Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 32: Sau khi thi



—o0o—
Sau khi bị hoảng sợ trong Rừng Cấm hôm đó rồi lại nhận ra ngày thi cuối kỳ đã gần kề, Hermione kiên trì cho dù có cái gì đi nữa thì thi xong mới tính.
“Cần phải biết, cái này cực kỳ liên quan đến việc học kỳ sau chúng ta có thuận lợi lên năm hai được không đó.” Cô nghiêm túc nói với nhóm bạn, buộc mọi người phải tới thư viện.
“Xí, cậu cảm thấy việc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang ở xung quanh đây là không quan trọng à!” Ron đã từng bất mãn có ý tranh luận với cô nhưng lại bị cô hung hăng vỗ lên đầu một cái.
“Nghe này Ron, Harry nói đúng đấy, nơi này còn có cụ Dumbledore, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện của học trò chúng ta. Hiện tại chúng ta tốt nhất nên vượt qua kỳ thi một cách ngon nghẻ trước đã, hơn nữa cậu cảm thấy chúng mình có thể làm được gì để có thể đuổi vị kia ra khỏi Hogwarts không?” Hermione nghiêm túc nói, sau đó kéo áo Ron tới thư viện, “Mình biết cậu không thích đọc sách nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cậu hiểu không?”
Nhìn đãi ngộ mà Ron nhận được, Draco cảm thán tự nói, “Giờ thì mình đã biết vì sao cậu ấy lại được phân tới Gryffindor rồi.”
“Mình nghĩ mình cũng biết,” Blaise mím miệng nhưng ngay sau đó phát hiện mình đang có hành vi không được lịch sự liền ho khan vài tiếng che dấu, “Sư tử  cái một khi nổi giận thì khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.”
Harry thi thố cực kỳ thuận lợi, trải qua nhiều năm rồi, cậu đã không xác định được đây không phải lúc mình thi kiếp trước, không cần phải lo lắng tới Hòn đá Phù thủy mà thấp thỏm nữa. Các bài thi viết cậu gần như là người thứ nhất nộp bài, mà lúc thi thực hành trừ lớp thi độc dược cậu đều là người đầu tiên ra khỏi lớp nhưng cậu cũng không dám nói chuyện này với Hermione.
“Trời ạ, nếu cậu sơ ý không kiểm tra cẩn thận thì phải làm sao bây giờ!” Cậu biết đây sẽ là lời mà Hermione nói với cậu, có đôi khi giấu diếm cũng mang ý tốt đó chứ.
Khi đám năm nhất cuối cùng cũng thi xong, sáu người tụ trên bãi cỏ dưới ánh nắng mặt trời. Harry ngồi dựa vào cây đại thụ bên hồ thích ý híp mắt, nghe Hermione lải nhải những gì mình có thể không làm tốt khi thi.
“Hic, Merlin, Hermione à, chúng mình không muốn ôn lại đề thi một lần nữa đâu, được không?” Ron thật sự chịu không nổi, cậu buồn bã nói, “Thi một lần đã rất mệt rồi.”
Hermione trừng mắt nhìn cậu ta rồi lại nhìn về phía Harry đang không có việc gì, “Harry cậu thấy thế nào?”
“Hả, cái gì?” Harry mở to mắt, hơi nghi hoặc.
“Haizz, được rồi, cậu biết mình đang nói cái gì mà. Dù mình muốn lấy hạng đầu trong kỳ thi nhưng không có nghĩa mình không quan tâm đến chuyện đó,” Hermione trợn trắng mắt, “Về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cậu thấy thế nào?”
Harry mỉm cười, cảm thấy mình nên nói với đám bạn một câu, “Bác Hagrid đã nói trứng rồng của bác là thắng được từ trong tay người khác.”
“Mà lúc trước bác Hagrid vẫn rất muốn nuôi một con rồng!” Hermione nghĩ lại tin tức mình đã nghe được ở nơi bác Hagrid, nháy mắt nhảy dựng lên, chạy ra xa.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Pansy nhìn Hermione gần như trong vài cái chớp mắt liền biến mất ở trước mặt mọi người, nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ, cậu ấy đã nghĩ đến cái gì đó.” Harry cười nói, gần như đã biết sao lại thế này.
Cậu đương nhiên biết sao lại thế này, Hermione hiện tại nhất định đã đi tìm bác Hagrid, không ngoài dự đoán thì đêm nay chính là lúc cần phải xử lý Quirrel rồi.

Mười phút sau, Hermione thở hồng hộc chạy về, mang đến tin tức bác Hagrid đã nói phương pháp đối phó với con quái vật trên tầng bốn cho một người xa lạ. Hơn nữa cô cũng phân tích thân phận người xa lạ đã cung cấp trứng rồng cho bác Hagrid.
