nó, màu sắc trong vắt không có nghĩa là dễ uống đâu. Bà Pomfrey đã từng cho cậu nước thuốc mọc xương chính là chứng minh tốt nhất, rõ ràng là trong suốt gần như nước trắng bình thường, nhưng uống xong rồi mới thấy không ổn để nhắc lại tí nào hết.

“Uống!” Snape hung tợn nói, “Nếu không ta không ngại ép trò đâu.”

Harry nhìn thầy Snape một cái, cuối cùng thấy chết không sờn uống xong độc dược, hiện tại cậu đang ở thế yếu, không nên cùng Snape so đo.

Uống xong độc dược, Kẻ Được Chọn nghi hoặc chép chép miệng mấy cái, ừm, là vị giác của cậu không tốt hả, vì sao cậu lại cảm thấy hương vị độc dược này trở nên bình thường? Độc dược tự tay Severus điều chế ra vì sao lại có thể trở nên….. bình thường như vậy?

“Hửm, Kẻ Được Chọn cảm thấy uống còn chưa đủ sao? Còn muốn uống thêm mấy bình nữa?” Snape nhìn động tác đối phương, nhướng mày nói.

“Á, không cần,” Harry lập tức buông cái chai trong tay xuống, coi như vị giác của cậu không tốt đi, nếu không tại sao cậu lại cảm thấy độc dược thầy Snape đưa cho có thể dễ uống thế chứ? Ơ, vẫn là không cần cái bình thứ hai, đợi lát nữa vị giác cậu trở nên bình thường, người không hay ho cũng vẫn là cậu thôi.

“Vậy thì bây giờ, đáng chết trò đến tột cùng đã làm cái gì mà lại biến mình thành chật vật như vậy, pháp lực biến mất, nghiêm trọng biến mất. Ta nhớ rõ trò đã không còn là một đứa trẻ con, tuổi của trò đã hơn gấp mười lần so với Draco, ngay cả Draco cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, vì sao trò lại để nó xảy ra hả?”

“Giáo sư à, con chỉ là tìm bạn cho Phượng Hoàng của con mà thôi,” Harry mặt đầy ý cười nói, “Hơn nữa rất may mắn con đã tìm được rồi.”

“Potter, trò biết rõ ta muốn nghe không phải cái này.” Snape kéo áo Harry, “Trò tốt nhất nói rõ ràng cho ta biết chuyện trò giấu diếm.”

Harry mở to ánh mắt ngọc xanh lục đối diện cùng Snape, hồi lâu sau, cậu nhẹ giọng hỏi, “Biết thì sao chứ, Severus? Thầy sớm không có lập trường liên lụy cùng con, thầy xem, thầy đã có thể nhìn thẳng vào mắt của con rồi, điều này cho thấy thầy đã có thể phân biệt được con và mẹ, cũng chứng minh thầy thoát khỏi quá khứ. Một khi đã như vậy vì sao còn muốn tham gia sinh hoạt của con chứ? Như chính thầy nói, con trời sinh chính là một vật thể hấp dẫn phiền toái, thầy lại rất sợ phiền toái, kiếp trước là vì bất đắc dĩ, là vì tha thứ bản thân, như vậy hiện tại thì sao, lại là vì cái gì chứ hả?”

Snape dần dần buông lỏng áo Harry, nhưng anh vẫn như cũ nhìn đối phương không nói lời nào.

“Theo trí nhớ của thầy con đã biết, thầy không thích phiền toái, nếu có thể, thầy tình nguyện mỗi ngày đều điều chế độc dược cùng cái vạc mà sống cả đời. Kiếp trước là vì tha thứ bản thân cho nên thầy mới đến Hogwarts chịu đựng cái nhóm học sinh mà thầy cho rằng là ngu ngốc. Kiếp này, thầy vì níu lại tình bạn đã từng không giữ được mà một lần nữa trở thành gián điệp, nhưng bây giờ tiếc nuối của thầy đã không còn nữa, mẹ tha thứ cho thầy, người mật báo cũng không phải thầy, thầy tự do, hiểu chưa? Không cần phải tham gia sinh hoạt của con một lần nữa, đó quả thực là ác mộng mà, thầy chán ghét ba của con, chán ghét một Potter, mà con hoàn toàn là một Potter, vẫn là Potter lớn nhỏ phiền toái không ngừng, thầy……”

Lời nói còn lại bị thình lình chặn lại ở yết hầu, rốt cuộc phát không được, Harry khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong khoảng thời gian ngắn đã quên đẩy đối phương, cánh môi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra giờ phút này bị một vật mềm mại phân tách, cậu lập tức cứng ngắc, tùy ý đối phương xâm thành lược trì.

