Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 35: Ngoại truyện thất tịch

—o0o—

“Hì hì, Sev à!”

“Potter, ta đã nói em không được quấy rầy trong lúc ta đang nghiên cứu độc dược rồi mà.” Người đó đứng sau vạc, đầu cũng không ngẩng lên trực tiếp đuổi người.

“Không được, anh bắt buộc phải đi ra cho em,” Harry nhất quyết không tha nói, “Hiện tại, lập tức, lập tức.” Nói xong, cậu thuận tay ếm cho cái vạc của Snape một thần chú Scourgify, khiến anh không có cơ hội tiếp tục.

“Harry Potter!” Snape lửa giận tận trời nhìn Harry, đang suy xét có nên giáo huấn bạn đời của mình hay không thì lại tiếp nhận ánh mắt ủy khuất của Harry.

Đây là tình huống gì hả, người bị hủy đi độc dược là mình, vì sao cái người đối diện mình còn có vẻ ủy khuất hơn chứ!

“Sev à, lúc anh theo đuổi em cũng không như thế này, dạo này anh toàn hung dữ với em, còn gọi cả tên cả họ của em nữa.” Harry ủy khuất lên án, “Đây là cái mà mọi người thường nói là thời kỳ tình yêu lạnh nhạt đúng không?”

“Ngài Potter, ta nghĩ em đã hai trăm hơn tuổi rồi.” Thái dương Snape rút gân nói, “Như vậy, em chắc là biết không cần bừa bãi tin tất cả những gì mà người khác nói!”

“Nhưng anh quả thật không nhiệt tình giống như lúc trước theo đuổi em nữa.” Harry cắn khóe môi, ủy khuất nói.

Ôi, Merlin, vì sao anh lại yêu phải ma nhân Potter này hả, còn có tại sao anh cũng không hề biết lúc mình theo đuổi đối phương, như lời đối phương nói là… cực kỳ nhiệt tình?

“Sev à, có phải anh đã chán ghét em rồi không?” Đối diện với tên nhóc mắt xanh lá kia – cậu ta đã không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt Snape thì hành vi của cậu ta quả thực chính là của một tên nhóc – gần như đã lã chã chực khóc nhìn mình, khiến lửa giận của Snape nháy mắt biến mất, được rồi, anh xem như thua bởi cậu ta.

“Được rồi được rồi, thôi nào… Harry,” Snape cất vạc đi, lôi kéo Harry xuống dưới lầu, “Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?”

“Hôm nay là lễ tình nhân đó, anh không biết là anh nên đem thời gian điều chế độc dược chuyển sang trên người bạn đời yêu quý của anh sao?” Harry nháy mắt.

Snape vẻ mặt như gặp quỷ, vung đũa phép của mình, phía trên đũa phép biểu hiện thời gian lúc này là 7 giờ 23 phút ngày 23/08.

Anh trừu trừu khóe miệng, nhìn Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta nghĩ em phải nhớ rõ hiện tại là tháng tám.”

“Ừ, đúng rồi, em đương nhiên nhớ rõ,” Harry không cho là đúng nói.

“Như vậy, em hẳn là biết, lễ tình nhân là vào tháng hai!”

“Đây là lễ tình nhân ở nước chúng ta, ở phương Đông, nước Trung Quốc đó, lễ tình nhân của bọn họ là hôm nay.” Harry chớp ánh mắt nhìn Snape.


Trán Snape nổi gân xanh, anh buông lỏng đũa phép của mình, anh hoài nghi rằng nếu vẫn nắm đũa phép thì chỉ trong một giây mình sẽ không do dự ếm một thần chú tẩy não cho người bạn đời này mất, “Ta nghĩ rằng em chắc là biết, em là người nước Anh, lễ tình nhân đáng chết này không có nửa điểm quan hệ tới em.”

“Tại sao lại không chứ, gì thì gì nhiều năm trước em cũng sinh hoạt tại Trung Quốc một thời gian ngắn, cũng tại nơi đó trải qua vài cái lễ tình nhân mà.” Vì kỷ niệm, không được hả?