“Chắc chắn là người trong trường học, bình thường chỉ có rất ít người biết suy nghĩ của bác Hagrid mà thôi.” Hermione chém đinh chặt sắt nói, “Nhưng lúc trước bác Hagrid cũng đã nói hầu như tất cả các giáo sư đều tham gia bảo vệ Hòn đá Phù thủy mà bày ra các cơ quan, là ai bây giờ?”
“Có thể là thầy Snape hay không, trong lúc Halloween thầy ấy không phải thừa dịp đến đó sao?”
Nghe Ron đoán, Harry ở trong lòng cười thầm, cho dù là thời điểm nào đi nữa thì Gryffindor cũng không bao giờ phán đoán công bằng cho thầy Snape hay bao che khuyết điểm, quả nhiên thầy là đối tượng mà nhóm sư tử hoài nghi đầu tiên.
“Không thể nào!” Người phủ định đầu tiên chính là Draco – con đỡ đầu của thầy Snape, “Ba đỡ đầu sẽ không làm như vậy.”
“Hừ, rất khó nói.”
Nhìn nhóm bạn đang thảo luận mà càng ngày càng to tiếng, Harry nhẹ nhàng mở miệng, “Nghe nói trước khi nhận lời mời thì giáo sư Quirrel vừa mới đi ra khỏi rừng rậm Albania đó.”
Sau khi nghe cậu nói thì Draco và Ron im lặng, rồi hai đứa nhỏ từ bé đã nghe truyện kể về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nháy mắt nhớ tới bên trong rừng rậm kia có cái gì…
“Tất thối của Merlin, việc này rất khủng bố!” Hai người đồng thanh nói.
Một Malfoy cùng một Weasley lại có thể ăn ý như vậy cũng là một chuyện cũng cực kỳ khủng bố không kém.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cần phải nhanh chóng đi báo cho hiệu trưởng!” Hermione sốt ruột nói.
“Hôm nay hiệu trưởng đã rời khỏi Hogwarts, đi lâu rồi.” Harry hạ tay xuống, nói.
“Đợi đã, Harry, cậu không thấy sốt ruột sao?” Blaise rốt cục phát hiện ra điều không thích hợp, híp mắt nhìn Harry, “Hay là cậu đã có tính toán trước rồi?” Xem bộ dáng nhàn nhã của Harry lúc này, không hề có tí sốt ruột nào.
“Ừ, đương nhiên rồi,” Harry nở nụ cười, “Chúng ta có thể ngăn cản trước khi Quirrel tới, đêm nay hắn sẽ hành động, cụ Dumbledore đã rời đi, hẳn là một cơ hội tốt.”
“Cậu xác định mình không phải Gryffindor chứ?” Blaise hơi ngơ ngác nhìn Harry, cậu ta cũng không biết đám rắn nhỏ lại có sở thích đi chơi đêm còn có thể hưng phấn vì nó nữa chứ.
Harry nhún vai, không đáp lại.
“Được, vậy đi, Harry đêm nay mình sẽ đi theo cậu.” Hermione lập tức quyết định.
“Mình cũng đi.” Mặc kệ nỗi sợ hãi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhưng Ron vẫn quyết định theo.
Biết nhóm bạn lo lắng cho cậu, Harry không tự giác cười tươi nhưng trước khi Draco, Blaise và Pansy nói chuyện thì cậu ngừng cười, ngăn cản bọn họ, “Hermione và Ron có thể đi cùng nhưng các cậu thì không được.”
“Vì sao chứ?” Ba người đồng thanh biểu thị không đồng ý.

“Bởi vì cho dù có thành công hay không nếu ba người đi theo thì chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm ném vào trong vạc điều chế độc dược mất.” Harry cười mà không cười nói, “Các cậu cảm thấy gặp mặt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy so với việc chủ nhiệm có thể trừng phạt bất cứ lúc nào thì cái nào đáng sợ hơn?”
Ba con rắn nhỏ rùng mình, không dám nhắc lại việc đi cùng Harry nữa.
“Vậy cậu thì sao, Harry.” Pansy nghi hoặc nói, “Cậu không sợ chủ nhiệm phạt sao?”
“Với giá trị của Kẻ Được Chọn thì mình nghĩ chủ nhiệm sẽ không nói gì đâu.” Nhiều nhất cậu chỉ bị cấm túc mấy tháng thôi, Harry không sao cả nói, “Đêm nay ba người thành thật ngốc ở trong ký túc xá, không được đi bất cứ nơi nào hiểu không!” Tuy rằng là giọng điệu thương lượng nhưng ba con rắn nhỏ cũng không do dự gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe lời, tựa hồ càng ngày bọn họ càng theo bản năng nghe theo lời của Harry.
“Đêm nay hai người, sau giờ cấm đi lại ban đêm thì chờ trước cửa, mình sẽ khoác áo tàng hình đi đón hai người.”