Hương vị độc dược quanh quẩn không đi bên cánh mũi, đã không còn chất lỏng khó uống, như có như không ngửi được một vị thuốc thản nhiên, tươi mát dễ chịu. Đôi mắt gần trong gang tấc đã không còn trống rỗng như ngày xưa, giờ phút này có vẻ sáng láng, để người ta chìm vào mê man, chìm vào luân hãm. Harry không biết vì sao lại phát sinh chuyện này nữa, rõ ràng lúc trước còn đang yên lành nói chuyện, mà giờ khắc này, động tác của đối phương khiến cho đầu óc cậu hoàn toàn đoản mạch, không biết nên tự hỏi thế nào.

Đầu lưỡi xâm nhập mềm mại đảo qua mỗi một góc của khoang miệng, mang theo tính bá đạo không thể phản kháng lại ôn nhu mâu thuẫn để người chìm sâu. Loại cảm giác bị đụng chạm này khiến Harry không tự chủ run rẩy, vừa động lại đột nhiên ý thức được tình huống này không nên xảy ra mà vội vàng muốn đẩy người trước mắt nhưng pháp lực biến mất khiến hành động đẩy của cậu đối với Snape mà nói không tính là gì, anh bắt được cái tay đang làm loạn, nhưng không có rời đi môi Harry.


“Sev…… Ưm……” Snape không để cho Harry nói hết, lúc Harry luôn miệng nói mình không nên tham gia vào sinh hoạt cậu một lần nữa, lửa giận không ngừng mà toát ra, anh gần như không suy nghĩ mà lập tức làm vậy, đáng cười là anh cư nhiên cũng sẽ có một ngày mất khống chế thế này. Nhưng hiện tại anh cũng không hối hận, hương vị cậu nhóc còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của anh, khiến anh luyến tiếc buông ra cánh môi dụ hoặc tâm tình của mình.

Giờ phút này Harry vốn suy yếu vì pháp lực biến mất càng không có khả năng đẩy Snape, cậu lăng lăng nhìn anh, cho đến khi chính mình ma xui quỷ khiến nhắm hai mắt lại, tùy ý đối phương lôi kéo chính mình chìm sâu trong bóng đêm. Dù lý trí còn đang kêu gào đẩy người trước mắt, nhưng khi đầu lưỡi mềm mại kia lại một lần nữa quấn lấy lưỡi mình không biết nên trốn đi nơi nào, lý trí rốt cuộc không còn tác dụng nữa.

Snape buông tay Harry ra, nhẹ nhàng xoa lưng Harry.

Anh nghĩ, anh đã định chỉ có thể để Potter trong tay mình.

Nhiều ngày trôi qua âm trầm như vậy, khoảng thời gian này cậu nhóc không nên phân rõ giới hạn với anh. Một lần nữa sống lại, anh thấy được một Harry Potter không đồng dạng như trước, dĩ vãng anh luôn truy tìm cặp mắt kia, mà hiện tại anh cũng truy tìm bóng dáng ấy. Gần đây hành động cứ một lần lại một lần phân rõ giới hạn của cậu chọc tới anh, lúc hôn mê đồng thời anh cũng biết mình thật sự không thể lại buông ra lần nữa, anh sớm đã không hề đem Harry trở thành Lily.

Không liên quan tới Lily Evans, chỉ là Harry Potter mà thôi.

Anh biết Lucius nói đúng, dù con công bạch kim đáng chết kia căn bản không biết đến tột cùng là ai khiến cho sinh hoạt anh lại một lần nữa tràn ngập màu sắc, nhưng Lucius xác thực nói đúng, lòng của anh đã nổi lên gợn sóng. Không bao giờ bình tĩnh như mặt hồ chết nữa, anh thật sự bắt đầu có người trong lòng, dù người này ngay từ đầu lại là đối tượng mà mình chán ghét.

Không liên quan tới James Potter, chỉ là Harry Potter mà thôi.

Anh không muốn cùng người này phân rõ giới hạn, không muốn cứ như vậy nhìn nhóc ngu ngốc này đi mạo hiểm. Nhiều năm bảo vệ đã từng chút bất tri bất giác biến chất, chỉ là hôm nay anh mới phát giác ra mà thôi, khi anh rốt cục dứt bỏ đánh giá cá nhân của mình về tính cách James Potter lên trên mà chân chính bắt đầu nhìn người này, đã chú định mình luân hãm.