“Qua vài lễ tình nhân?” Tay Snape chậm rãi nắm chặt bả vai Harry, “Ngài Potter, có thể nói cho bạn đời của ngài biết tại Trung Quốc ngài đã cùng ai trải qua lễ tình nhân hay không!” Hừ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình lại để ý chuyện đời trước của Harry, tuyệt đối không thừa nhận!

“Hì hì, anh đang nghĩ gì đấy,” Harry gạt tay Snape ra, “Em cũng không phải lấy thân phận người yêu, chúng em lấy thân phận bạn bè cùng nhau qua lễ thất tịch.”

“Thất tịch?” Snape có vẻ mới lạ lặp lại này từ, “Cái gì?”

“A, đúng rồi, phương diện này, có một câu chuyện tình cực kỳ lãng mạn.” Harry thần thái sáng láng kể cho Snape chuyện mình đã nghe ở Trung Quốc, Snape không ngắt lời cậu mà chăm chú nghe, tựa hồ lửa giận vì Harry hủy diệt độc dược đã bị anh để qua sau đầu, anh nghe Harry nói, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

“…… Trung Quốc bên kia thì trừ bỏ lịch dương còn có một lịch âm nữa, nghe nói ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch hàng năm đôi vợ chồng số khổ đó gặp nhau, cho nên người Trung Quốc xem ngày này trở thành ngày lễ tình nhân. Vì thế Sev à hôm nay là lễ tình nhân đó.” Harry nói xong, cười tủm tỉm nhìn Snape, “Chúng ta đi ra ngoài đi, mỗi ngày anh đều giao tiếp với cái vạc thôi, em sắp buồn chết rồi.”

Snape bĩu môi nói, “Một điển tích không thú vị tí nào.”

“Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em cũng không kém bọn họ đâu, mỗi ngày đều cách một cái cửa chẳng nhìn thấy anh gì cả.” Harry không khỏi phân trần đem Snape kéo đứng lên, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

“Em quả thực là một tên nhóc không hề trưởng thành!” Nếu nói ra, ai sẽ tin tưởng người này đã hơn hai trăm tuổi rồi cơ chứ.

Harry cười hì hì đem Snape ra khỏi biệt thự Prince.

Bọn họ đi Hẻm Xéo, sản nghiệp danh nghĩa của Harry.

Từ khi Harry chủ trương đem những thứ Muggle được ếm pháp thuật tiến cử, giới phù thủy càng ngày càng xuất hiện nhiều các vật phẩm Muggle, đương nhiên chúng nó đều được ếm pháp thuật, trở nên càng hấp dẫn người khác.

Công viên Ile là nơi tập trung nhiều vật phẩm Muggle nhiều nhất ở Hẻm Xéo, trong đó có những vật phẩm Muggle được ếm pháp thuật, cũng có vật phẩm nguyên gốc, ngay trung tâm đó là một công viên giải trí loại hình Muggle.

Harry tiến cử khiến cho giới phù thủy rốt cục không hề mù quáng tự phong bế mình như trước mà bắt đầu nghiên cứu về thế giới Muggle, cũng làm cho Hẻm Xéo có thêm rất nhiều cửa hàng mới.

Harry dẫn Snape cơ hồ đi dạo toàn bộ công viên Ile.

Snape tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn rất không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn đến biểu tình hưng phấn của Harry, ánh mắt anh không khỏi nhu hòa.

Anh biết, dạo gần đây rất nhập tâm điều chế độc dược, đã nhiều ngày không quan tâm đến cậu. Harry không chỉ cảm thấy buồn mà còn sợ anh ở trong phòng độc dược quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể, nên mới trăm phương nghìn kế tìm lý do kéo anh đi ra. Nói cách khác làm sao mà mấy năm trước lại không nói với anh về một ngày lễ như vậy chứ.