Harry lên kế hoạch cho tất cả, không hề hoang mang vượt qua quãng thời gian còn lại tham gia vào bữa tiệc nhỏ bên trong Slytherin, toàn bộ quá trình đều không toát ra một tia khác thường, Draco nhìn bội phục không thôi – cậu ấy đúng là không hề sợ Hòn đá Phù thủy bị cướp đi mà.
Trên thực tế, Harry quả thật không sợ, lúc trước Quirrel không có khả năng lấy được Hòn đá Phù thủy, nếu hắn ta giận dữ mà phá hủy đi tấm gương Ảo ảnh, vậy thì lúc cậu đi vào có thể cười nhạo Quirrel vĩnh viễn không thể nào lấy Hòn đá Phù thủy được nữa.
Mười một giờ kém mười, khi xác định Slytherin không còn ai trong phòng sinh hoạt chung nữa, Harry bỏ ra áo khoác tàng hình cùng với một cái chai thủy tinh, đây chính là điểm mấu chốt để có thể đối phó Voldemort.
“Tôi sẽ cho ông cái cảm giác sau khi sống lại nhưng cực kỳ hoài niệm bộ dáng nửa sống nửa chết của mình.” Harry nhìn cái chai trong tay, lạnh lùng nói, sau đó để nó vào cái túi bên trong cổ tay áo, cũng mang theo hai cây đũa phép của mình.
Không một ai biết cậu lại có hai cây đũa phép, cho dù là thầy Snape đã biết rõ về cậu đi chăng nữa!
Sau khi kiểm tra mình không có để sót thứ gì, cậu khoác áo tàng hình xuyên qua phòng sinh hoạt chung, thông qua bức họa đi tới hành lang.
Không đợi cậu thấy rõ chung quanh, áo tàng hình bị người xốc mở ra.
Harry cảnh giác ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thầy Snape đang nắm áo tàng hình, lạnh lùng nghiêm túc nhìn cậu.
“Chào buổi tối, giáo sư.” Harry không hề kinh hoảng khi bị nắm chặt, trấn định tự nhiên chào hỏi.
“Hiện tại là thời gian cấm đi lại ban đêm, trò Potter.” Giọng thầy Snape rất nhẹ lại có thể để người nghe không tự giác run rẩy, Harry lúc trước có thể bị ảnh hưởng nhưng Harry hiện tại thì không.
“Con biết, thưa giáo sư,” Harry nói, “Cho nên, con mới có thể xuất hiện ở trong này đúng không ạ?”
“Potter, nếu trò thức thời thì hiện tại lập tức trở về cho ta.”
“Sau đó thì sao? Chính thầy lại đi đối mặt với Quirrel bị Voldemort bám dính? Sau đó thì thầy làm gì? Nói cho tên điên kia rằng thầy đã ngăn cản Kẻ Được Chọn chui đầu vô lưới, rồi bị trừng phạt?” Harry buồn cười nói, “Được rồi đi giáo sư à, chúng ta đều biết đây là chuyện không có khả năng, cần phải biết đêm nay đi đêm là bắt buộc.” Ừm, cậu thích loại cảm giác này, vẫn biết, nếu hiện tại cậu vẫn là Gryffindor, thầy Snape tuyệt đối trước tiên sẽ trừ điểm khi tóm được cậu.
“Không biết tự lượng sức mình, ngu ngốc, trò cho rằng đó là ai, đó là người mà một đứa nhỏ như trò có thể đối phó được sao!”
“Trên thực tế, năm đó, con cũng chưa biết cái gì mà đi ngăn cản hắn, không phải sao, ngay lúc đó con thậm chí còn không có pháp lực khổng lồ như bây giờ, không hề biết nhiều pháp thuật nhưng khi đó, con đã thành công, là cái gì khiến giáo sư thầy cho rằng, hiện tại con lại không làm được?” Harry chọn mi hỏi ngược lại.
Thầy Snape nhìn Harry một hồi, tựa hồ không biết nói cái gì, đen mặt ném áo tàng hình cho Harry, “Nếu trò bị thương, đừng nghĩ ta sẽ cung cấp độc dược cho trò!”
“Vâng, con đương nhiên hiểu được.” Harry kinh ngạc thầy Snape lại có thể nhanh chóng đưa áo tàng hình cho cậu, cậu lễ phép nói cảm ơn. Không đợi cậu nói cái gì nữa, thầy Snape liền rời đi, lưu lại Harry, nhìn áo tàng hình cùng một cái bình trên tay, nghi hoặc nghiêng đầu.
Đây là cái gì?
Mắt thấy sắp đến mười một giờ, Harry không có thời gian lại đi nghiên cứu, vội vàng đem cái chai nhét vào túi tay áo, tiến đến tòa tháp Gryffindor, quyết định sau khi giải quyết Quirrel sẽ đem cái chai trả lại cho Sthầy nape.
– Hoàn chương 32 –