“Lý do này, có đủ để em nói cho ta biết hay không?” Khi hai người đều cảm thấy hít thở không thông, cần không khí mới mẻ, Snape buông Harry ra, áp trán cậu, thấp giọng hỏi, “Lý do này, có đủ cho ta muốn xin em không cần lại làm chuyện điên rồ nữa hay không?”

“Thầy……” Harry hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, nhìn ánh mắt thâm thúy của Snape, vẫn không thể trả lời.

Đây là chuyện mà cậu chưa từng tưởng tượng, điều này làm cho cậu khiếp sợ đồng thời kinh ngạc phát hiện mình không hề tức giận, chỉ cảm thấy không thể nào, vì sao Snape lại đối cậu……

“Harry……” Giọng nói trầm thấp như tơ nặng nề đập vào lòng, đây là lần đầu tiên Snape xưng hô tên cúng cơm của cậu, dù là kiếp trước hay kiếp này, “Nói cho ta biết, lý do này đủ sao?”

“Này……” Harry không biết nên trả lời như thế nào, tinh thần cậu còn dừng lại tại một tiếng “Harry” kia để người ta trầm luân, không thể rút ra, cậu cảm thấy mình tựa hồ vẫn chìm ở bên trong, khiến cả người cậu hỗn loạn, “Tôi……”

Harry còn chưa kịp nói xong, trong hầm liền vang lên giọng nói của Lucius, “Severus, người anh em của tôi, không cần nói cho tôi biết cậu vẫn còn đang ngủ nướng đấy nhé, Merlin, chuyện này thật sự không thể tin được!”

Giọng nói Lucius hiển nhiên đánh vỡ bầu không khí trước mắt, Harry lập tức che chăn lên, chôn mình ở bên trong đến áo cũng không lộ ra.

Lucius chết tiệt!

Snape hung hăng ra phòng, “Lucius, lễ nghi quý tộc của anh đều bị bộ não ngu ngốc chỉ có độc dược dung mạo mà tiêu hóa mất hả, là ai dạy anh khi đến nhà người khác lại có thể không chào hỏi mà trực tiếp xông tới!”

Lucius vô tội nhìn bạn tốt của mình, “Sev, đừng như vậy, tôi cũng không phải lần đầu tiên không chào hỏi mà.”

“Hiển nhiên lễ nghi của anh cần phải học lại một lần nữa, Draco còn lễ phép nhiều hơn anh đó.” Snape lạnh lùng nói.

Đưa ra kết luận tâm tình bạn tốt không được tốt lắm, Lucius nhanh tay lẹ mắt cầm độc dược của mình nhanh chóng rời đi. Nhưng anh không biết tâm tình Snape đúng là không tốt nhưng không phải không tốt ngay từ đầu mà ngòi nổ hoàn toàn vì anh đột nhiên xuất hiện mà phát ra.

Trở lại phòng ngủ, không ngoài dự đoán Harry đã ngủ rồi, Snape bất đắc dĩ thở dài một hơi, độc dược đã phát huy hiệu quả cho đến khi Harry tỉnh ngủ, pháp lực sẽ khôi phục. Chỉ sợ lúc đó cậu nhóc sẽ chuồn mất. Rõ ràng lúc nãy là cơ hội tốt nhất lại bị Lucius phá hỏng, thật sự anh nên chặt đứt kết nối lò sưởi nơi này với biệt thự Malfoy đi thôi!

Tác giả có lời muốn nói: giáo sư bị Tiểu Harry chọc giận rốt cục không khống chế được mình, cao hứng đi, bất thình lình nói thật Nguyệt Nguyệt cũng không có nghĩ đến, viết viết cứ như vậy, vì thế không cần oán ta viết nhiều như vậy mà cơ tình còn chưa bắt đầu, được rồi, ta biết ta chậm, ta cùng con ta giống nhau cảm tình trì độn. [lệ tuôn rơi] Sẽ có người cảm thấy đột ngột sao? Không có đúng không, không có đúng không? Không có như vậy chúng ta liền bắt đầu đi theo con đường giáo sư truy thê đi! Ta biết giáo sư tỉnh ngộ có chút đột nhiên, Nguyệt Nguyệt muốn viết lại một ngoại truyện nữa, nhưng y theo trình độ hiện tại của Nguyệt Nguyệt cũng không nhất định viết được tốt, dù sao tính khí giáo sư là chuyện mà Nguyệt Nguyệt đau đầu nhất.

– Hết chương 49 –