Harry thoạt nhìn rất vui vẻ, có lẽ do thật lâu không đi ra ngoài cùng bạn đời nên cậu ấy có vẻ rất hưng phấn, thậm chí đôi khi còn có thể cười thất thần, điều này làm cho Snape hơi tự trách bản thân, đã lâu mình không ở chung với cậu.

“Sev à, hôm trước Draco đề nghị em là ba đỡ đầu của Scorpio đấy, nhưng cậu ấy lại sợ sẽ rối loạn bối phận hai người.” Nhớ tới nguyên nhân mà bạn tốt mấy ngày nay nhăn nhó, Harry cười với Snape nói lên chuyện này.

“Trong quý tộc, bối phận cũng rất loạn, ví dụ như con chó ngu ngốc kia cùng một thế hệ với em, mà lúc tên ba ngu ngốc của em lại tìm cậu ta làm ba đỡ đầu cho em, tại sao lại không nghĩ tới việc này chứ.” Snape nói, xem như cam chịu chuyện này.

“Draco sẽ rất vui cho mà xem.” Harry cười nói.

Snape hừ hừ, tựa hồ cực kỳ bất mãn đối với việc Harry trong lúc bọn họ đang “hẹn hò” lại nhắc tới người khác, “Tiếp theo vào trong đó, em định chơi tới khi nào hả.”

“Anh à, tiếp theo cùng em đi mua đồ ăn, tối nay làm đại tiệc cho anh.” Harry ngẩng đầu hôn hôn trên mặt Snape, cười nói.

Snape cứng ngắc, lập tức gật gật đầu.

Không thể không nói, một nam nhân biểu tình cứng ngắc vừa thấy đã biết không thường nấu ăn lại xuất hiện trong siêu thị là một chuyện để người khác giật mình, theo như ánh mắt mọi người hướng tới Snape là biết. Nhưng đương sự không chút nào để ý, ánh mắt vẫn dán trên người Harry đang lựa chọn thực phẩm, mãi cho đến khi Harry chọn xong, mỉm cười với anh, không biết khi nào thì xuất thần, mới hồi phục tinh thần lại.

“Đây là đại tiệc mà em nói?” Snape nhìn thứ mà Harry lựa chọn, rất hoài nghi nói.

Củ cải, cùng với rau xanh mà anh chưa từng thấy, một ít thịt bò, cùng với một ít đồ gia vị, trừ những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác.

“Hì hì, tối nay anh sẽ biết thôi.” Harry thần bí nói, cũng không định nói cho Snape biết tối nay mình sẽ chuẩn bị cái gì.

“Nếu em muốn.” Anh không nói cái gì nữa, phụ giúp đẩy xe mua sắm, cùng Harry đi tới quầy tính tiền.

“Đi thôi.” Anh nói, chờ Harry tính tiền xong, thay Harry cầm đồ mà tay kia thì dắt Harry.

Bọn họ không độn thổ mà chậm rãi đi bộ trở về.

Nhiều năm trước, đôi bàn tay tuyệt đối không va chạm mà giờ lại gắt gao nắm chặt, không dễ dàng buông ra.

Bởi vì Harry lấy lý do là lễ tình nhân Trung Quốc nên đồ ăn mà tối cậu làm chính là sủi cảo hấp, nhìn Snape đang nghi hoặc, cậu cười khẽ đứng lên, “Thử xem nào.”

Snape nửa tin nửa ngờ, dùng dĩa xoa xoa cắm vào một cái sủi cảo tròn vo, chấm chấm, đưa lên miệng.

Sau đó, dĩa ăn của anh không hề dừng lại

Harry vừa lòng mỉm cười, cũng bắt đầu dùng dĩa, nhẹ nhàng đem sủi cảo khác đặt vào bát Snape.

Ban đêm, Harry đem đầu rúc vào lồng ngực Snape, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, đây là thói quen đã nhiều năm qua của cậu.

“Sev, em yêu anh.” Cậu nói.

“Ta cũng yêu em, Harry.” Bạn đời của cậu đáp lại.

– Hết chương 35 –